Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2756
Người kia nói:
– Ngươi đã quyết định lên đường thì nên kết thúc.
– Đúng, đã tới lúc chấm dứt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Quét hết những si mị võng lượng, tới lúc ta bước chân lên đường, để ta không lưu luyến ràng buộc gì nghênh tiếp trận chiến cuối cùng đi.
– Trận chiến cuối cùng? Ngươi có tự tin không?
Người đến nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ:
– Nếu trận chiến cuối cùng ngươi khải hoàn trở về thì cái gọi là si mị võng lượng không đáng nhắc tới, chỉ là tơ nhện phất nhẹ một cái liền đứt.
– Trên con đường này ai dám nói thắng trăm phần trăm? Rất nhiều người đã đi lên nó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Cuối cùng có ai thành công công? Đây không đơn giản là khai thác kỷ nguyên hoàn toàn mới.
Người tới lặng im. Đúng là rất nhiều người đi trên con đường này, ai thắng được? Đi tới cuối cùng không ai biết trận chiến cuối cùng ra sao, dù thật sự có chiến thắng thì chẳng ai rõ sẽ nghênh đón cái gì.
– Làm vậy là bảo hiểm hai cửa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Quét sạch si mị võng lượng vừa để yên tâm trận chiến cuối cùng vừa bảo đảm có người cản trở, quan trọng nhất là dù trận chiến cuối cùng ta không sống quay về thì cái gọi là hắc ám không tồn tại. Thế giới tương lai nằm trong tay của ngươi, có thể vượt qua hay không phải xem ngươi và bọn họ có thể dẫn theo thế giới lướt qua không.
– Ta không phải chúa cứu thế.
Người kia cười lắc đầu nói:
– Con đường này không do ta bảo vệ.
– Ai là cứu thế ai, ai là người thủ hộ, ai biết đâu?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong lòng người đời ta là đồ tể, trong lòng đám Đại Đế Tiên Vương các ngươi cũng chỉ là bàn tay đen khống chế các ngươi.
– Ngươi chưa bao giờ thừa nhận chính mình cứu thế, nhưng ngươi cũng chưa từng bỏ mặc.
Người kia chậm rãi nói:
– Khiến người trong thiên hạ biết có gì không được?
– Ngươi cũng có thân phận bí mật, ai biết được thân phận bí mật của ngươi?
Lý Thất Dạ cười hỏi lại:
– Hôm nay ngươi có con đường khác để đi nhưng ngươi vẫn tiếp tục đi trên con đường của chúng ta, tại sao? Danh dự trên thế gian không là gì với ta, dù trong kỷ nguyên này không để lại dấu vết của ta cũng chẳng sao. Ta chỉ làm điều ta muốn, đơn giản thế thôi. Ta không phải chúa cứu thế, cũng không người thủ hộ gì đó.
Người tới không thèm cãi nữa, vì đây là lựa chọn của bọn họ, sơ sẩy một cái rất có thể bị thế nhân mắng vạn năm. Có ngày việc bọn họ làm thất bại sẽ bị người dời sau sửa hình tượng là ác ma cực kỳ ác.
Dù tương lai rất có thể bọn họ bị người đời chê bai là ác ma vạn ác thì họ vẫn đi tiếp trên con đường này, vì nếu không đi, tương lai hủy diệt chưa buông xuống thế giới đã trở thành hắc ám, cho nên bọn họ lựa chọn con đường này.
Cuối cùng bàn việc chính đáng, hai người mật mưu việc lớn kinh thiên, việc lớn vĩnh viễn không thể cho ai biết.
– Mấy lão già kia sao rồi?
– Trốn rất kín.
Người kia chậm rãi nói:
– Trong lòng bọn họ biết rõ có Đại Đế Tiên Vương sẽ không bọn họ. Nhóm Kiêu Hoành sẽ không dừng tay, cho nên trốn rất kỹ. Bọn họ hoặc mấy vị Đại Đế Tiên Vương Kiêu Hoành đều bặt vô âm tín.
– Yên tâm, Kiêu Hoành không dẽ chết vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Với tính cách của Kiêu Hoành, bị hắn bắt được thì sẽ chiến đến cùng! Mấy vị Tiên Đế bọn họ trả giá rất nhiều trên con đường này, bọn họ dâng hiến không thua gì nhóm Minh Nhân Tiên Đế bước lên trận chiến chung cực.
Nhóm Tiên Đế đã đi lên con đường cuộc chiến chung cực. Làm Cửu Giới vô địch Tiên Đế như mấy vị Kiêu Hoành Tiên Đế thì bọn họ đi con đường khác hẳn.
Bên trong dính sáng tới chiến tranh lâu xưa, nhưng người đời không biết về chiến tranh này.
Người đó chậm rãi nói:
– Có lẽ ngươi nên tìm Thanh Mộc thần bí, trong tay hắn có nhiều tin tức hơn.
– Khó gặp Thanh Mộc, lúc nên gặp v sẽ tự xuất hiện.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Trong lòng Thanh Mộc có tính toán riêng, hắn sống lâu như vậy biết rõ nhiều điều.
Thanh Mộc Thần Đế, vị Đại Đế thứ nhất của Thập Tam Châu, cũng là Đại Đế bí ẩn nhất. Không ai biết Thanh Mộc Thần Đế ở đâu, ra sao rồi, không rõ Thanh Mộc Thần Đế còn sống hay đã chết.
– Mặc kệ trốn kỹ cỡ nào đời này nên chấm dứt.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nếu bọn họ không xuất hiện, khi cần thiết chúng ta sẽ dụ rắn khỏi hang, túm bọn họ ra, sẽ có lúc bọn họ thiếu kiên nhẫn.
– Gạt bỏ một số Đại Đế Tiên Vương trước đã.
Người đó góp ý:
– Dù là ngươi hay ta khi khai chiến thì không dám bảo đảm mọi người đứng về phía chúng ta, có Đại Đế Tiên Vương đã tỏ rõ lập trường, rất có thể chúng ta sẽ bị vây công.
– Cái này đương nhiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Lúc nâm chếm dứt hãy kết thúc, cắt cánh của bọn họ, không cho họ bay lên. Không thể để bọn họ có nanh vuốt, nếu vuốt vươn quá dài thì chúng ta không cách nào dụ bọn họ ra được. Để họ trốn quá sâu e rằng chúng ta sẽ mất đi thời cơ.
Người đó hỏi:
– Xuống tay với ai trước?
– Chúng ta không thể làm quá rõ ràng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong lòng chúng ta có danh sách là được. Nên giết thì giết không tha, mặc kệ đó là Đại Đế hay Tiên Vương đều không cho phép bọn họ đứng bên kia.
Nơi bí mật, Lý Thất Dạ và người này mật mưu rất nhiều chuyện, bọn họ toàn bàn về bí mật kinh thiên của Thập Tam Châu, bên trong dính dáng nhiều bí mật Đại Đế Tiên Vương. Đại Đế Tiên Vương bị nhắc tới toàn là từ mười Thiên Mệnh trở lên, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không có tư cách vào phạm trù thảo luận của bọn họ.
Nếu chuyện hai người bàn truyền ra sẽ chấn kinh Thập Tam Châu, bởi vì nhân vật trong cuộc thảo luận toàn là Thập Tam Châu uy hiếp từng thời đại. Hai người nói về tình hình gần đây, từng hành động của các Đại Đế Tiên Vương.
Ví dụ vị nào rèn một binh khí kinh thế, vị Tiên Vương nhân nào lẻn vào hung địa, vị Đại Đế nào có ý định chuyển sinh.
Bên trong dính dáng mỗi việc đều là bí mật kinh thiên, những Đại Đế Tiên Vương mà nghe được nội dung thảo luận sẽ kinh ngạc, thậm chí hết hồn.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
– Lập trường của đỉnh Đại Đế Tiên Vương phải rõ ràng
Người đó cũng hết sức trịnh trọng nói:
– Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh, lập trường này là cần thiết!
Trong Thập Tam Châu đương thời chỉ có bốn Thập Tam Châu mười hai Thiên Mệnh còn sống là Thanh Mộc Thần Đế, Thế Đế, Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương.
Thanh Mộc Thần Đế thì khỏi nói nhiều, thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn bí ẩn. Nội tình, mọi thứ của Thanh Mộc Thần Đế khó tham thảo.
Thế Đế đời đời đối địch với Âm Nha, hai bên không chết không ngừng, nhiều Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu đều biết viẹc này.
– Đại Đế Tiên Vương đỉnh Thập Tam Châu, việc này khó uốn sẻ.
Người kia nói:
– Từ khi Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh thì khó tìm ra tung tích, không dễ tìm hiểu lập trường của Xích Đế.
Người đời đều biết đương thời chỉ có bốn Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh còn sống, nhưng phải nói tới một Đại Đế Xích Đế khác.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
– Ngươi đã quyết định lên đường thì nên kết thúc.
– Đúng, đã tới lúc chấm dứt.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Quét hết những si mị võng lượng, tới lúc ta bước chân lên đường, để ta không lưu luyến ràng buộc gì nghênh tiếp trận chiến cuối cùng đi.
– Trận chiến cuối cùng? Ngươi có tự tin không?
Người đến nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ:
– Nếu trận chiến cuối cùng ngươi khải hoàn trở về thì cái gọi là si mị võng lượng không đáng nhắc tới, chỉ là tơ nhện phất nhẹ một cái liền đứt.
– Trên con đường này ai dám nói thắng trăm phần trăm? Rất nhiều người đã đi lên nó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Cuối cùng có ai thành công công? Đây không đơn giản là khai thác kỷ nguyên hoàn toàn mới.
Người tới lặng im. Đúng là rất nhiều người đi trên con đường này, ai thắng được? Đi tới cuối cùng không ai biết trận chiến cuối cùng ra sao, dù thật sự có chiến thắng thì chẳng ai rõ sẽ nghênh đón cái gì.
– Làm vậy là bảo hiểm hai cửa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Quét sạch si mị võng lượng vừa để yên tâm trận chiến cuối cùng vừa bảo đảm có người cản trở, quan trọng nhất là dù trận chiến cuối cùng ta không sống quay về thì cái gọi là hắc ám không tồn tại. Thế giới tương lai nằm trong tay của ngươi, có thể vượt qua hay không phải xem ngươi và bọn họ có thể dẫn theo thế giới lướt qua không.
– Ta không phải chúa cứu thế.
Người kia cười lắc đầu nói:
– Con đường này không do ta bảo vệ.
– Ai là cứu thế ai, ai là người thủ hộ, ai biết đâu?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong lòng người đời ta là đồ tể, trong lòng đám Đại Đế Tiên Vương các ngươi cũng chỉ là bàn tay đen khống chế các ngươi.
– Ngươi chưa bao giờ thừa nhận chính mình cứu thế, nhưng ngươi cũng chưa từng bỏ mặc.
Người kia chậm rãi nói:
– Khiến người trong thiên hạ biết có gì không được?
– Ngươi cũng có thân phận bí mật, ai biết được thân phận bí mật của ngươi?
Lý Thất Dạ cười hỏi lại:
– Hôm nay ngươi có con đường khác để đi nhưng ngươi vẫn tiếp tục đi trên con đường của chúng ta, tại sao? Danh dự trên thế gian không là gì với ta, dù trong kỷ nguyên này không để lại dấu vết của ta cũng chẳng sao. Ta chỉ làm điều ta muốn, đơn giản thế thôi. Ta không phải chúa cứu thế, cũng không người thủ hộ gì đó.
Người tới không thèm cãi nữa, vì đây là lựa chọn của bọn họ, sơ sẩy một cái rất có thể bị thế nhân mắng vạn năm. Có ngày việc bọn họ làm thất bại sẽ bị người dời sau sửa hình tượng là ác ma cực kỳ ác.
Dù tương lai rất có thể bọn họ bị người đời chê bai là ác ma vạn ác thì họ vẫn đi tiếp trên con đường này, vì nếu không đi, tương lai hủy diệt chưa buông xuống thế giới đã trở thành hắc ám, cho nên bọn họ lựa chọn con đường này.
Cuối cùng bàn việc chính đáng, hai người mật mưu việc lớn kinh thiên, việc lớn vĩnh viễn không thể cho ai biết.
– Mấy lão già kia sao rồi?
– Trốn rất kín.
Người kia chậm rãi nói:
– Trong lòng bọn họ biết rõ có Đại Đế Tiên Vương sẽ không bọn họ. Nhóm Kiêu Hoành sẽ không dừng tay, cho nên trốn rất kỹ. Bọn họ hoặc mấy vị Đại Đế Tiên Vương Kiêu Hoành đều bặt vô âm tín.
– Yên tâm, Kiêu Hoành không dẽ chết vậy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Với tính cách của Kiêu Hoành, bị hắn bắt được thì sẽ chiến đến cùng! Mấy vị Tiên Đế bọn họ trả giá rất nhiều trên con đường này, bọn họ dâng hiến không thua gì nhóm Minh Nhân Tiên Đế bước lên trận chiến chung cực.
Nhóm Tiên Đế đã đi lên con đường cuộc chiến chung cực. Làm Cửu Giới vô địch Tiên Đế như mấy vị Kiêu Hoành Tiên Đế thì bọn họ đi con đường khác hẳn.
Bên trong dính sáng tới chiến tranh lâu xưa, nhưng người đời không biết về chiến tranh này.
Người đó chậm rãi nói:
– Có lẽ ngươi nên tìm Thanh Mộc thần bí, trong tay hắn có nhiều tin tức hơn.
– Khó gặp Thanh Mộc, lúc nên gặp v sẽ tự xuất hiện.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Trong lòng Thanh Mộc có tính toán riêng, hắn sống lâu như vậy biết rõ nhiều điều.
Thanh Mộc Thần Đế, vị Đại Đế thứ nhất của Thập Tam Châu, cũng là Đại Đế bí ẩn nhất. Không ai biết Thanh Mộc Thần Đế ở đâu, ra sao rồi, không rõ Thanh Mộc Thần Đế còn sống hay đã chết.
– Mặc kệ trốn kỹ cỡ nào đời này nên chấm dứt.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nếu bọn họ không xuất hiện, khi cần thiết chúng ta sẽ dụ rắn khỏi hang, túm bọn họ ra, sẽ có lúc bọn họ thiếu kiên nhẫn.
– Gạt bỏ một số Đại Đế Tiên Vương trước đã.
Người đó góp ý:
– Dù là ngươi hay ta khi khai chiến thì không dám bảo đảm mọi người đứng về phía chúng ta, có Đại Đế Tiên Vương đã tỏ rõ lập trường, rất có thể chúng ta sẽ bị vây công.
– Cái này đương nhiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Lúc nâm chếm dứt hãy kết thúc, cắt cánh của bọn họ, không cho họ bay lên. Không thể để bọn họ có nanh vuốt, nếu vuốt vươn quá dài thì chúng ta không cách nào dụ bọn họ ra được. Để họ trốn quá sâu e rằng chúng ta sẽ mất đi thời cơ.
Người đó hỏi:
– Xuống tay với ai trước?
– Chúng ta không thể làm quá rõ ràng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong lòng chúng ta có danh sách là được. Nên giết thì giết không tha, mặc kệ đó là Đại Đế hay Tiên Vương đều không cho phép bọn họ đứng bên kia.
Nơi bí mật, Lý Thất Dạ và người này mật mưu rất nhiều chuyện, bọn họ toàn bàn về bí mật kinh thiên của Thập Tam Châu, bên trong dính dáng nhiều bí mật Đại Đế Tiên Vương. Đại Đế Tiên Vương bị nhắc tới toàn là từ mười Thiên Mệnh trở lên, Đại Đế Tiên Vương thấp vị không có tư cách vào phạm trù thảo luận của bọn họ.
Nếu chuyện hai người bàn truyền ra sẽ chấn kinh Thập Tam Châu, bởi vì nhân vật trong cuộc thảo luận toàn là Thập Tam Châu uy hiếp từng thời đại. Hai người nói về tình hình gần đây, từng hành động của các Đại Đế Tiên Vương.
Ví dụ vị nào rèn một binh khí kinh thế, vị Tiên Vương nhân nào lẻn vào hung địa, vị Đại Đế nào có ý định chuyển sinh.
Bên trong dính dáng mỗi việc đều là bí mật kinh thiên, những Đại Đế Tiên Vương mà nghe được nội dung thảo luận sẽ kinh ngạc, thậm chí hết hồn.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
– Lập trường của đỉnh Đại Đế Tiên Vương phải rõ ràng
Người đó cũng hết sức trịnh trọng nói:
– Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh, lập trường này là cần thiết!
Trong Thập Tam Châu đương thời chỉ có bốn Thập Tam Châu mười hai Thiên Mệnh còn sống là Thanh Mộc Thần Đế, Thế Đế, Huyền Đế, Nhất Diệp Tiên Vương.
Thanh Mộc Thần Đế thì khỏi nói nhiều, thần long thấy đầu không thấy đuôi, luôn bí ẩn. Nội tình, mọi thứ của Thanh Mộc Thần Đế khó tham thảo.
Thế Đế đời đời đối địch với Âm Nha, hai bên không chết không ngừng, nhiều Đại Đế Tiên Vương Thập Tam Châu đều biết viẹc này.
– Đại Đế Tiên Vương đỉnh Thập Tam Châu, việc này khó uốn sẻ.
Người kia nói:
– Từ khi Xích Đế tự tổn một Thiên Mệnh thì khó tìm ra tung tích, không dễ tìm hiểu lập trường của Xích Đế.
Người đời đều biết đương thời chỉ có bốn Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh còn sống, nhưng phải nói tới một Đại Đế Xích Đế khác.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook