Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4138
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ tùy tay ném, tặng mộc phật này cho nàng. Bạch Kim Ninh đã gặp nhiều người rộng rãi trên đời nhưng giống như Lý Thất Dạ ném một ức tùy tiện tặng người thì nàng chưa từng nghe, chưa bao giờ gặp.
Bạch Kim Ninh hóa đá, ngây người tại chỗ. Một ức cứ thế dễ dàng tặng cho nàng? Thật là như đang mơ.
Bạch Kim Ninh sững sờ một lúc lâu sau ngây ngốc hỏi:
- Cái... này... là thật?
Nói ích kỷ thì dĩ nhiên Bạch Kim Ninh muốn có được mộc phật này, dù gì nó là bảo bối gia truyền nhà bọn họ. Trước không nói giá trị của mộc phật thế nào, làm một thành viên của gia tộc, Bạch Kim Ninh có trách nhiệm nghênh mộc phật này về nhà.
Huống chi năm đó người nhà vì cho Bạch Kim Ninh nha đầu mới đi cầm bán mộc phật, nàng có trách nhiệm rất lớn phải nghênh mộc phật về nhà. Nhưng Lý Thất Dạ bỏ ra một ức mua mộc phật về.
Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
- Thật còn hơn trân châu.
Lý Thất Dạ ném mộc phật cho Bạch Kim Ninh, tùy ý như không phải ném đồ một ức mà là một đồng.
Bạch Kim Ninh hít sâu, tuy hơi do dự nhưng nàng vẫn trả mộc phật lại cho hắn:
- Ta... ta... ta không thể lấy.
Bạch Kim Ninh thật sự không nỡ chút nào, nàng cắn răng thu về tầm mắt, nghiêm túc nói:
- Ta... rất muốn có được nó. Nhưng là ngươi mua nó, ngươi bỏ ra một ức, ta không thể nhận nó, rất quý giá.
Bạch Kim Ninh rất muốn có mộc phật này, nếu nàng nghênh mộc phật về nhà thì chẳng những giải quyết gánh nặng lớn trong lòng, cũng khiến gia đình nhẹ nhõm hơn.
Nhưng Bạch Kim Ninh không dám nhận, giá một ức quá quý giá, nó rất quý trọng với nàng.
Lý Thất Dạ không nhận, hắn cười nói:
- Nhận lấy đi, chỉ là một mộc phật, dù có là chân phật giá lâm cũng không là gì với ta. Nàng sẽ để ý bánh bao một đồng tiền sao?
Bạch Kim Ninh ngơ ngẩn nhìn Lý Thất Dạ, nàng thấy hắn không giống như đang đùa, biết hắn nghiêm túc thật.
Bạch Kim Ninh nhận lấy mộc phật, quỳ xuống đất lạy Lý Thất Dạ:
- Đa tạ công tử, Bạch Kim Ninh không biết nên đền đáp thế nào với đại ân đại đức của công tử cho nhà ta. Miễn công tử có gì cần, Bạch Kim Ninh sẵn sàng làm trâu làm ngựa.
Lý Thất Dạ nhận lễ lớn của Bạch Kim Ninh, gật đầu thản nhiên nói:
- Đứng lên đi.
Bạch Kim Ninh đứng dậy, ngực còn ôm mộc phật, nàng không biết nên miêu tả ngôn từ này thế nào, giống như đang nằm mơ. Nếu nói đây là mơ thì nó lại quá chân thật.
Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh mới đi qua một con phố chợt có tiếng hét to:
- Đấu giá, đấu giá! Đấu giá của Kiêu Hoành Thương Hành sắp bắt đầu! Các vị gia đi ngang qua xin đừng bỏ qua!
Một thanh niên mặc áo vải, vác mấy cái túi vải, tuổi không nhỏ nhưng lại cột tóc sừng trâu như con nít, rất buồn cười. Khuôn mặt thanh niên vừa to vừa tròn, nhưng cười tít mắt nhìn rất thân thiết. Thanh niên chào hàng sẽ không khiến người có ác cảm.
Thanh niên đến gần nhét tờ giấy tuyên truyền vào tay Lý Thất Dạ:
- Gia nhìn thử xem, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta sắp bắt đầu đấu giá! Gia có muốn mua một tấm vé vào cửa không?
Lý Thất Dạ cười cười nhìn thanh niên:
- À, Kiêu Hoành Thương Hành.
Nhắc tới cửa hàng của mình là thanh niên ưỡn ngực hãnh diện nói:
- Đúng vậy! Là Kiêu Hoành Thương Hành của chúng ta! Cửa hàng chúng ta là lớn nhất Tiên Thống Giới, không, to nhất nguyên Tam Tiên giới. Trong Thiên Hùng quan không có cửa hàng nào lớn hơn chúng ta...
Trong khi thanh niên cố thổi phồng cửa hàng của mình, Lý Thất Dạ không mặn không nhạt nói:
- Nói điểm chính đi.
Nói đi phải nói lại, nghe như thanh niên đang thổi phồng nhưng lời gã nói là thật, Kiêu Hoành Thương Hành là cửa hàng to nhất Tam Tiên giới, nhất Thiên Hùng quan.
Thanh niên lúng túng hắng giọng:
- Khụ! Gia, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta tổ chức hội đấu giá quy mô siêu lớn, mọi người đều có thể tham gia, nhưng thứ đấu giá có đủ thứ. Có Thiên Hành Thần Châu, Vạn Cổ Phật Hồ, Cửu Tinh Bảo Bàn...
Thanh niên huyên thuyên liệt kê, kể vanh vách từng món báu vật.
Bạch Kim Ninh tính thời gian chợt nhớ ra chuyện này:
- Hội đấu giá cỡ lớn năm năm một lần của Kiêu Hoành Thương Hành đã đến.
Gần đây nàng bị phái ra ngoài tuần tra mà không chú ý tới.
Trong Thiên Hùng quan đã có đầy tuyên truyền của Kiêu Hoành Thương Hành.
Thanh niên cố gắng kể mỗi món báu vật cho Lý Thất Dạ, nhưng hắn không hứng thú gì mấy:
- À.
Ánh mắt thanh niên rất sắc bén, thấy Lý Thất Dạ không hứng thú liền lấy ra đòn sát thủ của mình, giở một tờ sách tuyên truyền ra:
- Nhìn xem, gia thấy không? Báu vật này tuyệt đối đáng giá cho gia trả giá cao. Tiên Quan, là Tiên Quan! Không giấu gì gia, bộ Tiên Quan này đến từ Tiên giới, tuyệt thế vô song, duy nhất vạn cổ.
Thanh niên thổi phồng vật phẩm đấu giá này vô song cõi đời, duy nhất trong vạn cổ.
Quả nhiên Lý Thất Dạ bị bộ Tiên Quan hấp dẫn, chưa thấy hàng thật nhưng sách tuyên truyền in lại hình ảnh khiến người nhìn rất thật. Bộ Tiên Quan đã hấp dẫn Lý Thất Dạ, hắn nhìn chăm chú vào sách tuyên truyền.
Lý Thất Dạ không dời mắt khỏi Tiên Quan, hỏi:
- Có được hôm đại tai nạn phải không?
Thanh niên ấp úng:
- À... thì là... tiểu nhân không biết nữa, nhưng mọi người nói là từ Tiên giới đến, vô song cõi đời.
Lý Thất Dạ liếc thanh niên, lạnh nhạt nói:
- Như thế nào? Ngươi không rõ?
Thanh niên vội trả lời:
- Gia, tiểu nhân chỉ bán vé vào cửa, cái khác thì không quá rõ ràng, chờ bắt đầu đấu giá rồi đấu giá sư sẽ giới thiệu cho gia.
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, thản nhiên nói:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi thuộc như lòng bàn tay sao?
Thanh niên làm ra vẻ dễ quên, không nhớ lời mình vừa nói:
- Cái... cái đó... có không?
Thanh niên đổi đề tài chào hàng vé vào cửa:
- Gia mua vé vào cửa đi, nào nào, Lưu Tam ta bán vé rẻ nhất thành, tuyệt đối không lừa dối lão nhân gia người đây. Bán gia năm trăm thôi.
Bạch Kim Ninh sống trong Thiên Hùng quan, nắm rõ mấy chuyện này, nàng hỏi:
- Trước kia chẳng phải có hai trăm sao? Đây chỉ là vé vào cửa bình thường, không phải ghế thượng khách gì đó.
Thanh niên khó xử nói:
- Bây giờ tăng giá rồi. Nếu đã gặp gia vậy tiểu nhân giảm giá cho, hai trăm là tiểu nhân lỗ to rồi, mất máu luôn.
Thanh niên kêu khổ với trời.
Lý Thất Dạ rút vé vào cửa từ tay thanh niên:
- Tiền của ta cũng dám kiếm?
Thấy Lý Thất Dạ cứng rắn rút đi vé vào cửa của mình còn không chịu trả tiền, thanh niên nhăn mặt than thở.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bạch Kim Ninh hóa đá, ngây người tại chỗ. Một ức cứ thế dễ dàng tặng cho nàng? Thật là như đang mơ.
Bạch Kim Ninh sững sờ một lúc lâu sau ngây ngốc hỏi:
- Cái... này... là thật?
Nói ích kỷ thì dĩ nhiên Bạch Kim Ninh muốn có được mộc phật này, dù gì nó là bảo bối gia truyền nhà bọn họ. Trước không nói giá trị của mộc phật thế nào, làm một thành viên của gia tộc, Bạch Kim Ninh có trách nhiệm nghênh mộc phật này về nhà.
Huống chi năm đó người nhà vì cho Bạch Kim Ninh nha đầu mới đi cầm bán mộc phật, nàng có trách nhiệm rất lớn phải nghênh mộc phật về nhà. Nhưng Lý Thất Dạ bỏ ra một ức mua mộc phật về.
Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
- Thật còn hơn trân châu.
Lý Thất Dạ ném mộc phật cho Bạch Kim Ninh, tùy ý như không phải ném đồ một ức mà là một đồng.
Bạch Kim Ninh hít sâu, tuy hơi do dự nhưng nàng vẫn trả mộc phật lại cho hắn:
- Ta... ta... ta không thể lấy.
Bạch Kim Ninh thật sự không nỡ chút nào, nàng cắn răng thu về tầm mắt, nghiêm túc nói:
- Ta... rất muốn có được nó. Nhưng là ngươi mua nó, ngươi bỏ ra một ức, ta không thể nhận nó, rất quý giá.
Bạch Kim Ninh rất muốn có mộc phật này, nếu nàng nghênh mộc phật về nhà thì chẳng những giải quyết gánh nặng lớn trong lòng, cũng khiến gia đình nhẹ nhõm hơn.
Nhưng Bạch Kim Ninh không dám nhận, giá một ức quá quý giá, nó rất quý trọng với nàng.
Lý Thất Dạ không nhận, hắn cười nói:
- Nhận lấy đi, chỉ là một mộc phật, dù có là chân phật giá lâm cũng không là gì với ta. Nàng sẽ để ý bánh bao một đồng tiền sao?
Bạch Kim Ninh ngơ ngẩn nhìn Lý Thất Dạ, nàng thấy hắn không giống như đang đùa, biết hắn nghiêm túc thật.
Bạch Kim Ninh nhận lấy mộc phật, quỳ xuống đất lạy Lý Thất Dạ:
- Đa tạ công tử, Bạch Kim Ninh không biết nên đền đáp thế nào với đại ân đại đức của công tử cho nhà ta. Miễn công tử có gì cần, Bạch Kim Ninh sẵn sàng làm trâu làm ngựa.
Lý Thất Dạ nhận lễ lớn của Bạch Kim Ninh, gật đầu thản nhiên nói:
- Đứng lên đi.
Bạch Kim Ninh đứng dậy, ngực còn ôm mộc phật, nàng không biết nên miêu tả ngôn từ này thế nào, giống như đang nằm mơ. Nếu nói đây là mơ thì nó lại quá chân thật.
Lý Thất Dạ, Bạch Kim Ninh mới đi qua một con phố chợt có tiếng hét to:
- Đấu giá, đấu giá! Đấu giá của Kiêu Hoành Thương Hành sắp bắt đầu! Các vị gia đi ngang qua xin đừng bỏ qua!
Một thanh niên mặc áo vải, vác mấy cái túi vải, tuổi không nhỏ nhưng lại cột tóc sừng trâu như con nít, rất buồn cười. Khuôn mặt thanh niên vừa to vừa tròn, nhưng cười tít mắt nhìn rất thân thiết. Thanh niên chào hàng sẽ không khiến người có ác cảm.
Thanh niên đến gần nhét tờ giấy tuyên truyền vào tay Lý Thất Dạ:
- Gia nhìn thử xem, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta sắp bắt đầu đấu giá! Gia có muốn mua một tấm vé vào cửa không?
Lý Thất Dạ cười cười nhìn thanh niên:
- À, Kiêu Hoành Thương Hành.
Nhắc tới cửa hàng của mình là thanh niên ưỡn ngực hãnh diện nói:
- Đúng vậy! Là Kiêu Hoành Thương Hành của chúng ta! Cửa hàng chúng ta là lớn nhất Tiên Thống Giới, không, to nhất nguyên Tam Tiên giới. Trong Thiên Hùng quan không có cửa hàng nào lớn hơn chúng ta...
Trong khi thanh niên cố thổi phồng cửa hàng của mình, Lý Thất Dạ không mặn không nhạt nói:
- Nói điểm chính đi.
Nói đi phải nói lại, nghe như thanh niên đang thổi phồng nhưng lời gã nói là thật, Kiêu Hoành Thương Hành là cửa hàng to nhất Tam Tiên giới, nhất Thiên Hùng quan.
Thanh niên lúng túng hắng giọng:
- Khụ! Gia, Kiêu Hoành Thương Hành chúng ta tổ chức hội đấu giá quy mô siêu lớn, mọi người đều có thể tham gia, nhưng thứ đấu giá có đủ thứ. Có Thiên Hành Thần Châu, Vạn Cổ Phật Hồ, Cửu Tinh Bảo Bàn...
Thanh niên huyên thuyên liệt kê, kể vanh vách từng món báu vật.
Bạch Kim Ninh tính thời gian chợt nhớ ra chuyện này:
- Hội đấu giá cỡ lớn năm năm một lần của Kiêu Hoành Thương Hành đã đến.
Gần đây nàng bị phái ra ngoài tuần tra mà không chú ý tới.
Trong Thiên Hùng quan đã có đầy tuyên truyền của Kiêu Hoành Thương Hành.
Thanh niên cố gắng kể mỗi món báu vật cho Lý Thất Dạ, nhưng hắn không hứng thú gì mấy:
- À.
Ánh mắt thanh niên rất sắc bén, thấy Lý Thất Dạ không hứng thú liền lấy ra đòn sát thủ của mình, giở một tờ sách tuyên truyền ra:
- Nhìn xem, gia thấy không? Báu vật này tuyệt đối đáng giá cho gia trả giá cao. Tiên Quan, là Tiên Quan! Không giấu gì gia, bộ Tiên Quan này đến từ Tiên giới, tuyệt thế vô song, duy nhất vạn cổ.
Thanh niên thổi phồng vật phẩm đấu giá này vô song cõi đời, duy nhất trong vạn cổ.
Quả nhiên Lý Thất Dạ bị bộ Tiên Quan hấp dẫn, chưa thấy hàng thật nhưng sách tuyên truyền in lại hình ảnh khiến người nhìn rất thật. Bộ Tiên Quan đã hấp dẫn Lý Thất Dạ, hắn nhìn chăm chú vào sách tuyên truyền.
Lý Thất Dạ không dời mắt khỏi Tiên Quan, hỏi:
- Có được hôm đại tai nạn phải không?
Thanh niên ấp úng:
- À... thì là... tiểu nhân không biết nữa, nhưng mọi người nói là từ Tiên giới đến, vô song cõi đời.
Lý Thất Dạ liếc thanh niên, lạnh nhạt nói:
- Như thế nào? Ngươi không rõ?
Thanh niên vội trả lời:
- Gia, tiểu nhân chỉ bán vé vào cửa, cái khác thì không quá rõ ràng, chờ bắt đầu đấu giá rồi đấu giá sư sẽ giới thiệu cho gia.
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, thản nhiên nói:
- Chẳng phải vừa rồi ngươi thuộc như lòng bàn tay sao?
Thanh niên làm ra vẻ dễ quên, không nhớ lời mình vừa nói:
- Cái... cái đó... có không?
Thanh niên đổi đề tài chào hàng vé vào cửa:
- Gia mua vé vào cửa đi, nào nào, Lưu Tam ta bán vé rẻ nhất thành, tuyệt đối không lừa dối lão nhân gia người đây. Bán gia năm trăm thôi.
Bạch Kim Ninh sống trong Thiên Hùng quan, nắm rõ mấy chuyện này, nàng hỏi:
- Trước kia chẳng phải có hai trăm sao? Đây chỉ là vé vào cửa bình thường, không phải ghế thượng khách gì đó.
Thanh niên khó xử nói:
- Bây giờ tăng giá rồi. Nếu đã gặp gia vậy tiểu nhân giảm giá cho, hai trăm là tiểu nhân lỗ to rồi, mất máu luôn.
Thanh niên kêu khổ với trời.
Lý Thất Dạ rút vé vào cửa từ tay thanh niên:
- Tiền của ta cũng dám kiếm?
Thấy Lý Thất Dạ cứng rắn rút đi vé vào cửa của mình còn không chịu trả tiền, thanh niên nhăn mặt than thở.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook