Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Hàn Băng Di trừng mắt nhìn hắn, từng đợt điện chạy qua khi tay hắn chạm vào người cô, ấm nhưng sao có cảm giác sẽ mất bất cứ lúc nào vậy...
Môi chạm môi, cảm giác ươn ướt làm cô mơ hồ, nhắm mắt lại mà hưởng thụ...
___
- Lâm tổng, Tần Tổng đến gặp ngài
Tiếng ngoài cửa phòng làm việc vọng vào, hắn xoa thái dương, gần đây hay đau đầu quá, đóng hồ sơ trên bàn, kéo lại áo
- mời vào
- ây da, hôm nay Lâm thiếu gia có vẻ mệt mỏi nha
- cậu đừng đùa
Hắn đứng dậy, đi đến ghế sô fa ngồi xuống, Tần Lạc Dương cũng đi đến ngồi đối diện, nới lỏng cà vạt
- hôm qua cậu làm gì với nhân viên của tôi
- thì chỉ là cậu không thấy giống cô bé kia lắm sao?!
Tần Lạc Dương nhếch môi, khum người, hai tay đê trên chân, hơi cau mày nhìn hắn
- cô bé mà lúc trước cậu cảm nắng ấy hahahaa...
- đừng đùa
Phải rồi!! Lúc trước hắn cũng từng cảm nắng một cô bé xinh xắn, năm cao trung hắn học chung với Tần lạc Dương, có ai mà lại không biết Lâm thiếu gia danh giá của Lâm Thương lại âm thầm theo đuổi cô bé đó
- hừ...
Hắn hất mặt quay đi, rồi lại thở dài, nếu năm đó cô bé đó không biến mất thì có lẽ hắn cũng không phải đi nơi này nơi khác kiếm để Lâm chủ tịch ép cưới, cũng không phải mòn mỏi nghe ngóng tình hình rồi lại mòn mỏi đợi, tên Lâm Vũ Uy đó giờ biến mất rồi, hắn không muốn lại là người như vậy, người chỉ biết đợi chờ, bây giờ con người hiện tại đã chín chắn hơn, có vẻ khá trầm hơn, nếu hắn đã xác định thì thứ đó nhất định thuộc về hắn, .....
- cậu đến có việc gì sao?!
- à thì....
- ...
Hắn nhíu mày nhìn Tần Lạc Dương đang e ngại, mắt nhìn hướng khác, tay đưa ra sau gáy
- cậu có tin tình yêu sét đánh không?!
-... Ý cậu là...
- hì... Thì cô trợ lý có gì đặc biệt lắm không, nếu không cho phép t...
- không được
Hắn cắt ngang lời Lạc Dương, vẻ khó chịu lộ rõ, đứng dậy kéo lại tay áo
- nếu đã là trợ lý ắt hẳn rất quan trọng, tình yêu sét đánh cậu mang về nhà đi, cô gái đó không thể đi cùng cậu
- này đừng nói là... Cậu thích..cô ta
- về đi, nếu không có chuyện gì thì về đi, tôi còn cả đống hồ sơ chưa kiểm duyệt
Hắn đi ra cửa, mở sẵn, Tần Lạc Dương phần nào hiểu được, cười thầm đi đến cửa không quên huýt vào vai hắn môt cái
- cho cậu biết, nếu thích thì khai đi, nếu không đến lúc có người đê rý thì đừng trách, như tôi chẳng hạn
Ý cười hiện rõ, hắn không trả lời, đẩy Tần Lạc Dương ra thật nhanh rồi đi trở vào, nằm hẳn lên ghế sôfa, tay gác trên chán "Lạc Dương nói đúng, cô bé đó có vài phần rất giống bảo bối, nhưng lại không phải, tên cả hai đều khác nhau" hắn thở dài, mắt dần nhắm lại
Cạch..
Cánh cửa mở nhẹ, tiếng giày nhẹ truyền đến, hắn vẫn mơ hồ nhắm mắt nằm trên ghế, có lẽ là đã khá mệt, người đó ngồi xuống, tay khẽ vờn trên mặt hắn, làm Lâm Vũ Uy nhíu mày, mắt khẽ nheo lại, người con gái ngồi trước mắt hắn trông quen quá... Mùi hương này...
- bảo bối...
Tay hắn khẽ chạm vào bàn tay mềm mại của cô gái, cô gái cười thầm, không lên tiếng, chỉ im lặng vuốt nhẹ mặt hắn rồi ngắm nhìn khuôn mặt đó...
- Chị ơi, hồ sơ lúc nãy chị đã đưa vào phòng Lâm Tổng chưa?!
Hàn Băng Di đi đến bàn tiếp tân, trên tay lại là một đống giấy tờ, tay kia đưa lên xem giờ "7 giờ"
- hừ... Đã 7 giờ tối rồi cơ đấy
- Hàn trợ lý, lúc nãy có người vào phòng Lâm Tổng nên chưa dám làm phiền, em đến xem thử
Lại một đống giấy chất lên tay cô, chị tiếp tân cười, cô lườm sơ qua, rồi lại đi đến thang máy, khó khăn bấm nút rồi đi vào
Keng...
Tiếng thang máy mở, Hàn Băng Di lại cực nhọc mang ra, đôi giày cao gót thật sự quá vướng víu, cũng may cô chỉ mang giày búp bê nếu không thì có mà lê lết mang đống này lên tầng này, dù gì cô cũng chẳng quên và hơn hết là không thích giày cao gót
Hmmm đã 7 giờ tối, cô chợt nghĩ đến không biết hắn đã ăn gì chưa hay vẫn đang làm việc, gần đây cảm thấy hắn có vẻ thường xuyên đau đầu thì phải
Đi đến bàn tiếp, chị gái ngồi đó cười hiền chào cô, chị ta là Lan Lăng, thư ký mới của công ty do cô và hắn tuyển cơ đấy ) Lan Lăng khá tốt tính, có điều ở con gái phụ nữ việc đáng lo ngại nhất chính là chị ta rất thích tám chuyện, chỉ cần một hành động nhỏ như có người trong công ty té hay bất cứ chuyện gì, cứ đúng chủ đề chị ta lại nói không ngưng nghĩ, Hàn Băng Di khẽ cười chào lại, để đỡ đống giấy lên bàn
- Lâm Vũ Uy có bên trong không chị?!
- hmmm.. Có nhưng mà hình như đang tiếp khách
- bao lâu rồi ạ
- được 15 phút hơn thì phải, chị cũng không để ý lắm, cô gái đó tự dưng đi đến, chị gọi lại thì cô ta nói rằng đã được Lâm tổng hẹn rồi đi vào phòng luôn, thấy nãy giờ vẫn không ra có lẽ là có hẹn thật
Lan Lăng khoanh tay, một tay để lên cằm như đang suy nghĩ rồi lại cười nhìn cô
- mà sao thế?!
Cô chỉ cười, lắc đầu
- dạ không có gì, vậy lúc nãy không có em còn ai vào nữa không chị?!
- à phải rồi, lúc trước đó hình như Tần tổng cũng có đến, rồi bị Lâm tổng đuổi ra thì phải rồi mới tới cô gái này
Lan Lăng cười tươi, tiếp tục sự nghiệp lướt face của mình, Hàn Băng Di thở dài, ôm đống giấy đến trước cửa phòng, quả nhiên cánh cửa này cách âm tốt thật, cô chẳng nghe được gì bên trong, để hẳn giấy tờ sang môt bên tay, tay còn lại đưa lên sờ lấy sợi dây chuyền trước cổ" nên vào không?!" Đắn đo một lúc, Hàn Băng Di gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, hơi nhíu mày, nếu là mọi lần hắn chắc chắn đã hỏi ai vậy?!
Cạch...
Cánh cửa mở hé một chút, có lẽ hắn đang bận tiếp khách nên không trả lời hay do lực gõ của cô không đủ làm hắn nghe thấy, Hàn Băng Di đưa mắt nhìn qua khe cửa, giấy bỗng rơi xuống đất, người cô cứng đờ ra
- ai?!
Nghe tiếng, cô gái xoay đầu qua nhìn chỉ thấy một cô gái đang thất thần đứng đó, Lâm Vũ Uy cũng chợt tỉnh hẳn, hơi nhíu mày nhìn
Bộp bộp bộp
- diễn hay lắm, Uy, anh diễn tốt thật...
_____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Môi chạm môi, cảm giác ươn ướt làm cô mơ hồ, nhắm mắt lại mà hưởng thụ...
___
- Lâm tổng, Tần Tổng đến gặp ngài
Tiếng ngoài cửa phòng làm việc vọng vào, hắn xoa thái dương, gần đây hay đau đầu quá, đóng hồ sơ trên bàn, kéo lại áo
- mời vào
- ây da, hôm nay Lâm thiếu gia có vẻ mệt mỏi nha
- cậu đừng đùa
Hắn đứng dậy, đi đến ghế sô fa ngồi xuống, Tần Lạc Dương cũng đi đến ngồi đối diện, nới lỏng cà vạt
- hôm qua cậu làm gì với nhân viên của tôi
- thì chỉ là cậu không thấy giống cô bé kia lắm sao?!
Tần Lạc Dương nhếch môi, khum người, hai tay đê trên chân, hơi cau mày nhìn hắn
- cô bé mà lúc trước cậu cảm nắng ấy hahahaa...
- đừng đùa
Phải rồi!! Lúc trước hắn cũng từng cảm nắng một cô bé xinh xắn, năm cao trung hắn học chung với Tần lạc Dương, có ai mà lại không biết Lâm thiếu gia danh giá của Lâm Thương lại âm thầm theo đuổi cô bé đó
- hừ...
Hắn hất mặt quay đi, rồi lại thở dài, nếu năm đó cô bé đó không biến mất thì có lẽ hắn cũng không phải đi nơi này nơi khác kiếm để Lâm chủ tịch ép cưới, cũng không phải mòn mỏi nghe ngóng tình hình rồi lại mòn mỏi đợi, tên Lâm Vũ Uy đó giờ biến mất rồi, hắn không muốn lại là người như vậy, người chỉ biết đợi chờ, bây giờ con người hiện tại đã chín chắn hơn, có vẻ khá trầm hơn, nếu hắn đã xác định thì thứ đó nhất định thuộc về hắn, .....
- cậu đến có việc gì sao?!
- à thì....
- ...
Hắn nhíu mày nhìn Tần Lạc Dương đang e ngại, mắt nhìn hướng khác, tay đưa ra sau gáy
- cậu có tin tình yêu sét đánh không?!
-... Ý cậu là...
- hì... Thì cô trợ lý có gì đặc biệt lắm không, nếu không cho phép t...
- không được
Hắn cắt ngang lời Lạc Dương, vẻ khó chịu lộ rõ, đứng dậy kéo lại tay áo
- nếu đã là trợ lý ắt hẳn rất quan trọng, tình yêu sét đánh cậu mang về nhà đi, cô gái đó không thể đi cùng cậu
- này đừng nói là... Cậu thích..cô ta
- về đi, nếu không có chuyện gì thì về đi, tôi còn cả đống hồ sơ chưa kiểm duyệt
Hắn đi ra cửa, mở sẵn, Tần Lạc Dương phần nào hiểu được, cười thầm đi đến cửa không quên huýt vào vai hắn môt cái
- cho cậu biết, nếu thích thì khai đi, nếu không đến lúc có người đê rý thì đừng trách, như tôi chẳng hạn
Ý cười hiện rõ, hắn không trả lời, đẩy Tần Lạc Dương ra thật nhanh rồi đi trở vào, nằm hẳn lên ghế sôfa, tay gác trên chán "Lạc Dương nói đúng, cô bé đó có vài phần rất giống bảo bối, nhưng lại không phải, tên cả hai đều khác nhau" hắn thở dài, mắt dần nhắm lại
Cạch..
Cánh cửa mở nhẹ, tiếng giày nhẹ truyền đến, hắn vẫn mơ hồ nhắm mắt nằm trên ghế, có lẽ là đã khá mệt, người đó ngồi xuống, tay khẽ vờn trên mặt hắn, làm Lâm Vũ Uy nhíu mày, mắt khẽ nheo lại, người con gái ngồi trước mắt hắn trông quen quá... Mùi hương này...
- bảo bối...
Tay hắn khẽ chạm vào bàn tay mềm mại của cô gái, cô gái cười thầm, không lên tiếng, chỉ im lặng vuốt nhẹ mặt hắn rồi ngắm nhìn khuôn mặt đó...
- Chị ơi, hồ sơ lúc nãy chị đã đưa vào phòng Lâm Tổng chưa?!
Hàn Băng Di đi đến bàn tiếp tân, trên tay lại là một đống giấy tờ, tay kia đưa lên xem giờ "7 giờ"
- hừ... Đã 7 giờ tối rồi cơ đấy
- Hàn trợ lý, lúc nãy có người vào phòng Lâm Tổng nên chưa dám làm phiền, em đến xem thử
Lại một đống giấy chất lên tay cô, chị tiếp tân cười, cô lườm sơ qua, rồi lại đi đến thang máy, khó khăn bấm nút rồi đi vào
Keng...
Tiếng thang máy mở, Hàn Băng Di lại cực nhọc mang ra, đôi giày cao gót thật sự quá vướng víu, cũng may cô chỉ mang giày búp bê nếu không thì có mà lê lết mang đống này lên tầng này, dù gì cô cũng chẳng quên và hơn hết là không thích giày cao gót
Hmmm đã 7 giờ tối, cô chợt nghĩ đến không biết hắn đã ăn gì chưa hay vẫn đang làm việc, gần đây cảm thấy hắn có vẻ thường xuyên đau đầu thì phải
Đi đến bàn tiếp, chị gái ngồi đó cười hiền chào cô, chị ta là Lan Lăng, thư ký mới của công ty do cô và hắn tuyển cơ đấy ) Lan Lăng khá tốt tính, có điều ở con gái phụ nữ việc đáng lo ngại nhất chính là chị ta rất thích tám chuyện, chỉ cần một hành động nhỏ như có người trong công ty té hay bất cứ chuyện gì, cứ đúng chủ đề chị ta lại nói không ngưng nghĩ, Hàn Băng Di khẽ cười chào lại, để đỡ đống giấy lên bàn
- Lâm Vũ Uy có bên trong không chị?!
- hmmm.. Có nhưng mà hình như đang tiếp khách
- bao lâu rồi ạ
- được 15 phút hơn thì phải, chị cũng không để ý lắm, cô gái đó tự dưng đi đến, chị gọi lại thì cô ta nói rằng đã được Lâm tổng hẹn rồi đi vào phòng luôn, thấy nãy giờ vẫn không ra có lẽ là có hẹn thật
Lan Lăng khoanh tay, một tay để lên cằm như đang suy nghĩ rồi lại cười nhìn cô
- mà sao thế?!
Cô chỉ cười, lắc đầu
- dạ không có gì, vậy lúc nãy không có em còn ai vào nữa không chị?!
- à phải rồi, lúc trước đó hình như Tần tổng cũng có đến, rồi bị Lâm tổng đuổi ra thì phải rồi mới tới cô gái này
Lan Lăng cười tươi, tiếp tục sự nghiệp lướt face của mình, Hàn Băng Di thở dài, ôm đống giấy đến trước cửa phòng, quả nhiên cánh cửa này cách âm tốt thật, cô chẳng nghe được gì bên trong, để hẳn giấy tờ sang môt bên tay, tay còn lại đưa lên sờ lấy sợi dây chuyền trước cổ" nên vào không?!" Đắn đo một lúc, Hàn Băng Di gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, hơi nhíu mày, nếu là mọi lần hắn chắc chắn đã hỏi ai vậy?!
Cạch...
Cánh cửa mở hé một chút, có lẽ hắn đang bận tiếp khách nên không trả lời hay do lực gõ của cô không đủ làm hắn nghe thấy, Hàn Băng Di đưa mắt nhìn qua khe cửa, giấy bỗng rơi xuống đất, người cô cứng đờ ra
- ai?!
Nghe tiếng, cô gái xoay đầu qua nhìn chỉ thấy một cô gái đang thất thần đứng đó, Lâm Vũ Uy cũng chợt tỉnh hẳn, hơi nhíu mày nhìn
Bộp bộp bộp
- diễn hay lắm, Uy, anh diễn tốt thật...
_____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook