Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153
Nhưng mà thọ tinh không phải như vậy, nếu như ngươi đang ở trong hoang dã, nói không chừng ngươi không biết mình bị thọ tinh nhìn chằm chằm lúc nào, một khi bị thọ tinh nhìn chằm chằm vào, ngươi sẽ rất khó thoát khỏi nó.
Thọ tinh giống như quỷ mị, nó giống như u linh trong bóng tối, thường là tới vô ảnh đi vô tung. Thọ tinh không giống thiên thú có được thân thể cường hoành, có được nanh vuốt vô cùng sắc bén, nhưng mà thọ tinh lại có thể mượn uy thế thiên địa, thôi động đại đạo chi vân, dùng đánh chết đối thủ.
Một khi thọ tinh ra tay, thường thường là một kích trí mạng, chúng sẽ không ra tay nếu như không có nắm chắc, thọ tinh là sẽ không dễ dàng ra tay, đáng sợ hơn là một khi bị thọ tinh công kích, sẽ bị nó hút khô máu.
Cho nên nói trong tu sĩ có một câu truyền lưu: gặp được thiên thú, còn có cơ hội toàn mạng, một khi gặp được thọ tinh, không phải ngươi chết, chính là nó vong!
Mặc dù là như thế, thọ tinh cũng trân quý như thiên thú, thọ tinh thọ huyết chính là chủ dược không thể thiếu của huyết dược, mà thọ tinh vòng tuổi càng là tài liệu tu sĩ tế luyện thọ bảo.
Thọ tinh có một điểm đặc biệt, nó như cây cối vậy, có được vòng tuổi, sống một năm thì có một vòng tuổi. Mà thọ bảo của tu sĩ dùng vòng tuổi của thọ tinh chế tạo mà thành.
Lý Thất Dạ nhìn qua thi thể Địa Hành Lang đầy đất, không khỏi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, nhiều xác sói như thế, hắn muốn lấy thú tủy, đạo cốt phải tới khi nào, nhưng mà không có cách nào, hiện tại căn cơ Tẩy Nhan Cổ Phái còn nông cạn, tài nguyên vốn có khan hiếm, đệ tử mới nhập môn thập phần cần những thú tuy, đạo cốt này.
Lý Thất Dạ một đường đi về phía tây, giết không ít thiên thú, thọ tinh, hơn nữa gặp được thiên thú, thọ tinh càng ngày càng lớn mạnh, ngay từ đầu Lý Thất Dạ còn có thể toàn thân trở ra, càng về sau hắn tuy có thể nhờ đủ loại thủ đoạn chém giết thiên thú, tính toán thọ tinh, nhưng mà hắn vẫn bị thương chồng chất.
Mặc dù là như thế, Lý Thất Dạ càng đánh càng hăng, càng giết càng hung, trong bất tri bất giác, trên người hắn mang theo khí thế hung ác, một đạo sát khí, khí thế này như hóa thành thực chất, lúc bị ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, người khác có cảm giác như bị hung thú nhìn mình, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Chém giết tàn nhẫn hung hiểm, đối với Lý Thất Dạ mà nói là khảo nghiệm tốt nhất, là ma luyện tốt nhất, sinh tồn trong nơi hung hiểm này, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ tìm lại cảm giác tính toán thiên hạ vào năm đó, một cảm giác trời ặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi
- Giết --
Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, Côn Bằng Dược Không, "Côn Bằng Lục Biến" Không Minh biến vừa ra, Thiên Địa Biến không có khoảng cách, lập tức xuất hiện trước mặt thọ tinh giống như cây bồ công anh, lập tức ra tay, Kỳ Môn đao tập sát từ phía sau, đao mang lóe lên, máu tươi như mưa.
Đầu Bồ Quỷ Điểu này có thọ nguyên năm vạn năm, dưới một đao này nó đột nhiên lóe lên, thoáng cái biến mất, Lý Thất Dạ thầm nghĩ không tốt, phần lưng đau xót, hắn di động cực tốc, vẫn bị Bồ Quỷ Điểu dùng đạo văn chém trúng, phần lưng máu tươi bắn ra như suối.
Thọ tinh năm vạn năm, đây là tồn tại đáng sợ, cho dù là tu sĩ cùng cấp bậc Hào Hùng với nó cũng phải kiêng kỵ, gặp được thọ tinh như vậy, cho dù là Hào Hùng tới chém giết, chẳng biết hươu chết về tay ai còn khó nói.
Lý Thất Dạ lập tức lóe lên, thân thể nhảy lên cao, bóng dáng lóe lên, thời điểm bóng dáng xuất hiện lần nữa đã cách ngàn trượng, lập tức lóe lên rồi biến mất.
"Côn Bằng Lục Biến" dùng Không Minh Biến, không minh ta đi, đường ta mặc ta tung hoành! Lý Thất Dạ đã nắm giữ huyền ảo chính thức của "Côn Bằng Lục Biến", nhưng mà đạo hạnh của hắn còn nông cạn, nếu không, đối với hắn mà nói, Không Minh biến vừa ra, một bước ngàn dặm cũng là chuyện đơn giản.
Lý Thất Dạ đột nhiên đào tẩu, Bồ Quỷ Điểu này lập tức bay lên không trung, sau đó lại lóe lên, cũng biến mất, đuổi theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bỏ chạy vào trong rừng rậm, cuối cùng nhất xông vào một ngọn núi, tốc độ của Quỷ Bồ Điểu cũng khiến người ta hoảng sợ, nó vẫn truy đuổi. Nhưng mà khi đi tới ngọn núi này, bóng dáng Lý Thất Dạ lóe lên rồi biến mất.
Quỷ Bồ Điểu một khi nhìn chằm chằm vào địch nhân, làm sao dễ dàng buông tha, lập tức ngừng ở trên hư không tìm kiếm Lý Thất Dạ.
Nhưng mà trong nháy mắt, Lý Thất Dạ lập tức xuất hiện sau lưng nó, Không Minh biến vừa ra, không gian trở nên không còn khoảng cách!
Quỷ Bồ Điểu lập tức lóe lên! Muốn biến mất trốn đi. Đây là điểm thọ tinh làm người ta phiền chán, nó luôn giống quỷ mị u linh, thường thường không chém giết chính diện, một kích không trúng sẽ trốn đi, lại tùy thời đánh chết địch nhân.
- Trễ rồi, quỷ điểu, lão tử cảm thấy ngươi quá phiền.
Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, một tay chỉ thiên, quát:
- Cho ngươi nếm thử thiên mệnh bí thuật.
"Oanh --" một ngón tay nghịch thiên, lông ngực Lý Thất Dạ sáng lên như mặt trời, đột nhiên Quỷ Bồ Điểu biến sắc, một đạo uy thế như có như không trấn áp xuống, một ngón tay của Lý Thất Dạ trong nháy mắt hóa thành thiên mệnh.
Thiên mệnh chỉ nơi nào, ai dám không theo, một chỉ hóa thiên mệnh, vạn đạo hào quang tùy tùng, một chỉ có vạn đạo chi lực.
- Thu --
Quỷ Bồ Điểu hét lên một tiếng, nó muốn trốn, nhưng đã không có cơ hội, với tư cách thọ tinh, nó có thể thôi động vân chi đại đạo, nhưng mà dưới thiên mệnh nó không có khả năng thôi động vân chi đại đạo, dưới thiên mệnh, đom đóm làm sao có thể tranh sáng với ánh trăng!
"Xùy --" máu tươi kích xạ, lông vũ phiêu tán, dưới một chỉ này, Quỷ Bồ Điểu tan thành mây khói!
Thiên mệnh bí thuật vô cùng đáng sợ, bất luận đế thuật cường đại nào cũng ảm đạm thất sắc! Thiên mệnh sở quy, vạn đạo tùy tùng, dưới thiên đạo, lực lượng vạn đạo cũng nhỏ bé!
Cho nên bất luận tu sĩ nào trong lúc chém giết với địch nhân, sợ nhất là gặp được thiên mệnh bí thuật. Thiên mệnh bí thuật, cũng là thành tựu cao nhất của tiên đế, chịu tải thiên mệnh, không ai qua được thiên mệnh bí thuật!
- Minh Nhân tiểu tử có thiên mệnh bí thuật quả nhiên dùng tốt.
Lý Thất Dạ nói thầm. Nói xong bụm miệng vết thương, đau đến mức Lý Thất Dạ cũng phải nghiến răng chịu đựng.
Lý Thất Dạ mượn "Trú Thiên Công", vì giúp Tẩy Nhan Cổ Phái tìm về "Trú Thiên Tiên Bí", Lý Thất Dạ cũng tiện tay luyện một chút. Đương nhiên hắn biết rõ thiên mệnh bí thuật đáng sợ, nhưng mà hắn cũng tận lực ít dùng, thiên mệnh bí thuật thứ này khiến người ta thèm chảy nước miếng, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng tạm thời không hi vọng có người ngoài biết về thiên mệnh bí thuật, bằng không có không biết đại giáo cương quốc đỏ mắt.
Bản thân Lý Thất Dạ cũng không ỷ lại thiên mệnh bí thuật, hắn có nhiều thủ đoạn, lúc không cần thiết, tận lực ít sử dụng thiên mệnh bí thuật.
Giết Quỷ Bồ Điểu, Lý Thất Dạ lóe lên rồi biến mất, tiếp tục đi về phía tây.
Sâu trong sơn cốc, trong động sâu, Lý Thất Dạ ngồi trong hang động, vận chuyển "Nhật Qua Dương Luân Công ", thúc dục huyết khí diễn biến "Côn Bằng Lục Biến ", thôn phệ thiên địa tinh khí.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thọ tinh giống như quỷ mị, nó giống như u linh trong bóng tối, thường là tới vô ảnh đi vô tung. Thọ tinh không giống thiên thú có được thân thể cường hoành, có được nanh vuốt vô cùng sắc bén, nhưng mà thọ tinh lại có thể mượn uy thế thiên địa, thôi động đại đạo chi vân, dùng đánh chết đối thủ.
Một khi thọ tinh ra tay, thường thường là một kích trí mạng, chúng sẽ không ra tay nếu như không có nắm chắc, thọ tinh là sẽ không dễ dàng ra tay, đáng sợ hơn là một khi bị thọ tinh công kích, sẽ bị nó hút khô máu.
Cho nên nói trong tu sĩ có một câu truyền lưu: gặp được thiên thú, còn có cơ hội toàn mạng, một khi gặp được thọ tinh, không phải ngươi chết, chính là nó vong!
Mặc dù là như thế, thọ tinh cũng trân quý như thiên thú, thọ tinh thọ huyết chính là chủ dược không thể thiếu của huyết dược, mà thọ tinh vòng tuổi càng là tài liệu tu sĩ tế luyện thọ bảo.
Thọ tinh có một điểm đặc biệt, nó như cây cối vậy, có được vòng tuổi, sống một năm thì có một vòng tuổi. Mà thọ bảo của tu sĩ dùng vòng tuổi của thọ tinh chế tạo mà thành.
Lý Thất Dạ nhìn qua thi thể Địa Hành Lang đầy đất, không khỏi lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, nhiều xác sói như thế, hắn muốn lấy thú tủy, đạo cốt phải tới khi nào, nhưng mà không có cách nào, hiện tại căn cơ Tẩy Nhan Cổ Phái còn nông cạn, tài nguyên vốn có khan hiếm, đệ tử mới nhập môn thập phần cần những thú tuy, đạo cốt này.
Lý Thất Dạ một đường đi về phía tây, giết không ít thiên thú, thọ tinh, hơn nữa gặp được thiên thú, thọ tinh càng ngày càng lớn mạnh, ngay từ đầu Lý Thất Dạ còn có thể toàn thân trở ra, càng về sau hắn tuy có thể nhờ đủ loại thủ đoạn chém giết thiên thú, tính toán thọ tinh, nhưng mà hắn vẫn bị thương chồng chất.
Mặc dù là như thế, Lý Thất Dạ càng đánh càng hăng, càng giết càng hung, trong bất tri bất giác, trên người hắn mang theo khí thế hung ác, một đạo sát khí, khí thế này như hóa thành thực chất, lúc bị ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, người khác có cảm giác như bị hung thú nhìn mình, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Chém giết tàn nhẫn hung hiểm, đối với Lý Thất Dạ mà nói là khảo nghiệm tốt nhất, là ma luyện tốt nhất, sinh tồn trong nơi hung hiểm này, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ tìm lại cảm giác tính toán thiên hạ vào năm đó, một cảm giác trời ặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi
- Giết --
Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, Côn Bằng Dược Không, "Côn Bằng Lục Biến" Không Minh biến vừa ra, Thiên Địa Biến không có khoảng cách, lập tức xuất hiện trước mặt thọ tinh giống như cây bồ công anh, lập tức ra tay, Kỳ Môn đao tập sát từ phía sau, đao mang lóe lên, máu tươi như mưa.
Đầu Bồ Quỷ Điểu này có thọ nguyên năm vạn năm, dưới một đao này nó đột nhiên lóe lên, thoáng cái biến mất, Lý Thất Dạ thầm nghĩ không tốt, phần lưng đau xót, hắn di động cực tốc, vẫn bị Bồ Quỷ Điểu dùng đạo văn chém trúng, phần lưng máu tươi bắn ra như suối.
Thọ tinh năm vạn năm, đây là tồn tại đáng sợ, cho dù là tu sĩ cùng cấp bậc Hào Hùng với nó cũng phải kiêng kỵ, gặp được thọ tinh như vậy, cho dù là Hào Hùng tới chém giết, chẳng biết hươu chết về tay ai còn khó nói.
Lý Thất Dạ lập tức lóe lên, thân thể nhảy lên cao, bóng dáng lóe lên, thời điểm bóng dáng xuất hiện lần nữa đã cách ngàn trượng, lập tức lóe lên rồi biến mất.
"Côn Bằng Lục Biến" dùng Không Minh Biến, không minh ta đi, đường ta mặc ta tung hoành! Lý Thất Dạ đã nắm giữ huyền ảo chính thức của "Côn Bằng Lục Biến", nhưng mà đạo hạnh của hắn còn nông cạn, nếu không, đối với hắn mà nói, Không Minh biến vừa ra, một bước ngàn dặm cũng là chuyện đơn giản.
Lý Thất Dạ đột nhiên đào tẩu, Bồ Quỷ Điểu này lập tức bay lên không trung, sau đó lại lóe lên, cũng biến mất, đuổi theo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bỏ chạy vào trong rừng rậm, cuối cùng nhất xông vào một ngọn núi, tốc độ của Quỷ Bồ Điểu cũng khiến người ta hoảng sợ, nó vẫn truy đuổi. Nhưng mà khi đi tới ngọn núi này, bóng dáng Lý Thất Dạ lóe lên rồi biến mất.
Quỷ Bồ Điểu một khi nhìn chằm chằm vào địch nhân, làm sao dễ dàng buông tha, lập tức ngừng ở trên hư không tìm kiếm Lý Thất Dạ.
Nhưng mà trong nháy mắt, Lý Thất Dạ lập tức xuất hiện sau lưng nó, Không Minh biến vừa ra, không gian trở nên không còn khoảng cách!
Quỷ Bồ Điểu lập tức lóe lên! Muốn biến mất trốn đi. Đây là điểm thọ tinh làm người ta phiền chán, nó luôn giống quỷ mị u linh, thường thường không chém giết chính diện, một kích không trúng sẽ trốn đi, lại tùy thời đánh chết địch nhân.
- Trễ rồi, quỷ điểu, lão tử cảm thấy ngươi quá phiền.
Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, một tay chỉ thiên, quát:
- Cho ngươi nếm thử thiên mệnh bí thuật.
"Oanh --" một ngón tay nghịch thiên, lông ngực Lý Thất Dạ sáng lên như mặt trời, đột nhiên Quỷ Bồ Điểu biến sắc, một đạo uy thế như có như không trấn áp xuống, một ngón tay của Lý Thất Dạ trong nháy mắt hóa thành thiên mệnh.
Thiên mệnh chỉ nơi nào, ai dám không theo, một chỉ hóa thiên mệnh, vạn đạo hào quang tùy tùng, một chỉ có vạn đạo chi lực.
- Thu --
Quỷ Bồ Điểu hét lên một tiếng, nó muốn trốn, nhưng đã không có cơ hội, với tư cách thọ tinh, nó có thể thôi động vân chi đại đạo, nhưng mà dưới thiên mệnh nó không có khả năng thôi động vân chi đại đạo, dưới thiên mệnh, đom đóm làm sao có thể tranh sáng với ánh trăng!
"Xùy --" máu tươi kích xạ, lông vũ phiêu tán, dưới một chỉ này, Quỷ Bồ Điểu tan thành mây khói!
Thiên mệnh bí thuật vô cùng đáng sợ, bất luận đế thuật cường đại nào cũng ảm đạm thất sắc! Thiên mệnh sở quy, vạn đạo tùy tùng, dưới thiên đạo, lực lượng vạn đạo cũng nhỏ bé!
Cho nên bất luận tu sĩ nào trong lúc chém giết với địch nhân, sợ nhất là gặp được thiên mệnh bí thuật. Thiên mệnh bí thuật, cũng là thành tựu cao nhất của tiên đế, chịu tải thiên mệnh, không ai qua được thiên mệnh bí thuật!
- Minh Nhân tiểu tử có thiên mệnh bí thuật quả nhiên dùng tốt.
Lý Thất Dạ nói thầm. Nói xong bụm miệng vết thương, đau đến mức Lý Thất Dạ cũng phải nghiến răng chịu đựng.
Lý Thất Dạ mượn "Trú Thiên Công", vì giúp Tẩy Nhan Cổ Phái tìm về "Trú Thiên Tiên Bí", Lý Thất Dạ cũng tiện tay luyện một chút. Đương nhiên hắn biết rõ thiên mệnh bí thuật đáng sợ, nhưng mà hắn cũng tận lực ít dùng, thiên mệnh bí thuật thứ này khiến người ta thèm chảy nước miếng, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng tạm thời không hi vọng có người ngoài biết về thiên mệnh bí thuật, bằng không có không biết đại giáo cương quốc đỏ mắt.
Bản thân Lý Thất Dạ cũng không ỷ lại thiên mệnh bí thuật, hắn có nhiều thủ đoạn, lúc không cần thiết, tận lực ít sử dụng thiên mệnh bí thuật.
Giết Quỷ Bồ Điểu, Lý Thất Dạ lóe lên rồi biến mất, tiếp tục đi về phía tây.
Sâu trong sơn cốc, trong động sâu, Lý Thất Dạ ngồi trong hang động, vận chuyển "Nhật Qua Dương Luân Công ", thúc dục huyết khí diễn biến "Côn Bằng Lục Biến ", thôn phệ thiên địa tinh khí.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook