Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2749
– Thượng Thần mười một đồ đằng?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Chẳng qua là gà đất chó nhà, đáng là gì? Bọn họ đến càng tốt, đã lâu ta không uống máu Thượng Thần, vừa lúc uống một chén giải khát.
Lý Thất Dạ thốt lời, những người có mặt líu lưỡi. Trên đời có ai dám coi rẻ Thượng Thần mười một đồ đằng như vậy?
Khi Đại Đế Tiên Vương thấp vị đối diện Thượng Thần mười một đồ đằng sẽ hết sức cẩn thận, vì từng có Đại Đế Tiên Vương chết trong tay Thượng Thần.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói Thượng Thần mười một đồ đằng là gà đất chó nhà, không ai bắt chước được loại bá khí này.
Trong phút chốc những cường giả tu sĩ có mặt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Lý Thất Dạ dám coi rẻ Thượng Thần mười một đồ đằng trước mặt công chúng, kiêu ngạo tới mức mọi người không hình dung nổi.
Một thanh âm vang lên:
– Lớn lối thật.
Thanh âm này không vang dội nhưng như sấm sét nổ giữa trời, lạnh lùng nói:
– Kẻ nhục sư tôn của ta, chết!
Khí thế lạnh băng nhanh chóng đóng băng tất cả, tựa như huyền băng phong thế giới. Tất cả cường giả tu sĩ rùng mình, người Nhân Thánh cạn cảm giác bị khí lạnh khủng bố đông thành đá.
Khủng khiếp nhất là trong hơi thở lạnh băng có sát ý kinh khủng không gì sánh bằng. Sát ý như đao nhọn tước gân cốt mọi người, khiến rất nhiều người đều đau đến thụt lùi, khó thể chịu đựng sát ý khủng bố này.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, một lão nhân đứng che trước mặt Ngự Long Đồng Tử. Lão nhân mặc bảo y, độ vân quan, toát ra khí thế bễ nghễ bát phương.
Lão nhân phát ra uy Thượng Thần, từng đợt pháp tắc Thượng Thần bắn ra như thác đổ. Các pháp tắc Thượng Thần đan xen như cánh chim thần thánh, cánh to giương rộng có thể nứt vỡ tất cả trước mắt.
Thấy lão nhân từ trên trời giáng xuống, Ngự Long Đồng Tử mừng rỡ reo lên:
– Đại sư huynh!
Nhìn lão nhân từ trên trời giáng xuống, một lão tổ đại giáo nhận ra lai lịch của lão, sợ hãi tái mặt hét to:
– Tư Mã Vân!
– Tư Mã Vân!!!
Nghe cái tên đó biết bao người rùng mình, giáo chủ đại giáo cũng mặt cắt không còn chút máu.
Giáo chủ rùng mình nói:
– Đồ tể đã đến.
Đám người như thủy triều rút lui, cách xa hơn nữa, nhiều người sợ hãi nhìn Tư Mã Vân.
Tư Mã Vân, đại sư huynh của Ngự Long Đồng Tử, đại đồ đệ của Ngự Long Thượng Thần, cũng là người sáng lập Ngự Long Tử Kỵ, càng là Thượng Thần có hai đồ đằng.
Tư Mã Vân không đơn giản là Thượng Thần còn có biệt danh đồ tể, vì lão giết rất nhiều người.
Trong Thanh Châu có vô số cường giả, không thiếu Thượng Thần. Nhưng đa số Thượng Thần đạt đến cảnh giới nhất định thường qua lại với người ngang hàng, ít khi xung đột cùng kẻ yếu.
Tư Mã Vân thì khác, có câu tục ngữ nói đúng: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con biết đào lỗ.
Sư phụ là ăn cướp, đồ đệ cũng là thổ phỉ, cho dù Tư Mã Vân thành Thượng Thần vẫn làm trò xấu xa vào nhà cướp của. Tư Mã Vân trò giỏi hơn thầy,làm càng triệt để.
Sư phụ Ngự Long Thượng Thần bây giờ không cướp của những tiểu nhân vật, Tư Mã Vân thì khác, hễ gặp người thì mặc cho đó là cường giả hay kẻ yếu, miễn lão muốn là sẽ vào nhà cướp của, giết người diệt khẩu, không tha cho ai. Có người nói Tư Mã Vân giết người còn nhiều hơn sư phụ của mình, nên người ta gọi lão là đồ tể.
Thấy đại sư huynh giáng lâm, Ngự Long Đồng Tử mừng như điên. Sư huynh của gã là Thượng Thần có hai đồ đằng, Lý Thất Dạ mạnh đến mấy cũng là tự tìm đường chết!
Ngự Long Đồng Tử hung hăng địa trừng Lý Thất Dạ, lộ ra dáng vẻ hung tàn:
– Tiểu súc sinh, giờ chết của ngươi đã đến!
Ngự Long Đồng Tử to tiếng méc với Tư Mã Vân:
– Sư huynh, là tiểu súc sinh này dùng yêu thuật hại chết tất cả huynh đệ Ngự Long Tử Kỵ!
Keng!
Đôi mắt Tư Mã Vân long lên hóa thành kiếm bén, sát ý ngập trời, khiến người không rét mà run. Kẻ nhát gan sợ đến ngồi bệch dưới đất.
– Tiểu tử, hôm nay là giờ chết của ngươi.
Tư Mã Vân âm u nói:
– Dám đối địch vói Tư Mã Vân ta đều không có kết cục tốt, bổn tọa muốn khiến ngươi sống không bằng chết!
Lý Thất Dạ lười nhìn Tư Mã Vân, lạnh nhạt nói:
– Chó mèo ở đâu ra sủa bậy trước mặt ta, vả miệng!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt một Phật chưởng thò ra tát mạnh vào Tư Mã Vân.
Tư Mã Vân rống to:
– Cút!
Đôi cánh bằng pháp tắc vỗ, đôi cánh của Tư Mã Vân phát ra tiếng nổ, hư không tan vỡ, đôi cánh đập mạnh vào Phật thủ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Phật thủ bao trùm vạn vực, chúa tể chúng sinh. Mặc cho cánh to mạnh đến mấy cũng không ngăn được Phật thủ.
Bùm!
Phật chưởng xuyên thủng đôi cánh tát mạnh vào mặt Tư Mã Vân.
Bốp!
Phật chưởng tát mặt Tư Mã Vân mạnh đến pun ngụm máu. Làm Thượng Thần, thân thể Tư Mã Vân cứng như sắt nhưng vẫn bị tát hộc máu, rớt một cái răng.
Mọi người chứng kiến tất cả, không gian tĩnh lặng. Đây là một Thượng Thần, một Thượng Thần có hai đồ đằng, bị vả miệng trước mặt công chúng, bị tát hộc máu, bị tát rụng một cái răng.
Một Thượng Thần bị tát rụng cái răng, đối với Thượng Thần là sỉ nhục lớn nhất!
Tư Mã Vân không nuốt trôi cục tức này, giận điên lên:
– Tiểu súc sinh, chịu chết đi!
Đây là nhục nhã lớn nhất từ khi Tư Mã Vân ra đường đời tới nay. Bị tát tai trước mặt người trong thiên hạ, nếu Tư Mã Vân không giết Lý Thất Dạ thì sau này khó lăn lộn.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Tư Mã Vân đánh ra bão sơn ấn. Trong tiếng động ầm ầm một tòa ma nhạc từ trên trời giáng xuống, ma nhạc ầm vang trấn sát Lý Thất Dạ.
Rầm!
Ma nhạc chưa đè xuống đã bị Phật chưởng ngăn cản. Phật chưởng là kinh văn Phật gia chuyển động, tựa như hóa thành tuyên cổ thiên chưởng.
Tư Mã Vân vỗ mạnh:
– Mở!
Bão sơn ấn hóa thành ma nhạc siêu lớn tỏa sáng chói lòa, cực kỳ rực rỡ, trong khoảnh khắc đó tựa như chiếu sáng thiên địa. Uy Thượng Thần tàn phá bát phương, như nước lũ gầm rống.
– Grao!
Các tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai, các con ma long lao ra khỏi ma nhạc. Bão sơn ấn tựa như ổ rồng, các con ma long bay ra khỏi ấn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng nổ vang lên, các con ma long giương nanh múa vuốt đụng mạnh vào Phật thủ. Khi ma long va chạm thì ánh sáng Phật thủ lung lay, uy lực nhỏ dần, tùy thời sẽ bị đụng nát.
Mặt Tư Mã Vân dữ tợn hung tàn nói:
– Tiểu súc sinh, bổn tọa muốn lột da của ngươi ra, uống máu của ngươi, ăn thịt ngươi!
Mắt Tư Mã Vân bẩn ra tia sáng khát máu.
Với Tư Mã Vân thì bị một tiểu bối tát tai là sỉ nhục to lớn, lão mà bắt sống được hắn thì sẽ hành hạ Lý Thất Dạ tơi bời.
Thấy các con ma long điên cuồng bay ra khỏi ổ, đám người mặt trắng bệch, sợ hãi chân run cầm cập, bọn họ không biết Lý Thất Dạ có chịu nổi không.
– Hai Thượng Thần đồ đằng đúng là mạnh.
Rầm!
Ma long từng đợt va chạm cuối cùng Phật chưởng bị đụng nát.
– Grao!
Tiếng rồng ngâm quanh quẩn, mấy trăm con ma long lao ra khỏi ổ điên cuồng lao vào Lý Thất Dạ, muốn xé xác hắn ra.
Tư Mã Vân ngự mấy trăm con ma long lao vào Lý Thất Dạ, hung ác gầm rống:
– Tiểu súc sinh, ngươi chết chắc rồi!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Chẳng qua là gà đất chó nhà, đáng là gì? Bọn họ đến càng tốt, đã lâu ta không uống máu Thượng Thần, vừa lúc uống một chén giải khát.
Lý Thất Dạ thốt lời, những người có mặt líu lưỡi. Trên đời có ai dám coi rẻ Thượng Thần mười một đồ đằng như vậy?
Khi Đại Đế Tiên Vương thấp vị đối diện Thượng Thần mười một đồ đằng sẽ hết sức cẩn thận, vì từng có Đại Đế Tiên Vương chết trong tay Thượng Thần.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói Thượng Thần mười một đồ đằng là gà đất chó nhà, không ai bắt chước được loại bá khí này.
Trong phút chốc những cường giả tu sĩ có mặt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Lý Thất Dạ dám coi rẻ Thượng Thần mười một đồ đằng trước mặt công chúng, kiêu ngạo tới mức mọi người không hình dung nổi.
Một thanh âm vang lên:
– Lớn lối thật.
Thanh âm này không vang dội nhưng như sấm sét nổ giữa trời, lạnh lùng nói:
– Kẻ nhục sư tôn của ta, chết!
Khí thế lạnh băng nhanh chóng đóng băng tất cả, tựa như huyền băng phong thế giới. Tất cả cường giả tu sĩ rùng mình, người Nhân Thánh cạn cảm giác bị khí lạnh khủng bố đông thành đá.
Khủng khiếp nhất là trong hơi thở lạnh băng có sát ý kinh khủng không gì sánh bằng. Sát ý như đao nhọn tước gân cốt mọi người, khiến rất nhiều người đều đau đến thụt lùi, khó thể chịu đựng sát ý khủng bố này.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, một lão nhân đứng che trước mặt Ngự Long Đồng Tử. Lão nhân mặc bảo y, độ vân quan, toát ra khí thế bễ nghễ bát phương.
Lão nhân phát ra uy Thượng Thần, từng đợt pháp tắc Thượng Thần bắn ra như thác đổ. Các pháp tắc Thượng Thần đan xen như cánh chim thần thánh, cánh to giương rộng có thể nứt vỡ tất cả trước mắt.
Thấy lão nhân từ trên trời giáng xuống, Ngự Long Đồng Tử mừng rỡ reo lên:
– Đại sư huynh!
Nhìn lão nhân từ trên trời giáng xuống, một lão tổ đại giáo nhận ra lai lịch của lão, sợ hãi tái mặt hét to:
– Tư Mã Vân!
– Tư Mã Vân!!!
Nghe cái tên đó biết bao người rùng mình, giáo chủ đại giáo cũng mặt cắt không còn chút máu.
Giáo chủ rùng mình nói:
– Đồ tể đã đến.
Đám người như thủy triều rút lui, cách xa hơn nữa, nhiều người sợ hãi nhìn Tư Mã Vân.
Tư Mã Vân, đại sư huynh của Ngự Long Đồng Tử, đại đồ đệ của Ngự Long Thượng Thần, cũng là người sáng lập Ngự Long Tử Kỵ, càng là Thượng Thần có hai đồ đằng.
Tư Mã Vân không đơn giản là Thượng Thần còn có biệt danh đồ tể, vì lão giết rất nhiều người.
Trong Thanh Châu có vô số cường giả, không thiếu Thượng Thần. Nhưng đa số Thượng Thần đạt đến cảnh giới nhất định thường qua lại với người ngang hàng, ít khi xung đột cùng kẻ yếu.
Tư Mã Vân thì khác, có câu tục ngữ nói đúng: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con biết đào lỗ.
Sư phụ là ăn cướp, đồ đệ cũng là thổ phỉ, cho dù Tư Mã Vân thành Thượng Thần vẫn làm trò xấu xa vào nhà cướp của. Tư Mã Vân trò giỏi hơn thầy,làm càng triệt để.
Sư phụ Ngự Long Thượng Thần bây giờ không cướp của những tiểu nhân vật, Tư Mã Vân thì khác, hễ gặp người thì mặc cho đó là cường giả hay kẻ yếu, miễn lão muốn là sẽ vào nhà cướp của, giết người diệt khẩu, không tha cho ai. Có người nói Tư Mã Vân giết người còn nhiều hơn sư phụ của mình, nên người ta gọi lão là đồ tể.
Thấy đại sư huynh giáng lâm, Ngự Long Đồng Tử mừng như điên. Sư huynh của gã là Thượng Thần có hai đồ đằng, Lý Thất Dạ mạnh đến mấy cũng là tự tìm đường chết!
Ngự Long Đồng Tử hung hăng địa trừng Lý Thất Dạ, lộ ra dáng vẻ hung tàn:
– Tiểu súc sinh, giờ chết của ngươi đã đến!
Ngự Long Đồng Tử to tiếng méc với Tư Mã Vân:
– Sư huynh, là tiểu súc sinh này dùng yêu thuật hại chết tất cả huynh đệ Ngự Long Tử Kỵ!
Keng!
Đôi mắt Tư Mã Vân long lên hóa thành kiếm bén, sát ý ngập trời, khiến người không rét mà run. Kẻ nhát gan sợ đến ngồi bệch dưới đất.
– Tiểu tử, hôm nay là giờ chết của ngươi.
Tư Mã Vân âm u nói:
– Dám đối địch vói Tư Mã Vân ta đều không có kết cục tốt, bổn tọa muốn khiến ngươi sống không bằng chết!
Lý Thất Dạ lười nhìn Tư Mã Vân, lạnh nhạt nói:
– Chó mèo ở đâu ra sủa bậy trước mặt ta, vả miệng!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt một Phật chưởng thò ra tát mạnh vào Tư Mã Vân.
Tư Mã Vân rống to:
– Cút!
Đôi cánh bằng pháp tắc vỗ, đôi cánh của Tư Mã Vân phát ra tiếng nổ, hư không tan vỡ, đôi cánh đập mạnh vào Phật thủ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Phật thủ bao trùm vạn vực, chúa tể chúng sinh. Mặc cho cánh to mạnh đến mấy cũng không ngăn được Phật thủ.
Bùm!
Phật chưởng xuyên thủng đôi cánh tát mạnh vào mặt Tư Mã Vân.
Bốp!
Phật chưởng tát mặt Tư Mã Vân mạnh đến pun ngụm máu. Làm Thượng Thần, thân thể Tư Mã Vân cứng như sắt nhưng vẫn bị tát hộc máu, rớt một cái răng.
Mọi người chứng kiến tất cả, không gian tĩnh lặng. Đây là một Thượng Thần, một Thượng Thần có hai đồ đằng, bị vả miệng trước mặt công chúng, bị tát hộc máu, bị tát rụng một cái răng.
Một Thượng Thần bị tát rụng cái răng, đối với Thượng Thần là sỉ nhục lớn nhất!
Tư Mã Vân không nuốt trôi cục tức này, giận điên lên:
– Tiểu súc sinh, chịu chết đi!
Đây là nhục nhã lớn nhất từ khi Tư Mã Vân ra đường đời tới nay. Bị tát tai trước mặt người trong thiên hạ, nếu Tư Mã Vân không giết Lý Thất Dạ thì sau này khó lăn lộn.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Tư Mã Vân đánh ra bão sơn ấn. Trong tiếng động ầm ầm một tòa ma nhạc từ trên trời giáng xuống, ma nhạc ầm vang trấn sát Lý Thất Dạ.
Rầm!
Ma nhạc chưa đè xuống đã bị Phật chưởng ngăn cản. Phật chưởng là kinh văn Phật gia chuyển động, tựa như hóa thành tuyên cổ thiên chưởng.
Tư Mã Vân vỗ mạnh:
– Mở!
Bão sơn ấn hóa thành ma nhạc siêu lớn tỏa sáng chói lòa, cực kỳ rực rỡ, trong khoảnh khắc đó tựa như chiếu sáng thiên địa. Uy Thượng Thần tàn phá bát phương, như nước lũ gầm rống.
– Grao!
Các tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai, các con ma long lao ra khỏi ma nhạc. Bão sơn ấn tựa như ổ rồng, các con ma long bay ra khỏi ấn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng nổ vang lên, các con ma long giương nanh múa vuốt đụng mạnh vào Phật thủ. Khi ma long va chạm thì ánh sáng Phật thủ lung lay, uy lực nhỏ dần, tùy thời sẽ bị đụng nát.
Mặt Tư Mã Vân dữ tợn hung tàn nói:
– Tiểu súc sinh, bổn tọa muốn lột da của ngươi ra, uống máu của ngươi, ăn thịt ngươi!
Mắt Tư Mã Vân bẩn ra tia sáng khát máu.
Với Tư Mã Vân thì bị một tiểu bối tát tai là sỉ nhục to lớn, lão mà bắt sống được hắn thì sẽ hành hạ Lý Thất Dạ tơi bời.
Thấy các con ma long điên cuồng bay ra khỏi ổ, đám người mặt trắng bệch, sợ hãi chân run cầm cập, bọn họ không biết Lý Thất Dạ có chịu nổi không.
– Hai Thượng Thần đồ đằng đúng là mạnh.
Rầm!
Ma long từng đợt va chạm cuối cùng Phật chưởng bị đụng nát.
– Grao!
Tiếng rồng ngâm quanh quẩn, mấy trăm con ma long lao ra khỏi ổ điên cuồng lao vào Lý Thất Dạ, muốn xé xác hắn ra.
Tư Mã Vân ngự mấy trăm con ma long lao vào Lý Thất Dạ, hung ác gầm rống:
– Tiểu súc sinh, ngươi chết chắc rồi!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook