Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3610
Sâu kiến còn ham sống, huống chi là con người chứ. Bọn họ đều từng là tồn tại quát tháo phong vân, đương nhiên là muốn sống sót rời khỏi nơi này. Đối với bọn họ, sống sót rời khỏi nơi này chính là lại thấy mặt trời, chính là trùng sinh.
- Này... ngươi... ngươi chờ một chút.
Lúc này, Viêm Vũ Sinh không nhịn nổi nữa, gọi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ dừng chân, xoay người lại, nhìn thoáng qua bọn họ, cười nhạt nói rằng:
- Còn chuyện gì sao? Ta đang vội lên đường.
Lúc này năm người Viêm Vũ Sinh nhìn nhau, cuối cùng Viêm Vũ Sinh hơi do dự, nửa tin nửa ngờ, nói rằng:
- Ngươi... ngươi thật sự có thể ra ngoài sao?
- Các ngươi cảm thấy ta cần lừa các ngươi sao? Ta muốn lấy tính mạng của các ngươi thì cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi, giống như giết sâu kiến vậy.
Lý Thất Dạ cười hời hợt.
Lời nói của Lý Thất Dạ khiến bọn họ nín thở. Bọn họ đều là tồn tại quát tháo phong vân, ở Đế Thống Giới, bọn họ mà giẫm chân một cái thì ngay cả đại địa cũng phải run lẩy bẩy. Bây giờ lại bị Lý Thất Dạ coi là sâu kiến.
Thế nhưng bọn họ không thể không thừa nhận sự thật này. Lý Thất Dạ phất tay một cái thì đã có thể đánh bại bọn họ, muốn giết bọn họ, đúng là chuyện dễ như lật bàn tay, hai bên chênh lệch quá lớn.
- Mang bọn ta ra ngoài được không?
Cuối cùng Viêm Vũ Sinh nói, câu nói này là đang năn nỉ Lý Thất Dạ.
Bọn họ đã từng là nhân vật ngông cuồng tự đại, chưa có khi nào năn nỉ người khác cả. Thế nhưng ở trong Hồng Hoang Thiên Lao này, Lý Thất Dạ là hi vọng duy nhất của bọn họ.
- Mang các ngươi ra ngoài?
Lý Thất Dạ sờ cằm, nhàn nhã nói rằng:
- Thế nhưng thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, mang các ngươi ra ngoài thì ta được lợi gì?
Đám người Bệnh Quân đều hiểu đạo lý này. Lý Thất Dạ không quen không biết bọn họ, bọn họ đương nhiên biết Lý Thất Dạ sẽ không vô duyên vô cớ cứu bọn họ.
- Ngươi muốn gì?
Độc Phương Thần Cơ hỏi.
Lý Thất Dạ lắ đầu, cười nói:
- Thứ ta muốn, các ngươi không đưa nổi.
- Không thể nói vậy.
Lúc này Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy vỗ lồng ngực, nói rằng:
- Ở bên ngoài ta còn có một chút tư tàng, trong tộc của ta cũng có một vài thứ tốt, chỉ cần ngươi cứu ta thì tất cả bảo vật tiên tài đều là của ngươi.
- Bảo tàng của các ngươi sao?
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu nói rằng:
- Không phải ta xem thường các ngươi, nhưng nói thật, chút đồ đạc của các ngươi thật sự không lọt vào pháp nhãn của ta. Ngay cả đồ đạc của thủy tổ ta cũng chưa chắc đã quan tâm.
Lý Thất Dạ nói thế, đám người Bệnh Quân nín thở, thế nhưng không thể không thừa nhận Lý Thất Dạ nói có đạo lý. Sự cường đại của Lý Thất Dạ, bọn họ đều đã lĩnh giáo.
Mạnh như Bệnh Quân đứng trước mặt hắn cũng không chịu nổi một đòn, như vậy, Lý Thất Dạ mạnh đến cỡ nào? Bọn họ lén suy tính, sợ rằng là từ thủy tổ trở lên, hơn nữa không phải là thủy tổ Vạn Thống, mà là thủy tổ Đế Thống, thậm chí là thủy tổ Tiên Thống.
- Ngươi... ngươi muốn điều kiện như thế nào?
Cuối cùng, Bát Tí Kim Long không nhịn được nữa, hỏi rằng:
- Chỉ cần trong khả năng của chúng ta thì chúng ta đều đáp ứng!
Lúc này, không còn thì hấp dẫn bọn họ hơn việc thoát khỏi Hồng Hoang Thiên Lao cả. Đối với bọn họ, chỉ cần có thể thoát khỏi Hồng Hoang Thiên Lao thì chuyện gì cũng làm được hết.
Giống như người sắp chết khát nhìn thấy có nước, vì để uống một ngụm nước, cho dù có trả giá lớn như thế nào thì hắn cũng chấp nhận.
- Chuyện này thật làm khó ta. Nói thật, đồ đạc của các ngươi, ta thật sự không muốn.
Lý Thất Dạ sờ cằm, cười nhạt.
Lời này của Lý Thất Dạ khiến đám người Bệnh Quân trầm mặc. Bọn họ đều là cường nhân không ai sánh bằng, ở Đế Thống Giới, bất kể đứng trước mặt ai thì bọn họ cũng duy trì thái độ cao ngạo của mình. Thế nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ, bọn họ lại hèn mọn giống như sâu kiến.
Ngay cả khi đứng mặt Thái Thanh Hoàng thì bọn họ vẫn có thể cao ngạo tự tin, Bệnh Quân thì càng khỏi phải bàn, bản thân hắn chưa chắc đã yếu hơn Thái Thanh Hoàng.
Thế nhưng bây giờ ở trước mặt Lý Thất Dạ, bọn họ lại không thể ngẩng đầu lên, thứ mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo ở trong mắt Lý Thất Dạ lại không đáng một xu.
- Thế nhưng, cũng không phải không thể cứu các ngươi.
Lý Thất Dạ sờ cằm một hồi, lạnh nhạt nói.
Lời này của Lý Thất Dạ khiến đám người Bệnh Quân sáng mắt, thắp sáng hi vọng trong lòng bọn họ.
- Thật sao?
Lúc này, Cuồng Ngưu gấp không thể chờ, lập tức hỏi ngay.
Lý Thất Dạ nhìn đám người Bệnh Quân, cười nhạt nói rằng:
- Mặc dù ta không lọt mắt bảo vật của các ngươi, thế nhưng, dưới tay ta thiếu mấy chân chạy. Nếu như các ngươi chấp nhận thì ta sẽ chừa chỗ cho các ngươi.
Nghe vậy, đám người Bệnh Quân sững sờ, nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn người.
Bọn họ nếu không phải là lão tổ một giáo thì cũng là thần linh một tộc, ở bên ngoài được tộc nhân, được con cháu cúng bái. Lấy thực lực của bọn họ, ở Đế Thống Giới có vô số người tôn kính. Bây giờ bọn họ lại phải làm chân chạy cho Lý Thất Dạ.
Chuyển biến đột ngột như thế này, tâm tính của bọn họ không chịu đựng nổi.
Dù sao, bọn họ đều là Chân Thần bất hủ, xưa nay luôn cao cao tại thượng, chúng sinh trong mắt bọn họ chỉ là sâu kiến mà thôi.
Nhất thời, đám người Bát Tí Kim Long do dự. Cũng không thể trách bọn họ, dù sao nhân vật mạnh mẽ như bọn họ bất thình lình phải trở thành người hầu của người khác, đúng là có hơi khó chấp nhận.
- Ta nguyện ý.
Cuối cùng, người lên tiếng đầu tiên chính là Bệnh Quân. Hắn nói chậm, thái độ hết sức đoan chính.
- Bệnh Quân...
Bệnh Quân là người đầu tiên lên tiếng đồng ý, lập tức khiến đám người Viêm Vũ Sinh giật mình. Dù sao thì Bệnh Quân là người mạnh nhất trong số bọn họ, hơn nữa Bệnh Quân cũng là người khó chơi nhất, hắn không phải là người tham sống sợ chết.
Phải biết năm đó Thái Thanh Hoàng như mặt trời ban chưa, nhưng hắn vẫn cứ đối cứng với Thái Thanh Hoàng. Cho dù sau này Thái Thanh Hoàng cùng Cửu Ngưng Chân Đế liên thủ với nhau thì hắn cũng huyết chiến đến cùng.
Chớ nhìn hắn già nua ốm yếu, thế nhưng trên thực tế hắn là hắn tử cương nghị, là một người không phục bất kỳ ai. Bây giờ lại là người đầu tiên đồng ý, đám người Viêm Vũ Sinh không giật mình mới lạ.
- Cũng không phải là chuyện gì mất mặt hết.
Bệnh Quân thở dài, nói rằng:
- Thua cũng thua rồi, còn gì để mất mặt nữa. Có thể hiệu lực dưới chân của chí tôn vô thượng cũng là một loại vinh hạnh.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Này... ngươi... ngươi chờ một chút.
Lúc này, Viêm Vũ Sinh không nhịn nổi nữa, gọi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ dừng chân, xoay người lại, nhìn thoáng qua bọn họ, cười nhạt nói rằng:
- Còn chuyện gì sao? Ta đang vội lên đường.
Lúc này năm người Viêm Vũ Sinh nhìn nhau, cuối cùng Viêm Vũ Sinh hơi do dự, nửa tin nửa ngờ, nói rằng:
- Ngươi... ngươi thật sự có thể ra ngoài sao?
- Các ngươi cảm thấy ta cần lừa các ngươi sao? Ta muốn lấy tính mạng của các ngươi thì cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi, giống như giết sâu kiến vậy.
Lý Thất Dạ cười hời hợt.
Lời nói của Lý Thất Dạ khiến bọn họ nín thở. Bọn họ đều là tồn tại quát tháo phong vân, ở Đế Thống Giới, bọn họ mà giẫm chân một cái thì ngay cả đại địa cũng phải run lẩy bẩy. Bây giờ lại bị Lý Thất Dạ coi là sâu kiến.
Thế nhưng bọn họ không thể không thừa nhận sự thật này. Lý Thất Dạ phất tay một cái thì đã có thể đánh bại bọn họ, muốn giết bọn họ, đúng là chuyện dễ như lật bàn tay, hai bên chênh lệch quá lớn.
- Mang bọn ta ra ngoài được không?
Cuối cùng Viêm Vũ Sinh nói, câu nói này là đang năn nỉ Lý Thất Dạ.
Bọn họ đã từng là nhân vật ngông cuồng tự đại, chưa có khi nào năn nỉ người khác cả. Thế nhưng ở trong Hồng Hoang Thiên Lao này, Lý Thất Dạ là hi vọng duy nhất của bọn họ.
- Mang các ngươi ra ngoài?
Lý Thất Dạ sờ cằm, nhàn nhã nói rằng:
- Thế nhưng thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, mang các ngươi ra ngoài thì ta được lợi gì?
Đám người Bệnh Quân đều hiểu đạo lý này. Lý Thất Dạ không quen không biết bọn họ, bọn họ đương nhiên biết Lý Thất Dạ sẽ không vô duyên vô cớ cứu bọn họ.
- Ngươi muốn gì?
Độc Phương Thần Cơ hỏi.
Lý Thất Dạ lắ đầu, cười nói:
- Thứ ta muốn, các ngươi không đưa nổi.
- Không thể nói vậy.
Lúc này Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy vỗ lồng ngực, nói rằng:
- Ở bên ngoài ta còn có một chút tư tàng, trong tộc của ta cũng có một vài thứ tốt, chỉ cần ngươi cứu ta thì tất cả bảo vật tiên tài đều là của ngươi.
- Bảo tàng của các ngươi sao?
Lý Thất Dạ bật cười, lắc đầu nói rằng:
- Không phải ta xem thường các ngươi, nhưng nói thật, chút đồ đạc của các ngươi thật sự không lọt vào pháp nhãn của ta. Ngay cả đồ đạc của thủy tổ ta cũng chưa chắc đã quan tâm.
Lý Thất Dạ nói thế, đám người Bệnh Quân nín thở, thế nhưng không thể không thừa nhận Lý Thất Dạ nói có đạo lý. Sự cường đại của Lý Thất Dạ, bọn họ đều đã lĩnh giáo.
Mạnh như Bệnh Quân đứng trước mặt hắn cũng không chịu nổi một đòn, như vậy, Lý Thất Dạ mạnh đến cỡ nào? Bọn họ lén suy tính, sợ rằng là từ thủy tổ trở lên, hơn nữa không phải là thủy tổ Vạn Thống, mà là thủy tổ Đế Thống, thậm chí là thủy tổ Tiên Thống.
- Ngươi... ngươi muốn điều kiện như thế nào?
Cuối cùng, Bát Tí Kim Long không nhịn được nữa, hỏi rằng:
- Chỉ cần trong khả năng của chúng ta thì chúng ta đều đáp ứng!
Lúc này, không còn thì hấp dẫn bọn họ hơn việc thoát khỏi Hồng Hoang Thiên Lao cả. Đối với bọn họ, chỉ cần có thể thoát khỏi Hồng Hoang Thiên Lao thì chuyện gì cũng làm được hết.
Giống như người sắp chết khát nhìn thấy có nước, vì để uống một ngụm nước, cho dù có trả giá lớn như thế nào thì hắn cũng chấp nhận.
- Chuyện này thật làm khó ta. Nói thật, đồ đạc của các ngươi, ta thật sự không muốn.
Lý Thất Dạ sờ cằm, cười nhạt.
Lời này của Lý Thất Dạ khiến đám người Bệnh Quân trầm mặc. Bọn họ đều là cường nhân không ai sánh bằng, ở Đế Thống Giới, bất kể đứng trước mặt ai thì bọn họ cũng duy trì thái độ cao ngạo của mình. Thế nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ, bọn họ lại hèn mọn giống như sâu kiến.
Ngay cả khi đứng mặt Thái Thanh Hoàng thì bọn họ vẫn có thể cao ngạo tự tin, Bệnh Quân thì càng khỏi phải bàn, bản thân hắn chưa chắc đã yếu hơn Thái Thanh Hoàng.
Thế nhưng bây giờ ở trước mặt Lý Thất Dạ, bọn họ lại không thể ngẩng đầu lên, thứ mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo ở trong mắt Lý Thất Dạ lại không đáng một xu.
- Thế nhưng, cũng không phải không thể cứu các ngươi.
Lý Thất Dạ sờ cằm một hồi, lạnh nhạt nói.
Lời này của Lý Thất Dạ khiến đám người Bệnh Quân sáng mắt, thắp sáng hi vọng trong lòng bọn họ.
- Thật sao?
Lúc này, Cuồng Ngưu gấp không thể chờ, lập tức hỏi ngay.
Lý Thất Dạ nhìn đám người Bệnh Quân, cười nhạt nói rằng:
- Mặc dù ta không lọt mắt bảo vật của các ngươi, thế nhưng, dưới tay ta thiếu mấy chân chạy. Nếu như các ngươi chấp nhận thì ta sẽ chừa chỗ cho các ngươi.
Nghe vậy, đám người Bệnh Quân sững sờ, nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn người.
Bọn họ nếu không phải là lão tổ một giáo thì cũng là thần linh một tộc, ở bên ngoài được tộc nhân, được con cháu cúng bái. Lấy thực lực của bọn họ, ở Đế Thống Giới có vô số người tôn kính. Bây giờ bọn họ lại phải làm chân chạy cho Lý Thất Dạ.
Chuyển biến đột ngột như thế này, tâm tính của bọn họ không chịu đựng nổi.
Dù sao, bọn họ đều là Chân Thần bất hủ, xưa nay luôn cao cao tại thượng, chúng sinh trong mắt bọn họ chỉ là sâu kiến mà thôi.
Nhất thời, đám người Bát Tí Kim Long do dự. Cũng không thể trách bọn họ, dù sao nhân vật mạnh mẽ như bọn họ bất thình lình phải trở thành người hầu của người khác, đúng là có hơi khó chấp nhận.
- Ta nguyện ý.
Cuối cùng, người lên tiếng đầu tiên chính là Bệnh Quân. Hắn nói chậm, thái độ hết sức đoan chính.
- Bệnh Quân...
Bệnh Quân là người đầu tiên lên tiếng đồng ý, lập tức khiến đám người Viêm Vũ Sinh giật mình. Dù sao thì Bệnh Quân là người mạnh nhất trong số bọn họ, hơn nữa Bệnh Quân cũng là người khó chơi nhất, hắn không phải là người tham sống sợ chết.
Phải biết năm đó Thái Thanh Hoàng như mặt trời ban chưa, nhưng hắn vẫn cứ đối cứng với Thái Thanh Hoàng. Cho dù sau này Thái Thanh Hoàng cùng Cửu Ngưng Chân Đế liên thủ với nhau thì hắn cũng huyết chiến đến cùng.
Chớ nhìn hắn già nua ốm yếu, thế nhưng trên thực tế hắn là hắn tử cương nghị, là một người không phục bất kỳ ai. Bây giờ lại là người đầu tiên đồng ý, đám người Viêm Vũ Sinh không giật mình mới lạ.
- Cũng không phải là chuyện gì mất mặt hết.
Bệnh Quân thở dài, nói rằng:
- Thua cũng thua rồi, còn gì để mất mặt nữa. Có thể hiệu lực dưới chân của chí tôn vô thượng cũng là một loại vinh hạnh.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook