Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
“Đại thiếu gia, bắp đùi của cậu càng ngày càng sưng lên, điều này nói rõ tình trạng ung thư xương của cậu đang dần trở nên nghiêm trọng, nếu không tới bệnh viện điều trị, e rằng…” Lý Thanh Thiên vừa kiểm tra chân cho Mộ Nhất Phàm vừa nói, đến vế sau ông ngập ngừng dừng lại, ông tin rằng không cần mình nói ra kết quả, Mộ Nhất Phàm cũng biết được tính nghiêm trọng.
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn bắp đùi phải hơi sưng lên, bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”
Cũng không phải anh không sốt ruột, mà bởi anh biết rõ sau khi thân thể này bị tiêm virus vào, ung thư xương ngừng khuếch tán, bởi virus đã lan rộng khắp cơ thể, khiến các chức năng cơ thể bị dừng vận hành.
Điều này đồng nghĩa với việc anh sắp trở thành một tang thi, giờ anh có muốn chết cũng không dễ như vậy.
Lý Thanh Thiên thu dọn đồ vào vali thuốc: “Đại thiếu gia, tôi về đây. Nếu cậu có chuyện gì thì hãy gọi điện cho tôi.”
“Ừ.”
Lý Thanh Thiên rời khỏi phòng giải trí, trông thấy một chàng trai cao ngất với nét mặt lạnh lùng đứng trước ghế sô pha, ông hơi sững ra, thầm nghĩ có lẽ đây chính là người bạn mà Mộ Nhất Phàm vừa nhắc đến, liền lịch sự gật đầu với đối phương.
Sau đó ông tiến lên trước, hạ thấp giọng nói: “Cậu là bạn của đại thiếu gia phải không, có mấy lời này tôi không biết có nên nói cho cậu hay không. Tình trạng ung thư xương của đại thiếu gia mỗi lúc một nghiêm trọng, có lẽ chỉ sống được tối đa một tháng, cậu là bạn của thiếu gia, thời gian này hãy ở bên cạnh giúp thiếu gia nhiều hơn.”
Cũng không phải là ông lừa dối chàng trai này, trong mắt ông, bệnh tình của Mộ Nhất Phàm thật sự càng lúc càng nghiêm trọng.
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, đi tới cửa phòng giải trí, trông thấy một khuôn mặt được băng kín như xác ướp, đang ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn bắp đùi sưng lên của mình.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng bước chân tới gần cửa, đoạn ngẩng đầu lên nhìn, đến khi thấy người đứng trước cửa thì không khỏi sững sờ.
Thay đổi rồi!
Quả nhiên Chiến Bắc Thiên không còn giống như trước đây, toàn thân tỏa ra lãnh khí “Người lạ không được tới gần”, con ngươi đen kịt như mặt hồ thâm sâu không đáy, nhìn người thể như nhìn cái xác trơ, khiến cho người ta không khỏi run lên.
Với Mộ Nhất Phàm mà nói, đây là tín hiệu tuyên bố đã trùng sinh của Chiến Bắc Thiên.
Anh lập tức lấy lại tinh thần, giả bộ vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tôi còn đang nghĩ xem không biết có nên nhờ bác sĩ Lý kiểm tra thân thể anh hay không. Anh có biết đột nhiên anh ngất đi như vậy, thật sự hù chết tôi!”
Lúc nói chuyện, Mộ Nhất Phàm không quên hạ giọng, tránh để Chiến Bắc Thiên nghe ra.
Chiến Bắc Thiên không nói gì, nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, cảm thấy đôi mắt để hở ra khỏi băng quấn kia có phần quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
Thật ra không nhớ ra cũng không có gì lạ, trước khi hắn trùng sinh, lúc Mộ Nhất Phàm nhìn hắn, đôi mắt tàn nhẫn khát máu, hơn nữa viền mắt đỏ ngầu, thể như một ác ma.
Nhưng ánh mắt Mộ Nhất Phàm trước mặt nhìn hắn lại không có chút địch ý nào, thậm chí còn mang theo tia ôn hòa, dù hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra người trước mặt hắn lúc này chính là Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên nhìn mình đăm đăm, lo lắng sợ hắn nhìn ra cái gì, vội buông mi mắt xuống, sờ lên băng gạc mình, cười khổ nói: “Có phải anh thấy tôi băng bó như này rất kỳ quái hay không, thật ra là bởi uống nhiều thuốc khiến da bị dị ứng, nên mới phải băng khuôn mặt lại.”
Hầy ~~ hầy!
Thật ra là bởi anh sợ nam chính trông thấy mặt mình, liền chém chết trong một đao, nên mới phải băng bó mặt kín như bưng thế này.
Đương nhiên, anh băng bó mặt như thế này còn vì một mục đích khác, đó chính là băng bó mặt so ra tiện hơn đeo khẩu trang nhiều, ít nhất là lúc ăn gì đó không cần phải tháo vải ra, cũng sẽ không bị nam chính phát hiện ra thân phận.
“Cậu là ai?”
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn bắp đùi phải hơi sưng lên, bình tĩnh đáp: “Tôi biết rồi.”
Cũng không phải anh không sốt ruột, mà bởi anh biết rõ sau khi thân thể này bị tiêm virus vào, ung thư xương ngừng khuếch tán, bởi virus đã lan rộng khắp cơ thể, khiến các chức năng cơ thể bị dừng vận hành.
Điều này đồng nghĩa với việc anh sắp trở thành một tang thi, giờ anh có muốn chết cũng không dễ như vậy.
Lý Thanh Thiên thu dọn đồ vào vali thuốc: “Đại thiếu gia, tôi về đây. Nếu cậu có chuyện gì thì hãy gọi điện cho tôi.”
“Ừ.”
Lý Thanh Thiên rời khỏi phòng giải trí, trông thấy một chàng trai cao ngất với nét mặt lạnh lùng đứng trước ghế sô pha, ông hơi sững ra, thầm nghĩ có lẽ đây chính là người bạn mà Mộ Nhất Phàm vừa nhắc đến, liền lịch sự gật đầu với đối phương.
Sau đó ông tiến lên trước, hạ thấp giọng nói: “Cậu là bạn của đại thiếu gia phải không, có mấy lời này tôi không biết có nên nói cho cậu hay không. Tình trạng ung thư xương của đại thiếu gia mỗi lúc một nghiêm trọng, có lẽ chỉ sống được tối đa một tháng, cậu là bạn của thiếu gia, thời gian này hãy ở bên cạnh giúp thiếu gia nhiều hơn.”
Cũng không phải là ông lừa dối chàng trai này, trong mắt ông, bệnh tình của Mộ Nhất Phàm thật sự càng lúc càng nghiêm trọng.
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, đi tới cửa phòng giải trí, trông thấy một khuôn mặt được băng kín như xác ướp, đang ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn bắp đùi sưng lên của mình.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng bước chân tới gần cửa, đoạn ngẩng đầu lên nhìn, đến khi thấy người đứng trước cửa thì không khỏi sững sờ.
Thay đổi rồi!
Quả nhiên Chiến Bắc Thiên không còn giống như trước đây, toàn thân tỏa ra lãnh khí “Người lạ không được tới gần”, con ngươi đen kịt như mặt hồ thâm sâu không đáy, nhìn người thể như nhìn cái xác trơ, khiến cho người ta không khỏi run lên.
Với Mộ Nhất Phàm mà nói, đây là tín hiệu tuyên bố đã trùng sinh của Chiến Bắc Thiên.
Anh lập tức lấy lại tinh thần, giả bộ vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tôi còn đang nghĩ xem không biết có nên nhờ bác sĩ Lý kiểm tra thân thể anh hay không. Anh có biết đột nhiên anh ngất đi như vậy, thật sự hù chết tôi!”
Lúc nói chuyện, Mộ Nhất Phàm không quên hạ giọng, tránh để Chiến Bắc Thiên nghe ra.
Chiến Bắc Thiên không nói gì, nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, cảm thấy đôi mắt để hở ra khỏi băng quấn kia có phần quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu.
Thật ra không nhớ ra cũng không có gì lạ, trước khi hắn trùng sinh, lúc Mộ Nhất Phàm nhìn hắn, đôi mắt tàn nhẫn khát máu, hơn nữa viền mắt đỏ ngầu, thể như một ác ma.
Nhưng ánh mắt Mộ Nhất Phàm trước mặt nhìn hắn lại không có chút địch ý nào, thậm chí còn mang theo tia ôn hòa, dù hắn có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra người trước mặt hắn lúc này chính là Tang Thi Vương – Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên nhìn mình đăm đăm, lo lắng sợ hắn nhìn ra cái gì, vội buông mi mắt xuống, sờ lên băng gạc mình, cười khổ nói: “Có phải anh thấy tôi băng bó như này rất kỳ quái hay không, thật ra là bởi uống nhiều thuốc khiến da bị dị ứng, nên mới phải băng khuôn mặt lại.”
Hầy ~~ hầy!
Thật ra là bởi anh sợ nam chính trông thấy mặt mình, liền chém chết trong một đao, nên mới phải băng bó mặt kín như bưng thế này.
Đương nhiên, anh băng bó mặt như thế này còn vì một mục đích khác, đó chính là băng bó mặt so ra tiện hơn đeo khẩu trang nhiều, ít nhất là lúc ăn gì đó không cần phải tháo vải ra, cũng sẽ không bị nam chính phát hiện ra thân phận.
“Cậu là ai?”
Bình luận facebook