Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3232
Sau đó cung kính lấy ra một túi chân tệ chật ních, nhẹ nhàng đổ vào hốc cây, chỉ nghe "leng keng", chỉ thấy tất cả chân tệ sau khi rơi vào hốc cây thì lập tức hòa tan.
- Bà Thụ mỗ mỗ, Bà Thụ mỗ mỗ, xin nói cho ta biết, nơi nào có hoang địa tốt, ta chỉ cầu xin một tấm cổ đồ, không dám cầu nhiều.
Lão tổ thì thầm cầu khẩn.
Đám đệ tử cảm thấy khó tin. Sư tôn của bọn họ là Chân Thần uy danh hiển hách, hôm nay thế mà lại cầu khẩn một cây già. Nếu như bọn họ không tận mắt nhìn thấy thì nói sao bọn họ cũng không chịu tin.
"Sa, sa, sa" có tiếng lá cây xào xạc, chỉ thấy cây già chầm chậm duỗi ra một ngọn cây, chỉ về một hướng.
Cây già này đột nhiên chỉ đường khiến cho đám đệ tử sợ giật mình.
- Cám ơn Bà Thụ mỗ mỗ.
Lão tổ lạy bái, dẫn đám đệ tử của mình rời đi.
- Đó là cây gì?
Sau khi rời đi, có đệ tử tò mò hỏi sư tôn của mình.
- Nó gọi là Bà Thụ mỗ mỗ, là một loại cây đặc biệt ở Kim Tiễn Lạc Địa, rất hiếm thấy. Chỉ cần ngươi trả tiền thì nó sẽ chỉ đường cho ngươi.
Lão tổ nói.
- Đúng là chỗ tốt, cái gì cũng đòi tiền.
Đệ tử cười khổ:
- Bà Thụ mỗ mỗ chỉ đường có chính xác không? Chúng ta sẽ tìm được một vùng hoang địa phát tài chứ?
- Không chắc.
Lão tổ lắc đầu, nói rằng:
- Bà Thụ mỗ mỗ chưa chắc chỉ cho ngươi một nơi thích hợp với ngươi, cũng chưa chắc chỉ cho ngươi hoang địa mà ngươi muốn tìm. Thế nhưng so với việc mò mẫm thì hơn rất nhiều. Hơn nữa, chỗ mà Bà Thụ mỗ mỗ chỉ thường ít nguy hiểm hơn hoang địa mà mình tự tìm.
- Hóa ra là như vậy.
Nghe sư tôn của mình nói vậy, một tên đệ tử hiểu ra, nói rằng:
- Kim Tiễn Lạc Địa đúng là nơi kỳ quái, ngồi thuyền cần tiền, hỏi đường cần tiền, hỏi giá cũng cần tiền, cái gì cũng cần tiền hết. Ngay cả cái cây cũng cần tiền, chúng nó cần tiền để làm gì?
- Đã gọi Kim Tiễn Lạc Địa rồi mà. Chỉ cần ngươi có tiền thì có thể đi ngang.
Lão tổ nói rằng:
- Thế nhưng rất nhiều ngươi không thể hiểu hết nơi này. Nếu như ngươi có thể hiểu hết thì nói không chưng người cho con cóc chân tệ, con cóc cũng mang tới cơ duyên cho ngươi, đương nhiên, còn phải xem vận may của ngươi nữa.
Các đệ tử không khỏi cười khổ. Bọn họ đúng thật là đi tới một nơi thấy tiền sáng mắt, ngay cả con cóc cũng đòi tiền, đúng thật là khó tin.
.........
Ở Kim Tiễn Lạc Địa, không chỉ có hoang địa nguy hiểm mà quan địa cũng tràn ngập nguy hiểm. Ngoại trừ những nơi này ra thì Kim Tiễn Lạc Địa còn có một vài di tích cực kỳ khủng bố.
Trên một cao nguyên hoang dã có một tòa chùa miếu vô cùng lớn. Tòa chùa miếu này vô cùng lớn nên từ xa đã nhìn thấy nó, huống hồ nó còn tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Vì vậy tòa chùa miếu vô cùng lớn này thu hút rất nhiều tu sĩ cường giả, khi có tu sĩ cường giả ngoài xa nhìn thấy tòa chùa miếu này thì tim đập thình thịch.
- Chùa miếu này nhất định có bảo vật.
Có cường giả hai mắt sáng rực, muốn xông tới đó.
- Đừng đi.
Trưởng bối của hắn lập tức kéo hắn lại, nét mặt nghiêm nghị, nhìn tòa chùa miếu này, nói chậm:
- Có đi thì cũng chỉ chịu chết thôi.
- Tại sao?
Đệ tử không hiểu.
- Đây là di tích.
Trưởng bối nét mặt nghiêm nghị, nói rằng:
- Đồn rằng tám vạn năm trước một cường giả gọi địa chủ gọi ra bảo địa này, thế nhưng hắn không thể lấy được đồ vật trong đó. Sau này rất nhiều người đi vào, đều chết ở trong đó.
- Gọi địa chủ?
Đệ tử lần đầu tiên nghe thấy cái tên mới mẻ này.
- Là gọi ra toàn bộ thiên địa.
Trưởng bối nói chậm:
- Ngươi quăng một viên chân tệ lên trời, điều khiển chân tệ của ngươi lượn một vòng tròn. Ngươi muốn vẽ bao lớn đều được, ví dụ ngươi muốn vẽ ngàn dặm đại địa, như vậy chân tệ sẽ lượn một vòng theo diện tích ngàn dặm đại địa, và mảnh thiên địa này sẽ là của ngươi. Sau đó Kim Tiễn Lạc Địa sẽ đưa ra một cái giá, một cái giá trên trời. Chỉ cần ngươi trả nổi tiền thì vùng thế giới này sẽ là của ngươi, hơn nữa đồ vật trong vùng thế giới này tuyệt đối là bảo vật vô thượng, siêu cấp nghịch thiên. Đương nhiên, có thể lấy được hay không thì còn phải coi bản lãnh của ngươi nữa.
Nghe trưởng bối nói như vậy, đệ tử hiểu ra, bọn họ mua bảo địa chỉ là đánh cược nhỏ mà thôi. Gọi địa chủ mới thật sự là chơi lớn. Đây là mua đứt một thế giới.
- Năm đó lão tổ của Tịnh Dương đạo thống gọi địa chủ ở nơi này, trả một cái giá rất lớn để gọi ra cao nguyên này. Đáng tiếc hắn không có lấy được bảo vật, hơn nữa còn chôn luôn chính mình.
Trưởng bối chỉ vào tòa chùa miếu, nói rằng:
- Nhìn thấy không, đằng đó có một ác ma, không ai biết nó là gì. Sau này có không ít Chân Thần đi vào, thế nhưng đều bị nó giết chết.
Đệ tử nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bên trong chùa miếu của một bóng đen rất lớn, bao phủ toàn bộ thiên địa, dường như bất kể ai đi vào thì cũng bị nó xé chết.
- Gọi địa chủ khác với mua bảo địa. Sau khi bảo địa bán xong thì nó sẽ trở lại nguyên trạng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Thế nhưng gọi địa chủ thì khác, một khi bị địa chủ gọi ra thì nó sẽ không trở lại. Vì vậy những nơi gọi địa chủ được người ta gọi là di tích.
Trưởng bối nói rằng:
- Chỉ có nhân vật như Chân Đế, bất hủ mới dám gọi địa chủ. Những người khác cho dù có tiền gọi địa chủ thì cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Nhìn bóng đen trong chùa miếu, đệ tử không khỏi rùng mình.
.........
Ở biên giới một vùng sa mạc rộng lớn có một vùng biển rộng. Chỉ thấy biển rộng vỡ vụn, chính giữa bị xuyên thủng, hình thành một vòng xoáy khổng lồ. Tất cả nước biển trong biển rộng rất dữ dội, dường như bất cứ thứ gì rơi vào đều sẽ bị chúng nó xé rách.
Có rất nhiều tu sĩ khi tới nơi này, đứng quan sát từ xa, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi.
- Cuồng Hải.
Nhìn thấy vùng biển rộng này, có lão tổ kính nể.
- Tại sao lại gọi là Cuồng Hải?
Có cường giả hỏi.
- Bởi vì nơi này do Cuồng Tổ gọi ra.
Vị lão tổ này nói:
- Đồn rằng năm đó Cuồng Tổ của Cuồng Đình đạo thống gọi địa chủ ở nơi này, bỏ ra số tiền cực kỳ khủng bố để gọi ra vùng biển này. Đồn rằng khi đó bên trong vùng biển này xuất hiện một vòng xoáy huyết bạo cực kỳ khủng bố. Thế nhưng Cuổng Tổ dưới cơn nóng giận đã san bằng vòng xoáy huyết bạo, đánh nát vùng biển này, lấy đi một món bảo vật cực kỳ mạnh mẽ nằm sâu dưới biển. Từ đó về sau, nơi này được hậu nhân gọi là Cuồng Hải.
- Cuổng Tổ đúng là lợi hại, chẳng trách lại có thể sáng tạo truyền thừa Tiên Thống.
Nghe được truyền thuyết này, cường giả cũng nổi lòng kính nể.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Bà Thụ mỗ mỗ, Bà Thụ mỗ mỗ, xin nói cho ta biết, nơi nào có hoang địa tốt, ta chỉ cầu xin một tấm cổ đồ, không dám cầu nhiều.
Lão tổ thì thầm cầu khẩn.
Đám đệ tử cảm thấy khó tin. Sư tôn của bọn họ là Chân Thần uy danh hiển hách, hôm nay thế mà lại cầu khẩn một cây già. Nếu như bọn họ không tận mắt nhìn thấy thì nói sao bọn họ cũng không chịu tin.
"Sa, sa, sa" có tiếng lá cây xào xạc, chỉ thấy cây già chầm chậm duỗi ra một ngọn cây, chỉ về một hướng.
Cây già này đột nhiên chỉ đường khiến cho đám đệ tử sợ giật mình.
- Cám ơn Bà Thụ mỗ mỗ.
Lão tổ lạy bái, dẫn đám đệ tử của mình rời đi.
- Đó là cây gì?
Sau khi rời đi, có đệ tử tò mò hỏi sư tôn của mình.
- Nó gọi là Bà Thụ mỗ mỗ, là một loại cây đặc biệt ở Kim Tiễn Lạc Địa, rất hiếm thấy. Chỉ cần ngươi trả tiền thì nó sẽ chỉ đường cho ngươi.
Lão tổ nói.
- Đúng là chỗ tốt, cái gì cũng đòi tiền.
Đệ tử cười khổ:
- Bà Thụ mỗ mỗ chỉ đường có chính xác không? Chúng ta sẽ tìm được một vùng hoang địa phát tài chứ?
- Không chắc.
Lão tổ lắc đầu, nói rằng:
- Bà Thụ mỗ mỗ chưa chắc chỉ cho ngươi một nơi thích hợp với ngươi, cũng chưa chắc chỉ cho ngươi hoang địa mà ngươi muốn tìm. Thế nhưng so với việc mò mẫm thì hơn rất nhiều. Hơn nữa, chỗ mà Bà Thụ mỗ mỗ chỉ thường ít nguy hiểm hơn hoang địa mà mình tự tìm.
- Hóa ra là như vậy.
Nghe sư tôn của mình nói vậy, một tên đệ tử hiểu ra, nói rằng:
- Kim Tiễn Lạc Địa đúng là nơi kỳ quái, ngồi thuyền cần tiền, hỏi đường cần tiền, hỏi giá cũng cần tiền, cái gì cũng cần tiền hết. Ngay cả cái cây cũng cần tiền, chúng nó cần tiền để làm gì?
- Đã gọi Kim Tiễn Lạc Địa rồi mà. Chỉ cần ngươi có tiền thì có thể đi ngang.
Lão tổ nói rằng:
- Thế nhưng rất nhiều ngươi không thể hiểu hết nơi này. Nếu như ngươi có thể hiểu hết thì nói không chưng người cho con cóc chân tệ, con cóc cũng mang tới cơ duyên cho ngươi, đương nhiên, còn phải xem vận may của ngươi nữa.
Các đệ tử không khỏi cười khổ. Bọn họ đúng thật là đi tới một nơi thấy tiền sáng mắt, ngay cả con cóc cũng đòi tiền, đúng thật là khó tin.
.........
Ở Kim Tiễn Lạc Địa, không chỉ có hoang địa nguy hiểm mà quan địa cũng tràn ngập nguy hiểm. Ngoại trừ những nơi này ra thì Kim Tiễn Lạc Địa còn có một vài di tích cực kỳ khủng bố.
Trên một cao nguyên hoang dã có một tòa chùa miếu vô cùng lớn. Tòa chùa miếu này vô cùng lớn nên từ xa đã nhìn thấy nó, huống hồ nó còn tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Vì vậy tòa chùa miếu vô cùng lớn này thu hút rất nhiều tu sĩ cường giả, khi có tu sĩ cường giả ngoài xa nhìn thấy tòa chùa miếu này thì tim đập thình thịch.
- Chùa miếu này nhất định có bảo vật.
Có cường giả hai mắt sáng rực, muốn xông tới đó.
- Đừng đi.
Trưởng bối của hắn lập tức kéo hắn lại, nét mặt nghiêm nghị, nhìn tòa chùa miếu này, nói chậm:
- Có đi thì cũng chỉ chịu chết thôi.
- Tại sao?
Đệ tử không hiểu.
- Đây là di tích.
Trưởng bối nét mặt nghiêm nghị, nói rằng:
- Đồn rằng tám vạn năm trước một cường giả gọi địa chủ gọi ra bảo địa này, thế nhưng hắn không thể lấy được đồ vật trong đó. Sau này rất nhiều người đi vào, đều chết ở trong đó.
- Gọi địa chủ?
Đệ tử lần đầu tiên nghe thấy cái tên mới mẻ này.
- Là gọi ra toàn bộ thiên địa.
Trưởng bối nói chậm:
- Ngươi quăng một viên chân tệ lên trời, điều khiển chân tệ của ngươi lượn một vòng tròn. Ngươi muốn vẽ bao lớn đều được, ví dụ ngươi muốn vẽ ngàn dặm đại địa, như vậy chân tệ sẽ lượn một vòng theo diện tích ngàn dặm đại địa, và mảnh thiên địa này sẽ là của ngươi. Sau đó Kim Tiễn Lạc Địa sẽ đưa ra một cái giá, một cái giá trên trời. Chỉ cần ngươi trả nổi tiền thì vùng thế giới này sẽ là của ngươi, hơn nữa đồ vật trong vùng thế giới này tuyệt đối là bảo vật vô thượng, siêu cấp nghịch thiên. Đương nhiên, có thể lấy được hay không thì còn phải coi bản lãnh của ngươi nữa.
Nghe trưởng bối nói như vậy, đệ tử hiểu ra, bọn họ mua bảo địa chỉ là đánh cược nhỏ mà thôi. Gọi địa chủ mới thật sự là chơi lớn. Đây là mua đứt một thế giới.
- Năm đó lão tổ của Tịnh Dương đạo thống gọi địa chủ ở nơi này, trả một cái giá rất lớn để gọi ra cao nguyên này. Đáng tiếc hắn không có lấy được bảo vật, hơn nữa còn chôn luôn chính mình.
Trưởng bối chỉ vào tòa chùa miếu, nói rằng:
- Nhìn thấy không, đằng đó có một ác ma, không ai biết nó là gì. Sau này có không ít Chân Thần đi vào, thế nhưng đều bị nó giết chết.
Đệ tử nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bên trong chùa miếu của một bóng đen rất lớn, bao phủ toàn bộ thiên địa, dường như bất kể ai đi vào thì cũng bị nó xé chết.
- Gọi địa chủ khác với mua bảo địa. Sau khi bảo địa bán xong thì nó sẽ trở lại nguyên trạng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Thế nhưng gọi địa chủ thì khác, một khi bị địa chủ gọi ra thì nó sẽ không trở lại. Vì vậy những nơi gọi địa chủ được người ta gọi là di tích.
Trưởng bối nói rằng:
- Chỉ có nhân vật như Chân Đế, bất hủ mới dám gọi địa chủ. Những người khác cho dù có tiền gọi địa chủ thì cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Nhìn bóng đen trong chùa miếu, đệ tử không khỏi rùng mình.
.........
Ở biên giới một vùng sa mạc rộng lớn có một vùng biển rộng. Chỉ thấy biển rộng vỡ vụn, chính giữa bị xuyên thủng, hình thành một vòng xoáy khổng lồ. Tất cả nước biển trong biển rộng rất dữ dội, dường như bất cứ thứ gì rơi vào đều sẽ bị chúng nó xé rách.
Có rất nhiều tu sĩ khi tới nơi này, đứng quan sát từ xa, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi.
- Cuồng Hải.
Nhìn thấy vùng biển rộng này, có lão tổ kính nể.
- Tại sao lại gọi là Cuồng Hải?
Có cường giả hỏi.
- Bởi vì nơi này do Cuồng Tổ gọi ra.
Vị lão tổ này nói:
- Đồn rằng năm đó Cuồng Tổ của Cuồng Đình đạo thống gọi địa chủ ở nơi này, bỏ ra số tiền cực kỳ khủng bố để gọi ra vùng biển này. Đồn rằng khi đó bên trong vùng biển này xuất hiện một vòng xoáy huyết bạo cực kỳ khủng bố. Thế nhưng Cuổng Tổ dưới cơn nóng giận đã san bằng vòng xoáy huyết bạo, đánh nát vùng biển này, lấy đi một món bảo vật cực kỳ mạnh mẽ nằm sâu dưới biển. Từ đó về sau, nơi này được hậu nhân gọi là Cuồng Hải.
- Cuổng Tổ đúng là lợi hại, chẳng trách lại có thể sáng tạo truyền thừa Tiên Thống.
Nghe được truyền thuyết này, cường giả cũng nổi lòng kính nể.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook