Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2614
Nhưng khi Tề Lâm Đế Nữ định cứu giúp thì Lý Thất Dạ hờ hững liếc nàng một cái.
Ánh mắt hờ hững đó làm tim Tề Lâm Đế Nữ run rẩy, ánh mắt đại biểu cho chí cao vô thượng, đại biểu cho thẩm phán tuyệt đối!
Tề Lâm Đế Nữ từng thấy nhân vật vô địch thật sự, khi nàng trông thấy ánh mắt này liền biết nó có ý nghĩa gì. Toàn thân Tề Lâm Đế Nữ lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, chỉ tồn tại cao cao tại thượng mới có ánh mắt đó.
Răng rắc!
Cổ Trầm Kim Long bị bẻ gãy, mất mạng. Trầm Kim Long thậm chí không có cơ hội chống cự đã bị bóp chết.
Nhìn lực lượng Thượng Thần ngăn cản ý niệm của mình, Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Có chút bản lĩnh.
Lý Thất Dạ tăng mạnh ý niệm hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ càng vang dội. Khi ý chí Lý Thất Dạ lại tăng mạnh, phù văn không chịu nổi lực lượng ý niệm.
Một niệm ngự giá, một trong sáu niệm Niệm Thư. Lý Thất Dạ dựa vào đạo tâm tuyệt thế vô song, hắn có thể một niệm che trời, có thể một niệm động trời trăng, đồ thần diệt ma không nói chơi.
Bóc!
Phù văn vỡ, phù văn tỏa sáng, trong ánh sáng lộ ra thân hình cao to vô thượng. Khi thần hình siêu cao to hiện ra thì vang tiếng nổ điếc tai, thần uy vô địch điên cuồng tuôn trào như biển cả nhấn chìm mặt đất.
Rầm!
Thân hình to lớn nâng ý niệm cường đại của Lý Thất Dạ lên.
Trông thấy thân hình cao lớn kia, có người hét to một tiếng, run cầm cập:
- Nam Dương Thượng Thần!
Tuy Nam Dương Thượng Thần không đích thân đến nhưng lực lượng đã khủng bố không thể tả.
Lý Thất Dạ cười nhạt, ánh mắt sắc bén:
- Tiểu thần cũng dám càn rỡ trước mặt ta?
Ý niệm của Lý Thất Dạ lại tăng mạnh, tựa như nắm đấm vô hình đập mạnh xuống, chớp mắt đấm ngã thân hình vô cùng cao lớn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nắm đấm vô hình liên tục tung cú đấm vào mặt thân hình vô cùng cao lớn.
Khi thân hình vô cùng cao lớn bị cú đấm to vô hình đấm mạnh vào mắt thì nó nổi khùng rống to:
- Grao!
Tiếng rống nát thiên địa, ngôi sao tan vỡ. Tiếng rống làn ngôi sao trên vũ trụ run rẩy như sắp rơi.
Thử nghĩ xem, một vị thần linh gầm rống khủng bố biết bao, đó là cơn giận của thần linh. Một tiếng rống có thể đồ diệt ức vạn sinh linh, tu sĩ cửu thiên thập địa run sợ.
Tiếng rống vang lên, các cường giả tu sĩ mặt trắng bệch, chưởng môn hoàng chủ chân run cầm cập đứng không vững.
Sau khi thân hình vô cùng cao lớn rống to, lực lượng Thượng Thần tuôn trào tăng vùn vụt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang một chuỗi tiếng nổ, thiên địa lắc lư, lực lượng đáng sợ hình thành bão tố vọt lên trời muốn hung dữ kéo ngôi sao ngân hà trên bầu trời xuống.
- Đang tan vỡ trăm vạn dặm sao?
Nhìn lực lượng Thượng Thần tăng vọt vô hạn, các cường giả tu sĩ, thậm chí chưởng môn hoàng chủ muốn chạy trốn, lực lượng này quá đáng sợ.
Lý Thất Dạ ngồi trước cái bàn cười nói:
- Chấp niệm của tiểu thần cỏn con cũng dám chống đối ý chí của ta?
Con ngươi Lý Thất Dạ con rút, lực lượng ý niệm tăng mạnh lên nhiều.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng bá đạo vô địch tứ giăng, như có một vị chúa tể vô thượng đích thân ra tay.
Rầm!
Cú đấm to vô hình với tư thế vô địch đập mạnh xuống khuôn mặt thân hình vô cùng cao lớn.
Bốp!
Cú đấm mạnh mẽ đập nát khuôn mặt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khi thân hình vô cùng cao lớn muốn chống cự thì cú đấm to vô hình liên tục đập xuống như giông tố mưa rào, đấm thân hình vô cùng cao lớn không có sức đánh lại. Mặc cho thân hình vô cùng cao lớn có chấp niệm vô thượng của thần linh sống trên đời nhưng trước ý chí tuyệt đối của Lý Thất Dạ thì chỉ có nước ăn đòn.
Rầm!
Cuối cùng một tiếng nổ đinh tai, rồi tiếng tan vỡ. Thân hình vô cùng cao lớn vỡ ra từng tấc, cả thân hình tan vỡ hóa thành ánh sáng tan biến trong gió.
Trong trời sao cách xa vạn dặm, một vị thần linh nhập định đột nhiên đứng dậy, biến sắc mặt, biểu tình lạnh băng nhưng hoảng loạn hét lên:
- Hào nhi!
Vị thần linh này là Nam Dương Thượng Thần, lão tổ tông của Nam Dương thế gia, gia gia của Lý Thiên Hào.
Làm Thượng Thần, Nam Dương Thượng Thần chỉ gặp tiểu tôn tử của mình một lần nhưng cực kỳ yêu thương gã, ban cho một thần phù hộ thể, hiện tại thần phù tan vỡ, chấp niệm bị diệt, Nam Dương Thượng Thần biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong phút chốc Nam Dương Thượng Thần biểu tình cực kỳ khó xem, làm Thượng Thần, chấp niệm bị diệt là sự khiêu khích đối với Thượng Thần còn sống như gã. Có kẻ thù cường đại tiêu diệt ý chí của gã, rõ rành rành là khiêu chiến, không thèm để Nam Dương Thượng Thần vào mắt.
Trên Quan Thần phong, Lý Thất Dạ hờ hững liếc Lý Thiên Hào một cái:
- Ta muốn giết người thì đừng nói Thượng Thần, xem như là Đại Đế Tiên Vương cũng không che chở được!
Bùm!
Lý Thiên Hào tuyệt vọng chưa kịp hét thảm đã bị bàn tay khổng lồ vô hình bóp nát bấy.
Ý chí Thượng Thần cũng không thể nhấc lên gợn sóng trước mặt Lý Thất Dạ, cỡ như Lý Thiên Hào không bằng con kiến trước ý chí tuyệt đối của hắn.
Trong phút chốc toàn bộ cường giả tu sĩ bị rung động thật lâu nói không ra lời, mặc kệ ngươi là bá chủ một phương hay vua một nước hoặc chủ một giáo đều rung động thót tim. Nhiều người chân run cầm cập không đứng nổi, suýt quỳ xuống đất.
Đây chính là ý chí của Thượng Thần vậy mà bị đập nát bấy, mặc kệ ý chí Thượng Thần cố vùng vẫy cỡ nào đều không làm nên chuyện gì. Đây là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời bọn họ thấy ý chí Thượng Thần bất lực, tuyệt vọng như vậy.
Ý chí Thượng Thần bị người đè dưới đất đấm nát như tương, không có sức chống cự. Tuyệt vọng này, bất lực này rúng động tinh thần mỗi người có mặt, khắc sâu vào lòng bọn họ, e rằng suốt đời không thể quên.
Chính Tề Lâm Đế Nữ cũng lộ biểu tình trầm trọng, nàng mạnh hơn bất cứ ai có mặt tại đây, khi trông thấy cảnh tượng đó thì nàng biết nó có ý nghĩa gì. Đặc biệt mới rồi Lý Thất Dạ liếc mắt một cái, ánh mắt đó làm Tề Lâm Đế Nữ rất rung động, đó là ánh mắt chí cao vô thượng, ánh mắt chúa tể tất cả cửu thiên thập địa.
Bốn sư đồ Thiết Thụ Ông thì há to mồm, bọn họ rung động thật lâu vẫn đơ người. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ thấy Lý Thất Dạ bá đạo ngông nghênh, nhưng lần đầu nhìn hắn hung mãnh như vậy. Đập chết một ý chí Thượng Thần, chuyện này khủng bố biết bao, mạnh mẽ biết mấy.
Thử nghĩ xem, Lý Thất Dạ mà muốn hủy Thiết Thụ môn của họ thì nhấc một ngón tay là xong. Nghĩ đến đây Thiết Thụ Ông toát mồ hôi lạnh ròng ròng, gã và Thiết Thụ môn từng ở giữa lằn ranh sống chết.
Một lúc lâu sau, nhiều chưởng môn hoàng chủ chưởng môn hoàng chủ lấy lại tinh thần.
Có chưởng môn nhỏ giọng nói:
- Người . . . Người . . . Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Sau lưng hắn có Thượng Thần che chở sao?
Bọn họ thầm run trước Lý Thất Dạ bình thường không có gì lạ, trong mắt bọn họ cho rằng hắn có lai lịch kinh thiên, có tồn tại cường đại không gì sánh bằng bảo vệ hắn trong âm thầm.
Vì từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không nhúc nhích một ngón tay, đạo hạnh rõ rành rành, không hề che giấu, suy ra sau lưng có tồn tại cường đại hơn ra tay tiêu diệt chấp niệm Thượng Thần.
Người có thể tiêu diệt chấp niệm Thượng Thần thì chắc là Thượng Thần nào đó đích thân đến. Thử nghĩ xem, có một vị Thượng Thần che chở thì thân phận cao quý biết bao, chắc chắn xuất thân đế thống tiên môn.
Nhiều người thầm khó hiểu, tại sao một người có xuất thân cao quý như vậy lại tu hành yếu nhớt, chẳng lẽ vì thiên phú quá kém?
Chỉ có cường giả thật sự như Tề Lâm Đế Nữ là nhìn ra chút manh mối, nàng hiểu không phải sau lưng có ai che chở Lý Thất Dạ, tuy hắn không nhúc nhích nhưng hắn dùng ý chí tuyệt đối trấn giết chấp niệm Thượng Thần.
Có thể dùng ý chí tuyệt đối trấn giết chấp niệm Thượng Thần là đạo tâm khủng bố biết bao, người có đạo tâm như thế e rằn chỉ có Đại Đế Tiên Vương.
Sau khi diệt Trầm Kim Long, Lý Thiên Hào mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Tề Lâm Đế Nữ.
- Nàng tên là gì?
Khi Lý Thất Dạ hỏi chuyện, không chỉ nhóm Trầm Hiểu San, các cường giả tu sĩ, chưởng môn hoàng chủ đều nghẹt thở. Đế Nữ của bọn họ cao cao tại thượng nhưng Lý Thất Dạ lại kiêu ngạo, trên cao nhìn xuống nàng. Rất bá đạo.
Tề Lâm Đế Nữ do dự một chút, nàng không biết làm sao xưng hô thanh niên trước mắt. Thanh niên này thật là sâu không lường được, khiến người không cách nào nghiền ngẫm.
- Tiểu nữ tử tên Tề Lâm Mộng Doanh.
Lý Thất Dạ tùy ý đánh giá một câu:
- Hậu nhân của Tề Lâm Tiên Vương, huyết thống không tệ.
Lý Thất Dạ bình luận có một câu làm đám người Thiết Thụ Ông câm nín. Đế Nữ của bọn họ thiên phú vô song, đạo hạnh sâu không lường được, hiện tại thế nhưng bị Lý Thất Dạ nhẹ nhàng bình luận ‘huyết thống không tệ’, chẳng biết là ca ngợi hay hạ thấp.
Tề Lâm Đế Nữ trầm ngâm một chút, dịu dàng hỏi:
- Không biết nên tôn xưng các hạ như thế nào?
Tề Lâm Đế Nữ hoang mang, nàng không biết người trước mắt nàng là ai, có lai lịch kinh thiên gì, hay là Đại Đế Tiên Vương nào hạ phàm. Dù là loại nào đều làm Tề Lâm Đế Nữ hoang mang.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Tề Lâm Đế gia của nàng và ta có duyên, thôi, nghĩ tình Tề Lâm Đế gia các ngươi nên ta không thu làm tỳ nữ, gọi ta một tiếng công tử đi.
Lý Thất Dạ tùy ý nói, bao nhiêu người suýt rớt cằm.
Cái . . . Cái . . . Cái gì đây!? Nhiều người không tỉnh táo lại từ trong câu nói đó được. Đế Nữ của Tề Lâm Đế gia bọn họ là tồn tại cao cao tại thượng, là thần nữ tiên tử, vậy mà Lý Thất Dạ nói như thể nàng chỉ xứng làm tỳ nữ, như thể trở thành tỳ nữ của hắn là vinh hạnh.
Cái . . . Cái này thật quá đáng, khiến người không thể tin.
Trầm Hiểu San há to mồm có thể nhét quả táo, khó tin nhìn mọi chuyện xảy ra. Trước kia Trầm Hiểu San khó chịu khi phải hầu hạ Lý Thất Dạ, với nàng thì làm tỳ nữ của hắn là nhục nhã, ít nhất trước kia nàng nghĩ vậy.
Nhưng hôm nay, khi đối diện Tề Lâm Đế Nữ thì Lý Thất Dạ vẫn xem nàng như tỳ nữ.
Đó là Tề Lâm Đế Nữ! Trong lòng Trầm Hiểu San thì Tề Lâm Đế Nữ là Đế Nữ cao cao tại thượng, cao không thể với tới, nhưng ở trong mắt Lý Thất Dạ chỉ là một người hết sức bình thường. Chuyện . . . Chuyện . . . Chuyện đại điện làm Trầm Hiểu San xoe tròn mắt.
Giờ phút này Trầm Hiểu San mới hiểu lời Lý Thất Dạ từng nói, hắn từng bảo có thể hầu hạ hắn là vinh hạnh của nàng, lúc bấy giờ nàng không cho là đúng.
Tới hôm nay Trầm Hiểu San mới hiểu được hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ đúng là vinh hạnh cho nàng, cơ duyên này, phúc khí này người ta cầu cũng không có. Giờ Trầm Hiểu San mới rõ ràng được ở bên Lý Thất Dạ là may mắn xiét bao, tổ tiên che chở.
Lý Thất Dạ buông lời ngông như thế làm Tề Lâm Đế Nữ giật mình, không phải nàng tự cho mình rất cao, nàng dù sao là người kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia, trên đời này mấy người dám buông lời ngông cuồng nói thu nàng làm tỳ nữ
Trong khi Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đế Nha của Tề Lâm Đế gia các người rất tươi mới, pha một bình cho ta đi.
Lý Thất Dạ sai phái một lần nữa khiến Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc. Lý Thất Dạ không chút khách sáo, hoàn toàn xem nàng là tỳ nữ sai khiến.
Trong khi Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên thì một lão nhân tựa làn khói xuất hiện bên cạnh nàng, lão đưa hộp trà cổ xưa vào tay nàng rồi biến mất ngay.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân biến mất, mỉm cười nói:
- Lão già Tề Lâm Đế gia rất biết điều.
Từ đầu đến cuối có cao nhân chỉ điểm Tề Lâm Đế Nữ, cao nhân không muốn lộ mặt chính là một lão tổ địa vị siêu cao trong Tề Lâm Đế gia bọn họ.
Tề Lâm Đế Nữ khẽ thở ra, tự mình bắt bếp lò đun bình trà tiên cho Lý Thất Dạ.
Tề Lâm Đế Nữ đích thân nấu trà, chuyện này quá khó tìn. Mọi người ngây ngốc nhìn, không cách nào phản ứng lại.
Lát sau Trầm Hiểu San tỉnh táo lại, lặng yên hỗ trợ Tề Lâm Đế Nữ, nhặt củi quạt lửa, nàng không dám nói câu nào. Khoảnh khắc này Trầm Hiểu San mới hiểu Lý Thất Dạ luôn cao cao tại thượng, chẳng qua là nàng có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Nhìn cảnh tượng đó mọi người ngẩn ngơ, với các cường giả tu sĩ thì được Tề Lâm Đế Nữ nhìn một cái đã là vinh hạnh, được nàng ưu ái là vinh diệu vô thượng, có thể nói là mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Giờ thì Thượng Thần tiên tử cao cao tại thượng trong lòng bọn họ chẳng qua là tỳ nữ đun trà cho Lý Thất Dạ. Tề Lâm Đế Nữ tự mình nấu trà, đãi ngộ này trên đời mấy ai có?
Người trẻ tuổi như Hạ Trần thì đã hóa đá. Trong lòng Hạ Trần thì Tề Lâm Đế Nữ cao không thể với tới, được nhìn nàng một cái đã là vinh hạnh vô cùng. Bây giờ Tề Lâm Đế Nữ ngay trước mắt Hạ Trần, nàng còn tự mình đun trà cho Lý Thất Dạ.
Giờ phút này Hạ Trần mới hiểu gã thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn, ở trong phúc không biết phúc. Tề Lâm Đế Nữ mà còn phải hầu hạ Lý Thất Dạ, mấy ngày qua gã theo bên cạnh hắn đó là bỏ lỡ cơ duyên tuyệt thế.
Bình trà đã nấu xong, Tề Lâm Đế Nữ tự tay dâng lên cho Lý Thất Dạ.
Mỹ nhân ở bên người, tay thon nâng trà tiên, đây là tiên cảnh khiến người mơ ước biết bao. Vô số cường giả tu sĩ khao khát mơ ước được đãi ngộ này.
Có thể nói Tề Lâm Đế Nữ tự tay dâng trà, những có mặt mơ cũng không dám.
Nhưng chuyện như vậy rất bình thường với Lý Thất Dạ, với hắn thì Tề Lâm Đế Nữ chỉ là một nữ nhân bình thường. Nhi nữ của Tiên Đế còn từng hầu hạ Lý Thất Dạ chứ nói gì Tề Lâm Đế Nữ?
Lý Thất Dạ nhấp ngụm trà tiên, cảm thán rằng:
- Hương vị khiến người hoài niệm.
Nghe Lý Thất Dạ nói khiến lòng Tề Lâm Đế Nữ rung động, bởi vì một câu nói này chất chứa rất nhiều thứ, ngẫm nghĩ kỹ lại khiến người phát hiện lượng tin tức trong đó rất kinh người.
Lý Thất Dạ nhấp ngụm trà, lại đưa mắt nhìn vũ trụ, tìm tòi quét hình ngôi sao sâu trong vũ trụ. Lý Thất Dạ lần nữa định vị ngôi sao, suy tính địa điểm và thời gian xác Cuồng Thần xuất thế.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Ánh mắt hờ hững đó làm tim Tề Lâm Đế Nữ run rẩy, ánh mắt đại biểu cho chí cao vô thượng, đại biểu cho thẩm phán tuyệt đối!
Tề Lâm Đế Nữ từng thấy nhân vật vô địch thật sự, khi nàng trông thấy ánh mắt này liền biết nó có ý nghĩa gì. Toàn thân Tề Lâm Đế Nữ lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, chỉ tồn tại cao cao tại thượng mới có ánh mắt đó.
Răng rắc!
Cổ Trầm Kim Long bị bẻ gãy, mất mạng. Trầm Kim Long thậm chí không có cơ hội chống cự đã bị bóp chết.
Nhìn lực lượng Thượng Thần ngăn cản ý niệm của mình, Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Có chút bản lĩnh.
Lý Thất Dạ tăng mạnh ý niệm hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ càng vang dội. Khi ý chí Lý Thất Dạ lại tăng mạnh, phù văn không chịu nổi lực lượng ý niệm.
Một niệm ngự giá, một trong sáu niệm Niệm Thư. Lý Thất Dạ dựa vào đạo tâm tuyệt thế vô song, hắn có thể một niệm che trời, có thể một niệm động trời trăng, đồ thần diệt ma không nói chơi.
Bóc!
Phù văn vỡ, phù văn tỏa sáng, trong ánh sáng lộ ra thân hình cao to vô thượng. Khi thần hình siêu cao to hiện ra thì vang tiếng nổ điếc tai, thần uy vô địch điên cuồng tuôn trào như biển cả nhấn chìm mặt đất.
Rầm!
Thân hình to lớn nâng ý niệm cường đại của Lý Thất Dạ lên.
Trông thấy thân hình cao lớn kia, có người hét to một tiếng, run cầm cập:
- Nam Dương Thượng Thần!
Tuy Nam Dương Thượng Thần không đích thân đến nhưng lực lượng đã khủng bố không thể tả.
Lý Thất Dạ cười nhạt, ánh mắt sắc bén:
- Tiểu thần cũng dám càn rỡ trước mặt ta?
Ý niệm của Lý Thất Dạ lại tăng mạnh, tựa như nắm đấm vô hình đập mạnh xuống, chớp mắt đấm ngã thân hình vô cùng cao lớn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nắm đấm vô hình liên tục tung cú đấm vào mặt thân hình vô cùng cao lớn.
Khi thân hình vô cùng cao lớn bị cú đấm to vô hình đấm mạnh vào mắt thì nó nổi khùng rống to:
- Grao!
Tiếng rống nát thiên địa, ngôi sao tan vỡ. Tiếng rống làn ngôi sao trên vũ trụ run rẩy như sắp rơi.
Thử nghĩ xem, một vị thần linh gầm rống khủng bố biết bao, đó là cơn giận của thần linh. Một tiếng rống có thể đồ diệt ức vạn sinh linh, tu sĩ cửu thiên thập địa run sợ.
Tiếng rống vang lên, các cường giả tu sĩ mặt trắng bệch, chưởng môn hoàng chủ chân run cầm cập đứng không vững.
Sau khi thân hình vô cùng cao lớn rống to, lực lượng Thượng Thần tuôn trào tăng vùn vụt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang một chuỗi tiếng nổ, thiên địa lắc lư, lực lượng đáng sợ hình thành bão tố vọt lên trời muốn hung dữ kéo ngôi sao ngân hà trên bầu trời xuống.
- Đang tan vỡ trăm vạn dặm sao?
Nhìn lực lượng Thượng Thần tăng vọt vô hạn, các cường giả tu sĩ, thậm chí chưởng môn hoàng chủ muốn chạy trốn, lực lượng này quá đáng sợ.
Lý Thất Dạ ngồi trước cái bàn cười nói:
- Chấp niệm của tiểu thần cỏn con cũng dám chống đối ý chí của ta?
Con ngươi Lý Thất Dạ con rút, lực lượng ý niệm tăng mạnh lên nhiều.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng bá đạo vô địch tứ giăng, như có một vị chúa tể vô thượng đích thân ra tay.
Rầm!
Cú đấm to vô hình với tư thế vô địch đập mạnh xuống khuôn mặt thân hình vô cùng cao lớn.
Bốp!
Cú đấm mạnh mẽ đập nát khuôn mặt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khi thân hình vô cùng cao lớn muốn chống cự thì cú đấm to vô hình liên tục đập xuống như giông tố mưa rào, đấm thân hình vô cùng cao lớn không có sức đánh lại. Mặc cho thân hình vô cùng cao lớn có chấp niệm vô thượng của thần linh sống trên đời nhưng trước ý chí tuyệt đối của Lý Thất Dạ thì chỉ có nước ăn đòn.
Rầm!
Cuối cùng một tiếng nổ đinh tai, rồi tiếng tan vỡ. Thân hình vô cùng cao lớn vỡ ra từng tấc, cả thân hình tan vỡ hóa thành ánh sáng tan biến trong gió.
Trong trời sao cách xa vạn dặm, một vị thần linh nhập định đột nhiên đứng dậy, biến sắc mặt, biểu tình lạnh băng nhưng hoảng loạn hét lên:
- Hào nhi!
Vị thần linh này là Nam Dương Thượng Thần, lão tổ tông của Nam Dương thế gia, gia gia của Lý Thiên Hào.
Làm Thượng Thần, Nam Dương Thượng Thần chỉ gặp tiểu tôn tử của mình một lần nhưng cực kỳ yêu thương gã, ban cho một thần phù hộ thể, hiện tại thần phù tan vỡ, chấp niệm bị diệt, Nam Dương Thượng Thần biết đã xảy ra chuyện gì.
Trong phút chốc Nam Dương Thượng Thần biểu tình cực kỳ khó xem, làm Thượng Thần, chấp niệm bị diệt là sự khiêu khích đối với Thượng Thần còn sống như gã. Có kẻ thù cường đại tiêu diệt ý chí của gã, rõ rành rành là khiêu chiến, không thèm để Nam Dương Thượng Thần vào mắt.
Trên Quan Thần phong, Lý Thất Dạ hờ hững liếc Lý Thiên Hào một cái:
- Ta muốn giết người thì đừng nói Thượng Thần, xem như là Đại Đế Tiên Vương cũng không che chở được!
Bùm!
Lý Thiên Hào tuyệt vọng chưa kịp hét thảm đã bị bàn tay khổng lồ vô hình bóp nát bấy.
Ý chí Thượng Thần cũng không thể nhấc lên gợn sóng trước mặt Lý Thất Dạ, cỡ như Lý Thiên Hào không bằng con kiến trước ý chí tuyệt đối của hắn.
Trong phút chốc toàn bộ cường giả tu sĩ bị rung động thật lâu nói không ra lời, mặc kệ ngươi là bá chủ một phương hay vua một nước hoặc chủ một giáo đều rung động thót tim. Nhiều người chân run cầm cập không đứng nổi, suýt quỳ xuống đất.
Đây chính là ý chí của Thượng Thần vậy mà bị đập nát bấy, mặc kệ ý chí Thượng Thần cố vùng vẫy cỡ nào đều không làm nên chuyện gì. Đây là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời bọn họ thấy ý chí Thượng Thần bất lực, tuyệt vọng như vậy.
Ý chí Thượng Thần bị người đè dưới đất đấm nát như tương, không có sức chống cự. Tuyệt vọng này, bất lực này rúng động tinh thần mỗi người có mặt, khắc sâu vào lòng bọn họ, e rằng suốt đời không thể quên.
Chính Tề Lâm Đế Nữ cũng lộ biểu tình trầm trọng, nàng mạnh hơn bất cứ ai có mặt tại đây, khi trông thấy cảnh tượng đó thì nàng biết nó có ý nghĩa gì. Đặc biệt mới rồi Lý Thất Dạ liếc mắt một cái, ánh mắt đó làm Tề Lâm Đế Nữ rất rung động, đó là ánh mắt chí cao vô thượng, ánh mắt chúa tể tất cả cửu thiên thập địa.
Bốn sư đồ Thiết Thụ Ông thì há to mồm, bọn họ rung động thật lâu vẫn đơ người. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ thấy Lý Thất Dạ bá đạo ngông nghênh, nhưng lần đầu nhìn hắn hung mãnh như vậy. Đập chết một ý chí Thượng Thần, chuyện này khủng bố biết bao, mạnh mẽ biết mấy.
Thử nghĩ xem, Lý Thất Dạ mà muốn hủy Thiết Thụ môn của họ thì nhấc một ngón tay là xong. Nghĩ đến đây Thiết Thụ Ông toát mồ hôi lạnh ròng ròng, gã và Thiết Thụ môn từng ở giữa lằn ranh sống chết.
Một lúc lâu sau, nhiều chưởng môn hoàng chủ chưởng môn hoàng chủ lấy lại tinh thần.
Có chưởng môn nhỏ giọng nói:
- Người . . . Người . . . Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Sau lưng hắn có Thượng Thần che chở sao?
Bọn họ thầm run trước Lý Thất Dạ bình thường không có gì lạ, trong mắt bọn họ cho rằng hắn có lai lịch kinh thiên, có tồn tại cường đại không gì sánh bằng bảo vệ hắn trong âm thầm.
Vì từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không nhúc nhích một ngón tay, đạo hạnh rõ rành rành, không hề che giấu, suy ra sau lưng có tồn tại cường đại hơn ra tay tiêu diệt chấp niệm Thượng Thần.
Người có thể tiêu diệt chấp niệm Thượng Thần thì chắc là Thượng Thần nào đó đích thân đến. Thử nghĩ xem, có một vị Thượng Thần che chở thì thân phận cao quý biết bao, chắc chắn xuất thân đế thống tiên môn.
Nhiều người thầm khó hiểu, tại sao một người có xuất thân cao quý như vậy lại tu hành yếu nhớt, chẳng lẽ vì thiên phú quá kém?
Chỉ có cường giả thật sự như Tề Lâm Đế Nữ là nhìn ra chút manh mối, nàng hiểu không phải sau lưng có ai che chở Lý Thất Dạ, tuy hắn không nhúc nhích nhưng hắn dùng ý chí tuyệt đối trấn giết chấp niệm Thượng Thần.
Có thể dùng ý chí tuyệt đối trấn giết chấp niệm Thượng Thần là đạo tâm khủng bố biết bao, người có đạo tâm như thế e rằn chỉ có Đại Đế Tiên Vương.
Sau khi diệt Trầm Kim Long, Lý Thiên Hào mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Tề Lâm Đế Nữ.
- Nàng tên là gì?
Khi Lý Thất Dạ hỏi chuyện, không chỉ nhóm Trầm Hiểu San, các cường giả tu sĩ, chưởng môn hoàng chủ đều nghẹt thở. Đế Nữ của bọn họ cao cao tại thượng nhưng Lý Thất Dạ lại kiêu ngạo, trên cao nhìn xuống nàng. Rất bá đạo.
Tề Lâm Đế Nữ do dự một chút, nàng không biết làm sao xưng hô thanh niên trước mắt. Thanh niên này thật là sâu không lường được, khiến người không cách nào nghiền ngẫm.
- Tiểu nữ tử tên Tề Lâm Mộng Doanh.
Lý Thất Dạ tùy ý đánh giá một câu:
- Hậu nhân của Tề Lâm Tiên Vương, huyết thống không tệ.
Lý Thất Dạ bình luận có một câu làm đám người Thiết Thụ Ông câm nín. Đế Nữ của bọn họ thiên phú vô song, đạo hạnh sâu không lường được, hiện tại thế nhưng bị Lý Thất Dạ nhẹ nhàng bình luận ‘huyết thống không tệ’, chẳng biết là ca ngợi hay hạ thấp.
Tề Lâm Đế Nữ trầm ngâm một chút, dịu dàng hỏi:
- Không biết nên tôn xưng các hạ như thế nào?
Tề Lâm Đế Nữ hoang mang, nàng không biết người trước mắt nàng là ai, có lai lịch kinh thiên gì, hay là Đại Đế Tiên Vương nào hạ phàm. Dù là loại nào đều làm Tề Lâm Đế Nữ hoang mang.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Tề Lâm Đế gia của nàng và ta có duyên, thôi, nghĩ tình Tề Lâm Đế gia các ngươi nên ta không thu làm tỳ nữ, gọi ta một tiếng công tử đi.
Lý Thất Dạ tùy ý nói, bao nhiêu người suýt rớt cằm.
Cái . . . Cái . . . Cái gì đây!? Nhiều người không tỉnh táo lại từ trong câu nói đó được. Đế Nữ của Tề Lâm Đế gia bọn họ là tồn tại cao cao tại thượng, là thần nữ tiên tử, vậy mà Lý Thất Dạ nói như thể nàng chỉ xứng làm tỳ nữ, như thể trở thành tỳ nữ của hắn là vinh hạnh.
Cái . . . Cái này thật quá đáng, khiến người không thể tin.
Trầm Hiểu San há to mồm có thể nhét quả táo, khó tin nhìn mọi chuyện xảy ra. Trước kia Trầm Hiểu San khó chịu khi phải hầu hạ Lý Thất Dạ, với nàng thì làm tỳ nữ của hắn là nhục nhã, ít nhất trước kia nàng nghĩ vậy.
Nhưng hôm nay, khi đối diện Tề Lâm Đế Nữ thì Lý Thất Dạ vẫn xem nàng như tỳ nữ.
Đó là Tề Lâm Đế Nữ! Trong lòng Trầm Hiểu San thì Tề Lâm Đế Nữ là Đế Nữ cao cao tại thượng, cao không thể với tới, nhưng ở trong mắt Lý Thất Dạ chỉ là một người hết sức bình thường. Chuyện . . . Chuyện . . . Chuyện đại điện làm Trầm Hiểu San xoe tròn mắt.
Giờ phút này Trầm Hiểu San mới hiểu lời Lý Thất Dạ từng nói, hắn từng bảo có thể hầu hạ hắn là vinh hạnh của nàng, lúc bấy giờ nàng không cho là đúng.
Tới hôm nay Trầm Hiểu San mới hiểu được hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ đúng là vinh hạnh cho nàng, cơ duyên này, phúc khí này người ta cầu cũng không có. Giờ Trầm Hiểu San mới rõ ràng được ở bên Lý Thất Dạ là may mắn xiét bao, tổ tiên che chở.
Lý Thất Dạ buông lời ngông như thế làm Tề Lâm Đế Nữ giật mình, không phải nàng tự cho mình rất cao, nàng dù sao là người kế thừa đại thống Tề Lâm Đế gia, trên đời này mấy người dám buông lời ngông cuồng nói thu nàng làm tỳ nữ
Trong khi Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Đế Nha của Tề Lâm Đế gia các người rất tươi mới, pha một bình cho ta đi.
Lý Thất Dạ sai phái một lần nữa khiến Tề Lâm Đế Nữ kinh ngạc. Lý Thất Dạ không chút khách sáo, hoàn toàn xem nàng là tỳ nữ sai khiến.
Trong khi Tề Lâm Đế Nữ ngạc nhiên thì một lão nhân tựa làn khói xuất hiện bên cạnh nàng, lão đưa hộp trà cổ xưa vào tay nàng rồi biến mất ngay.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân biến mất, mỉm cười nói:
- Lão già Tề Lâm Đế gia rất biết điều.
Từ đầu đến cuối có cao nhân chỉ điểm Tề Lâm Đế Nữ, cao nhân không muốn lộ mặt chính là một lão tổ địa vị siêu cao trong Tề Lâm Đế gia bọn họ.
Tề Lâm Đế Nữ khẽ thở ra, tự mình bắt bếp lò đun bình trà tiên cho Lý Thất Dạ.
Tề Lâm Đế Nữ đích thân nấu trà, chuyện này quá khó tìn. Mọi người ngây ngốc nhìn, không cách nào phản ứng lại.
Lát sau Trầm Hiểu San tỉnh táo lại, lặng yên hỗ trợ Tề Lâm Đế Nữ, nhặt củi quạt lửa, nàng không dám nói câu nào. Khoảnh khắc này Trầm Hiểu San mới hiểu Lý Thất Dạ luôn cao cao tại thượng, chẳng qua là nàng có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Nhìn cảnh tượng đó mọi người ngẩn ngơ, với các cường giả tu sĩ thì được Tề Lâm Đế Nữ nhìn một cái đã là vinh hạnh, được nàng ưu ái là vinh diệu vô thượng, có thể nói là mộ tổ tiên bốc khói xanh.
Giờ thì Thượng Thần tiên tử cao cao tại thượng trong lòng bọn họ chẳng qua là tỳ nữ đun trà cho Lý Thất Dạ. Tề Lâm Đế Nữ tự mình nấu trà, đãi ngộ này trên đời mấy ai có?
Người trẻ tuổi như Hạ Trần thì đã hóa đá. Trong lòng Hạ Trần thì Tề Lâm Đế Nữ cao không thể với tới, được nhìn nàng một cái đã là vinh hạnh vô cùng. Bây giờ Tề Lâm Đế Nữ ngay trước mắt Hạ Trần, nàng còn tự mình đun trà cho Lý Thất Dạ.
Giờ phút này Hạ Trần mới hiểu gã thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn, ở trong phúc không biết phúc. Tề Lâm Đế Nữ mà còn phải hầu hạ Lý Thất Dạ, mấy ngày qua gã theo bên cạnh hắn đó là bỏ lỡ cơ duyên tuyệt thế.
Bình trà đã nấu xong, Tề Lâm Đế Nữ tự tay dâng lên cho Lý Thất Dạ.
Mỹ nhân ở bên người, tay thon nâng trà tiên, đây là tiên cảnh khiến người mơ ước biết bao. Vô số cường giả tu sĩ khao khát mơ ước được đãi ngộ này.
Có thể nói Tề Lâm Đế Nữ tự tay dâng trà, những có mặt mơ cũng không dám.
Nhưng chuyện như vậy rất bình thường với Lý Thất Dạ, với hắn thì Tề Lâm Đế Nữ chỉ là một nữ nhân bình thường. Nhi nữ của Tiên Đế còn từng hầu hạ Lý Thất Dạ chứ nói gì Tề Lâm Đế Nữ?
Lý Thất Dạ nhấp ngụm trà tiên, cảm thán rằng:
- Hương vị khiến người hoài niệm.
Nghe Lý Thất Dạ nói khiến lòng Tề Lâm Đế Nữ rung động, bởi vì một câu nói này chất chứa rất nhiều thứ, ngẫm nghĩ kỹ lại khiến người phát hiện lượng tin tức trong đó rất kinh người.
Lý Thất Dạ nhấp ngụm trà, lại đưa mắt nhìn vũ trụ, tìm tòi quét hình ngôi sao sâu trong vũ trụ. Lý Thất Dạ lần nữa định vị ngôi sao, suy tính địa điểm và thời gian xác Cuồng Thần xuất thế.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook