Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2896
Lão sư thì khác, trong Thiên Thần học viện mà muốn khiêu khích lão sư không chỉ có thực lực cường đại không gì sánh bằng, quan trọng hơn nếu khiêu khích lão sư của Thiên Thần thư viện sẽ chịu hậu quả cực kỳ nặng nề. Trừ phi ngươi có thể một mình đánh bại tất cả lão sư, không thì nhẹ trục xuất học viện, nặng thì bị trực tiếp trấn áp.
Dù sao Thiên Thần học viện có vô số học sinh thiên tài, học sinh xuất thân cao quý, lai lịch khủng khiếp đếm không hết. Biết bao truyền nhân đế thống tiên môn đi học trong Thiên Thần học viện.
Nếu Thiên Thần học viện không có quyền uy tuyệt đối, dễ dàng khiêu khích được, ai cũng có thể thách thức uy quyền của Thiên Thần học viện thì Thiên Thần học viện đã không sừng sững đến hiện tại.
Vì vậy ngươi muốn làm lãnh tụ trong Thiên Thần học viện cũng được, quét ngang tất cả học sinh đều không sao, ngươi gặp học sinh là muốn đánh một trận thì tùy, ngươi có thể luận bàn với lão sư trong học viện.
Nhưng nếu ngươi muốn khiêu khích lão sư, muốn dựa vào thế lực sau lưng chèn ép lão sư của Thiên Thần học viện thì tuyệt đối không được.
Hiện tại đám học sinh Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng vây quanh Lý Thất Dạ, vây đánh lão sư của Thiên Thần học viện, gây họa lớn rồi.
Đây là chuyện lớn hơn trời, Lý Thất Dạ khỏi cần nhúc nhích tay, báo cho học viện một tiếng thì chuyện này vừa lớn vừa nhỏ. Nói nhỏ là luận bàn giữa học sinh, nói lớn là ý đồ quấy rối, vây đánh lão sư.
Nếu bị xác lập tội danh vây đánh lão sư, cho dù Thiên Thần học viện không trấn áp bọn họ mà đá ra khỏi học viện cũng là chuyện lớn.
Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng còn đỡ, dù sao bối cảnh hai người thâm sâu, có bị đá ra Thiên Thần học viện vẫn làm chuyện khác được. Học sinh thì khác, không có bối cảnh cứng như Diệp Diệu Tuyết và Lục Kiếm Thiểu Hoàng, bọn họ bị đuổi khỏi Thiên Thần học viện không chỉ địa vị trong môn phái rớt xuống ngàn trương, sau này khó sống trong Kiêu Hoành Châu.
Dù sao cương quốc, tông môn phái bọn họ đến Thiên Thần học viện đọc sách trừ việc tu hành có tiến bộ ra còn cần Thiên Thần học viện mạ vàng, mở rộng nhân mạch. Hiện tại nếu bị Thiên Thần học viện đá ra học viện, cho dù Thiên Thần học viện không xử phạt bọn họ, sau khi họ trở lại sẽ bị tông môn của mình xử.
Vì thế trong phút chốc đám học sinh theo Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến vây công Lý Thất Dạ đều sợ nhũn chân, mặt trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào hắn. Bọn họ cúi gằm mặt xuống, sợ bị Lý Thất Dạ nhận ra.
- Lão sư...
Lý Thất Dạ nhìn đám học sinh sợ mặt không chút máu, hắn lười chú ý:
- Ai còn lời gì muốn nói không?
Các học sinh vừa rồi còn hùa theo Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đều cúi đầu, không dám nhìn tới Lý Thất Dạ. Bọn họ nào dám nói gì nữa, giờ bọn họ chỉ thầm mong Lý Thất Dạ đừng nhớ mặt bọn họ, không biết họ, lỡ bị phạt thì bọn họ tiêu đời.
Mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc xanh lúc đỏ, lúc này gã không cứng cổ được, nếu còn bướng là tương đương đánh vớ Lý Thất Dạ tới cùng, khiêu chiến lão sư Thiên Thần học viện cần có quyết đoán lớn, nguyên Thiên Thần học viện e rằng không ai dám làm.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng Diệp Diệu Tuyết biểu tình căm giận bất bình:
- Còn lời gì muốn nói không?
Diệp Diệu Tuyết không nuốt trôi cơn tức được nhưng cũng không dám nói thẳng khiêu chiến Lý Thất Dạ, đánh nói lòng vòng:
- Dù... Dù ngươi là lão sư cũng không thể hở chút đánh học sinh, đây là trái với sư đức!
Huống chi trước mắt bao người, nếu Diệp Diệu Tuyết co vòi thì thiên chi kiêu nữ như nàng khó thể bình tĩnh.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói:
- Con người ta chưa bao giờ có sư đức.
Diệp Diệu Tuyết nghẹn lời:
- Ngươi...!
Lý Thất Dạ không đánh trả bằng đạo lý như Diệp Diệu Tuyết nghĩ, vì lão sư bị chụp cái mũ sư đức sẽ phải hành động cẩn thận hơn. Lý Thất Dạ không thèm quan tâm. Hắn nói thẳng mình không có sư đức, nên Diệp Diệu Tuyết nghẹn lời.
- Ta... ta... Muốn khiếu nại ngươi lên học viện!
Diệp Diệu Tuyết hét to:
- Làm lão sư mà tùy ý ngược đãi học sinh, khi nhục các học sinh chúng ta, tàn hại nữ đệ tử Túng Thiên giáo! Túng Thiên giáo ta... ta... ta sẽ khiếu nại học viện, khiếu nại ngươi trái với sư đức! Không biết Diệp Diệu Tuyết lấy đâu ra can đảm chống đối Lý Thất Dạ, nàng là nữ nhi của một vị lão tổ Túng Thiên giáo. Vị thân vương này có vị trí cực kỳ quan trọng trong Túng Thiên giáo, nên Diệp Diệu Tuyết làm vãn bối có địa vị cao trong Túng Thiên giáo.
Ngày thường Diệp Diệu Tuyết rất được cưng chiều, đi tới đâu cũng được đãi ngộ như công chúa. Dù trong Thiên Thần học viện cũng không ai làm phật lòng Diệp Diệu Tuyết, bình thường nàng cao cao tại thượng trong mắt không người, chưa từng sợ ai. Bây giờ bị lão sư vô danh đè đầu làm nàng không ngẩng đầu lên được, Diệp Diệu Tuyết không thể nhịn.
Diệp Diệu Tuyết không ngốc. Bằng vào danh tiếng của nàng không hù được ai nên dọn ra Túng Thiên giáo. Dù sao Túng Thiên giáo bọn họ là truyền thừa một môn năm Tiên Vương, phụ thân của nàng là lão tổ cường đại không gì sánh bằng, thực lực và địa vị như vậy dù gì cũng nên ảnh hưởng Thiên Thần thư viện một chút.
- Khiếu nại ta?
Lý Thất Dạ cười cười:
- Không sao, đã muốn khiếu nại vậy ta cho ngươi kiến thức cái gì gọi là không có sư đức. Ra tay đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội ra tay.
Diệp Diệu Tuyết biến sắc mặt, lùi lại một bước:
- Ngươi...!
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh băng, uy nghiêm không thể cãi lại, khiến người lạnh lẽo tay chân:
- Ra tay!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Diệp Diệu Tuyết không còn lựa chọn nào khác, tất cả huyết khí bùng nổ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một thanh Tiên Vương chi binh lơ lửng trên đầu Tiên Vương chi binh.
Diệp Diệu Tuyết chỉ là quận chúa, nàng có được Tiên Vương chi binh đủ thấy Túng Thiên giáo cưng chiều nàng cỡ nào.
Thấy Tiên Vương chi binh, nhiều học sinh tim đập nhanh:
- Tiên Vương chi binh.
Tập thể thụt lùi, mọi người đều biết uy lực của Tiên Vương chi binh.
- Ta... ta không sợ ngươi, Túng Thiên giáo ta có năm Tiên Vương!
Cầm Tiên Vương chi binh trong tay, Diệp Diệu Tuyết nổi lên can đảm quát:
- Lão sư Thiên Thần thư viện có gì ghê gớm!
Lý Thất Dạ không giận, cười nói:
- Lão sư Thiên Thần học viện không có gì ghê gớm, nhưng bạo đánh ngươi cũng không có gì lạ.
Lúc này Diệp Diệu Tuyết không còn sự lựa chọn, đã nói lời hăm dọa rồi thì nàng phải cứng cổ đến cùng, không thể cho mình một giây nào chịu thua.
- Giết!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Tiên Vương chi binh oanh giết xuống. Bát phương tan vỡ, trấn áp thần linh, một pháp tắc như thác nước đổ xuống, mỗi sợi pháp tắc Tiên Vương có thể nghiền áp bất cứ thần linh nào.
Trong Thiên Thần học viện có nhiều thiên tài nhưng toàn là người trẻ tuổi, là học sinh nên đạo hạnh chưa tới trình độ có thể đối kháng uy lực của Tiên Vương. Khi thấy Tiên Vương chi binh giáng xuống thì đa số học sinh sợ hãi nhũn chân, hét to:
- Tiên Vương chi binh!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Dù sao Thiên Thần học viện có vô số học sinh thiên tài, học sinh xuất thân cao quý, lai lịch khủng khiếp đếm không hết. Biết bao truyền nhân đế thống tiên môn đi học trong Thiên Thần học viện.
Nếu Thiên Thần học viện không có quyền uy tuyệt đối, dễ dàng khiêu khích được, ai cũng có thể thách thức uy quyền của Thiên Thần học viện thì Thiên Thần học viện đã không sừng sững đến hiện tại.
Vì vậy ngươi muốn làm lãnh tụ trong Thiên Thần học viện cũng được, quét ngang tất cả học sinh đều không sao, ngươi gặp học sinh là muốn đánh một trận thì tùy, ngươi có thể luận bàn với lão sư trong học viện.
Nhưng nếu ngươi muốn khiêu khích lão sư, muốn dựa vào thế lực sau lưng chèn ép lão sư của Thiên Thần học viện thì tuyệt đối không được.
Hiện tại đám học sinh Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng vây quanh Lý Thất Dạ, vây đánh lão sư của Thiên Thần học viện, gây họa lớn rồi.
Đây là chuyện lớn hơn trời, Lý Thất Dạ khỏi cần nhúc nhích tay, báo cho học viện một tiếng thì chuyện này vừa lớn vừa nhỏ. Nói nhỏ là luận bàn giữa học sinh, nói lớn là ý đồ quấy rối, vây đánh lão sư.
Nếu bị xác lập tội danh vây đánh lão sư, cho dù Thiên Thần học viện không trấn áp bọn họ mà đá ra khỏi học viện cũng là chuyện lớn.
Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng còn đỡ, dù sao bối cảnh hai người thâm sâu, có bị đá ra Thiên Thần học viện vẫn làm chuyện khác được. Học sinh thì khác, không có bối cảnh cứng như Diệp Diệu Tuyết và Lục Kiếm Thiểu Hoàng, bọn họ bị đuổi khỏi Thiên Thần học viện không chỉ địa vị trong môn phái rớt xuống ngàn trương, sau này khó sống trong Kiêu Hoành Châu.
Dù sao cương quốc, tông môn phái bọn họ đến Thiên Thần học viện đọc sách trừ việc tu hành có tiến bộ ra còn cần Thiên Thần học viện mạ vàng, mở rộng nhân mạch. Hiện tại nếu bị Thiên Thần học viện đá ra học viện, cho dù Thiên Thần học viện không xử phạt bọn họ, sau khi họ trở lại sẽ bị tông môn của mình xử.
Vì thế trong phút chốc đám học sinh theo Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đến vây công Lý Thất Dạ đều sợ nhũn chân, mặt trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào hắn. Bọn họ cúi gằm mặt xuống, sợ bị Lý Thất Dạ nhận ra.
- Lão sư...
Lý Thất Dạ nhìn đám học sinh sợ mặt không chút máu, hắn lười chú ý:
- Ai còn lời gì muốn nói không?
Các học sinh vừa rồi còn hùa theo Diệp Diệu Tuyết, Lục Kiếm Thiểu Hoàng đều cúi đầu, không dám nhìn tới Lý Thất Dạ. Bọn họ nào dám nói gì nữa, giờ bọn họ chỉ thầm mong Lý Thất Dạ đừng nhớ mặt bọn họ, không biết họ, lỡ bị phạt thì bọn họ tiêu đời.
Mặt Lục Kiếm Thiểu Hoàng lúc xanh lúc đỏ, lúc này gã không cứng cổ được, nếu còn bướng là tương đương đánh vớ Lý Thất Dạ tới cùng, khiêu chiến lão sư Thiên Thần học viện cần có quyết đoán lớn, nguyên Thiên Thần học viện e rằng không ai dám làm.
Lý Thất Dạ nhìn thẳng Diệp Diệu Tuyết biểu tình căm giận bất bình:
- Còn lời gì muốn nói không?
Diệp Diệu Tuyết không nuốt trôi cơn tức được nhưng cũng không dám nói thẳng khiêu chiến Lý Thất Dạ, đánh nói lòng vòng:
- Dù... Dù ngươi là lão sư cũng không thể hở chút đánh học sinh, đây là trái với sư đức!
Huống chi trước mắt bao người, nếu Diệp Diệu Tuyết co vòi thì thiên chi kiêu nữ như nàng khó thể bình tĩnh.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói:
- Con người ta chưa bao giờ có sư đức.
Diệp Diệu Tuyết nghẹn lời:
- Ngươi...!
Lý Thất Dạ không đánh trả bằng đạo lý như Diệp Diệu Tuyết nghĩ, vì lão sư bị chụp cái mũ sư đức sẽ phải hành động cẩn thận hơn. Lý Thất Dạ không thèm quan tâm. Hắn nói thẳng mình không có sư đức, nên Diệp Diệu Tuyết nghẹn lời.
- Ta... ta... Muốn khiếu nại ngươi lên học viện!
Diệp Diệu Tuyết hét to:
- Làm lão sư mà tùy ý ngược đãi học sinh, khi nhục các học sinh chúng ta, tàn hại nữ đệ tử Túng Thiên giáo! Túng Thiên giáo ta... ta... ta sẽ khiếu nại học viện, khiếu nại ngươi trái với sư đức! Không biết Diệp Diệu Tuyết lấy đâu ra can đảm chống đối Lý Thất Dạ, nàng là nữ nhi của một vị lão tổ Túng Thiên giáo. Vị thân vương này có vị trí cực kỳ quan trọng trong Túng Thiên giáo, nên Diệp Diệu Tuyết làm vãn bối có địa vị cao trong Túng Thiên giáo.
Ngày thường Diệp Diệu Tuyết rất được cưng chiều, đi tới đâu cũng được đãi ngộ như công chúa. Dù trong Thiên Thần học viện cũng không ai làm phật lòng Diệp Diệu Tuyết, bình thường nàng cao cao tại thượng trong mắt không người, chưa từng sợ ai. Bây giờ bị lão sư vô danh đè đầu làm nàng không ngẩng đầu lên được, Diệp Diệu Tuyết không thể nhịn.
Diệp Diệu Tuyết không ngốc. Bằng vào danh tiếng của nàng không hù được ai nên dọn ra Túng Thiên giáo. Dù sao Túng Thiên giáo bọn họ là truyền thừa một môn năm Tiên Vương, phụ thân của nàng là lão tổ cường đại không gì sánh bằng, thực lực và địa vị như vậy dù gì cũng nên ảnh hưởng Thiên Thần thư viện một chút.
- Khiếu nại ta?
Lý Thất Dạ cười cười:
- Không sao, đã muốn khiếu nại vậy ta cho ngươi kiến thức cái gì gọi là không có sư đức. Ra tay đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội ra tay.
Diệp Diệu Tuyết biến sắc mặt, lùi lại một bước:
- Ngươi...!
Ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh băng, uy nghiêm không thể cãi lại, khiến người lạnh lẽo tay chân:
- Ra tay!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Diệp Diệu Tuyết không còn lựa chọn nào khác, tất cả huyết khí bùng nổ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một thanh Tiên Vương chi binh lơ lửng trên đầu Tiên Vương chi binh.
Diệp Diệu Tuyết chỉ là quận chúa, nàng có được Tiên Vương chi binh đủ thấy Túng Thiên giáo cưng chiều nàng cỡ nào.
Thấy Tiên Vương chi binh, nhiều học sinh tim đập nhanh:
- Tiên Vương chi binh.
Tập thể thụt lùi, mọi người đều biết uy lực của Tiên Vương chi binh.
- Ta... ta không sợ ngươi, Túng Thiên giáo ta có năm Tiên Vương!
Cầm Tiên Vương chi binh trong tay, Diệp Diệu Tuyết nổi lên can đảm quát:
- Lão sư Thiên Thần thư viện có gì ghê gớm!
Lý Thất Dạ không giận, cười nói:
- Lão sư Thiên Thần học viện không có gì ghê gớm, nhưng bạo đánh ngươi cũng không có gì lạ.
Lúc này Diệp Diệu Tuyết không còn sự lựa chọn, đã nói lời hăm dọa rồi thì nàng phải cứng cổ đến cùng, không thể cho mình một giây nào chịu thua.
- Giết!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai. Tiên Vương chi binh oanh giết xuống. Bát phương tan vỡ, trấn áp thần linh, một pháp tắc như thác nước đổ xuống, mỗi sợi pháp tắc Tiên Vương có thể nghiền áp bất cứ thần linh nào.
Trong Thiên Thần học viện có nhiều thiên tài nhưng toàn là người trẻ tuổi, là học sinh nên đạo hạnh chưa tới trình độ có thể đối kháng uy lực của Tiên Vương. Khi thấy Tiên Vương chi binh giáng xuống thì đa số học sinh sợ hãi nhũn chân, hét to:
- Tiên Vương chi binh!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook