Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2842
- Còn sống thật tốt.
Luân Hồi Hoang Tổ nuốt lũ hắc ám vào duỗi thẳng lưng, phấn chấn tinh thần khẽ nói:
- Vạn cổ đến nay bao nhiêu người muốn sống.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đạo tâm của Lý Thất Dạ bay ra kỷ nguyên Viễn Hoang, dọc xuống sông dài thời gian, nháy mắt vượt qua các kỷ nguyên.
Vù vù vù vù vù!
Giờ thì đạo tâm kiên định không gì sánh bằng đã trở lại trong người Lý Thất Dạ.
Lúc này đạo tâm trở về, Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, lạnh nhạt nói:
- Sống đúng là tốt, tiếc rằng ngươi không nên nuốt vào một lũ hắc ám.
- Ta biết, ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị thủ đoạn trong ao máu tiên, thẩm thấu vào hắc ám.
Luân Hồi Hoang Tổ không ngạc nhiên, không bất ngờ, bình tĩnh nói:
- Nhưng ta vẫn muốn cảm nhận tư vị sống tiếp. Ta chỉ là thân hình quá khứ, lâu rồi không cảm nhận cảm giác sống thế này. Sống tốt thật, dù ngươi dùng thủ đoạn trong hắc ám thì ta vẫn muốn lần nữa cảm nhận sống.
Luân Hồi Hoang Tổ này là thân quá khứ, ở thì quá khứ, không phải sống. Lão đúng là Luân Hồi Hoang Tổ, vì lão thuộc về ngày hôm qua nên không cảm nhận được mùi vị hôm nay.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Sống đúng là rất tốt, trên đời có mấy ai không muốn sống?
Luân Hồi Hoang Tổ rất quyến luyến mùi vị sống này:
- Phải rồi.
Luân Hồi Hoang Tổ bình tĩnh nói:
- Chỉ cần được sống thì diệt thế có sao, tất cả đều bé nhỏ không đáng kể.
Đại Đế Tiên Vương tim rướt cái bịch. Bọn họ từng cường đại, từng là tồn tại đỉnh của thế giới này. Tưởng tượng xem nếu có ngày cái chết đến với mình, vì sống sót bọn họ có giống Luân Hồi Hoang Tổ không? Làm tất cả chỉ để được sống.
Luân Hồi Hoang Tổ cảm nhận mùi vị sống, nhìn Lý Thất Dạ hỏi:
- Chẳng lẽ đạo hữu chưa từng sống tạm sao?
- Trên đời này mấy ai thuận buồm xuôi gió?
Lý Thất Dạ rất là bình tĩnh nói:
- Ta cũng từng sống tạm. Kêu gào trong đau khổ, đau đớn giãy dục trong năm tháng hắc ám. Trong vật vã chỉ mong sống thừa. Nhưng ta sống sót chỉ vì làm một việc, ai không cho ta sống thì ta diệt kẻ đó. Không phải ta muốn sống thì lấy sinh linh trên đời điền mạng cho ta.
- Nếu trời không cho ta sống, có ngày ta sẽ làm chết trời, giẫm dưới chân, nghiền nát. Nhưng ta sẽ không vì trời không để ta sống mà lấy cả thế giới này điền mạng thay mình, để mình sống tạm trong hắc ám. Ta là Lý Thất Dạ, ai ngăn ta, giết không tha!
Lý Thất Dạ nói rất bình tĩnh nhưng rung động hồn người, đẫm máu, điếc màng tai.
Lý Thất Dạ nói câu đó đóng đinh sự lựa chọn, một loại quyết tâm, khiến Đại Đế Tiên Vương lại lần nữa suy nghĩ một con đường chinh chiến chung cực khác.
Dù con đường này luôn không có kết quả nhưng các Đại Đế Tiên Vương lần lượt ngã xuống, người sau tiến lên, bọn họ trả giá vĩ đại biết bao.
- Cũng đúng.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Luân Hồi Hoang Tổ không quê quá hóa giận, gật đầu nói:
- Ta thua đạo hữu về điểm này, không bằng Thánh Nhân. Như bạn già Thánh Nhân, bao nhiêu năm tháng thà chết cũng không cúi đầu, ta hơi sai.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Vô địch cõi đời, đạo tâm có chút dao động thì là tai họa vạn cổ.
- Ngươi cảm thấy thế gian này đáng giá cứu chuộc sao?
Luân Hồi Hoang Tổ cười khẽ:
- Ta từng phổ chiếu đại thế như bạn già Thánh Nhân, từng độ hóa chúng sinh. Thế gian lòng người cần gì cứu chuộc? Bao nhiêu kỷ nguyên luân hồi, không kỷ nguyên nào có thể kéo dài. Có lẽ không phải chúng ta không đủ mạnh. Chỉ vì lòng người rên đời không đáng cứu chuộc.
- Có đáng giá cứu chuộc hay không chẳng do ngươi quyết định, không phải trời quyết định, không ai có thể phán quyết chúng sinh, không ai có tư cách phán quyết thế gian lòng người.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Dù là trời cũng không thể phán quyết lòng người trong thế gian này, chỉ có chính bọn họ mới quyết định được.
- Có lẽ ta không vĩ đại như Thánh Nhân khổ sở phổ độ, cứu chuộc, ta không làm được, ta không vĩ đại giống Thánh Nhân.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng dù như ngươi nói, thế gian lòng người không đáng cứu chuộc thì nó không phải cái cớ để chúng ta khiến hắc ám bao phủ thế giới này!
- Ta không biết ngươi trải qua cái gì.
Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, bình tĩnh chậm rãi nói:
- Nhưng làm người đi qua các thời đại, ta chỉ muốn nói rằng ta sẽ không khuất phục bất cứ lực lượng nào, ta sẽ không theo hắc ám, đạo tâm của ta vẫn còn. Dù ta không thể sống trên đời này nhưng ta không đến mức rơi vào hắc ám!
- Mỗi một người đều có sự lựa chọn của mình.
Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:
- Mỗi người chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Ta là khởi nguồn hắc ám, ta chưa từng chối. Có người muốn giết ta, ta cũng không ngại, nếu ai có thể giết được ta thì đành công nhận là ta không đủ mạnh.
- Cũng đúng.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Hôm nay là lúc tiễn ngươi lên đường, thân hiện tại của ngươi đã tiêu đời, Thánh Nhân hy sinh, Viễn Hoang nên chấm dứt.
- Tới đây đi, nếu ngươi có thể giết được ta thì ta không oán không hối hận.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
- Chết khi là cường giả tốt hơn chết già trên giường gấp trăm lần.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén lạnh lùng nói:
- Trấn sát!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt Lý Thất Dạ và nhóm Tàm Long Tiên Đế vận chuyển đại thế.
Ầm!
đại thế như bàn tay to trấn sát Luân Hồi Hoang Tổ, bàn tay tụ tập lực lượng mênh mông, lực lượng trăm Thiên Mệnh. Chưởng trấn sát đó đừng nói cường giả, Đại Đế Tiên Vương cũng như con kiến. Đại Đế Tiên Vương thấp vị chạm vào sẽ chết, Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng không đỡ nổi bàn tay to, sẽ bị diệt ngay.
Luân Hồi Hoang Tổ rống to:
- Lên!
Hắc ám ngập trời, một kích bá đạo nhất đời lão nghênh đón bàn tay ập xuống. Luân Hồi Hoang Tổ không ngồi chờ chết, không mặc cho người trấn sát.
Luân Hồi Hoang Tổ dù gì là đầu sỏ chúa tể nguyên kỷ nguyên, bất cứ lúc nào lão đều sẽ huyết chiến đến cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không dứt bên tai, không gian. Thời gian tan vỡ vì oanh giết. Tất cả bị nghiền thành tro, trở lại điểm bắt đầu.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy, người Luân Hồi Hoang Tổ đẫm máu phun bãi máu. Dù một kích vô địch cách mấy Luân Hồi Hoang Tổ vẫn không ngăn được trấn sát vô địch từ nhóm Lý Thất Dạ.
Khi dùng Tuế Nguyệt Luân phá đại thế thì Luân Hồi Hoang Tổ đã hao tổn quá nhiều tuổi thọ, huyết khí, lão không còn như trước thì sao địch lại đám người Lý Thất Dạ liên minh?
Luân Hồi Hoang Tổ phun bãi máu:
- Phụt!
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
- Không dũng như trước, chỉ còn năm phần công lực 44 không đỡ nổi một kích trấn thiên.
Luân Hồi Hoang Tổ cười toát ra thê lương anh hùng cùng đường, dù vậy lão vẫn cười ung dung.
Răng rắc!
Vang tiếng xương gãy, xương Luân Hồi Hoang Tổ lại vỡ ra, thân thể gấp khúc vặn vẹo.
Bàn tay khổng lồ trấn sát quá khủng bố, uy lực trăm Thiên Mệnh đủ làm người hoảng loạn, càng không nói tới đại thế hoàn mỹ dung hợp. Với một kích trấn sát, Đại Đế Tiên Vương chỉ như con kiến. Nếu Luân Hồi Hoang Tổ ở trạng thái cao nhất thì còn chiến một trận được, lúc này không ngăn nổi một kích vô địch.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Luân Hồi Hoang Tổ nuốt lũ hắc ám vào duỗi thẳng lưng, phấn chấn tinh thần khẽ nói:
- Vạn cổ đến nay bao nhiêu người muốn sống.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đạo tâm của Lý Thất Dạ bay ra kỷ nguyên Viễn Hoang, dọc xuống sông dài thời gian, nháy mắt vượt qua các kỷ nguyên.
Vù vù vù vù vù!
Giờ thì đạo tâm kiên định không gì sánh bằng đã trở lại trong người Lý Thất Dạ.
Lúc này đạo tâm trở về, Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, lạnh nhạt nói:
- Sống đúng là tốt, tiếc rằng ngươi không nên nuốt vào một lũ hắc ám.
- Ta biết, ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị thủ đoạn trong ao máu tiên, thẩm thấu vào hắc ám.
Luân Hồi Hoang Tổ không ngạc nhiên, không bất ngờ, bình tĩnh nói:
- Nhưng ta vẫn muốn cảm nhận tư vị sống tiếp. Ta chỉ là thân hình quá khứ, lâu rồi không cảm nhận cảm giác sống thế này. Sống tốt thật, dù ngươi dùng thủ đoạn trong hắc ám thì ta vẫn muốn lần nữa cảm nhận sống.
Luân Hồi Hoang Tổ này là thân quá khứ, ở thì quá khứ, không phải sống. Lão đúng là Luân Hồi Hoang Tổ, vì lão thuộc về ngày hôm qua nên không cảm nhận được mùi vị hôm nay.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Sống đúng là rất tốt, trên đời có mấy ai không muốn sống?
Luân Hồi Hoang Tổ rất quyến luyến mùi vị sống này:
- Phải rồi.
Luân Hồi Hoang Tổ bình tĩnh nói:
- Chỉ cần được sống thì diệt thế có sao, tất cả đều bé nhỏ không đáng kể.
Đại Đế Tiên Vương tim rướt cái bịch. Bọn họ từng cường đại, từng là tồn tại đỉnh của thế giới này. Tưởng tượng xem nếu có ngày cái chết đến với mình, vì sống sót bọn họ có giống Luân Hồi Hoang Tổ không? Làm tất cả chỉ để được sống.
Luân Hồi Hoang Tổ cảm nhận mùi vị sống, nhìn Lý Thất Dạ hỏi:
- Chẳng lẽ đạo hữu chưa từng sống tạm sao?
- Trên đời này mấy ai thuận buồm xuôi gió?
Lý Thất Dạ rất là bình tĩnh nói:
- Ta cũng từng sống tạm. Kêu gào trong đau khổ, đau đớn giãy dục trong năm tháng hắc ám. Trong vật vã chỉ mong sống thừa. Nhưng ta sống sót chỉ vì làm một việc, ai không cho ta sống thì ta diệt kẻ đó. Không phải ta muốn sống thì lấy sinh linh trên đời điền mạng cho ta.
- Nếu trời không cho ta sống, có ngày ta sẽ làm chết trời, giẫm dưới chân, nghiền nát. Nhưng ta sẽ không vì trời không để ta sống mà lấy cả thế giới này điền mạng thay mình, để mình sống tạm trong hắc ám. Ta là Lý Thất Dạ, ai ngăn ta, giết không tha!
Lý Thất Dạ nói rất bình tĩnh nhưng rung động hồn người, đẫm máu, điếc màng tai.
Lý Thất Dạ nói câu đó đóng đinh sự lựa chọn, một loại quyết tâm, khiến Đại Đế Tiên Vương lại lần nữa suy nghĩ một con đường chinh chiến chung cực khác.
Dù con đường này luôn không có kết quả nhưng các Đại Đế Tiên Vương lần lượt ngã xuống, người sau tiến lên, bọn họ trả giá vĩ đại biết bao.
- Cũng đúng.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Luân Hồi Hoang Tổ không quê quá hóa giận, gật đầu nói:
- Ta thua đạo hữu về điểm này, không bằng Thánh Nhân. Như bạn già Thánh Nhân, bao nhiêu năm tháng thà chết cũng không cúi đầu, ta hơi sai.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Vô địch cõi đời, đạo tâm có chút dao động thì là tai họa vạn cổ.
- Ngươi cảm thấy thế gian này đáng giá cứu chuộc sao?
Luân Hồi Hoang Tổ cười khẽ:
- Ta từng phổ chiếu đại thế như bạn già Thánh Nhân, từng độ hóa chúng sinh. Thế gian lòng người cần gì cứu chuộc? Bao nhiêu kỷ nguyên luân hồi, không kỷ nguyên nào có thể kéo dài. Có lẽ không phải chúng ta không đủ mạnh. Chỉ vì lòng người rên đời không đáng cứu chuộc.
- Có đáng giá cứu chuộc hay không chẳng do ngươi quyết định, không phải trời quyết định, không ai có thể phán quyết chúng sinh, không ai có tư cách phán quyết thế gian lòng người.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Dù là trời cũng không thể phán quyết lòng người trong thế gian này, chỉ có chính bọn họ mới quyết định được.
- Có lẽ ta không vĩ đại như Thánh Nhân khổ sở phổ độ, cứu chuộc, ta không làm được, ta không vĩ đại giống Thánh Nhân.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng dù như ngươi nói, thế gian lòng người không đáng cứu chuộc thì nó không phải cái cớ để chúng ta khiến hắc ám bao phủ thế giới này!
- Ta không biết ngươi trải qua cái gì.
Lý Thất Dạ nhìn Luân Hồi Hoang Tổ, bình tĩnh chậm rãi nói:
- Nhưng làm người đi qua các thời đại, ta chỉ muốn nói rằng ta sẽ không khuất phục bất cứ lực lượng nào, ta sẽ không theo hắc ám, đạo tâm của ta vẫn còn. Dù ta không thể sống trên đời này nhưng ta không đến mức rơi vào hắc ám!
- Mỗi một người đều có sự lựa chọn của mình.
Luân Hồi Hoang Tổ mỉm cười nói:
- Mỗi người chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Ta là khởi nguồn hắc ám, ta chưa từng chối. Có người muốn giết ta, ta cũng không ngại, nếu ai có thể giết được ta thì đành công nhận là ta không đủ mạnh.
- Cũng đúng.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Hôm nay là lúc tiễn ngươi lên đường, thân hiện tại của ngươi đã tiêu đời, Thánh Nhân hy sinh, Viễn Hoang nên chấm dứt.
- Tới đây đi, nếu ngươi có thể giết được ta thì ta không oán không hối hận.
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
- Chết khi là cường giả tốt hơn chết già trên giường gấp trăm lần.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén lạnh lùng nói:
- Trấn sát!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt Lý Thất Dạ và nhóm Tàm Long Tiên Đế vận chuyển đại thế.
Ầm!
đại thế như bàn tay to trấn sát Luân Hồi Hoang Tổ, bàn tay tụ tập lực lượng mênh mông, lực lượng trăm Thiên Mệnh. Chưởng trấn sát đó đừng nói cường giả, Đại Đế Tiên Vương cũng như con kiến. Đại Đế Tiên Vương thấp vị chạm vào sẽ chết, Đại Đế Tiên Vương cao vị cũng không đỡ nổi bàn tay to, sẽ bị diệt ngay.
Luân Hồi Hoang Tổ rống to:
- Lên!
Hắc ám ngập trời, một kích bá đạo nhất đời lão nghênh đón bàn tay ập xuống. Luân Hồi Hoang Tổ không ngồi chờ chết, không mặc cho người trấn sát.
Luân Hồi Hoang Tổ dù gì là đầu sỏ chúa tể nguyên kỷ nguyên, bất cứ lúc nào lão đều sẽ huyết chiến đến cùng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không dứt bên tai, không gian. Thời gian tan vỡ vì oanh giết. Tất cả bị nghiền thành tro, trở lại điểm bắt đầu.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy, người Luân Hồi Hoang Tổ đẫm máu phun bãi máu. Dù một kích vô địch cách mấy Luân Hồi Hoang Tổ vẫn không ngăn được trấn sát vô địch từ nhóm Lý Thất Dạ.
Khi dùng Tuế Nguyệt Luân phá đại thế thì Luân Hồi Hoang Tổ đã hao tổn quá nhiều tuổi thọ, huyết khí, lão không còn như trước thì sao địch lại đám người Lý Thất Dạ liên minh?
Luân Hồi Hoang Tổ phun bãi máu:
- Phụt!
Luân Hồi Hoang Tổ cười nói:
- Không dũng như trước, chỉ còn năm phần công lực 44 không đỡ nổi một kích trấn thiên.
Luân Hồi Hoang Tổ cười toát ra thê lương anh hùng cùng đường, dù vậy lão vẫn cười ung dung.
Răng rắc!
Vang tiếng xương gãy, xương Luân Hồi Hoang Tổ lại vỡ ra, thân thể gấp khúc vặn vẹo.
Bàn tay khổng lồ trấn sát quá khủng bố, uy lực trăm Thiên Mệnh đủ làm người hoảng loạn, càng không nói tới đại thế hoàn mỹ dung hợp. Với một kích trấn sát, Đại Đế Tiên Vương chỉ như con kiến. Nếu Luân Hồi Hoang Tổ ở trạng thái cao nhất thì còn chiến một trận được, lúc này không ngăn nổi một kích vô địch.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook