Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
- lúc nãy cô thấy rồi chứ?!
Tần Lạc Dương khẽ nhếch môi, đôi mắt nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh. Một tay lái xe, một tay gác lên gờ cửa
- thấy?! Tôi không thấy!!
Hàn Băng Di cúi đầu, đôi mắt nhắm hờ... Lúc nãy cô biết hắn đã nhìn thấy gì, cô biết hắn đang tức giận, cô biết hắn thật ra là đang nghĩ gì, nhưng... Cô tự thấy mình không hợp, một nhân viên mà lại trèo cao sao?! Hắn có vẻ hợp với cô gái họ Âu Dương kia hơn đấy chứ, cô ta cũng không tệ...
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm ăn nhỏ ven đường, Tần Lạc Dương nhanh chóng mở cửa xuống trước, bước sang phía cô để giúp. Hàn Băng Di bước xuống, cô thở dài, ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa, Tần Lạc Dương gọi thức ăn, anh ta thậm chí còn chẳng hỏi cô ăn gì cơ đấy?! Có hơi khó chịu, cô khẽ xoay đầu
Đồ ăn được dọn ra bàn, người nhân viên vui vẻ phục vụ, không quên liếc măt sđưa tình cùng vị tổng giám đốc này
- chúc quý khách ngon miệng
- mau ăn đi
Tần Lạc Dương gấp vào chén cô một chút mì, Hàn Băng Di khẽ cười cảm ơn, đưa vào miệng nếm thử, món ăn của hắn nấu vẫn là tuyệt nhất
Cô nhớ hắn quá, muốn được hắn ôm quá,muốn nghe hắn gọi "bảo bối" và còn muốn tham lam hôn hắn, nói hắn là cửa riêng mình... Nhưng mà... Chắc cô chẳng làm được rồi...
Bữa ăn kết thúc, từ đầu đến cuối cô cũng ăn trừng hai ba gấp đũa, trong đầu thì lại suy nghĩ, không có vấn đề nào là không liên quan đến Lâm Vũ Uy
Trở về đến cửa Lâm Thương, Hàn Băng Di vừa bước xuống xe thì cũng cùng lúc Dung Đình bước ra, cô khẽ cười chào rồi đi vào trong, cánh tay bị giữ chặt lại... Dung Đình nắm chặt thật, như muốn bóp nát xương cô rồi
- có thể nói chuyện một chút không?!
Dung Đình nhìn cô, đôi mắt to đen được kẻ viền cẩn thận, khuôn mặt nhỏ nhắn đủ làm say lòng người nhìn cô khôg chớp mắt... Hàn Băng Di phì cười
- được chứ
Đi vào đến phòng chờ cạnh sảnh, Dung Đình ngồi xuống ghế, Hàn Băng Di cũng tiếp đó ngồi xuống
- lúc nãy Vũ Uy nhìn thấy em cùng cậu ta...
- em biết
- anh ấy rất tức giận và..
- em biết
- anh ấy nghĩ em và cậu ta là..
- em biết
- nếu chuyện gì em cũng biết thì sao vẫn cứ làm..
- bởi vì chẳng phải anh ấy có bạn gái rồi sao?! Nếu vậy thì em là kẻ chen ngang?! Em không thích làm người thứ ba đâu...
Luôn bị cô cắt ngang câu nói, Dung Đình gần như mất bình tĩnh, lần này rút lại thì cô đang nghĩ gì vậy?!
- Băng Di, em không thấy là cô ta mới là kẻ chen ngang sao?! Em còn chưa biết giữa cô ta và Vũ Uy có quan hệ gì đã vội khẳng định là bạn gái sao?! Em có biết cô ta luôn là kẻ khiến người khác phải dè trừng vì trông cô ta như một con rắn độc không?!
-....
Phải, Dung Đình nói đúng, chưa gì cô đã vội kết luận rồi, tình yêu mà lu mờ lý trí nhỉ?! Cô đã mù quáng sao?! Bây giờ làm bất cứ việc gì cũng không thể hoàn thành nốt... Cô ... Đang thất bại với chính mình...
- Băng Di, em có thích Vũ Uy không?! Nói này nhé, Vũ Uy hình như thích cưng lắm đó
Dung Đình thì thầm vào tai cô, rồi che miệng cười. Hàn Băng Di cảm giác nóng người, mặt đỏ bừng, che hai bên tai lại lườm Dung Đình
- chị...
- Đình Đình em đâu rồi?!
Tiếng Vương Hạo Phong vang bên ngoài phòng chờ, Dung Đình khẽ cười, đi đến mở cửa, bịt cả mắt anh lại, rồi lại đùa giỡn
Hàn Băng Di nhìn theo, họ đã quen nhau rồi sao?! Nhanh thật, cô tự cười, cầm lấy giỏ khẽ cúi chào, lách người đi đến thang máy, bấm tầng cao nhất, cô và hắn còn cơ hội không?! Cô muốn thử ...
- Lâm Tổng, cô Âu Dương muốn gặp ngài
- nói cô ta về đi
Lâm Vũ Uy ngồi trong phòng làm việc, chán nản xoa hai bên thái dương, hắn đang nghĩ, nghĩ tại sao cô và ăhns luôn cãi nhau?!
Cộc cộc
Tiếng gõ cửa, hắn cau mày
- Lâm tổng, chiều nay có cuộc họp với Vũ Tước, chúng ta..
- tôi biết rồi
Hắn cắt ngang lời Lan Lăng, cô thất thiểu đi lại ghế ngồi xuống, đúng thật là thái độ của sếp quyết định tính của nhân viên a...
Ngồi trong phòng, hắn chán nản nằm xuống bàn, hắn muốn nghe giọng cô quá!!
Cộc cộc
- lại có chuyện gì?!
- em vào được không?!
Một câu nói nhưng lại làm hắn thay đổi tâm trạng, nhưng có gì đó không đúng?! Nếu là mọi lần cô sẽ không gõ cửa mà vào thẳng luôn ấy chứ?!
Hàn Băng Di đứng bên ngoài, có nghe cuộc đàm thoại ngăn ngủi của hắn và Lan Lăng, dường như hắn đang tức giận, hay một loại gần như vậy... Lại còn gặp Âu Dương Tử Kỳ đang ngồi ở ghế, lòng không khỏi dậy sóng, nhưng cô phải hỏi rõ đã
Cạch
Hắn mở cửa, tiếng bước chân chạy đến, rồi có một vật thể ôm chầm lấy hắn, rồi sau đó lại có tiếng nức nở, và sau đó... À không có sau đó..
Âu Dương Tử Kỳ chạy đến ôm chầm lấy hắn, cô ta khóc nấc lên, làm sao trên thế giới vẫn còn tồn tại một sinh vật mặt dày mà dai như đỉa thế này?! Hàn Băng Di cứng chân, không sao chuyển động cơ thế, hai mắt mở to... Hắn thì có cảm giác cơ mặt như đang giật liên hồi, bây giờ hắn muốn giết người quá!!! Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, đẩy cô gái đang ôm mình ra, phủi lại áo
- Cô Âu Dương, hình như có gì không phải, hay cô chưa hiểu tôi nói?! Nếu không còn chuyện gì xin cô về cho, tôi còn việc khác phải làm
Hắn nói rồi, kéo tay Hàn Băng Di vào, cách cửa đóng lại mạnh mẽ, Lan Lăng đứng nhìn, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, cái cô tên Âu Dương gì gì đó, rút lại cô ta không hiểu tiếng người sao?! Âu Dương Tử Kỳ mặt căn thẳng, hít sâu một hơi lạnh đi đến thang máy " Lâm Vũ Uy, anh sẽ phải hối hận, trước sau, anh đều sẽ là của tôi". Đôi mắt căm phẫn không quên liếc nhìn Lan Lăng Đang đứng run rẩy, cười giợng nhìn cô ả
Cạch
- anh...
______
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tần Lạc Dương khẽ nhếch môi, đôi mắt nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh. Một tay lái xe, một tay gác lên gờ cửa
- thấy?! Tôi không thấy!!
Hàn Băng Di cúi đầu, đôi mắt nhắm hờ... Lúc nãy cô biết hắn đã nhìn thấy gì, cô biết hắn đang tức giận, cô biết hắn thật ra là đang nghĩ gì, nhưng... Cô tự thấy mình không hợp, một nhân viên mà lại trèo cao sao?! Hắn có vẻ hợp với cô gái họ Âu Dương kia hơn đấy chứ, cô ta cũng không tệ...
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm ăn nhỏ ven đường, Tần Lạc Dương nhanh chóng mở cửa xuống trước, bước sang phía cô để giúp. Hàn Băng Di bước xuống, cô thở dài, ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa, Tần Lạc Dương gọi thức ăn, anh ta thậm chí còn chẳng hỏi cô ăn gì cơ đấy?! Có hơi khó chịu, cô khẽ xoay đầu
Đồ ăn được dọn ra bàn, người nhân viên vui vẻ phục vụ, không quên liếc măt sđưa tình cùng vị tổng giám đốc này
- chúc quý khách ngon miệng
- mau ăn đi
Tần Lạc Dương gấp vào chén cô một chút mì, Hàn Băng Di khẽ cười cảm ơn, đưa vào miệng nếm thử, món ăn của hắn nấu vẫn là tuyệt nhất
Cô nhớ hắn quá, muốn được hắn ôm quá,muốn nghe hắn gọi "bảo bối" và còn muốn tham lam hôn hắn, nói hắn là cửa riêng mình... Nhưng mà... Chắc cô chẳng làm được rồi...
Bữa ăn kết thúc, từ đầu đến cuối cô cũng ăn trừng hai ba gấp đũa, trong đầu thì lại suy nghĩ, không có vấn đề nào là không liên quan đến Lâm Vũ Uy
Trở về đến cửa Lâm Thương, Hàn Băng Di vừa bước xuống xe thì cũng cùng lúc Dung Đình bước ra, cô khẽ cười chào rồi đi vào trong, cánh tay bị giữ chặt lại... Dung Đình nắm chặt thật, như muốn bóp nát xương cô rồi
- có thể nói chuyện một chút không?!
Dung Đình nhìn cô, đôi mắt to đen được kẻ viền cẩn thận, khuôn mặt nhỏ nhắn đủ làm say lòng người nhìn cô khôg chớp mắt... Hàn Băng Di phì cười
- được chứ
Đi vào đến phòng chờ cạnh sảnh, Dung Đình ngồi xuống ghế, Hàn Băng Di cũng tiếp đó ngồi xuống
- lúc nãy Vũ Uy nhìn thấy em cùng cậu ta...
- em biết
- anh ấy rất tức giận và..
- em biết
- anh ấy nghĩ em và cậu ta là..
- em biết
- nếu chuyện gì em cũng biết thì sao vẫn cứ làm..
- bởi vì chẳng phải anh ấy có bạn gái rồi sao?! Nếu vậy thì em là kẻ chen ngang?! Em không thích làm người thứ ba đâu...
Luôn bị cô cắt ngang câu nói, Dung Đình gần như mất bình tĩnh, lần này rút lại thì cô đang nghĩ gì vậy?!
- Băng Di, em không thấy là cô ta mới là kẻ chen ngang sao?! Em còn chưa biết giữa cô ta và Vũ Uy có quan hệ gì đã vội khẳng định là bạn gái sao?! Em có biết cô ta luôn là kẻ khiến người khác phải dè trừng vì trông cô ta như một con rắn độc không?!
-....
Phải, Dung Đình nói đúng, chưa gì cô đã vội kết luận rồi, tình yêu mà lu mờ lý trí nhỉ?! Cô đã mù quáng sao?! Bây giờ làm bất cứ việc gì cũng không thể hoàn thành nốt... Cô ... Đang thất bại với chính mình...
- Băng Di, em có thích Vũ Uy không?! Nói này nhé, Vũ Uy hình như thích cưng lắm đó
Dung Đình thì thầm vào tai cô, rồi che miệng cười. Hàn Băng Di cảm giác nóng người, mặt đỏ bừng, che hai bên tai lại lườm Dung Đình
- chị...
- Đình Đình em đâu rồi?!
Tiếng Vương Hạo Phong vang bên ngoài phòng chờ, Dung Đình khẽ cười, đi đến mở cửa, bịt cả mắt anh lại, rồi lại đùa giỡn
Hàn Băng Di nhìn theo, họ đã quen nhau rồi sao?! Nhanh thật, cô tự cười, cầm lấy giỏ khẽ cúi chào, lách người đi đến thang máy, bấm tầng cao nhất, cô và hắn còn cơ hội không?! Cô muốn thử ...
- Lâm Tổng, cô Âu Dương muốn gặp ngài
- nói cô ta về đi
Lâm Vũ Uy ngồi trong phòng làm việc, chán nản xoa hai bên thái dương, hắn đang nghĩ, nghĩ tại sao cô và ăhns luôn cãi nhau?!
Cộc cộc
Tiếng gõ cửa, hắn cau mày
- Lâm tổng, chiều nay có cuộc họp với Vũ Tước, chúng ta..
- tôi biết rồi
Hắn cắt ngang lời Lan Lăng, cô thất thiểu đi lại ghế ngồi xuống, đúng thật là thái độ của sếp quyết định tính của nhân viên a...
Ngồi trong phòng, hắn chán nản nằm xuống bàn, hắn muốn nghe giọng cô quá!!
Cộc cộc
- lại có chuyện gì?!
- em vào được không?!
Một câu nói nhưng lại làm hắn thay đổi tâm trạng, nhưng có gì đó không đúng?! Nếu là mọi lần cô sẽ không gõ cửa mà vào thẳng luôn ấy chứ?!
Hàn Băng Di đứng bên ngoài, có nghe cuộc đàm thoại ngăn ngủi của hắn và Lan Lăng, dường như hắn đang tức giận, hay một loại gần như vậy... Lại còn gặp Âu Dương Tử Kỳ đang ngồi ở ghế, lòng không khỏi dậy sóng, nhưng cô phải hỏi rõ đã
Cạch
Hắn mở cửa, tiếng bước chân chạy đến, rồi có một vật thể ôm chầm lấy hắn, rồi sau đó lại có tiếng nức nở, và sau đó... À không có sau đó..
Âu Dương Tử Kỳ chạy đến ôm chầm lấy hắn, cô ta khóc nấc lên, làm sao trên thế giới vẫn còn tồn tại một sinh vật mặt dày mà dai như đỉa thế này?! Hàn Băng Di cứng chân, không sao chuyển động cơ thế, hai mắt mở to... Hắn thì có cảm giác cơ mặt như đang giật liên hồi, bây giờ hắn muốn giết người quá!!! Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, đẩy cô gái đang ôm mình ra, phủi lại áo
- Cô Âu Dương, hình như có gì không phải, hay cô chưa hiểu tôi nói?! Nếu không còn chuyện gì xin cô về cho, tôi còn việc khác phải làm
Hắn nói rồi, kéo tay Hàn Băng Di vào, cách cửa đóng lại mạnh mẽ, Lan Lăng đứng nhìn, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, cái cô tên Âu Dương gì gì đó, rút lại cô ta không hiểu tiếng người sao?! Âu Dương Tử Kỳ mặt căn thẳng, hít sâu một hơi lạnh đi đến thang máy " Lâm Vũ Uy, anh sẽ phải hối hận, trước sau, anh đều sẽ là của tôi". Đôi mắt căm phẫn không quên liếc nhìn Lan Lăng Đang đứng run rẩy, cười giợng nhìn cô ả
Cạch
- anh...
______
Đọc nhanh tại Vietwriter.com