Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3707
Cho dù có một vài đại giáo hay đạo thống diệt sạch kẻ thù của mình, diệt sạch một đại giáo đạo thống, thì tối đa cũng chỉ đồ sát đệ tử của đạo thống này mà thôi, còn bình dân bách tính thì rất ít người hỏi đến, càng không để chiến hỏa dính lên người của bọn họ.
Dù sao thì đây cũng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, chiến tranh của tu sĩ hoàn toàn không có liên quan gì tới bình dân, từ trước tới đây, chiến tranh của tu sĩ sẽ cố gắng không làm liên lụy tới bình dân.
Tai họa không liên lụy bình dân, đây là luật bất thành văn của thế giới tu sĩ.
Bây giờ Khách Minh lại bắt bình dân huyết tế, đúng là có hơi quá quắc, khiến không ít tu sĩ cảm thấy Khách Minh đang làm hỏng thanh danh của giới tu sĩ.
- Hừ, các ngươi muốn làm gì vậy?
Lúc này, có cường giả thế hệ trước không nhịn nổi nữa, một vị lão tổ hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Tai họa không liên lụy bình dân, chuyện như thế mà cũng làm được, đúng là làm xấu thanh danh của tu sĩ.
- Khách Minh làm việc, đừng nhiều chuyện.
Lúc này có đệ tử Khách Minh mặt mày lạnh lùng, khí thế bức người, lạnh lùng nói rằng.
- Khách Minh...
Vị lão tổ này hai mắt lạnh căm, hất tay, chỉ nghe một tiếng "phanh", tên đệ tử này bị quật bay, hắn lạnh lùng nói:
- Cho dù có là Khách Minh thì cũng không thể muốn làm gì thì làm.
- Đúng vậy nha, Khách Minh làm vậy có hơi quá quắc rồi.
Một vài tu sĩ cường giả cảm thấy hành động này của Khách Minh đúng là quá quắc, không khỏi lắc đầu, lên tiếng ủng hộ lão tổ này.
- Vân Hạc lão tổ nói không sai, cho dù có là Khách Minh thì cũng không thể muốn làm gì thì làm, chuyện này sẽ làm hỏng thanh danh của tu sĩ chúng ta.
Có cường giả tán thành câu nói của vị lão tổ này.
Vị lão tổ này thực lực không hề tầm thường, thanh danh vang dội, cũng là một đại nhân vật ở Đế Thống Giới.
- Vân Hạc huynh bớt giận!
Vào lúc này, một giọng nói già nua vang lên, chỉ thấy có đệ tử Khách Minh nâng một cỗ kiệu đi tới, bên trên cỗ kiệu có một lão tổ đang ngồi.
Vị lão tổ này mặc quần áo màu xanh, khí xanh bừng bừng, giống như sinh cơ cuồn cuộn.
- Lục Bào Thiên Khách.
Nhìn thấy vị lão tổ này, có người gọi nhỏ:
- Một trong năm vị phó minh chủ của Khách Minh.
- Lục Bào Thiên Khách cũng tới.
Không ít cường giả nhìn thấy vị lão tổ này, vội vàng lùi lại, dọn ra một con đường, nét mặt có hơi kiêng kỵ.
Mặc dù Thập Đại Kim Cương có uy danh hiển hách, thế nhưng năm vị phó minh chủ của Khách Minh, hay còn gọi là Ngũ Đại Thiên Khách, thì càng có cân nặng hơn. Bởi vì Ngũ Đại Thiên Khách đều từng là lão tổ vô địch một thời đại, có nội tình mạnh hơn, thực lực mạnh hơn Thập Đại Kim Cương.
Ở trong Khách Minh, đương nhiên Hươu Khách Ông là mạnh nhất, sau đó là Ngũ Đại Thiên Khách. Ngũ Đại Thiên Khách đều là lão tổ mạnh nhất của một đạo thống, đều là Chân Thần bất hủ mạnh nhất của một thời đại.
- Lục Bào Thiên Khách.
Nhìn thấy lão tổ này, vị lão tổ bênh vực lẽ phải sầm mặt lại, nói:
- Lục Bào Thiên Khách, ngươi cũng là cường giả danh chấn thiên hạ, tiếng tăm bát phương, các ngươi bắt bình dân huyết tế, không thấy quá đáng lắm sao.
Lục Bào Thiên Khách vừa xuất hiện, hiện trường trở nên yên tĩnh rất nhiều. Những cường giả từng bênh vực lẽ phải, từng lên tiếng ủng hộ vị lão tổ nọ đều trầm mặc, bởi vì Lục Bạo Thiên Khách rất cường đại.
- Vân Hạc huynh nói nghiêm trọng rồi.
Lục Bạo Thiên Khách lắc đầu, nói:
- Vân Hạc huynh cũng thấy rồi, Thạch Vận đạo thống sắp sửa diệt vong, bọn họ trước sau cũng đại họa lâm đầu, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Bọn họ chỉ có một con đường chết, chúng ta chỉ đẩy nhanh cái chết của bọn họ mà thôi, giúp bọn họ rời khỏi thế gian này mà không hề đau đớn.
- Miệng lưỡi đường hoàng.
Vị lão tổ nọ hừ lạnh, bất mãn nói:
- Có diệt vong hay không thì cũng là chuyện của Thạch Vận đạo thống, mà không phải lý do để các ngươi huyết tế người ta mà còn ra vẻ phổ độ chúng sinh.
- Vân Hạc huynh, thế gian đúng sai, ta không muốn tranh cãi với ngươi.
Lục Bào Thiên Khách không có kiên nhẫn tranh cãi, nói chậm:
- Việc này, ta cùng bốn vị đạo huynh quyết định sau khi bàn bạc, bốn vị đạo huynh của ta đều ở Minh Lạc thành, nếu như Vân Hạc huynh có lời muốn nói thì các vị đạo huynh sẽ rất nhiệt tình khoản đãi Vân Hạc huynh.
Lục Bào Thiên Khách vừa nói như thế, không ít người hít hà, nói nhỏ:
- Ngũ Đại Thiên Khách của Khách Minh đều đã tới, Hươu Khách Ông cũng tới luôn hay sao?
Mọi người không ngờ Ngũ Đại Thiên Khách của Khách Minh vậy mà lại đến hết, hơn nữa không một ai biết Ngũ Đại Thiên Khách đang ở Minh Lạc thành.
Câu nói của Lục Bào Thiên Khách mặc dù khách khí, thế nhưng ý đồ uy hiếp quá trắng trợn. Nếu như vị lão tổ này vẫn muốn bênh vực lẽ phải thì cứ đi tìm bốn vị còn lại mà nói chuyện.
Vị lão tổ này mặc dù cường đại, thế nhưng, hắn không có đủ thực lực để đánh nhau với bốn vị Thiên Khách.
Trên thực tế, nhìn khắp Đế Thống Giới, người có thể chống lại bốn vị Thiên Khách rải rác không nhiều, huống chi vẫn còn có Lục Bào Thiên Khách.
- Tốt, coi như các ngươi hung ác.
Vị lão tổ này giậm chân, nói:
- Hôm nay ta thua, thế nhưng, đừng quên rằng, các ngươi làm như là muốn gặp báo ứng, là làm trái với ý trời!
- Ý trời?
Lục Bào Thiên Khách cười lớn, nói:
- Ý trời là cái gì? Thế gian này có ý trời sao? Từ trước tới giờ chẳng hề có ý trời, chỉ có mạnh được yếu thua. Cái gọi là ý trời, chẳng qua chỉ là thứ mà kẻ yếu tự an ủi mình mà thôi. Cho dù chúng ta có huyết tế ngay tại chỗ này đi chăng nữa thì ý trời có thể làm gì được chúng ta chứ?
Vị lão tổ nọ hết cách, mặt mũi khó coi, xoay người rời đi.
Vị lão tổ nọ phủi áo rời đi, tất cả mọi người trầm mặc, cho dù có người muốn bênh vực lẽ phải, cho dù có người cảm thấy Khách Minh làm việc quá
quắc thì cũng chỉ biết trầm mặc.
Theo một vài tu sĩ cường giả thấy, Khách Minh huyết tế bình dân chính là phá hỏng danh dự của tu sĩ, cũng phá hủy luật bất thành văn của thế giới tu sĩ.
Thế nhưng thì đã sao? Bọn họ bất lực, cho dù bọn họ muốn bênh vực lẽ phải, muốn giải cứu những bình dân bách tính này thì cũng bất lực.
Vị lão tổ nọ thực lực rất mạnh, đồng thời cũng xuất thân từ đạo thống lớn, thế nhưng hắn cũng bất lực. Lúc này không chỉ có Lục Bào Thiên Khách ở trong Minh Lạc thành, mà bốn vị Thiên Khách khác cũng đều ở trong Minh Lạc thành.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Dù sao thì đây cũng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, chiến tranh của tu sĩ hoàn toàn không có liên quan gì tới bình dân, từ trước tới đây, chiến tranh của tu sĩ sẽ cố gắng không làm liên lụy tới bình dân.
Tai họa không liên lụy bình dân, đây là luật bất thành văn của thế giới tu sĩ.
Bây giờ Khách Minh lại bắt bình dân huyết tế, đúng là có hơi quá quắc, khiến không ít tu sĩ cảm thấy Khách Minh đang làm hỏng thanh danh của giới tu sĩ.
- Hừ, các ngươi muốn làm gì vậy?
Lúc này, có cường giả thế hệ trước không nhịn nổi nữa, một vị lão tổ hừ lạnh, lạnh lùng nói:
- Tai họa không liên lụy bình dân, chuyện như thế mà cũng làm được, đúng là làm xấu thanh danh của tu sĩ.
- Khách Minh làm việc, đừng nhiều chuyện.
Lúc này có đệ tử Khách Minh mặt mày lạnh lùng, khí thế bức người, lạnh lùng nói rằng.
- Khách Minh...
Vị lão tổ này hai mắt lạnh căm, hất tay, chỉ nghe một tiếng "phanh", tên đệ tử này bị quật bay, hắn lạnh lùng nói:
- Cho dù có là Khách Minh thì cũng không thể muốn làm gì thì làm.
- Đúng vậy nha, Khách Minh làm vậy có hơi quá quắc rồi.
Một vài tu sĩ cường giả cảm thấy hành động này của Khách Minh đúng là quá quắc, không khỏi lắc đầu, lên tiếng ủng hộ lão tổ này.
- Vân Hạc lão tổ nói không sai, cho dù có là Khách Minh thì cũng không thể muốn làm gì thì làm, chuyện này sẽ làm hỏng thanh danh của tu sĩ chúng ta.
Có cường giả tán thành câu nói của vị lão tổ này.
Vị lão tổ này thực lực không hề tầm thường, thanh danh vang dội, cũng là một đại nhân vật ở Đế Thống Giới.
- Vân Hạc huynh bớt giận!
Vào lúc này, một giọng nói già nua vang lên, chỉ thấy có đệ tử Khách Minh nâng một cỗ kiệu đi tới, bên trên cỗ kiệu có một lão tổ đang ngồi.
Vị lão tổ này mặc quần áo màu xanh, khí xanh bừng bừng, giống như sinh cơ cuồn cuộn.
- Lục Bào Thiên Khách.
Nhìn thấy vị lão tổ này, có người gọi nhỏ:
- Một trong năm vị phó minh chủ của Khách Minh.
- Lục Bào Thiên Khách cũng tới.
Không ít cường giả nhìn thấy vị lão tổ này, vội vàng lùi lại, dọn ra một con đường, nét mặt có hơi kiêng kỵ.
Mặc dù Thập Đại Kim Cương có uy danh hiển hách, thế nhưng năm vị phó minh chủ của Khách Minh, hay còn gọi là Ngũ Đại Thiên Khách, thì càng có cân nặng hơn. Bởi vì Ngũ Đại Thiên Khách đều từng là lão tổ vô địch một thời đại, có nội tình mạnh hơn, thực lực mạnh hơn Thập Đại Kim Cương.
Ở trong Khách Minh, đương nhiên Hươu Khách Ông là mạnh nhất, sau đó là Ngũ Đại Thiên Khách. Ngũ Đại Thiên Khách đều là lão tổ mạnh nhất của một đạo thống, đều là Chân Thần bất hủ mạnh nhất của một thời đại.
- Lục Bào Thiên Khách.
Nhìn thấy lão tổ này, vị lão tổ bênh vực lẽ phải sầm mặt lại, nói:
- Lục Bào Thiên Khách, ngươi cũng là cường giả danh chấn thiên hạ, tiếng tăm bát phương, các ngươi bắt bình dân huyết tế, không thấy quá đáng lắm sao.
Lục Bào Thiên Khách vừa xuất hiện, hiện trường trở nên yên tĩnh rất nhiều. Những cường giả từng bênh vực lẽ phải, từng lên tiếng ủng hộ vị lão tổ nọ đều trầm mặc, bởi vì Lục Bạo Thiên Khách rất cường đại.
- Vân Hạc huynh nói nghiêm trọng rồi.
Lục Bạo Thiên Khách lắc đầu, nói:
- Vân Hạc huynh cũng thấy rồi, Thạch Vận đạo thống sắp sửa diệt vong, bọn họ trước sau cũng đại họa lâm đầu, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Bọn họ chỉ có một con đường chết, chúng ta chỉ đẩy nhanh cái chết của bọn họ mà thôi, giúp bọn họ rời khỏi thế gian này mà không hề đau đớn.
- Miệng lưỡi đường hoàng.
Vị lão tổ nọ hừ lạnh, bất mãn nói:
- Có diệt vong hay không thì cũng là chuyện của Thạch Vận đạo thống, mà không phải lý do để các ngươi huyết tế người ta mà còn ra vẻ phổ độ chúng sinh.
- Vân Hạc huynh, thế gian đúng sai, ta không muốn tranh cãi với ngươi.
Lục Bào Thiên Khách không có kiên nhẫn tranh cãi, nói chậm:
- Việc này, ta cùng bốn vị đạo huynh quyết định sau khi bàn bạc, bốn vị đạo huynh của ta đều ở Minh Lạc thành, nếu như Vân Hạc huynh có lời muốn nói thì các vị đạo huynh sẽ rất nhiệt tình khoản đãi Vân Hạc huynh.
Lục Bào Thiên Khách vừa nói như thế, không ít người hít hà, nói nhỏ:
- Ngũ Đại Thiên Khách của Khách Minh đều đã tới, Hươu Khách Ông cũng tới luôn hay sao?
Mọi người không ngờ Ngũ Đại Thiên Khách của Khách Minh vậy mà lại đến hết, hơn nữa không một ai biết Ngũ Đại Thiên Khách đang ở Minh Lạc thành.
Câu nói của Lục Bào Thiên Khách mặc dù khách khí, thế nhưng ý đồ uy hiếp quá trắng trợn. Nếu như vị lão tổ này vẫn muốn bênh vực lẽ phải thì cứ đi tìm bốn vị còn lại mà nói chuyện.
Vị lão tổ này mặc dù cường đại, thế nhưng, hắn không có đủ thực lực để đánh nhau với bốn vị Thiên Khách.
Trên thực tế, nhìn khắp Đế Thống Giới, người có thể chống lại bốn vị Thiên Khách rải rác không nhiều, huống chi vẫn còn có Lục Bào Thiên Khách.
- Tốt, coi như các ngươi hung ác.
Vị lão tổ này giậm chân, nói:
- Hôm nay ta thua, thế nhưng, đừng quên rằng, các ngươi làm như là muốn gặp báo ứng, là làm trái với ý trời!
- Ý trời?
Lục Bào Thiên Khách cười lớn, nói:
- Ý trời là cái gì? Thế gian này có ý trời sao? Từ trước tới giờ chẳng hề có ý trời, chỉ có mạnh được yếu thua. Cái gọi là ý trời, chẳng qua chỉ là thứ mà kẻ yếu tự an ủi mình mà thôi. Cho dù chúng ta có huyết tế ngay tại chỗ này đi chăng nữa thì ý trời có thể làm gì được chúng ta chứ?
Vị lão tổ nọ hết cách, mặt mũi khó coi, xoay người rời đi.
Vị lão tổ nọ phủi áo rời đi, tất cả mọi người trầm mặc, cho dù có người muốn bênh vực lẽ phải, cho dù có người cảm thấy Khách Minh làm việc quá
quắc thì cũng chỉ biết trầm mặc.
Theo một vài tu sĩ cường giả thấy, Khách Minh huyết tế bình dân chính là phá hỏng danh dự của tu sĩ, cũng phá hủy luật bất thành văn của thế giới tu sĩ.
Thế nhưng thì đã sao? Bọn họ bất lực, cho dù bọn họ muốn bênh vực lẽ phải, muốn giải cứu những bình dân bách tính này thì cũng bất lực.
Vị lão tổ nọ thực lực rất mạnh, đồng thời cũng xuất thân từ đạo thống lớn, thế nhưng hắn cũng bất lực. Lúc này không chỉ có Lục Bào Thiên Khách ở trong Minh Lạc thành, mà bốn vị Thiên Khách khác cũng đều ở trong Minh Lạc thành.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook