Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2844
- Không, ta không phải kình địch của ngươi. Thánh Nhân cũng không phải.
Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ:
- Kình địch của ngươi chỉ có chính ngươi. Đứng ở vị trí chúng ta thì không có kình địch, chỉ có bản thân chúng ta.
Luân Hồi Hoang Tổ im lặng, cuối cùng gật đầu nói:
- Đúng rồi, trừ ta ra còn ai là kình địch?
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Mười hai pháp tắc của Lý Thất Dạ đóng đinh da người, khóa lại tấm xa.
Xoẹt!
Ba đại đạo lấp lanh sáng, tấm da người khoác trên người Luân Hồi Hoang Tổ bị mười hai pháp tắc xé xuống.
Bị kéo xuống da người nhưng Luân Hồi Hoang Tổ không hề bàng hoàng, vẻ mặt thản nhiên, cảm thán khẽ thở dài:
- Cuối cùng vẫn thua.
Luân Hồi Hoang Tổ buồn bã, thê lương.
Tồn tại vô địch một thế hệ, khởi nguồn hắc ám chấp chưởng kỷ nguyên cuối cùng đi tới đường cùng cuộc đời. Luân Hồi Hoang Tổ nuốt các thời đại cuối cùng vẫn khó thoát chết.
Luân Hồi Hoang Tổ không chống cự, không phản kích, cực kỳ gian nan đứng dậy, ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp:
- Đến đây đi, đạo hữu muốn đều ở đây. Ban đầu đạo hữu hạ thủ đoạn cho ta, đã tới lúc đạo hữu lấy đi.
Máu tươi chậm rãi nhỏ giọt xuống, vạt áo rách bươm, cơ thể Luân Hồi Hoang Tổ vỡ nát. Xương trắng hếu, máu thịt bầy nhầy, nhiều nơi trên người rách toạc, nhưng Luân Hồi Hoang Tổ vẫn đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
Tóc Luân Hồi Hoang Tổ hơi bù xù, bộ dạng cực kỳ chật vật. Luân Hồi Hoang Tổ từng là cự vô bá chúa tể một kỷ nguyên, đầu sỏ đích thực, giờ dáng vẻ của lão thật thê lương.
Nhưng Luân Hồi Hoang Tổ đứng thẳng tại chỗ, rất là ung dung, bình tĩnh, thậm chí thản nhiên, lão đã chuẩn bị tinh thần.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đại Đế Tiên Vương lặng im. Nói sao thì Luân Hồi Hoang Tổ đi tới hôm nay, Đại Đế Tiên Vương cao vị ít nhiều thấy bóng dáng mình trong Luân Hồi Hoang Tổ.
Đứng ở đẳng cấp Luân Hồi Hoang Tổ đã là đỉnh cao nhất, Đại Đế Tiên Vương từng tiến lên, theo đuổi đẳng cấp này.
Luân Hồi Hoang Tổ một đường đi tới, với các Đại Đế Tiên Vương cao vị là vết xe đổ.
Mặc kệ Luân Hồi Hoang Tổ là người tốt hay người xấu, mặc kệ lão sa đọa hắc ám hay vẫn bảo vệ quang minh, từ góc độ tu hành thì con đường lão đi đáng để bọn họ tôn kính, ngẫm lại. Huống chi với Đại Đế Tiên Vương thì trước giờ không phân chia người tốt và người xấu. Chẳng qua cái nhìn với đại thế khác nhau.
Cả đời Luân Hồi Hoang Tổ vô địch cuối cùng sắp đi tới điểm cuối sinh mệnh, thê lương biết bao. Đại Đế Tiên Vương không hề đồng tình Luân Hồi Hoang Tổ, nhưng bọn họ thấy nhiều thứ từ lão. Có lẽ sẽ có ngày bọn họ cũng đi tới cuối sinh mệnh, anh hùng cùng đường.
Nếu có ngày đó chẳng bằng bi tráng, kinh thiên động địa giống Luân Hồi Hoang Tổ.
Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ ưỡn ngực, Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Nên kết thúc.
Lý Thất Dạ giết rất nhiều người, không thiếu Luân Hồi Hoang Tổ.
- Nên chấm dứt.
Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:
- Cho đến nay ta luôn trốn tránh, tự an ủi mình đây chỉ vì tích lũy lực lượng san bằng trời, thật ra là trốn tránh cái chết, sợ hãi cái chết. Khi cái chết thật sự đến thì không có gì phải sợ.
Luân Hồi Hoang Tổ không phản kích, không chống cự, vì đã mất đại thế, thua chắc. Trong lòng Luân Hồi Hoang Tổ biết rõ Lý Thất Dạ còn thủ đoạn chưa dùng, lão có chống cự cũng không làm nên chuyện gì.
Lý Thất Dạ hỏi:
- Ngươi có trăn trối gì không?
- Ta có gì mà trăn trối? Trên đời người đáng giá ta nhìn lâu đã mất, người yêu ta, người ta yêu đã thành mây khói. Bạn già Thánh Nhân cả đời đối địch với ta cũng không tồn tại nữa, thế gian này còn gì đáng cho ta nhìn một cái?Luân Hồi Hoang Tổ rất là bình tĩnh, thản nhiên. Luân Hồi Hoang Tổ thản nhiên đối diện tử vong, tĩnh lặng. Phút cuối cùng sắp chết Luân Hồi Hoang Tổ vẫn là đầu sỏ vô thượng, phong thái còn đó.
Luân Hồi Hoang Tổ nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
- Nếu ta thật sự có trăn trối thì tương lai chiến đến cuối cùng, ta hy vọng ngươi khải hoàn trở về. Con đường này mòn mỏi quá lâu, từng kỷ nguyên luân hồi, bao nhiêu tiên hiền, anh hào cuối cùng đều khom lưng. Chỉ tiếc ta không thấy ngày đó đến.
- Sẽ có ngày đó.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Sẽ kết thúc, ta sẽ khải hoàn trở về.
Lý Thất Dạ nói rất bình tĩnh, không chỉ cho Luân Hồi Hoang Tổ nghe còn nói cho Đại Đế Tiên Vương cửu thiên thập địa nghe.
- Ta hiểu.
Luân Hồi Hoang Tổ ngước đầu nhìn phương xa, sông dài thời gian, lão nhìn kỷ nguyên Viễn Hoang lần cuối. Đây là kỷ nguyên của lão, là kỷ nguyên mà Luân Hồi Hoang Tổ từng khiến hắc ám bao phủ. Bao nhiêu người trong kỷ nguyên này hận Luân Hồi Hoang Tổ thấu xương, lão là tồn tại khủng bố nhất trong kỷ nguyên đó.
Tại đây Luân Hồi Hoang Tổ tai họa nguyên kỷ nguyên, lão cắn nuốt sinh mệnh trong kỷ nguyên nhiều không đếm hết. Luân Hồi Hoang Tổ khiến nguyên kỷ nguyên hóa thành biển máu, trong kỷ nguyên này lão là ác ma, khởi nguồn của tất cả ác mộng, mọi người hận Luân Hồi Hoang Tổ thấu xương. Nhưng đây dù gì là kỷ nguyên của Luân Hồi Hoang Tổ, là thời đại lão sinh tròn, khiến lão không kiềm được cuối cùng xem một cái.
Trên đời này không còn ai đáng giá Luân Hồi Hoang Tổ xem lần cuối, nhưng cuối cùng lão không kiềm được ngoái nhìn kỷ nguyên.
Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nhắm mắt lại:
- Vĩnh biệt.
Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nói:
- Đạo hữu ra tay đi, tất cả thứ ngươi muốn ở trong ổ của ta.
Lý Thất Dạ từ từ nói:
- Kết thúc!
Vẻ mặt Lý Thất Dạ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.
Phập!
Luân Hồi Hoang Tổ phun vòi máu. Như thể máu toàn thân lão bị Lý Thất Dạ kéo ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Máu bị kéo ra bị luyện hóa thành pháp tắc, tất cả đan xen vào nhau hóa thành cái chìa khóa.
Ban đầu Lý Thất Dạ luyện ra ao máu tiên đã để lại thủ đoạn lớn trong máu tiên. Luân Hồi Hoang Tổ nuốt máu tiên vào liền nghiền nát, trấn áp thủ đoạn lớn của Lý Thất Dạ nhưng nó vẫn còn sót lại, lẻn vào hắc ám của lão.
Lý Thất Dạ muốn giữ lại máu bản mệnh của Luân Hồi Hoang Tổ vì chỉ thứ đó mới mở ra ổ của lão được.
Bùm!
Luân Hồi Hoang Tổ té xuống đất, ngửa mặt lên trời.
Bóc!
Cơ thể Luân Hồi Hoang Tổ đốt cháy, máu bản mệnh đã bị Lý Thất Dạ luyện hóa, có thể nói lão đã thành mây khói.
Luân Hồi Hoang Tổ bị đốt hóa thành làn khói xanh, không thuộc về hắc ám, cũng không thuộc về quang minh. Luân Hồi Hoang Tổ vẫn là người sống, ít nhất đã từng, cho nên sau khi chết hóa thành làn khói, đây là cái chết quay về nguồn, nơi đó không có quang minh hay hắc ám.
Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ cuối cùng thành tro. Tất cả Đại Đế Tiên Vương trầm lặng. Luân Hồi Hoang Tổ từng vô địch biết bao, Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng e ngại ba phần, cuối cùng lão chết.
Trận chiến kết thúc, Luân Hồi Hoang Tổ chết, từ nay Viễn Hoang sẽ thành lịch sử, Viễn Hoang không còn bị hắc ám bao phủ.
Giờ phút này nguyên Viễn Hoang tĩnh lặng, tiếng rên rỉ quanh quẩn thật lâu không tán cũng mất.
Trông thấy Luân Hồi Hoang Tổ cuối cùng tan biến, đám người Tàm Long Tiên Đế thở phào nhẹ nhõm. Đây là chiến tranh khó khăn nhất trong đời bọn họ, nếu thất bại một bước thì tất cả Đại Đế Tiên Vương bọn họ sẽ thành tro.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ:
- Kình địch của ngươi chỉ có chính ngươi. Đứng ở vị trí chúng ta thì không có kình địch, chỉ có bản thân chúng ta.
Luân Hồi Hoang Tổ im lặng, cuối cùng gật đầu nói:
- Đúng rồi, trừ ta ra còn ai là kình địch?
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Mười hai pháp tắc của Lý Thất Dạ đóng đinh da người, khóa lại tấm xa.
Xoẹt!
Ba đại đạo lấp lanh sáng, tấm da người khoác trên người Luân Hồi Hoang Tổ bị mười hai pháp tắc xé xuống.
Bị kéo xuống da người nhưng Luân Hồi Hoang Tổ không hề bàng hoàng, vẻ mặt thản nhiên, cảm thán khẽ thở dài:
- Cuối cùng vẫn thua.
Luân Hồi Hoang Tổ buồn bã, thê lương.
Tồn tại vô địch một thế hệ, khởi nguồn hắc ám chấp chưởng kỷ nguyên cuối cùng đi tới đường cùng cuộc đời. Luân Hồi Hoang Tổ nuốt các thời đại cuối cùng vẫn khó thoát chết.
Luân Hồi Hoang Tổ không chống cự, không phản kích, cực kỳ gian nan đứng dậy, ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp:
- Đến đây đi, đạo hữu muốn đều ở đây. Ban đầu đạo hữu hạ thủ đoạn cho ta, đã tới lúc đạo hữu lấy đi.
Máu tươi chậm rãi nhỏ giọt xuống, vạt áo rách bươm, cơ thể Luân Hồi Hoang Tổ vỡ nát. Xương trắng hếu, máu thịt bầy nhầy, nhiều nơi trên người rách toạc, nhưng Luân Hồi Hoang Tổ vẫn đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
Tóc Luân Hồi Hoang Tổ hơi bù xù, bộ dạng cực kỳ chật vật. Luân Hồi Hoang Tổ từng là cự vô bá chúa tể một kỷ nguyên, đầu sỏ đích thực, giờ dáng vẻ của lão thật thê lương.
Nhưng Luân Hồi Hoang Tổ đứng thẳng tại chỗ, rất là ung dung, bình tĩnh, thậm chí thản nhiên, lão đã chuẩn bị tinh thần.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đại Đế Tiên Vương lặng im. Nói sao thì Luân Hồi Hoang Tổ đi tới hôm nay, Đại Đế Tiên Vương cao vị ít nhiều thấy bóng dáng mình trong Luân Hồi Hoang Tổ.
Đứng ở đẳng cấp Luân Hồi Hoang Tổ đã là đỉnh cao nhất, Đại Đế Tiên Vương từng tiến lên, theo đuổi đẳng cấp này.
Luân Hồi Hoang Tổ một đường đi tới, với các Đại Đế Tiên Vương cao vị là vết xe đổ.
Mặc kệ Luân Hồi Hoang Tổ là người tốt hay người xấu, mặc kệ lão sa đọa hắc ám hay vẫn bảo vệ quang minh, từ góc độ tu hành thì con đường lão đi đáng để bọn họ tôn kính, ngẫm lại. Huống chi với Đại Đế Tiên Vương thì trước giờ không phân chia người tốt và người xấu. Chẳng qua cái nhìn với đại thế khác nhau.
Cả đời Luân Hồi Hoang Tổ vô địch cuối cùng sắp đi tới điểm cuối sinh mệnh, thê lương biết bao. Đại Đế Tiên Vương không hề đồng tình Luân Hồi Hoang Tổ, nhưng bọn họ thấy nhiều thứ từ lão. Có lẽ sẽ có ngày bọn họ cũng đi tới cuối sinh mệnh, anh hùng cùng đường.
Nếu có ngày đó chẳng bằng bi tráng, kinh thiên động địa giống Luân Hồi Hoang Tổ.
Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ ưỡn ngực, Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Nên kết thúc.
Lý Thất Dạ giết rất nhiều người, không thiếu Luân Hồi Hoang Tổ.
- Nên chấm dứt.
Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:
- Cho đến nay ta luôn trốn tránh, tự an ủi mình đây chỉ vì tích lũy lực lượng san bằng trời, thật ra là trốn tránh cái chết, sợ hãi cái chết. Khi cái chết thật sự đến thì không có gì phải sợ.
Luân Hồi Hoang Tổ không phản kích, không chống cự, vì đã mất đại thế, thua chắc. Trong lòng Luân Hồi Hoang Tổ biết rõ Lý Thất Dạ còn thủ đoạn chưa dùng, lão có chống cự cũng không làm nên chuyện gì.
Lý Thất Dạ hỏi:
- Ngươi có trăn trối gì không?
- Ta có gì mà trăn trối? Trên đời người đáng giá ta nhìn lâu đã mất, người yêu ta, người ta yêu đã thành mây khói. Bạn già Thánh Nhân cả đời đối địch với ta cũng không tồn tại nữa, thế gian này còn gì đáng cho ta nhìn một cái?Luân Hồi Hoang Tổ rất là bình tĩnh, thản nhiên. Luân Hồi Hoang Tổ thản nhiên đối diện tử vong, tĩnh lặng. Phút cuối cùng sắp chết Luân Hồi Hoang Tổ vẫn là đầu sỏ vô thượng, phong thái còn đó.
Luân Hồi Hoang Tổ nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
- Nếu ta thật sự có trăn trối thì tương lai chiến đến cuối cùng, ta hy vọng ngươi khải hoàn trở về. Con đường này mòn mỏi quá lâu, từng kỷ nguyên luân hồi, bao nhiêu tiên hiền, anh hào cuối cùng đều khom lưng. Chỉ tiếc ta không thấy ngày đó đến.
- Sẽ có ngày đó.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Sẽ kết thúc, ta sẽ khải hoàn trở về.
Lý Thất Dạ nói rất bình tĩnh, không chỉ cho Luân Hồi Hoang Tổ nghe còn nói cho Đại Đế Tiên Vương cửu thiên thập địa nghe.
- Ta hiểu.
Luân Hồi Hoang Tổ ngước đầu nhìn phương xa, sông dài thời gian, lão nhìn kỷ nguyên Viễn Hoang lần cuối. Đây là kỷ nguyên của lão, là kỷ nguyên mà Luân Hồi Hoang Tổ từng khiến hắc ám bao phủ. Bao nhiêu người trong kỷ nguyên này hận Luân Hồi Hoang Tổ thấu xương, lão là tồn tại khủng bố nhất trong kỷ nguyên đó.
Tại đây Luân Hồi Hoang Tổ tai họa nguyên kỷ nguyên, lão cắn nuốt sinh mệnh trong kỷ nguyên nhiều không đếm hết. Luân Hồi Hoang Tổ khiến nguyên kỷ nguyên hóa thành biển máu, trong kỷ nguyên này lão là ác ma, khởi nguồn của tất cả ác mộng, mọi người hận Luân Hồi Hoang Tổ thấu xương. Nhưng đây dù gì là kỷ nguyên của Luân Hồi Hoang Tổ, là thời đại lão sinh tròn, khiến lão không kiềm được cuối cùng xem một cái.
Trên đời này không còn ai đáng giá Luân Hồi Hoang Tổ xem lần cuối, nhưng cuối cùng lão không kiềm được ngoái nhìn kỷ nguyên.
Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nhắm mắt lại:
- Vĩnh biệt.
Luân Hồi Hoang Tổ chậm rãi nói:
- Đạo hữu ra tay đi, tất cả thứ ngươi muốn ở trong ổ của ta.
Lý Thất Dạ từ từ nói:
- Kết thúc!
Vẻ mặt Lý Thất Dạ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.
Phập!
Luân Hồi Hoang Tổ phun vòi máu. Như thể máu toàn thân lão bị Lý Thất Dạ kéo ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Máu bị kéo ra bị luyện hóa thành pháp tắc, tất cả đan xen vào nhau hóa thành cái chìa khóa.
Ban đầu Lý Thất Dạ luyện ra ao máu tiên đã để lại thủ đoạn lớn trong máu tiên. Luân Hồi Hoang Tổ nuốt máu tiên vào liền nghiền nát, trấn áp thủ đoạn lớn của Lý Thất Dạ nhưng nó vẫn còn sót lại, lẻn vào hắc ám của lão.
Lý Thất Dạ muốn giữ lại máu bản mệnh của Luân Hồi Hoang Tổ vì chỉ thứ đó mới mở ra ổ của lão được.
Bùm!
Luân Hồi Hoang Tổ té xuống đất, ngửa mặt lên trời.
Bóc!
Cơ thể Luân Hồi Hoang Tổ đốt cháy, máu bản mệnh đã bị Lý Thất Dạ luyện hóa, có thể nói lão đã thành mây khói.
Luân Hồi Hoang Tổ bị đốt hóa thành làn khói xanh, không thuộc về hắc ám, cũng không thuộc về quang minh. Luân Hồi Hoang Tổ vẫn là người sống, ít nhất đã từng, cho nên sau khi chết hóa thành làn khói, đây là cái chết quay về nguồn, nơi đó không có quang minh hay hắc ám.
Nhìn Luân Hồi Hoang Tổ cuối cùng thành tro. Tất cả Đại Đế Tiên Vương trầm lặng. Luân Hồi Hoang Tổ từng vô địch biết bao, Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh cũng e ngại ba phần, cuối cùng lão chết.
Trận chiến kết thúc, Luân Hồi Hoang Tổ chết, từ nay Viễn Hoang sẽ thành lịch sử, Viễn Hoang không còn bị hắc ám bao phủ.
Giờ phút này nguyên Viễn Hoang tĩnh lặng, tiếng rên rỉ quanh quẩn thật lâu không tán cũng mất.
Trông thấy Luân Hồi Hoang Tổ cuối cùng tan biến, đám người Tàm Long Tiên Đế thở phào nhẹ nhõm. Đây là chiến tranh khó khăn nhất trong đời bọn họ, nếu thất bại một bước thì tất cả Đại Đế Tiên Vương bọn họ sẽ thành tro.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com