Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2314
- Còn muốn tiếp tục không? Ta không có vấn đề, ngươi có thể tiếp tục hung hăng càn quấy, tiếp tục liều lĩnh, tiếp tục thi triển uy phong của Dư gia, mang tên tuổi lão tổ mẫu của mình ra dọa người... Ta hiện tại có thời gian, ta lại muốn nghe ngươi mang tên tuổi lão tổ mẫu của mình ra hù dọa kẻ khác như thế nào. Đương nhiên, ngươi mang tên tuổi lão tổ mẫu của mình ra dọa một lần, ta sẽ giẫm nát một khối xương trên người của ngươi Yên tâm, ta là người rất có kỹ thuật, cho dù đạp nát toàn bộ xương cốt toàn thân của ngươi, ngươi vẫn sẽ sống, ngươi yên tâm, ngươi không chết được đâu.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn từ trên cao xuống Dư Triển, dường như tiếp theo hắn sẽ giẫm nát một khối xương trên người Dư Triển.
Sau khi đánh giá Lý Thất Dạ, Dư Triển cảm thấy sởn hết gai ốc, toàn thân run rẩy không dứt, vào thời điểm này hắn thật sự sợ hãi, trong ánh mắt Lý Thất Dạ, hắn nhìn thấy hàn quang lạnh giá, giống như lọt vào trong hầm băng, có một cảm giác tuyệt vọng, thời điểm Lý Thất Dạ đánh giá hắn chẳng khác gì ác ma đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
- Ngươi, ngươi, ngươi có bản lĩnh liền giết ta đi.
Lúc này Dư Triển cũng mạnh miệng, lớn tiếng nói. Trên thực tế lời của hắn lúc này không mang theo chút lực lượng nào, trong lời nói không còn mang theo kiệt ngạo bất tuân, hoàn toàn là lời lẽ bi ai.
- Giết ngươi?
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Giết ngươi còn dễ hơn cả giết con kiến, ngươi cảm thấy ta sẽ chú ý thi thể một con kiến dính dưới chân sao? Tối đa cũng chỉ cần chà vào đống cỏ là xông.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ nói như thế, Dư Triển run rẩy, toàn thân lạnh giá, lúc này, hắn muốn mạnh miệng nhưng hắn thật sự sợ Lý Thất Dạ rồi, lúc này đang tè ra quần.
- Nhưng mà, ta sẽ không giết ngươi.
Lý Thất Dạ cười cười, thần thái quan sát Dư Triển rất lãnh đạm.
Sau khi nghe được câu này, Dư Triển mới buông lỏng một hơi, hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn, lúc này hắn cảm thấy còn sống thật tốt.
- Ta sẽ không giết ngươi, không bởi vì sao cả, chỉ vì ta muốn làm cho ngươi biết, người Dư gia biết rõ.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Về sau đệ tử Dư gia gặp được ta, tốt nhất quỳ nói chuyện với ta, đây là vinh hạnh của các ngươi.
- Ngươi ——
Nghe lời nhục mạ của Lý Thất D, Dư Triển vừa sợ vừa giận, nhưng mà hắn đã quá sợ hãi, Lý Thất Dạ nói cái gì, hắn cũng không dám tranh luận.
Lý Thất Dạ lúc này thu hồi chân giẫm lên người Dư Triển, đá hắn qua một bên, lãnh đạm nói:
- Chạy trở về Dư phủ, thứcvề sau thức thời kẹp đuôi làm người, bằng không ta sớm muộn gì cũng giẫm đầu chó của ngươi nhão nhoẹt!
Nói xong xoay người rời đi.
- Ngươi, ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta, ta, ta sẽ báo thù...
Sau khi Lý Thất Dạ quay người rời khỏi, Dư Triển bị nhục nhã như vậy không thể nuốt được cục tức này, hắn nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Nhưng mà thời điểm Lý Thất Dạ xoay người lại, Dư Triển lập tức ngậm miệng lại, toàn thân run rẩy, những lời đằng sau hắn không dám nói nữa, hắn đang lùi ra phía sau, đang muốn chạy trốn thật xa.
- Ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ lắc đầu, ngu xuẩn là không có thuốc chữa, hắn cũng lười quan tâm tới, lập tức xoay người rời đi.
Dư Triển chỉ có thể đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời khỏi nơi này, hiện tại hắn không còn dũng khí tiếp tục nói thêm câu nào khác, hắn thật sự bị Lý Thất Dạ dọa sợ, nếu như lại bị Lý Thất Dạ dọa một lần, nói không chừng sẽ đái ra quần.
Về phần Khổng Tước Minh Vương cũng không nói lời nào, nhân vật như Dư Triển căn bản không lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ muốn giết hắn, cho dù có trăm Dư Triển cũng không đủ giết.
Lý Thất Dạ không hề để ý tới Dư Triển, lại cùng Khổng Tước Minh Vương trở lại thành Minh Châu.
Khổng Tước Minh Vương ở khu vực trung ương thành Minh Châu, đây cũng là nơi của các thành chủ thành Minh Châu ở lại, mà trung ương thành Minh Châu. nhưng gây chú ý cho người ta nhất không phải phủ đệ thành Minh Châu, mà là Minh Châu Tháp.
Minh Châu Tháp, nó được xây dựng tại khu vực trung ương của thành Minh Châu, cũng nằm ở khu vực trên đường trung tâm thành Minh Châu, cả tòa Minh Châu Tháp cao vút trong mây, thậm chí có thể nói Minh Châu Tháp là kiến trúc cao nhất thành Minh Châu..
Minh Châu Tháp phong cách cổ xưa, không có quá nhiều trang trí, nó nó do dừng khối đá xanh tạo thành, mà ở đỉnh cao nhất Minh Châu Tháp là một viên châu cực lớn, viên châu ám tro, giống như một khối đá.
Nói thật ra, thời điểm có rất nhiều người nhìn thấy Minh Châu Tháp, đều không rõ tại sao lại đặt tên là Minh Châu Tháp, trong đó có nhiều vấn đề cần suy nghĩ, cái tên Minh Châu Tháp phải là bảo tháp tỏa ra hào quang sáng ngời, nhưng mà tòa Minh Châu Tháp lại ảm đạm vô quang, hoàn toàn không hợp với cái tên này.
Hơn nữa cho tới nay không có ai biết lai lịch của Minh Châu Tháp, không quản là người ở lại thành Minh Châu lâu nhất cũng không rõ là vì sao.
Trong trí nhớ cư dân thành Minh Châu, dường như từ ngày đầu tiên xây dựng, Minh Châu Tháp đang ở chỗ này, dường như, có thời điểm thành Minh Châu chính là Minh Châu Tháp.
Thậm chí có lão nhân nói, Minh Châu Tháp được xây dựng còn lâu hơn cả thành Minh Châu, thời điểm chưa có thành Minh Châu, Minh Châu Tháp đã sừng sững ở đó..
Về phần cách nói này là thật hay giả thì không có ai biết.
Lý Thất Dạ đứng trước Minh Châu Tháp, Lý Thất Dạ nhìn qua Minh Châu Tháp cao vút trong mây. qua một hồi lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Ngươi trèo lên qua Minh Châu Tháp chưa?
- Trèo lên rất nhiều lần.
Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Thánh tổ từng nói, Minh Châu Tháp có đại ảo diệu.
- Nhưng, ngươi không thể tìm hiểu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói..
Khổng Tước Minh Vương cũng ngẩng đầu nhìn qua Minh Châu Tháp, qua trong chốc lát, nàng lúc này mới lắc đầu, nói ra:
- Minh Châu Tháp, áo nghĩa như biển, đứng trên đó có cảm giác như giọt nước trong biển cả mà thôi, không có ý nghĩa, không biết nên bắt đầu từ đâu, nên ra tay thế nào.
Lý Thất Dạ chỉ tươi cười nhàn nhạt, nói:
- Vạn sự khởi đầu nan mà thôi, cho dù là biển cả mênh mông, cho dù là áo nghĩa vô tận, tất cả đều có điểm khởi đầu. Đi từng bước một, đi từ chậm suy nghĩ, tại sao đến ngàn dặm, tất cả đều là từng bước đi lên đỉnh tháp, dùng tư thái thành kính nhất đi lên trên, đi thẳng đến đỉnh tháp, một lần không được, lần thứ hai, lần thứ hai không được, vậy thì lần thứ ba... tất cả chỉ cần bền lòng vững trí mà thôi.
- Đi từng bước lên đỉnh tháp?
Khổng Tước Minh Vương cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nàng lập tức nhìn qua đỉnh tháp, bởi vì nàng từng nghe thánh tổ từng nói qua, Minh Châu Tháp quý giá nhất chính là ở đỉnh tháp.
- Thế gian làm gì có làu các xây dựng trên không trung.
Quan sát thần thái của Khổng Tước Minh Vương, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Đúng vậy, uy lực của Minh Châu Tháp nằm ở đỉnh tháp, nhưng mà không có toàn bộ Minh Châu Tháp chèo chống, đỉnh tháp cũng chỉ là một viên cầu mà thôi.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn từ trên cao xuống Dư Triển, dường như tiếp theo hắn sẽ giẫm nát một khối xương trên người Dư Triển.
Sau khi đánh giá Lý Thất Dạ, Dư Triển cảm thấy sởn hết gai ốc, toàn thân run rẩy không dứt, vào thời điểm này hắn thật sự sợ hãi, trong ánh mắt Lý Thất Dạ, hắn nhìn thấy hàn quang lạnh giá, giống như lọt vào trong hầm băng, có một cảm giác tuyệt vọng, thời điểm Lý Thất Dạ đánh giá hắn chẳng khác gì ác ma đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
- Ngươi, ngươi, ngươi có bản lĩnh liền giết ta đi.
Lúc này Dư Triển cũng mạnh miệng, lớn tiếng nói. Trên thực tế lời của hắn lúc này không mang theo chút lực lượng nào, trong lời nói không còn mang theo kiệt ngạo bất tuân, hoàn toàn là lời lẽ bi ai.
- Giết ngươi?
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Giết ngươi còn dễ hơn cả giết con kiến, ngươi cảm thấy ta sẽ chú ý thi thể một con kiến dính dưới chân sao? Tối đa cũng chỉ cần chà vào đống cỏ là xông.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ nói như thế, Dư Triển run rẩy, toàn thân lạnh giá, lúc này, hắn muốn mạnh miệng nhưng hắn thật sự sợ Lý Thất Dạ rồi, lúc này đang tè ra quần.
- Nhưng mà, ta sẽ không giết ngươi.
Lý Thất Dạ cười cười, thần thái quan sát Dư Triển rất lãnh đạm.
Sau khi nghe được câu này, Dư Triển mới buông lỏng một hơi, hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn, lúc này hắn cảm thấy còn sống thật tốt.
- Ta sẽ không giết ngươi, không bởi vì sao cả, chỉ vì ta muốn làm cho ngươi biết, người Dư gia biết rõ.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Về sau đệ tử Dư gia gặp được ta, tốt nhất quỳ nói chuyện với ta, đây là vinh hạnh của các ngươi.
- Ngươi ——
Nghe lời nhục mạ của Lý Thất D, Dư Triển vừa sợ vừa giận, nhưng mà hắn đã quá sợ hãi, Lý Thất Dạ nói cái gì, hắn cũng không dám tranh luận.
Lý Thất Dạ lúc này thu hồi chân giẫm lên người Dư Triển, đá hắn qua một bên, lãnh đạm nói:
- Chạy trở về Dư phủ, thứcvề sau thức thời kẹp đuôi làm người, bằng không ta sớm muộn gì cũng giẫm đầu chó của ngươi nhão nhoẹt!
Nói xong xoay người rời đi.
- Ngươi, ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta, ta, ta sẽ báo thù...
Sau khi Lý Thất Dạ quay người rời khỏi, Dư Triển bị nhục nhã như vậy không thể nuốt được cục tức này, hắn nhìn Lý Thất Dạ nói ra.
Nhưng mà thời điểm Lý Thất Dạ xoay người lại, Dư Triển lập tức ngậm miệng lại, toàn thân run rẩy, những lời đằng sau hắn không dám nói nữa, hắn đang lùi ra phía sau, đang muốn chạy trốn thật xa.
- Ngu xuẩn!
Lý Thất Dạ lắc đầu, ngu xuẩn là không có thuốc chữa, hắn cũng lười quan tâm tới, lập tức xoay người rời đi.
Dư Triển chỉ có thể đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời khỏi nơi này, hiện tại hắn không còn dũng khí tiếp tục nói thêm câu nào khác, hắn thật sự bị Lý Thất Dạ dọa sợ, nếu như lại bị Lý Thất Dạ dọa một lần, nói không chừng sẽ đái ra quần.
Về phần Khổng Tước Minh Vương cũng không nói lời nào, nhân vật như Dư Triển căn bản không lọt vào pháp nhãn của Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ muốn giết hắn, cho dù có trăm Dư Triển cũng không đủ giết.
Lý Thất Dạ không hề để ý tới Dư Triển, lại cùng Khổng Tước Minh Vương trở lại thành Minh Châu.
Khổng Tước Minh Vương ở khu vực trung ương thành Minh Châu, đây cũng là nơi của các thành chủ thành Minh Châu ở lại, mà trung ương thành Minh Châu. nhưng gây chú ý cho người ta nhất không phải phủ đệ thành Minh Châu, mà là Minh Châu Tháp.
Minh Châu Tháp, nó được xây dựng tại khu vực trung ương của thành Minh Châu, cũng nằm ở khu vực trên đường trung tâm thành Minh Châu, cả tòa Minh Châu Tháp cao vút trong mây, thậm chí có thể nói Minh Châu Tháp là kiến trúc cao nhất thành Minh Châu..
Minh Châu Tháp phong cách cổ xưa, không có quá nhiều trang trí, nó nó do dừng khối đá xanh tạo thành, mà ở đỉnh cao nhất Minh Châu Tháp là một viên châu cực lớn, viên châu ám tro, giống như một khối đá.
Nói thật ra, thời điểm có rất nhiều người nhìn thấy Minh Châu Tháp, đều không rõ tại sao lại đặt tên là Minh Châu Tháp, trong đó có nhiều vấn đề cần suy nghĩ, cái tên Minh Châu Tháp phải là bảo tháp tỏa ra hào quang sáng ngời, nhưng mà tòa Minh Châu Tháp lại ảm đạm vô quang, hoàn toàn không hợp với cái tên này.
Hơn nữa cho tới nay không có ai biết lai lịch của Minh Châu Tháp, không quản là người ở lại thành Minh Châu lâu nhất cũng không rõ là vì sao.
Trong trí nhớ cư dân thành Minh Châu, dường như từ ngày đầu tiên xây dựng, Minh Châu Tháp đang ở chỗ này, dường như, có thời điểm thành Minh Châu chính là Minh Châu Tháp.
Thậm chí có lão nhân nói, Minh Châu Tháp được xây dựng còn lâu hơn cả thành Minh Châu, thời điểm chưa có thành Minh Châu, Minh Châu Tháp đã sừng sững ở đó..
Về phần cách nói này là thật hay giả thì không có ai biết.
Lý Thất Dạ đứng trước Minh Châu Tháp, Lý Thất Dạ nhìn qua Minh Châu Tháp cao vút trong mây. qua một hồi lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Ngươi trèo lên qua Minh Châu Tháp chưa?
- Trèo lên rất nhiều lần.
Khổng Tước Minh Vương nói ra:
- Thánh tổ từng nói, Minh Châu Tháp có đại ảo diệu.
- Nhưng, ngươi không thể tìm hiểu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói..
Khổng Tước Minh Vương cũng ngẩng đầu nhìn qua Minh Châu Tháp, qua trong chốc lát, nàng lúc này mới lắc đầu, nói ra:
- Minh Châu Tháp, áo nghĩa như biển, đứng trên đó có cảm giác như giọt nước trong biển cả mà thôi, không có ý nghĩa, không biết nên bắt đầu từ đâu, nên ra tay thế nào.
Lý Thất Dạ chỉ tươi cười nhàn nhạt, nói:
- Vạn sự khởi đầu nan mà thôi, cho dù là biển cả mênh mông, cho dù là áo nghĩa vô tận, tất cả đều có điểm khởi đầu. Đi từng bước một, đi từ chậm suy nghĩ, tại sao đến ngàn dặm, tất cả đều là từng bước đi lên đỉnh tháp, dùng tư thái thành kính nhất đi lên trên, đi thẳng đến đỉnh tháp, một lần không được, lần thứ hai, lần thứ hai không được, vậy thì lần thứ ba... tất cả chỉ cần bền lòng vững trí mà thôi.
- Đi từng bước lên đỉnh tháp?
Khổng Tước Minh Vương cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nàng lập tức nhìn qua đỉnh tháp, bởi vì nàng từng nghe thánh tổ từng nói qua, Minh Châu Tháp quý giá nhất chính là ở đỉnh tháp.
- Thế gian làm gì có làu các xây dựng trên không trung.
Quan sát thần thái của Khổng Tước Minh Vương, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Đúng vậy, uy lực của Minh Châu Tháp nằm ở đỉnh tháp, nhưng mà không có toàn bộ Minh Châu Tháp chèo chống, đỉnh tháp cũng chỉ là một viên cầu mà thôi.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook