Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 480
Trì Tiểu Đao nhìn Tư Không Thâu Thiên lấy khôi lỗi ra, kinh ngạc nói:
- Cái này . . . Quá mức rồi. Đây là bảy mươi hai biến sao? Một hơi biến thành bảy mươi hai bản thân?
Các khôi lỗi trông giống hệt như Tư Không Thâu Thiên.
Tiểu Nê Thu hét to:
- Đòn sát thủ của đại gia ta cũng đến!
Pháo đất mở một cái hố đen siêu to, Tiểu Nê Thu gào thét:
- Nếm vô địch thứ nguyên linh vực đại phóng trục của đại gia!
Bùm!
Pháo bắn ra, trên bầu trời hiện ra các hố đen thứ nguyên. Hổ Hoàng vốn chạy trốn né tránh bị các hố đen thứ nguyên nhốt lại.
Tất cả hố đen dung hợp, Hổ Hoàng không còn đường trốn, bị cắn nuốt.
Lúc sắp chết, Hổ Hoàng hét thảm:
- Không!!!
Cùng với tiếng hét thảm, Hổ Hoàng biến mất. Nhiều người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Thiên tài trẻ tuổi hay chân nhân cổ thánh thế hệ trước đều hút ngụm khí lạnh. Đây là cửu hoàn cổ thánh nha, đây chính là tồn tại tuyệt đối trấn áp giết cổ thánh, vậy mà bị một con giun mập xử lý. Quá khó tin, chuyện như vậy nói ra cũng không ai tin.
Tiểu Nê Thu quát to:
- Bà nội nó, dám đối địch với công tử nhà ta, thứ không biết sống chết!
Tiểu Nê Thu chĩa pháo đất vào vương hầu cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiểu Nê Thu bắn ra hàng loạt pháo, nếu bị trúng pháo thì vương hầu hay cổ thánh đều biến mất. Cảnh tượng làm người ta rợn tóc gáy, cái này đáng sợ hơn là không còn mẩu xương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng dợt pháo vang lên, Tiểu Nê Thu chĩa pháo đến đâu là chỗ ấy gà bay chó sủa. Vương hầu cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc cuống cuồng bỏ chạy, không dám ngăn phóa Tiểu Nê Thu bắn ra.
Tư Không Thâu Thiên cũng nổi khùng lên:
- Giết!!!
Các con rối bằng gỗ trông như hóa thân của Tư Không Thâu Thiên, thực lực của gã vốn rất mạnh, không kém hơn bất cứ thiên tài yêu nghiệt nào. Bây giờ các con rối bằng gỗ được Tư Không Thâu Thiên chưa ấy món báu vật thần binh, uy lực khó thể tưởng. Trong phút chốc vương hầu cổ thánh Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông gào rú thảm thiết, các cường giả chết đi. Mưa máu bay đầy trời, tiếng la hét vang vọng khắp đồng bằng.
Tiểu Nê Thu, Tư Không Thâu Thiên càn quét mấy ngàn hào hùng vương hầu, chân nhân cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc. Lý Thất Dạ đứng yên bàng quan.
Cảnh tượng này làm mọi người nhìn mặt trắng bệch, hút ngụm khí lạnh, quá nghịch thiên. Lúc này mọi người mới nhận ra tại sao Lý Thất Dạ dám khiêu chiến với Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông. Người ta vốn đã có dự tính trước.
- Hừ!
Trong trận huyết chiến, chỗ cao tít trên bầu trời, nơi mây mù không ai thấy được có đôi mắt trở nên rực rỡ. Đôi mắt vô cùng đáng sợ, như thái cổ cự thú thức tỉnh, bá khí ngập trời trong chỗ thâm sâu bí ẩn.
Người trong bóng tối định ra tay, nhưng sâu bên trong có thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Dừng ra tay, chưa tới lúc.
Lão bất tử trong hắc ám khó thể chịu đựng cơn tức này:
- Tiểu quỷ này khinh người quá đáng!
Thanh âm già nua lạnh băng vang trong bóng tối:
- Sẽ có người xử lý hắn, chưa tới thời cơ chúng ta ra tay. Xem quy luật Thiên Đạo Viện tách ra thì cố nhịn thêm chút nữa đi, Thiên Đạo Viện sắp không chống đỡ được. So với đế cơ Thiên Đạo Viện trăm vạn năm thì mấy ngàn đệ tử bình thường có là gì?
Lão bất tử trong hắc ám kiềm chế, đối mắt rực rỡ khép lại.
Trong chiến tranh, Lý Thất Dạ nhìn khung trời phía xa, khóe môi cong lên. Có một số người chịu đựng thật giỏi, Lý Thất Dạ muốn nhìn xem bọn họ chờ được bao lâu.
Một thanh âm trầm ổn nặng nề vang lên:
- Lý Thất Dạ, ngươi đang muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Người đó bước vào chiến tranh, thần quang hừng hực, đứng thẳng trong chiến tranh.
Bước vào chiến trường chính là Tổ Hoàng Võ, toàn thân gã tỏa thần quang lấp lánh. Chư hiền che chở, thần quang chiếu sáng vạn dặm, khiến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ có khí thế vạn kỵ khó địch. Khối thạch cốt bẩm sinh trên trán gã như ngọc mượt mà tăng thêm sức hấp dẫn.
Lý Thất Dạ nhìn Tổ Hoàng Võ, thản nhiên nói:
- Ngươi có ý kiến gì không? Đuổi tận giết tuyệt đó là chuyện của ta.
- Thiên Đạo Viện là nơi hỏi đạo, giải thích khó hiểu chứ không phải chỗ cho kẻ ác mà càn!
Giọng trầm ổn, nặng nề, gã cao giọng nói:
- Hôm nay ngươi đồ sát mấy ngàn khiến Thiên Đạo Viện nhuộm ma huyết, hung dữ như thế nên bị trừ bỏ. Dù là Thiên Đạo Viện cũng không thể che chở kẻ man rỡ như ngươi, đây là giúp hung!
Nhiều người bất mãn lời Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nói. Người tu đạo có ai không phải đôi tay dính đầy máu? Mạnh ăn thịt yếu là lẽ bình thường, chuyện sát phạt xảy ra mỗi ngày trong Đông Bách Thành.
Mọi người biết Diêu Quang cổ quốc và Lý Thất Dạ có thù không phải mới đây. Lý Thất Dạ giết Quỷ Phù Thụ, Tổ Hoàng Võ là sư huynh, trả thù vì sư đệ là chuyện rất bình thường.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta thích giết ai thì giết người nấy, liên quan gì Thiên Đạo Viện? Lùi một bước nói, dù Thiên Đạo Viện che chở ta thì sao? Liên quan gì đến ngươi?
Lý Thất Dạ nói câu đó làm nhiều người thầm lắc đầu. Lý Thất Dạ nói vậy là không sáng suốt, mọi người hiểu bây giờ Thiên Đạo Viện khó tự lo thân, hắn còn dẫn lửa đến chỗ Thiên Đạo Viện. Nói Thiên Đạo Viện che chở ngươi là chuyện không thể nào, chưa biết chừng Thiên Đạo Viện tự mình ra tay tiêu diệt ngươi.
Một thanh âm vang lên:
- Ngươi nói năng rất tự tin, hay là có Thiên Đạo Viện che chở thì ngươi muốn làm gì cũng được, tùy thời hành hung sao?
Thanh âm hùng hổ nói:
- Để mặc kẻ ác làm bậy, Thiên Đạo Viện nên ọi người một lời giải thích!
Người đứng ra nói chuyện chính là Thanh Huyền Thiên Tử, khói xanh bao phủ người gã trông rất bí ẩn. Đôi mắt Thanh Huyền Thiên Tử sâu thẳm đáng sợ, như có thể hút hồn người, khiến người ta run sợ.
Thanh Huyền Thiên Tử bước vào chiến tranh, không khí trở nên kỳ dị. Mọi người nhìn nhau.
Tổ Hoàng Võ đại biểu cho Diêu Quang cổ quốc, Thanh Huyền Thiên Tử đại biểu Thanh Huyền cổ quốc. Hai cổ quốc đều là nhất môn song đế, nội tình sâu không lường được. Mấy ai dám trêu vào nhất môn song đế?
Đặc biệt khi Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử chung một chiến tuyến thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Nếu hai cổ quốc hợp tác, đương thời nguyên nhân hoàng giới đều run rẩy, vật khổng lồ như vậy có thể càn quét nguyên nhân hoàng giới.
Hoàng tử truyền nhân đại giáo cường quốc Đông Bách Thành cao giọng quát:
- Đúng vậy! Không thể tha cho kẻ ác này, nếu để mặc hắn ra ngoài chắc chắn sẽ làm hại Đông Bách Thành, khi đó không biết bao nhiêu người vô tội gặp họa. Thiên Đạo Viện tuyệt đối không cho phép kẻ ác như thế tồn tại!
Đệ tử đại giáo cường quốc khác phụ họa:
- Thiên Đạo Viện nên ra tay tiêu diệt kẻ này, tuyệt đối không thể che chở tên ác ôn như thế. Thiên Đạo Viện hãy ọi người một lời giải thích.
Nhiều kẻ lẫn trong đám đông lên tiếng:
- Nên làm thế, hung thủ giết người, lập tức trấn áp, Thiên Đạo Viện ột lời giải thích đi!
Nhiều người bị kích động, hò hét đòi Thiên Đạo Viện cho giải thích.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Cái này . . . Quá mức rồi. Đây là bảy mươi hai biến sao? Một hơi biến thành bảy mươi hai bản thân?
Các khôi lỗi trông giống hệt như Tư Không Thâu Thiên.
Tiểu Nê Thu hét to:
- Đòn sát thủ của đại gia ta cũng đến!
Pháo đất mở một cái hố đen siêu to, Tiểu Nê Thu gào thét:
- Nếm vô địch thứ nguyên linh vực đại phóng trục của đại gia!
Bùm!
Pháo bắn ra, trên bầu trời hiện ra các hố đen thứ nguyên. Hổ Hoàng vốn chạy trốn né tránh bị các hố đen thứ nguyên nhốt lại.
Tất cả hố đen dung hợp, Hổ Hoàng không còn đường trốn, bị cắn nuốt.
Lúc sắp chết, Hổ Hoàng hét thảm:
- Không!!!
Cùng với tiếng hét thảm, Hổ Hoàng biến mất. Nhiều người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Thiên tài trẻ tuổi hay chân nhân cổ thánh thế hệ trước đều hút ngụm khí lạnh. Đây là cửu hoàn cổ thánh nha, đây chính là tồn tại tuyệt đối trấn áp giết cổ thánh, vậy mà bị một con giun mập xử lý. Quá khó tin, chuyện như vậy nói ra cũng không ai tin.
Tiểu Nê Thu quát to:
- Bà nội nó, dám đối địch với công tử nhà ta, thứ không biết sống chết!
Tiểu Nê Thu chĩa pháo đất vào vương hầu cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiểu Nê Thu bắn ra hàng loạt pháo, nếu bị trúng pháo thì vương hầu hay cổ thánh đều biến mất. Cảnh tượng làm người ta rợn tóc gáy, cái này đáng sợ hơn là không còn mẩu xương.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng dợt pháo vang lên, Tiểu Nê Thu chĩa pháo đến đâu là chỗ ấy gà bay chó sủa. Vương hầu cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc cuống cuồng bỏ chạy, không dám ngăn phóa Tiểu Nê Thu bắn ra.
Tư Không Thâu Thiên cũng nổi khùng lên:
- Giết!!!
Các con rối bằng gỗ trông như hóa thân của Tư Không Thâu Thiên, thực lực của gã vốn rất mạnh, không kém hơn bất cứ thiên tài yêu nghiệt nào. Bây giờ các con rối bằng gỗ được Tư Không Thâu Thiên chưa ấy món báu vật thần binh, uy lực khó thể tưởng. Trong phút chốc vương hầu cổ thánh Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông gào rú thảm thiết, các cường giả chết đi. Mưa máu bay đầy trời, tiếng la hét vang vọng khắp đồng bằng.
Tiểu Nê Thu, Tư Không Thâu Thiên càn quét mấy ngàn hào hùng vương hầu, chân nhân cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc. Lý Thất Dạ đứng yên bàng quan.
Cảnh tượng này làm mọi người nhìn mặt trắng bệch, hút ngụm khí lạnh, quá nghịch thiên. Lúc này mọi người mới nhận ra tại sao Lý Thất Dạ dám khiêu chiến với Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông. Người ta vốn đã có dự tính trước.
- Hừ!
Trong trận huyết chiến, chỗ cao tít trên bầu trời, nơi mây mù không ai thấy được có đôi mắt trở nên rực rỡ. Đôi mắt vô cùng đáng sợ, như thái cổ cự thú thức tỉnh, bá khí ngập trời trong chỗ thâm sâu bí ẩn.
Người trong bóng tối định ra tay, nhưng sâu bên trong có thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Dừng ra tay, chưa tới lúc.
Lão bất tử trong hắc ám khó thể chịu đựng cơn tức này:
- Tiểu quỷ này khinh người quá đáng!
Thanh âm già nua lạnh băng vang trong bóng tối:
- Sẽ có người xử lý hắn, chưa tới thời cơ chúng ta ra tay. Xem quy luật Thiên Đạo Viện tách ra thì cố nhịn thêm chút nữa đi, Thiên Đạo Viện sắp không chống đỡ được. So với đế cơ Thiên Đạo Viện trăm vạn năm thì mấy ngàn đệ tử bình thường có là gì?
Lão bất tử trong hắc ám kiềm chế, đối mắt rực rỡ khép lại.
Trong chiến tranh, Lý Thất Dạ nhìn khung trời phía xa, khóe môi cong lên. Có một số người chịu đựng thật giỏi, Lý Thất Dạ muốn nhìn xem bọn họ chờ được bao lâu.
Một thanh âm trầm ổn nặng nề vang lên:
- Lý Thất Dạ, ngươi đang muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Người đó bước vào chiến tranh, thần quang hừng hực, đứng thẳng trong chiến tranh.
Bước vào chiến trường chính là Tổ Hoàng Võ, toàn thân gã tỏa thần quang lấp lánh. Chư hiền che chở, thần quang chiếu sáng vạn dặm, khiến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ có khí thế vạn kỵ khó địch. Khối thạch cốt bẩm sinh trên trán gã như ngọc mượt mà tăng thêm sức hấp dẫn.
Lý Thất Dạ nhìn Tổ Hoàng Võ, thản nhiên nói:
- Ngươi có ý kiến gì không? Đuổi tận giết tuyệt đó là chuyện của ta.
- Thiên Đạo Viện là nơi hỏi đạo, giải thích khó hiểu chứ không phải chỗ cho kẻ ác mà càn!
Giọng trầm ổn, nặng nề, gã cao giọng nói:
- Hôm nay ngươi đồ sát mấy ngàn khiến Thiên Đạo Viện nhuộm ma huyết, hung dữ như thế nên bị trừ bỏ. Dù là Thiên Đạo Viện cũng không thể che chở kẻ man rỡ như ngươi, đây là giúp hung!
Nhiều người bất mãn lời Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nói. Người tu đạo có ai không phải đôi tay dính đầy máu? Mạnh ăn thịt yếu là lẽ bình thường, chuyện sát phạt xảy ra mỗi ngày trong Đông Bách Thành.
Mọi người biết Diêu Quang cổ quốc và Lý Thất Dạ có thù không phải mới đây. Lý Thất Dạ giết Quỷ Phù Thụ, Tổ Hoàng Võ là sư huynh, trả thù vì sư đệ là chuyện rất bình thường.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta thích giết ai thì giết người nấy, liên quan gì Thiên Đạo Viện? Lùi một bước nói, dù Thiên Đạo Viện che chở ta thì sao? Liên quan gì đến ngươi?
Lý Thất Dạ nói câu đó làm nhiều người thầm lắc đầu. Lý Thất Dạ nói vậy là không sáng suốt, mọi người hiểu bây giờ Thiên Đạo Viện khó tự lo thân, hắn còn dẫn lửa đến chỗ Thiên Đạo Viện. Nói Thiên Đạo Viện che chở ngươi là chuyện không thể nào, chưa biết chừng Thiên Đạo Viện tự mình ra tay tiêu diệt ngươi.
Một thanh âm vang lên:
- Ngươi nói năng rất tự tin, hay là có Thiên Đạo Viện che chở thì ngươi muốn làm gì cũng được, tùy thời hành hung sao?
Thanh âm hùng hổ nói:
- Để mặc kẻ ác làm bậy, Thiên Đạo Viện nên ọi người một lời giải thích!
Người đứng ra nói chuyện chính là Thanh Huyền Thiên Tử, khói xanh bao phủ người gã trông rất bí ẩn. Đôi mắt Thanh Huyền Thiên Tử sâu thẳm đáng sợ, như có thể hút hồn người, khiến người ta run sợ.
Thanh Huyền Thiên Tử bước vào chiến tranh, không khí trở nên kỳ dị. Mọi người nhìn nhau.
Tổ Hoàng Võ đại biểu cho Diêu Quang cổ quốc, Thanh Huyền Thiên Tử đại biểu Thanh Huyền cổ quốc. Hai cổ quốc đều là nhất môn song đế, nội tình sâu không lường được. Mấy ai dám trêu vào nhất môn song đế?
Đặc biệt khi Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử chung một chiến tuyến thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Nếu hai cổ quốc hợp tác, đương thời nguyên nhân hoàng giới đều run rẩy, vật khổng lồ như vậy có thể càn quét nguyên nhân hoàng giới.
Hoàng tử truyền nhân đại giáo cường quốc Đông Bách Thành cao giọng quát:
- Đúng vậy! Không thể tha cho kẻ ác này, nếu để mặc hắn ra ngoài chắc chắn sẽ làm hại Đông Bách Thành, khi đó không biết bao nhiêu người vô tội gặp họa. Thiên Đạo Viện tuyệt đối không cho phép kẻ ác như thế tồn tại!
Đệ tử đại giáo cường quốc khác phụ họa:
- Thiên Đạo Viện nên ra tay tiêu diệt kẻ này, tuyệt đối không thể che chở tên ác ôn như thế. Thiên Đạo Viện hãy ọi người một lời giải thích.
Nhiều kẻ lẫn trong đám đông lên tiếng:
- Nên làm thế, hung thủ giết người, lập tức trấn áp, Thiên Đạo Viện ột lời giải thích đi!
Nhiều người bị kích động, hò hét đòi Thiên Đạo Viện cho giải thích.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook