Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 824
Khi vòng qua một số ngôi mộ, Lam Vận Trúc hỏi:
- Đại thúc không định vào vài đại hung mộ nhìn xem sao?
- Truyền thuyết có một số đại hung mộ cất giấi xác ướp cổ ghê gớm. Có người nói một số xá ướp cổ là đẳng cấp tiên đế, đại thúc không định mở rộng tầm mắt sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Lần này chúng ta dến không phải vì đại hung mộ, vì báu vật trong đó. Chúng ta mất nhiều thời gian ở vực khác, không rảnh tốn thêm thời gian vào đại hung mộ khác.
- Chính xác là ngươi, không phải chúng ta.
Lam Vận Trúc lườm Lý Thất Dạ:
- Nếu đại thúc không đến vì đại hung mộ thì tại sao đi tử đồ? Biết rõ chịu chết tại sao vẫn chọn tử đồ?
Lam Vận Trúc không mong Lý Thất Dạ đi tử đồ, chỗ đó rất khủng bố, vào trong đó là chết mười mươi.
Từ trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu người không tin tà đi vào tử đồ sau đó không sống sót trở ra, tồn tại như thần hoàng cũng chết, đáng sợ biết bao.
Lam Vận Trúc tin tưởng Lý Thất Dạ có thể sáng tạo kỳ tích, nàng tin hắn sẽ sống trở ra. Nhưng chuyện này quá mạo hiểm, có niềm tin lớn cách mấy cũng sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc, hắn biết suy nghĩ của nàng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nha đầu đừng ngăn cản ta, ta phải đi nơi đó, không đi không được. Ta cần khiêu chiến, ta phải đột phá.
- Khiêu chiến? Đột phá?
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ bây giờ ngươi chưa khiêu chiến đủ sao? Đánh bại Đế Tọa, thành tựu mười hai mệnh cung vẫn không đủ? Đây là thành tựu kinh diễm nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Như ngươi nói, từ vạn cổ đến bây giờ chỉ có Kiêu Hoành tiên đế mới được mười hai mệnh cung, bây giờ thành tựu của ngươi đã ngang ngửa với Kiêu Hoành tiên đế.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nàng nói đúng, bấy nhiêu đây chưa đủ, với ta thì chưa phải là cực hạn. Còn cần tiến một bước, đột phá cực hạn, khiêu chiến vạn cổ!
Lời nói bá khí thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ chẳng hề ngông cuồng mà trở nên đương nhiên.
Lam Vận Trúc thở dài, đối với người khác mười hai mệnh cung, đánh thắng thiên tài số một Đế Tọa còn có gì không vừa lòng? Cuộc đời vô địch đến thế là cùng. Nhưng Lam Vận Trúc hiểu rằng nếu Lý Thất Dạ thỏa mãn thì hắn không phải Lý Thất Dạ, hắn sẽ không là Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích.
Lam Vận Trúc cảm thấy đối với người khác tiên đế là truy cầu chung cực cuối đời. Với Lý Thất Dạ, có lẽ tiên đế chỉ là là bước khởi đầu, đây là Lý Thất Dạ, duy nhất vạn cổ.
Lam Vận Trúc không chết tâm nói:
- Dù muốn đột phá cũng không đến mức đi chịu chết, tử đồ là nơi chết mười mươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không, ta muốn có đột phá thì phải đi tử đồ, nên nói tử đồ là một trong hai mục đích ta đến đệ nhất hung mộ.
- Bắt buộc phải chọn tử đồ sao?
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
- Tử đồ có điểm gì đặc biệt?
- Nàng đoán trúng rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Trong tử đồ có một thứ, ta cần đến nơi đó tu luyện. Chỉ có thứ kia mới giúp được ta.
Lam Vận Trúc hỏi:
- Là cái gì? Giống như vực khác sao? Phần mộ bí chi bí, mộc các trong sào gỗ dược viên chúng tiên lạc mất? Hay ngôi sao hắc ám to lớn trong iển sao thủy vực?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Sai hết. Ta nói cho nàng biết, phần mộ bí chi bí thổ vực không ở tử đồ mà là sinh đồ. Nếu nàng muốn có thuật trường sinh bất tử thì đi sinh đồ, nếu siêu may mắn không chừng sẽ gặp phần mộ bí chi bí trong truyền thuyết.
Lam Vận Trúc thở dài, nàng biết Lý Thất Dạ đã quyết tâm, nàng không khuyên hắn được. Dù vậy Lam Vận Trúc không hy vọng Lý Thất Dạ đi tử đồ.
Lý Thất Dạ vén mái tóc Lam Vận Trúc:
- Được rồi nha đầu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đừng lo cho ta, ta có tự tin sống sót trở ra. Ta là ai? Là Lý Thất Dạ, dù là tử đồ cũng không lấy mạng ta được!
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
- Hừ! Tốt nhất là như vậy, nếu ngươi chết bên trong ta lười nhặt xác giùm, cho ngươi phơi thây trong hoang dã!
Lý Thất Dạ đã quyết tâm, Lam Vận Trúc biết làm sao được?
Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt Lam Vận Trúc, mỉm cười không nói.
Thiên Lăng được người đời khỏi là khu vực trung tâm nhất thổ vực. Lối vào Thiên Lăng là lòng chảo lớn, đứng trên ngọn núi nhìn từ xa Thiên Lăng trông như lăng mộ khổng lồ, sương mù bao phủ.
Lối vào Thiên Lăng nằm ở lòng chảo lớn, tảng đá vô danh lót lối vào, dọc theo thềm đá đi lên sẽ thấy tấm bia đá to. Bia đá đâm trời, trông khá giống bia đệ nhất hung mộ. Bia đá to không có văn bia.
Nếu cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ thì có thể đổi cơ duyên ngay trước bia đá, không chừng sẽ được báu vật tuyệt thế vô song.
Hai bên Thiên Lăng là vực sâu không đáy, trên vực sâu có hai con đường nhỏ đó là tử đồ, sinh đồ mà người đời nói. Hai con đường nhỏ kéo dài vào sâu trong Thiên Lăng, một là tử đồ, một là sinh đồ.
Từ trăm ngàn vạn năm nay có vô số cường giả vào tử đồ, sinh đồ. Hiếm ai sống sót ra khỏi sinh đồ, thì tử đồ nghe đồn chỉ có người vào không nghe thấy ai đã ra.
Nhiều người sống sót ra khỏi sinh đồ, gần đây nhất là Đế Tọa. Trước đó không lâu Đế Tọa vào sinh đồ Thiên Lăng, mượn nó rèn luyện bản thân. Tiếc rằng vì cái chết Thần Nhiên Phượng Nữ mà Đế Tọa từ bỏ không tiến sâu vào Thiên Lăng.
Người sống ra khỏi sinh đồ còn một danh nhân nữa là Địa Ngu tiên đế. Truyền thuyết lúc Địa Ngu tiên đế trẻ tuổi từng vào sinh đồ, có truyền thuyết nói Địa Ngu tiên đế lúc trẻ vào sâu trong sinh đồ, vượt qua các cửa ải. Có truyền thuyết lại bảo Địa Ngu tiên đế không qua được hết các cửa.
Những điều này không quan trọng, chủ yếu là Địa Ngu tiên đế được cơ duyên kinh thiên trong sinh đồ, có thể là thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
Chính vì truyền thuyết về Địa Ngu tiên đế nên mỗi khi đệ nhất hung mộ mở ra, mặc kệ thiên tài kinh tài tuyệt diễm đến mấy, những lão tổ đại giáo sắp chết đều đến sinh đồ thử vạn may một lần. Vì rèn luyện bản thân, vì thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết, tóm lại dám xâm nhập sinh đồ toàn là nhân vật lợi hại.
Đương nhiên người sống sót ra khỏi sinh đồ càng lợi hại hơn.
Giờ phút này, Lý Thất Dạ và Lam Vận Trúc đứng trên ngọn núi cao ngoài lòng chảo, ngắm Thiên Lăng từ xa. Nhìn hai con đường nhỏ trên vực sâu, Lam Vận Trúc nín thở, chỗ này được gọi là mảnh đất nguy hiểm nhất thế gian cũng không đủ lột tả hết sự đáng sợ.
khác với trước kia, lần này trên Thiên Lăng, tức bia đá to đằng trước ngôi mộ, trên bầu trời nổi một hòn đả khổng lồ. Đảo to lơ lửng như che lấp nguyên Thiên Lăng.
Hòn đảo này là Mê Thất thần đảo từng có mặt tại hải ngoại, từng có rất nhiều người muốn thăm dò nó.
Mê Thất thần đảo bí hiểm lơ lửng trên Thiên Lăng, sương mù vẫn bao phủ nó nhưng mỏng hơn lúc mới xuất hiện nhiều. Dường như cứ chờ thêm một lúc thì sương mù bao phủ Mê Thất thần đảo sẽ tan biến.
Lý Thất Dạ đứng trên núi cao híp mắt nhìn Mê Thất thần đảo lơ lửng trên bầu trời, nhỏ giọng nói:
- Mê Thất thần đảo.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Đại thúc không định vào vài đại hung mộ nhìn xem sao?
- Truyền thuyết có một số đại hung mộ cất giấi xác ướp cổ ghê gớm. Có người nói một số xá ướp cổ là đẳng cấp tiên đế, đại thúc không định mở rộng tầm mắt sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Lần này chúng ta dến không phải vì đại hung mộ, vì báu vật trong đó. Chúng ta mất nhiều thời gian ở vực khác, không rảnh tốn thêm thời gian vào đại hung mộ khác.
- Chính xác là ngươi, không phải chúng ta.
Lam Vận Trúc lườm Lý Thất Dạ:
- Nếu đại thúc không đến vì đại hung mộ thì tại sao đi tử đồ? Biết rõ chịu chết tại sao vẫn chọn tử đồ?
Lam Vận Trúc không mong Lý Thất Dạ đi tử đồ, chỗ đó rất khủng bố, vào trong đó là chết mười mươi.
Từ trăm ngàn vạn năm nay bao nhiêu người không tin tà đi vào tử đồ sau đó không sống sót trở ra, tồn tại như thần hoàng cũng chết, đáng sợ biết bao.
Lam Vận Trúc tin tưởng Lý Thất Dạ có thể sáng tạo kỳ tích, nàng tin hắn sẽ sống trở ra. Nhưng chuyện này quá mạo hiểm, có niềm tin lớn cách mấy cũng sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc, hắn biết suy nghĩ của nàng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nha đầu đừng ngăn cản ta, ta phải đi nơi đó, không đi không được. Ta cần khiêu chiến, ta phải đột phá.
- Khiêu chiến? Đột phá?
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ bây giờ ngươi chưa khiêu chiến đủ sao? Đánh bại Đế Tọa, thành tựu mười hai mệnh cung vẫn không đủ? Đây là thành tựu kinh diễm nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Như ngươi nói, từ vạn cổ đến bây giờ chỉ có Kiêu Hoành tiên đế mới được mười hai mệnh cung, bây giờ thành tựu của ngươi đã ngang ngửa với Kiêu Hoành tiên đế.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nàng nói đúng, bấy nhiêu đây chưa đủ, với ta thì chưa phải là cực hạn. Còn cần tiến một bước, đột phá cực hạn, khiêu chiến vạn cổ!
Lời nói bá khí thốt ra từ miệng Lý Thất Dạ chẳng hề ngông cuồng mà trở nên đương nhiên.
Lam Vận Trúc thở dài, đối với người khác mười hai mệnh cung, đánh thắng thiên tài số một Đế Tọa còn có gì không vừa lòng? Cuộc đời vô địch đến thế là cùng. Nhưng Lam Vận Trúc hiểu rằng nếu Lý Thất Dạ thỏa mãn thì hắn không phải Lý Thất Dạ, hắn sẽ không là Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích.
Lam Vận Trúc cảm thấy đối với người khác tiên đế là truy cầu chung cực cuối đời. Với Lý Thất Dạ, có lẽ tiên đế chỉ là là bước khởi đầu, đây là Lý Thất Dạ, duy nhất vạn cổ.
Lam Vận Trúc không chết tâm nói:
- Dù muốn đột phá cũng không đến mức đi chịu chết, tử đồ là nơi chết mười mươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không, ta muốn có đột phá thì phải đi tử đồ, nên nói tử đồ là một trong hai mục đích ta đến đệ nhất hung mộ.
- Bắt buộc phải chọn tử đồ sao?
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
- Tử đồ có điểm gì đặc biệt?
- Nàng đoán trúng rồi.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Trong tử đồ có một thứ, ta cần đến nơi đó tu luyện. Chỉ có thứ kia mới giúp được ta.
Lam Vận Trúc hỏi:
- Là cái gì? Giống như vực khác sao? Phần mộ bí chi bí, mộc các trong sào gỗ dược viên chúng tiên lạc mất? Hay ngôi sao hắc ám to lớn trong iển sao thủy vực?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Sai hết. Ta nói cho nàng biết, phần mộ bí chi bí thổ vực không ở tử đồ mà là sinh đồ. Nếu nàng muốn có thuật trường sinh bất tử thì đi sinh đồ, nếu siêu may mắn không chừng sẽ gặp phần mộ bí chi bí trong truyền thuyết.
Lam Vận Trúc thở dài, nàng biết Lý Thất Dạ đã quyết tâm, nàng không khuyên hắn được. Dù vậy Lam Vận Trúc không hy vọng Lý Thất Dạ đi tử đồ.
Lý Thất Dạ vén mái tóc Lam Vận Trúc:
- Được rồi nha đầu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đừng lo cho ta, ta có tự tin sống sót trở ra. Ta là ai? Là Lý Thất Dạ, dù là tử đồ cũng không lấy mạng ta được!
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
- Hừ! Tốt nhất là như vậy, nếu ngươi chết bên trong ta lười nhặt xác giùm, cho ngươi phơi thây trong hoang dã!
Lý Thất Dạ đã quyết tâm, Lam Vận Trúc biết làm sao được?
Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt Lam Vận Trúc, mỉm cười không nói.
Thiên Lăng được người đời khỏi là khu vực trung tâm nhất thổ vực. Lối vào Thiên Lăng là lòng chảo lớn, đứng trên ngọn núi nhìn từ xa Thiên Lăng trông như lăng mộ khổng lồ, sương mù bao phủ.
Lối vào Thiên Lăng nằm ở lòng chảo lớn, tảng đá vô danh lót lối vào, dọc theo thềm đá đi lên sẽ thấy tấm bia đá to. Bia đá đâm trời, trông khá giống bia đệ nhất hung mộ. Bia đá to không có văn bia.
Nếu cầm chìa khóa đệ nhất hung mộ thì có thể đổi cơ duyên ngay trước bia đá, không chừng sẽ được báu vật tuyệt thế vô song.
Hai bên Thiên Lăng là vực sâu không đáy, trên vực sâu có hai con đường nhỏ đó là tử đồ, sinh đồ mà người đời nói. Hai con đường nhỏ kéo dài vào sâu trong Thiên Lăng, một là tử đồ, một là sinh đồ.
Từ trăm ngàn vạn năm nay có vô số cường giả vào tử đồ, sinh đồ. Hiếm ai sống sót ra khỏi sinh đồ, thì tử đồ nghe đồn chỉ có người vào không nghe thấy ai đã ra.
Nhiều người sống sót ra khỏi sinh đồ, gần đây nhất là Đế Tọa. Trước đó không lâu Đế Tọa vào sinh đồ Thiên Lăng, mượn nó rèn luyện bản thân. Tiếc rằng vì cái chết Thần Nhiên Phượng Nữ mà Đế Tọa từ bỏ không tiến sâu vào Thiên Lăng.
Người sống ra khỏi sinh đồ còn một danh nhân nữa là Địa Ngu tiên đế. Truyền thuyết lúc Địa Ngu tiên đế trẻ tuổi từng vào sinh đồ, có truyền thuyết nói Địa Ngu tiên đế lúc trẻ vào sâu trong sinh đồ, vượt qua các cửa ải. Có truyền thuyết lại bảo Địa Ngu tiên đế không qua được hết các cửa.
Những điều này không quan trọng, chủ yếu là Địa Ngu tiên đế được cơ duyên kinh thiên trong sinh đồ, có thể là thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
Chính vì truyền thuyết về Địa Ngu tiên đế nên mỗi khi đệ nhất hung mộ mở ra, mặc kệ thiên tài kinh tài tuyệt diễm đến mấy, những lão tổ đại giáo sắp chết đều đến sinh đồ thử vạn may một lần. Vì rèn luyện bản thân, vì thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết, tóm lại dám xâm nhập sinh đồ toàn là nhân vật lợi hại.
Đương nhiên người sống sót ra khỏi sinh đồ càng lợi hại hơn.
Giờ phút này, Lý Thất Dạ và Lam Vận Trúc đứng trên ngọn núi cao ngoài lòng chảo, ngắm Thiên Lăng từ xa. Nhìn hai con đường nhỏ trên vực sâu, Lam Vận Trúc nín thở, chỗ này được gọi là mảnh đất nguy hiểm nhất thế gian cũng không đủ lột tả hết sự đáng sợ.
khác với trước kia, lần này trên Thiên Lăng, tức bia đá to đằng trước ngôi mộ, trên bầu trời nổi một hòn đả khổng lồ. Đảo to lơ lửng như che lấp nguyên Thiên Lăng.
Hòn đảo này là Mê Thất thần đảo từng có mặt tại hải ngoại, từng có rất nhiều người muốn thăm dò nó.
Mê Thất thần đảo bí hiểm lơ lửng trên Thiên Lăng, sương mù vẫn bao phủ nó nhưng mỏng hơn lúc mới xuất hiện nhiều. Dường như cứ chờ thêm một lúc thì sương mù bao phủ Mê Thất thần đảo sẽ tan biến.
Lý Thất Dạ đứng trên núi cao híp mắt nhìn Mê Thất thần đảo lơ lửng trên bầu trời, nhỏ giọng nói:
- Mê Thất thần đảo.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook