• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Đệ nhất sủng Full dịch (33 Viewers)

  • Chap-420

CHƯƠNG 420: SỰ TIN TƯỞNG CUỐI CÙNG BIỂN MẤT






Cố Vị Y muốn Cố Cơ Uyển đến bến tàu Phúc Nguyên.
Nhưng Cố Cơ Uyển lại nói với Cố Thư Hồng là bến tàu Tiền Than.
Cô không thể để Cố Thư Hồng đi theo mình được, bởi vì Cố Vị Y đã nói chỉ cần cô không đi một mình thì ông nội sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cô cũng biết đi một mình nhất định sẽ nguy hiểm thế nào!


Nhưng thời gian cũng không nhiều, một tiếng, nếu cô không tới thì không biết Cố Vị Y sẽ làm gì ông nội. Cố Cơ Uyển nhìn điện thoại, muốn gọi cho Cố Tĩnh Viễn, không nghĩ tới lại không thể kết nối được với Cố Tĩnh Viễn.


Có lẽ anh ta đã đến vùng biển quốc tế. Lúc này khoảng cách quá xa nên không liên lạc được là chuyện bình thường. Đây chắc chắn là âm mưu của Cố Vị Y, cô ta cố ý để lại manh mối cho Cố Tĩnh Viễn ở vùng biển quốc tế là vì muốn Cố Tĩnh Viễn rời đi, nhử hổ xa rừng! Cố Cơ Uyển thử gọi mấy lần nhưng vẫn không được nên đành từ bỏ.


Cô gọi một dãy số khác. Nhưng giống như trước kia, điện thoại của Mộ Tu Kiệt vẫn đang tắt máy.
Tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Cố Cơ Uyển mở cửa phòng nhìn thấy Cố Thư Hồng vừa gọi điện thoại vừa đi vào phòng.


Cô lập tức thay đồ đi ra khỏi phòng đến phòng bếp tìm đồ, nhân lúc đêm khuya không có người thì lập tức chạy ra phòng khách. Trong gara có không ít xe, chìa khóa đều ở trên xe.
Cố Cơ Uyển mở một chiếc xe, lúc cô định khởi động xe thì sắc mặt lại cứng lại. Cô vẫn còn có một chút sự tin tưởng với anh, còn có sự ỷ lại.


Lúc cô bất lực nhất thì luôn nghĩ tới Mộ Tu Kiệt. Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Mộ Tu Kiệt:
“Bây giờ Cố Vị Y muốn tôi đến bến tàu Phúc Nguyên, tôi đi một mình qua đó, không biết sẽ có nguy hiểm gì.”


Sau khi cô gửi xong thì khởi động xe, chân đạp ga lái xe chạy khỏi gara đi ra ngoài. Có lẽ Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y là một đôi. Có lẽ Mộ Tu Kiệt sẽ không quan tâm cô. Có lẽ… Có lẽ có vô số có lẽ, nhưng cô vẫn tin tưởng anh, muốn dựa vào anh. Có lẽ đây là chỗ dựa cuối cùng của cô… Đời trước cô đã lái xe nhiêu năm.
Lúc sống lại thì dường như chưa lái lân nào. Vừa rồi cô có chút không thuận tay, nhưng nhanh chóng lấy lại kỹ thuật lái xe. Trong bóng đêm, siêu xe màu đen giống như bóng ma… Bến tàu Phúc Nguyên. Bến tàu này đã bỏ hoang nhiều năm, sự yên tĩnh không nói nên lời.


Ngoại trừ từ xa có ánh đèn yếu ớt, xung quanh tràn ngập bóng đêm. Cố Cơ Uyển dừng xe ở bãi đất trống bên cạnh bến tàu, xuống xe đi về phía ánh đèn sáng, cô vừa đi một nửa đường thì điện thoại vang lên.
Cô tưởng là Cố Vị Y, không nghĩ tới là Mộ Tu Kiệt.


“Cô muốn làm cái gì?” Giọng Mộ Tu Kiệt có chút thô lỗ truyên đến. Giọng anh truyền đến còn mang theo tiếng gió gào thét, hình như nơi anh đứng có gió, rất lớn rất lớn. Thậm chí tiếng gió ngày càng gào thét, giống như anh đang đi trong gió? Không, giống như đang lái xe? Hoặc là lái thuyền? Rốt cuộc anh đang ở đâu? “Cố Vị Y nói tôi đi một mình thì cô ta mới thả ông nội.
“Cô ngu hay là ngốc vậy? Cô đi một mình thì cô ta thật sự sẽ thả người sao? Chẳng lẽ cô không biết Cố Vị Y là người thế nào?” Mộ Tu Kiệt thấy may khi tâm huyết dâng trào mở máy lên, nếu không thì anh thật sự bỏ lỡ tin nhắn của cô nhóc này! Người phụ nữ này đúng là ngu ngốc muốn chết! "Hiện tại cô lập tức quay về cho tôi, tôi nói rồi, ông nội cô không sao, có nghe hay không!"

"Anh nói cái gì?" Cố Cơ Uyển nắm chặt tay lại: "Ông nội của tôi?"


Vì sao anh biết? Vì sao anh có thể chắc chắn như thế? Trái tim của Cố Cơ Uyển đột nhiên lạnh đi một nửa. Có một suy nghĩ rất đáng sợ chạy qua đầu cô, cả người bỗng lạnh đến mức run lên.
"Mộ Tu Kiệt, anh biết, chuyện gì anh cũng biết! Có phải anh đổi mẫu tóc của tôi và ông nội đúng không?”
Đâu bên kia chỉ có tiếng gió, ngoại trừ điều này thì không có tiếng trả lời. Anh im lặng, im lặng có nghĩa là thừa nhận!
"Vì sao?"
Cố Cơ Uyển gần như rống lên! Tại sao anh lại làm như vậy? Vì sao anh lại đổi mẫu tóc của cô và ông nội, vì sao anh muốn ngăn cản cô và ông nội nhận nhau?
"Rốt cuộc anh biết từ lúc nào? Không lẽ trước khi đến Lăng Châu? Vì sao anh không nói sớm? Anh..."
Cô bỗng nhiên sợ hãi, tay cầm điện thoại không ngừng run lên.
"Anh... “
Và Cố Vị Y bắt tay nhau để đối phó ông nội và anh họ tôi?” Chẳng trách đêm hôm đó anh nhìn thấy cô và Cố Tĩnh Viễn nằm trên giường lại có thể bình tĩnh như thế, không hề có phản ứng gì.

Thì ra anh đã sớm biết kế hoạch của Cổ Vị YI Nói không chừng anh còn tham gia vào! "Mộ Tu Kiệt, anh nói cho tôi biết vì sao anh lại làm như vậy? Anh muốn nuốt lấy Cố Thị sao?"

"Tôi không định động vào Cố Thị." Tuy rằng thế lực của Cố Thị rất lớn, nhưng Mộ Thị của anh cũng không thua kém bao nhiêu.


Anh không có hứng thú với Cố Thị! "Vậy thì vì sao? Vì sao anh bắt tay với Cố Vị Y đối phó chúng tôi?" Cố Cơ Uyển gần như tuyệt vọng, không nghĩ tới lúc cô nguy hiểm nhất muốn dựa vào người đó nhất, kết quả anh lại đâm cô một nhát! Cô không nhìn thấu người đàn ông này, thật sự không nhìn thấu được!
"Mộ Tu Kiệt... "


“Tôi không muốn giải thích chuyện khác, nhưng hiện tại cô lập tức về nhà họ Cố cho tôi, không được bước ra khỏi nhà họ Cố nửa bước!" Giọng của Mộ Tu Kiệt vô cùng lạnh lẽo, mặc dù tiếng gió rất lớn nhưng vẫn không ngăn được sự lạnh lẽo của anh.
"Vì sao tôi phải nghe lời anh? Anh muốn hại ông nội của tôi! Anh là tên xấu xa" Cố Cơ Uyển kích động suýt nữa ném điện thoại xuống.
Từ lúc anh bắt đầu im lặng thì cô lập tức tuyệt vọng. Cô không hiểu rốt cuộc là vì sao? Anh giúp đỡ Cố Vị Y lừa gạt nhà họ Cố, ngăn cản cô và ông nội nhận nhau...
Có phải lúc ở Bắc Lăng thì anh đã tham gia vào chuyện này đúng không? Cậu cả Mộ, anh có tất cả, rốt cuộc anh có âm mưu gì? Chẳng lẽ tiền quan trọng như thế? Anh đã có Mộ Thị, còn muốn dùng thủ đoạn cướp đoạt tài sản của Cố Thị? Cô không muốn tin anh là người như vậy.


Nhưng anh đổi mẫu tóc của cô và ông nội lại là sự thật! Có lẽ Cố Vị Y ăn nói bậy bạ, nhưng ít nhất cô ta nói đúng một câu.
Bên cạnh cô có rất nhiều người muốn lừa gạt muốn hại cô, nhưng cô lại không biết gì, cô đúng là ngu ngốc!


"Cố Cơ Uyển, nghe lời! Cô lập tức về nhà họ Cốt Tôi đảm bảo với cô là ông nội cô không sao cả, mấy ngày nữa ông ấy có thể về nhà."


"Vậy anh nói cho tôi biết hiện tại ông nội của tôi đang ở đâu? Ông ấy đang làm cái gì? Khi nào 2 ông ấy mới có thể trở về?"
"Hiện tại tôi không thể trả lời, cô..."


Tút một tiếng, Cố Cơ Uyển lại cúp điện thoại! Anh lại gọi cho cô nhóc kia nhưng không gọi được! Mộ Tu Kiệt nhìn màn hình tối đi thì nôn nóng đến mức gân xanh trên trán nổi lên!
Cô nhóc kia thật sự không bao giờ tin tưởng anh! Anh gọi cho một số khác:


"Lập tức cho người đến bến tàu Phúc Nguyên, lập tức!" Anh cúp máy thì quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Duệ đang lái cano:
"Không ăn cơm sao? Tốc độ chậm như vậy? Cút đi, tôi tự lái!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom