Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3886
Lý Kiến Khôn cũng nhận ra lão nhân kỳ kỳ, có gì lạ thì gã không nói cụ thể được.
Khi lão nhân cầm tay Lý Thất Dạ, không chỉ Trần Duy Chính, ngay cả Lý Kiến Khôn, Quách Giai Tuệ cũng căng thẳng thần kinh.
Lão nhân dường như hoàn toàn không thấy đám Trần Duy Chính hồi hộp, lão cầm bàn tay Lý Thất Dạ, tay kia lão mò trong túi lấy ra một cái kính lão, xem kỹ vân tay của hắn.
Lục Nhược Hi nhỏ tuổi nhất ngây thơ hồn nhiên, chống cằm chớp mắt tò mò nhìn:
- Thế nào hả lão nhân gia? Tướng tay của sư tổ chúng ta ra sao?
Nhìn dáng vẻ của Lục Nhược Hi, tông chủ Trần Duy Chính dở khóc dở cười. Nha đầu này không hiểu đường đời, thật ngây thơ hồn nhiên, đến bây giờ còn chưa nhận ra lão nhân có vấn đề.
Lão nhân nghiên cứu một lúc lâu sau tháo mắt kính lão xuống, lớn tiếng khen:
- Diệu, diệu, rất diệu, cực diệu.
Lục Nhược Hi tò mò hỏi:
- Diệu thế nào?
Lão nhân cười bí hiểm:
- Tướng tay này rất diệu, rất xứng với anh đầu nhà chúng ta. Tướng tay này có tướng phu thê với nh đầu nhà chúng ta, trời đất tạo nên một đôi, bọn họ sinh ra nên là phu thê.
Lục Nhược Hi nghe lão nhân nói, khó tin bảo:
- Khoa trương vậy sao?
- Đúng vậy!
Lão nhân hớn hở nói với Lý Thất Dạ:
- Tiểu ca, ngươi cực kỳ xứng đôi với anh đầu nhà chúng ta, tướng phu thê, hay ngươi và ta làm sui gia đi? Lão hủ cảm thấy ngươi sẽ thích nha đầu, mà nha đầu nhà chúng ta cũng sẽ thích ngươi.
Lục Nhược Hi hớn hở lắc đầu nói:
- Lão nhân gai hiểu lầm, sư tổ chúng ta là cao nhân...
Lục Nhược Hi chưa nói hết câu đã bị Trần Duy Chính kéo sang một bên.
Lão nhân hắng giọng tiếp tục bảo:
- Nha đầu nhà chúng ta luôn tự cho mình rất cao, tuy rằng nha đầu không nói ra nhưng lão già ta đây thấy rõ. Mắt nha đầu luôn nhìn lên cao, không thèm để mắt đến nam nhi trong thiên hạ, không thích nam nhi nào. Ài, nàng cũng không còn nhỏ nhưng cứ gây sức ép, không tìm một nhà khá giả gả cho rồi. Bây giờ thật tình cờ.
Lão nhân vỗ đùi cái đét nói:
- Lão hủ thấy tiểu ca và nha đầu nhà ta rất xứng, các ngươi ghép thành một đôi đi. Ha ha, xem như hoàn thành tâm nguyện của lão già ta, tương lai sớm ôm nhóc mập mạp.
Nói tới đây lão nhân nhe răng cười như đã được ôm tôn tử mập ú.
Lục Nhược Hi đã bị kéo sang một bên nhưng nghe lão nhân bắt ép ghép cặp sư tổ của mình thì lầu bầu:
- Lão nhân gia, sư tổ của chúng ta ánh mắt khá cao, không phải ai cũng có thể xứng đôi với sư tổ.
Lục Nhược Hi ngây thơ hoạt bát, Trần Duy Chính cũng bó tay với nàng, không ngăn cản nàng nữa, cười khổ.
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Vậy thì càng là một đôi, nha đầu nhà chúng ta và tiểu ca quá xứng. Nha đầu nhà chúng ta cái khác không dám nói nhưng rất xinh đẹp, đẹp như tiên, đẹp vô song, khuynh quốc khuynh thành, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân trên đời. Tư chất của nha đầu thì càng khỏi phải nói, băng tuyết thông minh, thông tuệ vô song, trí như biển rộng...
Nói đến nha đầu nhà mình lão nhân mặt mày hớn hở, phấn khích khoe nha đầu thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị, chỉ trên trời mới có, cõi trần khó gặp.
Nghe lão nhân khen nha đầu ba hoa chích choè như mỹ nữ số một Tiên Thống giới, Lục Nhược Hi nghi ngờ hỏi:
- Thật sự tốt vậy sao?
Lão nhân nghiêm nghị nói:
- Đương nhiên! Nếu nha đầu nhà chúng ta lộ mặt thì tất cả cô nương trên đời đều bị lu mờ, tự biết xấu hổ.
Lục Nhược Hi chống cằm tò mò hỏi:
- Nếu cô nương nhà các người xinh đẹp vô song, thông minh tuyệt đỉnh như vậy chắc người đến cửa cầu thân nối liền không dứt, tuấn kiệt trong thiên hạ tùy nàng chọn lựa, vậy tại sao còn muốn phối với sư tổ chúng ta?
Lục Nhược Hi ngây thơ làm Trần Duy Chính cười khổ, không quát ngăn nàng.
Lão nhân không giận, nghiêm túc nói:
- Cái này thì ngươi không hiểu, tuấn kiệt bình thường làm sao xứng với nha đầu nhà chúng ta. Nha đầu không thèm tài tử, thiên tài trong thiên hạ, mấy thiên tài đó làm sao bằng một phần vạn của nha đầu, hơn nữa...
Lão nhân hắng giọng:
- Hôn nhân quan trọng là duyên phận, lão hủ thấy nha đầu nhà chúng ta và tiểu ca rất có duyên, bọn họ là trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi, trời tác hợp...
Nghe lão nhân khẳng định, Lục Nhược Hi phản bác:
- Nhưng sư tổ chúng ta còn chưa gặp mặt cô nương nhà các người, hai người không quen nhau thì sao bỗng trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi được?
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Đây mới là điều huyền diệu nhất, nhìn tướng tay của hai người là biết họ có tướng phu thê. Lão phu ta xem tướng cho người cả đời chưa từng xem nhầm, tuyệt đối không sai được, hai người đúng là trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi.
Lục Nhược Hi bị gợi lòng tò mò, xòe tay mình ra vui vẻ yêu cầu:
- Thần kỳ vậy sao? Lão nhân gia xem tướng tay của ta thế nào?
Lão nhân không nắm tay Lục Nhược Hi, chỉ nhìn sơ bàn tay nàng, nhẹ lắc đầu nói:
- Xem tướng phải coi duyên phận, nếu không có duyên mà cưỡng ép giải tướng là tiết lộ thiên cơ, không được, không được.
Thấy lão nhân không chịu xem tướng tay cho mình, Lục Nhược Hi lẩm bẩm:
- Nhỏ mọn.
Lão nhân mặc kệ Lục Nhược Hi, lão quay sang nhìn Lý Thất Dạ, hớn hở nói:
- Khó được duyên phận như vậy thật là đi mòn gót giày không thấy, được đến không mất công. Nếu tiểu ca không có ý kiến vậy hãy phối thành một đôi với nha đầu nhà chúng ta, trở thành phu thê đi.
Lão nhân thốt lời làm đám người Lý Kiến Khôn quay sang ngó nhau, đây là lời câu hôn khoa trương mà khó tin nhất từng thấy, hai người chưa gặp mặt đã yêu cầu đính hôn.
Lão nhân cười tủm tỉm:
- Ưm, tiểu ca không nói gì tức là không có ý kiến, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi. Hôm nào tiểu ca có rảnh nhớ đến nhà chúng ta cầu hôn, cưới nha đầu...
Lão nhân tự ý quyết định làm Trần Duy Chính đứng tim, vội khuyên nhủ:
- Lão tiên sinh, không được, không được! Sư tổ phong kín lục giác, không nghe không thấy mọi việc bên ngoài. Sư tổ không nghe thấy lão nhân gia nói gì chứ không phải đồng ý đề nghị của lão đâu.
Lão nhân phớt lờ Trần Duy Chính, háo hức nói:
- Không sao không sao, quyết định vậy đi. Tiểu ca và nha đầu chúng ta kết thành nhân duyên sẽ là việc lớn oanh động nhất thời đại này, sẽ thành giai thoại khiến người đời truyền tụng.
Nói đến đây lão nhân thò tay vào ngực mày mò, lấy một thứ ra. Từng luồng sáng màu xanh ngọc tỏa sáng, đó là một ngọc bội.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Khi lão nhân cầm tay Lý Thất Dạ, không chỉ Trần Duy Chính, ngay cả Lý Kiến Khôn, Quách Giai Tuệ cũng căng thẳng thần kinh.
Lão nhân dường như hoàn toàn không thấy đám Trần Duy Chính hồi hộp, lão cầm bàn tay Lý Thất Dạ, tay kia lão mò trong túi lấy ra một cái kính lão, xem kỹ vân tay của hắn.
Lục Nhược Hi nhỏ tuổi nhất ngây thơ hồn nhiên, chống cằm chớp mắt tò mò nhìn:
- Thế nào hả lão nhân gia? Tướng tay của sư tổ chúng ta ra sao?
Nhìn dáng vẻ của Lục Nhược Hi, tông chủ Trần Duy Chính dở khóc dở cười. Nha đầu này không hiểu đường đời, thật ngây thơ hồn nhiên, đến bây giờ còn chưa nhận ra lão nhân có vấn đề.
Lão nhân nghiên cứu một lúc lâu sau tháo mắt kính lão xuống, lớn tiếng khen:
- Diệu, diệu, rất diệu, cực diệu.
Lục Nhược Hi tò mò hỏi:
- Diệu thế nào?
Lão nhân cười bí hiểm:
- Tướng tay này rất diệu, rất xứng với anh đầu nhà chúng ta. Tướng tay này có tướng phu thê với nh đầu nhà chúng ta, trời đất tạo nên một đôi, bọn họ sinh ra nên là phu thê.
Lục Nhược Hi nghe lão nhân nói, khó tin bảo:
- Khoa trương vậy sao?
- Đúng vậy!
Lão nhân hớn hở nói với Lý Thất Dạ:
- Tiểu ca, ngươi cực kỳ xứng đôi với anh đầu nhà chúng ta, tướng phu thê, hay ngươi và ta làm sui gia đi? Lão hủ cảm thấy ngươi sẽ thích nha đầu, mà nha đầu nhà chúng ta cũng sẽ thích ngươi.
Lục Nhược Hi hớn hở lắc đầu nói:
- Lão nhân gai hiểu lầm, sư tổ chúng ta là cao nhân...
Lục Nhược Hi chưa nói hết câu đã bị Trần Duy Chính kéo sang một bên.
Lão nhân hắng giọng tiếp tục bảo:
- Nha đầu nhà chúng ta luôn tự cho mình rất cao, tuy rằng nha đầu không nói ra nhưng lão già ta đây thấy rõ. Mắt nha đầu luôn nhìn lên cao, không thèm để mắt đến nam nhi trong thiên hạ, không thích nam nhi nào. Ài, nàng cũng không còn nhỏ nhưng cứ gây sức ép, không tìm một nhà khá giả gả cho rồi. Bây giờ thật tình cờ.
Lão nhân vỗ đùi cái đét nói:
- Lão hủ thấy tiểu ca và nha đầu nhà ta rất xứng, các ngươi ghép thành một đôi đi. Ha ha, xem như hoàn thành tâm nguyện của lão già ta, tương lai sớm ôm nhóc mập mạp.
Nói tới đây lão nhân nhe răng cười như đã được ôm tôn tử mập ú.
Lục Nhược Hi đã bị kéo sang một bên nhưng nghe lão nhân bắt ép ghép cặp sư tổ của mình thì lầu bầu:
- Lão nhân gia, sư tổ của chúng ta ánh mắt khá cao, không phải ai cũng có thể xứng đôi với sư tổ.
Lục Nhược Hi ngây thơ hoạt bát, Trần Duy Chính cũng bó tay với nàng, không ngăn cản nàng nữa, cười khổ.
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Vậy thì càng là một đôi, nha đầu nhà chúng ta và tiểu ca quá xứng. Nha đầu nhà chúng ta cái khác không dám nói nhưng rất xinh đẹp, đẹp như tiên, đẹp vô song, khuynh quốc khuynh thành, có thể nói là đệ nhất mỹ nhân trên đời. Tư chất của nha đầu thì càng khỏi phải nói, băng tuyết thông minh, thông tuệ vô song, trí như biển rộng...
Nói đến nha đầu nhà mình lão nhân mặt mày hớn hở, phấn khích khoe nha đầu thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị, chỉ trên trời mới có, cõi trần khó gặp.
Nghe lão nhân khen nha đầu ba hoa chích choè như mỹ nữ số một Tiên Thống giới, Lục Nhược Hi nghi ngờ hỏi:
- Thật sự tốt vậy sao?
Lão nhân nghiêm nghị nói:
- Đương nhiên! Nếu nha đầu nhà chúng ta lộ mặt thì tất cả cô nương trên đời đều bị lu mờ, tự biết xấu hổ.
Lục Nhược Hi chống cằm tò mò hỏi:
- Nếu cô nương nhà các người xinh đẹp vô song, thông minh tuyệt đỉnh như vậy chắc người đến cửa cầu thân nối liền không dứt, tuấn kiệt trong thiên hạ tùy nàng chọn lựa, vậy tại sao còn muốn phối với sư tổ chúng ta?
Lục Nhược Hi ngây thơ làm Trần Duy Chính cười khổ, không quát ngăn nàng.
Lão nhân không giận, nghiêm túc nói:
- Cái này thì ngươi không hiểu, tuấn kiệt bình thường làm sao xứng với nha đầu nhà chúng ta. Nha đầu không thèm tài tử, thiên tài trong thiên hạ, mấy thiên tài đó làm sao bằng một phần vạn của nha đầu, hơn nữa...
Lão nhân hắng giọng:
- Hôn nhân quan trọng là duyên phận, lão hủ thấy nha đầu nhà chúng ta và tiểu ca rất có duyên, bọn họ là trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi, trời tác hợp...
Nghe lão nhân khẳng định, Lục Nhược Hi phản bác:
- Nhưng sư tổ chúng ta còn chưa gặp mặt cô nương nhà các người, hai người không quen nhau thì sao bỗng trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi được?
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Đây mới là điều huyền diệu nhất, nhìn tướng tay của hai người là biết họ có tướng phu thê. Lão phu ta xem tướng cho người cả đời chưa từng xem nhầm, tuyệt đối không sai được, hai người đúng là trời tạo một song, đất sắp đặt một đôi.
Lục Nhược Hi bị gợi lòng tò mò, xòe tay mình ra vui vẻ yêu cầu:
- Thần kỳ vậy sao? Lão nhân gia xem tướng tay của ta thế nào?
Lão nhân không nắm tay Lục Nhược Hi, chỉ nhìn sơ bàn tay nàng, nhẹ lắc đầu nói:
- Xem tướng phải coi duyên phận, nếu không có duyên mà cưỡng ép giải tướng là tiết lộ thiên cơ, không được, không được.
Thấy lão nhân không chịu xem tướng tay cho mình, Lục Nhược Hi lẩm bẩm:
- Nhỏ mọn.
Lão nhân mặc kệ Lục Nhược Hi, lão quay sang nhìn Lý Thất Dạ, hớn hở nói:
- Khó được duyên phận như vậy thật là đi mòn gót giày không thấy, được đến không mất công. Nếu tiểu ca không có ý kiến vậy hãy phối thành một đôi với nha đầu nhà chúng ta, trở thành phu thê đi.
Lão nhân thốt lời làm đám người Lý Kiến Khôn quay sang ngó nhau, đây là lời câu hôn khoa trương mà khó tin nhất từng thấy, hai người chưa gặp mặt đã yêu cầu đính hôn.
Lão nhân cười tủm tỉm:
- Ưm, tiểu ca không nói gì tức là không có ý kiến, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi. Hôm nào tiểu ca có rảnh nhớ đến nhà chúng ta cầu hôn, cưới nha đầu...
Lão nhân tự ý quyết định làm Trần Duy Chính đứng tim, vội khuyên nhủ:
- Lão tiên sinh, không được, không được! Sư tổ phong kín lục giác, không nghe không thấy mọi việc bên ngoài. Sư tổ không nghe thấy lão nhân gia nói gì chứ không phải đồng ý đề nghị của lão đâu.
Lão nhân phớt lờ Trần Duy Chính, háo hức nói:
- Không sao không sao, quyết định vậy đi. Tiểu ca và nha đầu chúng ta kết thành nhân duyên sẽ là việc lớn oanh động nhất thời đại này, sẽ thành giai thoại khiến người đời truyền tụng.
Nói đến đây lão nhân thò tay vào ngực mày mò, lấy một thứ ra. Từng luồng sáng màu xanh ngọc tỏa sáng, đó là một ngọc bội.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook