Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2599
Nơi này dù gì có Thượng Thần cắn nuốt thiên địa, đã thành đất hoang, mảnh đất tĩnh mịch. Đi trong nơi thế này nói không lo âu là lừa người.
- Đâu ra nguyền rủa.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Đây là sát phạt của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, oán niệm của Cuồng Thần, trăm ngàn vạn năm qua chúng nó xen lẫn vào nhau, nên đi bên trong sẽ bị loại này xâm thực.
Nghe thế càng làm đám Trầm Hiểu San tim dập chân run. Sát khí của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế khủng bố biết bao, dù chỉ là một lũ sát khí cũng đủ đồ diệt một môn phái. Oán khí của Cuồng Thần siêu khủng bố, trước khi chết Cuồng Thần tuyệt đối, không cam lòng, oán khí này đủ để lay động cửu thiên thập địa.
Thấy nhóm Trầm Hiểu San lo âu, Lý Thất Dạ cười an ủi:
- Yên tâm đi, nơi này chẳng qua làvùng biên giới, trải qua năm rộng tháng dài tẩy lễ, uy lực sương đen rất yếu, ảnh hưởng các người rất nhỏ. Trừ phi các người muốn đi sâu vào mảnh đất này.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám người Trầm Hiểu San thở phào một hơi, tuy bọn họ đều là tu sĩ, thậm chí Thiết Thụ Ông đã đến cảnh giới Đạo Vương nhưng phàm nhân như Lý Thất Dạ có địa vị siêu cao trong lòng bọn họ. Trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ không gì không làm, không gì không biết.
Mặc dù Lý Thất Dạ là phàm nhân, hắn đi trong Cuồng Thần hung địa, sương đen ảnh hưởng hắn nhỏ hơn đám người Trầm Hiểu San rất nhiều.
Lý Thất Dạ là thân xác phàm nhưng hắn dù gì là một vị Tiên Đế, đã từng có thân xác bốn tiên thể đại thành tuyệt thế vô song. Dù Lý Thất Dạ làm lại thân xác phàm thai cũng mạnh hơn nhóm Thiết Thụ Ông nhiều.
Lý Thất Dạ đi trên Cuồng Thần hung địa, vừa đi vừa nhìn quanh, thường sẽ dừng lại bốc nắm đất lên. Hung địa đã trở thành phế địa, nhưng Lý Thất Dạ bốc nắm đất lên cảm nhận cực kỳ nghiêm túc, ngửi mùi đất bùn.
- Tiên sinh thăm dò vật gì vậy?
Nhìn Lý Thất Dạ ngửi đất khét dưới đất, Thiết Thụ Ông đã hiểu hắn từ ngàn vạn dặm xa đến đây không chỉ để đi dạo mà còn tăng tầm mắt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Mảnh đất này từng nhuộm máu Cuồng Thần, nếu ngươi muốn hiểu tình huống mảnh đất này thì hãy ngửi mùi máu trong đó.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy Hạ Trần tin là thật, cũng vốc nắm đất khét lên đặt gần chóp mũi ngửi, nhưng gã không ngửi ra mùi máu được.
Sự thật không chỉ đoàn người Lý Thất Dạ đến Cuồng Thần hung địa, đã có khá nhiều người tới Cuồng Thần hung địa trước bọn họ.
Bởi vì đêm qua Cuồng Thần hung địa đột nhiên có dị tượng hấp dẫn nhiều cường giả tu sĩ, có một số là bá chủ một phương. Mọi người đều biết Cuồng Thần hung địa từng có một vị Thượng Thần thảm chết ở chỗ này, đều cho rằng Cuồng Thần hung địa không đơn giản.
Sự thật không đơn gản như mọi người đoán. Sau khi Cuồng Thần bị bắn chết thì xác của gã mất tích, có người bảo xác Cuồng Thần bị trộm đi, có người nói xác Cuồng Thần bị mũi tên Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn thành tro. Càng nhiều người nói xác Cuồng Thần hòa thành một với mảnh đất hung này, hoàn toàn dung nhập sâu trong lòng đất.
Nghĩ kỹ xem, một vị Thượng Thần, còn là Thượng Thần có mười một đồ đằng, thần huyết quý gá biết bao, thần thi vô giá, càng không nói tới báu vật đầy mình.
Nên đời sau luôn có người đến Cuồng Thần hung địa, rất muốn mò tìm cái gì tại đây nhưng đều tay trắng trở về. Lần này Cuồng Thần hung địa đột nhiên xảy ra dị tượng, vì vậy nhiều đại giáo cương quốc quanh đây phái cường giả tu sĩ đến điều tra.
Khi đông đúc người đổ xô vào Cuồng Thần hung địa, có thanh niên rất bắt mắt. Khí huyết của thanh niên cực mạnh, bên cạnh có cường giả đi theo.
Thanh niên toát ra khí chất Cổ Thần, đặc biệt gã cố ý toát ra khí huyết, huyết khí ầm vang như thần linh đang hát.
Thấy thanh niên kia, có người nhận ra gã, hét lên:
- Lý Thiên Hào!
Thanh niên liếc qua ngay, ánh mắt như thần nhẫn cực kỳ sắc bén, đáng sợ. Tu sĩ kia run lẩy bẩy cúi đầu ngay.
Thanh niên tên Lý Thiên Hào mang theo cường giả rời đi, tu sĩ kia thở phào nhẹ nhõm.
Bằng hữu đứng cạnh nói với tu sĩ kia:
- Ngươi chán sống sao? Dám gọi thẳng tên hắn. Hắn chính là Thượng Thần chi tôn, kiêu ngạo vô cùng, ngươi trực tiếp kêu tên là bất kính với hắn. Chọc giận hắn thì hắn ra lệnh một tiếng là cường giả Nam Dương thế gia sẽ hái đầu ngươi xuống ngay.
Lý Thiên Hào tức thanh niên vừa rồi là thiếu chủ Nam Dương thế gia, Nam Dương thế gia là một trong thế gia mạnh nhất dưới sự cai quản của Tề Lâm Đế gia. Ra một vị Thượng Thần, đã từng quát tháo bát phương.
Thượng Thần đó là gia gia của thanh niên Lý Thiên Hào, vì dựa lưng Thượng Thần nên Nam Dương thế gia có địa vị hết sức quan trọng trên mảnh đất này. Tề Lâm Đế gia cực kỳ xem trọng Nam Dương thế gia.
Tu sĩ kêu tên Lý Thiên Hào rụt cổ, thở phào, lưng ướt đẫm mồ hôi:
- May mắn đầu còn đây.
Lý Thiên Hào mang theo cường giả đi tới Cuồng Thần hung địa, gã muốn đụng kỳ duyên xem có được báu vật gì trong đây không.
Vừa vào Cuồng Thần hung địa không lâu đoàn người Lý Thiên Hào đã đụng độ nhóm Lý Thất Dạ, đương nhiên Lý Thiên Hào và Lý Thất Dạ không oán không thù.
Khi hai bên gặp nhau, có thanh niên bên cạnh Lý Thiên Hào trông thấy nhóm Lý Thất Dạ thì hét to một tiếng:
- Lại là các ngươi!
Thanh niên nhảy cẫng lên, sắc mặt hết sức khó coi.
Thanh niên đi theo bên Lý Thiên Hào không ai khác hơn là Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên!
Trông thấy nhóm Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San, Tây Đà thái tử biểu tình cực kỳ khó xem, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt phun ra lửa giận:
- Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt, thật là oan gia ngõ hẹp!
Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi, mặt vặn vẹo dữ tợn. Vì lần trước Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên bị Thánh Lão Lục đánh xỉu, Thánh Lão Lục không chỉ lấy hết báu vật của gã, đáng hận hơn là Thánh Lão Lục còn lột hết vải trên người đám chủ tớ, treo bọn họ trần truồng trên cây thành Tề Lâm.
Tưởng tượng xem khi trời sáng, rất nhiều tu sĩ và phàm nhân nhìn thấy đám người Tây Đà thái tử lỏa thể bị treo trên cây thì chấn động biết bao, có thể nói chuyện này thành truyện cười lớn nhất thành Tề Lâm. Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên mất hết mặt mũi, Tây Đà quốc không còn mặt mũi gì.
Tây Đà thái tử không chỉ hận đám Thánh Lão Lục ngứa răng, hận thấu xương, hận không thể bầm thây bọn họ ra, Tây Đà thái tử cũng hận Lý Thất Dạ, Thiết Thụ môn.
Đổi lại trước kia Tây Đà thái tử sớm ũa binh diệt Thiết Thụ môn. Với Tây Đà quốc bọn họ thì Thiết Thụ môn bình thường có là gì? Hủy diệt Thiết Thụ môn dễ như trở bàn tay.
Nhưng mấy ngày nay Tây Đà quốc không rảnh đối phó Thiết Thụ môn, bọn họ bị một đám người tự dưng đòi nợ, nói là Tây Đà quận vương đánh nát bảo bình của cửa hàng bọn họ, thiếu nợ lớn.
Theo lý Tây Đà quận vương Lương Nghĩa Hằng nợ lớn không liên quan gì Tây Đà quốc, không đến lượt hoàng thất trả lại.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- Đâu ra nguyền rủa.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Đây là sát phạt của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, oán niệm của Cuồng Thần, trăm ngàn vạn năm qua chúng nó xen lẫn vào nhau, nên đi bên trong sẽ bị loại này xâm thực.
Nghe thế càng làm đám Trầm Hiểu San tim dập chân run. Sát khí của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế khủng bố biết bao, dù chỉ là một lũ sát khí cũng đủ đồ diệt một môn phái. Oán khí của Cuồng Thần siêu khủng bố, trước khi chết Cuồng Thần tuyệt đối, không cam lòng, oán khí này đủ để lay động cửu thiên thập địa.
Thấy nhóm Trầm Hiểu San lo âu, Lý Thất Dạ cười an ủi:
- Yên tâm đi, nơi này chẳng qua làvùng biên giới, trải qua năm rộng tháng dài tẩy lễ, uy lực sương đen rất yếu, ảnh hưởng các người rất nhỏ. Trừ phi các người muốn đi sâu vào mảnh đất này.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế đám người Trầm Hiểu San thở phào một hơi, tuy bọn họ đều là tu sĩ, thậm chí Thiết Thụ Ông đã đến cảnh giới Đạo Vương nhưng phàm nhân như Lý Thất Dạ có địa vị siêu cao trong lòng bọn họ. Trong mắt bọn họ thì Lý Thất Dạ không gì không làm, không gì không biết.
Mặc dù Lý Thất Dạ là phàm nhân, hắn đi trong Cuồng Thần hung địa, sương đen ảnh hưởng hắn nhỏ hơn đám người Trầm Hiểu San rất nhiều.
Lý Thất Dạ là thân xác phàm nhưng hắn dù gì là một vị Tiên Đế, đã từng có thân xác bốn tiên thể đại thành tuyệt thế vô song. Dù Lý Thất Dạ làm lại thân xác phàm thai cũng mạnh hơn nhóm Thiết Thụ Ông nhiều.
Lý Thất Dạ đi trên Cuồng Thần hung địa, vừa đi vừa nhìn quanh, thường sẽ dừng lại bốc nắm đất lên. Hung địa đã trở thành phế địa, nhưng Lý Thất Dạ bốc nắm đất lên cảm nhận cực kỳ nghiêm túc, ngửi mùi đất bùn.
- Tiên sinh thăm dò vật gì vậy?
Nhìn Lý Thất Dạ ngửi đất khét dưới đất, Thiết Thụ Ông đã hiểu hắn từ ngàn vạn dặm xa đến đây không chỉ để đi dạo mà còn tăng tầm mắt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Mảnh đất này từng nhuộm máu Cuồng Thần, nếu ngươi muốn hiểu tình huống mảnh đất này thì hãy ngửi mùi máu trong đó.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy Hạ Trần tin là thật, cũng vốc nắm đất khét lên đặt gần chóp mũi ngửi, nhưng gã không ngửi ra mùi máu được.
Sự thật không chỉ đoàn người Lý Thất Dạ đến Cuồng Thần hung địa, đã có khá nhiều người tới Cuồng Thần hung địa trước bọn họ.
Bởi vì đêm qua Cuồng Thần hung địa đột nhiên có dị tượng hấp dẫn nhiều cường giả tu sĩ, có một số là bá chủ một phương. Mọi người đều biết Cuồng Thần hung địa từng có một vị Thượng Thần thảm chết ở chỗ này, đều cho rằng Cuồng Thần hung địa không đơn giản.
Sự thật không đơn gản như mọi người đoán. Sau khi Cuồng Thần bị bắn chết thì xác của gã mất tích, có người bảo xác Cuồng Thần bị trộm đi, có người nói xác Cuồng Thần bị mũi tên Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế bắn thành tro. Càng nhiều người nói xác Cuồng Thần hòa thành một với mảnh đất hung này, hoàn toàn dung nhập sâu trong lòng đất.
Nghĩ kỹ xem, một vị Thượng Thần, còn là Thượng Thần có mười một đồ đằng, thần huyết quý gá biết bao, thần thi vô giá, càng không nói tới báu vật đầy mình.
Nên đời sau luôn có người đến Cuồng Thần hung địa, rất muốn mò tìm cái gì tại đây nhưng đều tay trắng trở về. Lần này Cuồng Thần hung địa đột nhiên xảy ra dị tượng, vì vậy nhiều đại giáo cương quốc quanh đây phái cường giả tu sĩ đến điều tra.
Khi đông đúc người đổ xô vào Cuồng Thần hung địa, có thanh niên rất bắt mắt. Khí huyết của thanh niên cực mạnh, bên cạnh có cường giả đi theo.
Thanh niên toát ra khí chất Cổ Thần, đặc biệt gã cố ý toát ra khí huyết, huyết khí ầm vang như thần linh đang hát.
Thấy thanh niên kia, có người nhận ra gã, hét lên:
- Lý Thiên Hào!
Thanh niên liếc qua ngay, ánh mắt như thần nhẫn cực kỳ sắc bén, đáng sợ. Tu sĩ kia run lẩy bẩy cúi đầu ngay.
Thanh niên tên Lý Thiên Hào mang theo cường giả rời đi, tu sĩ kia thở phào nhẹ nhõm.
Bằng hữu đứng cạnh nói với tu sĩ kia:
- Ngươi chán sống sao? Dám gọi thẳng tên hắn. Hắn chính là Thượng Thần chi tôn, kiêu ngạo vô cùng, ngươi trực tiếp kêu tên là bất kính với hắn. Chọc giận hắn thì hắn ra lệnh một tiếng là cường giả Nam Dương thế gia sẽ hái đầu ngươi xuống ngay.
Lý Thiên Hào tức thanh niên vừa rồi là thiếu chủ Nam Dương thế gia, Nam Dương thế gia là một trong thế gia mạnh nhất dưới sự cai quản của Tề Lâm Đế gia. Ra một vị Thượng Thần, đã từng quát tháo bát phương.
Thượng Thần đó là gia gia của thanh niên Lý Thiên Hào, vì dựa lưng Thượng Thần nên Nam Dương thế gia có địa vị hết sức quan trọng trên mảnh đất này. Tề Lâm Đế gia cực kỳ xem trọng Nam Dương thế gia.
Tu sĩ kêu tên Lý Thiên Hào rụt cổ, thở phào, lưng ướt đẫm mồ hôi:
- May mắn đầu còn đây.
Lý Thiên Hào mang theo cường giả đi tới Cuồng Thần hung địa, gã muốn đụng kỳ duyên xem có được báu vật gì trong đây không.
Vừa vào Cuồng Thần hung địa không lâu đoàn người Lý Thiên Hào đã đụng độ nhóm Lý Thất Dạ, đương nhiên Lý Thiên Hào và Lý Thất Dạ không oán không thù.
Khi hai bên gặp nhau, có thanh niên bên cạnh Lý Thiên Hào trông thấy nhóm Lý Thất Dạ thì hét to một tiếng:
- Lại là các ngươi!
Thanh niên nhảy cẫng lên, sắc mặt hết sức khó coi.
Thanh niên đi theo bên Lý Thiên Hào không ai khác hơn là Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên!
Trông thấy nhóm Lý Thất Dạ, Trầm Hiểu San, Tây Đà thái tử biểu tình cực kỳ khó xem, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt phun ra lửa giận:
- Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt, thật là oan gia ngõ hẹp!
Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi, mặt vặn vẹo dữ tợn. Vì lần trước Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên bị Thánh Lão Lục đánh xỉu, Thánh Lão Lục không chỉ lấy hết báu vật của gã, đáng hận hơn là Thánh Lão Lục còn lột hết vải trên người đám chủ tớ, treo bọn họ trần truồng trên cây thành Tề Lâm.
Tưởng tượng xem khi trời sáng, rất nhiều tu sĩ và phàm nhân nhìn thấy đám người Tây Đà thái tử lỏa thể bị treo trên cây thì chấn động biết bao, có thể nói chuyện này thành truyện cười lớn nhất thành Tề Lâm. Tây Đà thái tử Vương Khiếu Thiên mất hết mặt mũi, Tây Đà quốc không còn mặt mũi gì.
Tây Đà thái tử không chỉ hận đám Thánh Lão Lục ngứa răng, hận thấu xương, hận không thể bầm thây bọn họ ra, Tây Đà thái tử cũng hận Lý Thất Dạ, Thiết Thụ môn.
Đổi lại trước kia Tây Đà thái tử sớm ũa binh diệt Thiết Thụ môn. Với Tây Đà quốc bọn họ thì Thiết Thụ môn bình thường có là gì? Hủy diệt Thiết Thụ môn dễ như trở bàn tay.
Nhưng mấy ngày nay Tây Đà quốc không rảnh đối phó Thiết Thụ môn, bọn họ bị một đám người tự dưng đòi nợ, nói là Tây Đà quận vương đánh nát bảo bình của cửa hàng bọn họ, thiếu nợ lớn.
Theo lý Tây Đà quận vương Lương Nghĩa Hằng nợ lớn không liên quan gì Tây Đà quốc, không đến lượt hoàng thất trả lại.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook