Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2757
Xích Đế là vị Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh thứ sáu trong Thập Tam Châu, xuất thân ma tộc, vì hồi ức Viêm Đế cho nên tự phong là Xích Đế.
Về sau không rõ lý do gì mà Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh, biến thành một vị Đại Đế chỉ có mười một Thiên Mệnh.
Tuy Xích Đế chỉ còn lại mười một Thiên Mệnh nhưng trên đời không ai dám coi thường Xích Đế. Vì Xích Đế không đơn giản là từng có mười hai Thiên Mệnh, đáng sợ ở chỗ Xích Đế có huyết thống Ma Phong.
Huyết thống Ma Phong là tiên huyết ma tộc, mặc dù Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh, nhưng có mười một Thiên Mệnh cộng thêm huyết thống ma phong tuyệt đối là tồn tại khiến Đại Đế Tiên Vương nào cũng phải e ngại.
Trừ Xích Đế có huyết thống Ma Phong ra nghe đồn Xích Đế kế thừa chân tiên sáo trang của Viêm Đế.
Viêm Đế là vị Đại Đế thứ ba có mười hai Thiên Mệnh trong Thập Tam Châu, cũng xuất thân từ ma tộc, có được một trong năm món chân tiên sáo trang. Tiếc rằng cuối cùng chết vào thiên tru, từ nay không rõ tung tích chân tiên sáo trang của Viêm Đế.
Mãi đến sau này Xích Đế bỗng nhiên xuất thế, trên đời có tin đồn chân tiên sáo trang của Viêm Đế nằm trong tay Xích Đế.
Thử nghĩ xem, Xích Đế có được mười một Thiên Mệnh, huyết thống Ma Phong, nội tình và thực lực như vậy đủ khiến gã được người đời xếp vào tồn tại sóng vai với Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh.
Có thể nói Xích Đế là một vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh độc nhất vô nhị. Nhưng uy danh của Xích Đế không dựa vào ngoại vật, gã thật sự từng có mười hai Thiên Mệnh, không ai dám nghi ngờ về điều này.
– Xích Đế điệu thấp đến không ngờ.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Yên tâm, ta sẽ tìm Xích Đế. Nếu Xích Đế thật sự muốn đi con đường Viêm Đế thì nên hiểu mình sẽ lựa chọn như thế nào.
– Huyền Đế thì khó.
Bàn về Xích Đế xong người đó bình tĩnh nói:
– Lập trường của Huyền Đế rất mơ hồ, không chỉ về đại thế tương lai, với chính Thần tộc bọn họ thì lập trường của Huyền Đế không rõ ràng. Thái độ của Huyền Đế với các tộc đều mơ hồ, không có lập trường rõ ràng như Thiên Quyền nên ta cảnh giác với Huyền Đế hơn.
Thiên Quyền là tổ chức Đại Đế do Thế Đế thống lĩnh. Lập trường của Thiên Quyền rất rõ ràng, bọn họ chắc chắn đứng bên Thiên tộc, lấy lợi ích Thiên tộc đi đầu.
– Điều này thật sự hơi nguy hiểm.
Lý Thất Dạ nói:
– Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đều sẽ bị người theo dõi, chúng ta hay đối phương đều muốn khiến Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đứng về phía mình. Nếu tới lúc đó Huyền Đế không lựa chọn cũng khó cho hắn tiếp tục mơ hồ, giết không tha. Đây là mộ mũi nhọn, có thể đâm vào chỗ hiểm của kẻ địch hoặc chĩa vào chúng ta.
Nếu Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra tay nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, ảnh hưởng lớn tới toàn bộ cục diện. Nên khi mật mưu việc lớn kinh thiên, Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh là trọng điểm thảo luận của hai người.
– Chính xác.
Người đó gật đầu nói:
– Khi cần thiết phải bức ép Huyền Đế. Tới lúc hắc ám buông xuống bị Huyền Đế đâm lén sau lưng sẽ loạn trận giác, chúng ta cần đặc biệt cảnh giác Huyền Đế.
Lý Thất Dạ đồng ý tỏa định Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh này:
– Đúng thế, Cổ Thần dễ làm bây giờ chú trọng đề phòng Huyền Đế.
– Ta sẽ chú ý từng hành động của Huyền Đế.
Người kia gật đầu nói:
– Còn về Nhất Diệp Tiên Vương thì không cần ta lo, ngươi nên biết rõ lập trường của Nhất Diệp Tiên Vương nhất.
– Đúng là ta có thể quyết định lập trường của Nhất Diệp.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Về lập trường bây giờ cần tỏa định, nếu Huyền Đế có hành động nghiên về quân địch phải tập trung hỏa lực tiêu diệt hắn! Chờ khi chính thức khai chiến cho Huyền Đế có cơ hội thì rắc rối.
Người đó gật đầu nói:
– Phải làm vậy.
Cả hai lên kế hoạch toàn là đại chiến kinh thế, dính dáng tới năm tháng xa xưa nhất kỷ nguyên này, dính tới khởi nguồn. Bọn họ phải thắng trận đại chiến này, không phải thắng thảm mà là thắng áp chế, không thì tương lai bọn họ muốn phát động chinh chiến chung cực cũng bất lực.
Trong mật mưu hai người bàn rất nhiều việc.
Người đó nhìn Lý Thất Dạ, nửa đùa nửa thật nói:
– Tuy ngươi vô cùng nghịch thiên, được gọi là vô địch cõi đời nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngươi nên kiếm một vật trấn thế để phòng thân. Nếu có quỷ vật trong hắc ám đánh lén thì . . .
– Binh khí bình thường không lấy mạng ngươi được, nếu trọng khí ra thì nguy. Dù ngươi bất tử cũng sẽ tổn thất nặng nề, không chừng Đại Đế Tiên Vương trong thiên hạ chờ cười ngươi. Đạo sư Tiên Đế nhà ngươi dù tính toán vô song, nhưng cuối cùng vẫn phải uống nước rửa chân của người ta.
– Câu này dù nửa đùa nhưng có thành phần nghiêm túc, vì trong lòng họ biết rõ mình sẽ đối diện kẻ địch như thế nào.
Lý Thất Dạ mỉm cười, mắt hấp háy:
– Trọng khí, đã tới lúc nên kiếm một món.
Người đó nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ:
– Nếu có thể thì chân tiên sáo trang cũng được.
– Chân tiên sáo trang.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Bây giờ chưa tới lúc, nếu cần thiết thì có thể lên chân tiên sáo trang. Trước kia Minh Nhân từng muốn để lại chân tiên sáo trang nhưng ta từ chối, giờ xem ra nếu điều kiện chín muồi, một bộ chân tiên sáo trang của Nhân Vương cũng tốt.
Trên đời có năm bộ chân tiên sáo trang, Thần Mộc Thần Đế, Thế Đế, Xích Đế mỗi người có một bộ. Bộ chân tiên sáo trang của Minh Nhân Tiên Đế theo gã đi chinh chiến chung cực từ đó không xuất hiện nữa.
Bộ chân tiên sáo trang còn lại vốn nằm trong tay Lục Đạo Nhân Vương, nhưng Lục Đạo Nhân Vương chết ở thiên tru,từ đó chân tiên sáo trang mất tích, không ai biết nó đi về đâu.
Nghe đồn có nhiều Đại Đế Tiên Vương từng tìm bộ chân tiên sáo trang, dù sao sở hữu chân tiên sáo trang là có thực lực khác biệt. Nhưng những Đại Đế Tiên Vương khổ sở tìm kiếm, suy tính thì chân tiên sáo trang bặt vô âm tín, tung tích của nó là điều bí ẩn.
– Chân tiên sáo trang của Nhân Vương.
Người đó nhẹ gật đầu nói:
– Cũng có thể thử một lần, nếu như không có nào thì tới lúc đó sẽ quyết định vậy.
– Lần này đi Viễn Hoang cũng vì thử.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thật sự có thành tựu thì không cần chân tiên sáo trang, thứ tốt trong Viễn Hoang không kém. Thành công hay không tùy cơ duyên lần này.
Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên.
Tại đây Lý Thất Dạ và người đó bàn rất nhiều, toàn bàn về cơ mật, cơ mật tuyệt đối.
– Trận chiến này tìm ra nhóm Kiêu Hoành thì càng tốt.
Người đó chốt lai:
– Đây sẽ là chiến tranh có tính áp chế, một búa quyết định, không cần kéo dài, dựa vào thực lực trong tay chúng ta cộng thêm nhóm Kiêu Hoành thì có chín mươi phần trăm phần thắng.
– Thời gian hơi lâu, khó nói. Lão già Thanh Mộc khiến người mong chờ, lão già này ranh hơn quỷ, hỏi ai nắm rõ về quỷ thì chắc chắn là Thanh Mộc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không sao, ta mong chờ đời này, có lẽ thời đại đến, có Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới sinh ra.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Về sau không rõ lý do gì mà Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh, biến thành một vị Đại Đế chỉ có mười một Thiên Mệnh.
Tuy Xích Đế chỉ còn lại mười một Thiên Mệnh nhưng trên đời không ai dám coi thường Xích Đế. Vì Xích Đế không đơn giản là từng có mười hai Thiên Mệnh, đáng sợ ở chỗ Xích Đế có huyết thống Ma Phong.
Huyết thống Ma Phong là tiên huyết ma tộc, mặc dù Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh, nhưng có mười một Thiên Mệnh cộng thêm huyết thống ma phong tuyệt đối là tồn tại khiến Đại Đế Tiên Vương nào cũng phải e ngại.
Trừ Xích Đế có huyết thống Ma Phong ra nghe đồn Xích Đế kế thừa chân tiên sáo trang của Viêm Đế.
Viêm Đế là vị Đại Đế thứ ba có mười hai Thiên Mệnh trong Thập Tam Châu, cũng xuất thân từ ma tộc, có được một trong năm món chân tiên sáo trang. Tiếc rằng cuối cùng chết vào thiên tru, từ nay không rõ tung tích chân tiên sáo trang của Viêm Đế.
Mãi đến sau này Xích Đế bỗng nhiên xuất thế, trên đời có tin đồn chân tiên sáo trang của Viêm Đế nằm trong tay Xích Đế.
Thử nghĩ xem, Xích Đế có được mười một Thiên Mệnh, huyết thống Ma Phong, nội tình và thực lực như vậy đủ khiến gã được người đời xếp vào tồn tại sóng vai với Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh.
Có thể nói Xích Đế là một vị Đại Đế mười một Thiên Mệnh độc nhất vô nhị. Nhưng uy danh của Xích Đế không dựa vào ngoại vật, gã thật sự từng có mười hai Thiên Mệnh, không ai dám nghi ngờ về điều này.
– Xích Đế điệu thấp đến không ngờ.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Yên tâm, ta sẽ tìm Xích Đế. Nếu Xích Đế thật sự muốn đi con đường Viêm Đế thì nên hiểu mình sẽ lựa chọn như thế nào.
– Huyền Đế thì khó.
Bàn về Xích Đế xong người đó bình tĩnh nói:
– Lập trường của Huyền Đế rất mơ hồ, không chỉ về đại thế tương lai, với chính Thần tộc bọn họ thì lập trường của Huyền Đế không rõ ràng. Thái độ của Huyền Đế với các tộc đều mơ hồ, không có lập trường rõ ràng như Thiên Quyền nên ta cảnh giác với Huyền Đế hơn.
Thiên Quyền là tổ chức Đại Đế do Thế Đế thống lĩnh. Lập trường của Thiên Quyền rất rõ ràng, bọn họ chắc chắn đứng bên Thiên tộc, lấy lợi ích Thiên tộc đi đầu.
– Điều này thật sự hơi nguy hiểm.
Lý Thất Dạ nói:
– Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đều sẽ bị người theo dõi, chúng ta hay đối phương đều muốn khiến Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đứng về phía mình. Nếu tới lúc đó Huyền Đế không lựa chọn cũng khó cho hắn tiếp tục mơ hồ, giết không tha. Đây là mộ mũi nhọn, có thể đâm vào chỗ hiểm của kẻ địch hoặc chĩa vào chúng ta.
Nếu Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh ra tay nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, ảnh hưởng lớn tới toàn bộ cục diện. Nên khi mật mưu việc lớn kinh thiên, Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh là trọng điểm thảo luận của hai người.
– Chính xác.
Người đó gật đầu nói:
– Khi cần thiết phải bức ép Huyền Đế. Tới lúc hắc ám buông xuống bị Huyền Đế đâm lén sau lưng sẽ loạn trận giác, chúng ta cần đặc biệt cảnh giác Huyền Đế.
Lý Thất Dạ đồng ý tỏa định Đại Đế có mười hai Thiên Mệnh này:
– Đúng thế, Cổ Thần dễ làm bây giờ chú trọng đề phòng Huyền Đế.
– Ta sẽ chú ý từng hành động của Huyền Đế.
Người kia gật đầu nói:
– Còn về Nhất Diệp Tiên Vương thì không cần ta lo, ngươi nên biết rõ lập trường của Nhất Diệp Tiên Vương nhất.
– Đúng là ta có thể quyết định lập trường của Nhất Diệp.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Về lập trường bây giờ cần tỏa định, nếu Huyền Đế có hành động nghiên về quân địch phải tập trung hỏa lực tiêu diệt hắn! Chờ khi chính thức khai chiến cho Huyền Đế có cơ hội thì rắc rối.
Người đó gật đầu nói:
– Phải làm vậy.
Cả hai lên kế hoạch toàn là đại chiến kinh thế, dính dáng tới năm tháng xa xưa nhất kỷ nguyên này, dính tới khởi nguồn. Bọn họ phải thắng trận đại chiến này, không phải thắng thảm mà là thắng áp chế, không thì tương lai bọn họ muốn phát động chinh chiến chung cực cũng bất lực.
Trong mật mưu hai người bàn rất nhiều việc.
Người đó nhìn Lý Thất Dạ, nửa đùa nửa thật nói:
– Tuy ngươi vô cùng nghịch thiên, được gọi là vô địch cõi đời nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Ngươi nên kiếm một vật trấn thế để phòng thân. Nếu có quỷ vật trong hắc ám đánh lén thì . . .
– Binh khí bình thường không lấy mạng ngươi được, nếu trọng khí ra thì nguy. Dù ngươi bất tử cũng sẽ tổn thất nặng nề, không chừng Đại Đế Tiên Vương trong thiên hạ chờ cười ngươi. Đạo sư Tiên Đế nhà ngươi dù tính toán vô song, nhưng cuối cùng vẫn phải uống nước rửa chân của người ta.
– Câu này dù nửa đùa nhưng có thành phần nghiêm túc, vì trong lòng họ biết rõ mình sẽ đối diện kẻ địch như thế nào.
Lý Thất Dạ mỉm cười, mắt hấp háy:
– Trọng khí, đã tới lúc nên kiếm một món.
Người đó nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ:
– Nếu có thể thì chân tiên sáo trang cũng được.
– Chân tiên sáo trang.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Bây giờ chưa tới lúc, nếu cần thiết thì có thể lên chân tiên sáo trang. Trước kia Minh Nhân từng muốn để lại chân tiên sáo trang nhưng ta từ chối, giờ xem ra nếu điều kiện chín muồi, một bộ chân tiên sáo trang của Nhân Vương cũng tốt.
Trên đời có năm bộ chân tiên sáo trang, Thần Mộc Thần Đế, Thế Đế, Xích Đế mỗi người có một bộ. Bộ chân tiên sáo trang của Minh Nhân Tiên Đế theo gã đi chinh chiến chung cực từ đó không xuất hiện nữa.
Bộ chân tiên sáo trang còn lại vốn nằm trong tay Lục Đạo Nhân Vương, nhưng Lục Đạo Nhân Vương chết ở thiên tru,từ đó chân tiên sáo trang mất tích, không ai biết nó đi về đâu.
Nghe đồn có nhiều Đại Đế Tiên Vương từng tìm bộ chân tiên sáo trang, dù sao sở hữu chân tiên sáo trang là có thực lực khác biệt. Nhưng những Đại Đế Tiên Vương khổ sở tìm kiếm, suy tính thì chân tiên sáo trang bặt vô âm tín, tung tích của nó là điều bí ẩn.
– Chân tiên sáo trang của Nhân Vương.
Người đó nhẹ gật đầu nói:
– Cũng có thể thử một lần, nếu như không có nào thì tới lúc đó sẽ quyết định vậy.
– Lần này đi Viễn Hoang cũng vì thử.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thật sự có thành tựu thì không cần chân tiên sáo trang, thứ tốt trong Viễn Hoang không kém. Thành công hay không tùy cơ duyên lần này.
Khóe môi Lý Thất Dạ cong lên.
Tại đây Lý Thất Dạ và người đó bàn rất nhiều, toàn bàn về cơ mật, cơ mật tuyệt đối.
– Trận chiến này tìm ra nhóm Kiêu Hoành thì càng tốt.
Người đó chốt lai:
– Đây sẽ là chiến tranh có tính áp chế, một búa quyết định, không cần kéo dài, dựa vào thực lực trong tay chúng ta cộng thêm nhóm Kiêu Hoành thì có chín mươi phần trăm phần thắng.
– Thời gian hơi lâu, khó nói. Lão già Thanh Mộc khiến người mong chờ, lão già này ranh hơn quỷ, hỏi ai nắm rõ về quỷ thì chắc chắn là Thanh Mộc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không sao, ta mong chờ đời này, có lẽ thời đại đến, có Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới sinh ra.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com