Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3604
Nhìn kỹ những bạch cốt này thì sẽ phát hiện có một số sinh linh đãchết vô số tuế nguyệt, hài cốt đã hủ hóa. Cũng có một số hài cốt chỉ mới chết một hoặc hai thời đại.
Rất hiển nhiên, cách đây rất lâu đã có sinh linh bị nhốt vào nơi này, hơn nữa chúng nó còn xa xưa hơn cả thời gian Cửu Bí đạo thống thành lập.
Phải biết rằng Hồng Hoang Thiên Lao không phải do thủy tổ Cửu Bí sáng tạo, càng không phải do hắn luyện hóa ra. Có lời đồn nói rằng, thủy tổ Cửu Bí lấy được Hồng Hoang Thiên Lao từ tay sư tôn Bão Phác, cho nên hắn khảm nó vào trong Cửu Bí đạo thống.
Cũng có người nói rằng thủy tổ Cửu Bí lấy được Hồng Hoang Thiên Lao từ viễn cổ tử địa, khi tế luyện đạo thống thì đã đặt nó vào trong đạo thống.
Tóm lại, trước Cửu Bí đạo thống thì Hồng Hoang Thiên Lao đã tồn tại. Thế nhưng chủ nhân ban đầu của Hồng Hoang Thiên Lao là ai, nó có lai lịch gì, thì không ai biết cả.
Một đường đi tới, trên đường Lý Thất Dạ nhìn thấy không ít bạch cốt, qua đó có thể phỏng đoán trong thời đại của Cửu Bí đạo thống, Cửu Bí đạo thống từng đưa rất nhiều tù phạm vào nơi này, hơn nữa những tù phạm bị nhốt vào nơi này đều là tồn tại hết sức mạnh mẽ, thế nhưng toàn bộ bọn họ đều đã chết ở trong này.
Về sau Cửu Bí đạo thống không còn nhốt tù phạm vào Hồng Hoang Thiên Lao nữa. Mãi tới thời đại của Thái Thanh Hoàng thì mới tiếp tục đưa tù phạm vào trong Hồng Hoang Thiên Lao.
Trên thực tế, ngoại trừ thời đại của Cửu Bí đạo thống ra thì còn có rất nhiều bạch cốt có trước Cửu Bí đạo thống, cũng có nghĩa trước Cửu Bí đạo thống cũng có rất nhiều tù phàm hoặc sinh linh bị quăng vào nơi này. Còn phần tại sao lại có nhiều sinh linh cùng tù phạm bị quăng vào nơi này như vậy... chỉ vẻn vẹn bởi vì đây là thiên lao thôi sao? Đáp án rất mơ hồ.
Lý Thất Dạ đi rồi lại đi, cũng không biết đã đi được bao lâu, tóm lại, ở trong vùng thiên địa tĩnh mịch này không thể cảm nhận được dòng chảy thởi gian.
- Hắc hắc hắc, có người sống tới.
Ngay khi Lý Thất Dạ không biết đi được bao lâu thì có tiếng cười âm hiểm vang lên, ngay sau đó, một bóng người trồi lên từ dưới cồn cát.
Người trồi lên từ dưới cồn cát là một ông lão. Ông lão này có tám cánh tay, mặc dù mặt mày có vẻ già nua, thậm chí còn mang tới cảm giác huyết khí suy yếu, thế nhưng tám cánh tay của hắn lại rất rắn chắc. Giật mình hơn đó là tám ánh tay của hắn lấp lánh kim quang, giống như dùng thuần kim chế thành.
Đồng thời, bắp thịt trên tám cánh tay của hắn giống như những con kim long uốn quanh cánh tay của hắn, hết sức hoành tráng.
"Soạt" Ông lão này vừa xuất hiện thì cồn cát gần đó xốc lên, một cái đầu trâu rất lớn chui ra.
Chỉ nghe "phanh", một bóng người cao lớn nhảy ra khỏi cát vàng. Khi hắn đáp xuống đất thì giống như một ngọn núi nện mạnh xuống đất, cát vàng xung quanh sào sạt.
Đây là một gã ngưu đầu nhân hết sức khôi ngôi. Trên người gã đầu trâu này mọc lông trâu vừa dài vừa dày. Khi hắn nhảy lên thì tất cả lông trâu hất lên, nhìn y như là thác nước.
Trên đầu gã đầu trâu có hai cái sừng vừa lớn vừa dài. Hai cái sừng trâu này vừa đen vừa sáng, giống như được mài giũa. Gã đầu trâu cầm một cây búa đá trong tay, hết sức bạo lực.
Phần hông của gã đầu trâu mắc một tấm vải thô, tấm vải thô này quấn tới đùi non, có lẽ đã lâu chưa từng đổi nên có vẻ rất cũ nát.
- Hắc hắc hắc, ở cái nơi cứt chim cũng chẳng có này, đã mấy vạn năm rồi chưa từng ăn thịt.
Gã đầu trâu cầm búa đá, mở mắt, mắt trâu rất lớn, liếm lưỡi, chảy nước miếng nói rằng:
- Thằng nhóc này thoạt nhìn non mềm, chắc chắn ăn ngon.
- Lão thân cũng cảm thấy ăn ngon.
Chớp mắt, một bóng người khác xuất hiện. Người này là một lão ẩu, lão ẩu tóc đã trắng, mặt có nếp nhăn, thế nhưng có thể nhìn ra hồi trẻ nàng là một mỹ nhân. Mặc dù bị thế gới cát vàng này vây nhốt vô số năm tháng, thế nhưng quần áo trên người nàng lại không dính bẩn, vẫn rất sạch sẽ tinh tươm.
Đôi mắt của lão ẩu rất sáng, nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Da thịt non mềm như thế, ta cảm thấy nướng ăn không tồi. Mỡ ngấy ứa ra, nướng vàng óng ả, vừa ngon vừa giòn, mùi thịt đầy miệng.
- Ha ha, ta cảm thấy luộc ăn ngon hơn.
Ông lão tám cánh tay hai mắt tỏa sáng, nói chậm:
- Một nồi canh nồng nặc, thơm ngát giải thèm, quá hoàn hảo.
- Được rồi, Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long, Độc Phượng Thần Cơ, ba người các ngươi chớ dọa người trẻ tuổi. Người ta chỉ mới tới thôi.
Lúc này có giọng nói văn nhã vang lên, chỉ thấy một vũ sĩ bay tới.
Vũ sĩ này là người trẻ nhất trong số bọn họ. Vũ sĩ này có vẻ ngoài trung niên, mình mặc áo bào đỏ, tay cầm quạt lông đỏ tươi, thoạt nhìn giống như một đám mây lửa.
Khi vũ sĩ này tới gần thì không khí chóp mắt lên cao, khiến người ta cảm thấy nóng nực hơn, giống như bị nướng trong lò hỏa thiêu.
- Ha ha, Viêm Vũ Sinh, tên ác nhân giết người không chớp mắt nhà ngươi dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế. Có phải bị nhốt ở nơi quái quỷ này quá lâu, cho nên sát tâm đã bị san bằng rồi đúng không.
Gã đầu trâu, cũng chính là Cuồng Ngưu, cười hắc hắc. Tiếng nói của hắn như tiếng chuông, hết sức rõ ràng, thậm chí có thể ví tiếng nói của hắn như tiếng sấm.
- Cũng không phải.
Vũ sĩ, cũng chính là Viêm Vũ Sinh, lắc đầu nói rằng:
- Ở nơi tịch mịch như thế này, vất vả lắm mới có người mới, là chuyện rất đáng vui. Ta chỉ muốn biết một chút tình hình bên ngoài mà thôi.
Nghe vậy, ba người còn lại nhìn nhau. Hai mắt bọn họ sáng lên, cùng nhau gật đầu.
Nói cũng phải, ở chỗ này quá lâu, đã không còn biết gì về thế giới bên ngoài. Bây giờ có người mới vào, rất hiển nhiên sẽ mang tới tin tức bên ngoài.
- Viêm Vũ Sinh nói không sai.
Lão ẩu, cũng chính là Độc Phượng Thần Cơ, nói chậm:
- Ta rất muốn biết lão già Thái Thanh Hoàng có chết trước chúng ta hay không.
Nhất thời, bốn người đồng loạt nhìn Lý Thất Dạ. Bọn họ nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, muốn nhìn ra một vài thứ từ trên người Lý Thất Dạ.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi là môn phái nào?
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy nhất giành nói trước, tiếng nói của hắn giống như sét đánh.
- Có người gọi ta là Đấu Thánh vương triều.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói rằng:
- Còn có phải hay không thì ta không biết.
- Đấu Thánh vương triều? Vương triều của lão quỷ Thái Thanh Hoàng?
Nghe Lý Thất Dạ xuất thân từ Đấu Thánh vương triều, bốn người bọn họ không khỏi nhìn nhau.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Rất hiển nhiên, cách đây rất lâu đã có sinh linh bị nhốt vào nơi này, hơn nữa chúng nó còn xa xưa hơn cả thời gian Cửu Bí đạo thống thành lập.
Phải biết rằng Hồng Hoang Thiên Lao không phải do thủy tổ Cửu Bí sáng tạo, càng không phải do hắn luyện hóa ra. Có lời đồn nói rằng, thủy tổ Cửu Bí lấy được Hồng Hoang Thiên Lao từ tay sư tôn Bão Phác, cho nên hắn khảm nó vào trong Cửu Bí đạo thống.
Cũng có người nói rằng thủy tổ Cửu Bí lấy được Hồng Hoang Thiên Lao từ viễn cổ tử địa, khi tế luyện đạo thống thì đã đặt nó vào trong đạo thống.
Tóm lại, trước Cửu Bí đạo thống thì Hồng Hoang Thiên Lao đã tồn tại. Thế nhưng chủ nhân ban đầu của Hồng Hoang Thiên Lao là ai, nó có lai lịch gì, thì không ai biết cả.
Một đường đi tới, trên đường Lý Thất Dạ nhìn thấy không ít bạch cốt, qua đó có thể phỏng đoán trong thời đại của Cửu Bí đạo thống, Cửu Bí đạo thống từng đưa rất nhiều tù phạm vào nơi này, hơn nữa những tù phạm bị nhốt vào nơi này đều là tồn tại hết sức mạnh mẽ, thế nhưng toàn bộ bọn họ đều đã chết ở trong này.
Về sau Cửu Bí đạo thống không còn nhốt tù phạm vào Hồng Hoang Thiên Lao nữa. Mãi tới thời đại của Thái Thanh Hoàng thì mới tiếp tục đưa tù phạm vào trong Hồng Hoang Thiên Lao.
Trên thực tế, ngoại trừ thời đại của Cửu Bí đạo thống ra thì còn có rất nhiều bạch cốt có trước Cửu Bí đạo thống, cũng có nghĩa trước Cửu Bí đạo thống cũng có rất nhiều tù phàm hoặc sinh linh bị quăng vào nơi này. Còn phần tại sao lại có nhiều sinh linh cùng tù phạm bị quăng vào nơi này như vậy... chỉ vẻn vẹn bởi vì đây là thiên lao thôi sao? Đáp án rất mơ hồ.
Lý Thất Dạ đi rồi lại đi, cũng không biết đã đi được bao lâu, tóm lại, ở trong vùng thiên địa tĩnh mịch này không thể cảm nhận được dòng chảy thởi gian.
- Hắc hắc hắc, có người sống tới.
Ngay khi Lý Thất Dạ không biết đi được bao lâu thì có tiếng cười âm hiểm vang lên, ngay sau đó, một bóng người trồi lên từ dưới cồn cát.
Người trồi lên từ dưới cồn cát là một ông lão. Ông lão này có tám cánh tay, mặc dù mặt mày có vẻ già nua, thậm chí còn mang tới cảm giác huyết khí suy yếu, thế nhưng tám cánh tay của hắn lại rất rắn chắc. Giật mình hơn đó là tám ánh tay của hắn lấp lánh kim quang, giống như dùng thuần kim chế thành.
Đồng thời, bắp thịt trên tám cánh tay của hắn giống như những con kim long uốn quanh cánh tay của hắn, hết sức hoành tráng.
"Soạt" Ông lão này vừa xuất hiện thì cồn cát gần đó xốc lên, một cái đầu trâu rất lớn chui ra.
Chỉ nghe "phanh", một bóng người cao lớn nhảy ra khỏi cát vàng. Khi hắn đáp xuống đất thì giống như một ngọn núi nện mạnh xuống đất, cát vàng xung quanh sào sạt.
Đây là một gã ngưu đầu nhân hết sức khôi ngôi. Trên người gã đầu trâu này mọc lông trâu vừa dài vừa dày. Khi hắn nhảy lên thì tất cả lông trâu hất lên, nhìn y như là thác nước.
Trên đầu gã đầu trâu có hai cái sừng vừa lớn vừa dài. Hai cái sừng trâu này vừa đen vừa sáng, giống như được mài giũa. Gã đầu trâu cầm một cây búa đá trong tay, hết sức bạo lực.
Phần hông của gã đầu trâu mắc một tấm vải thô, tấm vải thô này quấn tới đùi non, có lẽ đã lâu chưa từng đổi nên có vẻ rất cũ nát.
- Hắc hắc hắc, ở cái nơi cứt chim cũng chẳng có này, đã mấy vạn năm rồi chưa từng ăn thịt.
Gã đầu trâu cầm búa đá, mở mắt, mắt trâu rất lớn, liếm lưỡi, chảy nước miếng nói rằng:
- Thằng nhóc này thoạt nhìn non mềm, chắc chắn ăn ngon.
- Lão thân cũng cảm thấy ăn ngon.
Chớp mắt, một bóng người khác xuất hiện. Người này là một lão ẩu, lão ẩu tóc đã trắng, mặt có nếp nhăn, thế nhưng có thể nhìn ra hồi trẻ nàng là một mỹ nhân. Mặc dù bị thế gới cát vàng này vây nhốt vô số năm tháng, thế nhưng quần áo trên người nàng lại không dính bẩn, vẫn rất sạch sẽ tinh tươm.
Đôi mắt của lão ẩu rất sáng, nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Da thịt non mềm như thế, ta cảm thấy nướng ăn không tồi. Mỡ ngấy ứa ra, nướng vàng óng ả, vừa ngon vừa giòn, mùi thịt đầy miệng.
- Ha ha, ta cảm thấy luộc ăn ngon hơn.
Ông lão tám cánh tay hai mắt tỏa sáng, nói chậm:
- Một nồi canh nồng nặc, thơm ngát giải thèm, quá hoàn hảo.
- Được rồi, Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long, Độc Phượng Thần Cơ, ba người các ngươi chớ dọa người trẻ tuổi. Người ta chỉ mới tới thôi.
Lúc này có giọng nói văn nhã vang lên, chỉ thấy một vũ sĩ bay tới.
Vũ sĩ này là người trẻ nhất trong số bọn họ. Vũ sĩ này có vẻ ngoài trung niên, mình mặc áo bào đỏ, tay cầm quạt lông đỏ tươi, thoạt nhìn giống như một đám mây lửa.
Khi vũ sĩ này tới gần thì không khí chóp mắt lên cao, khiến người ta cảm thấy nóng nực hơn, giống như bị nướng trong lò hỏa thiêu.
- Ha ha, Viêm Vũ Sinh, tên ác nhân giết người không chớp mắt nhà ngươi dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế. Có phải bị nhốt ở nơi quái quỷ này quá lâu, cho nên sát tâm đã bị san bằng rồi đúng không.
Gã đầu trâu, cũng chính là Cuồng Ngưu, cười hắc hắc. Tiếng nói của hắn như tiếng chuông, hết sức rõ ràng, thậm chí có thể ví tiếng nói của hắn như tiếng sấm.
- Cũng không phải.
Vũ sĩ, cũng chính là Viêm Vũ Sinh, lắc đầu nói rằng:
- Ở nơi tịch mịch như thế này, vất vả lắm mới có người mới, là chuyện rất đáng vui. Ta chỉ muốn biết một chút tình hình bên ngoài mà thôi.
Nghe vậy, ba người còn lại nhìn nhau. Hai mắt bọn họ sáng lên, cùng nhau gật đầu.
Nói cũng phải, ở chỗ này quá lâu, đã không còn biết gì về thế giới bên ngoài. Bây giờ có người mới vào, rất hiển nhiên sẽ mang tới tin tức bên ngoài.
- Viêm Vũ Sinh nói không sai.
Lão ẩu, cũng chính là Độc Phượng Thần Cơ, nói chậm:
- Ta rất muốn biết lão già Thái Thanh Hoàng có chết trước chúng ta hay không.
Nhất thời, bốn người đồng loạt nhìn Lý Thất Dạ. Bọn họ nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, muốn nhìn ra một vài thứ từ trên người Lý Thất Dạ.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi là môn phái nào?
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy nhất giành nói trước, tiếng nói của hắn giống như sét đánh.
- Có người gọi ta là Đấu Thánh vương triều.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói rằng:
- Còn có phải hay không thì ta không biết.
- Đấu Thánh vương triều? Vương triều của lão quỷ Thái Thanh Hoàng?
Nghe Lý Thất Dạ xuất thân từ Đấu Thánh vương triều, bốn người bọn họ không khỏi nhìn nhau.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com