Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3974
Nghĩ đến đây nữ nhân hút ngụm khí lạnh, nổi da gà da vịt. Nếu Tam Tiên giới từ nay thành tro bụi biến mất thì khủng bố biết bao.
Đổi lại trước kia đừng nói là nàng, bất cứ ai đều cảm thấy không thể nào, chỉ là lo rầu vớ vẩn.
Vì Tam Tiên giới sừng sững đến ngày nay đã trải qua ức vạn năm, từng thời đại luân phiên. Tuy từng có vô số tông môn đạo thống hưng suy, có nhiều tai nạn nhưng trong phạm vi nhỏ. Tam Tiên giới vẫn là Tam Tiên giới, chỉ có các đời sinh linh thay đổi.
Bây giờ nói Tam Tiên giới rất có thể không còn tồn tại, thành tro bụi, tưởng tượng cục diện đó khủng bố biết bao, đáng sợ nhường nào.
Kinh khủng nhất là rất có thể nàng sẽ gặp phải nó khi còn sống, nếu đến tình trạng đó thì chúng sinh chỉ là con kiến, người như nàng cũng không khác chi.
Nữ nhân hoàn toàn tin vào lời tiên tri. Thử tưởng tượng mấy năm trước thiên địa bỗng tối tăm, nguyên Tiên Thống Giới hóa ma trong khoảnh khắc là điều khủng bố biết bao, làm bao người sợ vỡ mật. Mọi người chưa biết xảy ra chuyện gì, tuy chỉ trong khoảnh khắc, như một giấc mơ giữa hè nhưng khiến Thủy Tổ đã vô địch còn sống trên cõi đời sinh lòng cảnh giác.
Đây là lý do nàng xuống núi vào đời, vì muốn kết nghiệp duyên như vậy.
Nghĩ rõ ràng mọi thứ, nữ nhân rùng mình, nàng lấy lại tinh thần cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
- Thưa tiền bối, Thủy Tổ chỉ để lại tiên tri, chúng ta chưa từng gặp người.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Dòm ngó thiên mệnh, tính đại thế không phải chuyện tốt, sơ sẩy một cái là thành tro bụi, thân chết đạo tiêu.
Nữ nhân khoanh tay đứng, không dám nói nhiều.
Lý Thất Dạ liếc nữ nhân một cái, ra lệnh:
- Tháo mạn che mặt của ngươi xuống.
Nữ nhân này có lai lịch cực kỳ bất phàm, đạo hạnh rất kinh người. Bàn về thân phận, địa vị của nàng đủ làm vô số người mến mộ, vô số đạo thống tôn sùng làm khách quý.
Nhưng nữ nhân không dám cãi lời Lý Thất Dạ, nàng từ từ tháo mạn che mặt lộ ra khuôn mặt thật.
Nàng rất đẹp, mắt như ánh sao chiếu sáng trời đêm, hướng dẫn người đi dưới trời đêm. Khi môi nàng hơi mím lại thì bày ra khí chất đặc biệt, lão luyện, làm người nhìn mắt sáng rực. Nàng như đóa sen xanh yên tĩnh.
Sau khi nữ nhân tháo mạn che mặt, nàng cúi gập người cung kính nói:
- Đệ tử Thiên Toán các Từ Tiêu Cẩn bái kiến tiền bối!
Thiên Toán các, nếu ai nghe tên của truyền thừa này sẽ ngạc nhiên, hết hồn.
Lý Thất Dạ thì dửng dưng, dường như nắm rõ mọi thứ.
Lý Thất Dạ liếc Từ Tiêu Cẩn một cái:
- Ta mới mười tám tuổi, dừng gọi ta già như vậy.
Từ Tiêu Cẩn thầm buồn cười nhưng không dám cười, giữ vẻ nghiêm túc khom người nói:
- Đệ tử hiểu.
Lý Thất Dạ xua tay, không làm khó nàng:
- Thôi, đi đi, đừng ra vẻ nghiêm túc vậy.
Từ Tiêu Cẩn là người thông minh, không cứng nhắc khắc khổ:
- Ta nhớ kỹ lời của công tử.
Từ Tiêu Cẩn đi ra, Lý Thất Dạ dặn dò:
- Khi ngươi gặp hòa thượng đó thì nói cho hắn biết lần sau gặp lại, nếu dám có ý biến thái là ta bẻ đầu hắn.
Từ Tiêu Cẩn sợ hết hồn, nàng biết Lý Thất Dạ không nói đùa:
- Ta sẽ chuyển lời đến Đại Giác sư huynh.
Từ Tiêu Cẩn lùi xuống, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Thất Dạ ở lại Tẩy Tội viện, hắn rất là yên tĩnh nhàn nhã. Vì người trong Tẩy Tội viện bận rộn việc của mình, không ai đến quấy rầy hắn. Lý Thất Dạ rảnh rỗi có thời gian hao mòn luyện hóa khủng bố vô thượng.
Nhưng hai ngày sau Đỗ Văn Nhụy viện trưởng Tẩy Tội viện đến tìm Lý Thất Dạ.
Đỗ Văn Nhụy gặp Lý Thất Dạ liền lấy một chồng văn thư ra, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ở trong học viện đã quen chưa? Cảm thấy Tẩy Tội học viện thế nào?
Lý Thất Dạ mở mắt nhìn Đỗ Văn Nhụy:
- Viện trưởng có gì cứ nói đi, đừng vòng vo với ta.
Đỗ Văn Nhụy đỏ mặt, nhưng rất nhanh giữ vẻ tự nhiên đẩy văn thư đến trước mặt Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ đã đồng ý ở lại Tẩy Tội viện chúng ta thì là học sinh của Tẩy Tội viện, nhưng thiếu khâu thủ tục. Tiểu huynh đệ ký tên, ấn dấu tay là được.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Thế này thật hiếm có, chiêu một học sinh mà cần viện trưởng tự mình ra mặt.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng, ưỡn ngực nghiêm túc nói:
- Không giấu tiểu huynh đệ, Tẩy Tội viện chúng ta cầu hiền như khát, đối với học sinh nào cũng đối xử bình đẳng...
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Nhưng viện trưởng nói dối không đỏ mặt, khoác mai rùa mới là bản lĩnh lớn nhất của Đỗ Văn Nhụy.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng, mặt đỏ hồng nhưng rất nhanh dáng vẻ tự nhiên:
- Đâu có, tiểu huynh đệ đùa vui quá.
Lý Thất Dạ nhìn sơ văn thư, tùy tay ký không thèm đọc kỹ.
Đỗ Văn Nhụy thấy Lý Thất Dạ ký tên thì hơi căng thẳng, sau đó nháy mắt hỏi:
- Tiểu huynh đệ không nhìn kỹ sao?
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy, cười nói:
- Nếu ta muốn đổi ý thì làm gì được ta? Cho ngươi một trăm lá gan cũng không dám hố ta. Có đúng không viện trưởng đại nhân?
Đỗ Văn Nhụy xoa tay nói, hơi hưng phấn:
- Đúng đúng!
Đỗ Văn Nhụy cẩn thận cất văn thư, nghiêm túc mà trịnh trọng nói:
- Từ nay tiểu huynh đệ là học sinh của Tẩy Tội viện chúng ta.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nếu viện trưởng đã cầu hiền như khát thế này sao không chiêu đến một học sinh tốt?
Đỗ Văn Nhụy ưỡn ngực đắc ý cười nói:
- Thì bây giờ chiêu được rồi đây. Ta đây là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái kinh người, muốn chiêu thì phải là học sinh đỉnh cao nhất, vô song nhất cõi đời, kinh diễm hơn những Thủy Tổ rất nhiều.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Câu nịnh này khá, ta hưởng thụ. Mọi người hay nói mày rậm mắt to, trán căng đầy là hán tử thật sự, nhưng theo ta là cáo già mới đúng.
Đỗ Văn Nhụy cười giả lả:
- Không dám, không dám, ta tốt nhất là không bêu xấu.
Lý Thất Dạ ung dung ngồi, tùy ý hỏi:
- Ngươi nhìn thấu từ khi nào?
Lý Thất Dạ tùy ý nhưng Đỗ Văn Nhụy không dám chểnh mảng.
Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc nói:
- Lúc Thánh Sương Chân Đế ra tay ta đã thấy lạ, lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế dù không vô địch nhất Quang Minh Thánh Viện chúng ta nhưng cũng xếp ba hạng đầu hay hai hàng đầu. Thánh Sương Chân Đế một chỉ điểm ra lực lượng quang minh vậy mà bị đánh tan ngay, vậy nó là lực lượng hắc ám mạnh đến mức nào?
Khi nói chuyện Đỗ Văn Nhụy kinh dị nhìn vết sẹo giữa chân mày Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy ai có lực lượng quang minh số một Quang Minh Thánh Viện?
Đỗ Văn Nhụy cười ruồi, lắc đầu nói:
- Cái đó... ta không biết.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đổi lại trước kia đừng nói là nàng, bất cứ ai đều cảm thấy không thể nào, chỉ là lo rầu vớ vẩn.
Vì Tam Tiên giới sừng sững đến ngày nay đã trải qua ức vạn năm, từng thời đại luân phiên. Tuy từng có vô số tông môn đạo thống hưng suy, có nhiều tai nạn nhưng trong phạm vi nhỏ. Tam Tiên giới vẫn là Tam Tiên giới, chỉ có các đời sinh linh thay đổi.
Bây giờ nói Tam Tiên giới rất có thể không còn tồn tại, thành tro bụi, tưởng tượng cục diện đó khủng bố biết bao, đáng sợ nhường nào.
Kinh khủng nhất là rất có thể nàng sẽ gặp phải nó khi còn sống, nếu đến tình trạng đó thì chúng sinh chỉ là con kiến, người như nàng cũng không khác chi.
Nữ nhân hoàn toàn tin vào lời tiên tri. Thử tưởng tượng mấy năm trước thiên địa bỗng tối tăm, nguyên Tiên Thống Giới hóa ma trong khoảnh khắc là điều khủng bố biết bao, làm bao người sợ vỡ mật. Mọi người chưa biết xảy ra chuyện gì, tuy chỉ trong khoảnh khắc, như một giấc mơ giữa hè nhưng khiến Thủy Tổ đã vô địch còn sống trên cõi đời sinh lòng cảnh giác.
Đây là lý do nàng xuống núi vào đời, vì muốn kết nghiệp duyên như vậy.
Nghĩ rõ ràng mọi thứ, nữ nhân rùng mình, nàng lấy lại tinh thần cúi gập người hướng Lý Thất Dạ:
- Thưa tiền bối, Thủy Tổ chỉ để lại tiên tri, chúng ta chưa từng gặp người.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Dòm ngó thiên mệnh, tính đại thế không phải chuyện tốt, sơ sẩy một cái là thành tro bụi, thân chết đạo tiêu.
Nữ nhân khoanh tay đứng, không dám nói nhiều.
Lý Thất Dạ liếc nữ nhân một cái, ra lệnh:
- Tháo mạn che mặt của ngươi xuống.
Nữ nhân này có lai lịch cực kỳ bất phàm, đạo hạnh rất kinh người. Bàn về thân phận, địa vị của nàng đủ làm vô số người mến mộ, vô số đạo thống tôn sùng làm khách quý.
Nhưng nữ nhân không dám cãi lời Lý Thất Dạ, nàng từ từ tháo mạn che mặt lộ ra khuôn mặt thật.
Nàng rất đẹp, mắt như ánh sao chiếu sáng trời đêm, hướng dẫn người đi dưới trời đêm. Khi môi nàng hơi mím lại thì bày ra khí chất đặc biệt, lão luyện, làm người nhìn mắt sáng rực. Nàng như đóa sen xanh yên tĩnh.
Sau khi nữ nhân tháo mạn che mặt, nàng cúi gập người cung kính nói:
- Đệ tử Thiên Toán các Từ Tiêu Cẩn bái kiến tiền bối!
Thiên Toán các, nếu ai nghe tên của truyền thừa này sẽ ngạc nhiên, hết hồn.
Lý Thất Dạ thì dửng dưng, dường như nắm rõ mọi thứ.
Lý Thất Dạ liếc Từ Tiêu Cẩn một cái:
- Ta mới mười tám tuổi, dừng gọi ta già như vậy.
Từ Tiêu Cẩn thầm buồn cười nhưng không dám cười, giữ vẻ nghiêm túc khom người nói:
- Đệ tử hiểu.
Lý Thất Dạ xua tay, không làm khó nàng:
- Thôi, đi đi, đừng ra vẻ nghiêm túc vậy.
Từ Tiêu Cẩn là người thông minh, không cứng nhắc khắc khổ:
- Ta nhớ kỹ lời của công tử.
Từ Tiêu Cẩn đi ra, Lý Thất Dạ dặn dò:
- Khi ngươi gặp hòa thượng đó thì nói cho hắn biết lần sau gặp lại, nếu dám có ý biến thái là ta bẻ đầu hắn.
Từ Tiêu Cẩn sợ hết hồn, nàng biết Lý Thất Dạ không nói đùa:
- Ta sẽ chuyển lời đến Đại Giác sư huynh.
Từ Tiêu Cẩn lùi xuống, Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.
Lý Thất Dạ ở lại Tẩy Tội viện, hắn rất là yên tĩnh nhàn nhã. Vì người trong Tẩy Tội viện bận rộn việc của mình, không ai đến quấy rầy hắn. Lý Thất Dạ rảnh rỗi có thời gian hao mòn luyện hóa khủng bố vô thượng.
Nhưng hai ngày sau Đỗ Văn Nhụy viện trưởng Tẩy Tội viện đến tìm Lý Thất Dạ.
Đỗ Văn Nhụy gặp Lý Thất Dạ liền lấy một chồng văn thư ra, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ở trong học viện đã quen chưa? Cảm thấy Tẩy Tội học viện thế nào?
Lý Thất Dạ mở mắt nhìn Đỗ Văn Nhụy:
- Viện trưởng có gì cứ nói đi, đừng vòng vo với ta.
Đỗ Văn Nhụy đỏ mặt, nhưng rất nhanh giữ vẻ tự nhiên đẩy văn thư đến trước mặt Lý Thất Dạ, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ đã đồng ý ở lại Tẩy Tội viện chúng ta thì là học sinh của Tẩy Tội viện, nhưng thiếu khâu thủ tục. Tiểu huynh đệ ký tên, ấn dấu tay là được.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Thế này thật hiếm có, chiêu một học sinh mà cần viện trưởng tự mình ra mặt.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng, ưỡn ngực nghiêm túc nói:
- Không giấu tiểu huynh đệ, Tẩy Tội viện chúng ta cầu hiền như khát, đối với học sinh nào cũng đối xử bình đẳng...
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Nhưng viện trưởng nói dối không đỏ mặt, khoác mai rùa mới là bản lĩnh lớn nhất của Đỗ Văn Nhụy.
Đỗ Văn Nhụy cười gượng, mặt đỏ hồng nhưng rất nhanh dáng vẻ tự nhiên:
- Đâu có, tiểu huynh đệ đùa vui quá.
Lý Thất Dạ nhìn sơ văn thư, tùy tay ký không thèm đọc kỹ.
Đỗ Văn Nhụy thấy Lý Thất Dạ ký tên thì hơi căng thẳng, sau đó nháy mắt hỏi:
- Tiểu huynh đệ không nhìn kỹ sao?
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy, cười nói:
- Nếu ta muốn đổi ý thì làm gì được ta? Cho ngươi một trăm lá gan cũng không dám hố ta. Có đúng không viện trưởng đại nhân?
Đỗ Văn Nhụy xoa tay nói, hơi hưng phấn:
- Đúng đúng!
Đỗ Văn Nhụy cẩn thận cất văn thư, nghiêm túc mà trịnh trọng nói:
- Từ nay tiểu huynh đệ là học sinh của Tẩy Tội viện chúng ta.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nếu viện trưởng đã cầu hiền như khát thế này sao không chiêu đến một học sinh tốt?
Đỗ Văn Nhụy ưỡn ngực đắc ý cười nói:
- Thì bây giờ chiêu được rồi đây. Ta đây là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái kinh người, muốn chiêu thì phải là học sinh đỉnh cao nhất, vô song nhất cõi đời, kinh diễm hơn những Thủy Tổ rất nhiều.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Câu nịnh này khá, ta hưởng thụ. Mọi người hay nói mày rậm mắt to, trán căng đầy là hán tử thật sự, nhưng theo ta là cáo già mới đúng.
Đỗ Văn Nhụy cười giả lả:
- Không dám, không dám, ta tốt nhất là không bêu xấu.
Lý Thất Dạ ung dung ngồi, tùy ý hỏi:
- Ngươi nhìn thấu từ khi nào?
Lý Thất Dạ tùy ý nhưng Đỗ Văn Nhụy không dám chểnh mảng.
Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc nói:
- Lúc Thánh Sương Chân Đế ra tay ta đã thấy lạ, lực lượng quang minh của Thánh Sương Chân Đế dù không vô địch nhất Quang Minh Thánh Viện chúng ta nhưng cũng xếp ba hạng đầu hay hai hàng đầu. Thánh Sương Chân Đế một chỉ điểm ra lực lượng quang minh vậy mà bị đánh tan ngay, vậy nó là lực lượng hắc ám mạnh đến mức nào?
Khi nói chuyện Đỗ Văn Nhụy kinh dị nhìn vết sẹo giữa chân mày Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy ai có lực lượng quang minh số một Quang Minh Thánh Viện?
Đỗ Văn Nhụy cười ruồi, lắc đầu nói:
- Cái đó... ta không biết.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook