-
Chương 77: Dãi rồng
Thấy hội Vấn Thủy lại một lần nữa tiến vào Long Cảnh, toàn bộ đàn rồng đều nhảy xổ về phía bọn họ. Vấn Thủy nhanh tay giơ cọc Khốn Long lên, vừa mới nhả được chữ “xem”, cả bầy rồng đã dựng đứng cả râu, điên cuồng thổi lửa vào họ. Trong lúc Vấn Thủy còn đang quay cuồng thì một con rồng đã phi vội đi tìm Tộc trưởng long tộc: “Bẩm báo Tộc trưởng, mấy người lần trước Rồng Mười Tám dẫn đến lại quay lại rồi, còn mang theo cả cọc Khốn Long nữa!”
Tộc trưởng long tộc tức thì phát hỏa. Cọc Khốn Long chính là vũ khí sắc bén tu sĩ dùng để đối phó với long tộc, chỉ cần ba cây cọc cắm vào người, chúng sẽ hoàn toàn không còn khả năng giãy giụa. Một đợt sóng rồng ập tới, Hàn Thủy Thạch cảm thấy tình hình không ổn, tức khắc kéo tay Vấn Thủy chạy về phía hướng cửa ra. Nhưng mà đám rồng sớm có trí lực đã chặn đứng cửa ra rồi. Loài rồng vốn giỏi điều mưa lùa nước, mà dãi rồng cũng là nước. Dòng sông nước dãi nháy mắt sôi trào, chỉ chốc lát sau, nước sông đã dâng lên cao, ào ạt tràn khỏi lòng sông.
Một đợt dãi rồng hắt tới như mưa, bắn trúng vào đầu Vấn Thủy, khiến nàng sủa lên vô cùng thảm thiết. Hàn Thủy Thạch vội mở Vạn Ma Trận ra bảo vệ nàng trong trận pháp. Ngặt nỗi đám rồng xung quanh thật sự quá là đông đảo. Hắn vừa phải che chở cho Vấn Thủy, vừa phải đối phó với chúng. Càng phiền toái hơn chính là, hắn không được phép giết chết bất cứ con nào trong đó, nếu không chuyện này về sau chỉ sợ vĩnh viễn không thể giải thích rõ được.
Đương lúc Hàn Thủy Thạch đang nôn nóng, Rồng Vàng Nhỏ đột nhiên nhào lên. Tuy nó không sợ dãi rồng nhưng mà vẫn sợ lửa đốt, hiện tại nó đã cháy đen trùi trũi nhưng vẫn gắng sức quật đuôi cuộn Vấn Thủy vào bên trong. Nước dãi rào rào chảy tới, phủ ngập toàn bộ tinh tinh thạch rải khắp hai bên bờ sông. Vấn Thủy kêu lên một tiếng, nhắm tịt mắt lại, trong đầu thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện mình sẽ chết thế nào nữa. Một lát sau phát hiện mình không việc gì, nàng mới mở to mắt ra, trông thấy Rồng Vàng đang cuốn lấy nàng thật chặt, khiến cho dãi rồng không tiến được tới chỗ nàng.
Bọn họ vẫn đang nổi lềnh bềnh trên biển nước dãi, toàn bộ đất trời xung quanh ngập trong sắc trắng mịt mờ. Vấn Thủy hãi hùng phát hiện tất thảy mọi thứ đều đã bị thiêu rụi cả. Một lúc lâu sau nàng mới hoàn hồn, run giọng gọi: “Rồng Chảy Dãi?”
Thanh âm của Rồng Vàng Nhỏ thậm chí còn run hơn nàng: “Vấn Vấn… Vấn Thủy!”
Vấn Thủy nói: “Chúng ta mau đi đi, ở cái chỗ này ta cứ cảm giác như mình là một con chó đã bị vặt trụi hết lông rồi xiên que lên nướng vậy.”
Rồng Vàng Nhỏ chực trào nước mắt: “Không đi được, ta đi thì phải cử động, mà cử động thì nước dãi sẽ tràn vào trong…”
Vấn Thủy gắng sức xoay đầu, hiện tại chỉ còn đầu nàng là có thể chuyển động. Trên mặt đất mênh mang lúc này đều là dãi rồng lênh láng muôn nơi. Rồng Khổng Lồ và những con rồng khác đang cùng nhau vây lấy Hàn Thủy Thạch, chỉ liếc mắt một cái nó đã nhận ra nam nhân này chính là kẻ mạnh nhất nơi đây, tự nhiên muốn diệt hắn trước rồi sẽ xử lý đám Vấn Thủy và Rồng Mười Tám sau cùng.
“Rồng mẹ! Cọc Khốn Long không phải dùng để đối phó với long tộc, ta chỉ mang chúng đến để chứng minh với ngài con rồng nhỏ này thực sự là con của ngài áááá…” Vấn Thủy vừa mới gân cổ lên hét đã có con rồng phát hiện ra nàng và Rồng Vàng Nhỏ đang trôi giữa biển nước dãi, lập tức há mồm phun lửa phì phì. Rồng Vàng Nhỏ muốn xoay đi nhưng mà lại không dám, chỉ biết im lặng cắn răng chịu đựng.
Hàn Thủy Thạch đứng trên một khối tinh tinh thạch đang nhô lên, quay đầu trông thấy tình hình thì liền gầm to một tiếng, xuống tay không lưu tình nữa, vung đao bức Rồng Khổng Lồ bật về phía sau. Rồng Khổng Lồ lắp bắp kinh hãi, kẻ này cư nhiên vẫn còn giấu giếm thực lực?
Hàn Thủy Thạch cũng không nhân cơ hội đó mà lao lên tấn công. Hắn đứng trên tinh tinh thạch, trông về phía Vấn Thủy đang bị kẹp chặt trong Rồng Vàng Nhỏ ở giữa biển nước dãi kia. Vấn Thủy nghe thấy âm thanh vụn vỡ từ cơ thể mình vang lên, không khỏi kêu “a” một tiếng, rúc vào thân Rồng Vàng Nhỏ. Thân thể của Rồng Vàng Nhỏ hiện giờ thậm chí còn nóng hơn nàng.
Hàn Thủy Thạch vọt lên không trung, lia đao chém về phía con rồng đang phun lửa thiêu các nàng. Vấn Thủy thấy thế thì vội nói: “Hàn Thủy Thạch, đừng giết nó!”
Hàn Thủy Thạch có chút do dự, cuối cùng cũng chừa cho con rồng kia một đường sống, có điều toàn bộ bầy rồng vẫn đuổi theo hắn sát sao. Rồng Vàng Nhỏ đã bị bỏng lửa đến run cầm cập, Hàn Thủy Thạch chỉ hơi khom lưng một cái là đã tóm được Vấn Thủy từ trong người nó. Rồng Vàng Nhỏ rốt cuộc đã có thể cựa quậy, nhưng mà đám rồng kia lại tụ tập hết về đây, dùng những chiếc đuôi mang theo vảy rồng sắc bén không ngừng quật lên người nó. Vấn Thủy gắt gao bám chặt lấy Hàn Thủy Thạch, cơ thể suýt chút nữa thì đã dán lên mặt nước dãi rồng.
“Hàn Thủy Thạch!” Phía dưới dãi rồng xao động, Vấn Thủy chỉ cảm giác như mặt nước kia cơ hồ xém tới thân dưới của nàng. Hàn Thủy Thạch một tay ôm nàng, vẫn bị lửa rồng ép sát đến mức gần như không gượng dậy nổi.
Vấn Thủy ôm chặt cổ hắn. Một hồi không nghe thấy gì, Hàn Thủy Thạch không khỏi cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Vấn Thủy đang cuộn mình trước ngực hắn. Vẻ mặt của nàng có chút ngây ngốc, phần da bằng ngọc bên mắt phải đã chuẩn bị nứt hẳn ra. Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Ngươi thế nào rồi?”
Vấn Thủy nhếch môi, vậy mà lại khe khẽ cười: “Đã lâu rồi ta không được thấy chàng gần đến thế.” Hàn Thủy Thạch hơi giật mình. Vấn Thủy đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, nói: “Chàng xấu đi rồi nhá!”
Hai người ở quá gần nhau, ngay cả từng sợi lông tơ trên mặt cũng có thể trông thấy rõ. Hàn Thủy Thạch có chút mất tự nhiên mà nghiêng mặt đi, nói: “Đấy là chưa kịp chải chuốt mà thôi.”
Vấn Thủy thì thào: “Thật ra ta vẫn luôn muốn chờ Nguyệt Cừ lên đây, để ông ta giúp ta chứng minh rằng mình chính là Vấn Thủy.” Cánh tay Hàn Thủy Thạch đang siết chặt quanh người nàng đã có phần không ổn định. Vấn Thủy chôn mặt vào trong ngực hắn, nói: “Nhưng mà sau này ta lại cảm thấy, chuyện ấy cũng không mấy quan trọng nữa. Cho dù ông ta có trở về hay không, cho dù có người chứng minh giùm ta hay không, thì ta vẫn chính là ta, mãi mãi sẽ luôn là ta.”
Hàn Thủy Thạch không nói lời nào, mím môi bức lui đàn rồng phun lửa trên trời. Hai người bị kìm kẹp giữa tầng tầng sóng nhiệt kinh người bên trên cùng biển nước dãi lăn tăn dập dềnh phía dưới. Bầy rồng từng bước áp sát, muốn đẩy bọn họ vào giữa biển dãi rồng kia. Hàn Thủy Thạch cắn chặt răng, vừa vung đao ngăn lửa vừa lùi về hướng cửa ra bí cảnh.
Rồng ở đây thực sự quá nhiều, đến cả Rồng Vàng Nhỏ và Rồng Mười Tám cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Vấn Thủy nhẹ nhàng cắn lên vành tai Hàn Thủy Thạch, hỏi: “Á, chàng có thân thể thật à? Tu thành từ khi nào thế?”
Hàn Thủy Thạch vẫn lặng thinh. Vấn Thủy thò tay vào trong quần áo của hắn sờ loạn một hồi, hưng phấn reo hò: “Thật sự có thân thể nè! Đúng là lợi hại quá đi! Phía dưới cũng có chứ hả?” Bàn tay của nàng trắng trợn mò xuống bên dưới muốn sờ sờ thử một phen, trán Hàn Thủy Thạch gân xanh nhảy loạn: “Vấn Thủy!”
Vấn Thủy đang định lắc đuôi thì lại phát hiện mình đã chẳng còn đuôi nữa, không khỏi thở dài một hơi, phiền muộn nói: “Tiếc quá, lúc này ta đã mất thân thể rồi, mà chàng cũng chẳng nhận ra ta nữa.” Hàn Thủy Thạch vẫn ra sức ngăn cản Rồng Khổng Lồ và đám rồng xung quanh, hai người bị dồn xuống ngày càng thấp.
Cửa ra đã cách nơi này không xa. Vấn Thủy nghe thấy tiếng xèo xèo từ bên dưới truyền tới, cúi đầu trông xuống, chỉ thấy cánh tay Hàn Thủy Thạch đang ôm nàng đã bị thiêu đến trơ ra xương trắng. Hai người gần như đã bị ép tới mép nước dãi rồng. Vấn Thủy đang định gượng dậy thì Hàn Thủy Thạch đã nói: “Đừng nhúc nhích, sắp ra ngoài được rồi!”
“Đuổi theo bọn chúng!” Rồng Khổng Lồ ra lệnh một tiếng, toàn bộ đàn rồng liền điên cuồng bám riết lấy họ. Đúng lúc ấy, Hàn Thủy Thạch bỗng nhiên đột ngột đứng lên. Vấn Thủy chỉ cảm giác trời đất quay cuồng chao đảo, đến khi định thần được lại thì đã cách biển dãi rồng khá xa rồi – nàng đang ngồi trên vai Hàn Thủy Thạch, mà chân của hắn thì đang trụ trong nước dãi. Dãi rồng bừng bừng thiêu đốt chân hắn, ngọn lửa đỏ đen bốc thẳng lên cao.
“Hàn Thủy Thạch!” Vấn Thủy lớn tiếng kêu, nhưng dường như hắn không hề nghe thấy. Lưỡi đao cực âm ở trong tay hắn vung lên, chặn đứng ngọn lửa bầy rồng phun tới. Dãi rồng tạm thời cuộn đi rồi lại ồ ạt tấp về, mà hắn thì vẫn bình tĩnh di chuyển trong nước, khiến cho toàn bộ đàn rồng kinh hãi, chầm chậm ngừng phun lửa, vây đến đen kịt cả một mảng trời.
Ngọn lửa trên người Hàn Thủy Thạch mới đầu chuyển sang màu đen, rồi lại dần dần ngả về tím nhạt. Dãi rồng không chạm được tới ngực hắn. Hàn Thủy Thạch vẫn công kênh Vấn Thủy, từng bước từng bước lùi về cửa ra. Da thịt của hắn bị nước dãi rồng thiêu đốt, hóa thành từng lớp tro bạc, chậm rãi bay bay xuống dưới.
“Hàn Thủy Thạch!” Vấn Thủy vừa khóc vừa gọi tên hắn, nhưng hắn vẫn vững vàng bước từng bước một dưới ánh nhìn đau đáu của những con rồng. Toàn bộ không gian bao trùm trong sự tĩnh lặng, dường như bọn chúng cũng đã quên mất mình cần thổi lửa. Cuối cùng đến được cửa ra, hắn đẩy Vấn Thủy trên vai về phía cành cây Kiến Mộc, sau đó Vấn Thủy lại dùng sức kéo hắn về phía mình. Đôi chân của hắn giờ chỉ còn toàn xương trắng, hai cánh tay, vòng hông, từ ngực đổ xuống, không có chỗ nào lành lặn.
Vấn Thủy dùng lá cây Kiến Mộc dập tắt tàn lửa trên người hắn. Nàng không có thời giờ để mà khóc lóc, chỉ có thể vừa sụt sùi vừa lục lọi thuốc mỡ trị bỏng ở trong khư đỉnh. Hàn Thủy Thạch cúi đầu xuống nhìn mặt nàng, nói: “Đợi khi nào ta đỡ hơn, chúng ta đi tìm Nguyệt Cừ.”
Vấn Thủy khịt khịt mũi, lơ đãng hỏi: “Gì cơ?” Sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại, vừa khóc vừa cười mà nói: “Tìm ông ta để chứng minh ta có phải là Vấn Thủy hay không sao?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Tìm hắn xem xem có giúp nàng quay trở lại thân thể cũ được không.”
Vấn Thủy nhất thời ngơ ngẩn. Hàn Thủy Thạch đành phải tự mình lấy thuốc mỡ, bôi từ hai chân cho đến toàn thân. Qua một lúc, Vấn Thủy bỗng nhiên tiến lên, ôm chầm lấy hắn: “Hàn Thủy Thạch!”
“Nàng đè lên chân ta rồi,” hắn nói.
Vấn Thủy vội buông hắn ra, trợ giúp hắn bôi thuốc mỡ. Đúng lúc này, từ lối vào bí cảnh bỗng nhiên chòi ra một cái đầu rồng cực lớn! Vấn Thủy bị dọa khiếp vía, còn Hàn Thủy Thạch tức khắc cầm đao trong tay. Đôi mắt to tổ chảng của cái đầu rồng cỡ bự kia nhìn thoáng qua Hàn Thủy Thạch, rồi lại nhìn về phía Vấn Thủy đang định bôi thuốc giúp hắn, nói: “Các ngươi vào đi.”
Vấn Thủy tức giận đến phồng cả mũi: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi xem đi, ngươi đã đốt Hàn Thủy Thạch nhà ta ra nông nỗi này rồi! Nếu ngươi không phải là mẹ của Rồng Chảy Dãi, ta sẽ nhổ sạch vảy ngươi may một cái váy lấp lánh cho coi!!”
Rồng Khổng Lồ nói: “Ngươi mang cọc Khốn Long đến, chẳng nhẽ còn muốn ta coi ngươi như bè bạn sao?”
Vấn Thủy nổi giận, nói: “Kể cả thế ngươi cũng không thể coi chúng ta là thịt nướng được!”
Rồng Khổng Lồ ngẩng đầu: “Cãi cọ với một tiểu bối như ngươi thì đúng là mất mặt bổn Tộc trưởng. Ngươi vào trong đi rồi nói.”
Vấn Thủy hung hăng sủa to một tiếng, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bò dậy. Hàn Thủy Thạch nhướng mày: “Nàng định vào thật đấy à?”
Vấn Thủy tức tối mắng một tiếng: “Còn có thể làm gì khác được sao, Rồng Chảy Dãi vẫn đang ở trong đó mà. Ta vào trước đã, chàng cứ ở đây đợi ta.”
Hàn Thủy Thạch vịn vào cây Kiến Mộc mà đứng lên, nói: “Đi thôi.” Vấn Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại xoa xoa đầu nàng. “Nếu nàng thấy cần phải đi thì chúng ta cứ đi thôi.”
Tộc trưởng long tộc tức thì phát hỏa. Cọc Khốn Long chính là vũ khí sắc bén tu sĩ dùng để đối phó với long tộc, chỉ cần ba cây cọc cắm vào người, chúng sẽ hoàn toàn không còn khả năng giãy giụa. Một đợt sóng rồng ập tới, Hàn Thủy Thạch cảm thấy tình hình không ổn, tức khắc kéo tay Vấn Thủy chạy về phía hướng cửa ra. Nhưng mà đám rồng sớm có trí lực đã chặn đứng cửa ra rồi. Loài rồng vốn giỏi điều mưa lùa nước, mà dãi rồng cũng là nước. Dòng sông nước dãi nháy mắt sôi trào, chỉ chốc lát sau, nước sông đã dâng lên cao, ào ạt tràn khỏi lòng sông.
Một đợt dãi rồng hắt tới như mưa, bắn trúng vào đầu Vấn Thủy, khiến nàng sủa lên vô cùng thảm thiết. Hàn Thủy Thạch vội mở Vạn Ma Trận ra bảo vệ nàng trong trận pháp. Ngặt nỗi đám rồng xung quanh thật sự quá là đông đảo. Hắn vừa phải che chở cho Vấn Thủy, vừa phải đối phó với chúng. Càng phiền toái hơn chính là, hắn không được phép giết chết bất cứ con nào trong đó, nếu không chuyện này về sau chỉ sợ vĩnh viễn không thể giải thích rõ được.
Đương lúc Hàn Thủy Thạch đang nôn nóng, Rồng Vàng Nhỏ đột nhiên nhào lên. Tuy nó không sợ dãi rồng nhưng mà vẫn sợ lửa đốt, hiện tại nó đã cháy đen trùi trũi nhưng vẫn gắng sức quật đuôi cuộn Vấn Thủy vào bên trong. Nước dãi rào rào chảy tới, phủ ngập toàn bộ tinh tinh thạch rải khắp hai bên bờ sông. Vấn Thủy kêu lên một tiếng, nhắm tịt mắt lại, trong đầu thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện mình sẽ chết thế nào nữa. Một lát sau phát hiện mình không việc gì, nàng mới mở to mắt ra, trông thấy Rồng Vàng đang cuốn lấy nàng thật chặt, khiến cho dãi rồng không tiến được tới chỗ nàng.
Bọn họ vẫn đang nổi lềnh bềnh trên biển nước dãi, toàn bộ đất trời xung quanh ngập trong sắc trắng mịt mờ. Vấn Thủy hãi hùng phát hiện tất thảy mọi thứ đều đã bị thiêu rụi cả. Một lúc lâu sau nàng mới hoàn hồn, run giọng gọi: “Rồng Chảy Dãi?”
Thanh âm của Rồng Vàng Nhỏ thậm chí còn run hơn nàng: “Vấn Vấn… Vấn Thủy!”
Vấn Thủy nói: “Chúng ta mau đi đi, ở cái chỗ này ta cứ cảm giác như mình là một con chó đã bị vặt trụi hết lông rồi xiên que lên nướng vậy.”
Rồng Vàng Nhỏ chực trào nước mắt: “Không đi được, ta đi thì phải cử động, mà cử động thì nước dãi sẽ tràn vào trong…”
Vấn Thủy gắng sức xoay đầu, hiện tại chỉ còn đầu nàng là có thể chuyển động. Trên mặt đất mênh mang lúc này đều là dãi rồng lênh láng muôn nơi. Rồng Khổng Lồ và những con rồng khác đang cùng nhau vây lấy Hàn Thủy Thạch, chỉ liếc mắt một cái nó đã nhận ra nam nhân này chính là kẻ mạnh nhất nơi đây, tự nhiên muốn diệt hắn trước rồi sẽ xử lý đám Vấn Thủy và Rồng Mười Tám sau cùng.
“Rồng mẹ! Cọc Khốn Long không phải dùng để đối phó với long tộc, ta chỉ mang chúng đến để chứng minh với ngài con rồng nhỏ này thực sự là con của ngài áááá…” Vấn Thủy vừa mới gân cổ lên hét đã có con rồng phát hiện ra nàng và Rồng Vàng Nhỏ đang trôi giữa biển nước dãi, lập tức há mồm phun lửa phì phì. Rồng Vàng Nhỏ muốn xoay đi nhưng mà lại không dám, chỉ biết im lặng cắn răng chịu đựng.
Hàn Thủy Thạch đứng trên một khối tinh tinh thạch đang nhô lên, quay đầu trông thấy tình hình thì liền gầm to một tiếng, xuống tay không lưu tình nữa, vung đao bức Rồng Khổng Lồ bật về phía sau. Rồng Khổng Lồ lắp bắp kinh hãi, kẻ này cư nhiên vẫn còn giấu giếm thực lực?
Hàn Thủy Thạch cũng không nhân cơ hội đó mà lao lên tấn công. Hắn đứng trên tinh tinh thạch, trông về phía Vấn Thủy đang bị kẹp chặt trong Rồng Vàng Nhỏ ở giữa biển nước dãi kia. Vấn Thủy nghe thấy âm thanh vụn vỡ từ cơ thể mình vang lên, không khỏi kêu “a” một tiếng, rúc vào thân Rồng Vàng Nhỏ. Thân thể của Rồng Vàng Nhỏ hiện giờ thậm chí còn nóng hơn nàng.
Hàn Thủy Thạch vọt lên không trung, lia đao chém về phía con rồng đang phun lửa thiêu các nàng. Vấn Thủy thấy thế thì vội nói: “Hàn Thủy Thạch, đừng giết nó!”
Hàn Thủy Thạch có chút do dự, cuối cùng cũng chừa cho con rồng kia một đường sống, có điều toàn bộ bầy rồng vẫn đuổi theo hắn sát sao. Rồng Vàng Nhỏ đã bị bỏng lửa đến run cầm cập, Hàn Thủy Thạch chỉ hơi khom lưng một cái là đã tóm được Vấn Thủy từ trong người nó. Rồng Vàng Nhỏ rốt cuộc đã có thể cựa quậy, nhưng mà đám rồng kia lại tụ tập hết về đây, dùng những chiếc đuôi mang theo vảy rồng sắc bén không ngừng quật lên người nó. Vấn Thủy gắt gao bám chặt lấy Hàn Thủy Thạch, cơ thể suýt chút nữa thì đã dán lên mặt nước dãi rồng.
“Hàn Thủy Thạch!” Phía dưới dãi rồng xao động, Vấn Thủy chỉ cảm giác như mặt nước kia cơ hồ xém tới thân dưới của nàng. Hàn Thủy Thạch một tay ôm nàng, vẫn bị lửa rồng ép sát đến mức gần như không gượng dậy nổi.
Vấn Thủy ôm chặt cổ hắn. Một hồi không nghe thấy gì, Hàn Thủy Thạch không khỏi cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Vấn Thủy đang cuộn mình trước ngực hắn. Vẻ mặt của nàng có chút ngây ngốc, phần da bằng ngọc bên mắt phải đã chuẩn bị nứt hẳn ra. Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Ngươi thế nào rồi?”
Vấn Thủy nhếch môi, vậy mà lại khe khẽ cười: “Đã lâu rồi ta không được thấy chàng gần đến thế.” Hàn Thủy Thạch hơi giật mình. Vấn Thủy đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, nói: “Chàng xấu đi rồi nhá!”
Hai người ở quá gần nhau, ngay cả từng sợi lông tơ trên mặt cũng có thể trông thấy rõ. Hàn Thủy Thạch có chút mất tự nhiên mà nghiêng mặt đi, nói: “Đấy là chưa kịp chải chuốt mà thôi.”
Vấn Thủy thì thào: “Thật ra ta vẫn luôn muốn chờ Nguyệt Cừ lên đây, để ông ta giúp ta chứng minh rằng mình chính là Vấn Thủy.” Cánh tay Hàn Thủy Thạch đang siết chặt quanh người nàng đã có phần không ổn định. Vấn Thủy chôn mặt vào trong ngực hắn, nói: “Nhưng mà sau này ta lại cảm thấy, chuyện ấy cũng không mấy quan trọng nữa. Cho dù ông ta có trở về hay không, cho dù có người chứng minh giùm ta hay không, thì ta vẫn chính là ta, mãi mãi sẽ luôn là ta.”
Hàn Thủy Thạch không nói lời nào, mím môi bức lui đàn rồng phun lửa trên trời. Hai người bị kìm kẹp giữa tầng tầng sóng nhiệt kinh người bên trên cùng biển nước dãi lăn tăn dập dềnh phía dưới. Bầy rồng từng bước áp sát, muốn đẩy bọn họ vào giữa biển dãi rồng kia. Hàn Thủy Thạch cắn chặt răng, vừa vung đao ngăn lửa vừa lùi về hướng cửa ra bí cảnh.
Rồng ở đây thực sự quá nhiều, đến cả Rồng Vàng Nhỏ và Rồng Mười Tám cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Vấn Thủy nhẹ nhàng cắn lên vành tai Hàn Thủy Thạch, hỏi: “Á, chàng có thân thể thật à? Tu thành từ khi nào thế?”
Hàn Thủy Thạch vẫn lặng thinh. Vấn Thủy thò tay vào trong quần áo của hắn sờ loạn một hồi, hưng phấn reo hò: “Thật sự có thân thể nè! Đúng là lợi hại quá đi! Phía dưới cũng có chứ hả?” Bàn tay của nàng trắng trợn mò xuống bên dưới muốn sờ sờ thử một phen, trán Hàn Thủy Thạch gân xanh nhảy loạn: “Vấn Thủy!”
Vấn Thủy đang định lắc đuôi thì lại phát hiện mình đã chẳng còn đuôi nữa, không khỏi thở dài một hơi, phiền muộn nói: “Tiếc quá, lúc này ta đã mất thân thể rồi, mà chàng cũng chẳng nhận ra ta nữa.” Hàn Thủy Thạch vẫn ra sức ngăn cản Rồng Khổng Lồ và đám rồng xung quanh, hai người bị dồn xuống ngày càng thấp.
Cửa ra đã cách nơi này không xa. Vấn Thủy nghe thấy tiếng xèo xèo từ bên dưới truyền tới, cúi đầu trông xuống, chỉ thấy cánh tay Hàn Thủy Thạch đang ôm nàng đã bị thiêu đến trơ ra xương trắng. Hai người gần như đã bị ép tới mép nước dãi rồng. Vấn Thủy đang định gượng dậy thì Hàn Thủy Thạch đã nói: “Đừng nhúc nhích, sắp ra ngoài được rồi!”
“Đuổi theo bọn chúng!” Rồng Khổng Lồ ra lệnh một tiếng, toàn bộ đàn rồng liền điên cuồng bám riết lấy họ. Đúng lúc ấy, Hàn Thủy Thạch bỗng nhiên đột ngột đứng lên. Vấn Thủy chỉ cảm giác trời đất quay cuồng chao đảo, đến khi định thần được lại thì đã cách biển dãi rồng khá xa rồi – nàng đang ngồi trên vai Hàn Thủy Thạch, mà chân của hắn thì đang trụ trong nước dãi. Dãi rồng bừng bừng thiêu đốt chân hắn, ngọn lửa đỏ đen bốc thẳng lên cao.
“Hàn Thủy Thạch!” Vấn Thủy lớn tiếng kêu, nhưng dường như hắn không hề nghe thấy. Lưỡi đao cực âm ở trong tay hắn vung lên, chặn đứng ngọn lửa bầy rồng phun tới. Dãi rồng tạm thời cuộn đi rồi lại ồ ạt tấp về, mà hắn thì vẫn bình tĩnh di chuyển trong nước, khiến cho toàn bộ đàn rồng kinh hãi, chầm chậm ngừng phun lửa, vây đến đen kịt cả một mảng trời.
Ngọn lửa trên người Hàn Thủy Thạch mới đầu chuyển sang màu đen, rồi lại dần dần ngả về tím nhạt. Dãi rồng không chạm được tới ngực hắn. Hàn Thủy Thạch vẫn công kênh Vấn Thủy, từng bước từng bước lùi về cửa ra. Da thịt của hắn bị nước dãi rồng thiêu đốt, hóa thành từng lớp tro bạc, chậm rãi bay bay xuống dưới.
“Hàn Thủy Thạch!” Vấn Thủy vừa khóc vừa gọi tên hắn, nhưng hắn vẫn vững vàng bước từng bước một dưới ánh nhìn đau đáu của những con rồng. Toàn bộ không gian bao trùm trong sự tĩnh lặng, dường như bọn chúng cũng đã quên mất mình cần thổi lửa. Cuối cùng đến được cửa ra, hắn đẩy Vấn Thủy trên vai về phía cành cây Kiến Mộc, sau đó Vấn Thủy lại dùng sức kéo hắn về phía mình. Đôi chân của hắn giờ chỉ còn toàn xương trắng, hai cánh tay, vòng hông, từ ngực đổ xuống, không có chỗ nào lành lặn.
Vấn Thủy dùng lá cây Kiến Mộc dập tắt tàn lửa trên người hắn. Nàng không có thời giờ để mà khóc lóc, chỉ có thể vừa sụt sùi vừa lục lọi thuốc mỡ trị bỏng ở trong khư đỉnh. Hàn Thủy Thạch cúi đầu xuống nhìn mặt nàng, nói: “Đợi khi nào ta đỡ hơn, chúng ta đi tìm Nguyệt Cừ.”
Vấn Thủy khịt khịt mũi, lơ đãng hỏi: “Gì cơ?” Sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại, vừa khóc vừa cười mà nói: “Tìm ông ta để chứng minh ta có phải là Vấn Thủy hay không sao?”
Hàn Thủy Thạch nói: “Tìm hắn xem xem có giúp nàng quay trở lại thân thể cũ được không.”
Vấn Thủy nhất thời ngơ ngẩn. Hàn Thủy Thạch đành phải tự mình lấy thuốc mỡ, bôi từ hai chân cho đến toàn thân. Qua một lúc, Vấn Thủy bỗng nhiên tiến lên, ôm chầm lấy hắn: “Hàn Thủy Thạch!”
“Nàng đè lên chân ta rồi,” hắn nói.
Vấn Thủy vội buông hắn ra, trợ giúp hắn bôi thuốc mỡ. Đúng lúc này, từ lối vào bí cảnh bỗng nhiên chòi ra một cái đầu rồng cực lớn! Vấn Thủy bị dọa khiếp vía, còn Hàn Thủy Thạch tức khắc cầm đao trong tay. Đôi mắt to tổ chảng của cái đầu rồng cỡ bự kia nhìn thoáng qua Hàn Thủy Thạch, rồi lại nhìn về phía Vấn Thủy đang định bôi thuốc giúp hắn, nói: “Các ngươi vào đi.”
Vấn Thủy tức giận đến phồng cả mũi: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi xem đi, ngươi đã đốt Hàn Thủy Thạch nhà ta ra nông nỗi này rồi! Nếu ngươi không phải là mẹ của Rồng Chảy Dãi, ta sẽ nhổ sạch vảy ngươi may một cái váy lấp lánh cho coi!!”
Rồng Khổng Lồ nói: “Ngươi mang cọc Khốn Long đến, chẳng nhẽ còn muốn ta coi ngươi như bè bạn sao?”
Vấn Thủy nổi giận, nói: “Kể cả thế ngươi cũng không thể coi chúng ta là thịt nướng được!”
Rồng Khổng Lồ ngẩng đầu: “Cãi cọ với một tiểu bối như ngươi thì đúng là mất mặt bổn Tộc trưởng. Ngươi vào trong đi rồi nói.”
Vấn Thủy hung hăng sủa to một tiếng, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bò dậy. Hàn Thủy Thạch nhướng mày: “Nàng định vào thật đấy à?”
Vấn Thủy tức tối mắng một tiếng: “Còn có thể làm gì khác được sao, Rồng Chảy Dãi vẫn đang ở trong đó mà. Ta vào trước đã, chàng cứ ở đây đợi ta.”
Hàn Thủy Thạch vịn vào cây Kiến Mộc mà đứng lên, nói: “Đi thôi.” Vấn Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại xoa xoa đầu nàng. “Nếu nàng thấy cần phải đi thì chúng ta cứ đi thôi.”
Bình luận facebook