Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Mộ Nhất Phàm thu hồi đường nhìn: “Sao bạn của anh chỉ cho anh mấy cuốn sách, anh ta không kê đơn thuốc cho tôi sao?”
“Thuốc gì?”
“Trị đầy hơi.”
“……..” Chiến Bắc Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm: “Cậu bị dị ứng thuốc, không kê đơn.”
Mộ Nhất Phàm liền nghẹn lời.
Tự đào đường chết mà!!!
Sao lúc đấy anh lại lấy cớ dị ứng thuốc ra cơ chứ, nếu biết trước đã nói trên mặt bị thương rồi.
Giờ thì hay rồi, không có thuốc uống, còn phải ưỡn cái bụng to ra.
Mộ Nhất Phàm xoa cái bụng tròn vo, khóc không ra nước mắt: “Bạn anh có nói, khi nào thì hết đầy hơi không?”
Anh vác một cái bụng tròn, xấu như bị phát tướng vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại thảm thế cơ chứ, rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà lại bị xuyên vào trong tiểu thuyết của mình vậy.
Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi anh xuyên vào trong tiểu thuyết.
Còn nhớ lúc đó vừa mới viết xong “Vua mạt thế”, trúc mã Chiến Bắc Thiên tới tìm anh, nói tháng sau hắn sẽ kết hôn với chị ruột anh.
Anh ngẩn người, lập tức nói chúc mừng.
Thế nhưng Chiến Bắc Thiên chẳng có vẻ gì là vui vẻ, lạnh giọng hỏi: “Ngoài chúc mừng ra, em không còn ý nghĩ gì khác sao?”
Anh suy nghĩ một chút, cao hứng nói: “Vừa khéo em mới viết xong tiểu thuyết, chúng ta cùng đi ăn mừng đi.”
Trong nháy mắt, mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống: “Đi mà tìm nhân vật trong tiểu thuyết của em mà ăn mừng ý.”
Nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.
Đêm hôm ấy, không hiểu tại sao anh lại xuyên vào trong tiểu thuyết của mình.
Đến bây giờ anh vẫn không rõ Chiến Bắc Thiên tức cái gì.
Lẽ nào, bởi vì lời Chiến Bắc Thiên nói, cho nên anh mới xuyên vào trong tiểu thuyết?
Chiến Bắc Thiên tính toán thời gian Kình Thiên Châu lớn lên mà nói rằng: “Có lẽ là khoảng một tháng nữa.”
Nếu như trong một đêm có thể làm cho mang thai ba tháng, bốn ngày sau thai ba tháng biến thành năm tháng, như vậy, có lẽ mất khoảng tám ngày để thai lớn thành bảy tháng, khoảng mười sáu ngày để sinh ’em bé’ ra.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, bao giờ Kình Thiên Châu mới chịu đi ra, hắn cũng không rõ nữa.
Mộ Nhất Phàm vừa nghe xong, thiếu điều nhảy dựng lên: “Một tháng? Sao lâu như vậy? Không phải tôi chỉ bị đầy hơi thôi sao? Sao phải mất một tháng mới tiêu được?”
Được rồi.
Đúng là dạo gần đây anh ăn hơi nhiều, đã thế ăn no rồi lại ngủ say, chẳng trách bị đầy hơi như vậy.
Trong tình huống không uống thuốc, cần một tháng để tiêu, có lẽ là bình thường.
Chiến Bắc Thiên hờ hững hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Mộ Nhất Phàm lập tức lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”
Ơ khônggggggggggggggg!!!!
Không phải là không có vấn đề, mà là vấn đề rất nghiêm trọng!
Rõ ràng anh muốn tìm cách lôi kéo sự tín nhiệm của nam chính, thế mà lại lăn trên giường bốn ngày, không có bất cứ giao lưu gì, giờ chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa, liệu anh có thể giành lấy sự tín nhiệm của nam chính, nhân lúc nam chính không đề phòng mà thủ tiêu nam chính không?
Mộ Nhất Phàm thu hồi đường nhìn: “Sao bạn của anh chỉ cho anh mấy cuốn sách, anh ta không kê đơn thuốc cho tôi sao?”
“Thuốc gì?”
“Trị đầy hơi.”
“……..” Chiến Bắc Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn gương mặt bị băng kín mít của Mộ Nhất Phàm: “Cậu bị dị ứng thuốc, không kê đơn.”
Mộ Nhất Phàm liền nghẹn lời.
Tự đào đường chết mà!!!
Sao lúc đấy anh lại lấy cớ dị ứng thuốc ra cơ chứ, nếu biết trước đã nói trên mặt bị thương rồi.
Giờ thì hay rồi, không có thuốc uống, còn phải ưỡn cái bụng to ra.
Mộ Nhất Phàm xoa cái bụng tròn vo, khóc không ra nước mắt: “Bạn anh có nói, khi nào thì hết đầy hơi không?”
Anh vác một cái bụng tròn, xấu như bị phát tướng vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh lại thảm thế cơ chứ, rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà lại bị xuyên vào trong tiểu thuyết của mình vậy.
Mộ Nhất Phàm không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi anh xuyên vào trong tiểu thuyết.
Còn nhớ lúc đó vừa mới viết xong “Vua mạt thế”, trúc mã Chiến Bắc Thiên tới tìm anh, nói tháng sau hắn sẽ kết hôn với chị ruột anh.
Anh ngẩn người, lập tức nói chúc mừng.
Thế nhưng Chiến Bắc Thiên chẳng có vẻ gì là vui vẻ, lạnh giọng hỏi: “Ngoài chúc mừng ra, em không còn ý nghĩ gì khác sao?”
Anh suy nghĩ một chút, cao hứng nói: “Vừa khéo em mới viết xong tiểu thuyết, chúng ta cùng đi ăn mừng đi.”
Trong nháy mắt, mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống: “Đi mà tìm nhân vật trong tiểu thuyết của em mà ăn mừng ý.”
Nói xong, đóng sầm cửa bỏ đi.
Đêm hôm ấy, không hiểu tại sao anh lại xuyên vào trong tiểu thuyết của mình.
Đến bây giờ anh vẫn không rõ Chiến Bắc Thiên tức cái gì.
Lẽ nào, bởi vì lời Chiến Bắc Thiên nói, cho nên anh mới xuyên vào trong tiểu thuyết?
Chiến Bắc Thiên tính toán thời gian Kình Thiên Châu lớn lên mà nói rằng: “Có lẽ là khoảng một tháng nữa.”
Nếu như trong một đêm có thể làm cho mang thai ba tháng, bốn ngày sau thai ba tháng biến thành năm tháng, như vậy, có lẽ mất khoảng tám ngày để thai lớn thành bảy tháng, khoảng mười sáu ngày để sinh ’em bé’ ra.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, bao giờ Kình Thiên Châu mới chịu đi ra, hắn cũng không rõ nữa.
Mộ Nhất Phàm vừa nghe xong, thiếu điều nhảy dựng lên: “Một tháng? Sao lâu như vậy? Không phải tôi chỉ bị đầy hơi thôi sao? Sao phải mất một tháng mới tiêu được?”
Được rồi.
Đúng là dạo gần đây anh ăn hơi nhiều, đã thế ăn no rồi lại ngủ say, chẳng trách bị đầy hơi như vậy.
Trong tình huống không uống thuốc, cần một tháng để tiêu, có lẽ là bình thường.
Chiến Bắc Thiên hờ hững hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Mộ Nhất Phàm lập tức lắc đầu: “Không có vấn đề gì.”
Ơ khônggggggggggggggg!!!!
Không phải là không có vấn đề, mà là vấn đề rất nghiêm trọng!
Rõ ràng anh muốn tìm cách lôi kéo sự tín nhiệm của nam chính, thế mà lại lăn trên giường bốn ngày, không có bất cứ giao lưu gì, giờ chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa, liệu anh có thể giành lấy sự tín nhiệm của nam chính, nhân lúc nam chính không đề phòng mà thủ tiêu nam chính không?
Bình luận facebook