-
Chương 35: Chân tướng
Cả đàn thú trong Vạn Thú Cốc xúm xít lại xem Rồng Vàng. Rồng Vàng mở miệng sủa tới sủa lui, Cử Phụ đã biết chữ lúc ấy lập tức hiểu ra – thảo nào Tứ Cốc chủ lại tên Mang, thì ra Tứ Cốc chủ và tộc rồng(1) vốn đã là họ hàng gần.
Thế là Hỗn Độn vung tay, lệnh cho tất cả đàn thú xưng tụng vị “thân thích” này của Tứ Cốc chủ là “Thú Vương” mới của chúng. Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì quá đáng. Chỉ cần có nước dãi rồng ở đây, Vạn Thú Cốc sẽ không còn phải nơm nớp dè chừng tu sĩ loài người đến gây chuyện nữa.
Vấn Thủy giới thiệu sơ qua tình hình ở Vạn Thú Cốc cho Rồng Vàng nghe. Rồng Vàng quen được nhiều bạn bè mới, vô cùng phấn khởi vui mừng. Chỉ có điều là ngôn ngữ trước mắt vẫn chưa trôi chảy, cần phải học thêm nhiều nữa.
Vấn Thủy chỉ đạo một nhóm thú ở Vạn Thú Cốc chuẩn bị cho Rồng Vàng một căn phòng riêng, để nó nghỉ lại qua đêm tại đây, cũng có thể để ở hẳn về lâu về dài. Lãnh địa của Vạn Thú Cốc cực kỳ rộng lớn, động phủ thông thường của các tu sĩ còn lâu mới sánh được bằng.
***
Trong lúc đó, mấy người Thiên Sương vẫn đang đào hầm dẫn nước, muốn dẫn dãi rồng chuyển qua chỗ khác, mở lại địa mạch.
Thế nhưng chuyện này không hề đơn giản. Trước tiên là phải tuyệt đối đảm bảo bí mật, nhất định không thể để cho những kẻ lòng dạ khó lường biết đến sự tồn tại của đống nước dãi này. Thứ hai là phải tìm cách để không một giọt dãi rồng nào dính được lên trên người mình.
Những ngày xẻ đá đào núi vô cùng vất vả, nhưng vẫn may là tình hình cũng khá khả quan. Thiên Sương chân nhân đã nghiên cứu riêng một bộ pháp chú cách âm dành cho Dã Lửng. Nhờ vào bộ pháp chú này, nó có thể phát ra một loại âm thanh chỉ có chính mình nghe được, và âm thanh này sẽ phản hồi cho nó biết mức độ cao thấp, xa gần của tất cả chướng ngại vật xung quanh gần như chính xác không sai chút nào. Thậm chí bộ pháp chú này còn có khả năng nhận biết, phân loại một số vật dụng thường thấy.
Dã Lửng thường xuyên chở Thiên Lê đi hái thổ liên. Bây giờ nó không còn sợ bị cự tình điểu mổ mù mắt nữa, dù sao nó cũng chả còn đôi mắt mà mổ nữa rồi.
Thời gian này, thương thế của Ôn Đồ đã dần khôi phục, nhưng phần đa mọi người vẫn còn đang căm tức hắn, đặc biệt là người trong mắt vốn không chứa nổi một hạt cát như Chúc Dao. Linh Cương thì lại bận rộn thường xuyên, chủ yếu vẫn là Tử Tô ở cạnh chăm sóc Ôn Đồ.
Hôm nay, hắn uống thuốc xong, Tử Tô vừa ra khỏi cửa thì Thiên Sương chân nhân đã tiến vào phòng. Ôn Đồ vội vã ngồi dậy: “Thiên Sương chân nhân.”
Thiên Sương chân nhân ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nói: “Ngươi không có gì muốn giải thích sao?”
Ánh mắt Ôn Đồ trở nên buồn bã. Một hồi lâu sau, hắn nói: “Ta… đúng là đệ tử của Thượng Dương Tông. Ngay từ hồi mới phi thăng đến đây, sư tổ đã nói Thượng Dương Tông cần một số đệ tử chưa rõ thân phận đi lại tự do, trà trộn bên ngoài, khi cần còn có việc dùng.”
Thiên Sương hỏi: “Vậy là ngươi đồng ý sao?”
Ôn Đồ cúi đầu: “Ta vốn đâu có lựa chọn. Ta không giống như Trảm Phong, từ nhỏ đã được sư tổ để ý. Vậy nên ta vẫn luôn luôn nỗ lực hết mình. Ta đã nghĩ là chỉ cần cố gắng, sư phụ và những người khác rồi cũng nhất định sẽ coi trọng ta. Nhưng… một kẻ bé nhỏ như ta, dù có ở đâu, chẳng qua cũng vẫn chỉ là quân cờ mặc cho người ta điều khiển.”
Thiên Sương nói: “Hiện tại có hai con đường, một là ngươi quay về Thượng Dương Tông. Hiện giờ Văn Đàn đã tróc tâm ma, cũng sẽ không làm khó ngươi. Hai là lưu lại nơi này, cắt đứt vớt Thượng Dương Tông. Con đường thứ hai hiển nhiên cũng sẽ gian nan hơn nhiều, bởi vì mọi người, bao gồm cả ta, chắc chắn không thể lập tức tin tưởng ngươi hoàn toàn được.”
Ôn Đồ ngẩng đầu, có hơi giật mình: “Chân nhân nói là, ta vẫn có thể ở lại nơi đây?”
Thiên Sương nói: “Tại sao lại không thể chứ? Lúc trước ngươi đã trọng thương mà mọi người còn giữ lại tính mạng của ngươi, chẳng nhẽ sau khi thương thế đã lành lại muốn giết ngươi hay sao? Thế nhưng vẫn phải suy nghĩ kỹ càng. Con đường trước mắt, chính là do ngươi tự mình lựa chọn.”
Ôn Đồ đứng lên: “Ta muốn ở lại.” Hắn muốn ở tại một nơi mọi người đều coi nhau là bè bạn, là anh em, không phải người trên hay là kẻ dưới.
Thiên Sương gật đầu: “Vậy thì hãy lo dưỡng thương cho tốt, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.”
Ôn Đồ lập tức nói: “Bây giờ ta đã có thể hoạt động được rồi, nguyện ý nghe theo chân nhân sai phái.”
Thiên Sương gật đầu lần nữa: “Hiện tại mọi người vẫn đang gấp rút đào núi ngoài kia. Nếu ngươi thực sự không vấn đề gì, có thể qua đó giúp đỡ.”
Thiên Sương nói xong thì xoay người định đi. Ôn Đồ đột nhiên lên tiếng: “Thiên Sương chân nhân, ta… ta có thể bái ngài làm sư phụ được không? Giống như Tử Tô vậy đó.”
Thiên Sương nói: “Hiện giờ thì vẫn chưa được, ta hi vọng mỗi đệ tử của ta đều là một người mà ta hoàn toàn tin cậy. Dù sao thì dứt áo ra đi, chặt đứt ràng buộc, đoạn tuyệt nghĩa tình, cũng là những chuyện cả đời.”
Ôn Đồ nói: “Ta nhất định sẽ nỗ lực chứng minh những lời ta vừa mới nói, một chữ cũng không giả dối.”
Thiên Sương ôn hòa đáp: “Trước hết ngươi cứ cố gắng nhòa nhập với mọi người đi, nếu ngươi thực lòng muốn theo bọn họ, trở thành bằng hữu.”
Buổi trưa hôm đó, Ôn Đồ chính thức gia nhập đội quân xẻ núi.
***
Trong lúc nhóm thú kia đang kiến tạo động phủ cho Thú Vương mới, Vấn Thủy mò đến phòng Mỹ Nhân Ngư. Mỹ Nhân Ngư đang tu sửa móng tay, thấy nàng tiến vào thì hờ hững nói: “Sao? Rốt cuộc cũng nhớ tới ta rồi à?”
Vấn Thủy có chút ngượng ngùng. Hôm ấy nàng đang trò chuyện với hắn, nhưng rồi sau đó thì lại… Đương nhiên là chả còn hơi sức đâu mà để tâm đến hắn nữa. Thế nhưng nàng vẫn mặt dày bước vào trong phòng: “Vẫn còn giận dỗi đó à? Chẳng phải ta đang đến đây báo cáo kết quả với ngươi hay sao?”
Sắc mặt của Mỹ Nhân Ngư lúc này mới dễ coi hơn một chút: “Ngồi xuống đã đi, thử lọ sơn mới của ta xem thế nào nè.”
Vấn Thủy vội vã nói: “Sơn móng tay thì ta còn nhịn được, ngươi đám dùng kem tẩy lông, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Mỹ Nhân Ngư “hứ” một tiếng, bắt đầu cầm lấy lọ sơn, sơn lên móng vuốt cho nàng. Vấn Thủy lúc này mới kể lại cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra đêm hôm đó. Mỹ Nhân Ngư chăm chú dỏng tai lên, vừa nghe đến chuyện giáo trình sơ cấp còn chưa luyện xong mà Hàn Thủy Thạch đã giơ tay hàng thì không khỏi nhếch mép cười mai mỉa: “Thế mà còn tìm chị đây làm gì, đúng là dùng dao mổ trâu để đi giết gà.”
Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi: “Quân sư, dạy ta mấy chiêu nữa đi!”
Mỹ Nhân Ngư cau mày: “Đừng có nhúc nhích, sơn cả ra lông bây giờ. Hàn Thủy Thạch trông thì bất khuất, thật đúng không ngờ lại là cái đồ vô dụng, chả có tí định lực nào. Ta thấy ngươi đã khiến hắn mê mệt đến mức thần hồn đảo điên mất rồi, lại còn học đòi gì nữa.”
Vấn Thủy nói: “Cũng không thể nghĩ thế được, biển học vô bờ mà.”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Cũng phải. Nào, đổi bên.” Vấn Thủy duỗi bộ móng khác tới trước mặt hắn. Mỹ Nhân Ngư vừa sơn vừa lẩm bà lẩm bẩm: “Thế để chị đây truyền thụ cho mấy chiêu nữa. Hừ, bảo đảm sau này kiếm tu, đạo tu gì đó, đều sẽ phải quỳ hết dưới chân ngươi. Ngay cả cái con tâm ma của Văn Đàn kia, trông nó cường tráng to lớn thế thôi chứ, hừ, chắc chắn là chả chiến nổi mấy chục hiệp cho mà xem!”
Vấn Thủy mới là đứa quỳ đầu tiên: “Đừng nói bậy nữa, ta thì có liên quan gì đến những người kia!!” Nói xong, nàng mới đột ngột nhớ ra: “Cơ mà, sao ngươi lại biết được chuyện tâm ma Văn Đàn tiên sinh?”
Mỹ Nhân Ngư bắt đầu sơn sang móng sau cho nàng: “Là Lợi nghe được.”
Vấn Thủy giật mình, há hốc cả mõm: “Chả phải Lợi điếc rồi sao?”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Xí, sao ngươi một tí khả năng hóng hớt cũng không có thế? Đối với những kẻ trong làng tám nhảm, cái gọi là điếc, chính là những chuyện không muốn phải nghe thì đều không nghe gì hết. Nếu ngày nào đó ngay cả những chuyện mình muốn được nghe mà cũng không nghe nổi nữa, thì đó không phải là điếc, đó là đã toi mạng rồi. Bị mù cũng như vậy thôi. Nếu ngươi không tin, cứ hỏi Dã Lửng nhà mình mà xem!”
Vấn Thủy bái phục. Mỹ Nhân Ngư lại nói: “Tạm xong, nhưng còn phải bọc lại nữa, để sơn lên màu cho đẹp í mà.” Nói xong, liền dùng mấy mảnh vải kín, che móng lại cho Vấn Thủy.
Xong xuôi, hắn mới đứng lên: “Được rồi, bây giờ ta sẽ dạy ngươi mấy thứ đơn giản trước đã. Nhớ học cho kỹ vào đấy.”
Nói xong, hắn hất mái tóc vàng bên vai phải, hơi ngả người về phía trước: “Trước tiên nhẹ nhàng nghiêng trái hoặc nghiêng sang phải, như thế trông eo sẽ nhỏ hẳn đi. Cẳng chân phải trông vừa cong vừa dài. Vẻ mặt phải…”
Hắn nói vô cùng hùng hồn. Vấn Thủy tò mò hỏi: “Có thể hóa thành hình người được không? Nhìn cái đuôi cá của ngươi ta vẫn không hình dung được!”
Chỉ trong chớp mắt, Mỹ Nhân Ngư đã biến thành một mỹ nam tóc vàng. Nửa thân trên của hắn vốn là thân người, bởi vậy ngũ quan cũng chẳng thay đổi chút nào. Thế nhưng hiện giờ hắn đã khoác thêm một bộ y phục tím nhạt với những đường thêu tinh mỹ, trên vài tầng vạt áo còn có đính thêm những viên trân châu lấp lánh. Ngọc quan hắn đội trên đầu không chỉ được nạm những viên ngọc tím mà còn có cả hai dải lụa dài hai bên. Một bộ quần áo hoa lệ đến vậy, thế nhưng mặc trên người hắn lại có vẻ vừa mới mẻ, vừa chẳng phô trương chút nào.
Hắn dạy Vấn Thủy một số tư thế tạo hình vũ mị, Vấn Thủy cũng hóa hình người cho tiện học theo. Nàng thử vài lần, hắn nhíu mày: “Sai rồi sai rồi, phải sờ sờ lên trên, như thế này này.”
Nói xong, hắn khẽ nâng lên đùi phải của nàng, sau đò lần lần chân nàng dọc từ dưới lên: “Như vậy… Ánh mắt, chú ý ánh mắt…”
Vấn Thủy nói: “Nhưng mà bình thường Hàn Thủy Thạch đâu có thèm nhìn ánh mắt của ta…”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Ta bảo ngươi…” Vấn Thủy gắt: “Đừng có xen ngang!”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Ta nói là…” Vấn Thủy mất kiên nhẫn: “Ta bảo là đừng có chõ mồm vào…”
Đang định nói tiếp, Hỗn Độn đã tới ngay cửa, cả giận lên tiếng: “Đồ đệ ta bảo ngươi đừng chõ mồm vào thì ngươi đừng chõ mồm vào hiểu không? Chỗ này dù sao đi nữa cũng vẫn là nơi làm việc của Vạn Thú Cốc, ngươi không thể có chừng mực chút à? Sờ thôi vẫn còn chưa đủ, lại còn phải nói lằng nhằng!”
Nói xong, cũng không đi vào, chỉ giơ cánh lên che mắt: “Ối trời ơi là trời, đồ nhi của ta ngày đó thuần khiết biết bao, đúng là thói đời, trái tim thú loài chẳng còn được như xưa nữa!!” Nó vừa cảm thán, vừa xoay người đi mất dạng.
Hai kẻ còn lại trong phòng: “…”
***
Chiều tối, Hàn Thủy Thạch tới Vạn Thú Cốc đón Vấn Thủy về. Vấn Thủy để Rồng Vàng ở lại trong Cốc. Dù sao cái đầu nó cũng quá lớn, thật sự không tiện ở lại động phủ. Ở Cốc còn có mấy con dã thú như Lỗ, Tai, Lợi, Cử Phụ đưa nó đi chơi.
Vấn Thủy đi về, Rồng Vàng luyến tiếc, cứ quấn lấy nàng chạm chạm chóp mũi bên ngoài cổng Cốc. Nó thò mũi ra, Vấn Thủy lập tức căng thẳng: “Rồng Chảy Dãi, ngươi nhớ chú ý đừng có chảy dãi đó nha!”
Rồng Vàng trừng mắt nhìn nàng: “Dãi rồng cực kỳ trân quý, nếu không phải bị ghim lại thì còn lâu ta mới chảy!”
Cũng phải, nếu nước dãi rồng mà nhiều như nước dãi chó, lúc trước người ta xích nó đã không cần phải lãng phí nhiều sức đóng đinh đến như vậy rồi.
Một rồng một chó cụng cụng mũi nhau. Vấn Thủy từ xa liếc mắt thấy Hàn Thủy Thạch đứng ngoài cổng Cốc, lập tức hưng phấn vô cùng.
“Gâu gâu!” Nàng vui mừng sủa, vừa vẫy vẫy đuôi vừa chạy thẳng tới chỗ hắn, sau đó biến thành hình người, nhảy dựng lên, ôm chầm eo Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch vòng tay ôm nàng. Giữa lúc hai người còn đang thắm thiết ôm nhau, Hỗn Độn đột ngột bước ra cổng Cốc. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nó lập tức “hức” một tiếng.
Vấn Thủy trông thấy sư phụ mình tới, tức thì giận dữ cảnh cáo: “Người đừng có mà nói bậy!”
Hỗn Độn lại sụt sùi thêm hai tiếng. Hàn Thủy Thạch hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hỗn Độn nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, đúng không…” Hàn Thủy Thạch nhíu mày, Hỗn Độn lại đưa mắt lên nhìn trên đầu hắn, lấy cánh vỗ vỗ vai hắn: “Không có chuyện gì đâu, nếu muốn gia đình thuận hòa êm ấm, trên đầu có mọc chút sừng thì đã làm sao, đúng không…”
Hàn Thủy Thạch tái cả mặt, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế xoay người bỏ đi. Vấn Thủy vội vã đuổi theo sau hắn: “Hàn Thủy Thạch!”
Lưng Hàn Thủy Thạch bỗng chốc cứng đờ. Hắn ngừng bước, hỏi: “Nàng gọi ta là gì cơ?”
Vấn Thủy bắt kịp theo hắn: “Chàng chẳng phải là Hàn Thủy Thạch sao?”
Hàn Thủy Thạch cúi đầu, Vấn Thủy bổ nhào vào trong ngực hắn: “Chàng đừng nghe sư phụ ta nói bừa, chúng ta mới là đạo lữ, ta muốn vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ ở bên cạnh chàng thôi.”
“Vấn Thủy. Buổi tối hôm đó, ta biết được mình chỉ là tâm ma… Ta đã nghĩ rằng, nếu nàng có chỗ tốt hơn, thì ta không thể…” Hắn vẫn còn chưa dứt lời, Vấn Thủy đã cả giận hỏi: “Chàng lại không cần ta nữa?”
Hàn Thủy Thạch nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Không phải thế. Sau đó ta ngồi ngây người trên bông sen kia suốt mấy ngày liền. Dần dần, ta đã hiểu ra được rằng, ta sinh ra là bởi nàng, không thể nào tách khỏi nàng. Ta đã từng thử, nhưng mà… Vấn Thủy…” Hắn đưa ngón tay mơn trớn mái tóc của nàng, quyến luyến mùi hương và sự dịu dàng trên làn tóc dài tha thướt đó. “Ta muốn được ở bên nàng, đến tận khi không thể nữa. Nhưng rồi khi ngày đó đến, nàng sẽ phải làm sao đây?”
Vấn Thủy nói: “Ta nghe không hiểu. Ta cũng nghe nói sẽ có một ngày bầu trời sụp đổ, mặt đất rạn nứt, sông cạn đá mòn, thế nhưng hiện tại chúng ta đâu cần phải lo đến tận cái ngày hôm ấy?” Khi nàng nói những lời này, đôi mắt lấp lánh tựa những vì sao. Nàng giơ tay, chỉ vào hoàng hôn đang dần buông xuống: “Chàng xem, bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở bên nhau ngắm mặt trời lặn, phải không?”
Hàn Thủy Thạch ôm nàng thật chặt, làn khói lạnh lúc xế chiều nhẹ nhàng hạ bút thành một bài thơ.
***
Sau đó, ngày nào Hàn Thủy Thạch cũng đều đặn tới Vạn Thú Cốc ba lần. Buổi sáng đưa nàng tới Cốc, buổi trưa quay lại cùng nàng tản bộ, buổi tối đến đón nàng về.
Mỹ Nhân Ngư chép miệng, tấm tắc mấy câu: “Dạo này Hàn Thủy Thạch chăm chỉ tới đây thật đấy, hình như đề phòng trộm cướp thì phải.”
Tranh đưa mắt lườm hắn: “Thì ra nhà ngươi cũng vẫn biết có cái loại người gọi là trộm cướp đó à? Thế ngươi có biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”
“Nói thế là có ý gì?” Mỹ Nhân Ngư không hiểu.
Buổi trưa hôm đó, Mỹ Nhân Ngư còn chưa vào trong cửa hàng đã nghe thấy Dã Lửng cùng hai anh em Lỗ Tai tám chuyện với nhau. Dã Lửng nói: “Các ngươi đã nghe gì chưa? Tứ Cốc chủ và Quân sư tòm tem với nhau rồi đó!”
Lỗ nói: “Làm sao có thể? Tứ Cốc chủ và Hàn Thủy Thạch vẫn luôn khắng khít lắm mà? Ngươi nghe ở đâu ra đấy?”
Tai nói: “Ta lại thấy có khả năng. Quân sư õng ẹo đàn bà như vậy, có lẽ là đã nhìn trúng khí khái nam nhi của Tứ Cốc chủ!”
Dã Lửng nói: “Chuẩn luôn. Lúc ấy ta tận mắt trông thấy đó. Mấy cái lời đồn Lợi nghe làm sao mà so sánh được, trăm nghe không bằng một thấy!”
“…” Mỹ Nhân Ngư sờ mũi, quay người đi ra, vừa lúc gặp phải Vấn Thủy. Vấn Thủy thấy hắn mặt xám mày tro, đưa tay gãi mũi liên tục thì khó hiểu hỏi: “Quân sư, ngươi làm sao vậy?”
Mỹ Nhân Ngư đau khổ nói: “Ta bắt đầu cảm thấy buôn dưa lê là không tốt…”
Vấn Thủy cảm động: “Rốt cuộc Quân sư cũng ngộ ra rồi!”
***
Hiện tại chính là thời điểm bội thu của Vạn Thú Cốc, cả trái sữa và cỏ nuôi súc vật đều đã đến kỳ thu hoạch, linh sa chất đống trong kho. Vấn Thủy đang muốn gấp rút phát lương nhanh cho mọi người.
Tính toán lương bổng vốn là việc của Quân sư, nhưng Vấn Thủy biết tính nết Quân sư nhà mình, đành phải tính cùng Cử Phụ. Nàng phát lương theo khả năng cống hiến, những ai làm nhiều phát nhiều, làm ít phát ít. Ngoài việc trực tiếp phát bằng linh sa, còn phải dùng cả trái sữa lẫn cỏ nuôi súc vật bù vào những phần thiếu hụt.
Nàng tính toán xong xuôi, giao kết quả lại cho Mỹ Nhân Ngư. Thế nhưng thời điểm cần đến, sổ sách lại tìm không thấy.
Cử Phụ chạy tới báo cáo Vấn Thủy. Vấn Thủy ong hết cả đầu, lại phải tính thêm lần nữa.
Buổi tối, lúc Hàn Thủy Thạch đến nơi, nàng vẫn còn đang bù đầu tính lương. Hàn Thủy Thạch mang bữa tối vào phòng cho nàng. Vấn Thủy bị mùi thức ăn hấp dẫn, bỏ mặc công việc, chạy tới ăn cơm. Hàn Thủy Thạch ngồi trước bàn, cầm bút tính toán sổ sách hộ nàng. Những con số này cực kỳ lằng nhằng rắc rối. Hắn nhíu mày, tập trung nhìn kỹ.
Vấn Thủy ăn cơm, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà ngoảnh đầu nhìn hắn. Bên ngoài cửa sổ mông lung đêm lạnh, trong phòng ánh nến hắt hiu. Những ngón tay thon dài của hắn đang cầm một cây bút lông, viết nên từng nét chữ nhỏ tinh tế lên trên trang giấy – trình độ chữ nghĩa của Vạn Thú Cốc vốn thấp lè tè, viết hơi nguệch ngoạc, đương nhiên đọc không dễ hiểu.
Bầu không khí tĩnh lặng lạ thường, trong phòng chỉ có tiếng nàng nhai cơm. Vấn Thủy bỗng nhiên cảm giác thật sự thỏa mãn, thực sư an yên. Thảo nào tu sĩ loài người đa phần đều tìm đạo lữ. Thì ra hai người tình đầu ý hợp bên nhau, lại là một chuyện nhẹ nhàng vui thích đến vậy.
Hàn Thủy Thạch tính toán xong xuôi, đặt bút xuống bàn. Vấn Thủy lập tức đưa khăn cho hắn lau tay. Hàn Thủy Thạch nhận khăn, vừa lau vừa nhìn Vấn Thủy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nóng bỏng như lửa, chầm chậm lan tỏa, chầm chậm đốt thiêu. Hàn Thủy Thạch vòng tay, ôm nàng vào lòng.
***
Ngày hôm sau, Vấn Thủy đưa lương bổng đã tính toán xong xuôi lần nữa giao lại cho Mỹ Nhân Ngư, không quên dặn dò: “Quân sư, phiền ngươi đặt sổ ở chỗ nào đó mà không mất được ấy nhé!”
Mỹ Nhân Ngư ngượng nghịu đáp: “Đáng ghét, có phải chị đây cố ý vứt đâu!”
Vấn Thủy gợi ý: “Để nó cùng với chỗ mặt nạ của ngươi ý!”
Mỹ Nhân Ngư thấy có lý, lại hỏi: “Để cùng loại mặt nạ nào?”
“Rượu vang đỏ đi.” Vấn Thủy đáp.
Từ đó về sau, Quân sư không còn đánh mất sổ sách thêm lần nào nữa.
***
Trong khi tình hình của Vạn Thú Cốc càng ngày càng sáng sủa hơn, bên phía Thiên Sương cũng đã rửa sạch mạch nước dãi rồng. Thiên Sương chỉ huy mấy người Thiên Lê Ôn Đồ đào một cái hồ nhân tạo thật lớn ở dưới nền đất, dẫn toàn bộ chỗ nước dãi xuống đó. Mặt đất vốn bị dãi rồng bịt kín cuối cùng cũng đã lộ ra.
Do bị che khuất lâu ngày, phía bên mặt trên của phần đất này đã kết một tầng đá màu trắng sữa. Nhóm người Thiên Sương cũng không ai dám trực tiếp chạm tay, phải mất khá nhiều thời gian mới đục được ra. Ngay sau khi hủy được lớp đá kia, một luồng linh khí kinh người bỗng chốc ồ ạt trào ra từ lòng địa mạch!
Thiên Sương đang đứng gần nhất, bị linh khí ập vào người, lập tức ngã ngào ra đất. Mấy người Thiên Lê sợ đến bủn rủn chân tay, cuối cùng vẫn là Hàn Thủy Thạch nhanh nhẹn đưa hắn tới nơi hoàn toàn không có linh khí, hắn mới dần dần hồi tỉnh.
Luồng linh khí này thậm chí còn tinh khiết hơn linh đan, tất cả mọi người ai cũng phấn khích vui mừng! Nếu tu luyện ở chỗ này, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi bình thường. Thế nhưng, Thiên Sương lại nói: “Trước mắt vẫn chưa hấp thụ linh khí được đâu. Một vùng đất chết như vậy, muốn khôi phục lại linh khí, không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chỗ linh khí này đã bị phong ấn nhiều năm, độ tinh khiết cực kỳ cao. Nếu giờ chúng ta hấp tấp hút luôn, trời đất bên ngoài không biết bao nhiêu năm nữa mới khôi phục được linh lực.”
Linh khí mỗi nơi đều sinh ra từ sự tuần hoàn bất tận giữa thiên mạch và địa mạch. Nguồn linh khí ở đây trước hết phải kết nối được với thiên mạch, rồi thì luân chuyển liên tục giữa trời và đất, lướt qua vạn vật trong thế gian này. Cây cối cỏ hoa, mặt trăng mặt trời sau đó cũng sẽ tự động phát tán linh khí.
Đến lúc vạn vật đều có linh khí, nơi đây sẽ chẳng khác gì hạ giới, mọi người tu luyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thiên Lê vẫn hơi do dự: “Sư phụ, tu vi của người…” Nếu hấp thụ được nguồn linh khí này, chắc sẽ nhanh chóng khôi phục lại chứ?
Thiên Sương nói: “Không được đâu. Hơn nữa, nếu các tu sĩ khác biết được chỗ này, chưa biết chừng sẽ xảy ra tranh đoạt. Chúng ta nhất định phải bảo vệ khu vực này, sớm để linh khí thiên mạch địa mạch thêm một lần nữa giao hòa cùng nhau.”
Mấy người Ôn Đồ tụ tập xung quanh địa mạch, nói lòng bình tĩnh không chút gợn sóng thì đúng là không thể nào. Chỉ có Thiên Sương là khác. Nơi đây chỉ có đúng hai đạo tu, đạt tới một thân tu vi như vậy, há có là chuyện dễ dàng? Thế nhưng hắn lại tình nguyện trấn thủ nguồn linh khí vô biên này, trong lòng bất động.
Nỗi lo của Thiên Sương cũng là có đạo lý riêng. Quả nhiên sau khi địa mạch mới được khai mở chưa lâu, đã có tu sĩ phát hiện nơi này.
Kẻ đầu tiên đuổi tới nơi chính là Văn Đàn. Hắn nhìn mấy người Thiên Sương đứng cạnh địa mạch, nói: “Thật không ngờ ngươi có thể mở nó ra nhanh đến như vậy.”
Thiên Sương chằm chằm nhìn vào mắt hắn: “Ngươi biết chuyện đã xảy ra tại chỗ này sao?” Hắn nghĩ một lát, dường như đã hiểu ra thêm gì đó: “Con rồng kia bị nhốt lại tại đây hơn ba trăm năm, còn ngươi phi thăng… cũng vào khoảng thời gian đó, phải không?”
Văn Đàn đã mất tâm ma, dáng vẻ liêu xiêu lảo đảo, không được thâm trầm như trong dĩ vãng: “Thiên Sương, ngươi đã phạm phải sai lầm tày trời.”
Thiên Sương nhướng mày, Văn Đàn lại nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện tại sao chúng ta lại tới chốn đây? Ngươi chỉ nhìn thấy chết chóc trước mắt, lại chẳng biết được người khác đã phải trả giá cỡ nào!”
Thiên Sương bắt đầu nổi giận: “Đừng có nói lung tung nữa! Ngươi đến đây, rốt cuộc là muốn nói gì?”
Văn Đàn tìm đến một phiến nhũ đá, an vị bên trên: “Hơn ba trăm năm trước, ta và các tiền bối đồng đạo tu chân khác phi thăng đến đây. Những ngày tháng đó, yêu ma quỷ quái hoành hành, hơn nữa tu vi của chúng lại còn vô cùng đáng sợ. Chúng ta thương vong vô số, cuối cùng phát hiện không có cách nào diệt trừ tận gốc những yêu ma đó. Chúng nó luôn luôn tìm cách tái sinh. Tất cả chỗ máu chúng ta đã đổ, chẳng qua chỉ là một chút trò hề vặt vãnh.”
Tất cả mọi người im lặng nhìn hắn. Văn Đàn quét mắt một vòng, rồi lại thong thả nói tiếp: “Sau rồi ta phát hiện, những yêu ma kia bất tử, là bởi chúng gắn liền với nhân tâm. Hết thảy cảm xúc của mỗi chúng ta, thù hận, phẫn nộ, tham lam, tất cả tất cả… đều khiến chúng nó mạnh lên. Thế nhưng bọn chúng cũng vẫn sống sót dựa vào linh lực. Nếu không có linh lực, chúng sẽ trở nên yếu đuối, rất dễ đánh tan. Tất nhiên không lâu sau, chúng vẫn sẽ hút linh lực để được tái sinh. Ta đã thương lượng cùng các đạo hữu còn sống, tạm thời phong bế địa mạch nơi này, sau khi bọn chúng xuống sức đến một mức độ nhất định thì sẽ đuổi tới dưới khe nứt kia, dùng nước dãi rồng phong ấn.”
Mọi người đều đã hiểu ra. Thiên Sương hỏi: “Chính ngươi đã xích con rồng đó tại chỗ này?”
Văn Đàn nói: “Chúng ta bắt được một con rồng con, mang tới đây đóng cọc, lấy được một ít nước dãi. Dãi rồng phong bế địa mạch, linh khí bắt đầu ít đi, yêu ma quỷ quái cũng theo đó mà suy yếu. Tất cả mọi người đồng lòng dốc sức vây chặt bọn chúng ở trong kẽ nứt. Nhưng cứ sau một thời gian, chúng nó sẽ lại sống lại. Cũng may mỗi lần thức tỉnh, bọn chúng chưa thể mạnh lên được ngay, có thể tiêu diệt dễ dàng.”
Văn Đàn dường như nhớ tới gì đó, mỉm cười: “Nhưng sau trận đại chiến này, chúng ta cũng đã tiêu hao gần hết chỗ linh khí còn sót lại. Nỏ mạnh hết đà, không thể xuống dưới nền đất, mở lại địa mạch được nữa. Chúng ta cũng đã dần dần suy nhược, cho tới một ngày… có thêm người khác phi thăng tới đây.”
Văn Đàn hít sâu một hơi. Nếu không phải là đã tróc tâm ma, nhất định hắn cũng sẽ không đề cập tới đoạn chuyện này: “Ta liền đề nghị hạ sát những kẻ mới phi thăng kia, thâu tóm linh lực của họ, mở ra địa mạch. Chúng ta đã tiến hành theo kế hoạch, nhưng những kẻ mới vô cùng lợi hại, mấy người yếu đuối như là bọn ta không phải đối thủ của họ. Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi mình ta và một đồng đạo duy nhất. Lúc đó, mở lại địa mạch đương nhiên đã thành hi vọng xa vời. Ta… ta đã giành lấy linh lực của đồng đạo kia. Sau đó, lại có thêm người mới tới.”
Thiên Sương hỏi: “Trải qua nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ ngươi chưa tình nghĩ đến chuyện nói ra sự thật, mở lại địa mạch? Hơn ba trăm năm, ngươi có biết bao nhiêu người đã vong mạng tại cái chốn này không?!”
Văn Đàn cãi cự: “Ta biết, thế nhưng các ngươi tới đây đều không vì điều gì sao?” Thiên Sương sửng sốt. Văn Đàn lại hỏi: “Ngươi, Thiên Ấn, Thiên Lê… Hãy nhìn thủ hạ, hậu bối của ngươi đi, bọn họ tới đây, chẳng nhẽ lại là vô duyên vô cớ?”
Mọi người ngơ ngẩn, Văn Đàn cười: “Sau khi ta đã nói ra chuyện này, nếu các ngươi vẫn khăng khăng mở địa mạch ra, thì ngươi, các ngươi, tất cả các ngươi đều sẽ không thể đuổi kịp tốc độ phát triển của tâm ma đâu. Tới cái lúc đó, liệu mà chuẩn bị sa đọa xuống thẳng Ma Giới luôn đi!!”
***
Sự thật kinh hồn trong nham động đó, đến cả Rồng Vàng cũng không hay biết. Vấn Thủy còn đang nổi giận ngay bên cạnh nó – cái con rồng này, tuổi còn nhỏ, lại bị giam cầm suốt ba trăm năm, vô cùng nghịch ngợm hiếu động, vào trong lớp xóa mù chữ mà cũng chả chịu ngồi yên học tập!
Vấn Thủy có nói nó cũng không nghe. Hỗn Độn đến hỏi chuyện, cũng không cho là có gì nghiêm trọng: “Mấy thứ quan trọng, cứ để sư phụ dạy cho.”
Vấn Thủy vốn không mấy tin sư phụ của mình: “Người? Người đừng có đánh nó đấy, dù sao nó cũng vẫn là Thú Vương.”
Hỗn Độn vẫy cánh: “Thú Vương, tới nhặt que củi này đi.” Rồng Vàng nhặt cành củi lên, Hỗn Độn lại nói: “Đi bắt kiến đi.”
Bắt được kiến xong, Hỗn Độn cất lời khen ngợi: “Tốt lắm, bây giờ điều khiển cho nó đi từ cổng Cốc tới sau lưng núi, nhớ là vòng đủ mười vòng vào đấy.”
……
(1) Rồng: Long (龙), có cách viết gần giống “Mang” (尨).
Thế là Hỗn Độn vung tay, lệnh cho tất cả đàn thú xưng tụng vị “thân thích” này của Tứ Cốc chủ là “Thú Vương” mới của chúng. Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì quá đáng. Chỉ cần có nước dãi rồng ở đây, Vạn Thú Cốc sẽ không còn phải nơm nớp dè chừng tu sĩ loài người đến gây chuyện nữa.
Vấn Thủy giới thiệu sơ qua tình hình ở Vạn Thú Cốc cho Rồng Vàng nghe. Rồng Vàng quen được nhiều bạn bè mới, vô cùng phấn khởi vui mừng. Chỉ có điều là ngôn ngữ trước mắt vẫn chưa trôi chảy, cần phải học thêm nhiều nữa.
Vấn Thủy chỉ đạo một nhóm thú ở Vạn Thú Cốc chuẩn bị cho Rồng Vàng một căn phòng riêng, để nó nghỉ lại qua đêm tại đây, cũng có thể để ở hẳn về lâu về dài. Lãnh địa của Vạn Thú Cốc cực kỳ rộng lớn, động phủ thông thường của các tu sĩ còn lâu mới sánh được bằng.
***
Trong lúc đó, mấy người Thiên Sương vẫn đang đào hầm dẫn nước, muốn dẫn dãi rồng chuyển qua chỗ khác, mở lại địa mạch.
Thế nhưng chuyện này không hề đơn giản. Trước tiên là phải tuyệt đối đảm bảo bí mật, nhất định không thể để cho những kẻ lòng dạ khó lường biết đến sự tồn tại của đống nước dãi này. Thứ hai là phải tìm cách để không một giọt dãi rồng nào dính được lên trên người mình.
Những ngày xẻ đá đào núi vô cùng vất vả, nhưng vẫn may là tình hình cũng khá khả quan. Thiên Sương chân nhân đã nghiên cứu riêng một bộ pháp chú cách âm dành cho Dã Lửng. Nhờ vào bộ pháp chú này, nó có thể phát ra một loại âm thanh chỉ có chính mình nghe được, và âm thanh này sẽ phản hồi cho nó biết mức độ cao thấp, xa gần của tất cả chướng ngại vật xung quanh gần như chính xác không sai chút nào. Thậm chí bộ pháp chú này còn có khả năng nhận biết, phân loại một số vật dụng thường thấy.
Dã Lửng thường xuyên chở Thiên Lê đi hái thổ liên. Bây giờ nó không còn sợ bị cự tình điểu mổ mù mắt nữa, dù sao nó cũng chả còn đôi mắt mà mổ nữa rồi.
Thời gian này, thương thế của Ôn Đồ đã dần khôi phục, nhưng phần đa mọi người vẫn còn đang căm tức hắn, đặc biệt là người trong mắt vốn không chứa nổi một hạt cát như Chúc Dao. Linh Cương thì lại bận rộn thường xuyên, chủ yếu vẫn là Tử Tô ở cạnh chăm sóc Ôn Đồ.
Hôm nay, hắn uống thuốc xong, Tử Tô vừa ra khỏi cửa thì Thiên Sương chân nhân đã tiến vào phòng. Ôn Đồ vội vã ngồi dậy: “Thiên Sương chân nhân.”
Thiên Sương chân nhân ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nói: “Ngươi không có gì muốn giải thích sao?”
Ánh mắt Ôn Đồ trở nên buồn bã. Một hồi lâu sau, hắn nói: “Ta… đúng là đệ tử của Thượng Dương Tông. Ngay từ hồi mới phi thăng đến đây, sư tổ đã nói Thượng Dương Tông cần một số đệ tử chưa rõ thân phận đi lại tự do, trà trộn bên ngoài, khi cần còn có việc dùng.”
Thiên Sương hỏi: “Vậy là ngươi đồng ý sao?”
Ôn Đồ cúi đầu: “Ta vốn đâu có lựa chọn. Ta không giống như Trảm Phong, từ nhỏ đã được sư tổ để ý. Vậy nên ta vẫn luôn luôn nỗ lực hết mình. Ta đã nghĩ là chỉ cần cố gắng, sư phụ và những người khác rồi cũng nhất định sẽ coi trọng ta. Nhưng… một kẻ bé nhỏ như ta, dù có ở đâu, chẳng qua cũng vẫn chỉ là quân cờ mặc cho người ta điều khiển.”
Thiên Sương nói: “Hiện tại có hai con đường, một là ngươi quay về Thượng Dương Tông. Hiện giờ Văn Đàn đã tróc tâm ma, cũng sẽ không làm khó ngươi. Hai là lưu lại nơi này, cắt đứt vớt Thượng Dương Tông. Con đường thứ hai hiển nhiên cũng sẽ gian nan hơn nhiều, bởi vì mọi người, bao gồm cả ta, chắc chắn không thể lập tức tin tưởng ngươi hoàn toàn được.”
Ôn Đồ ngẩng đầu, có hơi giật mình: “Chân nhân nói là, ta vẫn có thể ở lại nơi đây?”
Thiên Sương nói: “Tại sao lại không thể chứ? Lúc trước ngươi đã trọng thương mà mọi người còn giữ lại tính mạng của ngươi, chẳng nhẽ sau khi thương thế đã lành lại muốn giết ngươi hay sao? Thế nhưng vẫn phải suy nghĩ kỹ càng. Con đường trước mắt, chính là do ngươi tự mình lựa chọn.”
Ôn Đồ đứng lên: “Ta muốn ở lại.” Hắn muốn ở tại một nơi mọi người đều coi nhau là bè bạn, là anh em, không phải người trên hay là kẻ dưới.
Thiên Sương gật đầu: “Vậy thì hãy lo dưỡng thương cho tốt, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.”
Ôn Đồ lập tức nói: “Bây giờ ta đã có thể hoạt động được rồi, nguyện ý nghe theo chân nhân sai phái.”
Thiên Sương gật đầu lần nữa: “Hiện tại mọi người vẫn đang gấp rút đào núi ngoài kia. Nếu ngươi thực sự không vấn đề gì, có thể qua đó giúp đỡ.”
Thiên Sương nói xong thì xoay người định đi. Ôn Đồ đột nhiên lên tiếng: “Thiên Sương chân nhân, ta… ta có thể bái ngài làm sư phụ được không? Giống như Tử Tô vậy đó.”
Thiên Sương nói: “Hiện giờ thì vẫn chưa được, ta hi vọng mỗi đệ tử của ta đều là một người mà ta hoàn toàn tin cậy. Dù sao thì dứt áo ra đi, chặt đứt ràng buộc, đoạn tuyệt nghĩa tình, cũng là những chuyện cả đời.”
Ôn Đồ nói: “Ta nhất định sẽ nỗ lực chứng minh những lời ta vừa mới nói, một chữ cũng không giả dối.”
Thiên Sương ôn hòa đáp: “Trước hết ngươi cứ cố gắng nhòa nhập với mọi người đi, nếu ngươi thực lòng muốn theo bọn họ, trở thành bằng hữu.”
Buổi trưa hôm đó, Ôn Đồ chính thức gia nhập đội quân xẻ núi.
***
Trong lúc nhóm thú kia đang kiến tạo động phủ cho Thú Vương mới, Vấn Thủy mò đến phòng Mỹ Nhân Ngư. Mỹ Nhân Ngư đang tu sửa móng tay, thấy nàng tiến vào thì hờ hững nói: “Sao? Rốt cuộc cũng nhớ tới ta rồi à?”
Vấn Thủy có chút ngượng ngùng. Hôm ấy nàng đang trò chuyện với hắn, nhưng rồi sau đó thì lại… Đương nhiên là chả còn hơi sức đâu mà để tâm đến hắn nữa. Thế nhưng nàng vẫn mặt dày bước vào trong phòng: “Vẫn còn giận dỗi đó à? Chẳng phải ta đang đến đây báo cáo kết quả với ngươi hay sao?”
Sắc mặt của Mỹ Nhân Ngư lúc này mới dễ coi hơn một chút: “Ngồi xuống đã đi, thử lọ sơn mới của ta xem thế nào nè.”
Vấn Thủy vội vã nói: “Sơn móng tay thì ta còn nhịn được, ngươi đám dùng kem tẩy lông, ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Mỹ Nhân Ngư “hứ” một tiếng, bắt đầu cầm lấy lọ sơn, sơn lên móng vuốt cho nàng. Vấn Thủy lúc này mới kể lại cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra đêm hôm đó. Mỹ Nhân Ngư chăm chú dỏng tai lên, vừa nghe đến chuyện giáo trình sơ cấp còn chưa luyện xong mà Hàn Thủy Thạch đã giơ tay hàng thì không khỏi nhếch mép cười mai mỉa: “Thế mà còn tìm chị đây làm gì, đúng là dùng dao mổ trâu để đi giết gà.”
Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi: “Quân sư, dạy ta mấy chiêu nữa đi!”
Mỹ Nhân Ngư cau mày: “Đừng có nhúc nhích, sơn cả ra lông bây giờ. Hàn Thủy Thạch trông thì bất khuất, thật đúng không ngờ lại là cái đồ vô dụng, chả có tí định lực nào. Ta thấy ngươi đã khiến hắn mê mệt đến mức thần hồn đảo điên mất rồi, lại còn học đòi gì nữa.”
Vấn Thủy nói: “Cũng không thể nghĩ thế được, biển học vô bờ mà.”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Cũng phải. Nào, đổi bên.” Vấn Thủy duỗi bộ móng khác tới trước mặt hắn. Mỹ Nhân Ngư vừa sơn vừa lẩm bà lẩm bẩm: “Thế để chị đây truyền thụ cho mấy chiêu nữa. Hừ, bảo đảm sau này kiếm tu, đạo tu gì đó, đều sẽ phải quỳ hết dưới chân ngươi. Ngay cả cái con tâm ma của Văn Đàn kia, trông nó cường tráng to lớn thế thôi chứ, hừ, chắc chắn là chả chiến nổi mấy chục hiệp cho mà xem!”
Vấn Thủy mới là đứa quỳ đầu tiên: “Đừng nói bậy nữa, ta thì có liên quan gì đến những người kia!!” Nói xong, nàng mới đột ngột nhớ ra: “Cơ mà, sao ngươi lại biết được chuyện tâm ma Văn Đàn tiên sinh?”
Mỹ Nhân Ngư bắt đầu sơn sang móng sau cho nàng: “Là Lợi nghe được.”
Vấn Thủy giật mình, há hốc cả mõm: “Chả phải Lợi điếc rồi sao?”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Xí, sao ngươi một tí khả năng hóng hớt cũng không có thế? Đối với những kẻ trong làng tám nhảm, cái gọi là điếc, chính là những chuyện không muốn phải nghe thì đều không nghe gì hết. Nếu ngày nào đó ngay cả những chuyện mình muốn được nghe mà cũng không nghe nổi nữa, thì đó không phải là điếc, đó là đã toi mạng rồi. Bị mù cũng như vậy thôi. Nếu ngươi không tin, cứ hỏi Dã Lửng nhà mình mà xem!”
Vấn Thủy bái phục. Mỹ Nhân Ngư lại nói: “Tạm xong, nhưng còn phải bọc lại nữa, để sơn lên màu cho đẹp í mà.” Nói xong, liền dùng mấy mảnh vải kín, che móng lại cho Vấn Thủy.
Xong xuôi, hắn mới đứng lên: “Được rồi, bây giờ ta sẽ dạy ngươi mấy thứ đơn giản trước đã. Nhớ học cho kỹ vào đấy.”
Nói xong, hắn hất mái tóc vàng bên vai phải, hơi ngả người về phía trước: “Trước tiên nhẹ nhàng nghiêng trái hoặc nghiêng sang phải, như thế trông eo sẽ nhỏ hẳn đi. Cẳng chân phải trông vừa cong vừa dài. Vẻ mặt phải…”
Hắn nói vô cùng hùng hồn. Vấn Thủy tò mò hỏi: “Có thể hóa thành hình người được không? Nhìn cái đuôi cá của ngươi ta vẫn không hình dung được!”
Chỉ trong chớp mắt, Mỹ Nhân Ngư đã biến thành một mỹ nam tóc vàng. Nửa thân trên của hắn vốn là thân người, bởi vậy ngũ quan cũng chẳng thay đổi chút nào. Thế nhưng hiện giờ hắn đã khoác thêm một bộ y phục tím nhạt với những đường thêu tinh mỹ, trên vài tầng vạt áo còn có đính thêm những viên trân châu lấp lánh. Ngọc quan hắn đội trên đầu không chỉ được nạm những viên ngọc tím mà còn có cả hai dải lụa dài hai bên. Một bộ quần áo hoa lệ đến vậy, thế nhưng mặc trên người hắn lại có vẻ vừa mới mẻ, vừa chẳng phô trương chút nào.
Hắn dạy Vấn Thủy một số tư thế tạo hình vũ mị, Vấn Thủy cũng hóa hình người cho tiện học theo. Nàng thử vài lần, hắn nhíu mày: “Sai rồi sai rồi, phải sờ sờ lên trên, như thế này này.”
Nói xong, hắn khẽ nâng lên đùi phải của nàng, sau đò lần lần chân nàng dọc từ dưới lên: “Như vậy… Ánh mắt, chú ý ánh mắt…”
Vấn Thủy nói: “Nhưng mà bình thường Hàn Thủy Thạch đâu có thèm nhìn ánh mắt của ta…”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Ta bảo ngươi…” Vấn Thủy gắt: “Đừng có xen ngang!”
Mỹ Nhân Ngư nói: “Ta nói là…” Vấn Thủy mất kiên nhẫn: “Ta bảo là đừng có chõ mồm vào…”
Đang định nói tiếp, Hỗn Độn đã tới ngay cửa, cả giận lên tiếng: “Đồ đệ ta bảo ngươi đừng chõ mồm vào thì ngươi đừng chõ mồm vào hiểu không? Chỗ này dù sao đi nữa cũng vẫn là nơi làm việc của Vạn Thú Cốc, ngươi không thể có chừng mực chút à? Sờ thôi vẫn còn chưa đủ, lại còn phải nói lằng nhằng!”
Nói xong, cũng không đi vào, chỉ giơ cánh lên che mắt: “Ối trời ơi là trời, đồ nhi của ta ngày đó thuần khiết biết bao, đúng là thói đời, trái tim thú loài chẳng còn được như xưa nữa!!” Nó vừa cảm thán, vừa xoay người đi mất dạng.
Hai kẻ còn lại trong phòng: “…”
***
Chiều tối, Hàn Thủy Thạch tới Vạn Thú Cốc đón Vấn Thủy về. Vấn Thủy để Rồng Vàng ở lại trong Cốc. Dù sao cái đầu nó cũng quá lớn, thật sự không tiện ở lại động phủ. Ở Cốc còn có mấy con dã thú như Lỗ, Tai, Lợi, Cử Phụ đưa nó đi chơi.
Vấn Thủy đi về, Rồng Vàng luyến tiếc, cứ quấn lấy nàng chạm chạm chóp mũi bên ngoài cổng Cốc. Nó thò mũi ra, Vấn Thủy lập tức căng thẳng: “Rồng Chảy Dãi, ngươi nhớ chú ý đừng có chảy dãi đó nha!”
Rồng Vàng trừng mắt nhìn nàng: “Dãi rồng cực kỳ trân quý, nếu không phải bị ghim lại thì còn lâu ta mới chảy!”
Cũng phải, nếu nước dãi rồng mà nhiều như nước dãi chó, lúc trước người ta xích nó đã không cần phải lãng phí nhiều sức đóng đinh đến như vậy rồi.
Một rồng một chó cụng cụng mũi nhau. Vấn Thủy từ xa liếc mắt thấy Hàn Thủy Thạch đứng ngoài cổng Cốc, lập tức hưng phấn vô cùng.
“Gâu gâu!” Nàng vui mừng sủa, vừa vẫy vẫy đuôi vừa chạy thẳng tới chỗ hắn, sau đó biến thành hình người, nhảy dựng lên, ôm chầm eo Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch vòng tay ôm nàng. Giữa lúc hai người còn đang thắm thiết ôm nhau, Hỗn Độn đột ngột bước ra cổng Cốc. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nó lập tức “hức” một tiếng.
Vấn Thủy trông thấy sư phụ mình tới, tức thì giận dữ cảnh cáo: “Người đừng có mà nói bậy!”
Hỗn Độn lại sụt sùi thêm hai tiếng. Hàn Thủy Thạch hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hỗn Độn nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, đúng không…” Hàn Thủy Thạch nhíu mày, Hỗn Độn lại đưa mắt lên nhìn trên đầu hắn, lấy cánh vỗ vỗ vai hắn: “Không có chuyện gì đâu, nếu muốn gia đình thuận hòa êm ấm, trên đầu có mọc chút sừng thì đã làm sao, đúng không…”
Hàn Thủy Thạch tái cả mặt, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế xoay người bỏ đi. Vấn Thủy vội vã đuổi theo sau hắn: “Hàn Thủy Thạch!”
Lưng Hàn Thủy Thạch bỗng chốc cứng đờ. Hắn ngừng bước, hỏi: “Nàng gọi ta là gì cơ?”
Vấn Thủy bắt kịp theo hắn: “Chàng chẳng phải là Hàn Thủy Thạch sao?”
Hàn Thủy Thạch cúi đầu, Vấn Thủy bổ nhào vào trong ngực hắn: “Chàng đừng nghe sư phụ ta nói bừa, chúng ta mới là đạo lữ, ta muốn vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ ở bên cạnh chàng thôi.”
“Vấn Thủy. Buổi tối hôm đó, ta biết được mình chỉ là tâm ma… Ta đã nghĩ rằng, nếu nàng có chỗ tốt hơn, thì ta không thể…” Hắn vẫn còn chưa dứt lời, Vấn Thủy đã cả giận hỏi: “Chàng lại không cần ta nữa?”
Hàn Thủy Thạch nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Không phải thế. Sau đó ta ngồi ngây người trên bông sen kia suốt mấy ngày liền. Dần dần, ta đã hiểu ra được rằng, ta sinh ra là bởi nàng, không thể nào tách khỏi nàng. Ta đã từng thử, nhưng mà… Vấn Thủy…” Hắn đưa ngón tay mơn trớn mái tóc của nàng, quyến luyến mùi hương và sự dịu dàng trên làn tóc dài tha thướt đó. “Ta muốn được ở bên nàng, đến tận khi không thể nữa. Nhưng rồi khi ngày đó đến, nàng sẽ phải làm sao đây?”
Vấn Thủy nói: “Ta nghe không hiểu. Ta cũng nghe nói sẽ có một ngày bầu trời sụp đổ, mặt đất rạn nứt, sông cạn đá mòn, thế nhưng hiện tại chúng ta đâu cần phải lo đến tận cái ngày hôm ấy?” Khi nàng nói những lời này, đôi mắt lấp lánh tựa những vì sao. Nàng giơ tay, chỉ vào hoàng hôn đang dần buông xuống: “Chàng xem, bây giờ chúng ta vẫn còn đang ở bên nhau ngắm mặt trời lặn, phải không?”
Hàn Thủy Thạch ôm nàng thật chặt, làn khói lạnh lúc xế chiều nhẹ nhàng hạ bút thành một bài thơ.
***
Sau đó, ngày nào Hàn Thủy Thạch cũng đều đặn tới Vạn Thú Cốc ba lần. Buổi sáng đưa nàng tới Cốc, buổi trưa quay lại cùng nàng tản bộ, buổi tối đến đón nàng về.
Mỹ Nhân Ngư chép miệng, tấm tắc mấy câu: “Dạo này Hàn Thủy Thạch chăm chỉ tới đây thật đấy, hình như đề phòng trộm cướp thì phải.”
Tranh đưa mắt lườm hắn: “Thì ra nhà ngươi cũng vẫn biết có cái loại người gọi là trộm cướp đó à? Thế ngươi có biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”
“Nói thế là có ý gì?” Mỹ Nhân Ngư không hiểu.
Buổi trưa hôm đó, Mỹ Nhân Ngư còn chưa vào trong cửa hàng đã nghe thấy Dã Lửng cùng hai anh em Lỗ Tai tám chuyện với nhau. Dã Lửng nói: “Các ngươi đã nghe gì chưa? Tứ Cốc chủ và Quân sư tòm tem với nhau rồi đó!”
Lỗ nói: “Làm sao có thể? Tứ Cốc chủ và Hàn Thủy Thạch vẫn luôn khắng khít lắm mà? Ngươi nghe ở đâu ra đấy?”
Tai nói: “Ta lại thấy có khả năng. Quân sư õng ẹo đàn bà như vậy, có lẽ là đã nhìn trúng khí khái nam nhi của Tứ Cốc chủ!”
Dã Lửng nói: “Chuẩn luôn. Lúc ấy ta tận mắt trông thấy đó. Mấy cái lời đồn Lợi nghe làm sao mà so sánh được, trăm nghe không bằng một thấy!”
“…” Mỹ Nhân Ngư sờ mũi, quay người đi ra, vừa lúc gặp phải Vấn Thủy. Vấn Thủy thấy hắn mặt xám mày tro, đưa tay gãi mũi liên tục thì khó hiểu hỏi: “Quân sư, ngươi làm sao vậy?”
Mỹ Nhân Ngư đau khổ nói: “Ta bắt đầu cảm thấy buôn dưa lê là không tốt…”
Vấn Thủy cảm động: “Rốt cuộc Quân sư cũng ngộ ra rồi!”
***
Hiện tại chính là thời điểm bội thu của Vạn Thú Cốc, cả trái sữa và cỏ nuôi súc vật đều đã đến kỳ thu hoạch, linh sa chất đống trong kho. Vấn Thủy đang muốn gấp rút phát lương nhanh cho mọi người.
Tính toán lương bổng vốn là việc của Quân sư, nhưng Vấn Thủy biết tính nết Quân sư nhà mình, đành phải tính cùng Cử Phụ. Nàng phát lương theo khả năng cống hiến, những ai làm nhiều phát nhiều, làm ít phát ít. Ngoài việc trực tiếp phát bằng linh sa, còn phải dùng cả trái sữa lẫn cỏ nuôi súc vật bù vào những phần thiếu hụt.
Nàng tính toán xong xuôi, giao kết quả lại cho Mỹ Nhân Ngư. Thế nhưng thời điểm cần đến, sổ sách lại tìm không thấy.
Cử Phụ chạy tới báo cáo Vấn Thủy. Vấn Thủy ong hết cả đầu, lại phải tính thêm lần nữa.
Buổi tối, lúc Hàn Thủy Thạch đến nơi, nàng vẫn còn đang bù đầu tính lương. Hàn Thủy Thạch mang bữa tối vào phòng cho nàng. Vấn Thủy bị mùi thức ăn hấp dẫn, bỏ mặc công việc, chạy tới ăn cơm. Hàn Thủy Thạch ngồi trước bàn, cầm bút tính toán sổ sách hộ nàng. Những con số này cực kỳ lằng nhằng rắc rối. Hắn nhíu mày, tập trung nhìn kỹ.
Vấn Thủy ăn cơm, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà ngoảnh đầu nhìn hắn. Bên ngoài cửa sổ mông lung đêm lạnh, trong phòng ánh nến hắt hiu. Những ngón tay thon dài của hắn đang cầm một cây bút lông, viết nên từng nét chữ nhỏ tinh tế lên trên trang giấy – trình độ chữ nghĩa của Vạn Thú Cốc vốn thấp lè tè, viết hơi nguệch ngoạc, đương nhiên đọc không dễ hiểu.
Bầu không khí tĩnh lặng lạ thường, trong phòng chỉ có tiếng nàng nhai cơm. Vấn Thủy bỗng nhiên cảm giác thật sự thỏa mãn, thực sư an yên. Thảo nào tu sĩ loài người đa phần đều tìm đạo lữ. Thì ra hai người tình đầu ý hợp bên nhau, lại là một chuyện nhẹ nhàng vui thích đến vậy.
Hàn Thủy Thạch tính toán xong xuôi, đặt bút xuống bàn. Vấn Thủy lập tức đưa khăn cho hắn lau tay. Hàn Thủy Thạch nhận khăn, vừa lau vừa nhìn Vấn Thủy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nóng bỏng như lửa, chầm chậm lan tỏa, chầm chậm đốt thiêu. Hàn Thủy Thạch vòng tay, ôm nàng vào lòng.
***
Ngày hôm sau, Vấn Thủy đưa lương bổng đã tính toán xong xuôi lần nữa giao lại cho Mỹ Nhân Ngư, không quên dặn dò: “Quân sư, phiền ngươi đặt sổ ở chỗ nào đó mà không mất được ấy nhé!”
Mỹ Nhân Ngư ngượng nghịu đáp: “Đáng ghét, có phải chị đây cố ý vứt đâu!”
Vấn Thủy gợi ý: “Để nó cùng với chỗ mặt nạ của ngươi ý!”
Mỹ Nhân Ngư thấy có lý, lại hỏi: “Để cùng loại mặt nạ nào?”
“Rượu vang đỏ đi.” Vấn Thủy đáp.
Từ đó về sau, Quân sư không còn đánh mất sổ sách thêm lần nào nữa.
***
Trong khi tình hình của Vạn Thú Cốc càng ngày càng sáng sủa hơn, bên phía Thiên Sương cũng đã rửa sạch mạch nước dãi rồng. Thiên Sương chỉ huy mấy người Thiên Lê Ôn Đồ đào một cái hồ nhân tạo thật lớn ở dưới nền đất, dẫn toàn bộ chỗ nước dãi xuống đó. Mặt đất vốn bị dãi rồng bịt kín cuối cùng cũng đã lộ ra.
Do bị che khuất lâu ngày, phía bên mặt trên của phần đất này đã kết một tầng đá màu trắng sữa. Nhóm người Thiên Sương cũng không ai dám trực tiếp chạm tay, phải mất khá nhiều thời gian mới đục được ra. Ngay sau khi hủy được lớp đá kia, một luồng linh khí kinh người bỗng chốc ồ ạt trào ra từ lòng địa mạch!
Thiên Sương đang đứng gần nhất, bị linh khí ập vào người, lập tức ngã ngào ra đất. Mấy người Thiên Lê sợ đến bủn rủn chân tay, cuối cùng vẫn là Hàn Thủy Thạch nhanh nhẹn đưa hắn tới nơi hoàn toàn không có linh khí, hắn mới dần dần hồi tỉnh.
Luồng linh khí này thậm chí còn tinh khiết hơn linh đan, tất cả mọi người ai cũng phấn khích vui mừng! Nếu tu luyện ở chỗ này, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi bình thường. Thế nhưng, Thiên Sương lại nói: “Trước mắt vẫn chưa hấp thụ linh khí được đâu. Một vùng đất chết như vậy, muốn khôi phục lại linh khí, không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chỗ linh khí này đã bị phong ấn nhiều năm, độ tinh khiết cực kỳ cao. Nếu giờ chúng ta hấp tấp hút luôn, trời đất bên ngoài không biết bao nhiêu năm nữa mới khôi phục được linh lực.”
Linh khí mỗi nơi đều sinh ra từ sự tuần hoàn bất tận giữa thiên mạch và địa mạch. Nguồn linh khí ở đây trước hết phải kết nối được với thiên mạch, rồi thì luân chuyển liên tục giữa trời và đất, lướt qua vạn vật trong thế gian này. Cây cối cỏ hoa, mặt trăng mặt trời sau đó cũng sẽ tự động phát tán linh khí.
Đến lúc vạn vật đều có linh khí, nơi đây sẽ chẳng khác gì hạ giới, mọi người tu luyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thiên Lê vẫn hơi do dự: “Sư phụ, tu vi của người…” Nếu hấp thụ được nguồn linh khí này, chắc sẽ nhanh chóng khôi phục lại chứ?
Thiên Sương nói: “Không được đâu. Hơn nữa, nếu các tu sĩ khác biết được chỗ này, chưa biết chừng sẽ xảy ra tranh đoạt. Chúng ta nhất định phải bảo vệ khu vực này, sớm để linh khí thiên mạch địa mạch thêm một lần nữa giao hòa cùng nhau.”
Mấy người Ôn Đồ tụ tập xung quanh địa mạch, nói lòng bình tĩnh không chút gợn sóng thì đúng là không thể nào. Chỉ có Thiên Sương là khác. Nơi đây chỉ có đúng hai đạo tu, đạt tới một thân tu vi như vậy, há có là chuyện dễ dàng? Thế nhưng hắn lại tình nguyện trấn thủ nguồn linh khí vô biên này, trong lòng bất động.
Nỗi lo của Thiên Sương cũng là có đạo lý riêng. Quả nhiên sau khi địa mạch mới được khai mở chưa lâu, đã có tu sĩ phát hiện nơi này.
Kẻ đầu tiên đuổi tới nơi chính là Văn Đàn. Hắn nhìn mấy người Thiên Sương đứng cạnh địa mạch, nói: “Thật không ngờ ngươi có thể mở nó ra nhanh đến như vậy.”
Thiên Sương chằm chằm nhìn vào mắt hắn: “Ngươi biết chuyện đã xảy ra tại chỗ này sao?” Hắn nghĩ một lát, dường như đã hiểu ra thêm gì đó: “Con rồng kia bị nhốt lại tại đây hơn ba trăm năm, còn ngươi phi thăng… cũng vào khoảng thời gian đó, phải không?”
Văn Đàn đã mất tâm ma, dáng vẻ liêu xiêu lảo đảo, không được thâm trầm như trong dĩ vãng: “Thiên Sương, ngươi đã phạm phải sai lầm tày trời.”
Thiên Sương nhướng mày, Văn Đàn lại nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện tại sao chúng ta lại tới chốn đây? Ngươi chỉ nhìn thấy chết chóc trước mắt, lại chẳng biết được người khác đã phải trả giá cỡ nào!”
Thiên Sương bắt đầu nổi giận: “Đừng có nói lung tung nữa! Ngươi đến đây, rốt cuộc là muốn nói gì?”
Văn Đàn tìm đến một phiến nhũ đá, an vị bên trên: “Hơn ba trăm năm trước, ta và các tiền bối đồng đạo tu chân khác phi thăng đến đây. Những ngày tháng đó, yêu ma quỷ quái hoành hành, hơn nữa tu vi của chúng lại còn vô cùng đáng sợ. Chúng ta thương vong vô số, cuối cùng phát hiện không có cách nào diệt trừ tận gốc những yêu ma đó. Chúng nó luôn luôn tìm cách tái sinh. Tất cả chỗ máu chúng ta đã đổ, chẳng qua chỉ là một chút trò hề vặt vãnh.”
Tất cả mọi người im lặng nhìn hắn. Văn Đàn quét mắt một vòng, rồi lại thong thả nói tiếp: “Sau rồi ta phát hiện, những yêu ma kia bất tử, là bởi chúng gắn liền với nhân tâm. Hết thảy cảm xúc của mỗi chúng ta, thù hận, phẫn nộ, tham lam, tất cả tất cả… đều khiến chúng nó mạnh lên. Thế nhưng bọn chúng cũng vẫn sống sót dựa vào linh lực. Nếu không có linh lực, chúng sẽ trở nên yếu đuối, rất dễ đánh tan. Tất nhiên không lâu sau, chúng vẫn sẽ hút linh lực để được tái sinh. Ta đã thương lượng cùng các đạo hữu còn sống, tạm thời phong bế địa mạch nơi này, sau khi bọn chúng xuống sức đến một mức độ nhất định thì sẽ đuổi tới dưới khe nứt kia, dùng nước dãi rồng phong ấn.”
Mọi người đều đã hiểu ra. Thiên Sương hỏi: “Chính ngươi đã xích con rồng đó tại chỗ này?”
Văn Đàn nói: “Chúng ta bắt được một con rồng con, mang tới đây đóng cọc, lấy được một ít nước dãi. Dãi rồng phong bế địa mạch, linh khí bắt đầu ít đi, yêu ma quỷ quái cũng theo đó mà suy yếu. Tất cả mọi người đồng lòng dốc sức vây chặt bọn chúng ở trong kẽ nứt. Nhưng cứ sau một thời gian, chúng nó sẽ lại sống lại. Cũng may mỗi lần thức tỉnh, bọn chúng chưa thể mạnh lên được ngay, có thể tiêu diệt dễ dàng.”
Văn Đàn dường như nhớ tới gì đó, mỉm cười: “Nhưng sau trận đại chiến này, chúng ta cũng đã tiêu hao gần hết chỗ linh khí còn sót lại. Nỏ mạnh hết đà, không thể xuống dưới nền đất, mở lại địa mạch được nữa. Chúng ta cũng đã dần dần suy nhược, cho tới một ngày… có thêm người khác phi thăng tới đây.”
Văn Đàn hít sâu một hơi. Nếu không phải là đã tróc tâm ma, nhất định hắn cũng sẽ không đề cập tới đoạn chuyện này: “Ta liền đề nghị hạ sát những kẻ mới phi thăng kia, thâu tóm linh lực của họ, mở ra địa mạch. Chúng ta đã tiến hành theo kế hoạch, nhưng những kẻ mới vô cùng lợi hại, mấy người yếu đuối như là bọn ta không phải đối thủ của họ. Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi mình ta và một đồng đạo duy nhất. Lúc đó, mở lại địa mạch đương nhiên đã thành hi vọng xa vời. Ta… ta đã giành lấy linh lực của đồng đạo kia. Sau đó, lại có thêm người mới tới.”
Thiên Sương hỏi: “Trải qua nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ ngươi chưa tình nghĩ đến chuyện nói ra sự thật, mở lại địa mạch? Hơn ba trăm năm, ngươi có biết bao nhiêu người đã vong mạng tại cái chốn này không?!”
Văn Đàn cãi cự: “Ta biết, thế nhưng các ngươi tới đây đều không vì điều gì sao?” Thiên Sương sửng sốt. Văn Đàn lại hỏi: “Ngươi, Thiên Ấn, Thiên Lê… Hãy nhìn thủ hạ, hậu bối của ngươi đi, bọn họ tới đây, chẳng nhẽ lại là vô duyên vô cớ?”
Mọi người ngơ ngẩn, Văn Đàn cười: “Sau khi ta đã nói ra chuyện này, nếu các ngươi vẫn khăng khăng mở địa mạch ra, thì ngươi, các ngươi, tất cả các ngươi đều sẽ không thể đuổi kịp tốc độ phát triển của tâm ma đâu. Tới cái lúc đó, liệu mà chuẩn bị sa đọa xuống thẳng Ma Giới luôn đi!!”
***
Sự thật kinh hồn trong nham động đó, đến cả Rồng Vàng cũng không hay biết. Vấn Thủy còn đang nổi giận ngay bên cạnh nó – cái con rồng này, tuổi còn nhỏ, lại bị giam cầm suốt ba trăm năm, vô cùng nghịch ngợm hiếu động, vào trong lớp xóa mù chữ mà cũng chả chịu ngồi yên học tập!
Vấn Thủy có nói nó cũng không nghe. Hỗn Độn đến hỏi chuyện, cũng không cho là có gì nghiêm trọng: “Mấy thứ quan trọng, cứ để sư phụ dạy cho.”
Vấn Thủy vốn không mấy tin sư phụ của mình: “Người? Người đừng có đánh nó đấy, dù sao nó cũng vẫn là Thú Vương.”
Hỗn Độn vẫy cánh: “Thú Vương, tới nhặt que củi này đi.” Rồng Vàng nhặt cành củi lên, Hỗn Độn lại nói: “Đi bắt kiến đi.”
Bắt được kiến xong, Hỗn Độn cất lời khen ngợi: “Tốt lắm, bây giờ điều khiển cho nó đi từ cổng Cốc tới sau lưng núi, nhớ là vòng đủ mười vòng vào đấy.”
……
(1) Rồng: Long (龙), có cách viết gần giống “Mang” (尨).