Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
“Cậu là ai?” Chiến Bắc Thiên hỏi bằng giọng nói lạnh như băng.
Tuy rằng mặt đối phương bị băng kín mít, nhưng qua quần và giày, cùng với vết thương trên cánh tay phải có thể nhận ra, đối phương chính là người đột nhiên xuất hiện trong đoạn ký ức thêm vào, vô tình đỡ cho hắn một phát đạn.
“Tôi á?” Đại não Mộ Nhất Phàm vận động vô cùng nhanh, đoạn nói: “Tôi họ Mộc, Mộc trong ‘thụ mộc’, tên đầy đủ là Mộc Mộc.” (Thụ mộc: cây cối)
Vốn là anh muốn đổi sang một cái họ khác, nhưng lỡ như hàng xóm bên cạnh trông thấy anh gọi một tiếng ‘anh Mộ’, không phải như thế sẽ làm lộ mất sao, không bằng dùng một cái họ đồng âm, còn cái tên Mộc Mộc này, đây chính là biệt danh của anh, bạn bè thân thiết đều gọi anh như vậy hết. (Mộ và Mộc đều đọc là “mù”)
“Vô cùng cảm ơn anh đã giúp tôi cản mấy người kia lại, nếu không chắc tôi bị dần nhừ tử rồi, cũng vô cùng cảm ơn anh, trong lúc không hiểu tại sao ăn nguyên một phát đạn, anh đã đỡ tôi xuống núi. Về phần đột nhiên anh ngất xỉu, vốn là tôi định đưa anh tới bệnh viện, nhưng mà…”
Mộ Nhất Phàm sờ bắp đùi đang sưng lên của mình, áy náy nói: “Tôi không thích đến bệnh viện, không thể làm gì hơn là đưa anh về nhà, để bác sĩ tư kiểm tra cho anh, được rồi, không biết anh tên gì nhỉ?”
“Chiến Bắc Thiên.” Chiến Bắc Thiên trả lời ngắn gọn, nheo mắt lại, đoạn hỏi; “Sao mấy người kia lại muốn đánh cậu?”
Trong trí nhớ cũ của hắn, trong lúc viếng mộ đồng đội, đúng là gần đó có một gia đình tới viếng mộ, khi đó họ khóc vô cùng thương tâm, cho nên mới khiến hắn chú ý tới, thế nhưng tuyệt đối không có sự xuất hiện của chàng trai tên Mộc Mộc này.
Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói ra nguyên nhân thật, cũng không thể mượn cớ là viếng nhầm mộ, đừng nói Chiến Bắc Thiên không tin, trái lại còn hoài nghi anh thêm ấy chứ.
Anh không thể làm gì hơn là làm vẻ mặt day dứt nói: “Tôi không cẩn thận đâm chết con trai họ, bởi vì cắn rứt lương tâm nên lén tới thắp hương cho đứa bé kia, không ngờ.. chuyện sau này anh cũng đã biết rồi đấy.”
Đúng là oan con bà nó ức quá đi mà!
Có ai ôm hết chuyện xấu vào người mình không?
Mà anh lại đi làm cái loại chuyện ngu ngốc này chứ!
Mong là sẽ không vì chuyện này mà hình ảnh bị giảm thê thảm trong mắt nam chính.
Chiến Bắc Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, tựa hồ như muốn từ nét mặt anh nhìn ra xem liệu anh có đang nói dối hay không: “Sau khi tôi ngất xỉu, cậu có thấy tôi biến…”
Trông thấy đối phương dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, hắn lập tức đổi giọng hỏi: “Cậu ở đây một mình?”
“Ừ.”
“Cậu bị thương thế này là vì đỡ cho tôi, cho nên, trước khi vết thương cậu đỡ, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cậu, còn có, cho tôi mượn phòng bếp nhà cậu dùng một lúc.”
Không đợi Mộ Nhất Phàm trả lời, Chiến Bắc Thiên xoay người rời khỏi phòng giải trí, hắn ở lại đây, không phải vì chàng trai này đang bị thương, mà bởi hắn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên rời đi, liền thở phào một hơi, ánh mắt Chiến Bắc Thiên quá sắc bén, khiến anh không chống đỡ nổi.
Cả người anh mệt lả ngồi co quắp trên sô pha, tự giễu nói: “Giờ mới phát hiện mình còn có thiên phú làm diễn viên.”
Ít nhất thì Chiến Bắc Thiên không hoài nghi anh.
Thế nhưng dựa vào hiểu biết của anh về Chiến Bắc Thiên, mặc dù người này không hoài nghi anh, nhưng chắc chắn sẽ rất tò mò, trong vòng nửa tháng mười ngày sẽ không rời đi.
Tuy rằng mặt đối phương bị băng kín mít, nhưng qua quần và giày, cùng với vết thương trên cánh tay phải có thể nhận ra, đối phương chính là người đột nhiên xuất hiện trong đoạn ký ức thêm vào, vô tình đỡ cho hắn một phát đạn.
“Tôi á?” Đại não Mộ Nhất Phàm vận động vô cùng nhanh, đoạn nói: “Tôi họ Mộc, Mộc trong ‘thụ mộc’, tên đầy đủ là Mộc Mộc.” (Thụ mộc: cây cối)
Vốn là anh muốn đổi sang một cái họ khác, nhưng lỡ như hàng xóm bên cạnh trông thấy anh gọi một tiếng ‘anh Mộ’, không phải như thế sẽ làm lộ mất sao, không bằng dùng một cái họ đồng âm, còn cái tên Mộc Mộc này, đây chính là biệt danh của anh, bạn bè thân thiết đều gọi anh như vậy hết. (Mộ và Mộc đều đọc là “mù”)
“Vô cùng cảm ơn anh đã giúp tôi cản mấy người kia lại, nếu không chắc tôi bị dần nhừ tử rồi, cũng vô cùng cảm ơn anh, trong lúc không hiểu tại sao ăn nguyên một phát đạn, anh đã đỡ tôi xuống núi. Về phần đột nhiên anh ngất xỉu, vốn là tôi định đưa anh tới bệnh viện, nhưng mà…”
Mộ Nhất Phàm sờ bắp đùi đang sưng lên của mình, áy náy nói: “Tôi không thích đến bệnh viện, không thể làm gì hơn là đưa anh về nhà, để bác sĩ tư kiểm tra cho anh, được rồi, không biết anh tên gì nhỉ?”
“Chiến Bắc Thiên.” Chiến Bắc Thiên trả lời ngắn gọn, nheo mắt lại, đoạn hỏi; “Sao mấy người kia lại muốn đánh cậu?”
Trong trí nhớ cũ của hắn, trong lúc viếng mộ đồng đội, đúng là gần đó có một gia đình tới viếng mộ, khi đó họ khóc vô cùng thương tâm, cho nên mới khiến hắn chú ý tới, thế nhưng tuyệt đối không có sự xuất hiện của chàng trai tên Mộc Mộc này.
Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói ra nguyên nhân thật, cũng không thể mượn cớ là viếng nhầm mộ, đừng nói Chiến Bắc Thiên không tin, trái lại còn hoài nghi anh thêm ấy chứ.
Anh không thể làm gì hơn là làm vẻ mặt day dứt nói: “Tôi không cẩn thận đâm chết con trai họ, bởi vì cắn rứt lương tâm nên lén tới thắp hương cho đứa bé kia, không ngờ.. chuyện sau này anh cũng đã biết rồi đấy.”
Đúng là oan con bà nó ức quá đi mà!
Có ai ôm hết chuyện xấu vào người mình không?
Mà anh lại đi làm cái loại chuyện ngu ngốc này chứ!
Mong là sẽ không vì chuyện này mà hình ảnh bị giảm thê thảm trong mắt nam chính.
Chiến Bắc Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Nhất Phàm, tựa hồ như muốn từ nét mặt anh nhìn ra xem liệu anh có đang nói dối hay không: “Sau khi tôi ngất xỉu, cậu có thấy tôi biến…”
Trông thấy đối phương dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, hắn lập tức đổi giọng hỏi: “Cậu ở đây một mình?”
“Ừ.”
“Cậu bị thương thế này là vì đỡ cho tôi, cho nên, trước khi vết thương cậu đỡ, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cậu, còn có, cho tôi mượn phòng bếp nhà cậu dùng một lúc.”
Không đợi Mộ Nhất Phàm trả lời, Chiến Bắc Thiên xoay người rời khỏi phòng giải trí, hắn ở lại đây, không phải vì chàng trai này đang bị thương, mà bởi hắn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên rời đi, liền thở phào một hơi, ánh mắt Chiến Bắc Thiên quá sắc bén, khiến anh không chống đỡ nổi.
Cả người anh mệt lả ngồi co quắp trên sô pha, tự giễu nói: “Giờ mới phát hiện mình còn có thiên phú làm diễn viên.”
Ít nhất thì Chiến Bắc Thiên không hoài nghi anh.
Thế nhưng dựa vào hiểu biết của anh về Chiến Bắc Thiên, mặc dù người này không hoài nghi anh, nhưng chắc chắn sẽ rất tò mò, trong vòng nửa tháng mười ngày sẽ không rời đi.