Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440
Edit: Qiezi
Bị Từ Tử Nham nhìn đến sởn tóc gáy, toàn thân Phấn Mao bắt đầu xù lông lên, thoạt nhìn rất giống một trái banh lông hồng nhạt.
Nó nơm nớp lo sợ nhìn Từ Tử Nham, rất sợ một giây sau sẽ đưa nó lên bàn ăn. Phải biết rằng chủ nhân của nó chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ca ca, hy vọng y vì nó mà bác bỏ đề nghị của ca ca, thôi thà rằng hy vọng trời đổ mưa đỏ còn dễ hơn.
“Xem ra…. Ta thật sự lơ là, không quan tâm ngươi rèn luyện…” Từ Tử Dung vừa giết sâu vừa đảo mắt nhìn chằm chằm Phấn Mao.
Trên đầu Phấn Mao rơi vài giọt mồ hôi, nó bỗng nhiên nhảy lên, đánh về phía con đại trùng tử kia. Nửa đường còn không quên đạp bay Tuyết Đoàn, chiếm lấy vị trí công kích thích hợp nhất.
Tuyết Đoàn đang công kích thì bị đánh lén, còn là long tử có sức mạnh tương đương, nhất thời như hồ lô lăn đi xa. →. →
Đợi đến khi nó hung dữ quay lại, Phấn Mao đã sắp đánh chết đại trùng tử.
Ngay cả Tuyết Đoàn thấy tình trạng thê thảm của đại trùng tử, cũng nhịn không được cảm thán: Đúng là ác độc quá…
Mẫu trùng và Bạch Hoa: = 口 =
Không… Chuyện này không khoa học!
Mẫu trùng vất vả tranh giành quyền khống chế đại trùng tử với Phong Độc, lại triệu hoán nó tới từ vạn dặm xa xôi. Nhưng mới vừa đối đầu, ‘viện trợ cường đại’ của mẫu trùng lại bị một con thỏ mập đánh thành cái dạng này —— con mẹ nó không khoa học!
Mẫu trùng vô cùng căm phẫn, thế nhưng nó đã tung hết át chủ bài, ngoại trừ đại trùng tử, đám sâu còn lại đều đã kích thích sinh lực cuối cùng của sinh mệnh. Sau khi đợt công kích này kết thúc, không cần Từ Tử Nham và Từ Tử Dung động thủ, chúng cũng không trụ nổi nữa!
Kẹt ——!
Mẫu trùng tức giận gào lên, miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Bạch Hoa lập tức lộ vẻ đau đớn, hắn không ngừng giãy giụa, dường như muốn thoát khỏi sự kiểm soát của mẫu trùng.
Từ Tử Nham nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Bạch Hoa lộ ra một tia tỉnh táo, hắn chìa tay về phía Từ Tử Nham: “Cứu… Cứu ta…”
Từ Tử Nham khẽ lắc đầu, mỗi người đều phải trả giá đắt cho lựa chọn của mình. Từ lúc Bạch Hoa cấu kết với Hấp Huyết Trùng, hắn đã tự chặt đứt đường lui của mình.
“Cứu ta… Ta… Tinh Nguyên Đạo Thể của ta… Có thể… Giúp ngươi song tu.” Có lẽ là biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Bạch Hoa ngay lập tức chặn lại kiểm soát của mẫu trùng.
Hắn không ngừng thể hiện giá trị của mình cho Từ Tử Nham thấy, bởi vì hắn biết, nếu Từ Tử Nham hạ quyết tâm muốn tiêu diệt hắn, vậy thì ngay cả một con đường sống hắn cũng không có.
Hắn nói ra bí mật của bản thân, chủ động hứa hẹn trở thành lô đỉnh của Từ Tử Nham, đáng tiếc ——
“Ngươi là cái thá gì, dám mơ tưởng ca ca?” Từ Tử Dung vừa nghe thấy Bạch Hoa tự tiến cử làm ấm giường, lập tức giận điên lên. Y vung tay tiêu diệt sâu đang bao vây xung quanh, vọt tới bên cạnh ca ca, ôm eo anh hôn một cái, chứng tỏ quyền sở hữu trước mặt Bạch Hoa.
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ kiếp, anh biết thằng nhóc nhà anh sẽ làm vậy mà!
Con ngươi Bạch Hoa co rụt: “Các ngươi…”
“Nhìn thấy không?” Từ Tử Dung cười đắc ý: “Ca ca thuộc về ta. À, đúng rồi, quên nói ngươi biết, Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên cũng đã có người yêu rồi, chỉ có ngươi là kẻ cô đơn. Ha ha… Ban đầu ở Huyền Giáp Môn, thiếu chủ tên gì gì đó đối tốt với ngươi như vậy, kết quả thì sao? Ngươi vì dục vọng bản thân nên giết chết hắn? Con rắn độc âm hiểm, giả dối như ngươi, đừng nói là lô đỉnh song tu, cho dù là nhìn ngươi ta cũng ngại bẩn!”
“Không… Không thể nào…” Khi nghe Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên đều có người yêu, Bạch Hoa không tin nổi.
Sao có thể!
Bọn họ đều thích hắn! Dù vì nhiều nguyên nhân mà hắn không ở bên bọn họ, bọn họ cũng nên thầm thương trộm nhớ hắn, sao có thể có người yêu khác?
Bọn họ… Bọn họ… Điều này không thể xảy ra!
Bạch Hoa cảm thấy suy nghĩ của hắn hơi hỗn loạn, hắn mơ màng nghĩ Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên hẳn là yêu hắn, thậm chí ngay cả Từ Tử Nham trước mặt cũng phải mê muội vì hắn, đồng thời sẵn lòng hy sinh cả tính mạng.
Nhưng một âm thanh khác trong đầu lại không ngừng nói cho hắn biết, tất cả những chuyện này đều là vọng tưởng của hắn, bất luận là Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên đều chưa từng yêu hắn, chớ nói chi là vì hắn giữ thân như ngọc…
“Không… Sai rồi… Thế giới này sai rồi… Ta không sai… Đều là lỗi của các ngươi!” Bạch Hoa ôm đầu đầy đau đớn, thân hình loạng choạng, cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng hai loại ký ức khác biệt đan xen, mang đến từng cơn đau nhức, khiến hắn như muốn phát cuồng.
“Đều là lỗi của các ngươi! Đều tại các ngươi không tốt! Tại sao phải ép ta! Vì sao các ngươi đều có thiên phú tốt như thế! Ông Trời bất công với ta!” Cuối cùng, Bạch Hoa như chìm trong thế giới của mình, chỉ là không ngừng oán trách ông Trời bất công hắn.
(Thiên Đạo: ….. (╯‵□′)╯︵┻━┻)
“Hắn điên rồi.” Từ Tử Dung khẽ nói, khóe môi cong lên.
“Đúng vậy… Quả thật hắn đã điên rồi.” Từ Tử Nham cũng thở dài, Bạch Hoa thật sự phát điên, nếu không điên thì tại sao lại trách Thiên Đạo bất công? Tuy rằng hành trình này hắn gặp rất nhiều trắc trở, nhưng đa số thời gian đều có thể hóa nguy thành an, thậm chí còn có thể thu được các loại thiên tài địa bảo. Nếu như vậy cũng là Thiên Đạo bất công, chẳng phải những tu sĩ chết trên đường tầm bảo đều oán giận Thiên Đạo bất công?
“Giải quyết hắn đi.”
Cách đó không xa, con đại trùng tử bị Tuyết Đoàn và Phấn Mao vây công, trên cơ bản chỉ có thể kéo dài hơi tàn, phỏng chừng một lát nữa sẽ bị giải quyết hoàn toàn.
Từ Tử Nham lập tức giương cung cài tên, nhắm ngay Bạch Hoa đang không ngừng giãy giụa, oán trách.
Bình thường thì vai chính đều có thể thắp sáng kỹ năng ‘tuyệt địa phản kích’, Từ Tử Nham cũng không muốn dông dài bị Bạch Hoa sắp chết đảo ngược tình thế, bởi vậy không chút khách khí bắn ra mũi tên này.
“Kẹt!”
Ngay khi mũi tên rời dây cung, mẫu trùng trên lưng Bạch Hoa đột nhiên thét chói tai, mà Bạch Hoa lại phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ đau đớn.
“Không ổn!” Cảm giác nguy hiểm đột nhiên buông xuống khiến toàn thân Từ Tử Nham dựng tóc gáy, loại cảm giác sợ hãi khiến trái tim co rút làm anh theo bản năng lui về sau mấy bước.
Ốc sên nhỏ trong đan điền điên cuồng huơ râu, liên tục truyền đạt nguy hiểm cho Từ Tử Nham, rất sợ chủ nhân nhà mình vì sơ sẩy mà chết.
“Sao vậy?” Từ Tử Dung thông qua Huyết Khế cảm nhận được ca ca hoảng sợ, nhất thời kinh ngạc. Y chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này có chuyện gì có thể khiến ca ca hoảng sợ như vậy.
“Thu hồi Phấn Mao!” Từ Tử Nham la lớn, sau khi xác nhận Phấn Mao đang chiến đấu lại đột nhiên biến mất, anh cũng thu Tuyết Đoàn vào Phương Cách.
Anh không biết công kích trí mạng này đến từ đâu, nhưng anh biết phải chạy rất xa mới có thể trốn thoát. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đánh cược, cược rằng Phương Cách có thể trốn thoát lần công kích này.
Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung vào Phương Cách, sau đó tách một tia thần thức đi quan sát tình huống bên ngoài.
Đại trùng tử đã hoàn toan mất sức chiến đấu, nằm trên mặt đất không thể động đậy, cho dù Tuyết Đoàn và Phấn Mao không công kích nữa, nó cũng không sống được lâu…
Mà mẫu trùng lại không ngừng gào lên cao vút, không nhìn ra rốt cuộc nó đang làm gì.
Bạch Hoa nhìn càng thảm hơn, cả người liên tục co quắp, toàn thân trở nên suy yếu, co rút lại, dường như sắp co thành một quả cầu.
Phải biết rằng sinh mệnh của tu sĩ kim đan rất dài, cỡ mấy trăm năm. Nhưng dáng vẻ hiện tại của Bạch Hoa, nhìn giống như có người đang cưỡng ép rút sinh mệnh lực của hắn!
Từ Tử Nham nghĩ mà kinh hãi, lúc nãy không nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ lại, lúc nãy bọn họ đều bị tạo hình nửa người nửa sâu của Bạch Hoa dọa sợ ngây người, thế nên không phát hiện Bạch Hoa trưởng thành hơn một chút.
Rõ ràng đây là dấu hiệu Bạch Hoa mất sinh mệnh lực!
Điều này cũng có nghĩa là trước khi bọn họ đến, Bạch Hoa đã bị cưỡng ép rút sinh mệnh lực. Có thể làm được chuyện này, chắc chắn chỉ có mẫu trùng đồng thể với Bạch Hoa.
Chỉ là Từ Tử Nham nghĩ không ra, hiện tại mẫu trùng và Bạch Hoa đang đồng sinh cộng tử, nếu Bạch Hoa bị rút cạn sinh mệnh lực, mẫu trùng cũng sẽ không có kết quả tốt. Bây giờ có thể nói là mẫu trùng trong cơn tuyệt vọng muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, nhưng trước đó tại sao mẫu trùng lại cưỡng ép rút sinh mệnh lực của Bạch Hoa?
Từ Tử Nham không biết, thật ra chuyện này có tí liên quan đến anh.
Ban đầu, khi anh và Phong Độc đánh nhau trong rừng, Phong Độc sinh ra con đại trùng tử. Khi đại trùng tử xuất hiện, mẫu trùng lập tức phát hiện, nhưng nó cách đại trùng tử quá xa, nhanh chóng bị Phong Độc cướp quyền kiểm soát đại trùng tử.
Mẫu trùng không cam tâm để vũ khí lợi hại như vậy lọt vào tay Phong Độc, vì vậy dụ dỗ Bạch Hoa, nói có thể dùng đại chiêu trực tiếp giết chết Phong Độc.
Lúc đó Bạch Hoa và mẫu trùng vẫn là hai con châu chấu bị cột trên cùng một sợi dây, cho dù chỉ là vì nửa thân trên của mẫu trùng, Phong Độc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì an toàn chính mình, hắn quyết tâm dùng một trăm năm tuổi thọ đổi lấy một cái mạng của Phong Độc, so ra thì vẫn có lời.
Đáng tiếc, Bạch Hoa trăm triệu lần không ngờ mẫu trùng luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn lại không hoàn toàn bị hắn khống chế, trái lại là mượn cơ hội rút sinh mệnh lực, khiến thần hồn của Bạch Hoa rơi xuống thế yếu.
Có nền tảng này, mẫu trùng lập tức triển khai tranh giành thân thể với Bạch Hoa. Trái lại là Bạch Hoa vị mẫu trùng ám toán, chỉ có thể lặng lẽ trốn vào một góc trong thức hải, lợi dụng chút quyền kiểm soát còn sót lại, ôm khư khư bản thân chưa bị mẫu trùng cắn nuốt.
Lúc đó chiêu thức mẫu trùng sử dụng, đó chính là tia sáng mãnh liệt suýt chút nữa đánh nát Phong Độc, Thanh Y, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thành bã. Chiêu thức lợi hại như vậy nhưng chỉ sử dụng một trăm năm tuổi thọ của Bạch Hoa, bây giờ mẫu trùng đang chìm trong tuyệt vọng, hoàn toàn không hề cố kỵ, rút cạn sinh mệnh lực của Bạch Hoa. Nhìn thấy hơi thở Bạch Hoa dần suy yếu, cuối cùng biến mất, Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài.
Cuối cùng nam chính thiên mệnh đã chết… Thế nhưng hắn lại chết trên tay một con sâu, đúng là đáng buồn…
Bị Từ Tử Nham nhìn đến sởn tóc gáy, toàn thân Phấn Mao bắt đầu xù lông lên, thoạt nhìn rất giống một trái banh lông hồng nhạt.
Nó nơm nớp lo sợ nhìn Từ Tử Nham, rất sợ một giây sau sẽ đưa nó lên bàn ăn. Phải biết rằng chủ nhân của nó chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ca ca, hy vọng y vì nó mà bác bỏ đề nghị của ca ca, thôi thà rằng hy vọng trời đổ mưa đỏ còn dễ hơn.
“Xem ra…. Ta thật sự lơ là, không quan tâm ngươi rèn luyện…” Từ Tử Dung vừa giết sâu vừa đảo mắt nhìn chằm chằm Phấn Mao.
Trên đầu Phấn Mao rơi vài giọt mồ hôi, nó bỗng nhiên nhảy lên, đánh về phía con đại trùng tử kia. Nửa đường còn không quên đạp bay Tuyết Đoàn, chiếm lấy vị trí công kích thích hợp nhất.
Tuyết Đoàn đang công kích thì bị đánh lén, còn là long tử có sức mạnh tương đương, nhất thời như hồ lô lăn đi xa. →. →
Đợi đến khi nó hung dữ quay lại, Phấn Mao đã sắp đánh chết đại trùng tử.
Ngay cả Tuyết Đoàn thấy tình trạng thê thảm của đại trùng tử, cũng nhịn không được cảm thán: Đúng là ác độc quá…
Mẫu trùng và Bạch Hoa: = 口 =
Không… Chuyện này không khoa học!
Mẫu trùng vất vả tranh giành quyền khống chế đại trùng tử với Phong Độc, lại triệu hoán nó tới từ vạn dặm xa xôi. Nhưng mới vừa đối đầu, ‘viện trợ cường đại’ của mẫu trùng lại bị một con thỏ mập đánh thành cái dạng này —— con mẹ nó không khoa học!
Mẫu trùng vô cùng căm phẫn, thế nhưng nó đã tung hết át chủ bài, ngoại trừ đại trùng tử, đám sâu còn lại đều đã kích thích sinh lực cuối cùng của sinh mệnh. Sau khi đợt công kích này kết thúc, không cần Từ Tử Nham và Từ Tử Dung động thủ, chúng cũng không trụ nổi nữa!
Kẹt ——!
Mẫu trùng tức giận gào lên, miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Bạch Hoa lập tức lộ vẻ đau đớn, hắn không ngừng giãy giụa, dường như muốn thoát khỏi sự kiểm soát của mẫu trùng.
Từ Tử Nham nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Bạch Hoa lộ ra một tia tỉnh táo, hắn chìa tay về phía Từ Tử Nham: “Cứu… Cứu ta…”
Từ Tử Nham khẽ lắc đầu, mỗi người đều phải trả giá đắt cho lựa chọn của mình. Từ lúc Bạch Hoa cấu kết với Hấp Huyết Trùng, hắn đã tự chặt đứt đường lui của mình.
“Cứu ta… Ta… Tinh Nguyên Đạo Thể của ta… Có thể… Giúp ngươi song tu.” Có lẽ là biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, Bạch Hoa ngay lập tức chặn lại kiểm soát của mẫu trùng.
Hắn không ngừng thể hiện giá trị của mình cho Từ Tử Nham thấy, bởi vì hắn biết, nếu Từ Tử Nham hạ quyết tâm muốn tiêu diệt hắn, vậy thì ngay cả một con đường sống hắn cũng không có.
Hắn nói ra bí mật của bản thân, chủ động hứa hẹn trở thành lô đỉnh của Từ Tử Nham, đáng tiếc ——
“Ngươi là cái thá gì, dám mơ tưởng ca ca?” Từ Tử Dung vừa nghe thấy Bạch Hoa tự tiến cử làm ấm giường, lập tức giận điên lên. Y vung tay tiêu diệt sâu đang bao vây xung quanh, vọt tới bên cạnh ca ca, ôm eo anh hôn một cái, chứng tỏ quyền sở hữu trước mặt Bạch Hoa.
Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mẹ kiếp, anh biết thằng nhóc nhà anh sẽ làm vậy mà!
Con ngươi Bạch Hoa co rụt: “Các ngươi…”
“Nhìn thấy không?” Từ Tử Dung cười đắc ý: “Ca ca thuộc về ta. À, đúng rồi, quên nói ngươi biết, Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên cũng đã có người yêu rồi, chỉ có ngươi là kẻ cô đơn. Ha ha… Ban đầu ở Huyền Giáp Môn, thiếu chủ tên gì gì đó đối tốt với ngươi như vậy, kết quả thì sao? Ngươi vì dục vọng bản thân nên giết chết hắn? Con rắn độc âm hiểm, giả dối như ngươi, đừng nói là lô đỉnh song tu, cho dù là nhìn ngươi ta cũng ngại bẩn!”
“Không… Không thể nào…” Khi nghe Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên đều có người yêu, Bạch Hoa không tin nổi.
Sao có thể!
Bọn họ đều thích hắn! Dù vì nhiều nguyên nhân mà hắn không ở bên bọn họ, bọn họ cũng nên thầm thương trộm nhớ hắn, sao có thể có người yêu khác?
Bọn họ… Bọn họ… Điều này không thể xảy ra!
Bạch Hoa cảm thấy suy nghĩ của hắn hơi hỗn loạn, hắn mơ màng nghĩ Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên hẳn là yêu hắn, thậm chí ngay cả Từ Tử Nham trước mặt cũng phải mê muội vì hắn, đồng thời sẵn lòng hy sinh cả tính mạng.
Nhưng một âm thanh khác trong đầu lại không ngừng nói cho hắn biết, tất cả những chuyện này đều là vọng tưởng của hắn, bất luận là Lâm Khiếu Thiên và Mạc Tử Nguyên đều chưa từng yêu hắn, chớ nói chi là vì hắn giữ thân như ngọc…
“Không… Sai rồi… Thế giới này sai rồi… Ta không sai… Đều là lỗi của các ngươi!” Bạch Hoa ôm đầu đầy đau đớn, thân hình loạng choạng, cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng hai loại ký ức khác biệt đan xen, mang đến từng cơn đau nhức, khiến hắn như muốn phát cuồng.
“Đều là lỗi của các ngươi! Đều tại các ngươi không tốt! Tại sao phải ép ta! Vì sao các ngươi đều có thiên phú tốt như thế! Ông Trời bất công với ta!” Cuối cùng, Bạch Hoa như chìm trong thế giới của mình, chỉ là không ngừng oán trách ông Trời bất công hắn.
(Thiên Đạo: ….. (╯‵□′)╯︵┻━┻)
“Hắn điên rồi.” Từ Tử Dung khẽ nói, khóe môi cong lên.
“Đúng vậy… Quả thật hắn đã điên rồi.” Từ Tử Nham cũng thở dài, Bạch Hoa thật sự phát điên, nếu không điên thì tại sao lại trách Thiên Đạo bất công? Tuy rằng hành trình này hắn gặp rất nhiều trắc trở, nhưng đa số thời gian đều có thể hóa nguy thành an, thậm chí còn có thể thu được các loại thiên tài địa bảo. Nếu như vậy cũng là Thiên Đạo bất công, chẳng phải những tu sĩ chết trên đường tầm bảo đều oán giận Thiên Đạo bất công?
“Giải quyết hắn đi.”
Cách đó không xa, con đại trùng tử bị Tuyết Đoàn và Phấn Mao vây công, trên cơ bản chỉ có thể kéo dài hơi tàn, phỏng chừng một lát nữa sẽ bị giải quyết hoàn toàn.
Từ Tử Nham lập tức giương cung cài tên, nhắm ngay Bạch Hoa đang không ngừng giãy giụa, oán trách.
Bình thường thì vai chính đều có thể thắp sáng kỹ năng ‘tuyệt địa phản kích’, Từ Tử Nham cũng không muốn dông dài bị Bạch Hoa sắp chết đảo ngược tình thế, bởi vậy không chút khách khí bắn ra mũi tên này.
“Kẹt!”
Ngay khi mũi tên rời dây cung, mẫu trùng trên lưng Bạch Hoa đột nhiên thét chói tai, mà Bạch Hoa lại phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ đau đớn.
“Không ổn!” Cảm giác nguy hiểm đột nhiên buông xuống khiến toàn thân Từ Tử Nham dựng tóc gáy, loại cảm giác sợ hãi khiến trái tim co rút làm anh theo bản năng lui về sau mấy bước.
Ốc sên nhỏ trong đan điền điên cuồng huơ râu, liên tục truyền đạt nguy hiểm cho Từ Tử Nham, rất sợ chủ nhân nhà mình vì sơ sẩy mà chết.
“Sao vậy?” Từ Tử Dung thông qua Huyết Khế cảm nhận được ca ca hoảng sợ, nhất thời kinh ngạc. Y chưa bao giờ nghĩ tới trên đời này có chuyện gì có thể khiến ca ca hoảng sợ như vậy.
“Thu hồi Phấn Mao!” Từ Tử Nham la lớn, sau khi xác nhận Phấn Mao đang chiến đấu lại đột nhiên biến mất, anh cũng thu Tuyết Đoàn vào Phương Cách.
Anh không biết công kích trí mạng này đến từ đâu, nhưng anh biết phải chạy rất xa mới có thể trốn thoát. Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đánh cược, cược rằng Phương Cách có thể trốn thoát lần công kích này.
Từ Tử Nham kéo Từ Tử Dung vào Phương Cách, sau đó tách một tia thần thức đi quan sát tình huống bên ngoài.
Đại trùng tử đã hoàn toan mất sức chiến đấu, nằm trên mặt đất không thể động đậy, cho dù Tuyết Đoàn và Phấn Mao không công kích nữa, nó cũng không sống được lâu…
Mà mẫu trùng lại không ngừng gào lên cao vút, không nhìn ra rốt cuộc nó đang làm gì.
Bạch Hoa nhìn càng thảm hơn, cả người liên tục co quắp, toàn thân trở nên suy yếu, co rút lại, dường như sắp co thành một quả cầu.
Phải biết rằng sinh mệnh của tu sĩ kim đan rất dài, cỡ mấy trăm năm. Nhưng dáng vẻ hiện tại của Bạch Hoa, nhìn giống như có người đang cưỡng ép rút sinh mệnh lực của hắn!
Từ Tử Nham nghĩ mà kinh hãi, lúc nãy không nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ lại, lúc nãy bọn họ đều bị tạo hình nửa người nửa sâu của Bạch Hoa dọa sợ ngây người, thế nên không phát hiện Bạch Hoa trưởng thành hơn một chút.
Rõ ràng đây là dấu hiệu Bạch Hoa mất sinh mệnh lực!
Điều này cũng có nghĩa là trước khi bọn họ đến, Bạch Hoa đã bị cưỡng ép rút sinh mệnh lực. Có thể làm được chuyện này, chắc chắn chỉ có mẫu trùng đồng thể với Bạch Hoa.
Chỉ là Từ Tử Nham nghĩ không ra, hiện tại mẫu trùng và Bạch Hoa đang đồng sinh cộng tử, nếu Bạch Hoa bị rút cạn sinh mệnh lực, mẫu trùng cũng sẽ không có kết quả tốt. Bây giờ có thể nói là mẫu trùng trong cơn tuyệt vọng muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, nhưng trước đó tại sao mẫu trùng lại cưỡng ép rút sinh mệnh lực của Bạch Hoa?
Từ Tử Nham không biết, thật ra chuyện này có tí liên quan đến anh.
Ban đầu, khi anh và Phong Độc đánh nhau trong rừng, Phong Độc sinh ra con đại trùng tử. Khi đại trùng tử xuất hiện, mẫu trùng lập tức phát hiện, nhưng nó cách đại trùng tử quá xa, nhanh chóng bị Phong Độc cướp quyền kiểm soát đại trùng tử.
Mẫu trùng không cam tâm để vũ khí lợi hại như vậy lọt vào tay Phong Độc, vì vậy dụ dỗ Bạch Hoa, nói có thể dùng đại chiêu trực tiếp giết chết Phong Độc.
Lúc đó Bạch Hoa và mẫu trùng vẫn là hai con châu chấu bị cột trên cùng một sợi dây, cho dù chỉ là vì nửa thân trên của mẫu trùng, Phong Độc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì an toàn chính mình, hắn quyết tâm dùng một trăm năm tuổi thọ đổi lấy một cái mạng của Phong Độc, so ra thì vẫn có lời.
Đáng tiếc, Bạch Hoa trăm triệu lần không ngờ mẫu trùng luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn lại không hoàn toàn bị hắn khống chế, trái lại là mượn cơ hội rút sinh mệnh lực, khiến thần hồn của Bạch Hoa rơi xuống thế yếu.
Có nền tảng này, mẫu trùng lập tức triển khai tranh giành thân thể với Bạch Hoa. Trái lại là Bạch Hoa vị mẫu trùng ám toán, chỉ có thể lặng lẽ trốn vào một góc trong thức hải, lợi dụng chút quyền kiểm soát còn sót lại, ôm khư khư bản thân chưa bị mẫu trùng cắn nuốt.
Lúc đó chiêu thức mẫu trùng sử dụng, đó chính là tia sáng mãnh liệt suýt chút nữa đánh nát Phong Độc, Thanh Y, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung thành bã. Chiêu thức lợi hại như vậy nhưng chỉ sử dụng một trăm năm tuổi thọ của Bạch Hoa, bây giờ mẫu trùng đang chìm trong tuyệt vọng, hoàn toàn không hề cố kỵ, rút cạn sinh mệnh lực của Bạch Hoa. Nhìn thấy hơi thở Bạch Hoa dần suy yếu, cuối cùng biến mất, Từ Tử Nham lặng lẽ thở dài.
Cuối cùng nam chính thiên mệnh đã chết… Thế nhưng hắn lại chết trên tay một con sâu, đúng là đáng buồn…
Bình luận facebook