Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
-alo
Tút...tút...tút
Tiếng điện thoại cắt ngang...
Hắn vừa nghe máy thì anh lại tắt máy sao? Định chọc tức hắn sao?
Phụt...
Bên cạnh hắn, Hàn Băng Di cười lăn lộn, nằm lăn ra ghế cười một trận, hắn tức đến đỏ mặt, bỏ điện thoại vào lại túi, tay nắm thành nấm đấm đi đến chỗ Hàn Băng Di đang nằm, hắn đẩy cổ cô lên gần phía mình, một tay khác vuốt nhẹ tóc cô ra phía sau lưng , kéo rộng cà vạt
- chúng ta tiếp tục chứ, bảo bối?!
- tiếp tục?
Cô im ngay lập tức, hai mắt mở to tròn nhìn hắn, tay run run, lo lắng nhìn hắn
- tiếp tục chuyện vừa rồi
Chẳng chờ Hàn Băng Di trả lời, cúi xuống mạnh bạo hôn cô
Hàn Băng Di sợ hãi nhưng vẫn để yên, môi cô như muốn rơi ra, hắn hút rất mạnh, làm cô chẳng thở được, cô xoay cổ đi lại bị tay hắn kiềm lại, bất lực cô buông thõng, hắn chẳng ngừng lại một giây nào, thấy cô im lặng thì cũng thả ra dần, im lặng dựa trán mình vào trán cô, hai tay vẫn giữ ở đầu cô
- ...
Thấy đã được hắn thả, cô gấp rút thở lấy hơi, hít mạnh rồi lại thở ra cứ vậy mà lặp lại nhiều lần, rồi lấy tay lau miệng, lau lau lau, bên cạnh hắn ngồi xuống, che miệng cười
- cười gì?
- không có gì, bảo bối là lần đầu em hôn sao?
Cô đang hùng hổ, nghe hắn hỏi thì xoay mặt đi, mặt lập tức ửng đỏ...
- ùm
- thật không nghĩ đến
-...
- em đang ngại sao? Bảo bối, dù gì thì...
Tiếng nấc làm hắn phải ngưng nói, quay cô lại nhìn, Hàn Băng Di đang khóc sao? Chỉ là một cái hôn thôi mà
- bảo bối
Hắn bối rối không biết nên làm gì cho cô nín, chạy đi lấy khăn giấy cô không lau, lấy các thứ đồ đã mua cô cũng không thèm đưa đồ ăn cô đẩy đi, lại lần nữa hắn thấy hối hận, nếu biết cô khóc dai như vậy thì hắn dại gì lại đi làm vậy, có thể nói Dung Đình là người hắn cũng khó dỗ nhưng chỉ có một lần, còn cô thì .... Hắn xoa thái dương, bế sốc cô đi lên lầu, "ném" cô nằm xuống giường, nhếch môi, cô làm mặt gian nhất
- nếu em không nín thì tối nay anh không chỉ hôn thôi đâu
Hàn Băng Di lúc này mới thôi khóc, cố nén tiếng nấc lại, mặt oan ức nhìn hắn. Lâm Vũ Uy thở phào, đứng dậy cởi áo khoác ra, cà vạt cũng mở ra, ngồi xuống giường
- muốn đi đâu không?
Hai tay gác sau đầu, hắn nằm ra giường, đầu nghiêng sang phía cô ngồi
- ...
- đừng mong anh xin lỗi
Hắn xoay lại nhìn trần nhà, cô kéo sửa lại áo, vuốt lại tóc, đứng dậy
- đi đâu...cũng được
Hàn Băng Di im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, lườm hắn rồi đi thay đồ
____
Chiếc BMW hiên ngang trước cửa nhà, Hàn Băng Di đảo mắt quanh, đóng cửa lại rồi đi đến phía chiếc xe, Lâm Vũ Uy ngồi ghế tài xế, gác tay lên gờ xe, thấy cô mở cửa xe thì đảo mắt nhìn sang
- lâu không?
- không, khoảng 1 tiếng
Hắn nói "không" nhưng lại móc cô câu sau là thế nào? Hàn Băng Di nhíu mày, để giỏ xách sang một bên, mở cửa sổ
- anh định đi đâu?
- hôm nay ngày mấy nhỉ?
- 15/3
- ừ
Nói rồi hắn cho chiếc xe phóng đi, nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, gió thổi vào xe, Hàn Băng Di thoải mái nhìn ra cửa sổ, rất mát, bên ngoài cũng không nhiều xe mấy
Sau vài phút, chiếc xe dừng lại trước một hội chợ, Hàn Băng Di có vẻ rất hứng thú nhưng vẫn thấy khó hiểu nhìn hắn
- anh muốn đi ở đây?
- ừ lâu rồi không đi
Lâm Vũ Uy bước xuống xe, nhanh chân đi đến bên cửa Hàn Băng Di, mở cửa mời cô xuống, Hàn Băng Di khẽ cười, hất mặt ra vẻ rồi bước xuống xe
Cả buổi tối, cả hai đi hết chỗ này đến chỗ khác, từ khu ăn uống đến khu trò chơi, tranh thủ lấy biết bao nhiêu là quà và hơn hết là cũng cười rất nhiều a!!!
- hôm nay ở Lâm Thương không có việc à?
Trên tay cầm cây kẹo bông, Hàn Băng Di hỏi hắn, mắt nhìn mũi giày mà bươc đi. Một hồi lâu vẫn không thấy Lâm Vũ Uy trả lời, Hàn Băng Di quay sang nhìn hắn
- Tại sao không trả lời?!
- ...
Hắn vẫn không nói, chỉ nhìn cô, Hàn Băng Di có hơi nóng nảy, véo mạnh vào hông hắn
- hôm nay không có việc à?
- ừ....sss
Hắn vừa xoa xoa vừa lườm cô
- khi cưới em thích tặng gì?!
- định cầu hôn em à?
Cô không trả lời, hỏi ngược lại, Lâm Vũ Uy cau mày
- trả lời anh trước
- thứ nhất có hoa, thứ hai nếu được thì phải có một màn pháo bông thật đẹp mắt ở bãi biển
- thế thôi?
- ừm
- vậy biệt thự, xe hơi, nhẫn kim cương?
- nếu người đó cống hiến em tình nguyện nhận
Cô cười, tiếp tục ăn cây kẹo trên tay, bất ngờ tay bị hắn kéo đến chỗ khác.... "CHỤP ẢNH LƯU NIỆM" Hàn Băng Di mở to mắt
- anh định...?
- vào đây chụp hình
- thế chiều )
Cô hào hứng đi vào trong, kéo màn lại rồi tuỳ tiện chọn khung cảnh, nền, khi đã xong, kéo hắn vào chỗ trước ống kính đứng
- mau cười đi
-...
Hắn nhìn cô, hơi mỉm nhưng lại nhanh chóng nhìn hướng khác
Lần một thất bại, tiếp tục cố gắng
Lần hai hắn cọ mũi vào phía đầu cô làm khá nhột, thất bại
Lần ba cô bị hắn kéo sang phía phải, con khỉ che mất mặt, thất bại
Lần bốn, cố gắng tạo dáng thật chuẩn, lúc chụp bấm nhầm nút xoá, thất bại
- này chụp cho đàng hoàng vào, lần cuối rồi đấy
Hàn Băng Di lườm hắn, tay chọn một khung nền rồi chạy vào trước ống kính
Tách...
Các tấm hình lần lượt chạy ra khỏi máy in, Hàn Băng Di tay che nửa mặt, tai cô đỏ ửng, hắn thì khá thoải mái, nhếch môi nhìn tấm ảnh cuối cùng
10 phút trước..
Khi Hàn Băng Di vừa vào trước ống kính, hắn bất ngờ ôm lấy eo cô, tay nâng cằm cô cao hơn, thoải mái ngấu nghiến môi Hàn Băng Di, lúc chụp thì cô cũng biết hưởng thụ đấy chứ, nhắm chặt mắt...
Tấm hình cuối cùng là cảnh hai người ôm, hôn nhau thấm thiết, theo yêu cầu thì được in làm hai bộ gồm mười tấm,... Cô chỉ muốn xé đi!!!
Cạch
Về tới nhà, cô mở cửa bước xuống xe, vừa đóng cửa xe thì hắn gọi với
- ngày mai nhớ đi làm đúng giờ nhé bảo bối
Cô bĩu môi, đi thẳng vào trong mà không trả lời, hắn nhìn theo, miệng hiện một vệt cười, cho xe phóng đi
- xìiiii
Vừa vào tới cửa, điện thoại đã vang lên, là một tin nhắn
"Ngủ ngon bảo bối"
- tên chết bầm
Miệng thì chửi nhưng cô bỗng cảm giác rất vui, cười thầm, tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền trên cổ "cảm ơn"
____
Sáng hôm sau, vừa đến công ty cô đã gặp may mắn, được Vương Hạo Phong chỉ thị soạn tài liệu cho buổi họp hôm nay, bù lại công việc cho hôm qua và hơn hết là chuẩn bị cho lần gặp công ty đối tác
Chỉ mỗi buổi sáng cô đã chạy ra chạy vào than máy không dưới 10 lần, tay thì mỏi chân lại đau, ngồi nghỉ ở phòng chờ cạnh sảnh, uống nước liên tục, Hàn Băng Di cầm nhiều hồ sợ trên bàn xem, tranh thủ thời gian
Cạch
Cửa phòng chờ mở ra, vừa vào là mùi hương nước hoa nhẹ nhàng, rồi một người con gái với mái tóc xoăn đi vào, trên người là bộ váy đỏ sẫm, tóc búi cao, đưa tay tháo kính râm xuống
- Dung Đình?
____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tút...tút...tút
Tiếng điện thoại cắt ngang...
Hắn vừa nghe máy thì anh lại tắt máy sao? Định chọc tức hắn sao?
Phụt...
Bên cạnh hắn, Hàn Băng Di cười lăn lộn, nằm lăn ra ghế cười một trận, hắn tức đến đỏ mặt, bỏ điện thoại vào lại túi, tay nắm thành nấm đấm đi đến chỗ Hàn Băng Di đang nằm, hắn đẩy cổ cô lên gần phía mình, một tay khác vuốt nhẹ tóc cô ra phía sau lưng , kéo rộng cà vạt
- chúng ta tiếp tục chứ, bảo bối?!
- tiếp tục?
Cô im ngay lập tức, hai mắt mở to tròn nhìn hắn, tay run run, lo lắng nhìn hắn
- tiếp tục chuyện vừa rồi
Chẳng chờ Hàn Băng Di trả lời, cúi xuống mạnh bạo hôn cô
Hàn Băng Di sợ hãi nhưng vẫn để yên, môi cô như muốn rơi ra, hắn hút rất mạnh, làm cô chẳng thở được, cô xoay cổ đi lại bị tay hắn kiềm lại, bất lực cô buông thõng, hắn chẳng ngừng lại một giây nào, thấy cô im lặng thì cũng thả ra dần, im lặng dựa trán mình vào trán cô, hai tay vẫn giữ ở đầu cô
- ...
Thấy đã được hắn thả, cô gấp rút thở lấy hơi, hít mạnh rồi lại thở ra cứ vậy mà lặp lại nhiều lần, rồi lấy tay lau miệng, lau lau lau, bên cạnh hắn ngồi xuống, che miệng cười
- cười gì?
- không có gì, bảo bối là lần đầu em hôn sao?
Cô đang hùng hổ, nghe hắn hỏi thì xoay mặt đi, mặt lập tức ửng đỏ...
- ùm
- thật không nghĩ đến
-...
- em đang ngại sao? Bảo bối, dù gì thì...
Tiếng nấc làm hắn phải ngưng nói, quay cô lại nhìn, Hàn Băng Di đang khóc sao? Chỉ là một cái hôn thôi mà
- bảo bối
Hắn bối rối không biết nên làm gì cho cô nín, chạy đi lấy khăn giấy cô không lau, lấy các thứ đồ đã mua cô cũng không thèm đưa đồ ăn cô đẩy đi, lại lần nữa hắn thấy hối hận, nếu biết cô khóc dai như vậy thì hắn dại gì lại đi làm vậy, có thể nói Dung Đình là người hắn cũng khó dỗ nhưng chỉ có một lần, còn cô thì .... Hắn xoa thái dương, bế sốc cô đi lên lầu, "ném" cô nằm xuống giường, nhếch môi, cô làm mặt gian nhất
- nếu em không nín thì tối nay anh không chỉ hôn thôi đâu
Hàn Băng Di lúc này mới thôi khóc, cố nén tiếng nấc lại, mặt oan ức nhìn hắn. Lâm Vũ Uy thở phào, đứng dậy cởi áo khoác ra, cà vạt cũng mở ra, ngồi xuống giường
- muốn đi đâu không?
Hai tay gác sau đầu, hắn nằm ra giường, đầu nghiêng sang phía cô ngồi
- ...
- đừng mong anh xin lỗi
Hắn xoay lại nhìn trần nhà, cô kéo sửa lại áo, vuốt lại tóc, đứng dậy
- đi đâu...cũng được
Hàn Băng Di im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, lườm hắn rồi đi thay đồ
____
Chiếc BMW hiên ngang trước cửa nhà, Hàn Băng Di đảo mắt quanh, đóng cửa lại rồi đi đến phía chiếc xe, Lâm Vũ Uy ngồi ghế tài xế, gác tay lên gờ xe, thấy cô mở cửa xe thì đảo mắt nhìn sang
- lâu không?
- không, khoảng 1 tiếng
Hắn nói "không" nhưng lại móc cô câu sau là thế nào? Hàn Băng Di nhíu mày, để giỏ xách sang một bên, mở cửa sổ
- anh định đi đâu?
- hôm nay ngày mấy nhỉ?
- 15/3
- ừ
Nói rồi hắn cho chiếc xe phóng đi, nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, gió thổi vào xe, Hàn Băng Di thoải mái nhìn ra cửa sổ, rất mát, bên ngoài cũng không nhiều xe mấy
Sau vài phút, chiếc xe dừng lại trước một hội chợ, Hàn Băng Di có vẻ rất hứng thú nhưng vẫn thấy khó hiểu nhìn hắn
- anh muốn đi ở đây?
- ừ lâu rồi không đi
Lâm Vũ Uy bước xuống xe, nhanh chân đi đến bên cửa Hàn Băng Di, mở cửa mời cô xuống, Hàn Băng Di khẽ cười, hất mặt ra vẻ rồi bước xuống xe
Cả buổi tối, cả hai đi hết chỗ này đến chỗ khác, từ khu ăn uống đến khu trò chơi, tranh thủ lấy biết bao nhiêu là quà và hơn hết là cũng cười rất nhiều a!!!
- hôm nay ở Lâm Thương không có việc à?
Trên tay cầm cây kẹo bông, Hàn Băng Di hỏi hắn, mắt nhìn mũi giày mà bươc đi. Một hồi lâu vẫn không thấy Lâm Vũ Uy trả lời, Hàn Băng Di quay sang nhìn hắn
- Tại sao không trả lời?!
- ...
Hắn vẫn không nói, chỉ nhìn cô, Hàn Băng Di có hơi nóng nảy, véo mạnh vào hông hắn
- hôm nay không có việc à?
- ừ....sss
Hắn vừa xoa xoa vừa lườm cô
- khi cưới em thích tặng gì?!
- định cầu hôn em à?
Cô không trả lời, hỏi ngược lại, Lâm Vũ Uy cau mày
- trả lời anh trước
- thứ nhất có hoa, thứ hai nếu được thì phải có một màn pháo bông thật đẹp mắt ở bãi biển
- thế thôi?
- ừm
- vậy biệt thự, xe hơi, nhẫn kim cương?
- nếu người đó cống hiến em tình nguyện nhận
Cô cười, tiếp tục ăn cây kẹo trên tay, bất ngờ tay bị hắn kéo đến chỗ khác.... "CHỤP ẢNH LƯU NIỆM" Hàn Băng Di mở to mắt
- anh định...?
- vào đây chụp hình
- thế chiều
Cô hào hứng đi vào trong, kéo màn lại rồi tuỳ tiện chọn khung cảnh, nền, khi đã xong, kéo hắn vào chỗ trước ống kính đứng
- mau cười đi
-...
Hắn nhìn cô, hơi mỉm nhưng lại nhanh chóng nhìn hướng khác
Lần một thất bại, tiếp tục cố gắng
Lần hai hắn cọ mũi vào phía đầu cô làm khá nhột, thất bại
Lần ba cô bị hắn kéo sang phía phải, con khỉ che mất mặt, thất bại
Lần bốn, cố gắng tạo dáng thật chuẩn, lúc chụp bấm nhầm nút xoá, thất bại
- này chụp cho đàng hoàng vào, lần cuối rồi đấy
Hàn Băng Di lườm hắn, tay chọn một khung nền rồi chạy vào trước ống kính
Tách...
Các tấm hình lần lượt chạy ra khỏi máy in, Hàn Băng Di tay che nửa mặt, tai cô đỏ ửng, hắn thì khá thoải mái, nhếch môi nhìn tấm ảnh cuối cùng
10 phút trước..
Khi Hàn Băng Di vừa vào trước ống kính, hắn bất ngờ ôm lấy eo cô, tay nâng cằm cô cao hơn, thoải mái ngấu nghiến môi Hàn Băng Di, lúc chụp thì cô cũng biết hưởng thụ đấy chứ, nhắm chặt mắt...
Tấm hình cuối cùng là cảnh hai người ôm, hôn nhau thấm thiết, theo yêu cầu thì được in làm hai bộ gồm mười tấm,... Cô chỉ muốn xé đi!!!
Cạch
Về tới nhà, cô mở cửa bước xuống xe, vừa đóng cửa xe thì hắn gọi với
- ngày mai nhớ đi làm đúng giờ nhé bảo bối
Cô bĩu môi, đi thẳng vào trong mà không trả lời, hắn nhìn theo, miệng hiện một vệt cười, cho xe phóng đi
- xìiiii
Vừa vào tới cửa, điện thoại đã vang lên, là một tin nhắn
"Ngủ ngon bảo bối"
- tên chết bầm
Miệng thì chửi nhưng cô bỗng cảm giác rất vui, cười thầm, tay vuốt nhẹ sợi dây chuyền trên cổ "cảm ơn"
____
Sáng hôm sau, vừa đến công ty cô đã gặp may mắn, được Vương Hạo Phong chỉ thị soạn tài liệu cho buổi họp hôm nay, bù lại công việc cho hôm qua và hơn hết là chuẩn bị cho lần gặp công ty đối tác
Chỉ mỗi buổi sáng cô đã chạy ra chạy vào than máy không dưới 10 lần, tay thì mỏi chân lại đau, ngồi nghỉ ở phòng chờ cạnh sảnh, uống nước liên tục, Hàn Băng Di cầm nhiều hồ sợ trên bàn xem, tranh thủ thời gian
Cạch
Cửa phòng chờ mở ra, vừa vào là mùi hương nước hoa nhẹ nhàng, rồi một người con gái với mái tóc xoăn đi vào, trên người là bộ váy đỏ sẫm, tóc búi cao, đưa tay tháo kính râm xuống
- Dung Đình?
____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com