Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633
Thu Dung Vãn Tuyết nói:
- Hãy mở thiên nhãn ra các người liền biết là người hay quỷ, không, phải nói là chấp niệm.
Nghe tộc trưởng nói, sáu thanh niên mở thiên nhãn ra, nhìn cảnh tượng rùng rợn.
Nếu là một thành trấn lớn cực kỳ náo nhiệt thì không gian nên có huyết khí như biển, cuồn cuộn vô tận, huyết khí bao la uấn dưỡng thiên địa.
Nhưng khi mở thiên nhãn nhìn thì thấy Phong Đô thành tràn ngập âm khí, người đi tới đi lui không có huyết khí. Tiểu thương ven đường chẳng qua là ảo ảnh.
Một thành trì lớn như thế nhưng không có huyết khí, sao không làm người rợn gáy? Đây là tử thành.
Đệ tử giật mình kêu lên:
- Sao có người trông như người thật?
Người đi đường có như ảo ảnh, có trông cực kỳ giống thật, nếu không phải trên người không có huyết khí thì không nhìn ra đó là quỷ.
Thu Dung Vãn Tuyết muốn đám Bành Tráng tăng kiến thức nên kiên nhẫn giải thích rằng:
- Trong Phong Đô thành có mạnh có yếu. Chấp niệm mạnh thì không khác gì tu sĩ bình thường, trừ không có huyết khí ra. Cháp niệm yếu bị thiên nhãn nhìn thấu ngay, như ảo ảnh đó.
Bành Tráng chỉ vào đám thanh niên từ xa đi tới, hỏi:
- Nhìn kia, đám quỷ kia có huyết khí!
Thu Dung Vãn Tuyết vội trầm giọng nói:
- Không được vô lễ, bọn họ giống như ngươi, là tu sĩ từ bên ngoài vào.
Bành Tráng lúng túng cười, vội rụt tay về, không dám suồng sã.
Mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ trẻ vào Phong Đô thành, có người đến xem náo nhiệt, có người vì báu vsật trong truyền thuyết. Có người thì chìa khóa đệ nhất hung mộ trong Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết mang đám người xuyên qua một con đường, nhiều tiểu thương la lên:
- Bán thạch phù, cổ phù đại tộc cổ xưa đây, mau đến mua!
Bành Tráng vừa mắt một thạc phù, bước tới hỏi:
- Thạch phù này bán bao nhiêu tiền?
Tiểu thương thấy có khách, nhiệt tình cười nói:
- Rẻ, rẻ, sáu con cá là được.
Một đệ tử trẻ nghe tiểu thương báo giá, tò mò hỏi:
- Sáu con cá? Cái gì là sáu con cá?
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu với Bành Tráng, giải thích rằng:
- Sáu con cá ỷ chỉ cá Dạ Dương. Trong Phong Đô thành tiền thông dụng không phải tinh bích mà là cá Dạ Dương.
Bành Tráng nghe xong tiếc nuối từ bỏ, gã không có cá Dạ Dương.
Một đệ tử hỏi:
- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thu Dung Vãn Tuyết trả lời:
- Đi Dạ Hải, chỉ có trong Dạ Hải mới bắt cá Dạ Dương được. Chúng ta chỉ đi ngang qua đây.
Bành Tráng hưng phấn nói:
- Ha ha, chúng ta mau đi đi!
Bành Tráng không phải không thể bay ngay đến Dạ Hải.
Đây không phải lần đầu tiên Thu Dung Vãn Tuyết đến Phong Đô thành, nàng không vội vã đi Dạ Hải. Thu Dung Vãn Tuyết cố ý để đám người Bành Tráng mở rộng tầm mắt, tăng kiến thức.
Khi đi ngang qua con phó, đám người Bành Tráng thấy một thanh niên bày quán bán đồ, dùng tinh bích làm giao dịch.
Bành Tráng tò mò đến gần hỏi:
- Chẳng phải Phong Đô thành các người dùng cá Dạ Dương để giao dịch sao? Tại sao ngươi dùng tinh bích? Ngươi bán cái gì? Cho ta xem.
Bành Tráng hưng phấn ngắm hàng hóa trên sạp.
Bành Tráng quá nhiệt tình đổi lại thanh niên hung dữ trừng gã.
Thanh niên đuổi người:
- Lão không phải quỷ, ta là người, nhầm, ta là quỷ tộc!
Thanh niên phản ứng mạnh làm Bành Tráng giật mình, gã vội mở thiên nhãn ra xem, phát hiện đối phương thật sự không phải quỷ.
Bành Tráng lúng túng xin lỗi ngay:
- A à à, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, ta cứ tưởng ngươi là quỷ, không, không, không, là chấp niệm, là chấp niệm.
Bành Tráng cụp đuôi chạy mất.
Lý Thất Dạ đi theo trong đội luôn giữ im lặng hợt mỉm cười, đám thanh niên Bành Tráng hiểu biết quá ít về9 Phong Đô thành.
Không phải đám người Bành Tráng ít hiểu biết, Tuyết Ảnh quỷ tộc là tiểu tộc, trong Tuyết Ảnh quỷ tộc bình thường đệ tử không có cơ hội đến Phong Đô thành nên không biết rõ về Phong Đô thành là bình thường.
Thu Dung Vãn Tuyết nhắc nhở đám người Bành Tráng:
- Trong Phong Đô thành có nhiều người từ bên ngoài ở lại buôn bán. Chỗ này không chỉ có quỷ, còn có nhiều tu sĩ trẻ. Sau này nhìn người nên mở thiên nhãn.
Một nữ đệ tử rùng mình nói:
- Thì ra là vậy, bọn họ ở chung với quỷ mà không sợ sao?
Ngẫm lại cư dân Phong Đô thành là chấp niệm không có sự sống, không khác gì quỷ thành. Nguyên cổ thành toàn là quỷ, nghĩ thôi đã rợn người.
Thu Dung Vãn Tuyết nhắc nhở đám đệ tử:
- Trong Phong Đô thành chỉ cần không chọc giận bọn họ thì quỷ Phong Đô thành sẽ không trêu vào ngươi. Tốt nhất là đừng động vào quỷ Phong Đô thành, đối địch với quỷ Phong Đô thành không có kết cuộc tốt.
Thu Dung Vãn Tuyết nói đúng, người đến Phong Đô thành hoặc vì xem náo nhiệt hoặc vì cầu tài, bọn họ không cần đối địch với quỷ. Nhiều lúc bọn họ còn cần giao dịch cùng quỷ Phong Đô thành, vì vậy nhiều người đến Phong Đô thành không muốn đối địch, xung đột với quỷ.
Trong Phong Đô thành nêu đối địch với quỷ thì khó sống ra khỏi Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết dẫn sáu người Bành Tráng, Lý Thất Dạ vừa đi vừa nhìn, bỏ ra hai ngày đến Dạ Hải.
Vào Phong Đô thành muốn có thu hoạch thì trạm thứ nhất là Dạ Hải, vì tiền thông dụng trong Phong Đô thành không phải tinh bích như bên ngoài mà là cá Dạ Dương. Chỉ Dạ Hải mới có cá Dạ Dương.
Nói Dạ Hải là biển chẳng bằng bảo là hồ, Dạ Hải là hồ siêu to. Khi đứng trước Dạ Hải sẽ làm nhiều người lạnh gáy.
Nước biển màu đen, ngươi đứng bên bờ Dạ Hải nhìn toàn cảnh sẽ cảm giác âm khí lạnh lẽo. Dạ Hải như ác quỷ khổng lồ há mồm máu tùy thời cắn nuốt ngươi.
Thấy Dạ Hải, sáu đệ tử trẻ Bành Tráng chẳng những không sợ còn rất hưng phấn.
Đặc biệt là Bành Tráng:
- Dạ Hải, ta đến đây, nhào vô!
Bành Tráng hận không thể nhảy vào biển ngay để vớt cá Dạ Dương.
Thu Dung Vãn Tuyết quát ngăn đám người Bành Tráng lại:
- Đừng làm bậy!
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Khi đã bước vào Dạ Hải thì không ra được nữa, chết không có chỗ chôn.
Nghe tộc trưởng nói làm đám người Bành Tráng sợ hãi giật mình, đứng lại ngay, sởn gai ốc.
Đệ tử hỏi:
- Thật không?
Thu Dung Vãn Tuyết cảnh cáo đám người Bành Tráng:
- Dạ Hải là nơi cực kỳ nguy hiểm, bất cứ ai khi bước vào niển sẽ chết không có chỗ chôn, không ra được nữa, dù là địa hiển cũng vậy.
Bành Tráng hỏi:
- Vậy chúng ta làm sao bắt cá Dạ Dương?
- Tìm thuyền đưa đò, chỉ có đò mới vào Dạ Hải được.
Thu Dung Vãn Tuyết nói:
- Không có thuyền đưa đò thì vào Dạ Hải là tìm chết.
Đệ tử mắt sắc thấy ngay một chiếc thuyền con đậu ven biển:
- Ở đó!
Bọn họ chưa kịp phản ứng thì mười mấy thanh niên đã lên thuyền đi ra Dạ Hải mênh mang.
Thu Dung Vãn Tuyết dẫn mấy người tìm thuyền đưa đò nhưng mấy chiếc hoặc bị người giành trước hoặc bị thuê mất.
Mỗi thuyền đưa đò có một lái đò, khiến đám người Bành Tráng lấy làm lạ là lái đò và quỷ Phong Đô thành khác không giống nhau. Lái đò có thân xác, cơ thể toát ra chút huyết khí yếu ớt.
Đám người Bành Tráng nhìn lái đò, đánh rùng mình. Mỗi Bành Tráng ăn mặc cổ xưa như xác ướp bò ra từ ngôi mộ, đặc biệt đôi mắt tràn ngập quỷ khí làm người nhìn ớn lạnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Hãy mở thiên nhãn ra các người liền biết là người hay quỷ, không, phải nói là chấp niệm.
Nghe tộc trưởng nói, sáu thanh niên mở thiên nhãn ra, nhìn cảnh tượng rùng rợn.
Nếu là một thành trấn lớn cực kỳ náo nhiệt thì không gian nên có huyết khí như biển, cuồn cuộn vô tận, huyết khí bao la uấn dưỡng thiên địa.
Nhưng khi mở thiên nhãn nhìn thì thấy Phong Đô thành tràn ngập âm khí, người đi tới đi lui không có huyết khí. Tiểu thương ven đường chẳng qua là ảo ảnh.
Một thành trì lớn như thế nhưng không có huyết khí, sao không làm người rợn gáy? Đây là tử thành.
Đệ tử giật mình kêu lên:
- Sao có người trông như người thật?
Người đi đường có như ảo ảnh, có trông cực kỳ giống thật, nếu không phải trên người không có huyết khí thì không nhìn ra đó là quỷ.
Thu Dung Vãn Tuyết muốn đám Bành Tráng tăng kiến thức nên kiên nhẫn giải thích rằng:
- Trong Phong Đô thành có mạnh có yếu. Chấp niệm mạnh thì không khác gì tu sĩ bình thường, trừ không có huyết khí ra. Cháp niệm yếu bị thiên nhãn nhìn thấu ngay, như ảo ảnh đó.
Bành Tráng chỉ vào đám thanh niên từ xa đi tới, hỏi:
- Nhìn kia, đám quỷ kia có huyết khí!
Thu Dung Vãn Tuyết vội trầm giọng nói:
- Không được vô lễ, bọn họ giống như ngươi, là tu sĩ từ bên ngoài vào.
Bành Tráng lúng túng cười, vội rụt tay về, không dám suồng sã.
Mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ trẻ vào Phong Đô thành, có người đến xem náo nhiệt, có người vì báu vsật trong truyền thuyết. Có người thì chìa khóa đệ nhất hung mộ trong Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết mang đám người xuyên qua một con đường, nhiều tiểu thương la lên:
- Bán thạch phù, cổ phù đại tộc cổ xưa đây, mau đến mua!
Bành Tráng vừa mắt một thạc phù, bước tới hỏi:
- Thạch phù này bán bao nhiêu tiền?
Tiểu thương thấy có khách, nhiệt tình cười nói:
- Rẻ, rẻ, sáu con cá là được.
Một đệ tử trẻ nghe tiểu thương báo giá, tò mò hỏi:
- Sáu con cá? Cái gì là sáu con cá?
Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu với Bành Tráng, giải thích rằng:
- Sáu con cá ỷ chỉ cá Dạ Dương. Trong Phong Đô thành tiền thông dụng không phải tinh bích mà là cá Dạ Dương.
Bành Tráng nghe xong tiếc nuối từ bỏ, gã không có cá Dạ Dương.
Một đệ tử hỏi:
- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?
Thu Dung Vãn Tuyết trả lời:
- Đi Dạ Hải, chỉ có trong Dạ Hải mới bắt cá Dạ Dương được. Chúng ta chỉ đi ngang qua đây.
Bành Tráng hưng phấn nói:
- Ha ha, chúng ta mau đi đi!
Bành Tráng không phải không thể bay ngay đến Dạ Hải.
Đây không phải lần đầu tiên Thu Dung Vãn Tuyết đến Phong Đô thành, nàng không vội vã đi Dạ Hải. Thu Dung Vãn Tuyết cố ý để đám người Bành Tráng mở rộng tầm mắt, tăng kiến thức.
Khi đi ngang qua con phó, đám người Bành Tráng thấy một thanh niên bày quán bán đồ, dùng tinh bích làm giao dịch.
Bành Tráng tò mò đến gần hỏi:
- Chẳng phải Phong Đô thành các người dùng cá Dạ Dương để giao dịch sao? Tại sao ngươi dùng tinh bích? Ngươi bán cái gì? Cho ta xem.
Bành Tráng hưng phấn ngắm hàng hóa trên sạp.
Bành Tráng quá nhiệt tình đổi lại thanh niên hung dữ trừng gã.
Thanh niên đuổi người:
- Lão không phải quỷ, ta là người, nhầm, ta là quỷ tộc!
Thanh niên phản ứng mạnh làm Bành Tráng giật mình, gã vội mở thiên nhãn ra xem, phát hiện đối phương thật sự không phải quỷ.
Bành Tráng lúng túng xin lỗi ngay:
- A à à, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, ta cứ tưởng ngươi là quỷ, không, không, không, là chấp niệm, là chấp niệm.
Bành Tráng cụp đuôi chạy mất.
Lý Thất Dạ đi theo trong đội luôn giữ im lặng hợt mỉm cười, đám thanh niên Bành Tráng hiểu biết quá ít về9 Phong Đô thành.
Không phải đám người Bành Tráng ít hiểu biết, Tuyết Ảnh quỷ tộc là tiểu tộc, trong Tuyết Ảnh quỷ tộc bình thường đệ tử không có cơ hội đến Phong Đô thành nên không biết rõ về Phong Đô thành là bình thường.
Thu Dung Vãn Tuyết nhắc nhở đám người Bành Tráng:
- Trong Phong Đô thành có nhiều người từ bên ngoài ở lại buôn bán. Chỗ này không chỉ có quỷ, còn có nhiều tu sĩ trẻ. Sau này nhìn người nên mở thiên nhãn.
Một nữ đệ tử rùng mình nói:
- Thì ra là vậy, bọn họ ở chung với quỷ mà không sợ sao?
Ngẫm lại cư dân Phong Đô thành là chấp niệm không có sự sống, không khác gì quỷ thành. Nguyên cổ thành toàn là quỷ, nghĩ thôi đã rợn người.
Thu Dung Vãn Tuyết nhắc nhở đám đệ tử:
- Trong Phong Đô thành chỉ cần không chọc giận bọn họ thì quỷ Phong Đô thành sẽ không trêu vào ngươi. Tốt nhất là đừng động vào quỷ Phong Đô thành, đối địch với quỷ Phong Đô thành không có kết cuộc tốt.
Thu Dung Vãn Tuyết nói đúng, người đến Phong Đô thành hoặc vì xem náo nhiệt hoặc vì cầu tài, bọn họ không cần đối địch với quỷ. Nhiều lúc bọn họ còn cần giao dịch cùng quỷ Phong Đô thành, vì vậy nhiều người đến Phong Đô thành không muốn đối địch, xung đột với quỷ.
Trong Phong Đô thành nêu đối địch với quỷ thì khó sống ra khỏi Phong Đô thành.
Thu Dung Vãn Tuyết dẫn sáu người Bành Tráng, Lý Thất Dạ vừa đi vừa nhìn, bỏ ra hai ngày đến Dạ Hải.
Vào Phong Đô thành muốn có thu hoạch thì trạm thứ nhất là Dạ Hải, vì tiền thông dụng trong Phong Đô thành không phải tinh bích như bên ngoài mà là cá Dạ Dương. Chỉ Dạ Hải mới có cá Dạ Dương.
Nói Dạ Hải là biển chẳng bằng bảo là hồ, Dạ Hải là hồ siêu to. Khi đứng trước Dạ Hải sẽ làm nhiều người lạnh gáy.
Nước biển màu đen, ngươi đứng bên bờ Dạ Hải nhìn toàn cảnh sẽ cảm giác âm khí lạnh lẽo. Dạ Hải như ác quỷ khổng lồ há mồm máu tùy thời cắn nuốt ngươi.
Thấy Dạ Hải, sáu đệ tử trẻ Bành Tráng chẳng những không sợ còn rất hưng phấn.
Đặc biệt là Bành Tráng:
- Dạ Hải, ta đến đây, nhào vô!
Bành Tráng hận không thể nhảy vào biển ngay để vớt cá Dạ Dương.
Thu Dung Vãn Tuyết quát ngăn đám người Bành Tráng lại:
- Đừng làm bậy!
Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:
- Khi đã bước vào Dạ Hải thì không ra được nữa, chết không có chỗ chôn.
Nghe tộc trưởng nói làm đám người Bành Tráng sợ hãi giật mình, đứng lại ngay, sởn gai ốc.
Đệ tử hỏi:
- Thật không?
Thu Dung Vãn Tuyết cảnh cáo đám người Bành Tráng:
- Dạ Hải là nơi cực kỳ nguy hiểm, bất cứ ai khi bước vào niển sẽ chết không có chỗ chôn, không ra được nữa, dù là địa hiển cũng vậy.
Bành Tráng hỏi:
- Vậy chúng ta làm sao bắt cá Dạ Dương?
- Tìm thuyền đưa đò, chỉ có đò mới vào Dạ Hải được.
Thu Dung Vãn Tuyết nói:
- Không có thuyền đưa đò thì vào Dạ Hải là tìm chết.
Đệ tử mắt sắc thấy ngay một chiếc thuyền con đậu ven biển:
- Ở đó!
Bọn họ chưa kịp phản ứng thì mười mấy thanh niên đã lên thuyền đi ra Dạ Hải mênh mang.
Thu Dung Vãn Tuyết dẫn mấy người tìm thuyền đưa đò nhưng mấy chiếc hoặc bị người giành trước hoặc bị thuê mất.
Mỗi thuyền đưa đò có một lái đò, khiến đám người Bành Tráng lấy làm lạ là lái đò và quỷ Phong Đô thành khác không giống nhau. Lái đò có thân xác, cơ thể toát ra chút huyết khí yếu ớt.
Đám người Bành Tráng nhìn lái đò, đánh rùng mình. Mỗi Bành Tráng ăn mặc cổ xưa như xác ướp bò ra từ ngôi mộ, đặc biệt đôi mắt tràn ngập quỷ khí làm người nhìn ớn lạnh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook