Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1897
Vô Cấu Tam Tông bọn hắn tuy rằng từng bị người được xưng là có được tiên thể thuật tối đa truyền thừa, nhưng là, bọn hắn lại mất đi một kiện đồ vật trọng yếu nhất tiên thể kích!
Truy Phong Kích, đây là tiên thể kích Vô Cấu Tiên Đế sáng tạo ra, nó từng được xưng là một kích cường đại nhất của Vô Cấu Tông.
Nhưng là, về sau Truy Phong Kích của Vô Cấu Tông lại thất truyền, về phần "Truy Phong Kích" là vì sao bị thất truyền, Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi đám hậu bối như vậy đã nói không được rõ ràng.
Mặc dù như thế, Vô Cấu Tam Tông đệ tử tại du lịch thiên hạ thời điểm, một mực đều tại lưu ý bất cứ dấu vết nào cùng với "Truy phong kích" có quan hệ lưu lại, nhưng là, Vô Cấu Tam Tông vẫn như cũ không thể tìm về Truy Phong Kích.
Bây giờ nghe đến Lý Thất Dạ vừa nói, chuyện này làm sao không khiến cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi vừa mừng vừa sợ đây này.
- Vô Cấu Tam Tông Truy Phong Kích thật sự là ở Cốt Hải?
Liễu Như Yên tú mục không khỏi mở rõ ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ là mỉm cười, không nói gì.
Liễu Như Yên phục hồi tinh thần lại, tự tay đem trà thơm nâng đến bên miệng Lý Thất Dạ, lần này không chỉ là tự tay vì Lý Thất Dạ dâng trà, Trác Kiếm Thi cũng ôn nhu vì Lý Thất Dạ đấm lưng bóp vai.
Lý Thất Dạ nhìn một chút Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên, không khỏi lộ ra dáng tươi cười, nói ra:
- Về Truy Phong Kích của Vô Cấu Tam Tông các ngươi nha, thật là có khả năng đã rơi xuống trong Cốt Hải?
- Khả năng nhiều đến bao nhiêu?
Cho dù là Trác Kiếm Thi vẫn luôn đoan trang ung dung lúc này đều khống chế không được, vội vàng hỏi nói.
Lý Thất Dạ nhấp một ngụm trà thơm, ho khan một tiếng, vừa cười vừa nói:
- Tiểu nữ nhân, không cần khẩn trương như thế, ta đã đều nói như thế, cái kia đã nói lên khả năng rất lớn rất lớn, cho dù không phải một trăm phần trăm, vậy cũng tám chín phần mười. . .
Nói đến đây, Lý Thất Dạ đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhảy lên thoáng một phát, nhìn xem bên ngoài không nói gì.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi các nàng giật mình thoáng một phát, nhưng là, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại. Hai người bọn họ đều là cường giả chân chính, các nàng cũng không khỏi nhìn nhau, cũng không khỏi hướng tới bên ngoài nhìn một chút.
- Trốn ở bên dưới là ai, lăn đi lên cho bổn cô nương.
Liễu Như Yên ánh mắt phát lạnh, ngưng mắt nhìn dưới thuyền, lạnh lùng nói.
Trác Kiếm Thi cũng là ngưng mắt nhìn bên ngoài, bởi vì nàng cũng đồng dạng phát hiện có người trốn ở chỗ tối dưới mạn thuyền.
Liễu Như Yên vừa nói dứt lời, chỗ tối dưới mạn thuyền có một bóng người leo ra, sau khi bò ra, hắn có chút run rẩy đi tới.
Đây là một Lão Nhân, Lão Nhân này ăn mặc một thân áo bào xám. Thân hình Lão Nhân tuy rằng không phải đặc biệt cao lớn, nhưng là, đôi cánh tay lại thập phần tráng kiện hữu lực. Đôi cánh tay của hắn hình như là Cầu Long chi thủ, đôi cánh tay tràn ngập lực lượng.
Đôi cánh tay như vậy, lại để cho người nhìn xem, cũng không khỏi tin tưởng cánh tay này tuyệt đối là có lực lượng chuyển núi dời biển. Đôi cánh tay như thế tuyệt đối là lực lớn vô cùng.
Nhưng mà càng hấp dẫn người chú mục không phải đôi cánh tay của Lão Nhân này, mà là trên vai hắn khiêng một cỗ hòm quan tài bằng gỗ. Đây là mộc quan thoạt nhìn khá bình thường, bất quá mặt trên điêu khắc vô số phù văn.
Cánh tay cường tráng hữu lực của Lão Nhân là gắt gao khiêng cỗ mộc quan này, tựa hồ đây là mộc quan hình như là tuyệt thế trân bảo nào đó.
Đồng thời, Lão Nhân này toàn thân là vết máu loang lổ, trên người có không ít miệng vết thương, có đao kiếm tổn thương. Cũng có tổn thương do mũi tên, thậm chí còn có đoạn tiễn y nguyên cắm ở trên người hắn.
Lão Nhân là một vị Nhân Tộc. Hắn nhìn thấy một Nhân Tộc như Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, Lão Nhân không khỏi vui vẻ, lảo đảo đi tới. Hai chân hắn mềm nhũn, đã quỳ gối xuống bong thuyền.
- Công tử, công tử, xin hãy cứu ta.
Lão Nhân nói xong lời này. Có chút thở dốc, tựa hồ nói xong lời này cũng đã dùng không ít lực lượng của hắn.
Đột nhiên toát ra một Lão Nhân đến, trên bờ vai còn khiêng một cỗ mộc quan, toàn thân vết thương đột ngột chạy đến cầu cứu, chỉ cần là người có chút lý tính, cũng sẽ không thu lưu người như vậy.
Hai người Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi không khỏi nhìn nhau, các nàng cũng không khỏi nhìn Lão Nhân trước mắt này.
Lý Thất Dạ cũng là đồng dạng nhìn xem Lão Nhân, càng nói đúng ra, Lý Thất Dạ đang nhìn xem cỗ mộc quan khiêng ở trên vai hắn. Ánh mắt của Lý Thất Dạ bị cỗ mộc quan này hấp dẫn thật sâu, tựa hồ trong mộc quan này chứa đựng tuyệt thế trân bảo, tựa hồ trong mộc quan này chứa đựng là tuyệt thế mỹ nữ nào đó.
Nay khi ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi vào trên cỗ mộc quan này đã thật lâu không có rời khỏi.
Đúng vào lúc này, cự thuyền của Liễu Như Yên các nàng chậm rãi dừng lại. Điều này lại để cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi không khỏi nhíu mày một chút, cũng biết có chuyện muốn phát sinh.
- Như thế nào dừng lại.
Liễu Như Yên nhíu lại lông mày, phân phó nói.
- Hồi bẩm tông chủ, chiến hạm của Đế Giải Bá Chủ đang ở phía trước, hắn thỉnh cầu lên thuyền.
Lái thuyền đệ tử vội vàng hướng Liễu Như Yên báo cáo nói.
- Đế Giải Bá Chủ!
Nghe danh tự này cho dù là Trác Kiếm Thi đều nhíu mày một chút, nói ra:
- Tiếng xấu của hắn sớm đã tại bên ngoài.
Nói đến đây, Trác Kiếm Thi cũng không khỏi liếc mắt nhìn Lão Nhân quỳ ở nơi đó, mà Lão Nhân quỳ ở nơi đó vừa nghe đến danh tự "Đế Giải Bá Chủ". Thân thể rõ ràng cứng đờ, thậm chí là run rẩy. Tuy rằng hắn tận lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn là không thể gạt được ánh mắt của Trác Kiếm Thi, Liễu Như Yên các nàng.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không có làm ra quyết định, ánh mắt của các nàng đều rơi vào trên người Lý Thất Dạ, không hề nghi ngờ, các nàng đều đang đợi Lý Thất Dạ đến định đoạt.
Một hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi trở lại cái ghế, lười biếng nói:
- Cứ lại để cho hắn lên đây đi.
- Thả hắn đi lên.
Liễu Như Yên thấy Lý Thất Dạ đáp ứng, lập tức phân phó đệ tử nói ra.
- Công tử, ngươi, ngươi cứu cứu ta, niệm tại tình nghĩa đồng tộc, cứu già trẻ một mạng.
Lão Nhân nghe được Đế Giải Bá Chủ muốn tới, cũng gấp tới vội vã kêu to, hắn là bị dọa đến không nhẹ.
Lý Thất Dạ chỉ là cười cười, lại không thấy đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt, chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hết sức cảm thấy hứng thú nhìn xem Lão Nhân.
Sau một lát, một người leo lên cự thuyền, người này còn chưa đi tới, đã là ở trên boong thuyền hiện ra bóng dáng cực lớn, trong nháy mắt, một người đàn ông cực kỳ khôi ngô đi tới.
Hán tử kia đi tới, cả người có một cổ Vương Bá khí tức, hắn giống như là Bá Vương bễ nghễ bát phương. Hán tử kia ăn mặc một thân nhanh y, toàn thân cơ bắp nổi lên, cả tràn ngập lực lượng, đặc biệt là khi hắn nắm chặt quyền đầu, toàn thân ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Truy Phong Kích, đây là tiên thể kích Vô Cấu Tiên Đế sáng tạo ra, nó từng được xưng là một kích cường đại nhất của Vô Cấu Tông.
Nhưng là, về sau Truy Phong Kích của Vô Cấu Tông lại thất truyền, về phần "Truy Phong Kích" là vì sao bị thất truyền, Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi đám hậu bối như vậy đã nói không được rõ ràng.
Mặc dù như thế, Vô Cấu Tam Tông đệ tử tại du lịch thiên hạ thời điểm, một mực đều tại lưu ý bất cứ dấu vết nào cùng với "Truy phong kích" có quan hệ lưu lại, nhưng là, Vô Cấu Tam Tông vẫn như cũ không thể tìm về Truy Phong Kích.
Bây giờ nghe đến Lý Thất Dạ vừa nói, chuyện này làm sao không khiến cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi vừa mừng vừa sợ đây này.
- Vô Cấu Tam Tông Truy Phong Kích thật sự là ở Cốt Hải?
Liễu Như Yên tú mục không khỏi mở rõ ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ là mỉm cười, không nói gì.
Liễu Như Yên phục hồi tinh thần lại, tự tay đem trà thơm nâng đến bên miệng Lý Thất Dạ, lần này không chỉ là tự tay vì Lý Thất Dạ dâng trà, Trác Kiếm Thi cũng ôn nhu vì Lý Thất Dạ đấm lưng bóp vai.
Lý Thất Dạ nhìn một chút Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên, không khỏi lộ ra dáng tươi cười, nói ra:
- Về Truy Phong Kích của Vô Cấu Tam Tông các ngươi nha, thật là có khả năng đã rơi xuống trong Cốt Hải?
- Khả năng nhiều đến bao nhiêu?
Cho dù là Trác Kiếm Thi vẫn luôn đoan trang ung dung lúc này đều khống chế không được, vội vàng hỏi nói.
Lý Thất Dạ nhấp một ngụm trà thơm, ho khan một tiếng, vừa cười vừa nói:
- Tiểu nữ nhân, không cần khẩn trương như thế, ta đã đều nói như thế, cái kia đã nói lên khả năng rất lớn rất lớn, cho dù không phải một trăm phần trăm, vậy cũng tám chín phần mười. . .
Nói đến đây, Lý Thất Dạ đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhảy lên thoáng một phát, nhìn xem bên ngoài không nói gì.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi các nàng giật mình thoáng một phát, nhưng là, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại. Hai người bọn họ đều là cường giả chân chính, các nàng cũng không khỏi nhìn nhau, cũng không khỏi hướng tới bên ngoài nhìn một chút.
- Trốn ở bên dưới là ai, lăn đi lên cho bổn cô nương.
Liễu Như Yên ánh mắt phát lạnh, ngưng mắt nhìn dưới thuyền, lạnh lùng nói.
Trác Kiếm Thi cũng là ngưng mắt nhìn bên ngoài, bởi vì nàng cũng đồng dạng phát hiện có người trốn ở chỗ tối dưới mạn thuyền.
Liễu Như Yên vừa nói dứt lời, chỗ tối dưới mạn thuyền có một bóng người leo ra, sau khi bò ra, hắn có chút run rẩy đi tới.
Đây là một Lão Nhân, Lão Nhân này ăn mặc một thân áo bào xám. Thân hình Lão Nhân tuy rằng không phải đặc biệt cao lớn, nhưng là, đôi cánh tay lại thập phần tráng kiện hữu lực. Đôi cánh tay của hắn hình như là Cầu Long chi thủ, đôi cánh tay tràn ngập lực lượng.
Đôi cánh tay như vậy, lại để cho người nhìn xem, cũng không khỏi tin tưởng cánh tay này tuyệt đối là có lực lượng chuyển núi dời biển. Đôi cánh tay như thế tuyệt đối là lực lớn vô cùng.
Nhưng mà càng hấp dẫn người chú mục không phải đôi cánh tay của Lão Nhân này, mà là trên vai hắn khiêng một cỗ hòm quan tài bằng gỗ. Đây là mộc quan thoạt nhìn khá bình thường, bất quá mặt trên điêu khắc vô số phù văn.
Cánh tay cường tráng hữu lực của Lão Nhân là gắt gao khiêng cỗ mộc quan này, tựa hồ đây là mộc quan hình như là tuyệt thế trân bảo nào đó.
Đồng thời, Lão Nhân này toàn thân là vết máu loang lổ, trên người có không ít miệng vết thương, có đao kiếm tổn thương. Cũng có tổn thương do mũi tên, thậm chí còn có đoạn tiễn y nguyên cắm ở trên người hắn.
Lão Nhân là một vị Nhân Tộc. Hắn nhìn thấy một Nhân Tộc như Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, Lão Nhân không khỏi vui vẻ, lảo đảo đi tới. Hai chân hắn mềm nhũn, đã quỳ gối xuống bong thuyền.
- Công tử, công tử, xin hãy cứu ta.
Lão Nhân nói xong lời này. Có chút thở dốc, tựa hồ nói xong lời này cũng đã dùng không ít lực lượng của hắn.
Đột nhiên toát ra một Lão Nhân đến, trên bờ vai còn khiêng một cỗ mộc quan, toàn thân vết thương đột ngột chạy đến cầu cứu, chỉ cần là người có chút lý tính, cũng sẽ không thu lưu người như vậy.
Hai người Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi không khỏi nhìn nhau, các nàng cũng không khỏi nhìn Lão Nhân trước mắt này.
Lý Thất Dạ cũng là đồng dạng nhìn xem Lão Nhân, càng nói đúng ra, Lý Thất Dạ đang nhìn xem cỗ mộc quan khiêng ở trên vai hắn. Ánh mắt của Lý Thất Dạ bị cỗ mộc quan này hấp dẫn thật sâu, tựa hồ trong mộc quan này chứa đựng tuyệt thế trân bảo, tựa hồ trong mộc quan này chứa đựng là tuyệt thế mỹ nữ nào đó.
Nay khi ánh mắt của Lý Thất Dạ rơi vào trên cỗ mộc quan này đã thật lâu không có rời khỏi.
Đúng vào lúc này, cự thuyền của Liễu Như Yên các nàng chậm rãi dừng lại. Điều này lại để cho Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi không khỏi nhíu mày một chút, cũng biết có chuyện muốn phát sinh.
- Như thế nào dừng lại.
Liễu Như Yên nhíu lại lông mày, phân phó nói.
- Hồi bẩm tông chủ, chiến hạm của Đế Giải Bá Chủ đang ở phía trước, hắn thỉnh cầu lên thuyền.
Lái thuyền đệ tử vội vàng hướng Liễu Như Yên báo cáo nói.
- Đế Giải Bá Chủ!
Nghe danh tự này cho dù là Trác Kiếm Thi đều nhíu mày một chút, nói ra:
- Tiếng xấu của hắn sớm đã tại bên ngoài.
Nói đến đây, Trác Kiếm Thi cũng không khỏi liếc mắt nhìn Lão Nhân quỳ ở nơi đó, mà Lão Nhân quỳ ở nơi đó vừa nghe đến danh tự "Đế Giải Bá Chủ". Thân thể rõ ràng cứng đờ, thậm chí là run rẩy. Tuy rằng hắn tận lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn là không thể gạt được ánh mắt của Trác Kiếm Thi, Liễu Như Yên các nàng.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không có làm ra quyết định, ánh mắt của các nàng đều rơi vào trên người Lý Thất Dạ, không hề nghi ngờ, các nàng đều đang đợi Lý Thất Dạ đến định đoạt.
Một hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi trở lại cái ghế, lười biếng nói:
- Cứ lại để cho hắn lên đây đi.
- Thả hắn đi lên.
Liễu Như Yên thấy Lý Thất Dạ đáp ứng, lập tức phân phó đệ tử nói ra.
- Công tử, ngươi, ngươi cứu cứu ta, niệm tại tình nghĩa đồng tộc, cứu già trẻ một mạng.
Lão Nhân nghe được Đế Giải Bá Chủ muốn tới, cũng gấp tới vội vã kêu to, hắn là bị dọa đến không nhẹ.
Lý Thất Dạ chỉ là cười cười, lại không thấy đáp ứng, nhưng cũng không có cự tuyệt, chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hết sức cảm thấy hứng thú nhìn xem Lão Nhân.
Sau một lát, một người leo lên cự thuyền, người này còn chưa đi tới, đã là ở trên boong thuyền hiện ra bóng dáng cực lớn, trong nháy mắt, một người đàn ông cực kỳ khôi ngô đi tới.
Hán tử kia đi tới, cả người có một cổ Vương Bá khí tức, hắn giống như là Bá Vương bễ nghễ bát phương. Hán tử kia ăn mặc một thân nhanh y, toàn thân cơ bắp nổi lên, cả tràn ngập lực lượng, đặc biệt là khi hắn nắm chặt quyền đầu, toàn thân ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook