Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2338
Đệ nhất hung nhân làm chuyện gì ai cũng biết, là dịch với hắn đều lâm vào cảnh bị diệt môn, ngay cả đế thống tiên môn cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả Phi Tiên Giáo cũng dám lưu đày, tiểu bối bọn họ trước mặt đệ nhất hung nhân cũng không tính là thứ gì, muốn giết chết bọn họ cũng dễ dàng như bóp nát sâu kiến mà thôi.
Mọi người đều biết, trước mắt Phi Tiên Giáo lâm thế được xưng vô địch, lần ăn thiệt thòi duy nhất là bị đệ nhất hung nhân lưu đày, đây là chuyện không ai làm được, đệ nhất hung nhân làm được.
Cho nên, không quản Lâm Hạo tự đánh giá mình rất cao, trước mặt đệ nhất hung nhân vẫn bị dọa lùi bước, đệ nhất hung nhân cũng không phải là tồn tại bị tên tuổi Phi Tiên Giáo hù ngã.
- Xem ra, vẫn có người nghe qua tên của ta.
Lý Thất Dạ nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người nơi này nhìn nhau, cho dù là Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo cũng sợ hãi, tuy đạo hạnh của bọn họ rất mạnh, nhưng mà so với Lý Thất Dạ đồ sát Thần Hoàng, lưu đày Phi Tiên Giáo còn kém quá xa.
- So với thái quân các ngươi, vãn bối Dư gia thật sự làm người ta thất vọng.
Lý Thất Dạ nhìn Dư Ngọc Liên, lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đây cũng không phải là Lý Thất Dạ xem nhẹ Dư Ngọc Liên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, năm đó Dư thái quân là tâm phúc, là trọng thần, là mãnh tướng của hắn, nhưng mà so với Dư thái quân lúc còn trẻ, Dư Ngọc Liên còn không bằng một phần mười của nàng, Dư gia không người kế tục, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ lắc đầu tiếc hận.
Dư Ngọc Liên tự nhận là thiên chi kiều nữ, tự nhận có thể sánh vai với Ngọa Long Tuyền, Tử Thúy Ngưng, hôm nay lại bị Lý Thất Dạ nói thấp kém như vậy, chuyện này làm mặt mũi Dư Ngọc Liên không sáng.
- Lý Thất Dạ, tuy ngươi uy hiếp trung tâm vực, nhưng tại Bắc Uông Dương cũng không phải nơi ngươi có thể tùy tiện làm bậy.
Dư Ngọc Liên lạnh giọng nói:
- Tại Bắc Uông Dương, tại thành Phong Văn cũng không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
- Địa phương nào ta không thể muốn làm gì thì làm?
Lý Thất Dạ nhìn qua Dư Ngọc Liên, cười cười, nói ra:
- Là bằng ngươi, hay là bằng Dư gia, hay hoặc là bằng Phi Tiên Giáo? Có thể muốn làm gì thì làm hay không, không phải ngươi có thể nói được, cũng không phải cấp độ như ngươi có thể hiểu.
- Tại Bắc Uông Dương này, trừ Phi Tiên Giáo, còn có Trấn Thiên Hải thành.
Dư Ngọc Liên lạnh lùng nói:
- Còn có Hắc Long quân đoàn!
Những người nơi đây ngừng thở, không ai dám mở miệng nói chuyện, hung danh của đệ nhất hung nhân đã dọa rất nhiều người sợ hãi.
-Lá gan đúng là hơi lớn.
Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Đáng tiếc, quá mức dựa vào uy danh tổ tiên, trở về đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, ngoan ngoãn về nhà diện bích sám hối, có thể ngộ đạo, tương lai tiền đồ vô lượng.
Trong mắt Lý Thất Dạ, Dư Ngọc Liên cũng tốt, Lâm Hạo cũng tốt, tất cả chỉ là thế hệ không nhập lưu, hắn có thể khuyên bảo Dư Ngọc Liên hoàn toàn là vì xem mặt mũi của Dư thái quân, đổi lại là những người khác, hắn cũng lười nhìn nhiều.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dư Ngọc Liên mặt đỏ bừng, trong nội tâm đầy lửa giận, nàng chưa từng bị ai xem nhẹ bao giờ.
- Lý Thất Dạ, ngươi cũng không phải tồn tại vô địch mãi mãi.
Lâm Hạo vững vàng, hắn lạnh lùng nói:
- Đương thời, còn có người có thể đả bại ngươi, có thể dẫm ngươi dưới chân, ngươi không phải trẻ tuổi thiên tài cường đại nhất đương thời.
Lâm Hạo nói như thế, rất nhiều người nơi đây ngừng thở, tất cả mọi người nhìn qua Lý Thất Dạ, tất cả mọi người hiểu Lâm Hạo nói có ý gì.
Nghe Lâm Hạo nói như vậy, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Vậy sao? Ta thật sự muốn biết là ai có thể địch lại ta!
- Đại sư huynh Long Ngạo Thiên của ta!
Lâm Hạo ngạo nghễ nói:
- Ở kiếp này, đại sư huynh của ta chắc chắn sẽ thành Tiên Đế, hắn mới là người vô địch cửu thiên thập địa!
Nói đến đây, hắn đắc ý ra mặt.
Lâm Hạo nói ra lời này, mặc kệ người nơi đây có cái nhìn thế nào với Long Ngạo Thiên, nhưng mà nội tâm không thừa nhận không được, rất nhiều người cho rằng Long Ngạo Thiên là người duy nhất có tư cách tranh phong với đệ nhất hung nhân, nếu như nói phóng nhãn thiên hạ còn có ai có tư cách tranh giành thiên mệnh với đệ nhất hung nhân, đó là không phải Long Ngạo Thiên không ai có thể hơn.
- Long Ngạo Thiên? Chưa từng nghe qua.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói.
Lý Thất Dạ nói ra lời này mọi người đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là một ít tu sĩ trẻ tuổi ái mộ Dư Ngọc Liên, trong lòng âm thầm hoan hô, chỉ có đệ nhất hung nhân mới có thể đánh tan khí diễm của Long Ngạo Thiên, tu sĩ khác chỉ có thể tự hiểu lấy mình.
Nếu đổ thành kẻ khác nói ra lời này sẽ bị mắng là cuồng vọng, nhưng mà đệ nhất hung nhân nói ra lời này biến thành đương nhiên.
Lâm Hạo vốn lấy đại sư huynh làm kiêu ngạo cũng nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra lý do thoái thác, xấu hổ đỏ mặt, vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Long huynh chính là tiên thể đại thành đệ nhất thiên hạ, chỉ độc chiến thiên hạ, trảm năm Thần Hoàng, cho dù Cửu Giới Thần Hoàng cũng không địch lại pháp thuật vô địch của Long huynh.
Thời điểm Lâm Hạo khó chịu, Dư Ngọc Liên lập tức mở miệng biện hộ cho Long Ngạo Thiên, thời điểm nàng nói chiến tích kinh thế của Long Ngạo Thiên, mặt của nàng đỏ rực, xuân quang nhộn nhạo, dung nhan tỏa sáng, nói tới Long Ngạo Thiên với thần thái kiêu ngạo.
Nhìn thấy thần thái Dư Ngọc Liên, Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Ngươi ưa thích Long Ngạo Thiên.
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Dư Ngọc Liên vừa thẹn vừa giận, tức giận nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, tức giận nói. Mặc dù nói là nàng tự nguyện, nhưng mà bị Lý Thất Dạ vạch trần trước mặt mọi người, chuyện này làm nàng thong dong.
Lý Thất Dạ không khỏi cười thoáng một phát, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
- Cũng không biết hắn thích ngươi hay không, nhưng mà cho hắn hắn thích ngươi, chỉ sợ hai người các ngươi không có kết quả tốt. Phi Tiên Giáo không nên xuất thế, không nên gióng trống khua chiêng, lại càng không nên để môn hạ đệ tử tranh giành thiên mệnh với ta, ít nhất là thời đại này không được.
- Phi Tiên Giáo xuất thế hay không thì liên quan gì tới ngươi! Phi Tiên Giáo ta muốn xuất thế thì xuất thế, chỉ cần Phi Tiên Giáo cố tình vấn đỉnh thiên mệnh, truyền nhân Phi Tiên Giáo sẽ thành Tiên Đế!
Lâm Hạo lập tức tức giận, biện hộ tông môn.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhạt nói:
- Bất kể ý tứ lão tổ Phi Tiên Giáo hay là quyết định của truyền nhân Phi Tiên Giáo, có chút chuyện, lúc biết không thể làm như vậy, cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
- Ngươi quá tự tin.
Dư Ngọc Liên lập tức không phục, lạnh giọng nói:
- Long huynh chính là đại thành tiên thể, tinh thông ngũ đế chi thuật, có được đế binh tuyệt thế, đương thời không người có thể địch, chỉ cần hắn ra tay không ai có thể chống lại.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mọi người đều biết, trước mắt Phi Tiên Giáo lâm thế được xưng vô địch, lần ăn thiệt thòi duy nhất là bị đệ nhất hung nhân lưu đày, đây là chuyện không ai làm được, đệ nhất hung nhân làm được.
Cho nên, không quản Lâm Hạo tự đánh giá mình rất cao, trước mặt đệ nhất hung nhân vẫn bị dọa lùi bước, đệ nhất hung nhân cũng không phải là tồn tại bị tên tuổi Phi Tiên Giáo hù ngã.
- Xem ra, vẫn có người nghe qua tên của ta.
Lý Thất Dạ nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả người nơi này nhìn nhau, cho dù là Dư Ngọc Liên cùng Lâm Hạo cũng sợ hãi, tuy đạo hạnh của bọn họ rất mạnh, nhưng mà so với Lý Thất Dạ đồ sát Thần Hoàng, lưu đày Phi Tiên Giáo còn kém quá xa.
- So với thái quân các ngươi, vãn bối Dư gia thật sự làm người ta thất vọng.
Lý Thất Dạ nhìn Dư Ngọc Liên, lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Đây cũng không phải là Lý Thất Dạ xem nhẹ Dư Ngọc Liên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, năm đó Dư thái quân là tâm phúc, là trọng thần, là mãnh tướng của hắn, nhưng mà so với Dư thái quân lúc còn trẻ, Dư Ngọc Liên còn không bằng một phần mười của nàng, Dư gia không người kế tục, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ lắc đầu tiếc hận.
Dư Ngọc Liên tự nhận là thiên chi kiều nữ, tự nhận có thể sánh vai với Ngọa Long Tuyền, Tử Thúy Ngưng, hôm nay lại bị Lý Thất Dạ nói thấp kém như vậy, chuyện này làm mặt mũi Dư Ngọc Liên không sáng.
- Lý Thất Dạ, tuy ngươi uy hiếp trung tâm vực, nhưng tại Bắc Uông Dương cũng không phải nơi ngươi có thể tùy tiện làm bậy.
Dư Ngọc Liên lạnh giọng nói:
- Tại Bắc Uông Dương, tại thành Phong Văn cũng không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
- Địa phương nào ta không thể muốn làm gì thì làm?
Lý Thất Dạ nhìn qua Dư Ngọc Liên, cười cười, nói ra:
- Là bằng ngươi, hay là bằng Dư gia, hay hoặc là bằng Phi Tiên Giáo? Có thể muốn làm gì thì làm hay không, không phải ngươi có thể nói được, cũng không phải cấp độ như ngươi có thể hiểu.
- Tại Bắc Uông Dương này, trừ Phi Tiên Giáo, còn có Trấn Thiên Hải thành.
Dư Ngọc Liên lạnh lùng nói:
- Còn có Hắc Long quân đoàn!
Những người nơi đây ngừng thở, không ai dám mở miệng nói chuyện, hung danh của đệ nhất hung nhân đã dọa rất nhiều người sợ hãi.
-Lá gan đúng là hơi lớn.
Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Đáng tiếc, quá mức dựa vào uy danh tổ tiên, trở về đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, ngoan ngoãn về nhà diện bích sám hối, có thể ngộ đạo, tương lai tiền đồ vô lượng.
Trong mắt Lý Thất Dạ, Dư Ngọc Liên cũng tốt, Lâm Hạo cũng tốt, tất cả chỉ là thế hệ không nhập lưu, hắn có thể khuyên bảo Dư Ngọc Liên hoàn toàn là vì xem mặt mũi của Dư thái quân, đổi lại là những người khác, hắn cũng lười nhìn nhiều.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dư Ngọc Liên mặt đỏ bừng, trong nội tâm đầy lửa giận, nàng chưa từng bị ai xem nhẹ bao giờ.
- Lý Thất Dạ, ngươi cũng không phải tồn tại vô địch mãi mãi.
Lâm Hạo vững vàng, hắn lạnh lùng nói:
- Đương thời, còn có người có thể đả bại ngươi, có thể dẫm ngươi dưới chân, ngươi không phải trẻ tuổi thiên tài cường đại nhất đương thời.
Lâm Hạo nói như thế, rất nhiều người nơi đây ngừng thở, tất cả mọi người nhìn qua Lý Thất Dạ, tất cả mọi người hiểu Lâm Hạo nói có ý gì.
Nghe Lâm Hạo nói như vậy, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Vậy sao? Ta thật sự muốn biết là ai có thể địch lại ta!
- Đại sư huynh Long Ngạo Thiên của ta!
Lâm Hạo ngạo nghễ nói:
- Ở kiếp này, đại sư huynh của ta chắc chắn sẽ thành Tiên Đế, hắn mới là người vô địch cửu thiên thập địa!
Nói đến đây, hắn đắc ý ra mặt.
Lâm Hạo nói ra lời này, mặc kệ người nơi đây có cái nhìn thế nào với Long Ngạo Thiên, nhưng mà nội tâm không thừa nhận không được, rất nhiều người cho rằng Long Ngạo Thiên là người duy nhất có tư cách tranh phong với đệ nhất hung nhân, nếu như nói phóng nhãn thiên hạ còn có ai có tư cách tranh giành thiên mệnh với đệ nhất hung nhân, đó là không phải Long Ngạo Thiên không ai có thể hơn.
- Long Ngạo Thiên? Chưa từng nghe qua.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói.
Lý Thất Dạ nói ra lời này mọi người đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là một ít tu sĩ trẻ tuổi ái mộ Dư Ngọc Liên, trong lòng âm thầm hoan hô, chỉ có đệ nhất hung nhân mới có thể đánh tan khí diễm của Long Ngạo Thiên, tu sĩ khác chỉ có thể tự hiểu lấy mình.
Nếu đổ thành kẻ khác nói ra lời này sẽ bị mắng là cuồng vọng, nhưng mà đệ nhất hung nhân nói ra lời này biến thành đương nhiên.
Lâm Hạo vốn lấy đại sư huynh làm kiêu ngạo cũng nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra lý do thoái thác, xấu hổ đỏ mặt, vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
- Long huynh chính là tiên thể đại thành đệ nhất thiên hạ, chỉ độc chiến thiên hạ, trảm năm Thần Hoàng, cho dù Cửu Giới Thần Hoàng cũng không địch lại pháp thuật vô địch của Long huynh.
Thời điểm Lâm Hạo khó chịu, Dư Ngọc Liên lập tức mở miệng biện hộ cho Long Ngạo Thiên, thời điểm nàng nói chiến tích kinh thế của Long Ngạo Thiên, mặt của nàng đỏ rực, xuân quang nhộn nhạo, dung nhan tỏa sáng, nói tới Long Ngạo Thiên với thần thái kiêu ngạo.
Nhìn thấy thần thái Dư Ngọc Liên, Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Ngươi ưa thích Long Ngạo Thiên.
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Dư Ngọc Liên vừa thẹn vừa giận, tức giận nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, tức giận nói. Mặc dù nói là nàng tự nguyện, nhưng mà bị Lý Thất Dạ vạch trần trước mặt mọi người, chuyện này làm nàng thong dong.
Lý Thất Dạ không khỏi cười thoáng một phát, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
- Cũng không biết hắn thích ngươi hay không, nhưng mà cho hắn hắn thích ngươi, chỉ sợ hai người các ngươi không có kết quả tốt. Phi Tiên Giáo không nên xuất thế, không nên gióng trống khua chiêng, lại càng không nên để môn hạ đệ tử tranh giành thiên mệnh với ta, ít nhất là thời đại này không được.
- Phi Tiên Giáo xuất thế hay không thì liên quan gì tới ngươi! Phi Tiên Giáo ta muốn xuất thế thì xuất thế, chỉ cần Phi Tiên Giáo cố tình vấn đỉnh thiên mệnh, truyền nhân Phi Tiên Giáo sẽ thành Tiên Đế!
Lâm Hạo lập tức tức giận, biện hộ tông môn.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhạt nói:
- Bất kể ý tứ lão tổ Phi Tiên Giáo hay là quyết định của truyền nhân Phi Tiên Giáo, có chút chuyện, lúc biết không thể làm như vậy, cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
- Ngươi quá tự tin.
Dư Ngọc Liên lập tức không phục, lạnh giọng nói:
- Long huynh chính là đại thành tiên thể, tinh thông ngũ đế chi thuật, có được đế binh tuyệt thế, đương thời không người có thể địch, chỉ cần hắn ra tay không ai có thể chống lại.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook