Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2122
- Thế gian thực sự như vậy thứ đồ vật đó sao? Thật sự là trời xanh có mắt?
Diệp Tiểu Tiểu nghe nói như vậy, lập tức hiếu kỳ, hỏi một câu.
- Trời xanh có mắt hay không ta không biết.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa ta cũng không tin ông trời có mắt, ta chỉ tin tưởng trời đất chứng giám.
- Có gì khác nhau sao?
Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
- Thiên địa cũng tốt, trời xanh cũng được, đều là như nhau cả, chúng đều là pháp tắc cả mà.
- Không, thiên địa và trời xanh là hai việc khác nhau.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Trời xanh có mắt, nghe nói qua thì buồn cười, lão tặc thiên khống chế sinh tử vạn vật. Chỉ có trời đất chứng giám mới có thể chính thức truyền thừa xuống, bất luận thế giới cải biến thế nào, chỉ có trời đất chứng giám là tồn tại.
- Thế cái gì mới là trời đất chứng giám
Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ, trời đất chứng giám, trong ấn tượng của rất nhiều người chỉ là một câu nói mà thôi.
Đối với vân đề của Diệp Tiểu Tiểu, Lý Thất Dạ cũng không trả lời, hắn nhìn qua rất xa, rất xa, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu đi lên phía trước, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu đi vào một nơi, nơi này cực kỳ thần kỳ.
Dường như nơi này là nơi cao nhất của thế giới, dường như nó cũng giống như cửu thiên thập địa, như vậy đứng ở nơi này có cảm giác giơ tay là có thể hái sao.
Ở chỗ này tinh không sáng chói, ngôi sao bày ra, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, thập phần đồ sộ, đứng ở dưới trời sao này có cảm giác si mê.
Chính là trên bầu trời sao này, ở đây thò tay là có thể hái sao, ở chỗ này có mười hai tòa cung điện cực lớn.
Mười hai toà cung điện cực lớn làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi, mười hai toà cung điện này nói là cung điện, không bằng nói là đại thành mới đúng.
Nếu như cung điện lớn như thế mở ra, chỉ sợ một tòa cung điện có thể dung nạp hơn mười vạn người, hoặc mỗi một cung điện có thể chứa nạp một thế giới.
Mười hai cung điện này lơ lửng trên tinh không, nhìn qua thập phần rung động, nhìn qua cực kỳ đồ sộ, dường như cung điện này là của tiên nhân trong truyền thuyết.
Hơn nữa mười hai toà cung điện cực lớn này là vàng ròng, cả tòa cung điện là hoàng kim chế tạo thành, nhìn qua tràn ngập hấp dẫn, làm cho tim người ta đập thình thịch.
Mười hai toà cung điện dùng một trận pháp nào đó bày ra, khí thế cực kỳ rộng rãi, nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu không cách nào nhìn ra huyền cơ trong đó được.
- Đây là nơi tiên nhân ở lại sao?
Nhìn thấy mười hai tòa cung điện hùng vĩ như vậy nằm trên tinh không, Diệp Tiểu Tiểu rung động, lúc này tò mò hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Thế giới có tiên nhân hay không thì ta không rõ ràng, nhưng nơi này tuyệt đối không có tiên nhân ở lại.
Lý Thất Dạ nói xong, mang theo Diệp Tiểu Tiểu xuyên qua mười hai tòa cung điện trên tinh không này.
Mười hai toà cung điện dùng một loại trận pháp nào đó khiến người ta nhìn không ra, Lý Thất Dạ dẫn Diệp Tiểu Tiểu xuyên qua mười hai toà cung điện, phía sau mười hai toà cung điện có khu đất trống.
Mà khu đất trống nhỏ này dường như không có gì thu hút, ít nhất là so với mười hai cung điện bốn phía thì khu đất trống này bị người ta xem nhẹ.
Trên khu đất trống nhỏ này có ao nước, cái ao này sắp sửa khô cạn, bởi vì nước cạn tới mu bàn tay, nhìn qua nó chẳng khác gì vũng nước nhỏ cả.
Bên cạnh ao nước nhỏ này có một cây khô nhỏ bé, mà cây khô này cao tới giữa gối Lý Thất Dạ, cành khô chỉ bằng ngón tay.
Cây khô nho nhỏ này đã sớm chết héo rồi, tuy trên cành khô vẫn còn treo lá cây, nhưng mà những lá cây này đã chết hết rồi.
Nhìn qua ao nước nhỏ trước mặt, cây khô nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt Lý Thất Dạ, thì thào nói:
- Vô thượng chi địa, không hổ là nơi ta tốn hao vô số tâm huyết.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ có thần thái như vậy, Diệp Tiểu Tiểu lập tức hiểu Lý Thất Dạ cố ý đi tới nơi này.
Nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu nhìn chung quanh chẳng có bất cứ thứ gì đáng giá cả, bất luận là ao nước nhỏ bé kia hay là cây khô kia, đều quá bình thường, căn bản không phải bảo địa gì.
- Nơi này có bảo vật sao?
Không phải Diệp Tiểu Tiểu không tin Lý Thất Dạ, mà là trước mặt quá mức bình thường chẳng có gì lạ cả, nó quá mức bình thường, bất luận kẻ nào tới đây cũng không lưu ý nơi này.
- Đâu chỉ có bảo vật nha.
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn nhàn nhã nói ra. Hắn lúc này là bộ dáng nắm chắc thẳng lợi trong tay, dường như tất cả vẫn nằm trong tính toán của hắn.
- Bảo vật ở nơi nào sao?
Diệp Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn quanh một phen, căn bản không thấy có cái gì trân quý cả, bởi vì nơi này chẳng có gì đặc biệt.
- Có nhiều thứ không phải mắt phàm có thể nhìn thấy được. Huyền diệu trong đó cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng cần cảm nhận từ thời đại này qua thời đại khác mới biết.
Lý Thất Dạ cười cười.
Trên thực tế nơi này hắn cũng từng cân nhắc thật lâu, trong năm tháng dài dằng dặc hắn vẫn không hiểu rõ, thẳng tới càng về sau, hắn đạt được cổ hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự thì hắn mới hiểu được huyền cơ chính thức trong đó.
Tuy trong năm tháng dài dằng dặc, Lý Thất Dạ biết rõ, nơi này không thể dùng mắt thường mà quan sát, nó có dấu bí mật kinh thiên, là đồ vật thế gian khó tìm.
Nhưng mà bởi vì không biết bắt đầu từ nơi nào, Lý Thất Dạ không hiểu rõ huyền cơ chân chính của nó, hắn chỉ biết đồ vật này cực kỳ trân quý mà thôi.
Về sau hắn hiểu ra, hắn mới biết trân quý trong đó là thế nào! Nơi trước mắt cực kỳ bình thường, nhưng mà nó là một trong các nguyên nhân Lý Thất Dạ đến Thiên Linh Giới này.
Đương nhiên bất luận Diệp Tiểu Tiểu nhìn thế nào cugnx không nhìn rõ huyền cơ trong đó, đó cũng không phải Diệp Tiểu Tiểu không đủ thông minh, bởi vì trân quý trong đó cho dù Tiên Đế tự mình giá lâm cũng phải lưu ý vài lần mới biết.
- Ngươi đứng ở một bên nhìn đi.
Lý Thất Dạ phân phó Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
Diệp Tiểu Tiểu không nói hai lời, đứng ở một bên, đưa mắt nhìn qua ao nước nhỏ xa xa.
Lúc này Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, đứng ở trong ao nước nước, nước ai chỉ ngập tới mu bàn chân của Lý Thất Dạ mà thôi.
"Ông" một tiếng vang lên, vào lúc này Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, vào thời điểm này, mệnh cung tứ tượng bày ra, Sinh Mệnh Chi Thụ, tính mạng hồng lô, tính mạng chi trụ, Sinh Mệnh Chi Tuyền, một khi dmệnh cung tứ tượng bay ra, chúng bao lấy ao nhỏ này.
Sinh Mệnh Chi Thụ giống như cắm rễ ở nơi này; Sinh Mệnh Chi Tuyền làm nơi này hóa thành dòng suối; tính mạng hồng lô khảm vào nơi đây, bản thân nó giống như hóa thành núi lửa; về phần tính mạng chi trụ, nó trực tiếp cắm vào trong, nó giống như muốn thông thiên.
- Bắt đầu!
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhảy lên một cái, "Oanh" một tiếng, huyết khí xông lên trời, vào lúc này huyết khí kinh khủng của Lý Thất Dạ chia ra làm bốn, phân biệt đầu nhập Sinh Mệnh Chi Thụ, tính mạng chi trụ, tính mạng hồng lô, Sinh Mệnh Chi Tuyền.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Diệp Tiểu Tiểu nghe nói như vậy, lập tức hiếu kỳ, hỏi một câu.
- Trời xanh có mắt hay không ta không biết.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa ta cũng không tin ông trời có mắt, ta chỉ tin tưởng trời đất chứng giám.
- Có gì khác nhau sao?
Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
- Thiên địa cũng tốt, trời xanh cũng được, đều là như nhau cả, chúng đều là pháp tắc cả mà.
- Không, thiên địa và trời xanh là hai việc khác nhau.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Trời xanh có mắt, nghe nói qua thì buồn cười, lão tặc thiên khống chế sinh tử vạn vật. Chỉ có trời đất chứng giám mới có thể chính thức truyền thừa xuống, bất luận thế giới cải biến thế nào, chỉ có trời đất chứng giám là tồn tại.
- Thế cái gì mới là trời đất chứng giám
Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ, trời đất chứng giám, trong ấn tượng của rất nhiều người chỉ là một câu nói mà thôi.
Đối với vân đề của Diệp Tiểu Tiểu, Lý Thất Dạ cũng không trả lời, hắn nhìn qua rất xa, rất xa, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu đi lên phía trước, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu đi vào một nơi, nơi này cực kỳ thần kỳ.
Dường như nơi này là nơi cao nhất của thế giới, dường như nó cũng giống như cửu thiên thập địa, như vậy đứng ở nơi này có cảm giác giơ tay là có thể hái sao.
Ở chỗ này tinh không sáng chói, ngôi sao bày ra, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, thập phần đồ sộ, đứng ở dưới trời sao này có cảm giác si mê.
Chính là trên bầu trời sao này, ở đây thò tay là có thể hái sao, ở chỗ này có mười hai tòa cung điện cực lớn.
Mười hai toà cung điện cực lớn làm cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi, mười hai toà cung điện này nói là cung điện, không bằng nói là đại thành mới đúng.
Nếu như cung điện lớn như thế mở ra, chỉ sợ một tòa cung điện có thể dung nạp hơn mười vạn người, hoặc mỗi một cung điện có thể chứa nạp một thế giới.
Mười hai cung điện này lơ lửng trên tinh không, nhìn qua thập phần rung động, nhìn qua cực kỳ đồ sộ, dường như cung điện này là của tiên nhân trong truyền thuyết.
Hơn nữa mười hai toà cung điện cực lớn này là vàng ròng, cả tòa cung điện là hoàng kim chế tạo thành, nhìn qua tràn ngập hấp dẫn, làm cho tim người ta đập thình thịch.
Mười hai toà cung điện dùng một trận pháp nào đó bày ra, khí thế cực kỳ rộng rãi, nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu không cách nào nhìn ra huyền cơ trong đó được.
- Đây là nơi tiên nhân ở lại sao?
Nhìn thấy mười hai tòa cung điện hùng vĩ như vậy nằm trên tinh không, Diệp Tiểu Tiểu rung động, lúc này tò mò hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Thế giới có tiên nhân hay không thì ta không rõ ràng, nhưng nơi này tuyệt đối không có tiên nhân ở lại.
Lý Thất Dạ nói xong, mang theo Diệp Tiểu Tiểu xuyên qua mười hai tòa cung điện trên tinh không này.
Mười hai toà cung điện dùng một loại trận pháp nào đó khiến người ta nhìn không ra, Lý Thất Dạ dẫn Diệp Tiểu Tiểu xuyên qua mười hai toà cung điện, phía sau mười hai toà cung điện có khu đất trống.
Mà khu đất trống nhỏ này dường như không có gì thu hút, ít nhất là so với mười hai cung điện bốn phía thì khu đất trống này bị người ta xem nhẹ.
Trên khu đất trống nhỏ này có ao nước, cái ao này sắp sửa khô cạn, bởi vì nước cạn tới mu bàn tay, nhìn qua nó chẳng khác gì vũng nước nhỏ cả.
Bên cạnh ao nước nhỏ này có một cây khô nhỏ bé, mà cây khô này cao tới giữa gối Lý Thất Dạ, cành khô chỉ bằng ngón tay.
Cây khô nho nhỏ này đã sớm chết héo rồi, tuy trên cành khô vẫn còn treo lá cây, nhưng mà những lá cây này đã chết hết rồi.
Nhìn qua ao nước nhỏ trước mặt, cây khô nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt Lý Thất Dạ, thì thào nói:
- Vô thượng chi địa, không hổ là nơi ta tốn hao vô số tâm huyết.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ có thần thái như vậy, Diệp Tiểu Tiểu lập tức hiểu Lý Thất Dạ cố ý đi tới nơi này.
Nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu nhìn chung quanh chẳng có bất cứ thứ gì đáng giá cả, bất luận là ao nước nhỏ bé kia hay là cây khô kia, đều quá bình thường, căn bản không phải bảo địa gì.
- Nơi này có bảo vật sao?
Không phải Diệp Tiểu Tiểu không tin Lý Thất Dạ, mà là trước mặt quá mức bình thường chẳng có gì lạ cả, nó quá mức bình thường, bất luận kẻ nào tới đây cũng không lưu ý nơi này.
- Đâu chỉ có bảo vật nha.
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn nhàn nhã nói ra. Hắn lúc này là bộ dáng nắm chắc thẳng lợi trong tay, dường như tất cả vẫn nằm trong tính toán của hắn.
- Bảo vật ở nơi nào sao?
Diệp Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn quanh một phen, căn bản không thấy có cái gì trân quý cả, bởi vì nơi này chẳng có gì đặc biệt.
- Có nhiều thứ không phải mắt phàm có thể nhìn thấy được. Huyền diệu trong đó cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng cần cảm nhận từ thời đại này qua thời đại khác mới biết.
Lý Thất Dạ cười cười.
Trên thực tế nơi này hắn cũng từng cân nhắc thật lâu, trong năm tháng dài dằng dặc hắn vẫn không hiểu rõ, thẳng tới càng về sau, hắn đạt được cổ hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự thì hắn mới hiểu được huyền cơ chính thức trong đó.
Tuy trong năm tháng dài dằng dặc, Lý Thất Dạ biết rõ, nơi này không thể dùng mắt thường mà quan sát, nó có dấu bí mật kinh thiên, là đồ vật thế gian khó tìm.
Nhưng mà bởi vì không biết bắt đầu từ nơi nào, Lý Thất Dạ không hiểu rõ huyền cơ chân chính của nó, hắn chỉ biết đồ vật này cực kỳ trân quý mà thôi.
Về sau hắn hiểu ra, hắn mới biết trân quý trong đó là thế nào! Nơi trước mắt cực kỳ bình thường, nhưng mà nó là một trong các nguyên nhân Lý Thất Dạ đến Thiên Linh Giới này.
Đương nhiên bất luận Diệp Tiểu Tiểu nhìn thế nào cugnx không nhìn rõ huyền cơ trong đó, đó cũng không phải Diệp Tiểu Tiểu không đủ thông minh, bởi vì trân quý trong đó cho dù Tiên Đế tự mình giá lâm cũng phải lưu ý vài lần mới biết.
- Ngươi đứng ở một bên nhìn đi.
Lý Thất Dạ phân phó Diệp Tiểu Tiểu nói ra.
Diệp Tiểu Tiểu không nói hai lời, đứng ở một bên, đưa mắt nhìn qua ao nước nhỏ xa xa.
Lúc này Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, đứng ở trong ao nước nước, nước ai chỉ ngập tới mu bàn chân của Lý Thất Dạ mà thôi.
"Ông" một tiếng vang lên, vào lúc này Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, vào thời điểm này, mệnh cung tứ tượng bày ra, Sinh Mệnh Chi Thụ, tính mạng hồng lô, tính mạng chi trụ, Sinh Mệnh Chi Tuyền, một khi dmệnh cung tứ tượng bay ra, chúng bao lấy ao nhỏ này.
Sinh Mệnh Chi Thụ giống như cắm rễ ở nơi này; Sinh Mệnh Chi Tuyền làm nơi này hóa thành dòng suối; tính mạng hồng lô khảm vào nơi đây, bản thân nó giống như hóa thành núi lửa; về phần tính mạng chi trụ, nó trực tiếp cắm vào trong, nó giống như muốn thông thiên.
- Bắt đầu!
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhảy lên một cái, "Oanh" một tiếng, huyết khí xông lên trời, vào lúc này huyết khí kinh khủng của Lý Thất Dạ chia ra làm bốn, phân biệt đầu nhập Sinh Mệnh Chi Thụ, tính mạng chi trụ, tính mạng hồng lô, Sinh Mệnh Chi Tuyền.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook