Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2766
– Mợ ơi!
Võ Thất thấy cảnh đó sợ hãi giật bắn người, thụt lùi vài bước nói:
– Dưới đất có quái vật!
– Nếu ngươi còn lùi sang trái thì thật sự sẽ có quái vật.
Thấy Võ Thất sợ nhảy cẫng lên, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Hiện chúng ta đang đi trên lưng nó, nếu tiếp tục đi bên trái coi chừng một cái đầu khác của nó ăn ngươi.
Võ Thất nghe vậy nhũn chân, run cầm cập nói:
– Đại ca, đùa . . . Đùa . . . Không vui gì hết.
– Ai đùa với ngươi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Chẳng qua là con hoang thú cổ xưa ngủ âu dưới lòng đất, có muốn ta đánh thức nó cho ngươi xem không?
Võ Thất sợ hãi van xin:
– Đừng đừng đừng! Tiểu đệ đùa thôi, đùa với đại ca. Tiểu đệ tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng đại ca!
Khi Lý Thất Dạ mang Tề Lâm Đế Nữ trải qua một sa mạc thì có tiếng xèo xèo, dưới đất bắn lên vô số huyết vụ. Tu sĩ đang thám hiểm sa mạc chợt hét rầm lên. Mấy chục tu sĩ tìm kho báu trong sa mạc bị huyết vụ bắn trúng, các tu sĩ dần hoa tan, từng khối cơ bắp rụng xuống. Trong phút chốc bọn họ bị hòa tan hết, máu loãng chảy vào đất bùm.
Thấy cảnh tượng khủng bố kia, đám người Tề Lâm Đế Nữ bình yên đứng dưới vách đá lòng run sợ:
– Đó là cái quỷ gì?
Hèn gì ai đều nói Viễn Hoang vô cùng hung hiểm, từng bước sát khí, sơ sẩy một cái sẽ chết thảm tại đây, bây giờ xem ra đúng thật. Nếu bọn họ không đi theo Lý Thất Dạ đã sớm chết vài lần.
Đương nhiên không phải người nào cũng dễ dàng ăn hiếp, có người đánh vào Viễn Hoang, tư thái vô địch nghiền áp tất cả.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các tiếng nổ truyền khắp thiên địa. Trong các dyã núi đâm vào vũ trụ có người đang kịch chiến.
Hai người đánh trời sụp đất nứt, đụng gãy các ngọn núi, đấm thủng núi. Bọn họ oanh sát xé rách mặt đất.
Hai bên kịch chiến một người là nhân tộc, bên kia là sinh linh đỏ máu. Lão nhân nhân tộc là một Thượng Thần, sáu đồ đằng lơ lửng trên đỉnh đầu. Đồ đằng thành bộ, toát ra hơi thở chân ngã bàng bạc vô song. Lão nhân mặc áo giáp tung hoành múa may, từng chiêu từng thức chất chứa lực lượng ức vạn quân.
Sinh linh màu đỏ hình người nhưng không biết thuộc tộc nào, hình người nhưng lực mọc các gai xương, xương sườn mọc đôi cánh. Đôi cánh đã mục nát, nhưng khi cánh vỗ toát ra ma diễm ngập trời.
Sinh linh hình người cầm mâu nhọn, tay máu mâu xuất thần nhập hóa, có thể đâm xuyên vì sao, đâm thủng mặt đất, cực kỳ sắc bén không gì đỡ nổi.
Nơi bọn họ chiến đấu có một tòa bảo tháp, bảo tháp màu đỏ rực như nhỏ máu. Bảo tháp toát ra hơi thở bất hủ, hình như có thể tuyên cổ bất diệt. Xem tình hình thì hai người đánh nhau vì giành bảo tháp.
Thấy vị Thượng Thần có sáu đồ đằng, Thích Hồn Lâm nhận ra lai lịch ngay, kinh ngạc hỏi:
– Là Giản Phi Thượng Thần, ở thời đại trước là một vị Thượng Thần lợi hại.
Vị Thượng Thần này đánh nhau túi bụi với sinh linh hình người, trong thời gian ngắn khó phân thắng thau.
Thượng Thần rút một ngọn thần phong cao vút đâm mây lên đập mạnh vào sinh linh hình người.
Sinh linh hình người rống to:
– Giết!
Trường mâu đâm trời thẳng hướng thần phong.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên.
Sau khi sinh linh hình người đánh nát thần phong thì đâm thẳng hướng Thượng Thần.
Đinh!
Thượng Thần gầm lên, đôi tay kết ấn trực tiếp trấn áp xuống.
Nhìn sinh linh đánh nhau không phân thắng thua với Thượng Thần sáu đồ đằng, Võ Thất tò mò hỏi:
– Đó là sinh linh gì?
– Huyết Hoang.
Thích Hồn Lâm trả lời:
– Chủng tộc đặc biệt của Viễn Hoang, truyền thuyết bọn họ ngủ say dưới lòng đất. Nếu ngươi tìm báu vật rất có thể sẽ đánh thức Huyết Hoang, khi Huyết Hoang thức tỉnh sẽ không chết không ngừng, hoặc ngươi chết hoặc nó chết.
Võ Thất nhìn một Huyết Hoang đấu ngang tay với Thượng Thần sáu đồ đằng, mở miệng hỏi:
– Có nhiều Huyết Hoang không?
Thích Hồn Lâm nói:
– Không biết, nhưng may mắn nghe đâu Huyết Hoang không thể rời khỏi Viễn Hoang, nếu không sẽ rất đáng sợ. Vì từng có Huyết Hoang giết một Đại Đế mười một Thiên Mệnh.
– Bọn họ chỉ là sinh linh của kỷ nguyên sót lại, bọn họ sống qua kiếp nạ lớn nhưng chỉ được sống trong kỷ nguyên của mình, mãi mãi không ra được. Vì chỉ có thể cùng thời gian kỷ nguyên của họ, ngưng lại trong ngủ sâu.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nếu bọn họ muốn đi ra ngoài thì ức vạn thời gian nháy mắt trôi qua 8 kbọn họ, bỗng chốc thành tro.
Võ Thất thở phào:
– May quá, nếu những Huyết Hoang ra ngoài được thì rắc rối to.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói tới Đại Đế mười một Thiên Mệnh thì ta sẽ mang các người đi xem.
Lý Thất Dạ không nhìn cuộc chiến giữa Thượng Thần và Huyết Hoang nữa.
Nghe Lý Thất Dạ nói đám người Võ Thất lên tinh thần, bọn họ nghe về truyền thuyết này lâu rồi. Một vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh chết thảm trong Viễn Hoang, chuyện này rung động biết bao.
Lý Thất Dạ dẫn đám người Tề Lâm Đế Nữ leo lên một thần cao chót vót,thần nhạc có thể đâm, sâu vào vũ trụ, ngân hà vòng quanh.
Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi chỉ đằng trước:
– Chiến trường ngày xưa của Đại Đế ở đó.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ nhìn kỹ. Trước mắt là mảnh đất rộng lớn, trước kia nơi này có các thần nhạc nhô cao nhưng bây giờ tất cả bị đánh nát, toàn bộ thiên địa bị san bằng. Các thần nhạc bị bứng lên, bị đạp nát.
Các ngân hà, những vì sao trên bầu trời bị đánh nát tan, mặt đất bị xé rách, chiến trường như phế tích tận thế.
Trong chiến trường tràn ngập hơi thở giết chóc cực kỳ khủng bố, dù trăm ngàn năm trong qua thì hơi thở đó không loãng đi. Ai dám bước vào chiến trường Đại Đế sẽ bị khí thế giết chóc siêu khủng bố giết ngay, Thượng Thần như Thích Hồn Lâm cũng không chịu nổi, lão không thể bước vào chiến trường Đại Đế.
Trên chiến trường Đại Đế có các xích sắt siêu thô to tự thần mâu cắm xuống đất, trông như có người từ trên trời ném các thần mâu xuống đinh chết sinh linh gì. Nhìn kỹ mới thấy đó không phải thần mâu hoặc xích sắt mà là các pháp tắc Đại Đế thô to. Các pháp tắc Đại Đế đóng đinh tại đây như muốn đinh chết hung vật trong lòng đất tại chỗ.
Chính giữa chiến trường trong biển máu mênh mông, thật ra đó không phải biển máu mà là vô số máu đọng lại thành hồ. Nhưng nó quá to nên giống biển máu.
Biển máu khổng lồ như vậy không biết là máu của Đại Đế hay máu của thứ bị đinh chết.
Trong biển máu có xương trắng khổng lồ sừng sững tại đó. Xương trắng đầu đọ trời, chân đạp đất, trăm ngàn năm qua đi chỉ còn lại khung xương nhưng vẫn toát ra hơi thở Đại Đế bao trùm cửu thiên thập địa.
Hai tay Đại Đế cầm trường mâu trắng như ngọc, trường mâu từ trên trời giáng xuống cắm mạnh xuống đất, đâm thủng lòng đất sâu nhất như xuyên thủng qua mặt đất.
Trường mâu không chỉ toát ra uy Đại Đế trấn sát, có sát khí đồ diệt tất cả, nó như trường mâu khủng bố nhất cõi đời.
Trường mâu như ngọc toát ra hơi thở trấn sát, chư thiên chúng thần đều sẽ bị trường mâu đinh giết, đây là tuyệt sát. Tồn tại nào đều sẽ bị đinh giết tại chỗ, không có đường trốn.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Võ Thất thấy cảnh đó sợ hãi giật bắn người, thụt lùi vài bước nói:
– Dưới đất có quái vật!
– Nếu ngươi còn lùi sang trái thì thật sự sẽ có quái vật.
Thấy Võ Thất sợ nhảy cẫng lên, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Hiện chúng ta đang đi trên lưng nó, nếu tiếp tục đi bên trái coi chừng một cái đầu khác của nó ăn ngươi.
Võ Thất nghe vậy nhũn chân, run cầm cập nói:
– Đại ca, đùa . . . Đùa . . . Không vui gì hết.
– Ai đùa với ngươi.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Chẳng qua là con hoang thú cổ xưa ngủ âu dưới lòng đất, có muốn ta đánh thức nó cho ngươi xem không?
Võ Thất sợ hãi van xin:
– Đừng đừng đừng! Tiểu đệ đùa thôi, đùa với đại ca. Tiểu đệ tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng đại ca!
Khi Lý Thất Dạ mang Tề Lâm Đế Nữ trải qua một sa mạc thì có tiếng xèo xèo, dưới đất bắn lên vô số huyết vụ. Tu sĩ đang thám hiểm sa mạc chợt hét rầm lên. Mấy chục tu sĩ tìm kho báu trong sa mạc bị huyết vụ bắn trúng, các tu sĩ dần hoa tan, từng khối cơ bắp rụng xuống. Trong phút chốc bọn họ bị hòa tan hết, máu loãng chảy vào đất bùm.
Thấy cảnh tượng khủng bố kia, đám người Tề Lâm Đế Nữ bình yên đứng dưới vách đá lòng run sợ:
– Đó là cái quỷ gì?
Hèn gì ai đều nói Viễn Hoang vô cùng hung hiểm, từng bước sát khí, sơ sẩy một cái sẽ chết thảm tại đây, bây giờ xem ra đúng thật. Nếu bọn họ không đi theo Lý Thất Dạ đã sớm chết vài lần.
Đương nhiên không phải người nào cũng dễ dàng ăn hiếp, có người đánh vào Viễn Hoang, tư thái vô địch nghiền áp tất cả.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Các tiếng nổ truyền khắp thiên địa. Trong các dyã núi đâm vào vũ trụ có người đang kịch chiến.
Hai người đánh trời sụp đất nứt, đụng gãy các ngọn núi, đấm thủng núi. Bọn họ oanh sát xé rách mặt đất.
Hai bên kịch chiến một người là nhân tộc, bên kia là sinh linh đỏ máu. Lão nhân nhân tộc là một Thượng Thần, sáu đồ đằng lơ lửng trên đỉnh đầu. Đồ đằng thành bộ, toát ra hơi thở chân ngã bàng bạc vô song. Lão nhân mặc áo giáp tung hoành múa may, từng chiêu từng thức chất chứa lực lượng ức vạn quân.
Sinh linh màu đỏ hình người nhưng không biết thuộc tộc nào, hình người nhưng lực mọc các gai xương, xương sườn mọc đôi cánh. Đôi cánh đã mục nát, nhưng khi cánh vỗ toát ra ma diễm ngập trời.
Sinh linh hình người cầm mâu nhọn, tay máu mâu xuất thần nhập hóa, có thể đâm xuyên vì sao, đâm thủng mặt đất, cực kỳ sắc bén không gì đỡ nổi.
Nơi bọn họ chiến đấu có một tòa bảo tháp, bảo tháp màu đỏ rực như nhỏ máu. Bảo tháp toát ra hơi thở bất hủ, hình như có thể tuyên cổ bất diệt. Xem tình hình thì hai người đánh nhau vì giành bảo tháp.
Thấy vị Thượng Thần có sáu đồ đằng, Thích Hồn Lâm nhận ra lai lịch ngay, kinh ngạc hỏi:
– Là Giản Phi Thượng Thần, ở thời đại trước là một vị Thượng Thần lợi hại.
Vị Thượng Thần này đánh nhau túi bụi với sinh linh hình người, trong thời gian ngắn khó phân thắng thau.
Thượng Thần rút một ngọn thần phong cao vút đâm mây lên đập mạnh vào sinh linh hình người.
Sinh linh hình người rống to:
– Giết!
Trường mâu đâm trời thẳng hướng thần phong.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hàng loạt tiếng nổ vang lên.
Sau khi sinh linh hình người đánh nát thần phong thì đâm thẳng hướng Thượng Thần.
Đinh!
Thượng Thần gầm lên, đôi tay kết ấn trực tiếp trấn áp xuống.
Nhìn sinh linh đánh nhau không phân thắng thua với Thượng Thần sáu đồ đằng, Võ Thất tò mò hỏi:
– Đó là sinh linh gì?
– Huyết Hoang.
Thích Hồn Lâm trả lời:
– Chủng tộc đặc biệt của Viễn Hoang, truyền thuyết bọn họ ngủ say dưới lòng đất. Nếu ngươi tìm báu vật rất có thể sẽ đánh thức Huyết Hoang, khi Huyết Hoang thức tỉnh sẽ không chết không ngừng, hoặc ngươi chết hoặc nó chết.
Võ Thất nhìn một Huyết Hoang đấu ngang tay với Thượng Thần sáu đồ đằng, mở miệng hỏi:
– Có nhiều Huyết Hoang không?
Thích Hồn Lâm nói:
– Không biết, nhưng may mắn nghe đâu Huyết Hoang không thể rời khỏi Viễn Hoang, nếu không sẽ rất đáng sợ. Vì từng có Huyết Hoang giết một Đại Đế mười một Thiên Mệnh.
– Bọn họ chỉ là sinh linh của kỷ nguyên sót lại, bọn họ sống qua kiếp nạ lớn nhưng chỉ được sống trong kỷ nguyên của mình, mãi mãi không ra được. Vì chỉ có thể cùng thời gian kỷ nguyên của họ, ngưng lại trong ngủ sâu.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Nếu bọn họ muốn đi ra ngoài thì ức vạn thời gian nháy mắt trôi qua 8 kbọn họ, bỗng chốc thành tro.
Võ Thất thở phào:
– May quá, nếu những Huyết Hoang ra ngoài được thì rắc rối to.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nói tới Đại Đế mười một Thiên Mệnh thì ta sẽ mang các người đi xem.
Lý Thất Dạ không nhìn cuộc chiến giữa Thượng Thần và Huyết Hoang nữa.
Nghe Lý Thất Dạ nói đám người Võ Thất lên tinh thần, bọn họ nghe về truyền thuyết này lâu rồi. Một vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh chết thảm trong Viễn Hoang, chuyện này rung động biết bao.
Lý Thất Dạ dẫn đám người Tề Lâm Đế Nữ leo lên một thần cao chót vót,thần nhạc có thể đâm, sâu vào vũ trụ, ngân hà vòng quanh.
Lý Thất Dạ đứng trên ngọn núi chỉ đằng trước:
– Chiến trường ngày xưa của Đại Đế ở đó.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ nhìn kỹ. Trước mắt là mảnh đất rộng lớn, trước kia nơi này có các thần nhạc nhô cao nhưng bây giờ tất cả bị đánh nát, toàn bộ thiên địa bị san bằng. Các thần nhạc bị bứng lên, bị đạp nát.
Các ngân hà, những vì sao trên bầu trời bị đánh nát tan, mặt đất bị xé rách, chiến trường như phế tích tận thế.
Trong chiến trường tràn ngập hơi thở giết chóc cực kỳ khủng bố, dù trăm ngàn năm trong qua thì hơi thở đó không loãng đi. Ai dám bước vào chiến trường Đại Đế sẽ bị khí thế giết chóc siêu khủng bố giết ngay, Thượng Thần như Thích Hồn Lâm cũng không chịu nổi, lão không thể bước vào chiến trường Đại Đế.
Trên chiến trường Đại Đế có các xích sắt siêu thô to tự thần mâu cắm xuống đất, trông như có người từ trên trời ném các thần mâu xuống đinh chết sinh linh gì. Nhìn kỹ mới thấy đó không phải thần mâu hoặc xích sắt mà là các pháp tắc Đại Đế thô to. Các pháp tắc Đại Đế đóng đinh tại đây như muốn đinh chết hung vật trong lòng đất tại chỗ.
Chính giữa chiến trường trong biển máu mênh mông, thật ra đó không phải biển máu mà là vô số máu đọng lại thành hồ. Nhưng nó quá to nên giống biển máu.
Biển máu khổng lồ như vậy không biết là máu của Đại Đế hay máu của thứ bị đinh chết.
Trong biển máu có xương trắng khổng lồ sừng sững tại đó. Xương trắng đầu đọ trời, chân đạp đất, trăm ngàn năm qua đi chỉ còn lại khung xương nhưng vẫn toát ra hơi thở Đại Đế bao trùm cửu thiên thập địa.
Hai tay Đại Đế cầm trường mâu trắng như ngọc, trường mâu từ trên trời giáng xuống cắm mạnh xuống đất, đâm thủng lòng đất sâu nhất như xuyên thủng qua mặt đất.
Trường mâu không chỉ toát ra uy Đại Đế trấn sát, có sát khí đồ diệt tất cả, nó như trường mâu khủng bố nhất cõi đời.
Trường mâu như ngọc toát ra hơi thở trấn sát, chư thiên chúng thần đều sẽ bị trường mâu đinh giết, đây là tuyệt sát. Tồn tại nào đều sẽ bị đinh giết tại chỗ, không có đường trốn.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com