Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1689
Lý Thất Dạ nói câu này thật sự dọa tiểu nê thu run rẩy vài cái, lập tức co cái cổ của nó lại, gượng cười nói:
- A, a, a, đại gia, ta chỉ nói đùa thôi, nói đùa mà thôi, lão nhân gia ngươi đừng coi là thật, đừng coi là thật. Tiểu nê thu chỉ là chân chạy mà thôi, nói bổn sự không có bổn sự, nói can đảm không có can đảm, làm gì có bản lĩnh đi lấy cái ấm sứt kia chứ.
- Chuyện lớn bằng trời như thế còn cần đại gia tự mình xuất mã thôi, trong cửu giới, trong vạn vực, trừ đại gia ngươi thì còn có người nào lấy được cái ấm sứt kia tới tay chứ, cho dù là Tiên Đế cũng không được.
Lúc này tiểu nê thu không ngừng vuốt mông ngựa Lý Thất Dạ.
Tiểu nê thu tuy không ngừng vuốt mông ngựa, nhưng mà những lời này không phải không có đạo lý của nó, nếu như đồ vật bên trong dễ dàng bị lấy đi như vậy, đã sớm có Tiên Đế động thủ rồi.
- Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, đừng có giày vò làm ra chuyện nhiễu loạn gì đó.
Lý Thất Dạ tức giận trừng mắt nhìn nó.
Tiểu nê thu da mặt dày tới cực điểm, nó cười hì hì hoàn toàn không biết xấu hổ chút nào. Đương nhiên, nếu ngươi cho nó đứng ở dưới núi mắng chửi, tiểu nê thu sẽ vô cùng ra sức. Thậm chí có thể nói là nghĩa bất dung từ, nhưng mà bảo nó giết vào trong Lão Vô Tự, nó vẫn tự hiểu lấy mình.
Tiểu nê thu từng thua thiệt trong Lão Vô Tự, nếu không phải được Lý Thất Dạ cứu giúp, nó đã sớm bị giam hãm bên trong rồi, nó biết rõ Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, cho nên sau khi tới đây nó vẫn chỉ chửi đổng dưới núi, nhưng mà nó hoàn toàn không dám giết vào Lão Vô Tự.
- Hòa thượng trong miếu nát kia nghe rõ cho ta, đại gia của ta, chúa tể cửu thiên thập địa, người sắp chấp chưởng thời đại này, hôm nay lão nhân gia đại giá quang lâm, iếu nát của các ngươi ba phần tình cảm, các ngươi còn không mau mau đi ra nghênh đón đại gia chúng ta...
Lúc này tiểu nê thu cáo mượn oai hùm, nó đứng ở dưới núi, ngẩng ngực lên cao cao nhìn vào Lão Vô Tự lớn tiếng kêu lên, thái độ thập phần hung hăng càn quấy, vênh váo tự đắc, người không biết rõ còn cho rằng là tiểu nhân đắc đạo.
- Ít nói vài câu không có người nào cho rằng ngươi bị câm đâu.
Lý Thất Dạ tát qua một cái cười mắng.
Tiểu nê thu cười rộ lên, nói ra:
- Tiểu nê thu đang tăng cường uy phong cho đại gia a, để cho đám lão hòa thượng trong miếu nát kia biết ngươi đã đại giá quang lâm.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười mắng nói:
- Ngươi cũng quá xem thường bọn họ, cho dù bọn họ không ra khỏi miếu nát kia cũng biết là ai đến, ở chỗ này, thậm chí toàn bộ táng phật cao nguyên, có bao nhiêu chuyện có thể vượt qua phật nhãn của bọn họ cơ chứ?
Lý Thất Dạ nói lời này khiến tiểu nê thu không thể nào phản bác, nó ngoan ngoãn câm miệng lại, năm đó nó từng bị nhốt tại đây, đương nhiên biết rõ hòa thượng Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, trên thực tế hòa thượng Lão Vô Tự còn đáng sợ hơn trước kia.
- Các ngươi đều ở tại chỗ này, không thể bước lên đỉnh núi nửa bước, nếu không sẽ mang tới tai nạn cho các ngươi. Một khi các ngươi bị phật hiệu của Lão Vô Tự độ hóa, tới lúc đó ta không cách nào phân tâm cứu các ngươi đâu.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lão Vô Tự trên đỉnh núi, thần thái ngưng trọng, trịnh trọng nhắc nhở Lý Sương Nhan các nàng.
Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, Lý Sương Nhan các nàng giật mình nhìn nhau, Bạch Kiếm Chân các nàng đã từng tận mắt nhìn thấy linh sơn độ hóa, biết rõ lực lượng độ hóa đáng sợ cỡ nào. Hòa thượng trong Lão Vô Tự chính là phật chủ phật quốc về hưu, có thể nghĩ lực lượng độ hóa của Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, chỉ sợ so với linh sơn độ hóa còn đáng sợ hơn nhiều.
- Ta đi theo ngươi, ta sẽ mở đường cho ngươi!
Thấy Lý Thất Dạ muốn lên đỉnh núi, Bộ Liên Hương vội vàng nói ra.
Trong các nàng, cũng chỉ có Bộ Liên Hương có tư cách nhất nói lời như vậy, trong các nàng phải kể tới Bộ Liên Hương cường đại nhất, cho dù là Thần Hoàng cũng phải kiêng kị nàng vài phần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Không, đây không phải là nơi vũ lực có thể giải quyết vấn đề, ở chỗ này dùng vũ lực giải quyết vấn đề là cách làm không sáng suốt nhất.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nghiêm túc nhìn qua Bộ Liên Hương, nói ra:
- Nếu như ở trong này có thể dùng vũ lực giải quyết, cũng không cần chờ tới ngày hôm nay, chỉ sợ cũng không tới phiên ta. Vũ lực có thể giải quyết thì năm đó Phi Dương Tiên Đế đã sớm dùng vũ lực rồi.
- Chúng ta đối mặt không là địch nhân, mà là chính mình.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Chúng ta phải đối mặt là chính mình, là tham niệm bản thân.
Nói đến đây Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Chuyện như thế nhất định phải do ta tự mình ra mặt, chuyện này không thể mượn ngoại lực.
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng gật gật đầu, nói ra:
- Cẩn thận, nếu như tình thế không tốt, lập tức lui lại.
Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi đi lên đỉnh núi. Thấy Lý Thất Dạ đạp lên đỉnh núi, tiểu nê thu cũng quát to một tiếng nói ra:
- Công tử, cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng nghe cái âm sứt kia nói.
Tuy tiểu nê thu bình thường thích mặt dầy, nói chuyện có chút không đáng tin cậy, một khi đối mặt đại sự thì nó nghiêm túc hơn bất cứ ai khác, hơn nữa nó cũng biết Lý Thất Dạ sắp sửa đối mặt cái gì, cho nên nó cũng phải lo lắng cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không quay đầu lại, cũng không có nói những lời khác, chậm rãi đi lên đỉnh núi, đối với hắn mà nói, không cần quay đầu, không cần nói cái gì nữa, tất cả chỉ cần chờ hắn chiến thắng trở về.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, tiểu nê thu nhìn Lý Sương Nhan các nàng nói ra:
- Chúng ta nên lui ra phía sau một chút, không qua bao lâu sẽ bộc phát.
Lý Sương Nhan các nàng cũng theo tiểu nê thu lui lại, thối lui tới khoản cách an toàn, cái này mới dừng lại.
Lúc này bất kể là Lý Sương Nhan các nàng hay là Bộ Liên Hương, các nàng đầy lo lắng nhìn qua Lão Vô Tự. Tiểu nê thu cũng lo lắng, thỉnh thoảng nó cũng đi tới đi lui.
Tiểu nê thu tới nơi này, mục đích của nó khác với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ tới đây vì Không Thư, mà tiểu nê thu tới nơi này cũng chỉ muốn hả giận mà thôi.
Bởi vì năm đó lão chủ nhân của nó chết thảm trong Lão Vô Tự, cho nên nó chạy tới nơi này chửi đổng chính là vì hả giận. Tuy nó hiểu mình chửi đổng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với Lão Vô Tự, nó làm như vậy cũng chỉ vì nội tâm có chút an lành mà thôi.
Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, Lão Vô Tự không có kim bích huy hoàng, không có điêu long họa phượng, cả Lão Vô Tự có thể dùng hai chữ cổ xưa để hình dung.
Sau khi Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, có một hòa thượng hai tay bắt hình chữ thập dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
- A, a, a, đại gia, ta chỉ nói đùa thôi, nói đùa mà thôi, lão nhân gia ngươi đừng coi là thật, đừng coi là thật. Tiểu nê thu chỉ là chân chạy mà thôi, nói bổn sự không có bổn sự, nói can đảm không có can đảm, làm gì có bản lĩnh đi lấy cái ấm sứt kia chứ.
- Chuyện lớn bằng trời như thế còn cần đại gia tự mình xuất mã thôi, trong cửu giới, trong vạn vực, trừ đại gia ngươi thì còn có người nào lấy được cái ấm sứt kia tới tay chứ, cho dù là Tiên Đế cũng không được.
Lúc này tiểu nê thu không ngừng vuốt mông ngựa Lý Thất Dạ.
Tiểu nê thu tuy không ngừng vuốt mông ngựa, nhưng mà những lời này không phải không có đạo lý của nó, nếu như đồ vật bên trong dễ dàng bị lấy đi như vậy, đã sớm có Tiên Đế động thủ rồi.
- Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta, đừng có giày vò làm ra chuyện nhiễu loạn gì đó.
Lý Thất Dạ tức giận trừng mắt nhìn nó.
Tiểu nê thu da mặt dày tới cực điểm, nó cười hì hì hoàn toàn không biết xấu hổ chút nào. Đương nhiên, nếu ngươi cho nó đứng ở dưới núi mắng chửi, tiểu nê thu sẽ vô cùng ra sức. Thậm chí có thể nói là nghĩa bất dung từ, nhưng mà bảo nó giết vào trong Lão Vô Tự, nó vẫn tự hiểu lấy mình.
Tiểu nê thu từng thua thiệt trong Lão Vô Tự, nếu không phải được Lý Thất Dạ cứu giúp, nó đã sớm bị giam hãm bên trong rồi, nó biết rõ Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, cho nên sau khi tới đây nó vẫn chỉ chửi đổng dưới núi, nhưng mà nó hoàn toàn không dám giết vào Lão Vô Tự.
- Hòa thượng trong miếu nát kia nghe rõ cho ta, đại gia của ta, chúa tể cửu thiên thập địa, người sắp chấp chưởng thời đại này, hôm nay lão nhân gia đại giá quang lâm, iếu nát của các ngươi ba phần tình cảm, các ngươi còn không mau mau đi ra nghênh đón đại gia chúng ta...
Lúc này tiểu nê thu cáo mượn oai hùm, nó đứng ở dưới núi, ngẩng ngực lên cao cao nhìn vào Lão Vô Tự lớn tiếng kêu lên, thái độ thập phần hung hăng càn quấy, vênh váo tự đắc, người không biết rõ còn cho rằng là tiểu nhân đắc đạo.
- Ít nói vài câu không có người nào cho rằng ngươi bị câm đâu.
Lý Thất Dạ tát qua một cái cười mắng.
Tiểu nê thu cười rộ lên, nói ra:
- Tiểu nê thu đang tăng cường uy phong cho đại gia a, để cho đám lão hòa thượng trong miếu nát kia biết ngươi đã đại giá quang lâm.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười mắng nói:
- Ngươi cũng quá xem thường bọn họ, cho dù bọn họ không ra khỏi miếu nát kia cũng biết là ai đến, ở chỗ này, thậm chí toàn bộ táng phật cao nguyên, có bao nhiêu chuyện có thể vượt qua phật nhãn của bọn họ cơ chứ?
Lý Thất Dạ nói lời này khiến tiểu nê thu không thể nào phản bác, nó ngoan ngoãn câm miệng lại, năm đó nó từng bị nhốt tại đây, đương nhiên biết rõ hòa thượng Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, trên thực tế hòa thượng Lão Vô Tự còn đáng sợ hơn trước kia.
- Các ngươi đều ở tại chỗ này, không thể bước lên đỉnh núi nửa bước, nếu không sẽ mang tới tai nạn cho các ngươi. Một khi các ngươi bị phật hiệu của Lão Vô Tự độ hóa, tới lúc đó ta không cách nào phân tâm cứu các ngươi đâu.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lão Vô Tự trên đỉnh núi, thần thái ngưng trọng, trịnh trọng nhắc nhở Lý Sương Nhan các nàng.
Nghe được Lý Thất Dạ nói lời này, Lý Sương Nhan các nàng giật mình nhìn nhau, Bạch Kiếm Chân các nàng đã từng tận mắt nhìn thấy linh sơn độ hóa, biết rõ lực lượng độ hóa đáng sợ cỡ nào. Hòa thượng trong Lão Vô Tự chính là phật chủ phật quốc về hưu, có thể nghĩ lực lượng độ hóa của Lão Vô Tự đáng sợ cỡ nào, chỉ sợ so với linh sơn độ hóa còn đáng sợ hơn nhiều.
- Ta đi theo ngươi, ta sẽ mở đường cho ngươi!
Thấy Lý Thất Dạ muốn lên đỉnh núi, Bộ Liên Hương vội vàng nói ra.
Trong các nàng, cũng chỉ có Bộ Liên Hương có tư cách nhất nói lời như vậy, trong các nàng phải kể tới Bộ Liên Hương cường đại nhất, cho dù là Thần Hoàng cũng phải kiêng kị nàng vài phần.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Không, đây không phải là nơi vũ lực có thể giải quyết vấn đề, ở chỗ này dùng vũ lực giải quyết vấn đề là cách làm không sáng suốt nhất.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nghiêm túc nhìn qua Bộ Liên Hương, nói ra:
- Nếu như ở trong này có thể dùng vũ lực giải quyết, cũng không cần chờ tới ngày hôm nay, chỉ sợ cũng không tới phiên ta. Vũ lực có thể giải quyết thì năm đó Phi Dương Tiên Đế đã sớm dùng vũ lực rồi.
- Chúng ta đối mặt không là địch nhân, mà là chính mình.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Chúng ta phải đối mặt là chính mình, là tham niệm bản thân.
Nói đến đây Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Chuyện như thế nhất định phải do ta tự mình ra mặt, chuyện này không thể mượn ngoại lực.
Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng gật gật đầu, nói ra:
- Cẩn thận, nếu như tình thế không tốt, lập tức lui lại.
Lý Thất Dạ cười lên, chậm rãi đi lên đỉnh núi. Thấy Lý Thất Dạ đạp lên đỉnh núi, tiểu nê thu cũng quát to một tiếng nói ra:
- Công tử, cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng nghe cái âm sứt kia nói.
Tuy tiểu nê thu bình thường thích mặt dầy, nói chuyện có chút không đáng tin cậy, một khi đối mặt đại sự thì nó nghiêm túc hơn bất cứ ai khác, hơn nữa nó cũng biết Lý Thất Dạ sắp sửa đối mặt cái gì, cho nên nó cũng phải lo lắng cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không quay đầu lại, cũng không có nói những lời khác, chậm rãi đi lên đỉnh núi, đối với hắn mà nói, không cần quay đầu, không cần nói cái gì nữa, tất cả chỉ cần chờ hắn chiến thắng trở về.
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, tiểu nê thu nhìn Lý Sương Nhan các nàng nói ra:
- Chúng ta nên lui ra phía sau một chút, không qua bao lâu sẽ bộc phát.
Lý Sương Nhan các nàng cũng theo tiểu nê thu lui lại, thối lui tới khoản cách an toàn, cái này mới dừng lại.
Lúc này bất kể là Lý Sương Nhan các nàng hay là Bộ Liên Hương, các nàng đầy lo lắng nhìn qua Lão Vô Tự. Tiểu nê thu cũng lo lắng, thỉnh thoảng nó cũng đi tới đi lui.
Tiểu nê thu tới nơi này, mục đích của nó khác với Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ tới đây vì Không Thư, mà tiểu nê thu tới nơi này cũng chỉ muốn hả giận mà thôi.
Bởi vì năm đó lão chủ nhân của nó chết thảm trong Lão Vô Tự, cho nên nó chạy tới nơi này chửi đổng chính là vì hả giận. Tuy nó hiểu mình chửi đổng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với Lão Vô Tự, nó làm như vậy cũng chỉ vì nội tâm có chút an lành mà thôi.
Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, Lão Vô Tự không có kim bích huy hoàng, không có điêu long họa phượng, cả Lão Vô Tự có thể dùng hai chữ cổ xưa để hình dung.
Sau khi Lý Thất Dạ bước vào Lão Vô Tự, có một hòa thượng hai tay bắt hình chữ thập dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook