• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ Nhất Thần Vương (2 Viewers)

  • Chương 111-115

Chương 111: Bá Vương Minh đến!

“Thiếu chủ, đã điều tra rõ ràng rồi.”

“Hôm qua, kẻ đứng đằng sau của một loạt hành vi chống đối Đường Thị chính là đại tiểu thư Liễu Như Thị của nhà họ Liễu, một trong ba hào môn lớn của quận Hoài Giang.”

Xuân Lan báo cáo.

“Là cô ta!”

Trong mắt Diệp Phàm hiện lên ánh sáng lạnh.

Xem ra lần trước chưa giáo huấn đủ cho người phụ nữ này!

“Giải quyết người phụ nữ này cho tôi!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Đối phó với kẻ địch, tuyệt đối không nương tay. Đây là triết lý mấy sư phụ hắn vẫn luôn truyền bá cho hắn.

“Vâng, thiếu chủ!”

Xuân Lan đáp.

“Đúng rồi, thiếu chủ, còn có một chuyện rất quan trọng!”

“Chuyện gì?”

“Hôm qua Bá Vương Minh của quận Nam Thiên phát ra Bá Vương Lệnh, triệu tập tất cả thành viên Bá Vương Minh đến Thiên Hải, bây giờ đã có lượng lớn thành viên Bá Vương Minh sắp đến Thiên Hải rồi, mà mục đích của bọn họ chính là thiếu chủ!”

Xuân Lan nói thẳng.

“Bá Vương Minh!”

Lông mày Diệp Phàm cau lại.

“Thiếu chủ, tôi đã tập hợp tất cả lực lượng của Bách Hoa Lâu ở quận Giang Nam, chắc chắn sẽ không để người của Bá Vương Minh làm thiếu chủ bị tổn thương!”

Xuân Lan nói.

“Chỉ dựa vào bọn họ, còn chưa làm ta bị thương được!”

“Nếu đã đến rồi, vậy thì đừng đi nữa!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Hắn cúp điện thoại của Xuân Lan, gọi một cuộc điện thoại cho Khương Uyên.

“Lập tức triệu tập tất cả nhân viên phân điện quận Giang Nam, đến Thiên Hải với tốc độ nhanh nhất!”

Khương Uyên nghe điện xong đã trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.

Trong phút chốc, toàn bộ nhân viên của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều bắt đầu hành động, đi về phía Thiên Hải. Tư thế này trực tiếp chấn động cả quận Giang Hải!

“Điện Long Vương? Đây là muốn làm gì?”

Sau khi biết tin tức này, mí mắt quận trưởng quận Giang Nam Tô Lâm giật liên hồi, có một loại dự cảm không lành!

“Quận trưởng, tối qua Bá Vương Minh vừa phát ra Bá Vương Lệnh, triệu tập thành viên của cả Bá Vương Minh đến Thiên Hải, bây giờ người của phân điện điện Long Vương đều đi về phía Thiên Hải, Thiên Hải sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Một thuộc hạ của Tô Lâm nói.

“Thiên Hải!”

“Lập tức thông báo cho quân quận vệ, theo tôi đến Thiên Hải!”

Vẻ mặt Tô Lâm ngưng lại, lập tức nói.

Sau khi biết được tin tức này, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam Lý Kiến cũng dẫn theo người của sở tuần tra phân bộ đến Thiên Hải.

Giờ phút này, vô số người đi về phía Thiên Hải, trận thế này càng dẫn tới sự quan tâm của thế lực các nơi ở Long Quốc!

Thủ phạm Diệp Phàm gây ra trận thế lớn như vậy thì đã đến chỗ của Đại Hổ, Nhị Hổ.

“Chủ nhân!”

Thấy Diệp Phàm, Đại Hổ và Nhị Hổ vội vàng kêu lên.

“Mấy ngày nay các anh vẫn ổn chứ?”

Diệp Phàm hỏi.

“Chủ nhân, mấy ngày nay ngoài ăn với ngủ ra, chúng tôi chính là học một số võ đạo cơ bản, chưa từng sống cuộc sống thoải mái như vậy, hai anh em chúng tôi đều thấy hơi không quen rồi!”

Đại Hổ gãi đầu nói.

“Chủ nhân, ngài vẫn là tìm chút việc cho chúng tôi làm đi, nếu không chúng tôi sẽ bứt rứt chết mất!”

Nhị Hổ nói.

“Dám giết người không?”

Diệp Phàm hỏi.

“Giết người?”

Hai anh em này đều sửng sốt, đồng thanh nói: “Chủ nhân bảo chúng tôi làm cái gì thì làm cái đó, chủ nhân muốn chúng tôi giết ai?”

“Đừng vội, trước khi giết người, các anh phải có đủ thực lực đã, nếu không chỉ có thể bị người ta giết!”

“Tiếp theo, tôi sẽ giúp các anh nâng cao thực lực!”

Diệp Phàm nói.

Sau đó, Diệp Phàm lấy cỏ Thiên Tủy và một số dược liệu khác hắn thu mua ra, giã nát toàn bộ những dược liệu này tiến hành chế biến, sau đó chế tạo thành hai vại nước thuốc.

“Hai các anh bước vào bên trong, buông lỏng thân tâm, không cần nghĩ gì cả!”

Diệp Phàm chỉ hai vại nước thuốc này, nói với Đại Hổ và Nhị Hổ.

Hai anh em bọn họ trực tiếp bước vào trong vại dược. Đây chính là dược dục, có thể kích phát dược tính của cỏ Thiên Tủy đến mức cực lớn, giúp người ta tẩy kinh phạt tủy.

Lúc trước ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đã ngâm dược dục không ít. Đương nhiên những dược liệu trong dược dục hắn ngâm đều là linh dược hiếm hoi ít thấy, đều là mấy sư phụ của hắn không biết lấy được ở đâu.

Nếu không phải như vậy, thì cũng không có thực lực của Diệp Phàm bây giờ!

Mặc dù hai vại dược này không thể so sánh với dược dục Diệp Phàm ngâm, nhưng đối với hai anh em này thì đã đủ rồi!

Hai anh em này bước vào vại dược không lâu, trên mặt đã hiện ra biểu cảm đau khổ.

Dược tính trong dược dục này bắt đầu dần dần xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, giúp bọn họ tẩy kinh phạt tủy, tiến hành lột xác!

Nhưng mà quá trình này lại vô cùng đau khổ, người không có nghị lực thì không kiên trì tiếp được!

“Cố nhịn!”

Diệp Phàm quát lên với hai người.

Hai anh em này cũng cắn răng kiên trì.

Sau khi dược tính trong dược dục không ngừng tiến vào trong người của hai người, tiến hành tẩy lễ cho cơ thể của bọn họ. Rất nhanh trên người bọn họ đã hiện ra một lớp đen xì xì, đây chính là tạp chất trong người bọn họ bị loại bỏ ra ngoài.

Sau khi bọn họ tẩy kinh phạt tủy, tiềm lực của hai người tăng mạnh, thần lực bẩm sinh của bọn họ bắt đầu được kích thích không ngừng.

Một tiếng sau, dược tính trong dược dục này đã bị Đại Hổ, Nhị Hổ hấp thụ toàn bộ. Trên người của hai người bị một lớp tạp chất màu đen dày cộp bao phủ, giống như người da đen!

A!

A!

Đột nhiên, hai bọn họ gào to, một sức mạnh khủng bố bộc phát ra từ trong người của bọn họ. Hai vại dược này lập tức nát vụn, tất cả trang trí trong căn phòng đều bị phá hủy. Trên bức tường xung quanh thậm chí còn xuất hiện từng vết nứt.

Diệp Phàm đứng ở đó, ngược lại không bị ảnh hưởng.

Thậm chí nước vại dược kia bắn ra cũng không rơi trên người hắn, tự động bị bài trừ ra ngoài rồi.

Soạt!

Soạt!

Đại Hổ, Nhị Hổ mở đôi mắt ra, trong mắt lấp lóe ánh sáng khiếp người, tỏa ra một khí tức áp bức đáng sợ.

“Hai các anh đi tắm rửa sạch sẽ trước đi!”

Diệp Phàm nhìn Đại Hổ, Nhị Hổ nói.

Hai anh em bọn họ trực tiếp rửa sạch, rồi ra ngoài.

Bây giờ, sau khi Đại Hổ, Nhị Hổ tẩy kinh phạt tủy, thể chất của hai người đã xảy ra thay đổi to lớn, thân thể đã càng to lớn vạm vỡ hơn, hơn nữa tinh khí thần đều giống như tăng lên mấy bậc. Nhất là khí tức tỏa ra trên người của hai người bọn họ vô cùng khủng bố!

Lần tẩy kinh phạt tủy này đã thay đổi thể chất của hai anh em, khiến thần lực bẩm sinh của bọn họ tăng vọt gấp mười mấy lần.

Bây giờ sức chiến đấu của Đại Hổ, Nhị Hổ sợ rằng còn mạnh hơn cả cao thủ Nhân cảnh rồi!

Đây chính là sự lợi hại của người thần lực bẩm sinh!

“Chủ nhân, tôi cảm thấy trong người tôi hình như tràn đầy sức mạnh dùng không hết!”

“Tôi cũng vậy, tôi rất muốn phát tiết chút!”

Hai người Đại Hổ, Nhị Hổ nhao nhao nói.

“Bây giờ các anh đã coi như là một võ giả chân chính, tiếp theo tôi truyền thụ chút tâm pháp và chiêu thức cho các anh, các anh phải tu luyện thật tốt!”

Diệp Phàm nói.

Hắn trực tiếp truyền thụ một số tâm pháp võ đạo và các loại chiêu thức mạnh mẽ cho hai người Đại Hổ, Nhị Hổ. Sau khi hai anh em này tẩy kinh phạt tủy, lực lĩnh ngộ cũng tăng mạnh, rất nhanh đã ghi nhớ, học được rồi.

Nửa tiếng sau, Diệp Phàm nhận được một cuộc điện thoại, hắn nói với hai anh em đang luyện công: “Được rồi, tiếp theo nên tiến hành thực chiến thôi!”

Hắn trực tiếp dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ đến ngoại ô Thiên Hải.

Ở ngoại ô Thiên Hải lúc này tụ tập hơn vạn người!

Từng người bọn họ đều ăn mặc gọn nhẹ, tay cầm vũ khí, khắp người tỏa ra sát khí lạnh băng.

Những người này chính là thành viên của Bá Vương Minh. Đứng trước mặt bọn họ là Hạng Thiên Kình và tứ đại chiến tướng thủ hạ của hắn ta!

“Hôm nay triệu tập mọi người ở đây, chắc đều đã biết vì sao rồi đúng không?”

Hạng Thiên Kình lạnh lùng quát.

“Trả thù cho thiếu chủ!”

Thành viên Bá Vương Minh đồng thanh hô lên.

“Đúng vậy, có người đã giết con trai ta!”

“Hắn chính là ở Thiên Hải!”

“Hôm nay cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ra tên này cho ta, phanh thây xé xác, băm vụn xác hắn, chôn cùng con trai của ta!”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình lạnh lẽo, tràn đầy sát ý, quát lên.

“Giết!!!”

“Giết!!!”

“Giết!!!”

Tất cả thành viên Bá Vương Minh có mặt ở đây đồng thanh hô lên, trong mắt từng người đều tràn đầy sát khí.

“Theo ta vào thành!”

Hạng Thiên Kình lạnh lùng quát.

“Chậm đã!”

Tô Lâm dẫn lượng lớn quân quận vệ xuất hiện ở đây.

“Hạng minh chủ, ông tụ tập nhiều người như vậy, muốn làm cái gì?”

Tô Lâm bước tới, nhìn Hạng Thiên Kình nói.

“Ông là quận trưởng Tô của quận Giang Nam đúng không?”

“Con trai tôi chết ở quận Giang Nam các ông, hôm nay tôi chính là đến trả thù cho con trai tôi!”

“Ông tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này!”

Hạng Thiên Kình lạnh lùng quát.

“Nơi này là quận Giang Nam, là đất quản hạt của quận trưởng tôi đây, sao tôi có thể để các ông làm loạn?”

Vẻ mặt Tô Lâm uy nghiêm, nói.

“Tôi nể mặt ông thì ông là quận trưởng, nếu tôi không nể mặt ông, thì ông chẳng là gì cả!”

“Bá Vương Minh tôi làm việc, còn chưa tới lượt ông nhúng tay vào!”

“Tránh ra!”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình mạnh mẽ bá đạo, quát lên.

“Ông…”

Tô Lâm lập tức vô cùng tức giận. ông ta đường đường là quận trưởng, vậy mà lại bị người ta sỉ nhục như vậy, tất nhiên phẫn nộ đến cực điểm.

“Hạng Thiên Kình, ông muốn thành kẻ địch với triều đình sao?”

Ngay sau đó Lý Kiến dẫn lượng lớn thành viên sở tuần tra xuất hiện ở đây.

“Ông là ai?”

Hạng Thiên Kình liếc nhìn Lý Kiến.

“Người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam Lý Kiến!”

“Hạng Thiên Kình, ông kiêu ngạo ở quận Nam Thiên thế nào, tôi không quản được.”

“Nhưng nơi này là quận Giang Nam, là phạm vi phụ trách của sở tuần tra tôi.”

“Nếu ông dám làm bừa, quấy nhiễu trật tự xã hội, thì đừng trách tôi ra tay với ông!”

Lý Kiến lạnh lùng quát lên với Hạng Thiên Kình.

“Ra tay với tôi?”

“Chỉ dựa vào ông?”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình khinh thường nói, trên người hắn ta bộc phát ra một uy áp khủng bố.

Sắc mặt Lý Kiến lập tức thay đổi, trong mắt ông ta hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn Hạng Thiên Kình: “Ông vậy mà…”

“Người khác sợ sở tuần tra các ông, Bá Vương Minh tôi thì không sợ, lập tức tránh ra cho tôi, nếu không tôi giết hết tất cả!”

Vẻ mặt Hạng Thiên Kình đầy sát ý, giống như một con sư tử phát điên rống giận.

“Không hổ là minh chủ Bá Vương Minh, quả nhiên đủ bá đạo!”

Lúc này, một tiếng khen ngợi vang lên.
Chương 112: Chết toàn bộ!

Vèo vèo vèo!

Nháy mắt lại có thêm gần vạn người xuất hiện ở đây.

Tất cả đều mặc đồng phục thống nhất, trên đồng phục thêu một con rồng vàng.

Ai nấy đều cầm thanh đao sắc bén, tỏa ra khí tức lạnh như băng. Trong đó có không ít cao thủ Nhân Cảnh, người dẫn đầu là Khương Uyên.

Những người này là thành viên của điện Long Vương ở khắp quận Giang Nam.

Mà Lý Kiến, Tô Lâm, Hạng Thiên Kình thấy người của điện Long Vương xuất hiện ở đây, mặt lập tức biến sắc.

"Điện Long Vương?"

"Các người có ý gì?"

Hạng Thiên Kình nhìn trang phục liền nhận ra đây là người của điện Long Vương.

"Trước đây tôi vẫn luôn nghe nói Bá Vương Minh cực kỳ phách lối ngang ngược, hôm nay điện Long Vương chúng tôi muốn mở mang tầm mắt!"

Khương Uyên lên tiếng.

"Tôi quen biết chủ phân điện quận Nam Thiên trực thuộc điện Long Vương các người đã lâu, các người nhất quyết muốn đối địch với Bá Vương Minh sao?"

Hạng Thiên Kình lạnh lùng nói.

"Ông quen chủ phân điện quân Nam Thiên thì liên quan gì đến phân điện quận Giang Nam chúng tôi?"

"Nếu hôm nay ông không ngoan ngoãn đưa người của mình về quận Nam Thiên thì tất cả phải ở lại, đừng hòng đi nữa!"

Khương Uyên thẳng thừng quát.

"Ăn nói ngông cuồng!"

"Ông cho rằng Bá Vương Minh tôi sợ điện Long Vương các người sao?"

"Ông đã muốn đấu với Bá Vương Minh thì tôi sẽ cho ông toại nguyện!"

"Giết!"

Hạng Thiên Kình hô.

Người của Bá Vương Minh lập tức lao ra.

"Giết hết không chừa một tên!"

Khương Uyên cũng ra lệnh, thành viên của điện Long Vương phía sau hắn ta tức khắc xông lên.

Hơn vạn người của hai tổ chức chém giết lẫn nhau.

Tô Lâm và Lý Kiến thấy vậy, sắc mặt hết sức khó coi.

Không lâu sau, Diệp Phàm dẫn theo Đại Hổ, Nhị Hổ và mấy nghìn người của Bách Hoa Lâu tới đây.

Tuy Bách Hoa Lâu chỉ có mấy nghìn người, nhưng tất cả đều là quân tinh nhuệ được Bách Hoa Lâu bồi dưỡng đặc biệt, sức chiến đấu còn mạnh hơn thành viên bình thường của điện Long Vương và Bá Vương Minh!

"Xông lên!"

Xuân Lan ra lệnh.

Hơn một nghìn quân tinh nhuệ của Bách Hoa Lâu gia nhập cuộc chiến, điên cuồng tấn công người của Bá Vương Minh.

"Giờ đã đến lúc hai người thực chiến. Có sợ không?"

Diệp Phàm hỏi Đại Hổ và Nhị Hổ.

"Không sợ!"

Đại Hổ trả lời.

"Đúng vậy, hồi còn ở gia tộc, anh em chúng tôi thường xuyên đánh giết dã thú."

"Đám dã thú kia còn dữ hơn những người này, anh em chúng tôi chưa từng sợ hãi!"

Nhị Hổ kiêu ngạo nói.

"Tốt lắm. Mục tiêu của hai người là những người này. Bắt đầu trận chiến đầu tiên của hai người đi!"

Diệp Phàm chỉ vào người của Bá Vương Minh.

Vèo!

Đại Hổ và Nhị Hổ lập tức xông ra.

Bộp bộp!

Khi hai người vung nắm đấm vào người của Bá Vương Minh, hai thành viên Bá Vương Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị một cú đấm của bọn họ đánh nát cơ thể.

Thấy sức lực mà mình bộc phát ra, hai anh em nhà này cũng giật mình.

Sau đó, thành viên khác của Bá Vương Minh bắt đầu cầm vũ khí tấn công bọn họ.

Đại Hổ và Nhị Hổ tỉnh táo lại, nện nắm đấm lên người các thành viên của Bá Vương Minh, đánh nát toàn bộ!

Tiếp theo, hai anh em giống như xe tăng hình người, bắt đầu nghiền ép thành viên của Bá Vương Minh. Thành viên của Bá Vương Minh trúng nắm đấm bọn họ dù không chết cũng tàn phế.

Lực sát thương của hai người khiến mọi người ở đây cực sốc.

Bốn chiến tướng dưới trướng Hạng Thiên Kình dứt khoát tấn công hai anh em.

Thực lực của bốn người bọn họ đều nằm trong khoảng Nhân Cảnh cấp bảy đến Nhân Cảnh cấp chín!

Bốn người này và hai anh em Đại Hổ, Nhị Hổ chiến đấu dữ dội!

Lúc này, Lý Kiến đi tới trước mặt Diệp Phàm: "Cậu triệu tập người của điện Long Vương đúng không? Không ngờ cậu lại có thể điều động người của điện Long Vương tại phân điện quận Giang Nam. Rốt cuộc và điện Long Vương có quan hệ gì?"

Tô Lâm cũng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Ông ta chỉ biết thân phận của Diệp Phàm không đơn giản, nhưng không ngờ đối phương lại có quan hệ mật thiết với điện Long Vương như vậy.

Chỉ có lãnh đạo cấp cao của điện Long Vương mới có thể điều động người của điện Long Vương ở phân điện một quận!

"Ông đoán xem?"

Diệp Phàm cười khẽ.

Lý Kiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe sáng.

Tên này vô cùng bí ẩn, không thể nhìn thấu. Thậm chí bộ phận tình báo của sở tuần tra cũng không tra được bất kỳ thông tin gì về đối phương.

Người này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn quen Quân Đao của căn cứ Chiến Bộ, thậm chí còn có quan hệ mờ ám với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương. Rốt cuộc hắn là ai?

Lý Kiến có một dấu hỏi chấm to đùng về Diệp Phàm.

"Bất kể cậu có thân phận gì, bây giờ cậu hãy bảo họ dừng tay ngay lập tức. Nếu tiếp tục chém giết thì nơi này sẽ trở thành nghĩa địa đấy!"

Lý Kiến quát Diệp Phàm.

"Bọn họ muốn giết tôi mà, không liên quan gì đến tôi hết."

Diệp Phàm bĩu môi, bày ra vẻ mặt vô tội.

Bộp!

Đột nhiên Khương Uyên bị Hạng Thiên Kình đánh bay, ngã xuống đất hộc máu.

Hạng Thiên Kình cầm thanh trường đao dày rộng, thẳng tay chém về phía Khương Uyên.

Khi Khương Uyên cho rằng mình sẽ chết dưới lưỡi đao này, hai ngón tay thình lình xuất hiện kẹp lấy trường đao khiến nó không thể nhúc nhích.

Chủ nhân của hai ngón tay này là Diệp Phàm.

Hạng Thiên Kình nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Mày là ai?"

"Chẳng phải ông tới giết tôi ư? Thế mà không biết tôi là ai!"

Diệp Phàm cười gằn.

"Diệp Phàm!"

"Mày giết con trai tao?"

Hạng Thiên Kình nhìn Diệp Phàm chòng chọc, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng

"Hôm qua tôi tiễn con trai ông xuống địa ngục, hôm nay đến lượt ông!"

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

Rắc.

Hắn nói xong, hai ngón tay vặn mạnh.

Thanh trường đao dày rộng của Hạng Thiên Kình bị hai ngón tay của Diệp Phàm vặn gãy.

Mà hai ngón tay ấy kẹp nửa lưỡi đao xẹt qua cổ của Hạng Thiên Kình.

Hạng Thiên Kình đã cảm nhận được hơi thở tử vong vô cùng rõ ràng. Ông ta hét lên một tiếng, dốc toàn bộ sức lực muốn tránh khỏi một kích này của Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm tấn công nhanh như chớp, không để cho Hạng Thiên Kình bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Phụt!

Nháy mắt nửa lưỡi đao kẹp giữa hai ngón tay Diệp Phàm đã cắt qua cổ Hạng Thiên Kình, máu bắn tung tóe.

Nửa thanh đao trong tay Hạng Thiên Kình bỗng rơi xuống đất. Hai bàn tay của ông ta bịt chặt cổ, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra giữa kẽ tay. Ông ta mở trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

Bịch!

Hạng Thiên Kình ngã ra đất, tắt thở!

Đường đường là minh chủ của Bá Vương Minh, vậy mà bị Diệp Phàm giết trong một chiêu!

Lúc này, Lý Kiến, Tô Lâm và người của Bá Vương Minh đều ngây ra vì kinh ngạc.

Dường như không khí đã đóng băng tại khoảnh khắc này.

Trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ khó tin.

Nhất là người của Bá Vương Minh, bọn họ cảm thấy như đang nằm mơ vậy!

Minh chủ của bọn họ chết rồi ư?

Cái chết đến đột ngột và đơn giản như vậy ư?

Sao có thể chứ?

Không ít người của Bá Vương Minh đều dụi mắt xác nhận thi thể của Hạng Thiên Kình hết lần này đến lần khác.

"Anh phải tăng cường thực lực lên!"

Diệp Phàm nói với Khương Uyên, đồng thời phóng ra một cây kim bạc châm vào người đối phương, chữa khỏi vết thương.

"Vâng!"

Khương Uyên đứng dậy, xấu hổ gật đầu.

Bộp bộp bộp!

Ở bên kia, hai anh em Đại Hổ và Nhị Hổ đã đánh nát bốn chiến tướng dưới trướng Hạng Thiên Kình.

Sau khi Hạng Thiên Kình và bốn chiến tướng mất mạng, người của Bá Vương Minh hoàn toàn hoảng loạn.

"Giết!"

Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.

"Tất cả các thành viên điện Long Vương nghe lệnh, giết!"

Khương Uyên lập tức hô.

Nhất thời người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu lại điên cuồng chém giết người của Bá Vương Minh.

Hôm nay Bá Vương Minh đã mất đi trụ cột, sĩ khí không còn, trở nên hỗn loạn, không thể tổ chức bất kỳ một đợt tiến công hữu hiệu nào, thậm chí rất nhiều người bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

Hai mươi phút.

Người của Bá Vương Minh chết toàn bộ.

Lúc này, vùng ngoại ô đầy rẫy xác chết, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh, mùi máu tươi trong không khí vô cùng gay mũi, hệt như cảnh tượng dưới địa ngục!

Tô Lâm và Lý Kiến nhìn cảnh tượng này, sắc mặt hết sức khó coi.

Người của quân quận vệ và sở tuần tra đều lộ vẻ chấn động.

Bọn họ chưa từng thấy hình ảnh đẫm máu và thảm thiết như thế này bao giờ!

Trận chiến này tương đương với một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ đấy!

Hiện tại, người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu ai nấy đều toàn thân dính máu, hừng hực sát khí. Mà tổng thương vong của phe bọn họ không quá ba nghìn người.

Trong trận đấu này, hai anh em Đại Hổ và Nhị Hổ đã trải qua lễ rửa tội, còn là lễ rửa tội bằng máu tươi!

Qua cuộc chém giết lần này, bọn họ đã hoàn toàn khống chế được thần lực tăng vọt rong cơ thể, khí thế của hai người cũng có sự thay đổi lớn!

Không một ai biết rằng tại khoảnh khắc này, hai tên sát thần đồ tể bên cạnh Diệp Phàm trong tương lai đã xuất thế!

"Đưa tất cả những người bị thương tới bệnh viện, chôn cất những người đã hi sinh."

Lúc này, Diệp Phàm nói với Khương Uyên và Xuân Lan.

Hai người gật đầu, bắt đầu kiểm kê người bị thương và người chết của phe mình.

"Những tên Bá Vương Minh này thì giao cho các ông xử lý!"

Diệp Phàm liếc Tô Lâm và Lý Kiến.

Tô Lâm và Lý Kiến nghe vậy, khóe miệng giật liên hồi.

Hai người bọn họ, một người đường đường là người đứng đầu một quận, một người là người phụ trách phân bộ sở tuần tra, vậy mà bây giờ lại sa sút đến nông nỗi xử lý thi thể cho người khác!

Thật nực cười!

Nhưng bọn họ không dám ho he gì, dù sao biểu hiện vừa rồi của Diệp Phàm cũng quá đáng sợ. Hơn nữa, thân phận thần bí của đối phương cũng khiến bọn họ vô cùng e ngại, không dám đắc tội!

Sau đó, Khương Uyên và Xuân Lan đưa tất cả người bị thương đến bệnh viện Thiên Hải.

Diệp Phàm viết hai tờ công thức điều chế thuốc giao cho hai người họ.

"Các người cầm lấy hai tờ công thức điều chế thuốc này, điều chế thuốc tắm dựa theo liều lượng dược liệu bên trong, sau đó cho người của điện Long Vương và Bách Hoa Lâu tắm ba lần mỗi ngày là có thể tăng cường thực lực!"

"Cảm ơn thiếu chủ!"

Xuân Lan và Khương Uyên vội vàng cảm ơn.

"Nhớ là không được tiết lộ công thức điều chế này, hai người tự giữ đi."

"Hơn nữa, chỉ được phép cho thuộc hạ đáng tin của hai người tắm!"

Diệp Phàm dặn dò.

Công thức điều chế này là bài thuốc bí mật độc nhất vô nhị của Tam sư phụ, có trợ giúp rất lớn trong việc tăng cường thực lực của võ giả, cực kỳ đáng quý!

"Tôi hiểu rồi!"

Hai người gật đầu.

Sau đó, Diệp Phàm và hai người họ tách ra.

Về phần Đại Hổ và Nhị Hổ, Diệp Phàm sắp xếp cho họ sống trong khu biệt thự Tử Kinh, như vậy cũng tiện cho hắn điều động bất cứ lúc nào.

Mà Diệp Phàm vừa mới trở lại khu biệt thự Tử Kinh thì thấy Triệu Hữu Dung.
Chương 113: Tôi vừa mới giết người!

"Cô lại tới làm gì? Lẽ nào anh trai cô lại gặp nguy hiểm?"

Diệp Phàm nhìn Triệu Hữu Dung.

"Anh nói linh tinh gì thế!"

"Lần này tôi cố ý đến mời anh ăn cơm để báo đáp việc anh đã cứu mạng anh trai tôi lúc trước."

"Không biết anh có nể mặt tôi hay không?"

Triệu Hữu Dung nhìn Diệp Phàm, ánh mắt có phần căng thẳng xen lẫn chờ mong.

"Đúng lúc đã tới giờ ăn, có cơm miễn phí thì tất nhiên không thể lãng phí. Đi thôi!"

Diệp Phàm bĩu môi.

Sau đó, Triệu Hữu Dung dẫn Diệp Phàm tới một nhà hàng khá sang trọng.

"Thưa anh chị, gần đây nhà hàng chúng tôi mới đưa ra một combo tình nhân rất ngon. Anh chị có muốn nếm thử không ạ?"

Nhân viên phục vụ đi tới chỗ hai người và hỏi.

"Chúng tôi không phải tình nhân!"

Triệu Hữu Dung lập tức lúng túng nói.

"Ôi, tôi xin lỗi. Đây là thực đơn, mời anh chị xem."

Nói xong nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung.

"Cô mời khách thì cô gọi món đi."

Diệp Phàm hờ hững cất lời.

Triệu Hữu Dung dứt khoát gọi mấy món ăn đặc sắc.

Chẳng mấy chốc món ăn đã được bưng lên.

Diệp Phàm và Triệu Hữu Dung bắt đầu ăn.

Triệu Hữu Dung muốn nói gì đó nhưng bị cắt ngang.

"Hữu Dung!"

"Em từ chối đi ăn với tôi, vậy tại sao em lại dùng bữa với cậu ta?"

Một giọng nói tức giận vang lên.

Đội trưởng sở tuần tra Dương Mạc xuất hiện, nhìn Triệu Hữu Dung và Diệp Phàm, bất mãn chất vấn.

"Dương Mạc, sao anh lại ở đây? Anh theo dõi tôi ư?"

Triệu Hữu Dung nhìn Dương Mạc với vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt Dương Mạc biến sắc: "Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi!"

"Hữu Dung, lẽ nào em thích tên nhãi này?"

Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

"Chuyện này thì liên quan gì đến anh hả Dương Mạc?"

"Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mời anh đi đi."

Triệu Hữu Dung lạnh lùng quát.

"Nhãi ranh, tôi muốn quyết đấu với cậu!"

"Tôi muốn Hữu Dung thấy rốt cuộc ai mới xứng với cô ấy!"

Dương Mạc nhìn Diệp Phàm, thẳng thừng nói.

"Tôi không muốn tham dự vào chuyện giữa hai người, tôi chỉ muốn yên ổn ăn cơm, đừng ép tôi ra tay. Tôi vừa mới giết người đấy, không ngại giết thêm một người nữa đâu."

Diệp Phàm vừa ăn vừa nói.

"Nhãi ranh, cậu tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi chắc? Lại còn vừa mới giết người? Cậu giết ai? Không phải chó hoang mèo hoang đấy chứ?"

Giọng điệu của Dương Mạc lộ rõ sự mỉa mai và khinh thường.

"Người kia là minh chủ Bá Vương Minh!"

Diệp Phàm trả lời vô cùng bình tĩnh.

Nét mặt của Dương Mạc và Triệu Hữu Dung lập tức cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.

Minh chủ Bá Vương Minh bị Diệp Phàm giết rồi?

Sao có thể chứ!

"Ha ha ha, thằng nhãi này chém gió kinh thật!"

"Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn giết minh chủ Bá Vương Minh? Cậu có biết Bá Vương Minh rất lợi hại không?"

"Cậu nói dối mà không tìm hiểu trước, đúng là cái gì cũng dám nói!"

Dương Mạc cười to, trong mắt tràn đầy vẻ chế giễu.

Bá Vương Minh là bá chủ quận Nam Thiên, minh chủ là cao thủ hàng đầu, làm sao có thể bị thằng nhãi này giết chứ? Đúng là lời nói vô căn cứ!

Đột nhiên, điện thoại di động của Dương Mạc đổ huông.

Anh ta vừa bắt máy thì nụ cười lập tức đóng băng, thót lên đầy kinh ngạc: "Gì cơ? Cậu nói minh chủ Bá Vương Minh vừa mới bị giết ở ngoại ô thành phố Thiên Hải? Bá Vương Minh chết hết rồi ư?"

Triệu Hữu Dung nghe thấy tiếng hét của Dương Mạc, sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm.

Minh chủ Bá Vương Minh thật sự đã chết?

Triệu Hữu Dung nghĩ đến thực lực Diệp Phàm bộc lộ lần trước, vì vậy hơi tin tưởng lời nói của đối phương.

Dương Mạc cúp điện thoại với vẻ mặt tràn đầy khó tin, sau đó nhìn Diệp Phàm.

Vừa rồi thằng nhãi này nói hắn đã giết minh chủ Bá Vương Minh, kết quả là minh chủ Bá Vương Minh thật sự chết rồi?

Lẽ nào là hắn giết?

Không thể nào!

Dương Mạc lập tức gạt bỏ ý nghĩ điên rồ này.

Cho dù minh chủ Bá Vương Minh chết cũng tuyệt đối không phải do thằng nhãi này ra tay.

Nói không chừng thằng nhãi này trùng hợp biết được tin tức này, bèn mượn danh tiếng để khoe mẽ mà thôi!

"Nhãi ranh, cậu..."

"Dương Mạc, mời anh biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, không thì đừng trách tôi bất lịch sự với anh!"

Dương Mạc đang định lên tiếng thì Triệu Hữu Dung lạnh lùng quát, dáng vẻ cực kỳ tức giận.

Thấy Triệu Hữu Dung giận thật, Dương Mạc chỉ có thể đè nén nỗi bất mãn trong lòng. Anh ta lườm Diệp Phàm một cái rồi mới xoay người rời đi.

"Nếu vừa rồi cô lên tiếng muộn hơn một phút, anh chàng kia đã đi cùng minh chủ Bá Vương Minh rồi!"

Diệp Phàm ăn xong một miếng, sau đó nhìn Triệu Hữu Dung và nói.

"Anh đã giết minh chủ Bá Vương Minh thật sao?"

Triệu Hữu Dung nhìn Diệp Phàm chòng chọc.

"Ông ta muốn giết tôi, vì vậy tôi đã giết ông ta."

Diệp Phàm hờ hững trả lời, tựa hồ việc giết minh chủ Bá Vương Minh đơn giản như ăn cơm uống nước.

Nhưng hắn không biết là tin tức Hạng Thiên Kình bị giết và Bá Vương Minh chết sạch được không chỉ gây chấn động ở quận Giang Nam mà còn gây chấn động ở quận Nam Thiên.

Thậm chí các khu vực khác của Long quốc đều chấn động.

Dù sao Bá Vương Minh cũng là bá chủ quận Nam Thiên, không chỉ có uy danh cực lớn ở quận Nam Thiên mà còn nổi tiếng ở các quận khác.

Tối qua Bá Vương Minh vừa mới phát Bá Vương Lệnh triệu tập toàn bộ người của Bá Vương Minh đi báo thù cho con trai, hôm nay Bá Vương Minh đã chết sạch, ngay cả minh chủ cũng mất mạng. Tin tức này quá chấn động!

Nhất thời cả quận Nam Thiên đều xôn xao.

Bá Vương Minh xưng bá quận Nam Thiên nhiều năm như vậy, thế mà bị người ta tiêu diệt rồi?

Thật sự khiến người ta khó tin!

"Lão gia chủ, xảy ra chuyện rồi!"

Sâu bên trong phủ đệ của nhà họ Hạng ở quận Nam Thiên, quản gia nhà họ Hạng vội vã đi vào một cánh rừng trúc, ở đây có một ngôi nhà tranh.

Người sống trong ngôi nhà tranh này là Hạng Viễn Sơn - gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Hạng, ba của Hạng Thiên Kình.

Sau khi Hạng Thiên Kình tiếp nhận vị trí chủ nhà họ Hạng và minh chủ Bá Vương Minh, Hạng Viễn Sơn vẫn luôn sống ở đây, gần như không xuất đầu lộ diện.

"Đã xảy ra chuyện gì mà ông cuống lên thế?"

Cửa nhà tranh mở ra, một ông lão mặc trường bào màu trắng, tóc búi cao, râu bạc phơ đi ra.

Lão ta chính là Hạng Viễn Sơn!

"Lão gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Quản gia báo cho Hạng Viễn Sơn tin tức Hạng Hào bị giết, sau đó Hạng Thiên Kình phát Bá Vương Lệnh, hôm nay Bá Vương Minh gần như chết sạch.

Ầm!

Tức thì sắc mặt Hạng Viễn Sơn đen như mực, toàn thân tỏa ra khí tức ngập trời.

Trúc xung quanh bị một sức mạnh vô hình đánh gãy ngang thân.

Lúc này, trong mắt Hạng Viễn Sơn ngùn ngụt sát ý, lửa giận thiêu đốt trong cơ thể.

Con trai, cháu trai và cơ nghiệp nhà họ Hạng đều mất rồi, làm sao lão ta không giận cho được?

"Lão gia chủ, ngài phải giữ gìn sức khỏe!"

Quản gia kia nhắc nhở.

"Giết con trai và cháu trai của tôi, tiêu diệt Bá Vương Minh của tôi, thù này không báo Hạng Viễn Sơn thề không làm người!"

"Lập tức truyền lệnh của tôi, triệu tập tất cả người nhà họ Hạng ở nước ngoài về đây. Còn nữa, viết một lá thư gửi cho Bá Môn báo cho hắn biết tình hình ở đây!"

"Uy nghiêm của nhà họ Hạng tuyệt đối không thể bị sỉ nhục, nếu không chúng ta dựa vào đâu mà xưng là hậu duệ Bá Vương?"

Hạng Viễn Sơn gằn từng câu từng chữ, trên người tỏa ra sát ý ngập trời!

"Vâng, thưa lão gia chủ!"

Quản gia gật đầu.

Bá Vương Minh bị tiêu diệt, các thế lực ở quận Nam Thiên bắt đầu rục rịch.

Trong khi đó ở Thiên Hải, Diệp Phàm dùng bữa với Triệu Hữu Dung xong thì nhận được tin nhắn của Đường Sở Sở, hắn lập tức chạy về nhà họ Đường.

"Sao vậy em?"

Diệp Phàm hỏi Đường Sở Sở.

"Bà nội muốn cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta, đồng thời đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Đường."

Đường Sở Sở sốt ruột nói.

"Bà già này lại muốn làm gì thế?"

Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
Chương 114: Thay đổi sắc mặt

Lúc này, trong sảnh chính nhà họ Đường, vợ chồng Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan cầu xin lão phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng đuổi bọn con ra khỏi nhà họ Đường, bọn họ cũng là một phần của nhà họ Đường mà!”

“Không cần nói, ý tôi đã quyết, muốn trách thì trách con gái cưng của các người tìm thằng đàn ông tốt kia.”

“Nhà họ Đường chúng ta bị hắn ta liên lụy nhiều lần, lần này còn giết con trai của quân chủ quân Thiên Lang, mang đến mối họa cực lớn cho nhà họ Đường.”

“Nếu tôi không đuổi các người ra khỏi nhà họ Đường, cắt đứt quan hệ, chắc chắn sẽ liên lụy đến cả nhà họ Đường, đến lúc đó nhà họ Đường sẽ chôn cùng với các người!”

Lão phu nhân lạnh lùng quát,

“Bà nội, xin người suy xét lại một chút, chuyện này…”

Đường Sở Sở xuất hiện, nhìn Đường lão phu nhân, nói.

“Đều do mày, đều do mày làm hại!”

“Cút cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày!”

Dương Ngọc Lan tức giận chỉ vào Diệp Phàm, quát .

“Mẹ, mẹ đừng kích động!”

Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan, nói.

“Con ranh chết tiệt, đã đến lúc này mày còn che chở tên phế vật vô dụng chỉ biết gây chuyện này.”

“Mày thật sự muốn nhìn nó hại chết toàn bộ nhà họ Đường, mày mới vừa lòng sao?”

Dương Ngọc Lan khó thở nói.

“Mấy người không cần lo nhiều như vậy, quân Thiên Lang sẽ không động đến các người.”

“Một mình tôi sẽ gánh vác chuyện này, không liên lụy đến các người.”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Gánh vác? Một thằng ranh không quyền không thế như vậy, lấy cái gì gánh vác?”

“Bọn mày cút khỏi nhà họ Đường cho tao!”

Đường lão phu nhân quát.

“Lão phu nhân, đại gia nhà họ Minh xin gặp!”

Lúc này, một người hầu xuất hiện, nói.

“Đại gia nhà họ Minh!”

Đường lão phu nhân ngẩn người.

“Nhà họ Minh? Không lẽ là nhà họ Minh, hào môn đỉnh cấp ở Đế Đô?”

Đường Chính Nhân kinh ngạc nói.

“Mày biết nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân nhìn Đường Chính Nhân.

“Vâng, nhà họ Minh chính là hào môn đỉnh cấp Đế Đô, ông cụ nhà họ Minh là một đại tướng bốn sao, đại gia nhà họ Minh là một quan viên tứ phẩm!”

Đường Chính Nhân nói.

“Lợi hại như vậy!”

“Nhanh mời vào!”

Đường lão phu nhân kinh ngạc thốt lên.

Rất nhanh, đại gia nhà họ Minh mang theo người đi vào.

“Lão thân bái kiến đại nhân!”

Đường lão phu nhân nhìn lão đại nhà họ Minh, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

“Lão phu nhân, bà quá khách khí, xin đứng lên!”

Lão đại nhà họ Minh vội vàng nói.

Ông ta biết lão phu nhân này là bà nội của người phụ nữ của Diệp Phàm, cũng không dám chậm trễ.

“Không biết hôm nay đại nhân đến đây vì chuyện gì?”

Đường lão phu nhân tò mò hỏi.

“Diệp công tử, ngài cũng ở đây!”

Lão đại nhà họ Minh chú ý đến Diệp Phàm, vội vàng ôm quyền chào hỏi.

“Sở Sở, nếu bà nội em muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta cũng không cần ăn vạ ở đây, đi thôi!”

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở, nói thẳng.

“Cả nhà mấy người nhanh cút đi, đừng đứng chỗ này cản trở đại nhân!”

Đường lão phu nhân lạnh lùng nói.

“Lão phu nhân, bà muốn đuổi Diệp công tử đi?”

Lão đại nhà họ Minh thấy vậy, sắc mặt thay đổi.

Ông ta còn định lấy lòng nhà họ Đường để đạt được cảm tình của Diệp Phàm, kết quả nhà họ Đường lại muốn đuổi Diệp Phàm đi?

“Đại nhân, người này không có quan hệ gì với nhà họ Đường, nếu cậu ta đắc tội ngài, xin ngài đừng giận chó đánh mèo nhà họ Đường!”

Đường lão phu nhân cho rằng lão đại nhà họ Minh đến đây vì Diệp Phàm đắc tội ông ta, vội vàng phủi sạch quan hệ.

“Lão phu nhân, hôm qua Diệp công tử đã cứu cha tôi, tôi muốn mang quà đến cảm ơn, nhưng nếu mấy người đã muốn đuổi Diệp công tử đi, tôi cũng không cần ở đây nữa!”

Lão đại nhà họ Minh lạnh lùng nói.

“Cái gì? Cậu ta cứu ông cụ nhà họ Minh?”

Đường lão phu nhân khiếp sợ nói.

“Đúng vậy!”

Lão đại nhà họ Minh nói.

“Đại nhân, ngài đừng hiểu lầm, cậu ta là chồng của cháu gái tôi, là người một nhà với tôi, vừa rồi là hiểu lầm!”

Đường lão phu nhân thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

Mặc dù bà ta không biết Diệp Phàm cứu kiểu gì, nhưng bây giờ có một cơ hội để leo lên hào môn Đế Đô, không thể bỏ lỡ.

Đường lão phu nhân vứt bỏ mặt mũi, nhìn Diệp Phàm và Đường Sở Sở, nói: “Sở Sở, Diệp Phàm, các cháu đừng hiểu lầm, vừa rồi bà nội hơi nóng giận, các cháu vĩnh viễn đều là người nhà họ Đường, ngàn vạn đừng nóng giận!”

“Hả hả, thay đổi sắc mặt rất nhanh!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, dẫn Đường Sở Sở rời đi.

“Hai đứa đừng đi!”

Đường lão phu nhân vội vàng kêu lên.

“Lão phu nhân, tạm biệt!”

Lão đại nhà họ Minh cũng nói một câu rồi rời đi.

Sắc mặt của Đường lão phu nhân cực kỳ khó coi, nhìn về phía vợ chồng Đường Chính Nhân, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm hai người dùng cách gì, nhất định phải làm Sở Sở và thằng ranh kia trở lại nhà họ Đường, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội phất lên như này!”

Màn đêm buông xuống.

Long Quốc, trong Lâm Phiệt.

“Con xác định vết thương của Lâm Lang Thiên thật sự khỏi? Hơn nữa còn có thể khôi phục thực lực?”

Lâm Báo nhìn Lâm Phong, khiếp sợ nói.

“Cha, chắc chắn, thằng nhãi kia không chỉ có thực lực khủng bố, y thuật cũng rất lợi hại, thật sự trị khỏi vết thương trên người Lâm Lang Thiên!”

“Cha, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, vậy…”

Lâm Phong sốt ruột nói.

“Hắn khôi phục thực lực thì làm sao?”

Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Sắc mặt của Lâm Báo và Lâm Phong thay đổi, vội vàng nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen, sắc mặt lạnh lùng, tản ra uy áp đáng sợ!

“Bái kiến Phiệt chủ!”

Hai cha con quỳ xuống trước mặt người đàn ông trung niên này.

“Các người cũng rất to gan, dám không báo cáo chuyện Lâm Hổ bị giết!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt uy nghiêm nói.

“Phiệt chủ, chúng tôi biết sai rồi!”

Thân thể Lâm Báo run lên, vội vàng nói.

“Ngươi vừa nói vết thương của Lâm Lang Thiên đã khỏi hẳn?”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nhìn về phía Lâm Phong, Lâm Phong điên cuồng gật đầu.

Trong mắt Phiệt chủ Lâm Phiệt lóe lên tia sáng.

“Phiệt chủ, nếu Lâm Lang Thiên khôi phục thực lực, sợ rằng hắn sẽ trở lại Lâm Phiệt, chúng ta có cần ra tay trước không?”

Lâm Báo nhìn Phiệt chủ Lâm Phiệt, nói.

“Hắn không trở về Lâm Phiệt được!”

“Ngươi đi báo cho những người đó, bọn họ càng muốn giết Lâm Lang Thiên!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh nhạt nói.

“Nhưng người đó?”

“Lâm Báo đã rõ!”

Ban đầu Lâm Báo hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt toát lên sự khiếp sợ, vội vàng nói.

“Sau này nếu có việc, còn dám không báo, giết!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh lùng nói, quay người rời đi.

Trên trán của Lâm Báo và Lâm Phong đổ mồ hôi.

“Thực lực của Phiệt chủ lại khủng bố lên rồi!”

Lâm Phong chấn động nói.

“Đúng vậy, xem ra vị Phiệt chủ này vẫn luôn che giấu!”

Lâm Báo nói.

“Nhưng ông ta cũng đủ tàn nhẫn, vậy mà lại muốn mượn tay những người đó để diệt trừ Lâm Lang Thiên.”

Trong quân Thiên Lang.

Cùng ngày Lang Quân quân chủ biết được con trai mình bị giết, lập tức muốn điều động quân Thiên Lang xông đến Thiên Hải.

“Quân chủ, người đừng xúc động, hôm qua chiến bộ mới ra lệnh, trước khi cuộc tỷ võ quân đoàn kết thúc, không ai được phép rời khỏi nơi dừng chân, kẻ nào không tuân tức là cãi quân lệnh!”

Quân đoàn trưởng quân đoàn 1 quân Thiên Lang khuyên can.

“Không lẽ thù của con trai ta cứ để vậy?”

Quân chủ Thiên Lang quát.

“Quân chủ đừng lo, mặc dù chúng ta không thể ra tay, nhưng có thể cho những người khác ra tay.”

“Vừa lúc những người đó muốn hợp tác với chúng ta, vậy để bọn họ đi giải quyết những người này, cũng coi như để bọn họ tỏ chút thành ý!”

Trong mắt quân đoàn trưởng quân đoàn 1 quân Thiên Lang lóe lên sát ý.

“Được, vậy làm như vậy!”

“Nói cho đám người kia, mang theo đầu của người kia đến đây, nếu không cũng đừng mong hợp tác!”

Quân chủ Thiên Lang quát.

Hôm sau!

Diệp Phàm dẫn theo Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh và A Cơ trở về Tô thị, chuẩn bị tham gia lễ khai trương chi nhánh của tập đoàn Đường thị.

Lúc này, sân bay Tô thị đã bị giới nghiêm.

Ở trong sân bay này, ngoại trừ máy bay, còn có một đám người đứng ở đó, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, giống như đang chờ ai đó!
Chương 115: Chín thần tài!

Một chiếc máy bay hạ xuống sân bay Tô thị.

Xung quanh máy bay, một đám chiến sĩ, vệ sĩ vác súng, đạn lên nòng canh gác nghiêm ngặt!

Ngoài cửa khoang, một hàng dài người mặc vest đen xếp thành hàng.

Những người này chính là các chủ tịch, giám đốc của các tập đoàn lớn quận Giang Nam.

Tất cả những đại lão thương giới lệ thuộc vào thương hội Giang Nam đều xuất hiện ở đây.

Thậm chí ngay cả các quan viên và quận thủ quận Giang Nam cũng đến.

Hiển nhiên bọn họ đang chào đón một đại nhân vật.

Rất nhanh, cửa khoang bị mở ra.

Đầu tiên là một đám vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm, khí thế sắc bén đi ra.

Đám vệ sĩ này không phải vệ sĩ bình thường.

Trên người tản ra hơi thở lạnh băng, tất cả đều bước vào Nhân cảnh.

Sau đám vệ sĩ này là một người đàn ông mặc vest trắng, khoảng 30 tuổi bước ra, trên người tản ra uy thế đứng đầu.

“Chào mừng tổng giám đốc Hứa!”

Đám đại lão thương giới và Tô Lâm - quận thủ quận Giang Nam cùng với một đám quan viên đang đứng chờ cung kính cúi người chào.

Người đàn ông mặc vest trắng liếc nhìn mọi người, nói: “Tôi đã nói không muốn khoe khoang cơ mà, việc gì phải phô trương như vậy!”

Mặc dù đang răn dạy, nhưng sắc mặt của người đàn ông này lại cực kỳ hưởng thụ.

“Tổng giám đốc Hứa, chào mừng đến quận Giang Nam, tôi là Tô Lâm, quận thủ quận Giang Nam!”

Tô Lâm đi lên, vươn tay về phía người đàn ông này.

“Quận thủ Tô, chào ông!”

Người đàn ông này duỗi tay hơi nắm tay với Tô Lâm, sau đó buông lỏng ra.

“Tổng giám đốc Hứa, lần này đến, ngài phải ra mặt cho chúng tôi!”

Tổng giám đốc của tập đoàn Từ thị, Từ Uy đi đến trước mặt người đàn ông này, tố khổ.

“Tôi đã biết chuyện của các người!”

“Người của điện Long Vương cũng dám uy hiếp, rất lớn mật!”

“Lần này đến đây là để lấy lại thể diện cho mấy người!”

Người đàn ông này lạnh nhạt nói.

“Tổng giám đốc Hứa, điện Long Vương uy hiếp chúng tôi đến tham gia lễ khai trương của chi nhánh tập đoàn Đường thị, khẳng định do Đường thị sai khiến!”

Từ Uy nói tiếp.

“Đường thị ~”

“Đi, đi đến hiện trường lễ khai trương chi nhánh Đường thị!”

Trong mắt người đàn ông này lóe lên ánh sáng, đi thẳng ra bên ngoài.

Tổng đốc Tô thị đi phía sau, tò mò hỏi Tô Lâm: “Quận thủ, người này là ai vậy? Phô trương lớn như vậy, hơn nữa đám người của thương hội Giang Nam cũng đều nghe người này!”

“Người này đến từ thương hội Thiên Long!”

Tô Lâm nói.

“Thương hội Thiên Long?”

Sắc mặt tổng đốc Tô thị thay đổi, lộ ra sự khiếp sợ.

Thương hội Thiên Long là khủng long khổng lồ của thương giới Long Quốc, chiếm giữ một nửa GDP của Long Quốc.

Chỉ cần thương hội Thiên Long dậm chân một cái, đủ khiến giới tài chính Long Quốc nổi gió lốc.

Đây là chỗ đáng sợ của thương hội Thiên Long!

Hơn nữa thương hội Thiên Long không chỉ có mặt ở lĩnh vực kinh tế, còn trải rộng khắp các ngành nghề.

Thậm chí không ít hào môn, thế gia, thậm chí sau lưng các đại thân đều có bóng dáng của thương hội Thiên Long.

Nguyên nhân là vậy cho nên triều đình không dám dễ dàng đắc tội thương hội Thiên Long.

“Không lẽ chủ nhân đứng sau thương hội Giang Nam là thương hội Thiên Long?”

Tổng đốc Tô thị khiếp sợ nói.

“Đúng vậy, không chỉ có thương hội Giang Nam, các thương hội ở các quận Long Quốc đều nằm dưới sự khống chế của thương hội Thiên Long!”

Tô Lâm nói.

Nghe đến đây, cuối cùng tổng đốc Tô thị cũng nhận thức sâu sắc đến sự đáng sợ của thương hội Thiên Long!

“Vậy vị này có vị trí gì ở thương hội Thiên Long?”

Tổng đốc Tô thị tò mò hỏi.

“Người này là Hứa Thế Thần, em trai của Hứa Thế Thiên, một trong chín thần tài của thương hội Thiên Long!”

Tô Lâm nói.

Chín thần tài của thương hội Thiên Long chính là chín vị đại lão.

Chín người bọn họ cùng quản lý các sản nghiệp lớn ở thương hội Thiên Long, có quyền lực to lớn, có địa vị cực cao ở trong thương hội Thiên Long.

Với thân phận của bọn họ, cho dù là đám quan viên tam tứ phẩm, thậm chí là gia chủ của các hào môn thế gia ở Đế Đô cũng phải cung kính ba phần!

Đây là sự khủng bố của chín thần tài!

Hứa Thế Thần này là em trai của một trong chín thần tài, có thể thấy được thân phận cực kỳ cao, thảo nào ngay cả một quận thủ như Tô Lâm cũng phải tự mình đến chào đón!

“Hứa Thế Thần này đến để đối phó với Đường thị sao?”

“Một Đường thị cỏn con lại có thể để em trai của một vị thần tài ra tay, đúng là đủ mặt mũi!”

Tổng đốc Tô thị nói.

“Sợ rằng lần này sẽ có rắc rối lớn đây!”

Tô Lâm cau mày, sắc mặt khó coi.

Ông ta biết rõ người đàn ông của chủ tịch Đường thị là Diệp Phàm.

Với tính cách của người này, nếu hắn đối đầu với Hứa Thế Thần, không cần nghĩ cũng biết kết quả!

Lúc này, Tô Lâm lại cảm thấy đầu đau tim mệt!

Cùng lúc đó, khu thương nghiệp Tô thị, bên ngoài tòa nhà của chi nhánh Đường thị.

Nơi này xếp đầy lẵng hoa, biểu ngữ, đứng đầy người!

Đám người Diệp Phàm và Đường Sở Sở xuất hiện ở đây.

“Chủ tịch Đường, chúc mừng, tôi đại biểu cho nhà họ Cảnh đến chúc mừng chi nhánh khai trương rực rỡ, đồng thời còn chuẩn bị một món quà, hy vọng nhận lấy!”

Gia chủ nhà họ Cảnh, Cảnh Mộc dẫn theo con gái mình, Cảnh Nhã xuất hiện ở đây, chúc mừng Đường Sở Sở.

“Cảnh gia chủ, ngài có thể đến là vinh hạnh của Đường thị, còn chuẩn bị quà làm gì!”

Đường Sở Sở mỉm cười nói.

Hai cha con nhìn về phía Diệp Phàm, hơi gật đầu.

Lần này bọn họ đến cũng vì Diệp Phàm

Sau đó, một hào môn lớn khác ở quận Giang Nam, người nhà họ Vương cũng đến chúc mừng, tặng quà.

Sau đó là lão đại nhà họ Minh.

Lão đại nhà họ Minh biết được hôm nay chi nhánh Đường thị khai trương, cũng đặc biệt chạy đến chúc mừng.

“Minh đại nhân!”

Đường Sở Sở nhìn lão đại nhà họ Minh, vội vàng đi đến, cung kính chào hỏi.

Hôm qua nghe cha nói, cô mới biết vị này chính là một quan lớn tứ phẩm, bởi vậy biểu hiện cực kỳ cung kính.

“Chủ tịch Đường, chúc mừng!”

“Sau này có gì cần hỗ trợ cứ việc nói, đây là số của tôi!”

Lão đại nhà họ Minh, Minh Hách lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Đường Sở Sở.

“Diệp công tử!”

Minh Hách nhìn về phía Diệp Phàm, cung kính nói.

“Không lẽ vị kia là lão đại nhà họ Minh, một trong số các hào môn ở Đế Đô, quan viên tứ phẩm, Minh Hách!:

“Ngay cả nhà họ Minh ở Đế Đô cũng đến, xem ra bối cảnh của Diệp Phàm này rất khủng bố!”

Cảnh Mộc nhìn Minh Hách xuất hiện, khiếp sợ nói.

“Chủ tịch, các tập đoàn top 10 ở quận Giang Nam và một số người chúng ta mời vẫn chưa đến!”

Lúc này, người phụ trách chi nhánh Đường thị đi đến trước mặt Đường Sở Sở, nói.

“Chưa đến?”

Diệp Phàm nhăn mày lại, lúc trước hắn đã bảo Khương Uyên đi thông báo những người đó, nếu ai không đến sẽ giết không tha, bọn họ sẽ không không đến!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom