Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2710
Đối diện Phượng hoàng lao nhanh xuống, Lý Thất Dạ không thèm nhướng cao mi mắt, không nhìn một cái nào, chỉ động ý niệm.
Bùm!
Mỏ bén của Phượng hoàng chưa đâm trúng Lý Thất Dạ đã bị tù lung vô hình chặn lại.
Một kích không thành công, Phượng hoàng bay lên há mồm phun:
- Chiếp!
Vù vù vù vù vù!
Nháy mắt lửa Phượng hoàng đổ xuống.
Rào rào!
Khi lửa Phượng hoàng giáng xuống, mặt đất dính phải đất bùn bị đốt hòa tan. Mấy ngọn núi xung quanh bị lửa Phượng hoàng khủng bố hòa tan hơn phân nửa, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngọn núi bị đốt san bằng.
Cảnh tượng này quá khủng khiếp, đám người rợn tóc gáy nhìn. Đặc biệt hơi nóng ập đến khiến rất nhiều cường giả tu sĩ thụt lùi một khoảng cách rộng. Lửa Phượng hoàng bắn ra chút đốm nhỏ đủ đốt bọn họ thành tro.
Cảnh tượng này khiến người khó tin, có người bật thốt hỏi:
- Đây là Phượng hoàng thật?
Rõ ràng là Phượng hoàng bay ra từ mắt Võ Phượng Ảnh, người hiểu pháp tắc đều biết đó chỉ là do pháp tắc diễn biến ra. Nhưng con Phượng hoàng trông giống y như thật, đặc biệt lửa Phượng hoàng khiến người kính sợ.
Một trưởng bối thì thào:
- Nghe đồn là bí mật bất truyền của Long thành.
Vù vù vù vù vù!
Lửa Phượng hoàng đổ xuống, có thể đốt tan ngọn núi trong chớp mắt. Nhưng lửa Phượng hoàng dừng lại cách đỉnh đầu ba thước, tất cả ngọn lửa vòng qua hắn chảy xuống mặt đất.
Lửa Phượng hoàng như bức tường vô hình bảo vệ Lý Thất Dạ, khi lửa Phượng hoàng đổ ập xuống thì hắn tựa dục hỏa trọng sinh, cảm giác rất thần kỳ.
Lý Thất Dạ mặc kệ lửa Phượng hoàng chảy, cười lắc đầu nói:
- Tuy nàng có thể tu luyện thuật Phượng Mâu của Long thành đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, nhưng muốn so lực lượng ý niệm với ta sẽ là múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Lý Thất Dạ dứt lời động ý niệm.
Bộp!
Phượng hoàng phun lửa nóng cháy bị bàn tay vô hình bóp chặt.
Có tiếng hét thảm, Phượng hoàng nháy mắt bị bóp chết, tan biến không còn dấu vết.
Phượng hoàng do pháp tắc biến thành nháy mắt bị bóp chết, Võ Phượng Ảnh thụt lùi vài bước, mặt trắng bệch, vì con Phượng hoàng này ẩn chứa lực lượng ý niệm của nàng.
Lý Thất Dạ bóp chết Phượng hoàng là nghiền nát ý chí của Võ Phượng Ảnh, khiến nàng bị tổn hại nặng. Tuy không nhìn ra vết thương nhưng chắc chắn Võ Phượng Ảnh bị thương không nhẹ.
Lý Thất Dạ liếc Võ Phượng Ảnh, lắc đầu nói:
- Nếu nàng chỉ có chút bản lĩnh này thì đừng nói cướp báu vật của ta, muốn đụng vào một sợi lông cũng không được.
Võ Phượng Ảnh nóng máu, hét to một tiếng:
- Bản cô nương phải chặt tay ngươi cướp lấy nó!
Tiếng rồng ngâm vang lên:
- Hú!
Đinh!
Trong tiếng rồng ngâm vang lên thanh âm sắc bén, Võ Phượng Ảnh cầm trường thương.
Trường thương không thô to, thoạt trông mỏng nhỏ chỉ ba li. Trường thương trắng tinh như ngọc, rèn trường thương như bạch ngọc, mũi thương cũng thế. Bề ngoài mũi thương giống được rèn bằng bạch ngọc nhưng nó cực kỳ sắc bén lấp lóe ánh sáng trắng lạnh. Thấy mũi thương đó khiến người rợn tóc gáy, cổ họng lạnh lẽo. Khi nhìn mũi thương, đám người cảm giác như mũi thương cắt rách họng mình.
Võ Phượng Ảnh chỉ thẳng trường thương:
- Tiểu tử thối, hôm nay bản cô nương phải dạy dỗ ngươi!
Ầm!
Võ Phượng Ảnh chưa ra tay thương kình đã xuyên suốt thiên địa, thương kình sắc bén không gì sánh bằng đâm thẳng vào Lý Thất Dạ.
Rầm!
Thương kình hung mãnh đến mấy vẫn bị ý niệm của Lý Thất Dạ chặn lại ngay, không thể công phá phòng ngự.
Lý Thất Dạ nhìn trường thương trong tay Võ Phượng Ảnh, bất ngờ nói:
- Xem ra trong kho tàng của Long thành các ngươi có vài thứ tốt. Cây thương này rèn từ xương sống lng của chân long đại thành, thần tính không mất chút nào, dùng cách Tiên Đế đúc ra. Chắc ngày xưa Tàm Long Tiên Đế thủy tổ của các người đồ một con chân long đại thành rút đi xương sống.
Lý Thất Dạ gãi cằm, cười nói:
- Theo ta biết có một thiên chân long nhập ma, về sau biến mất, không ngờ chết trong tay Tàm Long Tiên Đế.
Nghe Lý Thất Dạ nói, có cường giả thế hệ trước tim đập nhanh.
- Đồ chân long! Chân long đại thành!
Bọn họ biết chân long đại thành có ý nghĩa như thế nào.
Tàm Long Tiên Đế đồ sát một con chân long đại thành thì thực lực khủng bố biết bao.
Có người lẩm bẩm:
- Tàm Long Tiên Đế không uổng là thủy tổ của Long thành, thực lực mạnh mẽ, Đại Đế Tiên Vương bình thường không thể sánh bằng.
Lúc này Võ Phượng Ảnh cầm Long thương, khí thế ngập trời, tựa như nữ chiến thần. Mắt Võ Phượng Ảnh bắn ra tia sáng cực kỳ sắc bén, khí thế khiếp người, không giận mà uy.
Long thương trong tay, hung mãnh đâm thủng thiên địa, huyết khí ngập trời nghiền áp đối thủ vô địch. Quan trọng nhất là Võ Phượng Ảnh như con khủn long, khí thế chỉ ta vô địch, hung mãnh mà cuồng bá.
Khi khí thế như vậy xuất hiện trên người một nữ nhân thì so le gai mắt, nhưng khí thế hung mãnh mà cuồng bá ở tren người Võ Phượng Ảnh lại phù hợp, không chút đột ngột.
Võ Phượng Ảnh vốn là mỹ nữ tuyệt trần nhưng lúc này không ai chú ý nhan sắc của nàng. Võ Phượng Ảnh đã thoát khỏi phạm trù mỹ nữnên có, mọi người chỉ nghĩ đến hai chữ: chiến đấu.
- Tiểu tử thối!
Võ Phượng Ảnh quát to:
- Ăn một thương của ta!
Vù vù vù vù vù!
Thương phá không.
Bùm!
Thương nháy mắt xuyên qua không gian đâm hướng cổ họng Lý Thất Dạ, thương nhanh tuyệt luân, thiên nhãn cũng không theo kịp tốc độ.
Nhưng Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng tan vỡ.
Long thương vốn dâm tới cổ họng Lý Thất Dạ nhưng khoảnh khắc mũi thương cách hắn đã xa đến không thể với tới, hoặc nên nói không hình dung bằng cự lyđược.
Trong khoảnh khắc đó Lý Thất Dạ và mũi thương cách nhau không thể tính bằng dài ngắn mà là cách qua các không gian. Trong phút chốc Lý Thất Dạ và Võ Phượng Ảnh cách nhau nhiều không gian.
Không gian thác vị là một trong những chiêu khống chế không gian trong Không Thư, Lý Thất Dạ và Võ Phượng Ảnh nháy mắt cách nhau xa không thể với tới.
Võ Phượng Ảnh rống to:
- Phá!
Long thương rền rĩ, chân long gầm rống. Một chuỗi tiếng nổ vỡ nát vang lên, tay Võ Phượng Ảnh cầm Long thương đâm xuyên qua các không gian thẳng hướng yết hầu của Lý Thất Dạ.
Nhưng khi Võ Phượng Ảnh đâm thủng từng không gian thì Lý Thất Dạ cách không gian xa xôi hơn, mũi thương Long thương cách hắn quá xa.
Nhìn Lý Thất Dạ với Long thương vô địch đâm xuyên qua nhiều không gian vẫn không tổn thương Lý Thất Dạ được khiến đám người trợn to mắt nói:
- Lạ lùng!
- Là khống chế không gian!
Có Đạo Thiên chí tôn thế hệ trước thì thào:
- Hắn giỏi thuật không gian, nháy mắt ngăn cách hai bên. Thoạt trông như đứng trước mắt nhưng đã cách rất xa, cách nhau một hay thậm chí đến mấy không gian. Nếu không phá được không gian thì mãi mãi không thể tổn thương được hắn.
Võ Phượng Ảnh rống to:
- Long Tường Vạn Giới!
Trường thương nháy mắt hóa thành một con chân long.
Chân long ngâm nga:
- Hú!!!
Chân long bay lên nhảy thoát thế giới này, chớp mắt vượt qua từng không gian đuổi theo Lý Thất Dạ, giương nanh múa vuốt lao vào hắn.
Nhưng khi chân long sắp đuổi kịp Lý Thất Dạ thì khoảng cách hai bên lại trở nên vô cùng xa xôi, lại cách nhau các cự ly.
Võ Phượng Ảnh không tin tà, nàng lại rống to:
- Long Tường Vạn Giói!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bùm!
Mỏ bén của Phượng hoàng chưa đâm trúng Lý Thất Dạ đã bị tù lung vô hình chặn lại.
Một kích không thành công, Phượng hoàng bay lên há mồm phun:
- Chiếp!
Vù vù vù vù vù!
Nháy mắt lửa Phượng hoàng đổ xuống.
Rào rào!
Khi lửa Phượng hoàng giáng xuống, mặt đất dính phải đất bùn bị đốt hòa tan. Mấy ngọn núi xung quanh bị lửa Phượng hoàng khủng bố hòa tan hơn phân nửa, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngọn núi bị đốt san bằng.
Cảnh tượng này quá khủng khiếp, đám người rợn tóc gáy nhìn. Đặc biệt hơi nóng ập đến khiến rất nhiều cường giả tu sĩ thụt lùi một khoảng cách rộng. Lửa Phượng hoàng bắn ra chút đốm nhỏ đủ đốt bọn họ thành tro.
Cảnh tượng này khiến người khó tin, có người bật thốt hỏi:
- Đây là Phượng hoàng thật?
Rõ ràng là Phượng hoàng bay ra từ mắt Võ Phượng Ảnh, người hiểu pháp tắc đều biết đó chỉ là do pháp tắc diễn biến ra. Nhưng con Phượng hoàng trông giống y như thật, đặc biệt lửa Phượng hoàng khiến người kính sợ.
Một trưởng bối thì thào:
- Nghe đồn là bí mật bất truyền của Long thành.
Vù vù vù vù vù!
Lửa Phượng hoàng đổ xuống, có thể đốt tan ngọn núi trong chớp mắt. Nhưng lửa Phượng hoàng dừng lại cách đỉnh đầu ba thước, tất cả ngọn lửa vòng qua hắn chảy xuống mặt đất.
Lửa Phượng hoàng như bức tường vô hình bảo vệ Lý Thất Dạ, khi lửa Phượng hoàng đổ ập xuống thì hắn tựa dục hỏa trọng sinh, cảm giác rất thần kỳ.
Lý Thất Dạ mặc kệ lửa Phượng hoàng chảy, cười lắc đầu nói:
- Tuy nàng có thể tu luyện thuật Phượng Mâu của Long thành đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, nhưng muốn so lực lượng ý niệm với ta sẽ là múa búa trước cửa Lỗ Ban.
Lý Thất Dạ dứt lời động ý niệm.
Bộp!
Phượng hoàng phun lửa nóng cháy bị bàn tay vô hình bóp chặt.
Có tiếng hét thảm, Phượng hoàng nháy mắt bị bóp chết, tan biến không còn dấu vết.
Phượng hoàng do pháp tắc biến thành nháy mắt bị bóp chết, Võ Phượng Ảnh thụt lùi vài bước, mặt trắng bệch, vì con Phượng hoàng này ẩn chứa lực lượng ý niệm của nàng.
Lý Thất Dạ bóp chết Phượng hoàng là nghiền nát ý chí của Võ Phượng Ảnh, khiến nàng bị tổn hại nặng. Tuy không nhìn ra vết thương nhưng chắc chắn Võ Phượng Ảnh bị thương không nhẹ.
Lý Thất Dạ liếc Võ Phượng Ảnh, lắc đầu nói:
- Nếu nàng chỉ có chút bản lĩnh này thì đừng nói cướp báu vật của ta, muốn đụng vào một sợi lông cũng không được.
Võ Phượng Ảnh nóng máu, hét to một tiếng:
- Bản cô nương phải chặt tay ngươi cướp lấy nó!
Tiếng rồng ngâm vang lên:
- Hú!
Đinh!
Trong tiếng rồng ngâm vang lên thanh âm sắc bén, Võ Phượng Ảnh cầm trường thương.
Trường thương không thô to, thoạt trông mỏng nhỏ chỉ ba li. Trường thương trắng tinh như ngọc, rèn trường thương như bạch ngọc, mũi thương cũng thế. Bề ngoài mũi thương giống được rèn bằng bạch ngọc nhưng nó cực kỳ sắc bén lấp lóe ánh sáng trắng lạnh. Thấy mũi thương đó khiến người rợn tóc gáy, cổ họng lạnh lẽo. Khi nhìn mũi thương, đám người cảm giác như mũi thương cắt rách họng mình.
Võ Phượng Ảnh chỉ thẳng trường thương:
- Tiểu tử thối, hôm nay bản cô nương phải dạy dỗ ngươi!
Ầm!
Võ Phượng Ảnh chưa ra tay thương kình đã xuyên suốt thiên địa, thương kình sắc bén không gì sánh bằng đâm thẳng vào Lý Thất Dạ.
Rầm!
Thương kình hung mãnh đến mấy vẫn bị ý niệm của Lý Thất Dạ chặn lại ngay, không thể công phá phòng ngự.
Lý Thất Dạ nhìn trường thương trong tay Võ Phượng Ảnh, bất ngờ nói:
- Xem ra trong kho tàng của Long thành các ngươi có vài thứ tốt. Cây thương này rèn từ xương sống lng của chân long đại thành, thần tính không mất chút nào, dùng cách Tiên Đế đúc ra. Chắc ngày xưa Tàm Long Tiên Đế thủy tổ của các người đồ một con chân long đại thành rút đi xương sống.
Lý Thất Dạ gãi cằm, cười nói:
- Theo ta biết có một thiên chân long nhập ma, về sau biến mất, không ngờ chết trong tay Tàm Long Tiên Đế.
Nghe Lý Thất Dạ nói, có cường giả thế hệ trước tim đập nhanh.
- Đồ chân long! Chân long đại thành!
Bọn họ biết chân long đại thành có ý nghĩa như thế nào.
Tàm Long Tiên Đế đồ sát một con chân long đại thành thì thực lực khủng bố biết bao.
Có người lẩm bẩm:
- Tàm Long Tiên Đế không uổng là thủy tổ của Long thành, thực lực mạnh mẽ, Đại Đế Tiên Vương bình thường không thể sánh bằng.
Lúc này Võ Phượng Ảnh cầm Long thương, khí thế ngập trời, tựa như nữ chiến thần. Mắt Võ Phượng Ảnh bắn ra tia sáng cực kỳ sắc bén, khí thế khiếp người, không giận mà uy.
Long thương trong tay, hung mãnh đâm thủng thiên địa, huyết khí ngập trời nghiền áp đối thủ vô địch. Quan trọng nhất là Võ Phượng Ảnh như con khủn long, khí thế chỉ ta vô địch, hung mãnh mà cuồng bá.
Khi khí thế như vậy xuất hiện trên người một nữ nhân thì so le gai mắt, nhưng khí thế hung mãnh mà cuồng bá ở tren người Võ Phượng Ảnh lại phù hợp, không chút đột ngột.
Võ Phượng Ảnh vốn là mỹ nữ tuyệt trần nhưng lúc này không ai chú ý nhan sắc của nàng. Võ Phượng Ảnh đã thoát khỏi phạm trù mỹ nữnên có, mọi người chỉ nghĩ đến hai chữ: chiến đấu.
- Tiểu tử thối!
Võ Phượng Ảnh quát to:
- Ăn một thương của ta!
Vù vù vù vù vù!
Thương phá không.
Bùm!
Thương nháy mắt xuyên qua không gian đâm hướng cổ họng Lý Thất Dạ, thương nhanh tuyệt luân, thiên nhãn cũng không theo kịp tốc độ.
Nhưng Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng tiếng tan vỡ.
Long thương vốn dâm tới cổ họng Lý Thất Dạ nhưng khoảnh khắc mũi thương cách hắn đã xa đến không thể với tới, hoặc nên nói không hình dung bằng cự lyđược.
Trong khoảnh khắc đó Lý Thất Dạ và mũi thương cách nhau không thể tính bằng dài ngắn mà là cách qua các không gian. Trong phút chốc Lý Thất Dạ và Võ Phượng Ảnh cách nhau nhiều không gian.
Không gian thác vị là một trong những chiêu khống chế không gian trong Không Thư, Lý Thất Dạ và Võ Phượng Ảnh nháy mắt cách nhau xa không thể với tới.
Võ Phượng Ảnh rống to:
- Phá!
Long thương rền rĩ, chân long gầm rống. Một chuỗi tiếng nổ vỡ nát vang lên, tay Võ Phượng Ảnh cầm Long thương đâm xuyên qua các không gian thẳng hướng yết hầu của Lý Thất Dạ.
Nhưng khi Võ Phượng Ảnh đâm thủng từng không gian thì Lý Thất Dạ cách không gian xa xôi hơn, mũi thương Long thương cách hắn quá xa.
Nhìn Lý Thất Dạ với Long thương vô địch đâm xuyên qua nhiều không gian vẫn không tổn thương Lý Thất Dạ được khiến đám người trợn to mắt nói:
- Lạ lùng!
- Là khống chế không gian!
Có Đạo Thiên chí tôn thế hệ trước thì thào:
- Hắn giỏi thuật không gian, nháy mắt ngăn cách hai bên. Thoạt trông như đứng trước mắt nhưng đã cách rất xa, cách nhau một hay thậm chí đến mấy không gian. Nếu không phá được không gian thì mãi mãi không thể tổn thương được hắn.
Võ Phượng Ảnh rống to:
- Long Tường Vạn Giới!
Trường thương nháy mắt hóa thành một con chân long.
Chân long ngâm nga:
- Hú!!!
Chân long bay lên nhảy thoát thế giới này, chớp mắt vượt qua từng không gian đuổi theo Lý Thất Dạ, giương nanh múa vuốt lao vào hắn.
Nhưng khi chân long sắp đuổi kịp Lý Thất Dạ thì khoảng cách hai bên lại trở nên vô cùng xa xôi, lại cách nhau các cự ly.
Võ Phượng Ảnh không tin tà, nàng lại rống to:
- Long Tường Vạn Giói!Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook