• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đệ Nhất Sủng Hôn (3 Viewers)

  • Chương 27

Đại khái là nhiệm vụ tối quá nặng nhọc, sáng hôm sau rời giường Giang Vãn Lê cảm thấy cả người đau nhức, thời điểm đánh răng còn nhéo nhéo eo mình, bản thân cũng không tin được là mình nằm úp sấp được lâu như vậy.



Về sau sẽ không bao giờ để anh tự dẫn dắt, bản thân giống y như con rối bị người ta điều khiển, như vậy rất tổn hại đến thể diện.



Tưởng tượng bản thân phải vác cái eo mỏi nhừ đi làm cả ngày, Giang Vãn Lê quyết tâm đi tìm người đàn ông kia nói chuyện.



Cần tiết chế chuyện giường chiếu lại.



Nếu là đàn ông, phải lấy sự nghiệp làm trọng, chứ không phải cô.



Hơn nữa cô cũng không thích chỉ nằm thẳng.



Đại não thì tính toán rõ ràng, nhưng miệng thì không giống vậy, lúc nhìn thấy Bùi Thầm thì lúng túng lùi về phía sau.



Giang Vãn Lê không chịu được chuyện đó lâu, còn người đàn ông kia thì thể lực tràn đầy, dường như không có việc gì, đưa một ly nước hồng sâm cho cô, bình thản hỏi cô: “Tối qua ngủ ngon không?”



Đây không phải là biết rồi mà vẫn cố tình hỏi sao.



Đương nhiên là mệt chết mất.



Nhưng trong cả quá trình, cô chỉ xoay người, còn không phải làm những động tác khó.



“Cũng bình thường.” Giang Vãn Lê ấp a ấp úng: “Em, có chuyện, muốn nói với anh.”



Hy vọng về sau anh có thể tiết chế lại, để đừng tạo gánh nặng cho nhà máy sản xuất áo mưa, cũng như đừng để cô mệt.



Giang Vãn Lê cực kỳ xấu hổ khi nói ra, cố gắng lấy dũng khí nói ra thì người giúp việc lại bưng hoa quả đến bàn ăn, khiến đại não cô tạm dừng, không biết nói gì.



Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, cô chỉ có thể tìm đại một chủ đề: “Em cảm thấy chân em đã ổn.”



“Cho nên?”



“Em có thể tự lái xe không?”



Giang Vãn Lê đã nhắc đến chuyện này trước đó.



Khi cô đủ 18 tuổi đã đi học lái xe, còn chưa lấy được bằng lái xe, ba cô đã mua cho rất nhiều xe, bình thường đi dạo phố cùng Minh Trà cũng tự lái xe, lái cũng thành thạo, sau Giang gia gặp chuyện không may nên cô đã bán xe của mình.



Bây giờ cô cũng không phải muốn mua xe, cô chỉ muốn mượn xe của anh để đi thôi.



Cứ để tài xế chở cô đi, khiến người khác còn nghĩ rằng đây là tiểu thư nhà ai đến trải nghiệm cuộc sống.



Tự lái xe là tốt nhất, để cho tài xế đưa đón, cũng như anh đưa đón sẽ mất rất nhiều thời gian.



“Em thấy trong gara có rất nhiều xe.” Giang Vãn Lê nghĩ nghĩ: “Cho nên có thể cho em mượn một cái không? Không cần quá đắt tiền, loại hơn mười vạn, hai mươi vạn là được, có thể đi được là tốt rồi.”



Bùi Thầm nhìn cô vài giây, nói: “Anh không có xe hơn mười vạn.”



“…”



Đây là Versailles sao?



“Mấy chục vạn cũng được.” Giang Vãn Lê nói: “Tóm lại không cần đắt tiền, em sợ em lái không cẩn thận, xảy ra sự cố, chắc em không đền nổi.”



Bùi Thầm vốn đang rất bình thường, khi nghe thấy cô nói đến xảy ra sự cố thì mày nhíu lại, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô vợ nhỏ, cô thật đúng là không biết nặng nhẹ, muốn lái xe còn dám nói lời đó.



Thật đúng là người kỳ lạ.



Nhưng nếu từ chối yêu cầu này, anh sẽ trở thành người lòng dạ hẹp hòi “Cái xe hơn mười vạn mà cũng không cho vợ lái.”



Huống hồ ánh mắt vợ nhỏ rất chân thành, rất khó cự tuyệt.



Bùi Thầm hỏi: “Em muốn lái xe của anh sao?”



“Hả? Đương nhiên.”



“Xe của nam chắc em không thích.” Anh nói: “Anh sẽ mua cho em cái mới.”



Giang Vãn Lê vốn muốn điệu thấp, nghe vậy thì vội xua tay: “Thực ra không cần phiền toái như vậy.”



“Anh bảo thư ký gửi hình ảnh mấy loại xe cho em xem.” Anh nói: “Nhìn xem em thích kiểu nào.”



Giang Vãn Lê mờ mịt, sao người này luôn suy nghĩ khác cô vậy??



Cô chỉ muốn một cái xe mà thôi, không muốn làm phiền đến họ.



Nhưng Bùi Thầm nói được thì làm được, chỉ một lát sau cô đã nhận được hình ảnh thư ký Lương gửi đến.



Đều là các loại xe mới được phát hành ở châu Âu.



Rất hợp với phụ nữ.



Có xe con, có xe thể thao, cũng có xe SUV* cho nữ.



*SUV là xe thể thao đa dụng, với đặc trưng gầm cao, hệ dẫn động 4 bánh toàn thời gian hoặc bán thời gian. Kích thước dòng xe này thường từ cỡ trung đến lớn, với trang bị thiên về khả năng chạy đường dài, off-road nhiều hơn là di chuyển phố.



“Này là quá nhiều rồi.” Giang Vãn Lê thấy hoa cả mắt, trong đó có cả hãng xe cũ của cô nhưng đời mới hơn.



Trong những chiếc này, không có chiếc nào dưới trăm vạn cả.



Chỉ một cái xe mà đã gấp mấy chục tiền lương hàng tháng cô đi làm.



Bùi Thầm hỏi: “Thích cái nào?”



Giang Vãn Lê vẫn muốn chọn một trong những chiếc xe cũ của anh để có phương tiện di chuyển, cho nên uyển chuyển cự tuyệt: “Những chiếc xe đó đều rất tốt, nhưng là…”



Còn chưa nói xong, người đàn ông đã nhẹ nhàng cắt ngang: “Nếu đều tốt cả, vậy mua hết.”



“!!!”



Giang Vãn Lê sợ tới mức vội cất điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ nhìn người đàn ông, yên lặng ăn điểm tâm: “Như vậy là rất khoa trương.”



“Sao lại khoa trương?”



“Không cần thiết lắm.”



“Mua xe cho vợ anh, không phải là chuyện rất bình thường sao?”



“…”



Mua xe là bình thường.



Nhưng ngài cũng không thể mua nhiều như vậy.



Cô cũng không thể phân thân.



Hơn nữa xe chứ không phải quần áo, không thể nói là đi theo mùa.



“Nhưng hiện tại em chỉ cần một cái.” Giang Vãn Lê nói: “Nếu lập tức mua nhiều như vậy, chẳng phải để nó dính bụi hết sao?”



“Ý của em là…” Bùi Thầm dừng lại: “Tách ra từ từ mua?”



Hình như anh đã hiểu ý cô.



Quả thật mua nhiều như vậy là không cần thiết, dù sao không thể mỗi lần đi một chiếc được.



Hơn nữa lái xe mới còn cần thời gian quen xe, nếu hay thay xe, vậy tỉ lệ gặp sự cố sẽ lớn hơn bình thường.



Mặc kệ anh hiểu như thế nào, Giang Vãn Lê chỉ nói một câu: “Dù sao cũng không cần nhiều như vậy.”



Cô lặng lẽ dùng đũa gắp những lát cà rốt ra một chiếc đĩa trắng, chỉ ăn trứng rán và thịt thăn.



“Vậy mua trước ba chiếc, về sau từ từ xem.” Bùi Thầm đồng ý, nhìn những lát cà rốt bị cô gắp ra ngoài: “Lê Lê.”



“Hả?”



“Em rất kén ăn sao?”



Giang Vãn Lê không ngẩng đầu, liếc nhìn cà rốt bị gắp ra, biết mình bị phát hiện nhưng cũng không thừa nhận: “Không có.”



“Vậy em vừa bỏ gì thế?”



“Cà rốt.” Cô nói rất có căn cứ: “Coca thích ăn cà rốt, cho nên em muốn để cho nó ăn.”



“Nó muốn gì đều có, không cần em giữ cho.”



“Nhưng em muốn giữ.” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chia cho nó là vì em thích nó, muốn nó được ăn nhiều hơn.”



Ngay từ đầu đã có thể nhận ra đó là lời nói dối, nhưng thấy không bị vạch trần nên cô vẫn cố nói dối.



Chính là không thừa nhận mình kén ăn, không thích ăn cà rốt.



Quả thật có những người sinh ra đã không thích cà rốt và rau thơm.



Nhìn khuôn mặt đầy lý lẽ của vợ nhỏ, khiến người ta bật cười, lúc này Bùi Thầm không thuận theo ý cô, quay đầu gọi người giúp việc đến.



Hai phút sau, một đĩa cà rốt cắt lát lại xuất hiện.



“Cho dù thích nó, cũng không cần nhường cho nó.” Bùi Thầm nói: “Trong nhà vẫn còn rất nhiều, em muốn bao nhiêu đều có.”



“…”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vãn Lê vừa trắng vừa hồng.



Cô nghi ngờ là người đàn ông thối này cố ý.



Tại sao cứ nhằm vào cô như vậy.



Cô chính là không muốn ăn cà rốt nhưng lại không muốn bị người khác nói kén ăn.



Sớm biết vậy vừa rồi không bỏ ra, bây giờ thì không còn cách nào khác.



Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Giang Vãn Lê gắp một lát cà rốt lên.



Màu cam cam khiến da đầu cô tê dại.



Không ngờ trên đời lại có mùi khiến người ta khó chịu như vậy.



Bùi Thầm phân phó người giúp việc đặt một đĩa cà rốt trước mặt Giang Vãn Lê.



Ăn một hai lát còn được, chứ bảo cô ăn hết là không có khả năng.



Giang Vãn Lê kiên trì ăn ba lát, tốc độ chậm như sên.



Bùi Thầm có điện thoại, rời đi nhận điện thoại.



Nhân dịp anh không ở đây, Giang Vãn Lê nhanh trí gắp hết cà rốt bỏ sang đĩa của anh.



Đến khi Bùi thầm quay lại, cô đã chạy trốn không thấy người đâu.



Chỉ có chiếc đĩa đầy cà rốt, chứng minh hành động của cô.



- Chia cho nó là vì em thích nó, muốn nó được ăn nhiều hơn.



Thực ra lúc nãy cô nói những lời này, cũng không phải không thể liên tưởng đến người.



Thời điểm người giúp việc dọn bàn, thấy đĩa của Bùi Thầm có một lượng lớn cà rốt, tưởng mình làm không ngon, liền hỏi anh muốn đổi đĩa khác hay không.



“Không cần.”



Bỗng nhiên nghĩ đến một điều, Bùi Thầm thản nhiên dặn: “Nhớ những món phu nhân không thích ăn, phòng bếp cố gắng tránh nấu món đó.”



“Vâng.”



*



Tòa nhà Phạn Ni.



Ánh nắng ấm áp phía Đông Nam chiếu rọi vào trong qua cửa kính, một nửa bàn làm việc của Giang Vãn Lê vàng rực.



Cô mệt mỏi duỗi eo, nhìn bản thiết kế hoàn thành trên máy tính, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Đây là tác phẩm cô vận dụng rất nhiều tế bào não mới hoàn thành.



Dù sao cô cũng là tay mới, không thể so với các tiền bối, nhưng thiết kế của cô rất sáng tạo, không suy nghĩ theo lối cũ cho nên nhìn vẫn rất khác biệt, vẫn rất độc đáo.



Cô gõ cửa phòng giám đốc.



“Giám đốc Văn, tôi đưa bản vẽ cho cô, cô có thể xem hộ tôi không?”



Văn Nhàn đang bận chuyện của mình, chưa trả lời.



Giống như học sinh nộp bài tập cho giáo viên, Giang Vãn Lê ít nhiều có chút khẩn trương.



Trong lúc chờ đợi, cô đi đến quầy nước pha cà phê, lúc trở về thì đồng nghiệp bên cạnh chú ý đến, cười hỏi đơn hàng mấy hôm trước của cô sao rồi.



“Cái đó…” Giang Vãn Lê bất đắc dĩ cong môi: “Gửi năm bản vẽ, hình như cô ta vẫn chưa hài lòng.”



“Sao vị khách này khó tính vậy.” Đồng nghiệp thở dài: “Lúc trước tôi đã nhắc cô rồi, khiếu thẩm mỹ của người này rất kỳ dị, người bình thường căn bản không hiểu được.”



Giang Vãn Lê mím môi: “Cũng bình thường.”



Đến bộ phận B không lâu thì nhận được một đơn của một vị khách nữ, cô ta yêu cầu thiết kế hoa tai, ra tay rất hào phóng, yêu cầu bọn họ thiết kế phù hợp với khiếu thẩm mỹ của cô ta, tiền không phải vấn đề, cái quan trọng phải là cô ta thích.



Không có yêu cầu cụ thể, nhưng lại phải là thứ cô ta thích, kiểu khách hàng này là khó hầu hạ nhất, không yêu cầu cụ thể thì làm sao thiết kế được sản phẩm phù hợp.



Các đồng nghiệp không nhận đơn này, trọng trách liền đặt vào Giang Vãn Lê, ý mọi người là, dù sao cô cũng là người mới, để cho cô tập luyện, không làm tốt cũng không sao.



Vị khách quả là khó phục vụ, bản thiết kế đầu tiên của Giang Vãn Lê bị từ chối, sau đó lần thứ hai thì thiết kế hoàn toàn mới, nhưng vẫn không phù hợp yêu cầu.



Không biết tốn bao nhiêu thời gian, Giang Vãn Lê dùng sự tỉ mỉ, tận tâm của mình để thiết kế các bản khác, nhưng cô ta đều thấy không hài lòng, cuối cùng Giang Vãn Lê chỉ sửa chữa lại vài chi tiết của bản thứ nhất rồi gửi đi.



“Như vậy rất mệt.” Đồng nghiệp nói: “Kiểu khách hàng này thật khó chiều.”



Giang Vãn Lê từ từ uống cà phê: “Nhưng hiện tại hoàn thành rồi.”



“Hoàn thành rồi? Thật hay giả? Cô ta chọn bản nào?”



“Bản đầu tiên.”



Đồng nghiệp ngạc nhiên.



Chuyện này cũng chẳng xa lạ gì, dưới yêu cầu của khách hàng, sau khi nhà thiết kế tỉ mỉ sửa chữa vô số lần, cuối cùng vẫn lựa chọn bản đầu tiên.



Đó là với những khách hàng khác, còn khách hàng này nổi danh khó phục vụ, rất ít khi xảy ra tình huống này.



“Bởi vì những bản thiết kế lần sau đều rất xấu.” Giang Vãn Lê thở dài: “Sau khi cô ta suy nghĩ cẩn thận thì vẫn chọn bản đầu tiên.”



Tổng cộng năm bản thiết kế, vẫn chưa khiến khách hàng đó hài lòng, cô nhanh trí thiết kế bốn cái sau không đẹp bằng cái đầu tiên, vậy nên bản thứ nhất vẫn đặc biệt, vẫn đẹp nhất.



Theo quan niệm thẩm mỹ của các cô, bản đầu tiên luôn luôn được thiết kế dụng tâm và tinh xảo nhất, nhưng nếu bản thiết kế đầu tiên đã được chấp nhận, khách hàng sẽ cảm thấy có lợi với nhà thiết kế, cho nên mới yêu cầu chỉnh sửa, được yêu cầu cô cũng tận lực phối hợp sửa chữa, tóm lại cần phải vất vả một hồi thì mới khẳng định được giá trị của nhà thiết kế.



Đồng nghiệp đã đi làm được hai năm, cảm khái: “Đại tiểu thư thật lợi hại.”



“Là bộ phận B chúng ta lợi hại.” Giang Vãn Lê cười nói: “Tôi đều học hỏi từ mọi người.”



Suy cho cùng là cô có vận khí tốt.



Nếu vị khách kia vẫn cố không chấp nhận, vậy cô uổng công.



Cô chỉ có thể cố gắng hết sức trong phạm vi của mình.



Giang Vãn Lê ngồi xuống, nhìn thấy tin nhắn Văn Nhàn, cô ấy bảo cô đến tìm cô ấy.



Văn Nhàn đã xem qua thiết kế của cô, đưa ra một lời nhận xét đúng trọng tâm, cách nói chuyện cũng rất lãnh đạo, đầu tiên là tán dương vài ưu điểm, sau đó nhắc đến khuyết điểm.



Trang sức là hàng hóa, mà hàng hóa là phải có đối tượng tiêu dùng, ví dụ đơn giản như, không thể bán gậy cho người bình thường, hay bán kẹo cho người già bị sâu răng.



Giang Vãn Lê đứng ở cạnh bàn làm việc, bởi vì muốn xem thiết kế nên không ngồi xuống.



Cô đứng, về lý Văn Nhàn không nên ngồi, nhưng ở đây không nhiều quy củ như vậy.



“Đại tiểu thư.” Văn Nhàn cầm bút, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nói thẳng: “Cô nghĩ khách hàng của sản phẩm của cô là ai, nhiều tuổi hay ít tuổi?”



Câu nói đầu tiên đã khiến Giang Vãn Lê bối rối.



Quả thật cô chưa suy nghĩ đến vấn đề này.



“Người đeo vòng cổ khóa bình an chủ yếu là trẻ nhỏ và các cô gái mới lớn, nhưng những người này có giới hạn, cô không thể trông chờ vào tôi, người ba mấy tuổi đeo chiếc vòng cổ bình an được.”



Nghe rất có lý.



Nhưng Giang Vãn Lê yên lặng cho mình bậc thang xuống: “Tuổi của giám đốc Văn rất tốt, chính trực, tao nhã.”



“Cô…”



Văn Nhàn thở dài, không quan tâm đến lời nịnh nọt của cô, bảo cô sửa chữa vài chỗ, sau đó chuẩn bị để triển lãm.



“Triển lãm?” Giang Vãn Lê ngạc nhiên: “Của tôi sao? Có phù hợp không?”



“Không phải mục đích của cô là để triển lãm sao, tại sao phải lùi bước.”



Cũng không phải là lùi bước.



Chỉ là có chút khẩn trương, nhỡ mọi người không thích thì phải làm sao.



Văn Nhàn nói không tồi, thiết kế là vì Phạn Ni, nên không cần phải lùi bước.



Giang Vãn Lê trở về, sửa chữa những chỗ Văn Nhàn bảo, ngoại trừ tính thẩm mỹ của thiết kế, cô còn phải lo về tính thực tế của sản phẩm.



Gần tan tầm, cô nhận được tin nhắn của vị khách kia.



Cô ta hỏi khoảng bao lâu mới hoàn thành sản phẩm.



Vấn đề này, Giang Vãn Lê không thể cho câu trả lời chính xác, thời gian cụ thể còn phải xem tốc đồ của nhà máy.



Hình như cô ta không vội, muốn nói chuyện với cô, đầu tiên là nói về thiết kế của Phạn Ni, sau đó lại nói về Bùi Thầm.



[ Nghe nói Bùi tổng của các cô rất đẹp trai, là thật sao? ]



Giang Vãn Lê dùng nghệ danh, cho nên đối phương không biết thân phận của cô, coi cô là một nhà thiết kế bình thường.



Giang Vãn Lê nghĩ nghĩ, nhắn lại: [ Rất đẹp trai, không phải trên mạng có ảnh chụp sao? ]



[ Ảnh chụp trên mạng không thật, hơn nữa còn rất ít. ]



[ Vậy à. ]



[ Cô có cơ hội nhìn thấy Bùi tổng không? Có thể chụp vài tấm ảnh không? ]



Có nha, ngày nào cũng được nhìn.



Không chỉ chụp vài tấm mà chụp bao nhiêu cũng được.



Giang Vãn Lê khó xử nhưng vẫn nhắn lại lịch sự: [ Cô muốn ảnh chụp làm gì? ]



[ Không phải rất rõ ràng sao, tôi thích Bùi tổng. ]



[ Nhưng anh ấy kết hôn rồi. ]



[ Kết hôn rồi thì sao, nghe nói anh ấy và vợ hợp tác kết hôn, không có tình cảm. ]



Cái này, Giang Vãn Lê không phủ nhận: [ Ừ… Là hợp tác kết hôn. ]



Vị khách nữ: [ Cô có thể chụp ảnh anh ấy và cho tôi xin phương thức liên lạc không? Tôi có rất nhiều tiền, cô muốn bao nhiêu cũng được. ]



[ Tôi sẽ trả cô. ]



[ Thật hay giả? ]



[ Được thôi, tôi còn chụp được ảnh anh ấy khỏa thân đó. ]



[ Không thể nào, lợi hại vậy sao, cô là gì của anh ấy? ]



[ Vợ anh ấy. ]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom