Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1713
- Được rồi, vậy hãy để cho ta lãnh giáo đại đạo vô thượng không ai bì nổi của ngươi.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi nói ra.
- Mục Thiếu Đế lui ra!
Thấy Mục Thiếu Đế muốn chiến một trận với Tiêu Thanh Thiên, Lý Thất Dạ phân phó nói.
- Đại nhân --
Mục Thiếu Đế giật mình, lúc này nói ra.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, cho dù tái chiến mấy ngàn chiêu cũng chỉ lãng phí thời gian.
Lý Thất Dạ nói:
- Hắn đã có người đối phó rồi.
- Đáng tiếc, Tiêu Thanh Thiên, trước khi ngươi chết ta không thể tái chiến với ngươi một hồi, điều này thật sự là quá tiếc nuối.
Mục Thiếu Đế nhìn qua đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, tiếc nuối lắc đầu nói ra.
Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Thanh Thiên phát lạnh, ánh mắt của hắn nhìn lên người Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn giống như xuyên qua vạn giới, nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Tôn giá chính là đương thời trẻ tuổi đệ nhất nhân Lý Thất Dạ đúng không?
- Đúng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn Tiêu Thanh Thiên, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không nên tới chọc ta!
Tiêu Thanh Thiên nhìn qua Lý Thất Dạ, trầm mặc một chút, nói ra:
- Trận chiến ngày hôm nay, là Đạp Không Sơn không địch lại, Đạp Không Sơn có thể rời đi, ấn oán giữa ngươi và Đạp Không Sơn sẽ bỏ qua.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên nói ra lời này lập tức làm cho người ta động dung, đây chính là đệ nhất chiến tướng, nhưng mà hắn tâm chí cao ngạo, hắn cả đời chỉ phục Đạp Không Tiên Đế, thật không ngờ hôm nay hắn lại chịu thua.
- Đáng tiếc, đã trễ.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu, nói ra:
- Nếu như ngươi ngay từ đầu các ngươi có giác ngộ như thế, Đạp Không Sơn còn có thể may mắn sống sót, đáng tiếc, trễ.
Tiêu Thanh Thiên lập tức ánh mắt mãnh liệt, khí thế tăng lên tới mức đáng sợ, thiên địa cũng run rẩy, hắn lạnh lùng nói:
- Tôn giá, hôm nay ta chỉ muốn mọi người không tổn thất quá mức mà thôi, Tiêu Thanh Thiên ta không phải loại người sợ phiền phức, huống chi, hôm nay tới đây không chỉ có Đạp Không Sơn!
- Ta biết rõ, còn có Phi Tiên Giáo!
Lý Thất Dạ không để trong lòng, chỉ cười lên, nói ra:
- Đáng tiếc ngươi cũng tốt, Phi Tiên Giáo cũng được, ta căn bản không để trong lòng, trừ phi Đạp Không Tiên Đế còn sống, nếu không hôm nay ai tới cũng không được.
- Cho dù là Đạp Không Tiên Đế đến, hôm nay ta cũng sẽ đánh giết hắn tại chỗ này!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ mãnh liệt, lộ ra sát cơ vô cùng đáng sợ, vào thời khắc này, bất kể là ai trong lòng cũng phát lạnh, tất cả mọi người có một loại ảo giác, dường như hung vật ngủ say muôn đời sắp tỉnh lại, nếu nó tỉnh lại thì Tiên Đế cũng phải run rẩy!
- Hắn không nên là địch với ta!
Ánh mắt Lý Thất Dạ thoáng cái trở nên cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho Thần Hoàng sợ hãi.
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm cho tất cả mọi người hít thở không thông, tất cả mọi người cảm giác hô hấp không thuận, muôn đời đến nay, ai dám nói đánh giết Tiên Đế, chưa từng có người nào, cũng chưa từng có người nào có thể làm được, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ lại nói như thế!
Nhưng mà cho tới hôm nay, mọi người đều biết đệ nhất hung nhân tuyệt đối không phải là người mặt dày nói khoác.
- Tốt, ta sẽ lãnh giáo khoáng thế chi thuật của ngươi..
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Thiên, cười lên, nói ra:
- Đối thủ của ngươi không phải ta, đối thủ của ta là Phi Tiên Giáo.
Nói đến đây hắn không thèm nhìn Tiêu Thanh Thiên.
- Quách Cổ, trảm hắn.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, phân phó nói.
- Nếu Thánh Sư muốn mạng của hắn, vậy hắn không thể sống tới ngày mai rồi.
Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên, một người đã đứng trước mặt Tiêu Thanh Thiên.
Không có người nào nhìn rõ hắn tới như thế nào, dường như hắn vẫn đứng ở nơi đó.
Đứng tại đó là một thanh niên, là một thanh niên nhìn qua có chút lười nhác, nhưng mà tư thái lười nhác của hắn lại không ảnh hưởng khí thế hắn tỏa ra.
Thanh niên này cho dù là đứng tại nơi nào đều cho người ta cảm giác hắn sánh ngang với trời, thiên địa sẽ khuynh đảo vì hắn!
- Nam Đế, Kỳ Trúc Sơn thác đại!
Nhìn thấy thanh niên này thì có người kêu to lên.
Nhìn thấy Nam Đế, cho dù là Tiêu Thanh Thiên cũng phải chấn kinh, hắn nghe qua uy danh Nam Đế, hắn biết rõ người trước mặt mình là thần thánh phương nào.
- Tôn giá là Nam Đế được xưng là một trong tuyên cổ mười đại thiên tài?
Nhìn thanh niên trước mặt, đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên cũng phải cẩn thận, bởi vì hắn biết rõ bản thân mình đối mặt với tồn tại như thế nào.
- Tuyên cổ mười đại thiên tài, vậy cũng quá nâng ta lên rồi, trong cái nhìn của ta, nếu có tuyên cổ hai mươi thiên tài, ta vẫn có thể xếp vào trong đó.
Nam Đế vừa cười vừa nói, hắn cười rất tùy ý.
Nam Đế nói lời này tuy khiêm tốn, nhưng mà người nghe cũng phải hít một hơi khí lạnh, muôn đời đến nay xuất hiện bao nhiêu thiên tài, có mấy người dám nói mình có thể xếp vào tuyên cổ hai mươi thiên tài. Nhưng mà Nam Đế lại nói tùy tiện như thế, có thể thấy hắn tự tin cỡ nào.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên thần thái ngưng trọng. Với tư cách đệ nhất chiến tướng, hắn thân kinh bách chiến. Cho dù trước kia hắn chưa từng nhìn thấy Nam Đế, nhưng mà vừa thấy phong thái Nam Đế thì hắn biết rõ địch nhân mình đối mặt đáng sợ cỡ nào, hắn biết rõ chính mình đang gặp cường địch ra sao.
Lang --
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi rút trường đao ra, trường đao như tuyết, ánh sáng như ngân hà, thời điểm Tiêu Thanh Thiên cầm trường đao trong tay có thể chặt đứt tất cả, thiên địa tinh vũ cũng chỉ còn lại mình hắn, dưới trường đao của hắn, tất cả không có ý nghĩa.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy trường đao trong tay Tiêu Thanh Thiên thì cảm giác mình quá nhỏ bé, trở nên không có ý nghĩa, bởi vì trường đao này có thể bỏ qua tất cả, cho dù là Thần Hoàng cũng hít thở không thông..
- Đệ nhất chiến tướng. Một đao hoành thiên.
Có Thần Hoàng từ xa chạy tới, thấy trường đao trong tay Tiêu Thanh Thiên thì nội tâm phát lạnh, biết rõ chính mình không cách nào là địch với Tiêu Thanh Thiên.
- Rất tốt, có thể tu luyện đao đạo tới mức này, xưng là đệ nhất chiến tướng cũng không đủ.
Nam Đế tùy ý cười cười, thò tay, nói ra:
- Kích đến!
"Ông" một tiếng, bên trong Kỳ Trúc Sơn có một thanh Phương Thiên Họa Kích bay ra, lập tức vượt qua thiên địa rơi vào trong tay Nam Đế.
- Nhất Kích Hoành Cửu Thiên!
Lúc Phương Thiên Họa Kích cầm trong tay, có một lão tổ tới từ Nam Xích Địa nghĩ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết mà ai nghe cũng cảm thấy hưng phấn.
Từng có truyền thuyết, Kỳ Trúc Sơn có một thiên tài, chỉ cần có kích trong tay, có thể hoành cửu giới, không người có thể vượt qua! Không có người nào nghĩ tới thiên tài này chính là Nam Đế!
- Nhất Kích Hoành Cửu Thiên.
Lão tổ Nam Xích Địa nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích nơi tay Nam Đế thì tâm thần chấn động, đây là giật mình, làm cho người ta như nhìn thấy một vị Tiên Đế, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không thể bước ra một bước cuối cùng, không thể trở thành Tiên Đế.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi nói ra.
- Mục Thiếu Đế lui ra!
Thấy Mục Thiếu Đế muốn chiến một trận với Tiêu Thanh Thiên, Lý Thất Dạ phân phó nói.
- Đại nhân --
Mục Thiếu Đế giật mình, lúc này nói ra.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, cho dù tái chiến mấy ngàn chiêu cũng chỉ lãng phí thời gian.
Lý Thất Dạ nói:
- Hắn đã có người đối phó rồi.
- Đáng tiếc, Tiêu Thanh Thiên, trước khi ngươi chết ta không thể tái chiến với ngươi một hồi, điều này thật sự là quá tiếc nuối.
Mục Thiếu Đế nhìn qua đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên, tiếc nuối lắc đầu nói ra.
Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Thanh Thiên phát lạnh, ánh mắt của hắn nhìn lên người Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn giống như xuyên qua vạn giới, nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Tôn giá chính là đương thời trẻ tuổi đệ nhất nhân Lý Thất Dạ đúng không?
- Đúng vậy.
Lý Thất Dạ nhìn Tiêu Thanh Thiên, nhàn nhạt nói:
- Ngươi không nên tới chọc ta!
Tiêu Thanh Thiên nhìn qua Lý Thất Dạ, trầm mặc một chút, nói ra:
- Trận chiến ngày hôm nay, là Đạp Không Sơn không địch lại, Đạp Không Sơn có thể rời đi, ấn oán giữa ngươi và Đạp Không Sơn sẽ bỏ qua.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên nói ra lời này lập tức làm cho người ta động dung, đây chính là đệ nhất chiến tướng, nhưng mà hắn tâm chí cao ngạo, hắn cả đời chỉ phục Đạp Không Tiên Đế, thật không ngờ hôm nay hắn lại chịu thua.
- Đáng tiếc, đã trễ.
Lý Thất Dạ cười lên, lắc đầu, nói ra:
- Nếu như ngươi ngay từ đầu các ngươi có giác ngộ như thế, Đạp Không Sơn còn có thể may mắn sống sót, đáng tiếc, trễ.
Tiêu Thanh Thiên lập tức ánh mắt mãnh liệt, khí thế tăng lên tới mức đáng sợ, thiên địa cũng run rẩy, hắn lạnh lùng nói:
- Tôn giá, hôm nay ta chỉ muốn mọi người không tổn thất quá mức mà thôi, Tiêu Thanh Thiên ta không phải loại người sợ phiền phức, huống chi, hôm nay tới đây không chỉ có Đạp Không Sơn!
- Ta biết rõ, còn có Phi Tiên Giáo!
Lý Thất Dạ không để trong lòng, chỉ cười lên, nói ra:
- Đáng tiếc ngươi cũng tốt, Phi Tiên Giáo cũng được, ta căn bản không để trong lòng, trừ phi Đạp Không Tiên Đế còn sống, nếu không hôm nay ai tới cũng không được.
- Cho dù là Đạp Không Tiên Đế đến, hôm nay ta cũng sẽ đánh giết hắn tại chỗ này!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ mãnh liệt, lộ ra sát cơ vô cùng đáng sợ, vào thời khắc này, bất kể là ai trong lòng cũng phát lạnh, tất cả mọi người có một loại ảo giác, dường như hung vật ngủ say muôn đời sắp tỉnh lại, nếu nó tỉnh lại thì Tiên Đế cũng phải run rẩy!
- Hắn không nên là địch với ta!
Ánh mắt Lý Thất Dạ thoáng cái trở nên cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho Thần Hoàng sợ hãi.
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm cho tất cả mọi người hít thở không thông, tất cả mọi người cảm giác hô hấp không thuận, muôn đời đến nay, ai dám nói đánh giết Tiên Đế, chưa từng có người nào, cũng chưa từng có người nào có thể làm được, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ lại nói như thế!
Nhưng mà cho tới hôm nay, mọi người đều biết đệ nhất hung nhân tuyệt đối không phải là người mặt dày nói khoác.
- Tốt, ta sẽ lãnh giáo khoáng thế chi thuật của ngươi..
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Thiên, cười lên, nói ra:
- Đối thủ của ngươi không phải ta, đối thủ của ta là Phi Tiên Giáo.
Nói đến đây hắn không thèm nhìn Tiêu Thanh Thiên.
- Quách Cổ, trảm hắn.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, phân phó nói.
- Nếu Thánh Sư muốn mạng của hắn, vậy hắn không thể sống tới ngày mai rồi.
Lúc này một giọng nói lười biếng vang lên, một người đã đứng trước mặt Tiêu Thanh Thiên.
Không có người nào nhìn rõ hắn tới như thế nào, dường như hắn vẫn đứng ở nơi đó.
Đứng tại đó là một thanh niên, là một thanh niên nhìn qua có chút lười nhác, nhưng mà tư thái lười nhác của hắn lại không ảnh hưởng khí thế hắn tỏa ra.
Thanh niên này cho dù là đứng tại nơi nào đều cho người ta cảm giác hắn sánh ngang với trời, thiên địa sẽ khuynh đảo vì hắn!
- Nam Đế, Kỳ Trúc Sơn thác đại!
Nhìn thấy thanh niên này thì có người kêu to lên.
Nhìn thấy Nam Đế, cho dù là Tiêu Thanh Thiên cũng phải chấn kinh, hắn nghe qua uy danh Nam Đế, hắn biết rõ người trước mặt mình là thần thánh phương nào.
- Tôn giá là Nam Đế được xưng là một trong tuyên cổ mười đại thiên tài?
Nhìn thanh niên trước mặt, đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên cũng phải cẩn thận, bởi vì hắn biết rõ bản thân mình đối mặt với tồn tại như thế nào.
- Tuyên cổ mười đại thiên tài, vậy cũng quá nâng ta lên rồi, trong cái nhìn của ta, nếu có tuyên cổ hai mươi thiên tài, ta vẫn có thể xếp vào trong đó.
Nam Đế vừa cười vừa nói, hắn cười rất tùy ý.
Nam Đế nói lời này tuy khiêm tốn, nhưng mà người nghe cũng phải hít một hơi khí lạnh, muôn đời đến nay xuất hiện bao nhiêu thiên tài, có mấy người dám nói mình có thể xếp vào tuyên cổ hai mươi thiên tài. Nhưng mà Nam Đế lại nói tùy tiện như thế, có thể thấy hắn tự tin cỡ nào.
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên thần thái ngưng trọng. Với tư cách đệ nhất chiến tướng, hắn thân kinh bách chiến. Cho dù trước kia hắn chưa từng nhìn thấy Nam Đế, nhưng mà vừa thấy phong thái Nam Đế thì hắn biết rõ địch nhân mình đối mặt đáng sợ cỡ nào, hắn biết rõ chính mình đang gặp cường địch ra sao.
Lang --
Đệ nhất chiến tướng Tiêu Thanh Thiên chậm rãi rút trường đao ra, trường đao như tuyết, ánh sáng như ngân hà, thời điểm Tiêu Thanh Thiên cầm trường đao trong tay có thể chặt đứt tất cả, thiên địa tinh vũ cũng chỉ còn lại mình hắn, dưới trường đao của hắn, tất cả không có ý nghĩa.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy trường đao trong tay Tiêu Thanh Thiên thì cảm giác mình quá nhỏ bé, trở nên không có ý nghĩa, bởi vì trường đao này có thể bỏ qua tất cả, cho dù là Thần Hoàng cũng hít thở không thông..
- Đệ nhất chiến tướng. Một đao hoành thiên.
Có Thần Hoàng từ xa chạy tới, thấy trường đao trong tay Tiêu Thanh Thiên thì nội tâm phát lạnh, biết rõ chính mình không cách nào là địch với Tiêu Thanh Thiên.
- Rất tốt, có thể tu luyện đao đạo tới mức này, xưng là đệ nhất chiến tướng cũng không đủ.
Nam Đế tùy ý cười cười, thò tay, nói ra:
- Kích đến!
"Ông" một tiếng, bên trong Kỳ Trúc Sơn có một thanh Phương Thiên Họa Kích bay ra, lập tức vượt qua thiên địa rơi vào trong tay Nam Đế.
- Nhất Kích Hoành Cửu Thiên!
Lúc Phương Thiên Họa Kích cầm trong tay, có một lão tổ tới từ Nam Xích Địa nghĩ tới một truyền thuyết, một truyền thuyết mà ai nghe cũng cảm thấy hưng phấn.
Từng có truyền thuyết, Kỳ Trúc Sơn có một thiên tài, chỉ cần có kích trong tay, có thể hoành cửu giới, không người có thể vượt qua! Không có người nào nghĩ tới thiên tài này chính là Nam Đế!
- Nhất Kích Hoành Cửu Thiên.
Lão tổ Nam Xích Địa nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích nơi tay Nam Đế thì tâm thần chấn động, đây là giật mình, làm cho người ta như nhìn thấy một vị Tiên Đế, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không thể bước ra một bước cuối cùng, không thể trở thành Tiên Đế.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook