Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2193
Phanh —— một tiếng thật lớn, trong nháy mắt Trấn Thiên Ấn bị nứt vỡ, thân thể Mộng Trấn Thiên bị quyền pháp này đánh rơi thẳng xuống chiến đài cổ xưa, hắn nặng nề nện lên chiến đài, trên chiến đài đã xuất hiện cái hố lớn, dường như chỉ kém một chút thân thể Mộng Trấn Thiên đã đục lỗ xuyên qua chiến đài cổ xưa này.
Thời điểm tất cả tu sĩ nhìn rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn cả thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Thậm chí tất cả tu sĩ cũng không dám hô hấp, giống như có lực lượng nào đó đã bóp chặt yết hầu của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu tu sĩ cường giả chấn động nói không nên lời, nhưng mà nói không ra lời thật lâu, thậm chí ngay cả thét chói tai cũng không được, tất cả mọi người đã không cách nào hình dung tâm tình bản thân vào lúc này nữa.
Cho dù bạch bào chiến tướng vô cùng tin tưởng sư tôn cũng phải biến sắc, không thể không lui ra phía sau vài bước, trong mắt hắn, trừ hoành kích Tiên Đế xuất thế, nếu không thế gian này sư tôn hắn vô địch.
Nhưng mà giờ này khắc này, sư tôn của hắn bị đánh rơi từ không trung xuống, nặng nề đụng vào chiến đài cổ xưa, cảnh này đã đánh nát tự tin của bạch bào chiến tướng, đây quả thực là đạp nát địa vị của Mộng Trấn Thiên trong suy nghĩ của hắn.
Nếu là chuyện này đặt ở trước kia, nó là chuyện không có khả năng, nhưng mà vào hôm nay bạch bào chiến tướng đã tận mắt nhìn thấy cảnh này, đối với hắn mà nói đây là chuyện khó mà hình dung nổi.
Không chỉ bạch bào chiến tướng chấn động cả kinh như thế, tất cả tu sĩ nơi này đều bị chấn động được nói không ra lời, đặc biệt là những người từ trước tới nay vẫn ủng hộ Mộng Trấn Thiên, hiện tại bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Ầm ầm, tiếng nổ vang lên, Mộng Trấn Thiên lao ra khỏi cái động, bộ dáng cực kỳ chật vật, vết máu loang lổ, đây là lần chật vật nhất sau khi hắn thành danh tới nay.
- Tốt, tốt, tốt, đủ cường đại.
Mộng Trấn Thiên tiến lên một bước, hai mắt của hắn tỏa ra hào quang sáng ngời, thập phần chói mắt, cho dù toàn thân hắn vết máu loang lổ, nhưng mà sắc mặt của hắn vô cùng hưng phấn, huyết khí trùng thiên, chiến ý lăng lệ!
Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên vẻ mặt hưng phấn, huyết khí trùng thiên, những tu sĩ cường giả ủng hộ Mộng Trấn Thiên âm thầm buông lỏng một hơi, không khỏi thì thào nói:
- Mộng Trấn Thiên chính là Mộng Trấn Thiên!
Đối với những người ủng hộ Mộng Trấn Thiên mà nói, chỉ cần Mộng Trấn Thiên còn sống, như vậy sẽ có cơ hội, hắn cho dù cường đại thế nào, chỉ cần còn sống thì còn cơ hội.
Trên thực tế sau khi đạt tới cảnh giới này, thất bại cũng không phải chuyện đáng xấu hổ, tranh giành thiên mệnh vẫn luôn tàn khốc như thế, bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm thất bại qua, cho dù là Tiên Đế lúc còn trẻ vẫn thất bại.
- Lý Thất Dạ, không hổ danh xưng hung nhân, đương thời trẻ tuổi cũng chỉ có hắn có tư cách tranh giành thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên, tại Thiên Linh Giới, nếu có thế hệ trẻ đánh bại Mộng Trấn Thiên, đó cũng chỉ có Lý Thất Dạ.
Có một ít tu sĩ cường giả nhìn thấy cảnh này, lập tức nói nhỏ.
Trước kia, Lý Thất Dạ với tư cách một nhân tộc, đã từng bị vô số người khinh bỉ, lại có quá nhiều người khinh thường hắn, vô số cường giả Thiên Linh Giới xem ra, Nhân tộc căn bản không có tư cách tranh giành thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên.
Nhưng mà Lý Thất Dạ dùng thực lực chứng minh hắn vô địch, trên con đường hắn đi, thần cản sát thần, ma ngăn đồ ma, những kẻ từng khinh bỉ hắn lúc trước đã biến thành bội phục và sùng bái hắn.
Đây là tu sĩ giới, tôn kính cùng sùng bái không phải dựa vào miệng nói là được, không thể nói khoác là xong, là dựa vào nắm đấm đánh ra, chỉ cần ngươi đầy đủ cường đại, quản chi ngươi là chủng tộc nào, chỉ cần đánh cho người ta phục là đủ rồi.
- Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi.
Nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Mộng Trấn Thiên chậm rãi nói ra, ánh mắt của hắn thập phần thâm thúy, thâm bất khả trắc, hai mắt của hắn lúc này bắn ra hào quang, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
- Ngươi vẫn đánh giá thấp ta.
Lý Thất Dạ thập phần tùy ý cười cười, nói ra:
- Ngươi còn có thủ đoạn gì cứ thi triển ra đi, bằng không sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Lời này cũng rất tùy ý, nhưng mà khí phách trùng thiên, bình thường hắn đã vô cùng bá đạo, bây giờ bất luận kẻ nào nghe cũng phải hít thở không thông.
Hiện tại cũng không có kẻ nào nói Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy, không có người nào nói Lý Thất Dạ cuồng vọng, tất cả mọi người nghe Lý Thất Dạ nói lời này, đó là đương nhiên, hắn đã hoàn toàn có tư cách đó.
Nói Mộng Trấn Thiên không còn cơ hội, đây là bá đạo cỡ nào, trên đời này không có bao nhiêu người có tư cách như thế.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra, tất cả mọi người đã cho rằng là đương nhiên, hoàn toàn không khó nghe chút nào cả, nó rất tự nhiên giống như tất cả phải là như thế.
Oanh —— một tiếng thật lớn, Lý Thất Dạ chậm rãi giơ tay phải lên, vào thời điểm này tay phải của hắn chấn động, mười quyền hợp nhất vẫn còn, một quyền này dung hợp Kim Cương Bất Diệt Quyền, Nộ Tiên Phách Quyền, Trấn Ngục Thần Quyền, Phá Khung Phủ Quyền, Trú Thiên Quyền, Thái Dương Quyền, Thôn Thiên Ma Quyền, Hư Vô Quyền, Phi Tiên Quyền, Thánh Tuyền Quyền!
Nhìn qua tay phải Lý Thất Dạ, nhìn qua mười quyền hợp nhất, bất kể là ai, nội tâm người đó xiết chặc, lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn qua mười quyền hợp nhất như vậy, không biết có bao nhiêu người hai chân nhũn ra, đứng cũng không vững.
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng một chút, nếu như một quyền này đánh lên người mình, không cần bao nhiêu uy lực, kẻ đó sẽ bị nện thành thịt vụn, thậm chí ngay cả thịt vụn cũng không còn, sẽ tiêu tán theo gió.
Trên thực tế, nhìn mười quyền hợp nhất của Lý Thất Dạ, Mộng Trấn Thiên cũng chấn động, quản chi hắn là người kiến thức uyên bác, quản chi hắn có tuyệt học bách gia trong tay, hắn nhìn không ra Lý Thất Dạ sử dụng quyền gì, đây là công pháp gì, đây là tuyệt học gì.
Đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, ít nhất trong các công pháp hắn từng biết không có quyền pháp của Lý Thất Dạ, nhưng đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, thế gian còn có bao nhiêu công pháp hắn không biết, không nghe thấy chứ?
Nếu như quyền pháp này không tồn tại trên thế gian, vậy ý nghĩa đây là quyền pháp tuyệt thế vô song do Lý Thất Dạ sáng chế, nghĩ đến Lý Thất Dạ sáng chế quyền pháp phá tan thần thông đắc ý —— Trấn Thiên Ấn! Chuyện này làm Mộng Trấn Thiên hít thở không thông, kết quả như vậy, chuyện này nói rõ đại đạo áo nghĩa, Lý Thất Dạ đã vượt qua Mộng Trấn Thiên hắn rồi.
Vừa có suy nghĩ này, nó đã làm nội tâm Mộng Trấn Thiên hít thở không thông, cho dù đạo hạnh Lý Thất Dạ không cường đại bằng hắn, nhưng trên đại đạo đã vượt xa hắn, siêu việt hắn!
Lúc này ánh mắt Mộng Trấn Thiên trở nên rét lạnh, Lý Thất Dạ chưa trừ, hắn kiếp này sẽ thất trong tay đối thủ, tường vân thiên mệnh cũng không tới phiên hắn.
- Tốt, vậy để ta lãnh giáo quyền pháp của ngươi một chút.
Mộng Trấn Thiên lúc này quát lên, Thiên Chiếu của hắn xuất hiện.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thời điểm tất cả tu sĩ nhìn rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn cả thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở.
Thậm chí tất cả tu sĩ cũng không dám hô hấp, giống như có lực lượng nào đó đã bóp chặt yết hầu của mọi người.
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết bao nhiêu tu sĩ cường giả chấn động nói không nên lời, nhưng mà nói không ra lời thật lâu, thậm chí ngay cả thét chói tai cũng không được, tất cả mọi người đã không cách nào hình dung tâm tình bản thân vào lúc này nữa.
Cho dù bạch bào chiến tướng vô cùng tin tưởng sư tôn cũng phải biến sắc, không thể không lui ra phía sau vài bước, trong mắt hắn, trừ hoành kích Tiên Đế xuất thế, nếu không thế gian này sư tôn hắn vô địch.
Nhưng mà giờ này khắc này, sư tôn của hắn bị đánh rơi từ không trung xuống, nặng nề đụng vào chiến đài cổ xưa, cảnh này đã đánh nát tự tin của bạch bào chiến tướng, đây quả thực là đạp nát địa vị của Mộng Trấn Thiên trong suy nghĩ của hắn.
Nếu là chuyện này đặt ở trước kia, nó là chuyện không có khả năng, nhưng mà vào hôm nay bạch bào chiến tướng đã tận mắt nhìn thấy cảnh này, đối với hắn mà nói đây là chuyện khó mà hình dung nổi.
Không chỉ bạch bào chiến tướng chấn động cả kinh như thế, tất cả tu sĩ nơi này đều bị chấn động được nói không ra lời, đặc biệt là những người từ trước tới nay vẫn ủng hộ Mộng Trấn Thiên, hiện tại bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Ầm ầm, tiếng nổ vang lên, Mộng Trấn Thiên lao ra khỏi cái động, bộ dáng cực kỳ chật vật, vết máu loang lổ, đây là lần chật vật nhất sau khi hắn thành danh tới nay.
- Tốt, tốt, tốt, đủ cường đại.
Mộng Trấn Thiên tiến lên một bước, hai mắt của hắn tỏa ra hào quang sáng ngời, thập phần chói mắt, cho dù toàn thân hắn vết máu loang lổ, nhưng mà sắc mặt của hắn vô cùng hưng phấn, huyết khí trùng thiên, chiến ý lăng lệ!
Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên vẻ mặt hưng phấn, huyết khí trùng thiên, những tu sĩ cường giả ủng hộ Mộng Trấn Thiên âm thầm buông lỏng một hơi, không khỏi thì thào nói:
- Mộng Trấn Thiên chính là Mộng Trấn Thiên!
Đối với những người ủng hộ Mộng Trấn Thiên mà nói, chỉ cần Mộng Trấn Thiên còn sống, như vậy sẽ có cơ hội, hắn cho dù cường đại thế nào, chỉ cần còn sống thì còn cơ hội.
Trên thực tế sau khi đạt tới cảnh giới này, thất bại cũng không phải chuyện đáng xấu hổ, tranh giành thiên mệnh vẫn luôn tàn khốc như thế, bao nhiêu thiên tài kinh tài tuyệt diễm thất bại qua, cho dù là Tiên Đế lúc còn trẻ vẫn thất bại.
- Lý Thất Dạ, không hổ danh xưng hung nhân, đương thời trẻ tuổi cũng chỉ có hắn có tư cách tranh giành thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên, tại Thiên Linh Giới, nếu có thế hệ trẻ đánh bại Mộng Trấn Thiên, đó cũng chỉ có Lý Thất Dạ.
Có một ít tu sĩ cường giả nhìn thấy cảnh này, lập tức nói nhỏ.
Trước kia, Lý Thất Dạ với tư cách một nhân tộc, đã từng bị vô số người khinh bỉ, lại có quá nhiều người khinh thường hắn, vô số cường giả Thiên Linh Giới xem ra, Nhân tộc căn bản không có tư cách tranh giành thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên.
Nhưng mà Lý Thất Dạ dùng thực lực chứng minh hắn vô địch, trên con đường hắn đi, thần cản sát thần, ma ngăn đồ ma, những kẻ từng khinh bỉ hắn lúc trước đã biến thành bội phục và sùng bái hắn.
Đây là tu sĩ giới, tôn kính cùng sùng bái không phải dựa vào miệng nói là được, không thể nói khoác là xong, là dựa vào nắm đấm đánh ra, chỉ cần ngươi đầy đủ cường đại, quản chi ngươi là chủng tộc nào, chỉ cần đánh cho người ta phục là đủ rồi.
- Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi.
Nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Mộng Trấn Thiên chậm rãi nói ra, ánh mắt của hắn thập phần thâm thúy, thâm bất khả trắc, hai mắt của hắn lúc này bắn ra hào quang, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
- Ngươi vẫn đánh giá thấp ta.
Lý Thất Dạ thập phần tùy ý cười cười, nói ra:
- Ngươi còn có thủ đoạn gì cứ thi triển ra đi, bằng không sẽ không có cơ hội nữa đâu.
Lời này cũng rất tùy ý, nhưng mà khí phách trùng thiên, bình thường hắn đã vô cùng bá đạo, bây giờ bất luận kẻ nào nghe cũng phải hít thở không thông.
Hiện tại cũng không có kẻ nào nói Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy, không có người nào nói Lý Thất Dạ cuồng vọng, tất cả mọi người nghe Lý Thất Dạ nói lời này, đó là đương nhiên, hắn đã hoàn toàn có tư cách đó.
Nói Mộng Trấn Thiên không còn cơ hội, đây là bá đạo cỡ nào, trên đời này không có bao nhiêu người có tư cách như thế.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra, tất cả mọi người đã cho rằng là đương nhiên, hoàn toàn không khó nghe chút nào cả, nó rất tự nhiên giống như tất cả phải là như thế.
Oanh —— một tiếng thật lớn, Lý Thất Dạ chậm rãi giơ tay phải lên, vào thời điểm này tay phải của hắn chấn động, mười quyền hợp nhất vẫn còn, một quyền này dung hợp Kim Cương Bất Diệt Quyền, Nộ Tiên Phách Quyền, Trấn Ngục Thần Quyền, Phá Khung Phủ Quyền, Trú Thiên Quyền, Thái Dương Quyền, Thôn Thiên Ma Quyền, Hư Vô Quyền, Phi Tiên Quyền, Thánh Tuyền Quyền!
Nhìn qua tay phải Lý Thất Dạ, nhìn qua mười quyền hợp nhất, bất kể là ai, nội tâm người đó xiết chặc, lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn qua mười quyền hợp nhất như vậy, không biết có bao nhiêu người hai chân nhũn ra, đứng cũng không vững.
Tất cả mọi người có thể tưởng tượng một chút, nếu như một quyền này đánh lên người mình, không cần bao nhiêu uy lực, kẻ đó sẽ bị nện thành thịt vụn, thậm chí ngay cả thịt vụn cũng không còn, sẽ tiêu tán theo gió.
Trên thực tế, nhìn mười quyền hợp nhất của Lý Thất Dạ, Mộng Trấn Thiên cũng chấn động, quản chi hắn là người kiến thức uyên bác, quản chi hắn có tuyệt học bách gia trong tay, hắn nhìn không ra Lý Thất Dạ sử dụng quyền gì, đây là công pháp gì, đây là tuyệt học gì.
Đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, ít nhất trong các công pháp hắn từng biết không có quyền pháp của Lý Thất Dạ, nhưng đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, thế gian còn có bao nhiêu công pháp hắn không biết, không nghe thấy chứ?
Nếu như quyền pháp này không tồn tại trên thế gian, vậy ý nghĩa đây là quyền pháp tuyệt thế vô song do Lý Thất Dạ sáng chế, nghĩ đến Lý Thất Dạ sáng chế quyền pháp phá tan thần thông đắc ý —— Trấn Thiên Ấn! Chuyện này làm Mộng Trấn Thiên hít thở không thông, kết quả như vậy, chuyện này nói rõ đại đạo áo nghĩa, Lý Thất Dạ đã vượt qua Mộng Trấn Thiên hắn rồi.
Vừa có suy nghĩ này, nó đã làm nội tâm Mộng Trấn Thiên hít thở không thông, cho dù đạo hạnh Lý Thất Dạ không cường đại bằng hắn, nhưng trên đại đạo đã vượt xa hắn, siêu việt hắn!
Lúc này ánh mắt Mộng Trấn Thiên trở nên rét lạnh, Lý Thất Dạ chưa trừ, hắn kiếp này sẽ thất trong tay đối thủ, tường vân thiên mệnh cũng không tới phiên hắn.
- Tốt, vậy để ta lãnh giáo quyền pháp của ngươi một chút.
Mộng Trấn Thiên lúc này quát lên, Thiên Chiếu của hắn xuất hiện.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook