Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3136
- Thật đúng là một tên lưu manh!
Nhìn thấy nụ cười của Lý Thất Dạ càng lúc càng xán lạn, không hề cảm thấy lúng túng, không ít nữ đệ tử tức tối.
Trong nhất thời, tiếng mắng giận hờn dỗi vang không ngừng, bầu không khí của Bách Hoa cốc càng trở nên náo nhiệt.
Cuối cùng, đệ tử Trường Sinh cốc dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ. Bởi vì hắn là nam đệ tử duy nhất nên không thể ở chung chỗ với những nữ đệ tử khác. Thế nên hắn chiếm một đình viện nằm ở một góc hẻo lánh trong Bách Hoa cốc, việc này cũng vừa hợp ý hắn.
Sau khi được dàn xếp, Lý Thất Dạ không ra ngoài mà nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tu đại đạo. Có thể nói, Trường Sinh cốc là một nơi sinh cơ dồi dào, tu luyện ở nơi đây là tốt nhất. Ở nơi sinh cơ bừng bừng như thế này, con người ta tu luyện cũng cảm thấy tràn trề sức sống.
Lý Thất Dạ vừa được dàn xếp chỗ ở thì đã có người tới gặp mặt, hơn nữa người này còn là một đại mỹ nhân.
Cô gái này mày như sương khói, hai mắt to tròn tựa như biết nói. Thế nhưng hai mắt to tròn dịu dàng như gợn nước ấy đâu chỉ biết nói mà còn biết phát sáng chẳng khác gì một con cáo con.
Cô gái này mặt như hoa đào, da thịt mũm mĩm. Cuốn hút nhất chính là nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô gái này mặc quần áo màu hồng nhạt, váy dài áo ngắn, làm nổi bật được vẻ đẹp của nàng. Tuy vẻ đẹp của nàng không sánh bằng Vũ Băng Ngưng, cũng không thể so với Trường Sinh chân nhân, thế nhưng cũng có mị lực rất lớn, rất có cảm giác thân thiết.
- Tiểu muội Phạm Diệu Chân bái kiến đại sư huynh.
Cô gái này sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì không hề tỏ vẻ xa lạ, trái lại còn vô cùng nhiệt tình, khom ngưng chắp tay chào Lý Thất Dạ, cử chỉ vô cùng đúng mức.
Phạm Diệu Chân là đại sư tỷ của Bách Hoa cốc, cũng là người có tài nghệ luyện đan tốt nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi, có thể xem như là thiên tài.
Lý Thất Dạ đánh giá Phạm Diệu Chân một hồi, cẩn thận ngắm nghía, dường như muốn xem hết từ trong ra ngoài.
So với những nữ đệ tử e thẹn khác, Phạm Diệu Chân to gan hơn rất nhiều. Nàng đứng trước mặt Lý Thất Dạ, tự nhiên hào phóng, tùy ý để Lý Thất Dạ nhìn. Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngắm gần đủ, nàng hé miệng cười khẽ, duyên dáng nói rằng:
- Chẳng trách các tỷ muội đều nói đại sư huynh là một gã lưu manh, xem ra thật sự đúng là một gã lưu manh. Ai đời có đại sư huynh nào lại nhìn con gái người ta như vậy chứ. Bất luận cô gái nào cũng không thể chịu được cái nhìn của đại sư huynh hết trơn ấy.
- Thế nhưng ngươi chịu được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, tùy ý ngồi xuống, dáng vẻ bễ nghễ. Tuy rằng bình thường tự tại, thế nhưng vẻ bình thường tự tại ấy lại tỏ rõ sự thô bạo của hắn.
- Bởi vì ta là đại sư tỷ đấy mà. Nếu như ngay cả ta cũng e thẹn như tiểu cô nương thì sau này ai ở Bách Hoa cốc có thể hầu hạ đại sư huynh cơ chứ. Làm sao cũng phải có một người mặt dày tới hầu hạ sư huynh ngài.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân chớp chớp đôi mắt to tròn dịu dàng như gợn nước.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Chưa chắc à nha. Biết đâu khẩu vị của ta đặc biệt, thích con gái đỏ mặt e thẹn. Con gái to gan quá, sẽ dọa ta chạy mất.
Nếu như có nữ tử khác ở đây thì nàng nhất định sẽ khinh bỉ Lý Thất Dạ, bởi vì câu nói này quá mất mặt.
- Nếu như có thể dọa chạy đại sư huynh thì cô gái đó phải cực kỳ to gan, còn ta thì chỉ sợ không thể dọa chạy đại sư huynh được.
Phạm Diêu Chân cười khẽ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, ngồi tự tại, tùy ý nhìn Phạm Diệu Chân, ánh mắt không hề dè dặt, vẫn cứ càn quấy, vẫn cứ thản nhiên.
- Đại sư huynh nhìn hoài, tiểu muội cảm thấy không thoải mái trong mình.
Phạm Diệu Chân hờn dỗi một câu, hai mắt dìu dàng như nước mùa thu lập lòe ánh sáng.
- Có câu nói này rất là hay... có danh sư, nhất định có danh đồ. Đệ tử của Trường Sinh chân nhân đúng là không tầm thường.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Không đâu, đại sư huynh nói sai người rồi.
Phạm Diệu Chân cười dịu dàng, nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:
- Câu nói này nên nói chính đại sư huynh mới đúng, chứ không phải là ta. Có danh sư, nhất định có danh đồ, danh đồ chính là đại sư huynh, cũng chỉ có người nhìn xa trông rộng như sư tôn thì mới có đệ tử như đại sư huynh. Đại sư huynh nhìn xa trông rộng, tương lai nhất định sẽ khiến các vị tỷ muội sáng mắt. Sau này tiểu muội còn cần đại sư huynh dìu dắt đây này.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân ngồi xổm xuống, thế nhưng dáng vẻ lại rất đúng mực.
- Ngươi đang đá xéo ta đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, cười nói.
- Nào dám, tiểu muội chỉ nói thật mà thôi.
Hai mắt xinh đẹp của Phạm Diệu Chân lấp lóe ánh sáng giảo hoạt, cười khẽ:
- Lại nói, lấy thần thông của đại sư huynh, các vị tỷ muội làm sao dám tỷ thí với đại sư huynh chứ.
- Đáng ăn đòn lắm.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Ngươi muốn thăm dò ta thì cứ nói thẳng, đừng lấy các tỷ muội ra làm cái cớ.
- Là tự đại sư huynh nói chứ tiểu muội chưa từng nói thế bao giờ nhé.
Phạm Diệu Chân chớp mắt, đôi mắt vừa tròn vừa to toát lên vẻ đáng thương, trông rất vô tội.
Lý Thất Dạ miễn dịch với dáng vẻ dễ thương của Phạm Diệu Chân, không hề lay động, cười nói:
- Có tin đại sư huynh vừa mới nhậm chức ngày đầu tiên đã đè ngươi ra đánh mông hay không.
- Như vậy không được.
Phạm Diệu Chân hoảng hồn, lùi về sau một bước, dáng vẻ đáng thương, nói rằng:
- Cho dù ngươi là đại sư huynh thì cũng không thể bắt nạt thiếu nữ chân yếu tay mềm.
Lý Thất Dạ chỉ cười, không nói gì nữa.
Phạm Diệu Chân ranh ma đảo mắt, vầng trán nghiêng nghiêng, dáng dấp đáng yêu, nói rằng:
- Trước đây sư tôn chưa từng nhắc tới chuyện ngài ấy đã thu đại đệ tử. Hôm nay tiểu muội mới biết sự tồn tại của đại sư huynh, không biết trước kia đại sư huynh vân du nơi nào.
- Sao hả, muốn thăm gò gốc gác của ta sao? Hay ngươi muốn thay mặt Trường Sinh chân nhân kiểm tra ta?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, nói.
- Nào dám, nào dám, đại sư huynh hiểu lầm ý của tiểu muội rồi. Nếu như lời này lọt vào tai sư tôn thì tiểu muội sẽ bị lão nhân gia răn dạy mất.
Phạm Diệu Chân tỏ vẻ dễ thương, bẹp miệng, nói rằng:
- Tiểu muội chỉ tò mò mà thôi.
- Nha đầu ngươi cũng học được mấy phần bản lĩnh đấy.
Lý Thất Dạ không khỏi lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Trước đây ta là một tên đại ma đầu, không chuyện ác nào mà không làm, giết người như ngóe. Gần đây lớn tuổi rồi cho nên muốn rửa tay gác kiếm, nương nhờ vào Trường Sinh cốc. Vì vậy kiếm đại cái ghế thủ tịch đệ tử ngồi chơi.
- Oa, thì ra đại sư huynh còn có quá khứ uy phong đến như vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Phạm Diệu Chân không chỉ không sợ mà trái lại còn tỏ vẻ sùng bái, đôi mắt vừa to vừa tròn đầy vẻ khát khao.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhìn thấy nụ cười của Lý Thất Dạ càng lúc càng xán lạn, không hề cảm thấy lúng túng, không ít nữ đệ tử tức tối.
Trong nhất thời, tiếng mắng giận hờn dỗi vang không ngừng, bầu không khí của Bách Hoa cốc càng trở nên náo nhiệt.
Cuối cùng, đệ tử Trường Sinh cốc dàn xếp chỗ ở cho Lý Thất Dạ. Bởi vì hắn là nam đệ tử duy nhất nên không thể ở chung chỗ với những nữ đệ tử khác. Thế nên hắn chiếm một đình viện nằm ở một góc hẻo lánh trong Bách Hoa cốc, việc này cũng vừa hợp ý hắn.
Sau khi được dàn xếp, Lý Thất Dạ không ra ngoài mà nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tu đại đạo. Có thể nói, Trường Sinh cốc là một nơi sinh cơ dồi dào, tu luyện ở nơi đây là tốt nhất. Ở nơi sinh cơ bừng bừng như thế này, con người ta tu luyện cũng cảm thấy tràn trề sức sống.
Lý Thất Dạ vừa được dàn xếp chỗ ở thì đã có người tới gặp mặt, hơn nữa người này còn là một đại mỹ nhân.
Cô gái này mày như sương khói, hai mắt to tròn tựa như biết nói. Thế nhưng hai mắt to tròn dịu dàng như gợn nước ấy đâu chỉ biết nói mà còn biết phát sáng chẳng khác gì một con cáo con.
Cô gái này mặt như hoa đào, da thịt mũm mĩm. Cuốn hút nhất chính là nụ cười xán lạn trên khuôn mặt nàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô gái này mặc quần áo màu hồng nhạt, váy dài áo ngắn, làm nổi bật được vẻ đẹp của nàng. Tuy vẻ đẹp của nàng không sánh bằng Vũ Băng Ngưng, cũng không thể so với Trường Sinh chân nhân, thế nhưng cũng có mị lực rất lớn, rất có cảm giác thân thiết.
- Tiểu muội Phạm Diệu Chân bái kiến đại sư huynh.
Cô gái này sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì không hề tỏ vẻ xa lạ, trái lại còn vô cùng nhiệt tình, khom ngưng chắp tay chào Lý Thất Dạ, cử chỉ vô cùng đúng mức.
Phạm Diệu Chân là đại sư tỷ của Bách Hoa cốc, cũng là người có tài nghệ luyện đan tốt nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi, có thể xem như là thiên tài.
Lý Thất Dạ đánh giá Phạm Diệu Chân một hồi, cẩn thận ngắm nghía, dường như muốn xem hết từ trong ra ngoài.
So với những nữ đệ tử e thẹn khác, Phạm Diệu Chân to gan hơn rất nhiều. Nàng đứng trước mặt Lý Thất Dạ, tự nhiên hào phóng, tùy ý để Lý Thất Dạ nhìn. Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngắm gần đủ, nàng hé miệng cười khẽ, duyên dáng nói rằng:
- Chẳng trách các tỷ muội đều nói đại sư huynh là một gã lưu manh, xem ra thật sự đúng là một gã lưu manh. Ai đời có đại sư huynh nào lại nhìn con gái người ta như vậy chứ. Bất luận cô gái nào cũng không thể chịu được cái nhìn của đại sư huynh hết trơn ấy.
- Thế nhưng ngươi chịu được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, tùy ý ngồi xuống, dáng vẻ bễ nghễ. Tuy rằng bình thường tự tại, thế nhưng vẻ bình thường tự tại ấy lại tỏ rõ sự thô bạo của hắn.
- Bởi vì ta là đại sư tỷ đấy mà. Nếu như ngay cả ta cũng e thẹn như tiểu cô nương thì sau này ai ở Bách Hoa cốc có thể hầu hạ đại sư huynh cơ chứ. Làm sao cũng phải có một người mặt dày tới hầu hạ sư huynh ngài.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân chớp chớp đôi mắt to tròn dịu dàng như gợn nước.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Chưa chắc à nha. Biết đâu khẩu vị của ta đặc biệt, thích con gái đỏ mặt e thẹn. Con gái to gan quá, sẽ dọa ta chạy mất.
Nếu như có nữ tử khác ở đây thì nàng nhất định sẽ khinh bỉ Lý Thất Dạ, bởi vì câu nói này quá mất mặt.
- Nếu như có thể dọa chạy đại sư huynh thì cô gái đó phải cực kỳ to gan, còn ta thì chỉ sợ không thể dọa chạy đại sư huynh được.
Phạm Diêu Chân cười khẽ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, ngồi tự tại, tùy ý nhìn Phạm Diệu Chân, ánh mắt không hề dè dặt, vẫn cứ càn quấy, vẫn cứ thản nhiên.
- Đại sư huynh nhìn hoài, tiểu muội cảm thấy không thoải mái trong mình.
Phạm Diệu Chân hờn dỗi một câu, hai mắt dìu dàng như nước mùa thu lập lòe ánh sáng.
- Có câu nói này rất là hay... có danh sư, nhất định có danh đồ. Đệ tử của Trường Sinh chân nhân đúng là không tầm thường.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Không đâu, đại sư huynh nói sai người rồi.
Phạm Diệu Chân cười dịu dàng, nhìn Lý Thất Dạ nói rằng:
- Câu nói này nên nói chính đại sư huynh mới đúng, chứ không phải là ta. Có danh sư, nhất định có danh đồ, danh đồ chính là đại sư huynh, cũng chỉ có người nhìn xa trông rộng như sư tôn thì mới có đệ tử như đại sư huynh. Đại sư huynh nhìn xa trông rộng, tương lai nhất định sẽ khiến các vị tỷ muội sáng mắt. Sau này tiểu muội còn cần đại sư huynh dìu dắt đây này.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân ngồi xổm xuống, thế nhưng dáng vẻ lại rất đúng mực.
- Ngươi đang đá xéo ta đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, cười nói.
- Nào dám, tiểu muội chỉ nói thật mà thôi.
Hai mắt xinh đẹp của Phạm Diệu Chân lấp lóe ánh sáng giảo hoạt, cười khẽ:
- Lại nói, lấy thần thông của đại sư huynh, các vị tỷ muội làm sao dám tỷ thí với đại sư huynh chứ.
- Đáng ăn đòn lắm.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Ngươi muốn thăm dò ta thì cứ nói thẳng, đừng lấy các tỷ muội ra làm cái cớ.
- Là tự đại sư huynh nói chứ tiểu muội chưa từng nói thế bao giờ nhé.
Phạm Diệu Chân chớp mắt, đôi mắt vừa tròn vừa to toát lên vẻ đáng thương, trông rất vô tội.
Lý Thất Dạ miễn dịch với dáng vẻ dễ thương của Phạm Diệu Chân, không hề lay động, cười nói:
- Có tin đại sư huynh vừa mới nhậm chức ngày đầu tiên đã đè ngươi ra đánh mông hay không.
- Như vậy không được.
Phạm Diệu Chân hoảng hồn, lùi về sau một bước, dáng vẻ đáng thương, nói rằng:
- Cho dù ngươi là đại sư huynh thì cũng không thể bắt nạt thiếu nữ chân yếu tay mềm.
Lý Thất Dạ chỉ cười, không nói gì nữa.
Phạm Diệu Chân ranh ma đảo mắt, vầng trán nghiêng nghiêng, dáng dấp đáng yêu, nói rằng:
- Trước đây sư tôn chưa từng nhắc tới chuyện ngài ấy đã thu đại đệ tử. Hôm nay tiểu muội mới biết sự tồn tại của đại sư huynh, không biết trước kia đại sư huynh vân du nơi nào.
- Sao hả, muốn thăm gò gốc gác của ta sao? Hay ngươi muốn thay mặt Trường Sinh chân nhân kiểm tra ta?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, nói.
- Nào dám, nào dám, đại sư huynh hiểu lầm ý của tiểu muội rồi. Nếu như lời này lọt vào tai sư tôn thì tiểu muội sẽ bị lão nhân gia răn dạy mất.
Phạm Diệu Chân tỏ vẻ dễ thương, bẹp miệng, nói rằng:
- Tiểu muội chỉ tò mò mà thôi.
- Nha đầu ngươi cũng học được mấy phần bản lĩnh đấy.
Lý Thất Dạ không khỏi lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Trước đây ta là một tên đại ma đầu, không chuyện ác nào mà không làm, giết người như ngóe. Gần đây lớn tuổi rồi cho nên muốn rửa tay gác kiếm, nương nhờ vào Trường Sinh cốc. Vì vậy kiếm đại cái ghế thủ tịch đệ tử ngồi chơi.
- Oa, thì ra đại sư huynh còn có quá khứ uy phong đến như vậy.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Phạm Diệu Chân không chỉ không sợ mà trái lại còn tỏ vẻ sùng bái, đôi mắt vừa to vừa tròn đầy vẻ khát khao.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook