Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2764
Thấy cảnh đó đám người giật mình thầm suy đoán:
– Tính làm gì đây? Chẳng lẽ Kim Qua muốn chinh chiến Viễn Hoang?
Không có ai biết Kim Qua chỉ huy trăm vạn đại quân tới Viễn Hoang để làm gì. Có người cho rằng Kim Qua tới tìm báu vật, có người nghĩ gã chinh chiến Viễn Hoang.
Lý Thất Dạ nhìn trăm vạn đại quân đi xa, lạnh nhạt nói:
– Hắn muốn thành Đế.
– Sao nói vậy?
Võ Phượng Ảnh hỏi:
– Không thấy dấu hiệu Thiên Mệnh tụ tập.
Bất giác giọng điệu của Võ Phượng Ảnh dịu dàng hơn nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn Viễn Hoang, lạnh nhạt nói:
– Tại đây có thể trực tiếp khai thiên, không cần trông thấy Thiên Mệnh hội tụ.
– Tại sao chọn thành Đế ở Viễn Hoang?
Tề Lâm Đế Nữ lấy làm lạ hỏi:
– Viễn Hoang hung hiểm, sơ sẩy một cái là mất luôn trăm vạn đại quân.
Thoạt trông trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia rất khổng lồ, vô địch nhưng đất hung như Viễn Hoang thì trăm vạn đại quân không đủ nhét răng.
– Có hai điều.
Lý Thất Dạ cười chậm rãi nói:
– Vì Kim Qua bỏ lỡ Thiên Mệnh một lần, lại chịu tải không dễ. Dã tâm của hắn không nhỏ, muốn một lần chịu tải bốn lần Thiên Mệnh, cho nên hắn cần nơi như Viễn Hoang trợ giúp một tay. Thứ hai, Đại Đế Tiên Vương không chịu nhập thế.
Lý Thất Dạ ngước nhìn trời, ung dung nói:
– Mặc kệ Đại Đế mạnh tới đâu hễ nhập thế sẽ phải kiêng kỵ thiên tru, nhưng trong Tham Tác chi địa khác lại, thiên tru khó buông xuống. Có thể nói Tham Tác chi địa là chốn về tốt nhất cho Đại Đế Tiên Vương.
Võ Thất hiểu ra, hâm mộ nói:
– Tiểu tử Kim Qua thành công mời Đại Đế của Chiến Vương thế gia hộ đạo cho, lợi hại thật. Đại Đế tự mình họ đạo thì thành công cái chắc.
– Mấy Đại Đế tụ tập nếu nhập thế chắc chắn có thiên tru giáng xuống, trong Tham Tác chi địa lại khác.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Lần này bọn họ liều một phen, nhất định đưa Kim Qua lên, khiến hắn trở thành Đại Đế!
– Mấy vị Đại Đế Chiến Vương thế gia hộ đạo cho Kim Qua, với thực lực của hắn muốn không thành Đại Đế cũng khó.
Thích Hồn Lâm gật đầu nói:
– Xem ra lần này Kim Qua chắc chắn sẽ trở thành Đại Đế, chịu tải được mấy thì phải xem thực lực của hắn.
Đại Đế Thập Tam Châu có ba lần cơ hội chịu tải Thiên Mệnh, mỗi lần tối đa chịu tải bốn Thiên Mệnh. Một lần có thể chịu tải vài Thiên Mệnh thì tùy thực lực mỗi người.
Nghe đối thoại, nhóm Tề Lâm Đế Nữ tin chắc Kim Qua sẽ trở thành Đại Đế.
Kim Qua đã sớm có cơ hội trở thành Đại Đế, đáng tiếc lần trước bị đánh lén bỏ lỡ cơ hội thành Đại Đế. Lần này Kim Qua hay Chiến Vương thế gia đều cực kỳ chú trọng, cẩn thận. Với bọn họ thì phải thành công, không cho phép thất bại. Nếu thất bại hai lần thì sau này không có cơ hội chịu tải lần ba.
Bởi vậy Chiến Vương thế gia tốn sức chín trâu hai hổ mời Đại Đế còn sống ra hộ đạo cho Kim Qua.
Kim Qua tuy là tử tôn của Chiến Vương thế gia nhưng muốn khiến một vị Đại Đế hộ đạo cho tử tôn là việc cực kỳ khó khăn. Đại Đế bình thường sẽ không dễ dàng đồng ý hộ đạo cho tử tôn. Lần này mấy vị Đại Đế con sống của Chiến Vương thế gia đều ra tay, có thể tưởng tượng Kim Qua, Chiến Vương thế gia cực nhọc cỡ nào mới thỉnh được bọn họ.
Sau khi trăm vạn đại quân Kim Qua đi vào Viễn Hoang, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đi thôi, mang các ngươi đi xem, mở rộng tầm mắt.
Lý Thất Dạ bước xuống Số Hiệu Vạn Cổ.
Võ Thất cười lớn cợt nhả nói:
– Xông lên, báu vật, kỳ ngộ, ta đến đây! Tất cả là của ta!
Võ Thất như cơn gió xông lên.
Nhóm Thích Hồn Lâm lật đật theo Lý Thất Dạ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, so với Võ Thất tăng động thì bọn họ trầm ổn rất nhiều.
Đầu tiên có trăm vạn đại quân Kim Qua tiến Viễn Hoang, hiện tại nhóm Lý Thất Dạ cũng đi, điều này tăng can đảm cho đám người trên Số Hiệu Vạn Cổ. Nhiều người lần lượt vào Viễn Hoang.
Bước chân vào Viễn Hoang, nhóm Tề Lâm Đế Nữ hít sâu. Hít vào không khí đặc biệt của Viễn Hoang cho bọn họ cảm giác khác lạ, cảm giác không thể tưởng tượng.
Khi không khí Viễn Hoang chui qua buồng phổi cảm giác có thứ gì bốc cháy, không làm phỏng nổi tạng mà là rát linh hồn, như có thứ gì phỏng linh hồn mình. Đau đớn khắc cốt minh tâm lan tràn trong lòng.
Không chỉ nhóm Tề Lâm Đế Nữ có cảm giác đó, tất cả người bước vào Viễn Hoang đều chung một cảm nhận, đau đớn khiến linh hồn bất an.
– Đây là thứ gì?
Võ Thất giật mình kêu lên:
– Ta cảm giác lòng đau nhói như có ai xé ngực ta ra.
– Cái này không phải đau nhói mà là rít gào.
Lý Thất Dạ đạp chân lên đất bùn, lạnh lùng nói:
– Là rít gào sống không bằng chết. Ức vạn sinh linh bị hành hạ đau đớn, suốt kiếp không được luânh rồi, mãi mãi không thấy ánh mặt trời, tiếng rít gào thời gian khó thể xóa nhòa. Tất cả thống khổ trên đời không bằng nó.
Võ Thất nghiền ngẫm lời của Lý Thất Dạ:
– Rít gào . . .
Võ Thất rùng mình, vì gã như nghe thấy vô số sinh linh gào thét trong lòng mình.
Viễn Hoang cực kỳ tráng lệ, vô cùng rộng lớn. Nhưng thế giới tráng lệ to lớn bị sương mù bao phủ, nhìn kỹ thì sương mù trên bầu trời không phải màu xám. Sương mù là đen ánh tím, màu sắc đó không chỉ có sương mù trên bầu trời, còn có đất bùn cũng mộ màu đó. Màu sắc kỳ lạ, hơi giống màu máu khô.
Ngửi kỹ thì mùi khó tả, mùi nồng xen lẫn chút tanh hôi.
Tề Lâm Đế Nữ rất cẩn thận và nhạy bén, nàng ngửi kỹ, giật mình kêu lên:
– Này là mùi máu tươi!
Tề Lâm Đế Nữ phản xạ nhìn lên trời và mặt đất.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đúng rồi, là mùi máu rất xa xưa. Kỷ nguyên cổ xưa không thể xóa nhòa mùi máu này.
Nhìn màu đất, sương mù trên bầu trời, trong lòng Tề Lâm Đế Nữ có giả thuyết kinh khủng.
Tề Lâm Đế Nữ hoảng sợ hỏi:
– Chẳng lẽ toàn là máu nhuộm đỏ?
Ý tưởng này làm Tề Lâm Đế Nữ lạnh run.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
– Không sai, máu tươi nhiễm đỏ đất đai, nhuộm đỏ thế gian.
Võ Thất buột miệng nói không suy nghĩ:
– Không thể nào! Máu tươi nhiễm hồng nơi này phải cần đến ức vạn đại quân tấn công Viễn Hoang.
– Ai nói là chúng ta tấn công máu tươi nhiễm đỏ nơi này?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đây là máu của bọn họ, máu bọn họ nhuộm đỏ chốn này.
Võ Phượng Ảnh giật mình hỏi:
– Là sao?
– Rất đơn giản, gặt.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm:
– Đó là thời đại sáng lạn, giàu có, phồn vinh, an khang, một thời đại khiến người hướng về. Nhưng đỉnh cao giai đoạn của thời đại đó, khi mọi người cho rằng nó là thịnh thế thì trong một đêm có người gặt tính mệnh, trong một đêm ngàn vạn cường giả bị lấy mạng, các thần linh vô địch bị cắt.
– Ức vạn sinh linh bị cắt, chiến tranh bùng nổ. Chiến tranh không kéo dài lâu, cuối cùng thịnh thế huỷ diệt, người sống sót chỉ còn lại nhỏ yếu. Từ thịnh thế quay về thời kỳ man hoang, không ai biết chuyện gì xảy ra. Nhỏ yếu may mắn sống sót không rõ xảy ra chuyện gì, bọn họ dần quên đi trận gặt, đồ sát đó.
Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
– Tính làm gì đây? Chẳng lẽ Kim Qua muốn chinh chiến Viễn Hoang?
Không có ai biết Kim Qua chỉ huy trăm vạn đại quân tới Viễn Hoang để làm gì. Có người cho rằng Kim Qua tới tìm báu vật, có người nghĩ gã chinh chiến Viễn Hoang.
Lý Thất Dạ nhìn trăm vạn đại quân đi xa, lạnh nhạt nói:
– Hắn muốn thành Đế.
– Sao nói vậy?
Võ Phượng Ảnh hỏi:
– Không thấy dấu hiệu Thiên Mệnh tụ tập.
Bất giác giọng điệu của Võ Phượng Ảnh dịu dàng hơn nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn Viễn Hoang, lạnh nhạt nói:
– Tại đây có thể trực tiếp khai thiên, không cần trông thấy Thiên Mệnh hội tụ.
– Tại sao chọn thành Đế ở Viễn Hoang?
Tề Lâm Đế Nữ lấy làm lạ hỏi:
– Viễn Hoang hung hiểm, sơ sẩy một cái là mất luôn trăm vạn đại quân.
Thoạt trông trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia rất khổng lồ, vô địch nhưng đất hung như Viễn Hoang thì trăm vạn đại quân không đủ nhét răng.
– Có hai điều.
Lý Thất Dạ cười chậm rãi nói:
– Vì Kim Qua bỏ lỡ Thiên Mệnh một lần, lại chịu tải không dễ. Dã tâm của hắn không nhỏ, muốn một lần chịu tải bốn lần Thiên Mệnh, cho nên hắn cần nơi như Viễn Hoang trợ giúp một tay. Thứ hai, Đại Đế Tiên Vương không chịu nhập thế.
Lý Thất Dạ ngước nhìn trời, ung dung nói:
– Mặc kệ Đại Đế mạnh tới đâu hễ nhập thế sẽ phải kiêng kỵ thiên tru, nhưng trong Tham Tác chi địa khác lại, thiên tru khó buông xuống. Có thể nói Tham Tác chi địa là chốn về tốt nhất cho Đại Đế Tiên Vương.
Võ Thất hiểu ra, hâm mộ nói:
– Tiểu tử Kim Qua thành công mời Đại Đế của Chiến Vương thế gia hộ đạo cho, lợi hại thật. Đại Đế tự mình họ đạo thì thành công cái chắc.
– Mấy Đại Đế tụ tập nếu nhập thế chắc chắn có thiên tru giáng xuống, trong Tham Tác chi địa lại khác.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Lần này bọn họ liều một phen, nhất định đưa Kim Qua lên, khiến hắn trở thành Đại Đế!
– Mấy vị Đại Đế Chiến Vương thế gia hộ đạo cho Kim Qua, với thực lực của hắn muốn không thành Đại Đế cũng khó.
Thích Hồn Lâm gật đầu nói:
– Xem ra lần này Kim Qua chắc chắn sẽ trở thành Đại Đế, chịu tải được mấy thì phải xem thực lực của hắn.
Đại Đế Thập Tam Châu có ba lần cơ hội chịu tải Thiên Mệnh, mỗi lần tối đa chịu tải bốn Thiên Mệnh. Một lần có thể chịu tải vài Thiên Mệnh thì tùy thực lực mỗi người.
Nghe đối thoại, nhóm Tề Lâm Đế Nữ tin chắc Kim Qua sẽ trở thành Đại Đế.
Kim Qua đã sớm có cơ hội trở thành Đại Đế, đáng tiếc lần trước bị đánh lén bỏ lỡ cơ hội thành Đại Đế. Lần này Kim Qua hay Chiến Vương thế gia đều cực kỳ chú trọng, cẩn thận. Với bọn họ thì phải thành công, không cho phép thất bại. Nếu thất bại hai lần thì sau này không có cơ hội chịu tải lần ba.
Bởi vậy Chiến Vương thế gia tốn sức chín trâu hai hổ mời Đại Đế còn sống ra hộ đạo cho Kim Qua.
Kim Qua tuy là tử tôn của Chiến Vương thế gia nhưng muốn khiến một vị Đại Đế hộ đạo cho tử tôn là việc cực kỳ khó khăn. Đại Đế bình thường sẽ không dễ dàng đồng ý hộ đạo cho tử tôn. Lần này mấy vị Đại Đế con sống của Chiến Vương thế gia đều ra tay, có thể tưởng tượng Kim Qua, Chiến Vương thế gia cực nhọc cỡ nào mới thỉnh được bọn họ.
Sau khi trăm vạn đại quân Kim Qua đi vào Viễn Hoang, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đi thôi, mang các ngươi đi xem, mở rộng tầm mắt.
Lý Thất Dạ bước xuống Số Hiệu Vạn Cổ.
Võ Thất cười lớn cợt nhả nói:
– Xông lên, báu vật, kỳ ngộ, ta đến đây! Tất cả là của ta!
Võ Thất như cơn gió xông lên.
Nhóm Thích Hồn Lâm lật đật theo Lý Thất Dạ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, so với Võ Thất tăng động thì bọn họ trầm ổn rất nhiều.
Đầu tiên có trăm vạn đại quân Kim Qua tiến Viễn Hoang, hiện tại nhóm Lý Thất Dạ cũng đi, điều này tăng can đảm cho đám người trên Số Hiệu Vạn Cổ. Nhiều người lần lượt vào Viễn Hoang.
Bước chân vào Viễn Hoang, nhóm Tề Lâm Đế Nữ hít sâu. Hít vào không khí đặc biệt của Viễn Hoang cho bọn họ cảm giác khác lạ, cảm giác không thể tưởng tượng.
Khi không khí Viễn Hoang chui qua buồng phổi cảm giác có thứ gì bốc cháy, không làm phỏng nổi tạng mà là rát linh hồn, như có thứ gì phỏng linh hồn mình. Đau đớn khắc cốt minh tâm lan tràn trong lòng.
Không chỉ nhóm Tề Lâm Đế Nữ có cảm giác đó, tất cả người bước vào Viễn Hoang đều chung một cảm nhận, đau đớn khiến linh hồn bất an.
– Đây là thứ gì?
Võ Thất giật mình kêu lên:
– Ta cảm giác lòng đau nhói như có ai xé ngực ta ra.
– Cái này không phải đau nhói mà là rít gào.
Lý Thất Dạ đạp chân lên đất bùn, lạnh lùng nói:
– Là rít gào sống không bằng chết. Ức vạn sinh linh bị hành hạ đau đớn, suốt kiếp không được luânh rồi, mãi mãi không thấy ánh mặt trời, tiếng rít gào thời gian khó thể xóa nhòa. Tất cả thống khổ trên đời không bằng nó.
Võ Thất nghiền ngẫm lời của Lý Thất Dạ:
– Rít gào . . .
Võ Thất rùng mình, vì gã như nghe thấy vô số sinh linh gào thét trong lòng mình.
Viễn Hoang cực kỳ tráng lệ, vô cùng rộng lớn. Nhưng thế giới tráng lệ to lớn bị sương mù bao phủ, nhìn kỹ thì sương mù trên bầu trời không phải màu xám. Sương mù là đen ánh tím, màu sắc đó không chỉ có sương mù trên bầu trời, còn có đất bùn cũng mộ màu đó. Màu sắc kỳ lạ, hơi giống màu máu khô.
Ngửi kỹ thì mùi khó tả, mùi nồng xen lẫn chút tanh hôi.
Tề Lâm Đế Nữ rất cẩn thận và nhạy bén, nàng ngửi kỹ, giật mình kêu lên:
– Này là mùi máu tươi!
Tề Lâm Đế Nữ phản xạ nhìn lên trời và mặt đất.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đúng rồi, là mùi máu rất xa xưa. Kỷ nguyên cổ xưa không thể xóa nhòa mùi máu này.
Nhìn màu đất, sương mù trên bầu trời, trong lòng Tề Lâm Đế Nữ có giả thuyết kinh khủng.
Tề Lâm Đế Nữ hoảng sợ hỏi:
– Chẳng lẽ toàn là máu nhuộm đỏ?
Ý tưởng này làm Tề Lâm Đế Nữ lạnh run.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
– Không sai, máu tươi nhiễm đỏ đất đai, nhuộm đỏ thế gian.
Võ Thất buột miệng nói không suy nghĩ:
– Không thể nào! Máu tươi nhiễm hồng nơi này phải cần đến ức vạn đại quân tấn công Viễn Hoang.
– Ai nói là chúng ta tấn công máu tươi nhiễm đỏ nơi này?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Đây là máu của bọn họ, máu bọn họ nhuộm đỏ chốn này.
Võ Phượng Ảnh giật mình hỏi:
– Là sao?
– Rất đơn giản, gặt.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm:
– Đó là thời đại sáng lạn, giàu có, phồn vinh, an khang, một thời đại khiến người hướng về. Nhưng đỉnh cao giai đoạn của thời đại đó, khi mọi người cho rằng nó là thịnh thế thì trong một đêm có người gặt tính mệnh, trong một đêm ngàn vạn cường giả bị lấy mạng, các thần linh vô địch bị cắt.
– Ức vạn sinh linh bị cắt, chiến tranh bùng nổ. Chiến tranh không kéo dài lâu, cuối cùng thịnh thế huỷ diệt, người sống sót chỉ còn lại nhỏ yếu. Từ thịnh thế quay về thời kỳ man hoang, không ai biết chuyện gì xảy ra. Nhỏ yếu may mắn sống sót không rõ xảy ra chuyện gì, bọn họ dần quên đi trận gặt, đồ sát đó.
Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook