• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ nhất Lang Vương (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Vu Kiệt ra tù

Trong nhà tù của thành phố, hàng ngàn tù nhân trọng tội cấp S đều quỳ xuống trước cửa.

“Tiễn đại ca ra tù!”

Xoạt!

Phóng tầm mắt đi qua là hàng ngàn lưng hùm vai gấu quỳ xuống đều tăm tắp, quả thực khó mà tưởng tượng được, là loại người thế nào mới có thể khiến cho cả đám người trước kia chưa vào ngục đã từng là những nhân vật thuộc hàng vương giả có thể hô mưa gọi gió trong giới xã hội đen phải kính nể đến như vậy!

Mà cảnh tượng này trong mắt người thanh niên với khuôn mặt anh tuấn, ăn mặc giản dị lại chỉ như một làn khói nhạt nhoà chẳng đáng để tâm đến vậy.

“Đứng dậy đi! Tôi không ở đây, mấy người tự cải tạo cho tốt, nhớ kỹ, sau này được thả ra thì phải đền đáp cho tổ quốc, đừng có đi làm mấy chuyện xấu xa nữa!”

“Vâng, xin nghe theo chỉ thị của đại ca”.

Ít phút sau, theo sự dẫn dắt của nhân viên giám ngục, người thanh niên đã đi đến trước cổng chính.

Ở lề đường, có năm chiếc xe Jeep đỗ ngay trước mặt của Vu Kiệt.

Một người đàn ông trung niên trên vai đeo quân hàm thượng tá bước xuống khỏi chiếc xe, sắc mặt trở nên nghiêm túc, tiếp đó thực hiện động tác chào tiêu chuẩn của một quân nhân.

Vu Kiệt lập tức đứng nghiêm, cả người thẳng tắp.

“Chúc mừng cậu mãn hạn, đã tròn năm năm rồi, Lang Nha cuối cùng cũng đã đợi được vị Lang vương này ra tù, thế nào, trở về đội ngũ tiếp tục dẫn dắt đám ranh con kia nhé!”, người đàn ông trung niên mở lời mời trước.

Vu Kiệt trầm giọng nói: “Thôi, loại người đã từng vào tù như tôi không nên bôi nhọ Lang Nha thì hơn”.

“Bôi nhọ?”

Người đàn ông trung niên trợn to đôi mắt: “Cậu đang nói cái rắm gì đấy! Lang Nha tự hào vì có cậu, tôi cũng tự hào vì cậu, từng vào tù thì làm sao, cậu là vì báo thù cho anh em chứ có phải là đi làm việc trộm cắp xấu xa gì đâu…”.

“Lão đại!”

Người đàn ông trung niên còn chưa kịp nói gì, Vu Kiệt đã chặn lại.

“Cảm ơn lão đại, Lang Nha là quê hương của tôi, tôi cho dù có rời đi thì cũng sẽ ghi nhớ mãi trong tim, mấy năm này may mà có anh nhờ vả các mối quan hệ trong ngục để chăm sóc cho tôi, tôi vô cùng cảm kích, nhưng ý tôi đã quyết, anh cứ để tôi sống cuộc sống của mình đi!”, giọng điệu trong lời nói của Vu Kiệt cực kỳ thành khẩn.

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Vậy hai vị thánh kia thì làm thế nào? Một người là võ đạo Tông sư, một người là bác sĩ nổi tiếng của cả nước, trước mắt bọn họ đều đang bế quan, nếu sau khi xuất quan biết được cậu đã giải ngũ thì tôi biết phải khai báo với bọn họ ra sao?”

“Bên phía sư phụ, lúc đó tôi sẽ tự mình đi giải thích”, Vu Kiệt không muốn phiền hà nên chủ động nói.

“Được rồi, cậu đã nói thế, vậy tôi chỉ đành theo ý cậu. Đúng rồi, cậu định đi Giang Thành đúng không! Ở đó có mấy người bạn cũ của tôi, tiện thể cậu giúp tôi đến thăm hỏi bọn họ một chút, ở đây có mấy phong thư nhờ cậu đưa cho họ”.

Nói xong, người đàn ông trung niên lấy từ trong ngực ra mấy phong thư đã được chuẩn bị trước nhét vào trong túi hành lý của Vu Kiệt.

Trái tim Vu Kiệt khẽ run lên.

Anh hiểu, mấy phong thư này chắc chắn không chỉ là mấy phong thư hỏi thăm đơn giản.

Vị lão đại này của anh là đang sử dụng đến mối quan hệ cá nhân của ông ta để giới thiệu anh cho những nhân vật có máu mặt ở Giang Thành, cho anh vài nơi đặt chân tốt để lựa chọn.

“Cảm ơn lão đại!”

“Lên đường đi! Đừng nói cái gì mà cám ơn với không cám ơn nữa, lúc đầu không phải vì cậu chấp nhận trả giá lên toà chịu phạt để vượt biên giới giết chết đám khốn nạn kia thì uy danh của Lang Nha đã mất sạch từ lâu rồi, nên là tôi nói cám ơn cậu mới đúng”, người đàn ông trung niên than thở, sau đó xoay người bước lên xe ô tô.

Năm tháng vội vã trôi nhanh, mỗi người đều có một hướng đi riêng cho mình.

Vu Kiệt đứng tại chỗ cảm khái thật lâu, tiếp đó mới đi về phía ga tàu, chuẩn bị trở về thành phố Giang Thành, cố hương của mình.

...

...

Ba giờ sau, trên một con đường trung tâm của thành phố Giang Thành, một chiếc xe BMW X5 đang lái trên đường, trong xe truyền đến giọng nói trầm ấm nhiệt tình của một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.

“Cậu út, cuối cùng thì cậu cũng được ra tù rồi, đừng có áp lực tâm lý gì cả, đến nhà anh cũng giống như về nhà mình vậy, mặc dù cậu được bố mẹ nhận nuôi từ cô nhi viện về, nhưng cũng là em trai ruột mà anh trông từ tấm bé, đừng ngại ngùng khách sáo nhé”.

Ngồi ở ghế lái chính là anh cả của Vu Kiệt, tên Vu Sơn.

Vu Kiệt từ nhỏ đã là cô nhi, lúc sáu tuổi đã được nhà họ Vu xuất thân từ nông thôn đón về nhận nuôi đến lớn, bất kể là bố mẹ hay anh cả, mọi người đều coi anh như người thân ruột thịt.

Do vậy, Vu Kiệt cũng coi bọn họ như người thân ruột thịt của mình, chỉ tiếc là một năm trước khi anh đi bộ đội thì bố mẹ nuôi đã… qua đời rồi.

Chỉ còn lại một mình anh cả!

“Cảm ơn anh cả”.

“Cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em, đợi chút nữa sau khi về nhà anh đưa cậu đi gặp cháu gái của cậu, nó là một đứa nhỏ cực kỳ ranh mãnh!”, gương mặt Vu Sơn ngập tràn sự yêu thương nói.

“Cháu gái? Hoá ra… anh cả đã kết hôn sinh con rồi à, sao anh không sớm nói cho em biết, em chẳng chuẩn bị quà gì cả…”.

“Không cần chuẩn bị, sắp đến nhà rồi, không sao đâu”.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã lái xe đến một khu biệt thự cao cấp.

Một lúc sau, xe đỗ lại bên ngoài một căn biệt thự trông vô cùng sang trọng.

“Nào nào nào, vào nhà đi, anh cả trước khi đi đã chuẩn bị sẵn cơm nước rồi!”, Vu Sơn hồ hởi bước xuống xe lấy hành lý cho Vu Kiệt, đưa theo anh đi vào bên trong căn nhà.

Anh ta lấy chìa khoá mở cửa ra.

“Lạch cạch!”

Cửa nhẹ nhàng được mở ra, một đôi lông mày lá liễu kết hợp với ánh nhìn sắc bén trong đôi mắt phượng lập tức rơi vào tầm mắt của Vu Kiệt.

Cạnh bàn ăn, một người phụ nữ mặc đồ công sở, tướng mạo xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh khảnh, hai tay khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo đang ngồi thẳng lưng ở trước bàn ăn.

“Ớ…”.

Biểu cảm trên mặt của Vu Sơn ngẩn ra, không ngờ đến vợ mình lại ở nhà giờ này.

“Vũ… Vũ Xương, sao em lại…”.

“Là chị dâu đúng không!”, Vu Kiệt thấy vậy lập tức nhận ra người phụ nữ này là chị dâu, vội vàng khom người chào hỏi: “Chào chị dâu, tôi là Vu Kiệt”.

“Tôi đương nhiên biết cậu là ai, là một tên cặn bã làm điều phi pháp phải ăn cơm tù, mấy chuyện tồi tệ đó của nhà họ Vu các người tôi đã biết từ lâu rồi”, Cao Vũ Xương lạnh lùng nói.

“Vũ Xương, em có ý gì, em trai của anh lần đầu đến nhà, em nói như vậy thật quá đáng”, Vu Sơn trợn mắt lên trách cứ.

“Bốp!”

Không ngờ đến, một giây tiếp theo Cao Vũ Xương lập tức xù lông lên, đứng phắt dậy đập mạnh xuống bàn khiến cho bé gái nhỏ mặc bộ váy công chúa ngồi trên ghế sô pha gần đó giật mình sợ hãi, cả cơ thể đều cứng lại.

“Tôi quá đáng? Vu Sơn, tôi thấy là anh tự cho mình ra gì quá nhỉ! Anh đừng có quên anh chẳng qua chỉ là con rể đến ở rể của nhà họ Cao mà thôi, anh có thể lái xe sang, được ở nhà biệt thự, được làm giám đốc của một công ty đều là do nhà họ Cao chúng tôi cho anh!”

“Căn nhà này cũng chẳng có tên của anh, chưa được sự cho phép của tôi thì anh có tư cách gì để đưa người khác về ở? Có phải nếu trưa nay tôi không về thì anh đã định để cho thằng em trai cặn bã của anh ở lại đây rồi?”

“Phải không?”

Cái gì?

Con rể ở rể?

Vu Kiệt giật mình.

Vu Sơn bị nói đến mức cả gương mặt đỏ bừng lên, trước mặt em trai mà cô ta không chừa cho anh chút sĩ diện nào, lại còn ở trước mặt anh nói Vu Kiệt là cặn bã!

“Cao Vũ Xương, cô thật là quá đáng, cậu ấy là em trai của tôi, cô có thể không coi tôi là người, nhưng cô phải tôn trọng em trai của tôi!”, Vu Sơn tức đến mức hai cánh tay run lên bần bật.

“Cút, đó là em trai của anh, một thằng em trai được nhặt về mà thôi, anh còn tưởng tôi không biết à? Cái nhà này của tôi không hoan nghênh một tên cặn bã từng ngồi tù, hoặc là cậu ta ra đi, hoặc là cả anh và cậu ta cùng cút”.

Cao Vũ Xương không hề nể mặt chút nào chỉ vào cửa ra vào bắt đầu đuổi người.

Điều này khiến cho Vu Sơn cực kỳ tức giận!

Ở rể thì làm sao, ở rể thì đến quyền tiếp đón em mình ở lại một đêm để nghỉ ngơi cũng không có sao?

“Cao Vũ Xương, tôi với cô…”.

Nhưng đúng vào lúc Vu Sơn đang định xông lên cho đáng mặt nam nhi một lần, thì từ phía sô pha có một mùi máu tanh nồng nặc bay đến.

Cao Vũ Nhã mới chỉ năm tuổi đang nôn ra một ngụm máu đen.

“Mẹ ơi… mẹ ơi...".

Cao Vũ Xương quay đầu lại nhìn, đột nhiên biến sắc.

“Nhã Nhã!”

Ngay sau đó, hai mắt Cao Vũ Nhã tối đen, ngất xỉu trên ghế sô pha.

“Không ổn”, Vu Kiệt nhíu mày lại, lập tức xông đến!
Chương 2: Cứu sống cháu gái

Chỉ mấy bước chân, Vu Kiệt đã vượt qua mặt Cao Vũ Xương đi đến phía trước sô pha.

Anh nhẹ nhàng kéo mí mắt của cô bé lên kiểm tra, thấy hai mắt cô bé đầy tia máu, đây là… dị độc!

“Làm gì vây! Cút đi, đồ cặn bã!”

Cao Vũ Xương đâu biết là Vu Kiệt đang khám bệnh cho con gái mình, trông thấy anh động tay động chân, cơn tức bốc lên đầu vung tay đập thật mạnh vào gáy của Vu Kiệt.

“Bốp!”

Sau đó, Vu Kiệt bị đẩy ngã xuống đất.

“Cậu út!”

Vu Sơn bước vội lên phẫn nộ quát: “Cao Vũ Xương, cô thật là quá đáng, cô có tư cách gì mà đánh em tôi”.

“Đánh nó thì làm sao? Anh không nhìn thấy thằng em cặn bã này của mình vừa động tay động chân với Nhã Nhã à? Nhã Nhã đã ngất xỉu rồi, anh không gọi điện thoại cho cấp cứu còn chạy tới đây mắng tôi? Vu Sơn, não anh bị úng rồi hả?”

Cao Vũ Xương càng đanh đá chanh chua hơn, xoay người hai tay chống nạnh rồi chỉ vào đầu của Vu Sơn mắng.

Giọng điệu rất tự nhiên như thể hằng ngày cô ta vẫn làm vậy.

Vu Sơn nắm chặt tay đang định nổi khùng lên, không ngờ Vu Kiệt lại phẩy phẩy tay, day day cái gáy của mình cười nói: “Không sao đâu anh”.

Sau đó chỉ thấy anh quay ra nói với Cao Vũ Xương: “Chị dâu, tôi đang khám bệnh cho cháu gái, Nhã Nhã có biểu hiện bị trúng độc, cần phải được chữa trị ngay lập tức, tôi biết cách châm cứu giải độc, có thể tìm giúp tôi một chỗ nào đó yên tĩnh chút không?”

“Cậu?”

Cao Vũ Xương tỏ vẻ trịch thượng nhìn Vu Kiệt, nhìn cái dáng vẻ rách rưới thế này mà cũng đòi châm cứu giải độc?

“Thôi khỏi đi! Cậu cũng không nhìn lại bản thân mình là cái loại gì đi, loại cặn bã vừa mới ra tù mà cũng biết chữa bệnh? Chút nữa đừng có làm bệnh của con gái tôi nặng thêm, Vu Sơn anh đứng ngẩn ra đấy làm cái gì? Mau gọi điện thoại cho xe cấp cứu đi!”

“Không được, bây giờ gọi thì cũng không kịp nữa rồi, đợi xe cấp cứu đến thì cháu gái hấp hối mất”, Vu Kiệt sốt ruột nhắc nhở, một bên lấy từ trong ba lô ra bộ châm bạc mà anh luôn mang theo trên người.

Là đệ tử cuối cùng của bác sỹ giỏi nhất cả nước được mọi người kính trọng, Vu Kiệt nhìn sắc mặt là đã có thể đoán được bệnh rồi.

Thời gian vô cùng khẩn cấp!

“Cậu là miệng quạ à? Còn nói thêm một câu nữa tôi sẽ xé nát cái miệng của cậu ra, lập tức cút cho…”.

“Vũ Xương, mau… mau nhìn đi, Nhã Nhã… sắc mặt của Nhã Nhã…”.

Đúng vào lúc Cao Vũ Xương mở miệng muốn đuổi Vu Kiệt ra khỏi nhà thì Vu Sơn trông cứ như vừa nhìn thấy ma, chỉ vào gương mặt nhỏ bé của Cao Vũ Nhã.

Theo hướng tay của anh ta nhìn qua.

Chỉ thấy trên ghế sô pha, gương mặt của Nhã Nhã đổi thành một màu tím quái dị, giống như là đang bị tắc thở vậy, từ cổ lan dần lên đến trán, cực kỳ kinh khủng!

“Không xong rồi!”

Hỏng rồi.

Vu Kiệt mặc kệ mọi thứ, đây chính là cháu gái của mình, cho dù chị dâu đối xử với anh như thế nào đi nữa, trẻ nhỏ cũng đều vô tội.

Người kế thừa y đức, phải lấy việc cứu người làm trọng!

Anh nhanh chóng quỳ gối xuống trước ghế sô pha, đặt Cao Vũ Nhã nằm thẳng trên ghế, mở cúc áo trước ngực của cô bé.

“Nhã Nhã! Vu Kiệt mày là đồ cặn bã, mày định làm cái gì, cút đi cho tao!”

Cao Vũ Xương giơ tay lên định đánh tiếp, nhưng giây sau đó Vu Kiệt nghiêng đầu nhìn lại, giọng nói trở nên gấp gáp quát.

“Im đi, chị nếu như không muốn Nhã Nhã bị ngạt thở thì im miệng lại cho tôi!”

Âm thanh này, vang vọng vô cùng những cũng không kém phần bá đạo!

Giây phút đó, toàn thân Cao Vũ Xương khựng lại, cảm giác giống như mình đang đối mặt với một con sói cô đơn, cô ta hết sức sửng sốt đứng yên tại chỗ.

“Vũ Xương, cô để em trai tôi thử xem, nếu cậu ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có khả năng, Nhã Nhã nhà chúng ta đã như vậy rồi, gọi xe cứu thương cũng có đến kịp được đâu!”

Vu Sơn cũng vội vàng khuyên nhủ, anh ta hiểu Vu Kiệt, nếu như không nắm chắc thì Vu Kiệt sẽ không làm.

“Anh… anh…”.

Đối mặt với hai người đàn ông, Cao Vũ Xương tức đến nỗi không có lời nào để cãi lại được, cô ta hung hăng nói: “Vu Sơn, anh giỏi lắm, tôi cảnh cáo anh, nếu như Nhã Nhã mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cho hai anh em nhà anh vào tù mà ngồi, cả đời này coi như bỏ luôn trong đó!”

“Không cần, nếu cháu gái xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng mình trả!”

Sau khi Vu Kiệt dùng giọng nói kiên định đáp trả, lập tức nhặt cây kim bạc mỏng tang như sợi tóc lên hươ qua hươ lại trên ngọn lửa được đốt cháy bằng cồn, sau đó châm vào huyệt Thiên quan trước ngực của Nhã Nhã.

Bảy châm giải độc!

Vu Kiệt nín thở, làm theo từng bước của phương pháp này châm vào sáu chỗ huyệt còn lại, tiếp đó dẫn khí đan điền, có một luồng kình lực đi theo ngón tay của anh truyền vào trong châm bạc chảy vào trong cơ thể của Nhã Nhã.

Việc này đối với Vu Kiệt vốn đã bước vào giai đoạn sau của ám kình mà nói thì không tính là gì.

Chỉ hy vọng, Nhã Nhã có thể chịu được luồng kình lực này.

“Có tác dụng gì không hả, rốt cuộc là có được hay không, không được thì đừng làm mất thời gian nữa, giờ tôi sẽ gọi cho xe cứu thương ngay!”, Cao Vũ Xương thúc giục nói.

Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Cao Vũ Nhã đột nhiên mở mắt ra.

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”, Vu Sơn vui mừng khôn xiết.

“Mau lấy chậu!”

Vu Kiệt hét lên.

“Anh đi, anh đi lấy”, Vu Sơn chạy nhanh vào bếp lấy một cái chậu rửa mặt ra.

Quay lại phía trước sô pha, Vu Kiệt bế Nhã Nhã đặt lên trên đùi mình: “Nhã Nhã ngoan, đợi chút nữa chú rút châm ra con liền nôn ra nhé, có thể nôn được bao nhiêu thì nôn bấy nhiêu, hiểu không?”

Nhã Nhã gật đầu.

Nói xong, Vu Kiệt lấy chậu rửa mặt đặt trước người Nhã Nhã, tay nhanh như chớp rút bảy cây châm ra.

“Oẹ…”.

Đúng vào lúc chiếc kim cuối cùng được rút ra, Nhã Nhã chỉ cảm thấy cơn buồn nôn ập đến như môt cơn lũ quét.

Cô bé nôn ra một đống máu đen xì.

Trong đó còn kèm theo một số thức ăn mới được tiêu hoá một nửa, mà đống thức ăn này thậm chí còn bốc mùi hôi thối như đang bị phân huỷ, chúng có màu tím đen trông cực kỳ đáng sợ!

Đại khái nôn như vậy khoảng ba phút.

Sắc mặt của Nhã Nhã cuối cùng cũng trở lại bình thường

Quả thực là có chút bản lĩnh!!!

Cao Vũ Xương vẫn chưa thể hoàn hồn lại, ánh mắt nhìn về Vu Kiệt cũng đã có chút thay đổi.

“Mẹ ơi… mẹ ơi...".

Nhã Nhã khóc đòi được ôm.

“Ngoan, mẹ ở đây”, Cao Vũ Xương đón lấy đứa nhỏ từ trong lòng Vu Kiệt, vội vàng an ủi cô bé.

Thấy đứa trẻ đã không sao, sự phẫn nộ trong lòng Cao Vũ Xương bất giác giảm đi rất nhiều.

“Thấy chưa Vũ Xương, em trai của tôi có bản lĩnh đúng không!”, Vu Sơn lau mồ hôi trên trán của mình, vội vàng nói.

Tính cách Cao Vũ Xương rất ngạo mạn, làm gì có chuyện dễ dàng cúi đầu trước người khác.

Nhưng Vu Kiệt quả thực đã cứu sống con gái mình, cô ta cũng ngại mở miệng nói cảm ơn.

“Có bản lĩnh thì thế nào, nhân phẩm không đứng đắn, vẫn không được ở lại nhà này”.

“Cái này…”.

Vu Kiệt đã đoán được điều này từ lâu, anh mỉm cười nói: “Không sao đâu anh, nếu chị dâu đã không hoan nghênh, em đi chỗ khác là được, vừa hay còn có một số bạn bè ở đây, em đi qua chỗ bọn họ ở”.

“Cậu út…”, trong lòng Vu Sơn nhói đau.

Vu Kiệt không nói nhiều nữa, xoay người cầm lấy hành lý của mình, đúng vào lúc anh đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự, phía sau lại truyền đến giọng nói cua Cao Vũ Xương.

“Đợi đã, tôi chỉ nói là không được ở nhà, cũng không nói là đuổi cậu đi, ít nhiều gì anh cậu cũng là con rể của nhà họ Cao, nếu như người ngoài biết được đến em trai của con rể mà cũng bị đuổi ra ngoài thì danh dự của nhà tôi cũng mất hết”.

“Đúng rồi Vu Sơn, tôi nhớ là bên bộ phận hậu cần của tập đoàn còn thiếu một nhân viên vệ sinh, giờ anh đi đưa cậu ta đến tập đoàn làm thủ tục nhận việc đi, đúng lúc bên có có ký túc dành cho nhân viên, cứ dọn vào đó ở đi!”

Cao Vũ Xương vênh váo hống hách, nói giống như ra lệnh.

Biểu cảm của Vu Sơn cực kỳ vui vẻ: “Được, được, ký túc của tập đoàn khá tốt, Vu Kiệt, anh đưa cậu đi sang tập đoàn!"
Chương 3: Đến thăm tiền bối

Vu Kiệt không nghĩ nhiều như vậy, chị dâu có thể cho anh một chỗ làm tạm thời thì tại sao anh lại không đi chứ.

Còn về phần làm việc gì thì đã không còn quan trọng nữa rồi.

Kể từ 5 năm trước, khi anh tự ý vượt biên để trả thù cho các anh em trong Lang Nha, và cuối cùng bị tòa án phán 5 năm trong ngục, thì Vu Kiệt đã nghĩ thoáng hơn về cuộc sống này rồi.

Anh đến Giang Thành ngoài việc đoàn tụ với anh cả, thì còn để báo tin các anh em trong Lang Nha đã chết trên chiến trường cho vợ con bọn họ ở Giang Thành biết.

Anh muốn cho vợ của Vương San biết rằng, chồng cô ấy chính là một anh hùng, chồng cô ấy đã hy sinh vì anh em, cũng là niềm tự hào của tổ chức đánh thuê Lang Nha!

Khoảng nửa giờ sau, Vu Sơn chở anh đến một tòa nhà sang trọng.

Đây là tập đoàn châu báu nhà họ Cao!

“Thế nào, khí thế không!”, Vu Sơn nói một cách đầy tự hào.

Vu Kiệt ngẩng đầu lên, anh hơi kinh ngạc: "Đây là công ty của nhà chị dâu hả?"

"Ừ, tập đoàn trang sức vô cùng nổi tiếng, anh không nói dối cậu đâu! Chỉ cần có anh ở đây, thì thành phố Giang Thành này sẽ có chỗ cho cậu đứng!"

Vu Kiệt cười nhẹ: "Cảm ơn anh!"

"Haiz, anh đã nói không cần cảm ơn mà, nếu cậu nói thêm một câu cảm ơn nữa thì anh sẽ giận thật đấy!"

Vu Sơn giả vờ tức giận cau mày.

"Được! Vậy em sẽ không cảm ơn anh nữa!"

"Như thế mới phải chứ, nào, để anh đưa cậu vào".

Nói xong thì Vu Sơn dẫn anh đi vào tòa nhà, sau đó đến phòng nhân sự ở tầng bốn.

Vừa bước vào cửa thì làn gió điều hòa se lạnh đã ập tới, đây chắc chắn là liều thuốc cứu mạng trong mùa hè nóng nực này, cảm giác vô cùng sảng khoái.

"Này, đây không phải là ông chồng vô dụng của giám đốc Cao hả? Tại sao anh ta lại đến đây?"

"Tôi cũng không biết, anh ta dẫn theo một thằng nhóc khố rách áo ôm đến đây, đừng nói cũng là dân quê đấy chứ!"

"Có thể lắm, nhìn bộ dạng như nhà quê lên phố thế kia, đúng là ô nhiễm không khí".

Xung quanh có những bình luận khó coi vang lên.

Vu Sơn chỉ mải tìm văn phòng làm thủ tục nhận chức cho em trai nên không để ý, nhưng Vu Kiệt lại nghe rõ mồn một.

Tên ở rể...

Vô dụng!

Anh nắm chặt tay lại, thầm thở dài trong lòng, tuy rằng nhà họ Vu bọn họ xuất thân là nông dân, nhưng bố mẹ trước khi mất đã nói, là người phải biết ngẩng cao đầu, tại sao anh cả…lại đi ở rể chứ!

Thôi bỏ đi.

Vu Kiệt không muốn nói nhiều, có thể anh cả rất yêu chị dâu?

Hai người bọn họ cũng đã sinh được một cô con gái rồi, anh lắm chuyện cũng không tốt.

"Này, vào đi! Vu Kiệt...", trong phòng làm việc, một người phụ nữ mặc váy đen thờ ơ bước ra.

"Vâng".

Vu Kiệt gật đầu rồi bước vào văn phòng.

"Nào, để anh giới thiệu với cậu, đây là người đẹp top 10 của tập đoàn chúng ta, tổng giám đốc bộ phận nhân sự Lộ..."

"Không cần giới thiệu, tôi không có hứng thú với em trai anh, làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh đi? Đây là hợp đồng, điền xong thì đi ký túc xá nhân viên lấy chìa khóa, thứ hai tuần sau đi làm", vẻ mặt của Lộ Tinh Hàn lạnh lùng, giọng điệu của cô ta cũng tràn đầy vẻ khinh thường.

"À...", tình cảnh có chút khó xử.

Vu Sơn gãi sau đầu: "Giám đốc Lộ, nể mặt tôi được không, đây là em trai tôi..."

"Anh? Anh có mặt mũi ấy hả? Nếu không phải chủ tịch chọn anh làm con rể ở rể, thì anh nghĩ tưởng bản thân có thể làm giám đốc bộ phận hậu cần à, còn muốn nhét người nhà vào nữa chứ? Tôi đưa cho anh hợp đồng này là đã nể mặt lắm rồi, không thích điền thì thôi! "

Sau đó Lộ Tinh Hàn lấy ra một cây bút rồi ném tới trước mặt Vu Kiệt.

"Chuyện này..."

Quá mất mặt rồi!

Sắc mặt Vu Sơn xanh mét.

Anh ta giận mà không dám nói, đây chính là nỗi phiền muộn của người ở rể!

Vu Kiệt nhìn anh trai mình như vậy thì cảm thấy không thoải mái, anh nói: "Không sao đâu, anh cả, giám đốc Lộ thân phận cao quý. Dạng tôm tép như em không làm quen được cũng không sao. Em điền vào bản hợp đồng thì sau này anh em chúng ta có thể sống cùng nhau rồi".

“Biết thế là tốt, dân quê thì nên biết vị trí của mình, không phải ai cũng có thể trèo cao đâu”, Lộ Tinh Hàn lạnh lùng nói.

Vu Kiệt cũng lười để ý, đúng là loại mắt cao hơn đầu, nếu không phải sợ xấu mặt anh cả thì anh nhất định sẽ ném bản hợp đồng này vào mặt cô ta rồi!

Anh thầm quyết định trong tương lai cũng sẽ giúp anh cả tạo dựng uy thế.

Lúc nào cũng luôn mồm tên ở rể, đúng là khó nghe!

Anh cầm bút đen lên điền vào bản hợp đồng, sau đó đi ra ngoài.

Vu Sơn bước ra theo, đi tới hành lang.

"Em trai, tính tình giám đốc Lộ rất thẳng thẳng, cậu đừng để trong lòng".

“Em biết, anh à, làm phiền anh rồi, em không quan tâm đâu!”, là đệ tử thân truyền của võ sư và thánh y, nên Vu Kiệt cũng không thèm tính toán với người thường.

"Được rồi, thứ hai tuần sau cậu đi làm, còn mấy ngày nữa thôi, buổi tối anh dẫn cậu đi ăn cơm, mấy ngày nữa anh sẽ đưa cậu đi chơi".

“Không được, em phải đi thăm mấy người bạn cũ, có việc gì thì em sẽ báo cho anh”, Vu Kiệt từ chối.

"Vậy cũng được! Anh... anh không quấy rầy cậu nữa. Ký túc xá nhân viên ở ngay phía sau. Cậu đánh một giấc ngon lành đi. Nếu đói thì gọi cho anh biết không?" .

"Vâng!"

Nói xong thì Vu Sơn quay người đi, không hiểu sao anh lại nhìn thấy vẻ cô đơn từ bóng lưng đó.

Là anh cả, Vu Sơn vốn muốn đưa Vu Kiệt đi chơi đó đây, gặp gỡ mấy vài ông lớn, nhưng không ngờ vì thân phận ở rể của anh ta mà em trai lại bị coi thường. Vu Sơn cảm thấy rất bất lực và tội lỗi, nhưng anh ta cũng không thể làm được gì.

Có lẽ đây là nỗi đau của một người trưởng thành đang tuổi 30 nhưng vẫn chưa có được tiền đồ rộng mở!

Vu Kiệt không nghĩ nhiều, anh nhớ tới phong thư giới thiệu mà đại ca đã đưa cho, buổi chiều anh muốn đến thăm một cao nhân đã về hưu, nhân tiện nhờ ông ta tìm thử tung tích người vợ đã thất lạc của Vương Tam.

Nghĩ đến đó thì anh cũng xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi thì phòng nhân sự cũng đón tiếp một anh chàng đẹp trai mặc vest đi giày da.

Lãnh Trầm đi ngang qua Vu Kiệt, ánh mắt anh ta đánh giá trên người anh một vòng, sau đó có chút cảm khái, phòng nhân sự sao lại tuyển loại tầm thường như thế này chứ?

Anh ta cau mày bước vào văn phòng của Lộ Tinh Hàn.

"Anh Lãnh, anh tới rồi, anh tới đây gặp giám đốc Cao đúng không! Để tôi hẹn giúp anh!"

"Không cần, tôi vừa đi gặp Vũ Xương, cô ấy không có ở đó, nên tôi tới nhờ cô hẹn lịch ngày mai giúp tôi, buổi chiều tôi phải đi thăm một cao nhân!"

Lộ Tinh Hàn gật đầu: "Được rồi, anh Lãnh, để tôi hẹn lịch giúp anh, đã hẹn xong rồi!"

"Cảm ơn, nhân tiện người đi ra ngoài vừa rồi là...", Lãnh Trầm hỏi.

"Ồ, một thằng nhóc nhà quê, là em trai của tên ở rể nhà giám đốc Cao chúng ta đó, tên là Vu Kiệt, đi cửa sau để làm nhân viên dọn dẹp. Cái loại nhà quê lên phố ấy mà, tên đó gây chuyện với anh hả?", Lộ Tinh Hàn thận trọng hỏi.

Lãnh Trầm là người của gia tộc đứng thứ hai ở Giang Thành, cậu cả của gia tộc buôn đá quý, thân phận rất cao quý, gần đây lại có quan hệ mật thiết với Cao Vũ Xương.

Công ty có lời đồn rằng anh ta là một trong những người cầu hôn với Cao Vũ Xương.

"Không phải, hóa ra là nhân viên dọn dẹp, tôi hiểu rồi, tôi đi đây, tạm biệt!"

"Chào anh Lãnh, tạm biệt anh!"

...

Một giờ chiều, sau khi giải quyết ổn thỏa thì Vu Kiệt mang theo giấy giới thiệu đi vào khu biệt thự cao cấp ở trung tâm thành phố do quân đội trực tiếp quản lý.

Khi anh mới đến thì Lãnh Trầm cũng lái một chiếc Lamborghini màu xanh lục dừng ở trước cửa.

Anh ta mở cửa xe ra nhìn thấy Vu Kiệt thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Tên này không phải là em trai của tên nhà quê ở rể kia sao? Nó làm gì ở đây vậy?"
Chương 4: Lời thề của quân nhân

Khu biệt thự này có diện tích khoảng ba mươi ngàn kilomet vuông, nhìn thoáng qua thì vô cùng rộng lớn, nhưng mỗi căn biệt thự lại chiếm diện tích khoảng 1000 mét vuông, trong đó còn chưa kể đến công viên và nhà để xe tư nhân nữa.

Ở thành phố Giang Thành, đối với tầng lớp thượng lưu và những người tinh anh trong xã hội thì khu căn hộ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Chỉ có hai nhóm người có thể ở trong đây mà thôi.

Thứ nhất, chính là người có gia sản lên đến chục tỷ, đứng đầu nền kinh tế ở một nơi nào đó!

Thứ hai, có bối cảnh quan hệ, là nhân vật từ thế hệ trước đã nắm trong tay vô số tài nguyên, chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể làm chấn động cả Giang Thành này!

Trừ hai loại người này thì vẫn còn một loại nữa, nhưng mà rất hiếm!

Đó chính là những anh hùng thời trước có tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng trong giới lính đánh thuê, bọn họ lựa chọn nơi này làm chỗ an dưỡng tuổi già!

Một số người trẻ tuổi cho dù có xuất thân cực kỳ tốt cũng không có tư cách sống ở chỗ này. Đây cũng là lý do vì sao mấy người bảo vệ ở cửa chính biệt thự ai ai cũng đứng nghiêm chỉnh, uy thế tỏa ra như rồng như hổ, giống như đã trải qua khóa huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt!

Lãnh Trầm cảm thấy vô cùng bất ngờ, tên Vu Kiệt kia chẳng qua chỉ là tên nhà quê mà mà thôi, sao tên đó dám đến nơi này, chẳng lẽ không sợ bị nhầm thành phần tử nguy hiểm rồi bị bắt lại à.

Gã đỗ xe xong thì nghênh ngang bước về phía Vu Kiệt, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường. Mấy tháng nay vì để giành được Cao Vũ Xương mà gã đã tốn không ít công sức và thời gian, còn thằng chồng của Cao Vũ Xương thì đúng là không biết xấu hổ, cứ lảng vảng trước mặt Cao Vũ Xương khiến cho gã không có cơ hội nào cả.

Bây giờ tên ở rể đó lại dẫn gã này tới, nói không chừng... đây chính là thời cơ tốt để gã giành được Cao Vũ Xương!

Lãnh Trầm thầm nghĩ trong lòng như thế, lúc nãy gã cũng đã đi đến bên cạnh Vu Kiệt, rồi hất cằm lên rồi nói: “Mày chính là em trai tên của thằng ở rể vô dụng kia đúng không, tên Vu Kiệt nhỉ?”

Vu Kiệt đang chuẩn bị bước tới báo cáo thân phận của mình thì lại nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói, anh quay đầu nhìn, hai mắt lập tức sầm xuống.

Vô dụng sao?

Mắt anh nheo lại: “Tôi khuyên anh một câu, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng một chút, đừng để tôi nghe thấy anh nhục mạ anh trai tôi một câu nào nữa, nếu không hậu quả... tự anh gánh chịu đấy!”

Vu Kiệt mặc kệ tên này có địa vị thế nào, người nhà họ Vu có ơn với anh, anh trai từ nhỏ đã coi anh như là em trai ruột, đương nhiên anh sẽ không để yên cho những người nhục mạ Vu Sơn sau lưng như thế này.

“Hừ... tuổi tác còn trẻ khẩu khí cũng không nhỏ đâu. Không phải chỉ là một tên nghèo kiết xác đến từ nông thôn thôi hả?”, Lãnh Trầm khinh thường bĩu môi.

Gã không hề cho rằng Vu Kiệt dám ra tay với mình.

Nơi này không phải là chỗ mà người nào cũng có thể tùy tiện động tay động chân được.

Chỉ cần gã chọc tức Vu Kiệt, với tính tình ngỗ ngược của mấy tên nhà quê thì nhất định tên này sẽ quay về gây sự với nhà họ Cao. Dù sao thì ở đâu mà chả không thích sĩ diện chứ, người nào lại chịu được bốn chữ con rể ở rể.

Đến lúc đó Cao Vũ Xương sẽ tức giận mà vứt bỏ tên vô dụng Vu sơn kia, như thế chẳng phải gã sẽ có cơ hội sao.

So với mấy cô nàng vừa mới tốt nghiệp đại học không hiểu sự đời kia, thì Lãnh Trầm càng thích dáng vẻ của những người phụ nữ đã kết hôn hơn, nhất là dạng người cực phẩm như Cao Vũ Xương.

Thấy mấy lời mình nói có chút tác dụng thì Lãnh Trầm tiếp tục giễu cợt: “Tao nói mày nghe này, anh trai mày chỉ là tên ở rể mà thôi, vậy mà mày còn mặt dày dựa vào quan hệ của tên đó để đi cửa sau vào tập đoàn nhà họ Cao hả. Không hổ là anh em ruột, đều là dạng ăn bám giống hệt anh trai mày”.

“Vừa hay tao cũng quen mấy người đàn bà giàu có đấy, nếu như mày đồng ý tao có thể giới thiệu cho mày. Để mày khỏi bị nhà họ Cao giới thiệu đi ở rể nhà nào đó, sinh con ra cũng giống như anh trai mày, ngay cả họ cũng phải đặt theo họ nhà người ta!”

“Vứt hết mặt mũi tổ tiên đi luôn!”

Gã cười ha hả.

Nhưng không ngờ ngay một giây sau.

“Bốp!”

Đáp lại gã chính là một cái tát rất vang dội.

Vu Kiệt không hề do dự lập tức ra tay, trên mặt Lãnh Trầm xuất hiện vết tay đỏ ửng. Anh từng là vua sói duy nhất trong tổ chức Lang Nha, đã khi nào anh phải trải qua nỗi nhục như thế này đâu!

Có thể chết nhưng không thể chịu nhục!

“Mày...mày dám đánh tao?”, Lãnh Trầm trừng to hai mắt, gã không thể tin nổi mà che mặt, sau đó chỉ vào Vu Kiệt.

Vu Kiệt vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu như mày không câm cái miệng thối của mày lại thì tao cũng không ngại ném mày xuống dưới sông đâu!”

“Mày...mày...”, sắc mặt Lãnh Trầm thay đổi.

Gã không nghĩ tới việc thằng nhóc này dám ra tay với mình. Thật sự đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!

Gã cười lạnh trong lòng, sau đó lập tức quay đầu nhìn mấy binh lính đứng ở cửa biệt thự rồi quát lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Tên này làm trái quy tắc an ninh ở khu biệt thự, đánh nhau ngay trước cửa lớn, đây chính là một thành phần nguy hiểm. Lập tức bắt nó lại đi!”

Khu biệt thự này sở dĩ được coi là đặc thù chính là vì quy tắc bảo vệ ở đây có sự khác biệt rất lớn so với những nơi khác.

Hễ là người ra tay đánh nhau trên con đường trong phạm vi khu biệt thự này thì đều bị coi là thành phần nguy hiểm, cho dù là vì lý do gì thì cũng sẽ bị bắt lại, thậm chí còn bị giam giữ.

Vu Kiệt vừa ra tay thì không nghi ngờ gì đã tự khiến mình rơi vào thế yếu.

Lúc này vẻ mặt của những binh lính được trang bị đầy đủ đứng trước cửa trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt bọn họ nhìn Vu Kiệt sắc như dao. Trong lòng ai nấy cũng vô cùng khiếp sợ!

Thật... thật sự là một sức ép rất mạnh!

Những người này đều là những chiến sĩ xuất sắc trong giới lính đánh thuê, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra Vu Kiệt không phải là người dễ trêu chọc.

Chỉ dựa vào vết chai rất sâu trên ngón tay cái bên phải của anh thì đã biết đó chính là dấu hiệu đặc biệt của những người dùng súng lâu ngày tạo thành!

Vô cùng nguy hiểm!

Xoạt!

Tất cả các binh lính dường như đều đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu Vu Kiệt.

Lãnh Trầm nhìn thấy vậy thì hơi sợ hãi, sau đó gã tiếp tục châm ngòi thổi gió nói: "Trói tên này lại rồi tống vào sở cảnh sát đi. Người này chắc chắn là một thành phần nguy hiểm, tôi đề nghị bắt giữ luôn cả người thân của tên đó lại nữa”.

Ngược lại Vu Kiệt vẫn giữ dáng vẻ bình thản như cũ, anh từ từ thò tay vào trong ngực.

“Không được nhúc nhích!”, tiếng cảnh cáo lập tức truyền đến.

Vu Kiệt không hề ngừng động tác lại, hai mắt anh chăm chú nhìn vào họng súng của bọn họ, sau đó lấy ra một phong thư giới thiệu từ trong ngực.

“Phù...”, đám binh lính nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chẳng hiểu tại sao một động tác bình thường của đối phương cũng có thể khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi!

“Tôi muốn gặp ông Lưu. Đây là thư giới thiệu”, Vu Kiệt đưa thư giới thiệu ra trước mặt binh lính đứng cách anh hơn năm mét.

Binh lính kia có chút khẩn trương, cả người căng thẳng nhận lấy thư giới thiệu rồi lướt thoáng qua, sau đó thì lại nhìn chăm chú vào Vu Kiệt một lúc lâu.

Bên tai Vu Kiệt bỗng vang lên giọng nói châm chọc của Lãnh Trầm: “Thằng nhà quê, giả vờ cái gì mà giả vờ, còn nhắc đến ông Lưu nữa chứ? Trong khu biệt thự này ông Lưu chính là một nhân vật có máu mặt, ông ấy nắm trong tay lượng lớn tài nguyên khoáng sản lớn, đó là người mày muốn gặp thì gặp được sao? Đừng tin tên này, thằng đó chỉ muốn kéo dài thời gian thôi!”

Khóe miệng Vu Kiệt khẽ nhếch lên, anh hơi xoay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đến tận xương tủy ghim chặt vào người Lãnh Trầm.

“Lộp bộp...”, cả người Lãnh Trầm hơi run rẩy, sau lưng gã không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Binh lính gật đầu: “Anh chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại cho thư ký của ông Lưu”.

“Được, cảm ơn anh”, Vu Kiệt cảm ơn một tiếng.

Binh lính kia vội vàng chạy về phía phòng an ninh, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

“Thằng nhà quê, mày cứ chờ xem! Mày chuẩn bị bị vạch trần rồi. Dám đến nơi này giả danh lừa bịp, mày xong đời rồi!”, Lãnh Trầm vẫn coi thường Vu Kiệt như cũ.

Nhưng ngay lúc gã vừa dứt lời thì binh lính kia đã nhanh chóng chạy ra từ phòng an ninh, vẻ khẩn trương trên mặt vẫn chưa tản đi hết, tên đó vô cùng cung kính nói: “Thành thật xin lỗi anh, anh có thể đi vào rồi, Nơi ở của ông Lưu là tòa nhà 502, thư ký Vương đang đứng ở cửa đợi anh”.

“...”, Lãnh Trầm.

Gã há hốc mồm, hai chữ kinh ngạc viết đầy trên mặt.

Sao có thể chứ?

Tên nhóc này không ngờ lại...

Không đợi gã kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng Vu Kiệt nói: “Được, cảm ơn anh. Chẳng qua trước khi đi tôi cần phải làm một việc”, Vu Kiệt nói xong thì xoay người đi về phía Lãnh Trầm.

“Mày....mày muốn làm gì?”, Sắc mặt của Lãnh Trầm thay đổi, gã hốt hoảng sợ hãi.

Gã vừa định lùi thật nhanh để kéo rộng khoảng cách, nhưng không ngờ Vu Kiệt đã lập tức bước đến trước mặt gã. Sau đó chớp nhoáng ra tay nắm chặt cổ Lãnh Trầm, xách cổ gã nhấc lên không trung như xách một con gà con!

“Mày...mày dám ra tay với tao...mày không muốn sống nữa hả? Mau thả tao ra!”, mặt mũi Lãnh Trầm đỏ gay lên.

“Tao đã nói rồi, nếu mày dám nhục mạ anh trai tao một câu nữa thôi thì tự mà gánh lấy hậu quả".

Vu Kiệt vừa nói thì đã đi đến dòng sông ngay bên cạnh biệt thự, anh bất ngờ nâng Lãnh Trầm lên, tiếp sau đó vung tay ném một cái!

“Vút!”

“Bùm!”

Lãnh Trầm bị Vu Kiệt ném vào trong nước!

Lời thề của quân nhân, không thể nhục cũng không thể nhẫn.
Chương 5: Lưu Mặc Sinh

Giải quyết xong chuyện này, Vu Kiệt vỗ tay một cái rồi xoay người đi vào khu biệt thự.

Mấy phút sau, anh dựa vào địa chỉ số cửa nhà mà đi đến trước một biệt thự được thiết kế theo phong cách Hoa Hạ, tao nhã mà không tầm thường.

Lúc này có một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi mặc đồ âu cử chỉ đoan trang đứng trước cửa biệt thự. Cô ta đeo kính cận màu đen, trước ngực còn ôm chú mèo Xiêm đang chờ đợi gì đó.

“Chào cô! Tôi là Vu Kiệt, được người ta nhờ đến thăm ông Lưu”.

Nhìn thấy cô ta mà Vu Kiệt có thể đoán được đây chính là thư ký Vương mà bảo vệ đó nói.

Thư ký Vương quan sát một lượt rồi khẽ cười nói: “Đi theo tôi”.

“Được”.

Vừa bước vào bên trong biệt thự thì không khí được bao trùm bởi mùi thơm dịu nhẹ. Còn trên ghế sofa dài trước cửa có một ông lão tóc bạc trắng đang đọc báo.

Thư ký Vương đi đến bên cạnh ông lão, khẽ giọng nói: “Ông Lưu! Cậu ấy đến rồi”.

“Đến rồi à…”, Lưu Mặc Sinh khẽ thở dài nói: “Thật hiếm có lại có người bớt chút thời gian đến thăm lão già này. Haiz, già rồi nên đọc báo một lúc mà mắt mỏi, vừa lúc muốn nghỉ ngơi nói chuyện chút”.

“Ông cứ đùa, ông mới nghỉ hưu mấy năm, sức khỏe vẫn còn tốt lắm. Bao nhiêu người trẻ tuổi ở biên giới mong đợi ông kiêu hùng như xưa, mặc áo quân đội để chỉ dạy cho họ đấy”, thư ký Vương nói.

“Tôi ư? Thôi, tôi cứ yên tâm dưỡng lão ở quê thôi, không gây thêm phiền phức cho họ nữa”.

Mặc dù Lưu Mặc Sinh miệng nói không muốn đi nhưng trong ánh mắt vẫn khao khát được quay lại chiến trường. Chỉ có điều tuổi tác đã khiến ông ta muốn quay lại cũng không được nữa.

Ông ta tháo kính lão xuống rồi đặt báo lên bàn, đứng dậy từ từ quay đầu lại nói: “Nào, để tôi nhìn xem là chàng trai nào”.

“Ông là…”, nhất thời Vu Kiệt lẩm bẩm trong miệng rồi lập tức đứng thẳng người và thực hiện nghi thức quân đội với ông Lưu.

“Lưu Soái”, giọng nói của anh vang to, giọng điệu vô cùng cung kính. Người già trước mặt anh không phải là người bình thường mà là một người lính huyền thoại trong lính đánh thuê nước ngoài. Ông ta tạo nên uy danh một mình giết được ngàn người, còn có lòng muốn phục quốc. Ông ta còn thống trị được lính đánh thuê nước ngoài hơn chục năm khiến vô số sát thủ đều khiếp sợ và không dám đến xâm chiếm biên giới nữa.

Hơn nữa ông ta cũng là một trong tám người đến từ thời đại kia mà vẫn còn sống đến giờ.

Nghe nói năm năm trước, Lưu Mặc Sinh không hài lòng với một việc làm nào đó nên đã tỏ thái độ trong tổ chức đó. Ông ta đập bàn với thủ trưởng của mình, tức đến mức hộc máu và phải nhập viện. Sau đó lại nghe tin Lưu Soái nghỉ hưu và trở thành lính đánh thuê nước ngoài, và đây cũng là tin mà tất cả sát thủ vui nhất.

Một người từng là anh hùng một thời, cuối cùng cũng đến tuổi xế chiều. Có ai ngờ được, vị anh hùng đội trời đạp đất, to gan đến mức dám đập bàn tỏ thái độ với lãnh đạo, giờ đây lại dưỡng tuổi già ở Giang Thành.

Vu Kiệt thấy kinh ngạc vì nhân vật mà người đó bảo mình đến thăm lại là… Lưu Soái.

“Khụ khụ! Xem ra năm năm nay không bận gì mà vẫn còn có người nhớ đến tôi”, Lưu Mặc Sinh vui mừng cười, lên trước vỗ vai Vu Kiệt nói: “Tốt lắm, rất tốt, vai của cậu rất chắc chắn. Vừa nhìn đã biết là lính bắn tỉa hạng cao. Nào! Để tôi xem ‘tên khốn’ nào lại giới thiệu cậu đến đây”.

“Vâng thưa Lưu Soái”, Vu Kiệt dâng hai tay, không dám thở mạnh.

Lưu Mặc Sinh nhận lấy rồi mở thư giới thiệu ra. Vừa nhìn thấy tên bên trên thì sắc mặt ông ta khó coi rồi chau mày lại. Chỉ khi đọc xong lá thư, Lưu Mặc Sinh mới ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Vu Kiệt kiêu ngạo hơn.

“Trụ cột của nước nhà… Lang Vương duy nhất”, Lưu Mặc Sinh đã nghỉ hưu năm năm nhưng hôm nay là lần đầu tiên ông ta giơ tay lên đáp lại nghi thức quân đội với Vu Kiệt.

“Lưu Soái! Ông…”, Vu Kiệt vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, đường đường là Lưu Soái lừng danh mà đi kính lễ với mình. Điều này không hợp với quy tắc cho lắm!

“Không cần để ý! Hiện giờ Lưu Mặc Sinh tôi cũng chỉ là ông lão đã về hưu. Đây là sự tôn kính đối với Lang Vương, cậu xứng đáng nhận kính lễ của tôi. Lang Nha là con dao sắc của nước nhà. Năm năm trước, nếu như không phải một mình cậu vượt biên giới chấp hành nhiệm vụ cuối cùng là chém chủ tướng của họ thì đâu có Lang Nha uy danh. Vu Kiệt, cậu thật là giỏi”, nói xong Lưu Mặc Sinh còn giơ ngón tay cái lên khen Vu Kiệt nữa.

Từng một thời có vô số người trẻ nỗ lực rất nhiều chỉ mong có được tiếng khen của vị lão anh hùng này. Còn lúc này, vị anh hùng này lại chủ động giơ ngón tay cái lên khen người đã giải ngũ như Vu Kiệt. Đây là sự khẳng định của thế hệ trước và cũng là sự kế thừa của thế hệ sau.

Nhiệt huyết trong lòng Vu Kiệt lại dâng lên, anh kính lễ nói: “Cảm ơn Lưu Soái khen ngợi”.

“Tốt, tốt! Lại đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa”, Lưu Mặc Sinh kéo Vu Kiệt ngồi lên ghế sofa rồi cầm bình trà lên rót trà cho anh.

“Lưu Soái cứ để tôi tự làm ạ”.

“Không cần đâu! Chỉ là rót trà thôi mà, lão già này làm được. Cậu là anh hùng cơ mà”, Lưu Mặc Sinh là người già mà người già có một đặc điểm là khá cố chấp.

“Vâng…”, Vu Kiệt đành bất đắc dĩ nói.

“Tiểu Trần trong thư đã nói sơ qua về tình hình gia đình cậu cho tôi nghe rồi. Lần này giải ngũ thì cậu cứ ở lại Giang Thành, ngày mai tôi sẽ bảo thư ký Vương chuyển năm mươi triệu cho cậu để cậu đến làm chủ tịch tập đoàn An Bảo do lính đánh thuế cấp cao nước ngoài lập nên. Cậu cầm thư của tôi rồi đến nhậm chức, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì”, Lưu Mặc Sinh vui vẻ nói. Đây là lần đầu tiên ông ta dùng đến quan hệ riêng của mình để mở đường sự nghiệp cho một người trẻ.

Vu Kiệt lập tức đứng lên nói: “Lưu Soái! Tôi đến không phải nhờ ông giúp về sự nghiệp, ông hiểu nhầm rồi ạ”.

“Ồ?”, điều này khiến Lưu Mặc Sinh thấy nghi hoặc: “Cậu không nghe sắp xếp của tôi, vậy thì cậu đến làm gì. Đừng quên là hồ sơ mấy năm nay của cậu ở Lang Nha sẽ được coi là tuyệt mật. Ngoài tập đoàn An Bảo thì cậu không đi đâu được đâu”.

“Thật sự không dám giấu, sáng nay tôi viết đơn xin việc làm nhân viên quét dọn ở tập đoàn đá quý Cao Thị rồi. Anh trai và chị dâu tôi tìm giúp tôi một chỗ làm rất tốt nên tôi có thể tự lực cánh sinh”, Vu Kiệt lên tiếng giải thích. Anh không muốn vì mình mà khiến mọi người hoài nghi về vị anh hùng sáng suốt một thời như Lưu Soái. Hơn nữa, hiện giờ anh chỉ muốn sống cuộc đời của một người bình thường thôi.

“Nhân viên quét dọn ư?”, Lưu Mặc Sinh đập bàn một cái, quát lớn: “Vậy có đáng gì, cậu đường đường là người đứng đầu Lang Nha lại đi làm một nhân viên quét dọn?”

“Lưu Soái! Đây là ý nguyện của tôi”.

“Cậu…”, Lưu Mặc Sinh ngập ngừng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Ông ta nhìn Vu Kiệt hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng anh không nói đùa thì ông ta mới thở dài nói: “Được rồi! Nếu cậu đã quyết định con đường về sau rồi thì tôi cũng không tiện nói gì. Sau này nếu gặp phải khó khăn gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật thì cậu cứ đến tìm tôi, nghe rõ không?”

“Vâng, Lưu Soái”, yêu cầu này Vu Kiệt đồng ý luôn.

Tiếp đó anh lại nói: “Nhưng mà Lưu Soái, lần này tôi đến thăm ông là có một việc muốn nhờ. Tôi muốn nhờ ông điều tra giúp vợ con của chiến hữu quá cố của tôi, Vương Tam”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom