Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Một làn gió mát thổi qua, hàng lan can bằng bạch ngọc phía bên cạnh lấp lánh ánh mặt trời. Một đám người đang đi về phía xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những bộ triều phục trên người.
Bên ngoài điện Tuyên Thất quanh năm đặt lò sưởi, tuyết chẳng thể đọng lại, bốn mùa đều ấm áp như xuân, cây cối luôn xanh biếc một màu.
Bên hồ nước trong veo, dung nhan của thiếu nữ mặc bộ cung trang màu trắng càng thêm phần diễm lệ, mỗi cái đưa tay, nhấc chân đều toát lên nét duyên dáng mê hoặc lòng người. Nàng khẽ liếc mắt nhìn quanh, sau đó nhìn thấy y.
Nhũ mẫu vội vàng dẫn y tới, hành lễ với thiếu nữ tuyệt đẹp kia, sau đó mới ngoảnh đầu lại nói với y: “Điện hạ, đây là Trưởng công chúa Ninh An.”
Y ngước mắt nhìn nàng, ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống đôi bờ má thoáng ửng hồng, xinh đẹp, một làn gió nhẹ thổi qua khiến mấy sợi tóc nàng bay lất phất.
Hậu cung của phụ hoàng có ba nghìn mỹ nữ, nhưng y chưa từng nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp thế này. Chút phấn son đã che đi vẻ bi ai trong cặp mắt trong veo, nàng mỉm cười, nói: “Cháu là Trinh Nhi?”
Trinh Nhi, Lưu Trinh là tên của y.
Chỉ là khi đó, không rõ tại sao y lại khẽ mỉm cười với nàng, ngẩng đầu nói: “Ta là Thế Huyền, cô có thể gọi ta là Thế Huyền.”
Thế Huyền, đó là cái tên mà hoàng gia gia đã đặt cho y.
Trong cặp mắt đượm nét thê lương của thiếu nữ thoáng qua vẻ ôn hòa, nhưng nhũ mẫu lại sợ hãi kéo ống tay áo y, khẽ cất tiếng khuyên: “Điện hạ, đây là cô cô của người, người nên gọi là cô cô.”
Cô cô…
Móng tay cắm ngập trong lòng bàn tay, sự đau đớn như thấm vào xương tủy.
Đôi hàng mi hơi run rẩy, Thế Huyền đột ngột mở trừng mắt.
Trên đỉnh đầu là nóc màn thêu hình rồng mạ vàng, trong không khí bồng bềnh mùi long diên hương nồng đậm, ngửi kĩ còn có thể nhận ra mùi hương khinh la thoang thoảng.
Nghiêng người liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy Đại trưởng công chúa một tay chống trán ngồi ngay bên cạnh sạp rồng. Đôi hàng mi đen nhánh cụp xuống, mấy lọn tóc che khuất nửa khuôn mặt yêu kiều càng làm tôn lên chiếc mũi xinh xắn mà thẳng tắp.
Y chẳng thể nhớ đã bao lâu rồi mình chưa quan sát kĩ tấm dung nhan tuyệt thế có thể khiến bao nhiêu người điên cuồng theo đuổi này.
So với lần gặp đầu, nàng đã xinh đẹp hơn nhiều.
Chỉ là giờ đây, y và nàng đã không còn đơn thuần như ngày đó nữa. Một nụ cười giễu cợt chợt xuất hiện bên khóe miệng, nơi đáy mắt y, mọi sự mừng giận, buồn vui đều hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tỉnh rồi à?”
Lệnh Viên mừng rỡ đứng dậy, ống tay áo rộng buông lơi, quay đầu truyền Trần Miêu vào phòng.
“Hoàng thượng mới nhiễm phong hàn, kế đó lại bị khí giận công tâm, ngủ được một giấc, lúc này mạch tượng đã tương đối ổn định.”
Trái tim đang lửng lơ của Lệnh Viên cuối cùng đã có thể hạ xuống, nàng sai người bưng thuốc vào phòng. Tự tay nàng bón thuốc, nhưng vừa đưa tới môi Thiếu đế, bàn tay khô gầy kia đã đẩy chén thuốc ra, cười lạnh lùng, nói: “Bây giờ thì cô cô đắc ý rồi chứ?”
Nàng từng dùng trăm phương ngàn kế để cứu Dương Ngự Thừa, thậm chí còn không tiếc thân mình định tự gả cho y. Bây giờ, Công chúa Vĩnh Huy đã chết, mối hôn sự đó chẳng thể thành, thánh chỉ cũng chẳng khác nào một sợi lông hồng, tan vỡ như bóng nước.
Khuôn mặt Lệnh Viên chẳng hề xao động, nhưng trong đáy mắt lại dần hiện ra những nét nhợt nhạt.
Công chúa Vĩnh Huy không chịu lấy chồng, nàng không muốn cầu xin, Thế Huyền cố chấp, chẳng ai ngờ nữ tử cương liệt đó lại bước lên con đường chẳng có lối về này.
Nói cho cùng, Lệnh Viên nàng còn thua xa Công chúa Vĩnh Huy!
Người nằm trên sạp chống tay gượng ngồi dậy, ánh mắt hờ hững liếc nhìn chén thuốc trên tay Lệnh Viên. Thế Huyền hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa tay ra đón, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Chiếc màn khẽ lắc lư, Lệnh Viên vội đưa tay đỡ lấy tấm thân đang chực ngã của Thế Huyền, y chỉ khẽ gọi: “Vương Đức Hỷ.” Trung thường thị lập tức chạy vào phòng.
Một tay Thế Huyền túm lấy bức màn làm bằng sa mỏng, quay đầu nhìn Đại trưởng công chúa chăm chú, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định: “Trẫm sẽ sống thật tốt, như thế cô cô cũng không phải vất vả khống chế Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.”
Những bức rèm vẫn không ngừng đung đưa, nhưng bóng dáng đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
Những câu nói của Thế Huyền như đang vang vọng bên tai Lệnh Viên…
Khống chế Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.
Y thật sự cho rằng nàng sẽ nhẫn tâm chờ y chết, sau đó đưa Ấu đế lên ngôi ư?
Thế Huyền, chẳng lẽ y nghĩ nàng là người như vậy?
Suốt mấy ngày, tuyết không còn rơi, trên bậc thềm đá trong sân chỉ còn lưu lại mấy dấu vết loang lổ, mặt đất vốn ẩm ướt cũng đã dần khô.
Lệnh Viên mặc một bộ đồ gấm, lặng lẽ đứng bên ô cửa sổ trổ hoa, lắng nghe Trần Miêu bẩm báo về bệnh tình của Thiếu đế.
Nghe xong, Đại trưởng công chúa không quay người, chỉ có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi là thái y lệnh, Thái hoàng thái hậu giao long thể của Hoàng thượng vào tay ngươi, nhất định không được để xảy ra chút sai sót nào. Nếu ngày sau còn có chuyện như thế này, bản cung ắt sẽ phạt nặng, quyết không dung tha.”
Trên trán Trần Miêu đã lấm tấm mồ hôi, vội vàng quỳ xuống, đáp “vâng”.
Thái y lệnh vừa từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Ngọc Trí vén rèm bước vào. Thị nhìn về phía Anh Tịch, khẽ nói: “Nghe nói sáng nay Ngự Thừa đại nhân có tới ngự thư phòng thỉnh tội, bị Hoàng thượng mắng cho một trận.”
Anh Tịch nghe xong liền trợn mắt há miệng, Lệnh Viên không nói gì nhưng trên mặt như bị nhuốm một lớp sương.
Lần này Dương Thượng Ngọc tới đó, thực là tự đi để nghe mắng. Trong lòng Thế Huyền vốn không vui, để y mắng vài câu chắc cũng không có chuyện gì.
Chỉ đáng thương cho Công chúa Vĩnh Huy.
Sương mù lẳng lặng len qua tấm rèm mỏng, gió thổi làm cánh cửa sổ kêu “lách cách”. Anh Tịch khom người đóng cửa sổ, thấp giọng nói: “Công chúa Vĩnh Huy sẽ được hạ táng theo nghi lễ của trưởng công chúa, Hoàng thượng còn phong thân mẫu của Công chúa là Liêu Thái phi làm Liêu Hiền Thái phi, thánh chỉ được ban xuống từ đêm qua.”
Ngọc Trí đứng bên cạnh lắng nghe, lại cúi đầu mân mê tà váy, không nói năng gì, chỉ có Lệnh Viên đột nhiên bật cười một tiếng.
Tin tức này nàng tất nhiên đã biết từ đêm qua. Khi Tiên hoàng còn tại thế, thân mẫu của Công chúa Vĩnh Huy không được sủng ái, bây giờ Tiên hoàng đã qua đời, đến con gái cũng chết, chỉ có danh hiệu Hiền Thái phi thì có ích gì!
Ngón tay khẽ vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông, trước mắt Lệnh Viên dường như lại xuất hiện khuôn mặt quyết liệt của Thiếu đế.
Thì ra, y cũng biết áy náy.
Một lát sau, giọng nói của Anh Tịch lại vang lên: “Nghe nói Hiền Thái phi đã khóc suốt đêm, Công chúa… có đi thăm một lát không?”
Thị nữ rất cẩn thận hỏi, Lệnh Viên nghiêng mặt nhìn qua, khẽ cười, nói: “Ngươi nghĩ bản cung không biết tới những lời đồn thổi bên ngoài sao?”
Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại khiến Anh Tịch ngẩn người, đứng im hồi lâu mà không nói được gì.
Trong cung thực chẳng giấu được chuyện gì!
Khắp hoàng cung đang đồn thổi Đại trưởng công chúa vì không muốn để Dương Ngự thừa cưới Công chúa Vĩnh Huy nên mới thấy chết không cứu, rồi thì Đại trưởng công chúa không muốn để Tứ Công chúa sống trên đời…
Anh Tịch đề nghị như vậy, chẳng qua là muốn cho những người đó thấy Đại trưởng công chúa cũng quan tâm tới Hiền Thái phi, để từ đó áp chế những tin đồn, không ngờ lại bị Lệnh Viên vạch trần ngay lập tức.
Ngọc Trí mấp máy môi, cũng muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại thấy Lệnh Viên đã quay người, đưa tay vén bức rèm màu nhạt, chiếc trâm ngọc cài trên búi tóc khẽ đung đưa, nàng đã đi ra bên ngoài. Một giọng nói hờ hững vang lên: “Bản cung không từ bi như thế, cũng không bao giờ làm những việc mèo khóc chuột như trong con mắt của người đời.”
Nàng sẽ không tỏ ra hữu hảo, cũng sẽ không giải thích điều gì.
Người tin nàng sẽ không hỏi nguyên do, còn với người không tin nàng thì có nói gì cũng vô ích.
Ngày Công chúa Vĩnh Huy được hạ táng, trời quang gió nhẹ, xanh biếc một màu.
Những tờ tiền âm phủ bay đầy trời, phủ lên chiếc quan tài màu đen. Chỉ sau một đêm, tóc mai của Hiền Thái phi đã bạc trắng, cặp mắt sưng vì khóc quá nhiều, giờ đây, dường như bà không thể khóc thêm được nữa, chiếc áo bào dù rộng hơn cũng chẳng giấu được tấm thân đang không ngừng run rẩy. Nỗi bi ai của người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật không phải ai cũng có thể trải nghiệm.
Lệnh Viên dắt theo hai thị nữ đứng ở phía sau cùng của đội nghi trượng, từ đầu chí cuối không hề bước lên phía trước dù chỉ một bước.
Có một tờ tiền âm phủ bay tới, bám vào chiếc áo choàng của Lệnh Viên.
Anh Tịch cả kinh, vội đưa tay gạt nó ra.
Đám cung nữ, thái giám ở gần đó nhìn thấy, lại lén lút rì rầm bàn tán với nhau.
Những tờ tiền giấy bay đầy trời đã che đi một phần cảnh sắc, gió dường như trở nên dữ dội, chẳng nghe thấy có tiếng khóc nhưng ai cũng cảm thấy run rẩy.
Anh Tịch và Ngọc Trí không kìm được xích lại gần nhau một chút, bốn con mắt nhìn về phía xa.
Lệnh Viên không định ở lại quá lâu, chỉ đứng đó một lát rồi quay về. Tà váy dài cùng chiếc áo choàng lướt đi trên thảm cỏ mùa đông màu chàm, mấy con chim sẻ khoan khoái nhảy nhót trên một cành cây khô, nghe thấy tiếng bước chân liền vội vã chui vào bụi cỏ bên đường.
“Sao lại đi sớm vậy?”
Thụy Vương mặc một bộ đồ gấm đứng bên xe ngựa, ánh mắt lướt qua bờ vai gầy của Lệnh Viên nhìn về phía cỗ quan tài thấp thoáng đằng xa.
Lệnh Viên không ngờ hắn cũng tới đây, nhưng bước chân nàng không dừng lại, vẫn đi tới bên xe ngựa, để Ngọc Trí đỡ mình lên xe rồi mới nhẹ nhàng nói: “Lục ca sao cũng tới đây?”
Thụy Vương khẽ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, rồi cười lạnh lùng, nói: “Muội không chịu giúp lục ca, nhưng xem ra y cũng không hề cảm kích muội. Có điều, trái tim của Viên muội… quả thực là… lạnh lẽo như lời đồn trong cung.”
Trong đôi mắt nàng không có giọt nước mắt nào, trên khuôn mặt cũng chẳng thấy nét bi ai, một nữ tử như thế dù là Thụy Vương cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Chẳng trách phụ hoàng lại không thích nàng. Hắn bất giác xoay người, bóng dáng phía xa đang tắm ánh mặt trời ấm áp, đối diện với làn gió, ống tay áo lất phất bay. Thụy Vương hơi cau mày, thầm nghĩ người đó là ai, chợt nhìn thấy Lệnh Viên nhảy từ trên xe ngựa xuống, vội vã chạy về hướng người đó.
Đầu đội nón trúc, thân mang áo choàng, khuôn mặt bị che bởi một lớp sa mỏng nhưng dường như vẫn chẳng giấu nổi nét tang thương nơi đáy mắt Bùi Vô Song.
Chỉ sau mấy ngày, trông nàng lại càng gầy gò, ốm yếu hơn trong chiếc áo choàng rộng.
“Sao sư thúc lại tới đây?” Trong không khí lạnh lẽo, lời nàng vang lên không mang theo chút tình cảm, chỉ có sự hờ hững.
Lần chia tay ở Vân Lai khách điếm, Lệnh Viên cũng từng bảo Trương Thạch sai người đi thăm dò, nàng cho rằng y đã quay về Khương Châu, nhưng không ngờ Trương Thạch lại mang về một bức thư y để lại ở Vân Lai khách điếm.
Y nói y không về Khương Châu, Thịnh Kinh vang danh thiên hạ, lần này tới đây, tất nhiên phải vui chơi thỏa thích.
Vừa khéo Bùi gia lại có một tòa đại viện ở khu thành Bắc, bỏ không mấy năm nay, bây giờ được dùng làm chỗ cho y dừng chân.
Ánh mắt Bùi Vô Song hiền hòa, xuyên qua lớp sa nhìn về phía Lệnh Viên, những đầu ngón tay lạnh giá chạm vào nhau, đột nhiên y nắm lấy bàn tay nàng, khàn khàn nói: “Đây không phải lỗi của ngươi!”
Chỉ mấy lời ngắn ngủi nhưng như biến những trận gió Bắc thành gió xuân hiền hòa, tưới tắm lên những cành khô lá héo xung quanh, mọi thứ như trở nên tươi tốt.
Bàn tay y hơi dùng sức, dịu dàng nói: “Chắc bây giờ ngươi cũng không vội về cung, vậy hãy đến phủ của ta chơi một lát, nhân tiện ngó qua đường đi lối lại, kẻo sau này đi nhầm.”
Đầu ngón tay Lệnh Viên không ngừng run rẩy, cảnh sắc trước mắt trở nên nhạt nhòa, từng giọt nước mắt chảy ra.
Nàng đã nói thế nào? Người tin nàng sẽ không hỏi nguyên do.
Tiếng nước chảy róc rách không át được tiếng những bước chân dồn dập, Dương phi vấn cao tóc, một tay xách váy chạy trên hành lang. Những sợi dây leo xanh biếc hai bên hành lang che mất phần lớn ánh sáng, khiến bóng người cũng trở nên mờ nhạt. Thị nữ Tụng Ngọc xách hộp đồ ăn bát bảo nhẹ nhàng đi theo phía sau.
Trung thường thị Vương Đức Hỷ ngước mắt lên, thấy Dương phi trong bộ đồ lộng lẫy liền hơi cau mày, những nếp nhăn nơi đuôi mắt càng trở nên rõ ràng. Hắn bước tới, khom người hành lễ: “Nô tài xin thỉnh an Dương phi nương nương!”
Ánh mắt hắn dừng trên đôi giày lụa cao quý, thấy nó bước qua bên cạnh một bước, Vương Đức Hỷ liền vội ngăn cản: “Nương nương, Hoàng thượng đã ngủ rồi, không cho bất cứ người nào quấy rầy.”
Những nét âu lo không ngừng hiện lên trong đôi mắt trong veo, Dương phi chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng chặt ngay trước mắt.
Hôm nay, Công chúa Vĩnh Huy nhập liệm, Hoàng thượng không hề xuất cung, bây giờ Vương Đức Hỷ nói người đang ngủ, tất nhiên Dương phi không tin. Hàm răng cắn chặt vào bờ môi anh đào đau đớn, lòng bàn tay cũng bị móng tay cắm vào. Kể từ ngày ca ca vào ngục, Hoàng thượng không đến gặp nàng thêm lần nào nữa. Cái chết của Công chúa Vĩnh Huy nói cho cùng cũng có liên quan tới nàng, nếu vì chuyện này mà nàng bị Hoàng thượng chán ghét…
Dưới ánh mặt trời ấm áp, phấn son cũng chẳng che được sự nhợt nhạt trên khuôn mặt Dương phi.
“Bản cung biết Hoàng thượng vẫn thức, phiền công công vào thông báo giúp ta một tiếng.” Giọng nói run rẩy, Dương phi phải cố hết sức mới có thể đứng vững.
Vương Đức Hỷ hơi ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói: “Nương nương cũng đã biết tâm trạng của Hoàng thượng không tốt, vậy nô tài xin cả gan nói một câu, người thực không nên đến đây vào lúc này.”
Dương phi khẽ cười tự giễu một tiếng: “Không sao, bản cung sẽ đợi ở đây.”
Trong lòng ca ca chỉ nghĩ đến Đại trưởng công chúa, bây giờ Công chúa Vĩnh Huy đã chết rồi, ngoài Hoàng thượng ra, nàng không còn ai để nương tựa!
* * *
Bùi phủ nằm ở thành Bắc, trước phủ chẳng có mấy người qua lại, phía trên cánh cổng treo hai ngọn đèn lồng.
Từng trận gió thổi tới làm rối bời mái tóc, Lệnh Viên đưa tay gạt chúng về phía sau, chợt nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Anh Tịch: “Bùi đại ca, gia nhân trong Bùi phủ đâu?”
Cả một tòa phủ rộng lớn mà lại trống rỗng, tịch mịch như chẳng phải ở trần gian.
Ngọc Trí cũng cảm thấy nghi hoặc, lén đưa mắt nhìn về phía Bùi Nghị.
Bùi Nghị khẽ cười, nói: “Thiếu gia ở trong chùa Ngọc Tuyền đã quen rồi nên thích thanh tịnh. Chẳng lẽ Anh Tịch cô nương muốn ở lại nơi này sao?”
Anh Tịch nhất thời nghẹn họng, nuốt nước miếng rồi mới nói: “Nói xằng bậy!”
Bùi Nghị cũng không tức giận, năm xưa, trong chùa Ngọc Tuyền, thiếu gia và Công chúa gửi thư cho nhau, Anh Tịch chính là tín sứ nên quen biết Bùi Nghị đã lâu, mấy câu nói đùa vừa rồi thực như khiến thời gian quay trở về quá khứ.
Bùi Vô Song không dừng bước, cặp mắt trong veo liếc nhìn Lệnh Viên qua lớp vải sa.
Khi đó, y còn chưa rời chùa, nàng cũng chưa xuất giá.
Nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường giữa vùng non xanh nước biếc, chỉ là Kiều Nhi, không phải Lưu Lệnh Viên, không phải Đại trưởng công chúa Điện hạ của triều đình Bắc Hán.
Đình viện thâm sâu mấy nỗi, cũng chẳng ngăn được lòng người phù hoa.
Bóng dáng cao lớn lẳng lặng quay người, rồi dừng bước. Chiếc áo choàng dài buông lơi tới tận mắt cá chân, Bùi Vô Song đưa một tay ra, từ ống tay áo tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Y nắm lấy bờ vai Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Kiều Nhi, đi theo ta nhé!”
Nước mắt đã ngừng rơi, Lệnh Viên ngây ngốc nhìn y, ánh mắt trong veo, hỏi: “Khương Châu?”
Nàng hỏi rất hờ hững, nhẹ nhàng. Ánh mắt y nóng bỏng, nhìn nàng không chớp mắt, giọng nói rõ ràng: “Dù đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa nơi này, đi sống một cuộc sống mà ngươi muốn.”
“Sư thúc cho rằng ta muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Nàng ngẩng lên, hỏi.
Lời dặn dò và gửi gắm của Thái hoàng thái hậu lúc lâm chung, cái chết của Phò mã, cuộc sống sau này của mẹ con Đoan phi… Bao nhiêu chuyện như thế, nàng làm sao có thể bỏ mặc mà đi!
“Ta là công chúa của nhà họ Lưu.”
“Ngươi là Kiều Nhi!”
Kiều Nhi…
Đôi bờ môi son mím lại thành một đường cong thê lương, nàng lùi về phía sau nửa bước, nhìn thẳng vào mắt y: “Vậy sư thúc là ai?” Đối với nàng, khuôn mặt ẩn đằng sau lớp vải sa kia là một sự bí ẩn mà nàng chẳng hay biết gì.
Bùi Nghị và hai thị nữ chẳng biết đã lui xuống tự lúc nào, trong sân chợt có một cơn gió nổi lên, trong sự lạnh lẽo còn mang theo mùi của đất bụi.
Bùi Vô Song chỉ khẽ cười một tiếng: “Ngày đó, ngươi đứng trước cửa phòng của ta, nói nhà họ Lưu có biết bao nhiêu con cái, nhưng lại không dung nạp được một mình ngươi. Ngươi đã từng làm một con diều mang đi thả, nhưng lại gặp đúng lúc trời đổ mưa lớn, nên diều đứt dây rơi xuống khu rừng trúc ngoài chùa. Giữa mùa hạ năm đó, cả đêm ngươi không về, Minh Viễn sư huynh đã phải đi tìm khắp chùa Ngọc Tuyền…” Y dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Bây giờ, ngươi còn cần ta kể thêm không?”
Thực ra, không phải nàng không tin y là Bùi Vô Song, chỉ là…
“Mẫu hậu ngươi rốt cuộc đã nói với ngươi những gì?”
Câu nói ấy vang lên, thực chẳng khác gì một tia sét đánh xuống đầu nàng.
Lệnh Viên hoảng hốt nhìn nam tử trước mắt, một hồi lâu sau không nói thành lời.
Bên ngoài điện Tuyên Thất quanh năm đặt lò sưởi, tuyết chẳng thể đọng lại, bốn mùa đều ấm áp như xuân, cây cối luôn xanh biếc một màu.
Bên hồ nước trong veo, dung nhan của thiếu nữ mặc bộ cung trang màu trắng càng thêm phần diễm lệ, mỗi cái đưa tay, nhấc chân đều toát lên nét duyên dáng mê hoặc lòng người. Nàng khẽ liếc mắt nhìn quanh, sau đó nhìn thấy y.
Nhũ mẫu vội vàng dẫn y tới, hành lễ với thiếu nữ tuyệt đẹp kia, sau đó mới ngoảnh đầu lại nói với y: “Điện hạ, đây là Trưởng công chúa Ninh An.”
Y ngước mắt nhìn nàng, ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống đôi bờ má thoáng ửng hồng, xinh đẹp, một làn gió nhẹ thổi qua khiến mấy sợi tóc nàng bay lất phất.
Hậu cung của phụ hoàng có ba nghìn mỹ nữ, nhưng y chưa từng nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp thế này. Chút phấn son đã che đi vẻ bi ai trong cặp mắt trong veo, nàng mỉm cười, nói: “Cháu là Trinh Nhi?”
Trinh Nhi, Lưu Trinh là tên của y.
Chỉ là khi đó, không rõ tại sao y lại khẽ mỉm cười với nàng, ngẩng đầu nói: “Ta là Thế Huyền, cô có thể gọi ta là Thế Huyền.”
Thế Huyền, đó là cái tên mà hoàng gia gia đã đặt cho y.
Trong cặp mắt đượm nét thê lương của thiếu nữ thoáng qua vẻ ôn hòa, nhưng nhũ mẫu lại sợ hãi kéo ống tay áo y, khẽ cất tiếng khuyên: “Điện hạ, đây là cô cô của người, người nên gọi là cô cô.”
Cô cô…
Móng tay cắm ngập trong lòng bàn tay, sự đau đớn như thấm vào xương tủy.
Đôi hàng mi hơi run rẩy, Thế Huyền đột ngột mở trừng mắt.
Trên đỉnh đầu là nóc màn thêu hình rồng mạ vàng, trong không khí bồng bềnh mùi long diên hương nồng đậm, ngửi kĩ còn có thể nhận ra mùi hương khinh la thoang thoảng.
Nghiêng người liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy Đại trưởng công chúa một tay chống trán ngồi ngay bên cạnh sạp rồng. Đôi hàng mi đen nhánh cụp xuống, mấy lọn tóc che khuất nửa khuôn mặt yêu kiều càng làm tôn lên chiếc mũi xinh xắn mà thẳng tắp.
Y chẳng thể nhớ đã bao lâu rồi mình chưa quan sát kĩ tấm dung nhan tuyệt thế có thể khiến bao nhiêu người điên cuồng theo đuổi này.
So với lần gặp đầu, nàng đã xinh đẹp hơn nhiều.
Chỉ là giờ đây, y và nàng đã không còn đơn thuần như ngày đó nữa. Một nụ cười giễu cợt chợt xuất hiện bên khóe miệng, nơi đáy mắt y, mọi sự mừng giận, buồn vui đều hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng tỉnh rồi à?”
Lệnh Viên mừng rỡ đứng dậy, ống tay áo rộng buông lơi, quay đầu truyền Trần Miêu vào phòng.
“Hoàng thượng mới nhiễm phong hàn, kế đó lại bị khí giận công tâm, ngủ được một giấc, lúc này mạch tượng đã tương đối ổn định.”
Trái tim đang lửng lơ của Lệnh Viên cuối cùng đã có thể hạ xuống, nàng sai người bưng thuốc vào phòng. Tự tay nàng bón thuốc, nhưng vừa đưa tới môi Thiếu đế, bàn tay khô gầy kia đã đẩy chén thuốc ra, cười lạnh lùng, nói: “Bây giờ thì cô cô đắc ý rồi chứ?”
Nàng từng dùng trăm phương ngàn kế để cứu Dương Ngự Thừa, thậm chí còn không tiếc thân mình định tự gả cho y. Bây giờ, Công chúa Vĩnh Huy đã chết, mối hôn sự đó chẳng thể thành, thánh chỉ cũng chẳng khác nào một sợi lông hồng, tan vỡ như bóng nước.
Khuôn mặt Lệnh Viên chẳng hề xao động, nhưng trong đáy mắt lại dần hiện ra những nét nhợt nhạt.
Công chúa Vĩnh Huy không chịu lấy chồng, nàng không muốn cầu xin, Thế Huyền cố chấp, chẳng ai ngờ nữ tử cương liệt đó lại bước lên con đường chẳng có lối về này.
Nói cho cùng, Lệnh Viên nàng còn thua xa Công chúa Vĩnh Huy!
Người nằm trên sạp chống tay gượng ngồi dậy, ánh mắt hờ hững liếc nhìn chén thuốc trên tay Lệnh Viên. Thế Huyền hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa tay ra đón, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Chiếc màn khẽ lắc lư, Lệnh Viên vội đưa tay đỡ lấy tấm thân đang chực ngã của Thế Huyền, y chỉ khẽ gọi: “Vương Đức Hỷ.” Trung thường thị lập tức chạy vào phòng.
Một tay Thế Huyền túm lấy bức màn làm bằng sa mỏng, quay đầu nhìn Đại trưởng công chúa chăm chú, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định: “Trẫm sẽ sống thật tốt, như thế cô cô cũng không phải vất vả khống chế Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.”
Những bức rèm vẫn không ngừng đung đưa, nhưng bóng dáng đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
Những câu nói của Thế Huyền như đang vang vọng bên tai Lệnh Viên…
Khống chế Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.
Y thật sự cho rằng nàng sẽ nhẫn tâm chờ y chết, sau đó đưa Ấu đế lên ngôi ư?
Thế Huyền, chẳng lẽ y nghĩ nàng là người như vậy?
Suốt mấy ngày, tuyết không còn rơi, trên bậc thềm đá trong sân chỉ còn lưu lại mấy dấu vết loang lổ, mặt đất vốn ẩm ướt cũng đã dần khô.
Lệnh Viên mặc một bộ đồ gấm, lặng lẽ đứng bên ô cửa sổ trổ hoa, lắng nghe Trần Miêu bẩm báo về bệnh tình của Thiếu đế.
Nghe xong, Đại trưởng công chúa không quay người, chỉ có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi là thái y lệnh, Thái hoàng thái hậu giao long thể của Hoàng thượng vào tay ngươi, nhất định không được để xảy ra chút sai sót nào. Nếu ngày sau còn có chuyện như thế này, bản cung ắt sẽ phạt nặng, quyết không dung tha.”
Trên trán Trần Miêu đã lấm tấm mồ hôi, vội vàng quỳ xuống, đáp “vâng”.
Thái y lệnh vừa từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Ngọc Trí vén rèm bước vào. Thị nhìn về phía Anh Tịch, khẽ nói: “Nghe nói sáng nay Ngự Thừa đại nhân có tới ngự thư phòng thỉnh tội, bị Hoàng thượng mắng cho một trận.”
Anh Tịch nghe xong liền trợn mắt há miệng, Lệnh Viên không nói gì nhưng trên mặt như bị nhuốm một lớp sương.
Lần này Dương Thượng Ngọc tới đó, thực là tự đi để nghe mắng. Trong lòng Thế Huyền vốn không vui, để y mắng vài câu chắc cũng không có chuyện gì.
Chỉ đáng thương cho Công chúa Vĩnh Huy.
Sương mù lẳng lặng len qua tấm rèm mỏng, gió thổi làm cánh cửa sổ kêu “lách cách”. Anh Tịch khom người đóng cửa sổ, thấp giọng nói: “Công chúa Vĩnh Huy sẽ được hạ táng theo nghi lễ của trưởng công chúa, Hoàng thượng còn phong thân mẫu của Công chúa là Liêu Thái phi làm Liêu Hiền Thái phi, thánh chỉ được ban xuống từ đêm qua.”
Ngọc Trí đứng bên cạnh lắng nghe, lại cúi đầu mân mê tà váy, không nói năng gì, chỉ có Lệnh Viên đột nhiên bật cười một tiếng.
Tin tức này nàng tất nhiên đã biết từ đêm qua. Khi Tiên hoàng còn tại thế, thân mẫu của Công chúa Vĩnh Huy không được sủng ái, bây giờ Tiên hoàng đã qua đời, đến con gái cũng chết, chỉ có danh hiệu Hiền Thái phi thì có ích gì!
Ngón tay khẽ vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông, trước mắt Lệnh Viên dường như lại xuất hiện khuôn mặt quyết liệt của Thiếu đế.
Thì ra, y cũng biết áy náy.
Một lát sau, giọng nói của Anh Tịch lại vang lên: “Nghe nói Hiền Thái phi đã khóc suốt đêm, Công chúa… có đi thăm một lát không?”
Thị nữ rất cẩn thận hỏi, Lệnh Viên nghiêng mặt nhìn qua, khẽ cười, nói: “Ngươi nghĩ bản cung không biết tới những lời đồn thổi bên ngoài sao?”
Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại khiến Anh Tịch ngẩn người, đứng im hồi lâu mà không nói được gì.
Trong cung thực chẳng giấu được chuyện gì!
Khắp hoàng cung đang đồn thổi Đại trưởng công chúa vì không muốn để Dương Ngự thừa cưới Công chúa Vĩnh Huy nên mới thấy chết không cứu, rồi thì Đại trưởng công chúa không muốn để Tứ Công chúa sống trên đời…
Anh Tịch đề nghị như vậy, chẳng qua là muốn cho những người đó thấy Đại trưởng công chúa cũng quan tâm tới Hiền Thái phi, để từ đó áp chế những tin đồn, không ngờ lại bị Lệnh Viên vạch trần ngay lập tức.
Ngọc Trí mấp máy môi, cũng muốn lên tiếng giải thích, nhưng lại thấy Lệnh Viên đã quay người, đưa tay vén bức rèm màu nhạt, chiếc trâm ngọc cài trên búi tóc khẽ đung đưa, nàng đã đi ra bên ngoài. Một giọng nói hờ hững vang lên: “Bản cung không từ bi như thế, cũng không bao giờ làm những việc mèo khóc chuột như trong con mắt của người đời.”
Nàng sẽ không tỏ ra hữu hảo, cũng sẽ không giải thích điều gì.
Người tin nàng sẽ không hỏi nguyên do, còn với người không tin nàng thì có nói gì cũng vô ích.
Ngày Công chúa Vĩnh Huy được hạ táng, trời quang gió nhẹ, xanh biếc một màu.
Những tờ tiền âm phủ bay đầy trời, phủ lên chiếc quan tài màu đen. Chỉ sau một đêm, tóc mai của Hiền Thái phi đã bạc trắng, cặp mắt sưng vì khóc quá nhiều, giờ đây, dường như bà không thể khóc thêm được nữa, chiếc áo bào dù rộng hơn cũng chẳng giấu được tấm thân đang không ngừng run rẩy. Nỗi bi ai của người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật không phải ai cũng có thể trải nghiệm.
Lệnh Viên dắt theo hai thị nữ đứng ở phía sau cùng của đội nghi trượng, từ đầu chí cuối không hề bước lên phía trước dù chỉ một bước.
Có một tờ tiền âm phủ bay tới, bám vào chiếc áo choàng của Lệnh Viên.
Anh Tịch cả kinh, vội đưa tay gạt nó ra.
Đám cung nữ, thái giám ở gần đó nhìn thấy, lại lén lút rì rầm bàn tán với nhau.
Những tờ tiền giấy bay đầy trời đã che đi một phần cảnh sắc, gió dường như trở nên dữ dội, chẳng nghe thấy có tiếng khóc nhưng ai cũng cảm thấy run rẩy.
Anh Tịch và Ngọc Trí không kìm được xích lại gần nhau một chút, bốn con mắt nhìn về phía xa.
Lệnh Viên không định ở lại quá lâu, chỉ đứng đó một lát rồi quay về. Tà váy dài cùng chiếc áo choàng lướt đi trên thảm cỏ mùa đông màu chàm, mấy con chim sẻ khoan khoái nhảy nhót trên một cành cây khô, nghe thấy tiếng bước chân liền vội vã chui vào bụi cỏ bên đường.
“Sao lại đi sớm vậy?”
Thụy Vương mặc một bộ đồ gấm đứng bên xe ngựa, ánh mắt lướt qua bờ vai gầy của Lệnh Viên nhìn về phía cỗ quan tài thấp thoáng đằng xa.
Lệnh Viên không ngờ hắn cũng tới đây, nhưng bước chân nàng không dừng lại, vẫn đi tới bên xe ngựa, để Ngọc Trí đỡ mình lên xe rồi mới nhẹ nhàng nói: “Lục ca sao cũng tới đây?”
Thụy Vương khẽ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, rồi cười lạnh lùng, nói: “Muội không chịu giúp lục ca, nhưng xem ra y cũng không hề cảm kích muội. Có điều, trái tim của Viên muội… quả thực là… lạnh lẽo như lời đồn trong cung.”
Trong đôi mắt nàng không có giọt nước mắt nào, trên khuôn mặt cũng chẳng thấy nét bi ai, một nữ tử như thế dù là Thụy Vương cũng cảm thấy có chút sợ hãi. Chẳng trách phụ hoàng lại không thích nàng. Hắn bất giác xoay người, bóng dáng phía xa đang tắm ánh mặt trời ấm áp, đối diện với làn gió, ống tay áo lất phất bay. Thụy Vương hơi cau mày, thầm nghĩ người đó là ai, chợt nhìn thấy Lệnh Viên nhảy từ trên xe ngựa xuống, vội vã chạy về hướng người đó.
Đầu đội nón trúc, thân mang áo choàng, khuôn mặt bị che bởi một lớp sa mỏng nhưng dường như vẫn chẳng giấu nổi nét tang thương nơi đáy mắt Bùi Vô Song.
Chỉ sau mấy ngày, trông nàng lại càng gầy gò, ốm yếu hơn trong chiếc áo choàng rộng.
“Sao sư thúc lại tới đây?” Trong không khí lạnh lẽo, lời nàng vang lên không mang theo chút tình cảm, chỉ có sự hờ hững.
Lần chia tay ở Vân Lai khách điếm, Lệnh Viên cũng từng bảo Trương Thạch sai người đi thăm dò, nàng cho rằng y đã quay về Khương Châu, nhưng không ngờ Trương Thạch lại mang về một bức thư y để lại ở Vân Lai khách điếm.
Y nói y không về Khương Châu, Thịnh Kinh vang danh thiên hạ, lần này tới đây, tất nhiên phải vui chơi thỏa thích.
Vừa khéo Bùi gia lại có một tòa đại viện ở khu thành Bắc, bỏ không mấy năm nay, bây giờ được dùng làm chỗ cho y dừng chân.
Ánh mắt Bùi Vô Song hiền hòa, xuyên qua lớp sa nhìn về phía Lệnh Viên, những đầu ngón tay lạnh giá chạm vào nhau, đột nhiên y nắm lấy bàn tay nàng, khàn khàn nói: “Đây không phải lỗi của ngươi!”
Chỉ mấy lời ngắn ngủi nhưng như biến những trận gió Bắc thành gió xuân hiền hòa, tưới tắm lên những cành khô lá héo xung quanh, mọi thứ như trở nên tươi tốt.
Bàn tay y hơi dùng sức, dịu dàng nói: “Chắc bây giờ ngươi cũng không vội về cung, vậy hãy đến phủ của ta chơi một lát, nhân tiện ngó qua đường đi lối lại, kẻo sau này đi nhầm.”
Đầu ngón tay Lệnh Viên không ngừng run rẩy, cảnh sắc trước mắt trở nên nhạt nhòa, từng giọt nước mắt chảy ra.
Nàng đã nói thế nào? Người tin nàng sẽ không hỏi nguyên do.
Tiếng nước chảy róc rách không át được tiếng những bước chân dồn dập, Dương phi vấn cao tóc, một tay xách váy chạy trên hành lang. Những sợi dây leo xanh biếc hai bên hành lang che mất phần lớn ánh sáng, khiến bóng người cũng trở nên mờ nhạt. Thị nữ Tụng Ngọc xách hộp đồ ăn bát bảo nhẹ nhàng đi theo phía sau.
Trung thường thị Vương Đức Hỷ ngước mắt lên, thấy Dương phi trong bộ đồ lộng lẫy liền hơi cau mày, những nếp nhăn nơi đuôi mắt càng trở nên rõ ràng. Hắn bước tới, khom người hành lễ: “Nô tài xin thỉnh an Dương phi nương nương!”
Ánh mắt hắn dừng trên đôi giày lụa cao quý, thấy nó bước qua bên cạnh một bước, Vương Đức Hỷ liền vội ngăn cản: “Nương nương, Hoàng thượng đã ngủ rồi, không cho bất cứ người nào quấy rầy.”
Những nét âu lo không ngừng hiện lên trong đôi mắt trong veo, Dương phi chăm chú nhìn vào cánh cửa đóng chặt ngay trước mắt.
Hôm nay, Công chúa Vĩnh Huy nhập liệm, Hoàng thượng không hề xuất cung, bây giờ Vương Đức Hỷ nói người đang ngủ, tất nhiên Dương phi không tin. Hàm răng cắn chặt vào bờ môi anh đào đau đớn, lòng bàn tay cũng bị móng tay cắm vào. Kể từ ngày ca ca vào ngục, Hoàng thượng không đến gặp nàng thêm lần nào nữa. Cái chết của Công chúa Vĩnh Huy nói cho cùng cũng có liên quan tới nàng, nếu vì chuyện này mà nàng bị Hoàng thượng chán ghét…
Dưới ánh mặt trời ấm áp, phấn son cũng chẳng che được sự nhợt nhạt trên khuôn mặt Dương phi.
“Bản cung biết Hoàng thượng vẫn thức, phiền công công vào thông báo giúp ta một tiếng.” Giọng nói run rẩy, Dương phi phải cố hết sức mới có thể đứng vững.
Vương Đức Hỷ hơi ngẩn người, sau đó bình tĩnh nói: “Nương nương cũng đã biết tâm trạng của Hoàng thượng không tốt, vậy nô tài xin cả gan nói một câu, người thực không nên đến đây vào lúc này.”
Dương phi khẽ cười tự giễu một tiếng: “Không sao, bản cung sẽ đợi ở đây.”
Trong lòng ca ca chỉ nghĩ đến Đại trưởng công chúa, bây giờ Công chúa Vĩnh Huy đã chết rồi, ngoài Hoàng thượng ra, nàng không còn ai để nương tựa!
* * *
Bùi phủ nằm ở thành Bắc, trước phủ chẳng có mấy người qua lại, phía trên cánh cổng treo hai ngọn đèn lồng.
Từng trận gió thổi tới làm rối bời mái tóc, Lệnh Viên đưa tay gạt chúng về phía sau, chợt nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Anh Tịch: “Bùi đại ca, gia nhân trong Bùi phủ đâu?”
Cả một tòa phủ rộng lớn mà lại trống rỗng, tịch mịch như chẳng phải ở trần gian.
Ngọc Trí cũng cảm thấy nghi hoặc, lén đưa mắt nhìn về phía Bùi Nghị.
Bùi Nghị khẽ cười, nói: “Thiếu gia ở trong chùa Ngọc Tuyền đã quen rồi nên thích thanh tịnh. Chẳng lẽ Anh Tịch cô nương muốn ở lại nơi này sao?”
Anh Tịch nhất thời nghẹn họng, nuốt nước miếng rồi mới nói: “Nói xằng bậy!”
Bùi Nghị cũng không tức giận, năm xưa, trong chùa Ngọc Tuyền, thiếu gia và Công chúa gửi thư cho nhau, Anh Tịch chính là tín sứ nên quen biết Bùi Nghị đã lâu, mấy câu nói đùa vừa rồi thực như khiến thời gian quay trở về quá khứ.
Bùi Vô Song không dừng bước, cặp mắt trong veo liếc nhìn Lệnh Viên qua lớp vải sa.
Khi đó, y còn chưa rời chùa, nàng cũng chưa xuất giá.
Nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường giữa vùng non xanh nước biếc, chỉ là Kiều Nhi, không phải Lưu Lệnh Viên, không phải Đại trưởng công chúa Điện hạ của triều đình Bắc Hán.
Đình viện thâm sâu mấy nỗi, cũng chẳng ngăn được lòng người phù hoa.
Bóng dáng cao lớn lẳng lặng quay người, rồi dừng bước. Chiếc áo choàng dài buông lơi tới tận mắt cá chân, Bùi Vô Song đưa một tay ra, từ ống tay áo tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Y nắm lấy bờ vai Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Kiều Nhi, đi theo ta nhé!”
Nước mắt đã ngừng rơi, Lệnh Viên ngây ngốc nhìn y, ánh mắt trong veo, hỏi: “Khương Châu?”
Nàng hỏi rất hờ hững, nhẹ nhàng. Ánh mắt y nóng bỏng, nhìn nàng không chớp mắt, giọng nói rõ ràng: “Dù đi đâu cũng được, chỉ cần rời xa nơi này, đi sống một cuộc sống mà ngươi muốn.”
“Sư thúc cho rằng ta muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Nàng ngẩng lên, hỏi.
Lời dặn dò và gửi gắm của Thái hoàng thái hậu lúc lâm chung, cái chết của Phò mã, cuộc sống sau này của mẹ con Đoan phi… Bao nhiêu chuyện như thế, nàng làm sao có thể bỏ mặc mà đi!
“Ta là công chúa của nhà họ Lưu.”
“Ngươi là Kiều Nhi!”
Kiều Nhi…
Đôi bờ môi son mím lại thành một đường cong thê lương, nàng lùi về phía sau nửa bước, nhìn thẳng vào mắt y: “Vậy sư thúc là ai?” Đối với nàng, khuôn mặt ẩn đằng sau lớp vải sa kia là một sự bí ẩn mà nàng chẳng hay biết gì.
Bùi Nghị và hai thị nữ chẳng biết đã lui xuống tự lúc nào, trong sân chợt có một cơn gió nổi lên, trong sự lạnh lẽo còn mang theo mùi của đất bụi.
Bùi Vô Song chỉ khẽ cười một tiếng: “Ngày đó, ngươi đứng trước cửa phòng của ta, nói nhà họ Lưu có biết bao nhiêu con cái, nhưng lại không dung nạp được một mình ngươi. Ngươi đã từng làm một con diều mang đi thả, nhưng lại gặp đúng lúc trời đổ mưa lớn, nên diều đứt dây rơi xuống khu rừng trúc ngoài chùa. Giữa mùa hạ năm đó, cả đêm ngươi không về, Minh Viễn sư huynh đã phải đi tìm khắp chùa Ngọc Tuyền…” Y dừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Bây giờ, ngươi còn cần ta kể thêm không?”
Thực ra, không phải nàng không tin y là Bùi Vô Song, chỉ là…
“Mẫu hậu ngươi rốt cuộc đã nói với ngươi những gì?”
Câu nói ấy vang lên, thực chẳng khác gì một tia sét đánh xuống đầu nàng.
Lệnh Viên hoảng hốt nhìn nam tử trước mắt, một hồi lâu sau không nói thành lời.
Bình luận facebook