• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (11 Viewers)

  • Phiên ngoại 11-15

Phiên ngoại 11: Lòng tốt.

Trong miếu.

Lý U U ngồi bên đống lửa, hỏi Dương Huyên đầy ý nhị: “Ngươi đánh thắng được ả kia không đấy?"

Hắn lắc đầu: “Không dám chắc”.

Bởi vì cảnh giới của ả không những cao hơn hắn mà ngoài miếu còn có người khác, nên nếu mà đánh nhau thật thì hắn thật sự không hề tự tin sẽ chiến thắng.

Lý U U nghe vậy thì tò mò hỏi: “Đã thế thì ngươi còn ra vẻ chắc ăn vậy làm gì?"

Dương Huyên chỉ cười không nói.

Lý U U nhíu mày đầy hoài nghi, sau đó chợt bừng tỉnh thốt lên: “Ngươi cố ý! Ngươi càng ra vẻ bình tĩnh tự tin thì ả ta sẽ càng kiêng kỵ, cho rằng ngươi sâu không lường được hoặc có người chống lưng cho!"

Dương Huyên không đáp, chỉ lấy hai cái bánh bao ra, chia cho Lý U U một cái.

Nàng ta nhận lấy rồi nhìn hắn với cõi lòng hoảng hốt.

Người này đáng sợ thật!

Ban nãy khi biết cô gái kia là người Dị Giáo, nàng ta tuy ra vẻ bình thản nhưng nội tâm đã dậy sóng khủng hoảng.

Dị Giáo!

Đứng trước thế lực này, ngay cả nhà họ Mạc sau lưng Lý U U còn không dám trêu vào chứ nói chi là nàng ta, vậy mà thiếu niên này vẫn có thể ung dung bình tĩnh đến vậy thì quả thật là đáng sợ.

Ăn hết bánh bao rồi, Dương Huyên nằm xuống bãi cỏ, nói: “Ngày mai còn phải lên đường, U U cô nương nghỉ ngơi sớm đi”.

Lý U U liếc nhìn hắn rồi ngả mình dựa vào tảng đá kế bên, im lặng một hồi mới lại hỏi: “Dương công tử có nghe qua mấy tin đồn về vị hôn thê của ngươi chưa?"

Dương Huyên lắc đầu.

Lý U U cười: “Nghe nói nàng là mỹ nhân đứng đầu Trung Châu, xinh đẹp đến nỗi bao nhiêu đàn ông đều phải phát cuồng vì nàng”.

Dương Huyên chỉ buông ra một tiếng: “Ồ”.

Lý U U bắn sang ánh mắt bất mãn: “Thái độ lạnh nhạt kiểu gì vậy?"

Dương Huyên: “Đẹp hay không thì liên quan gì đến ta?"

Lý U U ngẫm nghĩ: “Nếu là trước kia thì đúng là không liên quan, nhưng bây giờ... Ta thấy Dương công tử rất xứng với nàng, vậy mà... ngươi nhất định phải từ hôn sao?"

Dương Huyên gật đầu: “Ta chưa từng gặp, cũng chưa từng biết nàng thì làm sao có thể cùng chung sống cả đời?"

Lý U U gật gù: “Cũng phải, nếu là ta thì cũng không muốn thành thân với một người không quen không biết đâu”.

Dương Huyên chỉ khẽ cười.

Lý U U lại nhìn hắn. Phải công nhận dung mạo người này cũng không tệ, tuy chỉ mới mười lăm mười sáu nhưng vóc dáng đã cao ráo, đã vậy còn trưởng thành lễ độ, không có thói ăn mặc quần là áo lượt như bọn công tử nhà giàu khác.

Đã mạnh, đã thông minh, lại còn có khí chất.

Không biết nghĩ đến gì mà gò má Lý U U chợt đỏ lên, vội vàng không nhìn nữa.

Một đêm trôi qua.

Trời vừa hửng sáng, bọn họ đã lên đường.

Trên núi gập ghềnh khó đi, khiến lộ trình năm ngày của họ bị kéo dài, đến ngày thứ sáu mới ra khỏi dãy núi mênh mang này.

Lý U U hít vào một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng ra rồi!"

Bao ngày qua họ đã chịu khổ không ít, trong đó bị côn trùng cắn chỉ là thứ yếu, mấu chốt là không được tắm táp rửa ráy!

Với một cô gái ưa sạch sẽ thì chuyện này tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Chỉ thấy Dương Huyên lấy bản đồ ra, lướt nhìn một lần rồi nói: “Huyền Thành Trung Châu cách đây khoảng hơn trăm dặm, chúng ta sắp đến rồi”.

Huyền Thành.

Là tòa thành rộng lớn và phồn hoa nhất Trung Châu.

Dương Huyên cất bản đồ vào, gọi: “Đi thôi, U U cô nương”.

Lý U U gật đầu: “Ừm”.

Hai người thúc ngựa đi nước đại.

Trước đó vì đường núi khó đi nên họ chỉ có thể cưỡi ngựa mà không thể thúc ngựa, nhưng giờ phút này, trước mặt họ chỉ có thảo nguyên vô tận.

Lý U U giang hai tay ra hết cỡ, tham lam hít hà làn gió mát rượi. Vầng dương ấm áp hắt lên gương mặt có chút mỏi mệt nhưng vẫn không thể làm lu mờ dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta.

Dương Huyên bất tri bất giác mỉm cười.

Mấy ngày vừa rồi trong núi đúng là cực khổ quá mà.

Chợt Lý U U quay sang hỏi hắn: “Dương công tử có kế hoạch gì sau khi từ hôn chưa?"

Dương Huyên ngẫm nghĩ: “Đến đó rồi xem”.

Lý U U vừa toan mở miệng thì hắn lại nói: “Nhìn đằng trước kìa”.

Nàng ta quay lại, thấy hình bóng mơ hồ của một tòa thành cổ đã hiện ra ở cách đó mấy dặm.

Chính là Huyên Thành!

Dương Huyên cười: “Đến nơi rồi”.

Lý U U gật đầu, chỉ liếc hắn một cái rồi thôi.

Hai người nhanh chóng đi đến chân thành.

Họ vừa xuất hiện đã thấy một người thanh niên mặc trường bào trắng chạy đến. Gã hào hứng nói với Lý U U: “U U! Muội cuối cùng cũng đến!"

Nàng ta đáp lại: “Ra là Lạc công tử”.

Tên tiểu tư đi theo Lạc công tử vội bẩm: “Lý tiểu thư, công tử nhà con biết cô sắp đến nên đã đến đợi từ ba ngày trước, qua mấy hôm cũng gầy đi không ít!"

Bị gã quắc mắt quát: “Lắm mồm!"

Tiểu tư vội lui sang bên, nhưng trên mặt đã treo nụ cười.

Lý U U nhìn Lạc công tử rồi lại nhìn sang Dương Huyên. Cái liếc mắt này bị Lạc công tử bắt được, thế là quay sang hỏi hắn: “Vị công tử này là?"

Dương Huyên cười đáp: “Dương Huyên”.

Rồi nói với Lý U U: “Chúng ta chia tay ở đây thôi, U U cô nương. Cáo từ”.

Hắn nhấc chân đi.

Bỗng nghe Lý U U gọi: “Đợi đã”.

Dương Huyên quay lại, thấy nàng ta chần chừ nói: “Dương công tử vừa đến đây, lạ nước lạ cái, không bằng tạm ở nhà ta trước?"

Hắn lắc đầu: “Không dám quấy rầy”.

Rồi lại xoay người rời đi.

Nhưng Lý U U lại gọi: “Khoan!"

Tình cảnh này khiến Lạc công tử không khỏi nhíu mày.

Dương Huyên quay lại, thấy Lý U U lại ra vẻ do dự: “Khi nào ngươi giải quyết xong việc rồi có thể đến tìm ta, ta sẽ đưa ngươi đến Học viện Chúng Thần. Chuyện danh sách ngươi không phải lo, ta sẽ giải quyết thay cho”.

Hắn vẫn lắc đầu: “Xin nhận ý tốt của cô nương, nhưng ta không có ý định nhập học. Cáo từ”.

Một lần nữa xoay người đi.

Lý U U cáu bẳn quát theo: “Dương Huyên!"

Hắn lại dừng bước, quay lại nhìn.

Lý U U cắn môi, một hồi sau mới thốt lên: “Ngươi chỉ đang từ chối tấm lòng của ta thôi!"

Dương Huyên chỉ đáp: “Cáo từ, U U cô nương”.

Rồi nhanh chóng bến mất trong thành.

Để lại Lý U U tức tối đứng đó giậm chân liên hồi.

Lạc công tử nhìn theo bóng lưng Dương Huyên một hồi sau mới quay lại cười với Lý U U: “U U à, ta có thuê phòng bao ở Tiên Khách Lâu, mở tiệc tẩy trần cho muội..”.

Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của nàng ta: “Đa tạ ý tốt của Lạc công tử, nhưng hôm nay ta có phần mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi”.

Nói xong thì nâng gót đi mất.

Khiến nụ cười trên mặt Lạc công tử đọng lại.

Một hồi sau, gã mới hạ giọng nói: “Điều tra tên Dương Huyên ấy”.

Tiểu tư cung kính thi lễ rồi lùi đi.

Đôi mắt Lạc công tử khẽ nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.

...
Phiên ngoại 12: Váy trắng.

Dương Huyên đi vào thành.

Lý U U là một mỹ nhân, đã vậy còn liên tục tỏ ý tốt với hắn.

Nhưng hắn thật sự không có cảm giác gì với nàng ta.

Với hắn, đã không thích thì đừng dây vào, càng đừng làm gì khiến đối phương hiểu lầm.

Sống trên đời cần phải dứt khoát và chuyên nhất.

Trên phương diện tình cảm càng nên vậy.

Thích thì theo đuổi, không thích thì thôi, càng đừng nên chơi trò mập mờ ái muội.

Bởi vì có khi "anh trai mưa" còn tồi tệ hơn mấy thằng đểu cáng nữa.

Dạo quanh thành một vòng rồi, hắn bán con ngựa đi với giá mười linh thạch.

Điều này khiến hắn bất ngờ, bởi vì lúc mua nó hắn chỉ mất có ba viên mà thôi.

Giờ đổi lại tận mười viên đúng là lời!

Làm hắn tự dưng muốn đi buôn ngựa ghê.

Bán ngựa xong rồi, Dương Huyên ở trong thành nghe ngóng một phen, biết được nơi Diệp tộc ở thì không thèm ăn cơm mà hộc tốc chạy tới.

Từ hôn quan trọng nhất!

Bằng không thì cả hắn lẫn Dương tộc đều chẳng thể ngủ yên nổi.

Dương Huyên nhanh chóng đến nơi. Phủ đệ Diệp tộc còn khí phách hơn Dương tộc cả trăm lần, quy mô khổng lồ đến mức có thể xem như một tòa thành nhỏ.

Thấy hắn đi đến, một thị vệ trước phủ ngăn lại: “Công tử có chuyện gì chăng?"

Dương Huyên gật đầu: “Làm phiền vào thông báo, Dương Huyên của nhà họ Dương ở Nam Châu đến bái phỏng gia chủ nhà họ Diệp”.

Dương Huyên của nhà họ Dương?

Cái họ có chút quen thuộc nhưng thị vệ bỗng dưng lại không nhớ ra, bèn cau mày lại. Đúng lúc y định mở miệng thì một thị vệ khác cạnh đó đã thốt lên: “Ngươi chính là công tử Dương Huyên có hôn ước với tiểu thư?!"

Dương Huyên gật đầu: “Phải”.

Hai thị vệ nghe vậy thì hết hồn, một người vội vàng chạy vào báo tin.

Dương Huyên tới!

Thị vệ còn lại quan sát hắn một phen, cười hỏi: “Trên phố đồn rằng ngươi là phế vật, có thật vậy không?"

Trên dưới Diệp tộc đều biết vị hôn phu của Đại tiểu thư là ai, đồng thời cũng biết hôn sự này tuyệt đối sẽ đổ sông đổ biển, vì vậy nên thị vệ mới dám càn rỡ đến thế.

Nếu không có hôn ước, chỉ một cái nhà họ Dương cỏn con căn bản chẳng là gì trong mắt Diệp phủ.

Dương Huyên chỉ đáp: “Ngươi ta không thù không oán, hà cớ gì phải vũ nhục nhau?"

Thị vệ cười: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết, thứ phế vật như ngươi không xứng với Đại tiểu thư nhà họ Diệp!"

Dương Huyên gật đầu, không ra vẻ gì là tức giận.

Thấy hắn im lặng, thị vệ lại cười khẩy: “Quả nhiên là phế vật”.

Lúc này, tên thị vệ còn lại trở ra: “Dương công tử, Tộc trưởng cho mời”.

Dương Huyên gật đầu rồi theo y đi vào.

Tên thị vệ đeo đao còn liếc theo mỉa mai: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Dương Huyên đi vào trong, nhận thấy Diệp phủ còn lớn hơn tưởng tượng nhiều, nếu không có ai dẫn đường thì hắn đã lạc chắc rồi.

Không lâu sau, thị vệ dẫn hắn đến trước một gian thiền điện. Bên trong là một người phụ nữ mỹ miều khoác trường bào màu đỏ nhạt, thân hình đẫy đà nở nang, sắc mặt lạnh lùng, không giận mà uy.

Bà ta chỉ im lặng nhìn hắn, không nói lời nào.

Ấy vậy mà hắn lại cảm nhận được một cảm giác áp bách vô hình. Không phải do đối phương cố tình, mà do địa vị bà ta cao hơn, từ đó sinh ra khí thể uy nghiêm.

Dương Huyên trấn tĩnh lại, đưa tờ hôn thú ra cho bà ta: “Tiền bối, đây là hôn thú giữa ta và Diệp Thanh Nhi cô nương. Từ giờ trở đi, ta và nàng ấy không còn bất kỳ quan hệ nào nữa”.

Đơn giản.

Trực tiếp.

Không lòng vòng.

Người phụ nữ không nhận lấy, chỉ nói: “Ngươi đến để từ hôn”.

Dương Huyên gật đầu.

Người phụ nữ: “Vì sao?"

Dương Huyên điềm tĩnh đáp: “Ta tài sơ học thiển, thực lực yếu kém, không dám làm chậm trễ Diệp Thanh Nhi cô nương”.

Ánh mắt bà ta chợt trở nên ác liệt như muốn nhìn thấu hắn.

Dương Huyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh đúng mực.

Một hồi sau, người phụ nữ không nhìn nữa, chỉ nâng tách trà lên hớp nhẹ: “Ngươi khiến ta bất ngờ”.

Dương Huyên không đáp. Thật ra hắn chỉ muốn đặt tờ hôn thú xuống rồi rời đi ngay, nhưng làm vậy là bất lịch sự.

Diệp tộc đã giúp đỡ Dương phủ rất nhiều trong những năm này, hơn nữa cũng xem như bạn bè thâm giao với Dương Huyên hắn.

Nên hắn không muốn làm mối quan hệ này xấu đi.

Hắn chỉ đến để từ hôn, không phải để gây thù.

Người phụ nữ nhìn tờ hôn thú trong tay hắn, hỏi: “Sao ngươi không nổi giận khi bị thị vệ buông lời ác ý?"

Dương Huyên hỏi ngược lại: “Vì sao phải giận?"

Người phụ nữ: “Lấy thực lực giết mấy trăm Dị Giáo đồ trong mười hơi thở của ngươi, muốn giết y là chuyện quá dễ dàng. Nhưng ngươi không làm vậy vì sợ đắc tội Diệp phủ, bị chúng ta trách phạt?"

Dương Huyên chỉ đáp: “Tiền bối, ta chỉ đến từ hôn mà thôi”.

Ý bảo đừng có lan man quá được không?

Người phụ nữ nhìn hắn: “Trả lời ta”.

Dương Huyên suy nghĩ rồi đáp: “Vì ta không giận”.

Người phụ nữ nhíu mày: “Vì sao?"

Dương Huyên: “Y không có tư cách khiến ta phải giận”.

Ánh mắt Người phụ nữ nhìn hắn tràn đầy ngạc nhiên.

Không có tư cách?

Bốn chữ này nghe ngạo nghễ ung dung biết bao!

Khi biết thị vệ nhục mạ Dương Huyên, bà ta đã nghĩ đến hai loại khả năng. Thứ nhất, hắn nổi giận giết người, thị vệ bỏ mạng tại chỗ; thứ hai, hắn im lặng chịu đựng rồi đến mách bà ta, để bà ta xử lý thị vệ kia.

Nào ngờ cả hai đều không xảy ra.

Dương Huyên thật sự không hề nổi giận.

Hắn chỉ đến để từ hôn mà thôi.

Người phụ nữ im lặng. Bà ta biết trên dưới Diệp phủ, bao gồm chính bà, đều đã xem thường người thiếu niên này.

Hắn có Vô Địch Thánh Thể, nhưng nhiều năm nay lại cố tình ẩn giấu, che mắt thế nhân.

Làm bà ta không khỏi quan sát hắn kỹ càng hơn.

Dương Huyên vẫn đưa tờ hôn thú ra.

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ nhận lấy nó.

Thiếu niên này khiến bà ta kinh ngạc, khiến bà ta hoảng hốt, nhưng vẫn không thể gả con cho hắn.

Bởi vì con gái bà còn có thể kết hôn với người tốt hơn, hơn nữa gần như hầu hết trưởng lão trong phủ đều không đồng ý với hôn sự này.

Nhưng có lẽ vẫn có thể kết thiện duyên với hắn.

Bởi vì trực giác bà ta đang mách rằng thiếu niên này về sau tuyệt đối không phải tầm thường.

Người phụ nữ thốt lên: “Người đâu”.

Một ông lão lập tức xuất hiện cạnh bà ta.

Bà ta ra lệnh: “Giết tên thị vệ vừa vũ nhục Dương công tử”.

Ông lão hành lễ rồi rời đi.

Người phụ nữ thấy vẻ mặt tĩnh lặng của Dương Huyên thì tò mò: “Ngươi nói ngươi không tức giận, vậy vì sao không xin miễn tội cho y?"

Hắn chỉ đáp: “Không đáng”.

Người phụ nữ lại im lặng nhìn hắn chằm chằm.

Dương Huyên ôm quyền: “Xin cáo từ tiền bối”.

Rồi xoay người toan rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài: “Từ hôn? Ngươi đã hỏi ý ta chưa?"

Theo đó, một cô gái đi vào.

Nàng mặc một bộ váy trắng thướt tha.
Phiên ngoại 13: Ta sẽ bỏ nhà theo trai!

Cô gái trước mắt có dáng người thon gầy, váy trắng dài chạm đất, dung nhan tuyệt thế.

Lúc thấy cô gái này, Dương Huyên bỗng thấy quen thuộc vô cùng, như thể là người chí thân lâu năm không gặp.

Điều này khiến hắn vừa thấy nghi hoặc, lại vừa thấy có chút gì đó hoang đường, bởi vì hắn có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu hắn gặp người này.

Mà hắn cũng đoán được thân phận của cô gái trước mắt này, hiển nhiên đây chính là Đại tiểu thư Diệp tộc - Diệp Thanh Nhi.

Sau khi cô gái váy trắng đến, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên người Dương Huyên, ánh mắt ấy rất bình tĩnh, nhưng nơi đuôi mắt đã có ý cười thấp thoáng.

Thấy cô gái trước mắt nhìn mình mãi như thế thì Dương Huyên cũng có chút mất tự nhiên, hắn do dự một lúc rồi nói: "Thanh Nhi cô nương".

Diệp Thanh Nhi bình tĩnh nói: "Ngươi muốn từ hôn?"

Dương Huyên gật đầu.

Diệp Thanh Nhi nhìn chằm chằm Dương Huyên: "Tại sao?"

Dương Huyên thành thật nói: "Thanh liêm thôi, sao dám làm lỡ cô nương?"

Diệp Thanh Nhi bình tĩnh nói: "Ta không chê".

Dương Huyên sửng sốt, cái quỷ gì thế?

Nghe Diệp Thanh Nhi nói thế, người phụ nữ bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên không hiểu.

Những năm gần đây, sở dĩ Diệp tộc không từ hôn với Dương tộc không phải bởi vì Diệp tộc nhân từ, mà là vì Diệp Thanh Nhi ngăn cản.

Nguyên văn của nàng là, chuyện của nàng, để tự nàng xử lý.

Bởi vì Diệp Thanh Nhi có thiên phú kinh khủng, nên Diệp tộc chỉ đành tôn trọng ý của nàng.

Không ai ngờ rằng Diệp Thanh Nhi sẽ thật sự đồng ý việc kết hôn như thế, bởi vì tính cách Diệp Thanh Nhi lạnh nhạt, bình thường gần như không muốn tiếp xúc với bất kì ai.

Nhưng bây giờ thái độ của Diệp Thanh Nhi đối với Dương Huyên lại khiến người phụ nữ này hơi nghi ngờ.

Nàng biết Dương Huyên này?

Nhưng đây là chuyện căn bản không thể xảy ra.

Người phụ nữ thấy nghi hoặc vô cùng.

"Hôn sự lần này Diệp tộc ta không bao giờ đồng ý!"

Nhưng vào lúc này, bên ngoài chợt có một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên.

Ngay sau đó, một đám người đi vào trong đại điện.

Người tới đều là trưởng lão của Diệp tộc, dẫn đầu là Đại trưởng lão Diệp Minh.

Diệp Minh dẫn theo một nhóm trưởng lão vào điện rồi nhìn chằm chằm vào Dương Huyên, ánh mắt không hề có thiện cảm.

Thấy thế, người phụ nữ dẫn đầu lập tức sầm mặt xuống.

Nàng ta đã lén gặp riêng Dương Huyên nói rằng không muốn làm lớn chuyện lên, mọi người hảo tụ hảo tán, nhưng không ngờ rằng Đại trưởng lão lại dẫn người đến.

Bởi vì Đại trưởng lão theo phe cứng rắn, nhiều lần đã ra sức ép Diệp tộc giải trừ hôn ước.

Diệp Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Huyên, sau đó lại nói: "Vụ hôn nhân này Diệp tộc ta quyết không đồng ý".

Dương Huyên đang định nói gì đó thì Diệp Minh đột nhiên tức giận chỉ thẳng vào mặt hắn, nói: "Ngươi không xứng với Đại tiểu thư Diệp tộc ta!"

Dương Huyên cau mày lại, đang định đáp lời thì Diệp Thanh Nhi đột nhiên vươn tay lên chưởng ra một chiêu.

Đùng!

Diệp Minh còn chưa kịp trở tay thì đã bị Diệp Thanh Nhi chưởng một cái bay thẳng ra ngoài.

Ầm!

Diệp Minh bay ra ngoài, nện thẳng lên vách tường khiến nó sụp đổ...

Mọi người bối rối.

Dương Huyên cũng bối rồi theo.

Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Thanh Nhi.

Nhưng Diệp Thanh Nhi lại kéo Dương Huyên xoay người rời đi.

Khi mọi người phản ứng lại được thì Diệp Thanh Nhi đã kéo Dương Huyên biến mất ở xa xa.

Người phụ nữ vội vã đuổi theo: "Thanh Nhi..."

Sau khi mọi người ở Diệp phủ hồi thần lại thì cũng vội vàng đuổi theo sau.

Diệp Thanh Nhi dẫn Dương Huyên rời khỏi Diệp phủ rồi thì lập tức chạy lao đi.

Không mất bao lâu cả hai đã đến một bên hồ.

Dương Huyên vội vàng buông tay Diệp Thanh Nhi ra, nhưng một khắc sau, Diệp Thanh Nhi đã kéo ngược tay hắn lại, đồng thời còn lườm lấy một cái.

Dương Huyên: "..."

Bên hồ có không ít người đến thăm thú, nam nữ ríu rít, rất náo nhiệt.

Dương Huyên do dự một lúc rồi nói: "Thanh Nhi cô nương, cô... Cô làm vậy là có ý gì?"

Thành thật mà nói, lúc này hắn có chút mơ hồ.

Hắn đến từ hôn mà!

Sao lại thành ra như bây giờ rồi?

Diệp Thanh Nhi cứ nhìn hắn mãi mà chẳng nói gì.

Dương Huyên bị nàng nhìn đến mức mất tự nhiên, hắn trầm giọng nói: "Thanh Nhi cô nương, Diệp tộc sẽ không đồng ý giữ hôn ước của hai chúng ta đâu..."

Diệp Thanh Nhi chớp mắt một cái, nói giọng khinh thường: "Vậy ta sẽ bỏ nhà theo trai!"

Bỏ nhà theo trai?!

Vẻ mặt Dương Huyên lập tức sượng đi.

Bỏ nhà theo trai á hả?

Đệch?

Cô đang nói đùa à?

Dương Huyên gạt bỏ suy nghĩ này ngay.

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Dương Huyên, khóe miệng Diệp Thanh Nhi hơi cong lên, nụ cười này tựa hoa mai nở rộ trên núi tuyết băng giá, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Dương Huyên nhìn mà thất thần, nhưng cũng nhanh chóng hồi thần lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Thanh Nhi cô nương, hành động và lời nói của cô khiến ta rất nghi ngờ..."

Đúng lúc này, cường giả Diệp tộc đã đuổi đến đây.

Diệp Thanh Nhi thản nhiên nhìn mọi người trong Diệp tộc mà không nói gì.

Người phụ nữ dẫn đầu run giọng nói: "Thanh Nhi..."

Một trưởng lão lập tức đứng ra, lạnh lùng nói: "Diệp Thanh Nhi, đại sự hôn nhân của con sao con có thể tự làm chủ được? Con phải nhớ kỹ, con là người..."

Diệp Thanh Nhi lại vung tay chưởng một cái.

Đùng!
Phiên ngoại 14: Chờ ta

Trưởng lão kia lập tức bị chấn bay ra ngoài hơn mười trượng...

Mọi người Diệp tộc: "..."

Dương Huyên cũng đơ luôn, sao cô em này bạo lực vậy?

Nếu ở cùng nhau thật thì chẳng phải ngày ngày mình đều bị bạo lực gia đình à?

Diệp Thanh Nhi quay đầu nhìn về phía Dương Huyên, thấy vẻ mặt há hốc của Dương Huyên, nàng nhẹ giọng nói: "Huynh đừng sợ, ta rất dịu dàng".

Dương Huyên: "..."

Đúng lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên nói: "Việc hôn sự lần này, Diệp tộc ta không khước từ nữa".

Dương Huyên quay đầu nhìn người phụ nữ, bà ta vội vàng đi tới trước mặt hắn, sau đó trả hôn thú lại cho Dương Huyên: "Chúng ta chấp nhận hôn sự này".

Thành thật mà nói, bà ta cũng không cam lòng lắm, bởi thiên phú của Diệp Thanh Nhi quá đáng sợ, tương lai chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn.

Nhưng theo tình hình trước mắt thì bà ta không thể không thỏa hiệp được.

Bởi vì bà ta không ngờ rằng Diệp Thanh Nhi trước giờ không thích nói chuyện lại có tính cách nóng nảy như vậy, một lời không hợp là ra tay ngay.

Nếu cứ ồn ào như vậy nữa thì sẽ ép nàng ta bỏ đi mất!

Nghe người phụ nữ nói thế, Dương Huyên bỗng thấy cạn lời.

Chuyện này là sao?

Các người còn đổi ý nữa à?

"Không thể chấp nhận được!"

Đương lúc này, phía xa xa bỗng truyền đến một tiếng quát chói tai.

Dương Huyên quay đầu lại nhìn, người nói chuyện chính là Đại trưởng lão vừa bị Diệp Thanh Nhi đánh bay.

Lúc này mặt Đại trưởng lão đã sưng phù như đầu heo, trông rất buồn cười.

Diệp Thanh Nhi nhìn về phía Đại trưởng lão, ông ta lập tức biến sắc, trông có vẻ hơi kiêng dè. Ông ta do dự một lúc rồi nói: "Hôn sự này tuyệt đối không thể thành được, bằng không sẽ khiến Diệp tộc ta gặp tai họa ngập đầu".

Người phụ nữ cau mày lại: "Đại trưởng lão, ngươi có ý gì?"

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Tộc trưởng, thực không dám giấu giếm, nhà họ Hoang của Chúng Thần giới từng đến tìm ta, bọn họ hi vọng được kết thông gia với Diệp tộc!"

Nhà họ Hoang!

Ông ta vừa nói xong thì sắc mặt những cường giả Diệp tộc xung quanh đều thay đổi.

Diệp tộc được xem là một siêu cấp thế lực ở Huyền giới, nhưng nếu so với Chúng Thần giới thì chẳng là gì cả.

Mà nhà họ Hoang ở Chúng Thần giới lại là một thế lực khủng bố chỉ thua mỗi Chúng Thần Điện.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão, trong mắt có lửa giận: "Bọn họ làm sao biết được Thanh Nhi là người phàm... Có phải là ngươi..."

Đại trưởng lão vội nói: "Tất nhiên không phải là ta, là tổ tiên Diệp Phong đã đính hôn Diệp Thanh Nhi cho Hoang tộc..."

Nghe vậy, sắc mặt người phụ nữ trở nên cực kỳ khó coi.

Diệp Phong!

Đây là một vị tổ tiên của Diệp tộc, hiện tại đang ở Chúng Thần giới.

Bà ta không ngờ rằng Diệp Phong đã nhanh tay đính hôn Diệp Thanh Nhi cho Hoang tộc.

Phải biết rằng Diệp Thanh Nhi hiện vẫn còn hôn ước với Dương Huyên!

Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Thanh Nhi vẫn đang bình tĩnh đứng tại chỗ, ông ta do dự một lúc rồi nói: "Nếu con thật sự muốn tốt cho Dương công tử thì đừng liên quan gì đến hắn nữa, nếu không thì không chỉ mỗi Diệp tộc ta gặp tai họa ngập trời, mà Dương công tử cũng sẽ dính phải tai ương ngập đầu".

Diệp Thanh Nhi lạnh nhạt đáp: "Ồ".

Mọi người: "..."

Đại trưởng lão: "..."

Lúc này, người phụ nữ bỗng khẽ thở dài, bà ta chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Thanh Nhi, dịu giọng nói: "Thanh Nhi, có lẽ con không biết Hoang tộc, đây là một thế lực vô cùng mạnh mẽ, nếu con cứ khăng khăng ở bên Dương công tử thì sẽ hại Diệp tộc rất nhiều, cũng sẽ hại cả con lẫn hắn. Dương công tử đúng thật là nhân tài hiếm có, nhưng hắn thế đơn lực bạc, không có chỗ dựa, nếu bị nhà họ Hoang nhắm vào..."

Diệp Thanh Nhi quay đầu nhìn về phía Dương Huyên, nghiêm túc nói: "Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, huynh phải cố gắng tu luyện hơn nữa, biết chưa?"

Dương Huyên: "..."

Người phụ nữ cười khổ: "Thanh Nhi..."

Diệp Thanh Nhi thản nhiên nhìn người phụ nữ: "Chuyện của ta, tự ta xử lý".

Người phụ nữ lắc đầu: "Thanh Nhi, thực lực của Hoang tộc này, con..."

"Ngươi làm chủ?"

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh chợt vang lên từ phía chân trời, ngay sau đó, thời không xa xăm đột nhiên nứt ra, một ông lão áo bào trắng chậm rãi bước đến.

Thấy ông lão áo bào trắng này, các cường giả Diệp tộc có mặt nơi đây đều biến sắc, sau đó vội vàng cung kính hành lẽ: "Bái kiến lão tổ".

Diệp Phong!

Người phụ nữ do dự một lúc rồi cũng cung kính hành lễ.

Diệp Phong nhìn Diệp Thanh Nhi ở phía dưới, ánh mắt lạnh lùng: "Từ khi nào Diệp tộc đã đến lượt ngươi làm chủ rồi?"

Diệp Thanh Nhi đột nhiên vung tay lên tung chưởng.

Ầm!

Diệp Phong còn chưa kịp định hình đã lập tức bị đánh nổ tung, hóa thành một đống máu thịt...

Lúc này đây, tất cả mọi người đều đứng hình.

Cái gì vậy?

Đại trưởng lão nuốt nước bọt, sau đó run rẩy nói: "Ngài... Ngài ấy là lão tổ đấy! Con... Sao con lại giết lão tổ! Đây là đại nghịch..."

Diệp Thanh Nhi nhìn về phía Đại trưởng lão: "Vậy ông đi theo luôn nhé?"

Đại trưởng lão lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không!"

Mọi người: "..."

Diệp Thanh Nhi nhìn người phụ nữ trước mặt: "Chuyện của ta, tự ta làm chủ".

Nói xong, nàng kéo tay Dương Huyên rời đi.

Người phụ nữ đứng tại chỗ im lặng.

Diệp Phong là cảnh giới gì?

Là Thiên Nhân Cảnh đấy!

Nhưng lão lại bị giết trong nháy mắt!

Không chỉ có người phụ nữ, mà cường giả Diệp tộc có mặt ở đây cũng ý thức được chuyện này.

Không hề bình thường!

Đại trưởng lão đột nhiên nói: "Chúng ta đã đánh giá thấp thiên phú và thực lực của nàng rồi".

Mọi người đều im lặng.

Đâu chỉ là đánh giá thấp!

Bọn họ biết thực lực và thiên phú của Diệp Thanh Nhi đều rất đáng sợ, thế nhưng không ngờ rằng lại khủng bố đến vậy, ngay cả lão tổ mà cũng giết trong chớp mắt được.

Lúc này, một trưởng lão đột nhiên nói: "Nàng đã giết lão tổ... Vậy chẳng phải là đại nghịch bất đạo?"

Nghe vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía trưởng lão vừa lên tiếng.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Ông đừng loạn ngôn, Diệp Phong rõ ràng là tự chết, không liên quan gì đến Diệp Thanh Nhi hết! Hơn nữa... Thực không dám giấu giếm, Diệp Phong căn bản không phải người của Diệp tộc, lão... thật ra chỉ là con nuôi mà thôi!"

Mọi người: "..."

Ở một bên khác, Diệp Thanh Nhi dẫn Dương Huyên đi một đường dài, Dương Huyên đang định nói gì đó thì Diệp Thanh Nhi bên cạnh đột nhiên nhíu mày lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn thời không xa xôi, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo: "Thứ rác rưởi, tự cho bản thân là ghê gớm lắm à".

Nói rồi, nàng nhìn Dương Huyên: "Ta đi giết một cẩu nữ nhân đã, chờ ta".

Nói xong, nàng lập tức hóa thành một luồng kiếm quang biến đi mất.

Dương Huyên: "..."

..
Phiên ngoại 15: Học viện Chúng Thần.

Đi rồi?

Dương Huyên chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía chân trời, cảm thấy cả người tê dại.

Nàng ấy đi giết người sao?

Đầu óc hắn trống rỗng. Vốn hắn chỉ đến để từ hôn, ai ngờ đâu mọi chuyện lại phát triển đến mức này!

Với lại vị hôn thê của hắn trông như có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng thì phải.

Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ nàng ấy mạnh đến kinh khủng, mạnh đến không hợp lẽ thường!

Lão tổ nhà họ Diệp ít nhất cũng phải đến Thiên Nhân Cảnh mà lại bị nàng ấy vả cái chết tươi.

Giết trong nháy mắt!

Quá mức khác thường!

Rốt cuộc là nàng ấy mạnh đến đâu vậy chứ?

Dương Huyên ôm một dấu chấm hỏi cực lớn với thực lực của Diệp Thanh Nhi.

Bởi vì vị cô nương này mang lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.

Nhưng hắn cam đoan đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Dương Huyên rơi vào trầm tư một hồi mới nhìn lên chân trời. Tầm nửa giờ sau, thấy Diệp Thanh Nhi vẫn chưa trở về, hắn chợt sinh ra chút bồn chồn.

Tuy không biết vì sao nhưng hắn thật sự không mong nàng ấy gặp chuyện gì.

Lại đợi thêm một hồi, thấy dth vẫn chưa về, hắn quyết định đến Học viện Chúng Thần.

Hắn đã quyết định từ trước, sau khi từ hôn xong sẽ vào nhập học, bởi vì Chúng Thần là học viện tốt nhất Huyền giới, không chỉ có thể tu luyện Thần thuật mà còn có thể đọc vô vàn Thần tịch.

Bản thân Dương Huyên không có hứng thú với cái trước, chỉ một lòng tập trung vào cái sau. Hắn không chỉ thích đọc về những thứ được gọi là Thần trong đó, mà còn muốn tìm hiểu về lịch sử của toàn bộ Chúng Thần giới.

Bởi vì hắn muốn thử xem những Thần tịch ấy có thể giúp ký ức của hắn trở nên rõ ràng hơn không.

Dù hắn đã quyết chí sống yên ổn nhưng vẫn muốn biết về những ký ức mơ hồ kia.

Hắn rốt cuộc là ai?

Để làm vậy thì Học viện Chúng Thần tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, có thể hắn sẽ tìm được manh mối gì đó từ vô số Thần tịch để lại từ thời xa xưa.

Vừa khéo làm sao, đây chính là thời điểm Học viện Chúng Thần thu nhận học viên.

Dương Huyên rời khỏi ven hồ, cất bước đi thẳng đến học viện.

Nửa giờ sau, hắn có mặt dưới chân một ngọn núi đồ sộ, ngẩng lên chỉ thấy đỉnh núi chạm mây, chỉ mơ hồ nhận ra bóng dáng của cung điện lầu các trong mây như tiên cảnh.

Đây chính là Thần Sơn.

Học viện Chúng Thần được thành lập trên ngọn núi này. Nghe nói năm xưa có một vị Thần từng ngộ đạo ở đây, từ đó ngọn núi mới được đặt tên theo.

Trên núi là năm pho tượng cao đến nghìn trượng, điêu khắc bốn nam một nữ, ai nấy đều toát ra vẻ uy nghiêm vô hình khiến người khác không dám nhìn trực diện.

Bất kỳ ai từ dưới núi lên, khi thấy năm pho tượng đều không kiềm được mà sinh lòng kính sợ, hành lễ quỳ lạy.

Bởi đây chính là tượng của năm vị Thần trong truyền thuyết.

Nhưng đến lượt Dương Huyên nhìn thấy, hắn không những không cảm thấy kính sợ hay quỳ xuống bái lạy, mà chỉ đơn giản là tò mò.

Thần ư?

Trong Thần tịch hắn từng đọc, bọn họ được miêu tả là những người "chí cao vô thượng, không gì không thể, chủ nhân của muôn vàn chúng sinh".

Hắn đương nhiên không tin những lời này.

Bởi nhìn khắp lịch sử, có cuốn sách sử nào là không bị người thống trị dùng để tẩy não chúng sinh đâu?

Vì sao phải tẩy não? Đương nhiên là để dễ bề cai quản hơn rồi.

Dương Huyên không nhìn pho tượng nữa mà nhấc chân đi lên núi.

Nơi này là Thần Sơn, vì vậy ai đến đây cũng phải đi bộ mà lên, nếu bay sẽ bị xem là khinh nhờn Thần linh.

Mà ở Huyền giới, đó chính là trọng tội!

Dương Huyên tuy không để ý đến Thần với chả linh nhưng cũng sẽ không ngu đến nỗi khinh nhờn họ, tự tăng độ khó cho đời mình.

Thời gian Học viện Chúng Thần thu nhận học viên là một tháng. Trong thời gian này sẽ có vô số thiên tài yêu nghiệt từ các nơi đổ về, trong đó có một số người được tiến cử, có thể trực tiếp vào học, tỉ như Lý U U.

Số còn lại thì cần thông qua khảo hạch.

Tỉ như Dương Huyên hắn.

Hắn không mất bao lâu đã đi đến sườn núi. Từ trên đây nhìn xuống chỉ thấy phong cảnh vô biên, nhìn hết cảnh núi non, thích mắt vô cùng.

Lại tiếp tục lên đường, Dương Huyên nhanh chóng tới được đỉnh núi. Đập vào mắt hắn là một quảng trường lát đá rộng lớn, đã có không ít người tụ tập tại đó, hầu hết đều là thiên tài yêu nghiệt đến từ các thế giới khác nhau, tạo thành bầu không khí nhộn nhịp vô cùng.

Hắn nhìn quanh một vòng rồi đến xếp hàng trước một trụ đá có tên trụ trắc thí, chuyên dùng để kiểm tra thiên phú.

Tại vũ trụ Chúng Thần, thiên phú được chia thành tám loại: tư chất cực phẩm, thiên tài, thiên tài tuyệt thế, yêu nghiệt cái thế, Đại Đạo Chi Tử, dị số, người thiên mệnh và biến số.

Trong đó, thiên phú tối thiểu để được Học viện Chúng Thần nhận vào chính là thiên tài.

Có thể thấy yêu cầu cao đến nhường nào!

Trên quảng trường có hơn một trăm trụ trắc thí, vậy mà hàng người xếp trước mỗi trụ cũng đã kéo thành một cái đuôi thật dài. Thỉnh thoảng, sự xuất hiện của một yêu nghiệt cái thế lại khiến tất cả xôn xao lên.

"Trời ơi! Đại Đạo Chi Tử!"

Đúng lúc này, có giọng nói hoảng sợ vang lên cách đó không xa.

Bốn chữ cuối khiến toàn bộ quảng trường đọng lại trong giây lát trước khi mọi cái đầu quay phắt sang. Chỉ thấy một người nọ đứng trước cây trụ trắc thí đang sáng lên tận sáu bậc.

Lục đẳng!

Là Đại Đạo Chi Tử!

Đại Đạo Chi Tử là gì?

Từ này dùng để chỉ những ai có Đạo vận trên người, tức được Đại Đạo công nhận.

Bọn họ sở hữu thiên phú cao đến đáng sợ. Có khí vận Đại Đạo bảo vệ, họ không chỉ có thể hóa hung thành cát mà còn được Đại Đạo phù hộ, tu hành cả đời dễ dàng như ăn cơm uống nước.

Nói chi Huyền giới, thậm chí xét khắp vũ trụ Chúng Thần, bọn họ đã là những người xuất sắc tốp đầu.

Dương Huyên nhìn người kia, thấy đó là một thiếu niên cũng mười lăm, mười sáu tuổi. Y khoác trường bào trắng tinh, sống lưng thẳng tắp như mũi thương lưỡi kiếm, toàn thân tỏa ra khí tức dữ dội.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom