Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (8).txt
Đêm đến, Phạm Mạc Sát lại tiếp tục bận bịu với công việc. Vì anh cho rằng: dù có là tộc trưởng đi chăng nữa thì cũng không thể ngồi không mà hưởng thụ, trong khi các thần dân cần có một chỗ dựa vững chắc về kinh tế. Thế nên công việc cứ ngày một chất đống lên vai anh - vị tộc trưởng trẻ tuổi. Và anh cũng không cho phép bản thân mình than thở.
Có lẽ tiếng "lạch cạnh" của bàn phím máy tính và tiếng bút nhẹ lướt trên mặt giấy là những tiếng động duy nhất trong căn phòng này.
Anh chăm chú nhìn vào xấp tài liệu đặt trên bàn, chú tâm đến nỗi không biết Nhan Đình đã vào từ lúc nào. Cô im lặng ngồi trên băng ghế dài, thỉnh thoảng dụi mắt, cũng chăm chú đọc sách, nhưng đôi lúc lại nhìn sang Phạm Mạc Sát, như muốn hỏi: "Anh đã làm xong công việc chưa?"
Phạm Mạc Sát thấy Nhan Đình thì bỏ bút xuống, anh chống cằm, hỏi:
"Không ngủ được sao?"
"Ừm."
Cô gập quyển sách lại, rồi đặt ngay ngắn lên giá sách, vừa trả lời vừa gật đầu lia lịa chừng như chỉ đợi anh hỏi câu đấy thôi.
Phạm Mạc Sát chỉ cười nhẹ, anh cuối người lấy trong tủ một chiếc hộp rồi đưa cho cô: "Đây là bộ lễ phục mà tôi chuẩn bị, em xem có đẹp không?"
Nhan Đình đưa hai tay đón lấy chiếc hộp, cẩn thận mở ra...Trước mắt cô là bộ lễ phục tuyệt đẹp và sang trọng màu rượu vang, kiểu váy trễ vai, vạt thẳng tắp, trông vừa kín đáo và thanh lịch, lại có gì đó rất quyến rũ. Chất liệu vải rất mịn, được đính nhiều loại đá quý giá và dòng chữ "Roy Jr" hết sức tinh tế,...Cô không nhịn được phải thốt lên: "Đẹp quá!"
Phạm Mạc Sát đã đứng phía sau Nhan Đình từ khi nào, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở cùng với giọng nói nam tính phút chốc nhuộm đỏ một vành tai nhạy cảm: "Vài ngày nữa tộc trưởng tộc Hoàng Thị sẽ thành hôn, tôi không thể không đến, nhưng tôi muốn đưa cả em theo..."
Cô gái nhỏ khẽ gật đầu, trầm tư một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Lăng có về kịp không?"
Phạm Mạc Sát nhẹ nhàng xoay người cô lại đối diện với anh, âu yếm điểm vào chiếc mũi thanh tú: "Sợ sao? Tôi biết mình không thể trông chừng em, nhưng Lăng thì có thể. Em yên tâm, Lăng sẽ về kịp đi với chúng ta."
Sắc mặt Nhan Đình dần dịu đi, nhưng khi nhớ đến cái tên "Tộc trưởng tộc Hoàng Thị" thì trong đầu liền ùa về những hình ảnh quá khứ. Mà ở đó, cô là một "món hàng" không hơn không kém, bị rao bán trước hàng trăm con người. Mãi mãi cô cũng không thể quên được ánh mắt thèm khát của gã ta, con số lạnh lẽo phát ra từ khuôn miệng nhễ nhại nước dãi gớm ghiếc. Cô thật không thể tưởng tượng được, nếu năm đó không có Phạm Mạc Sát, thì có lẽ đã không có Nhan Đình của hiện tại, đổi lại là cái danh "nô lệ" với số phận đã được định sẵn: tăm tối và đầy bất hạnh...
Đôi mắt cô dần chuyển sang màu vàng nhạt, mí mắt rũ xuống, tựa hồ có thể đoán được cảm xúc khó nói của cô. Phạm Mạc Sát cũng không đả động gì đến vấn đề đó nữa, anh ướm thử bộ lễ phục lên người cô, ánh mắt và giọng nói đầy dịu dàng, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thôi nào, em mặc thử cho tôi xem."
Nhan Đình ngoan ngoãn mang bộ lễ phục vào phòng thay đồ. Chỉ vài phút sau đã trở ra.
Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng soi sáng vạn vật. Phạm Mạc Sát vốn không thích ánh sáng, chỉ khi nào bất đắc dĩ mới bật đèn, vì anh cho rằng: Chỉ trong đêm tối người ta mới là chính mình, ánh sáng mờ ảo của tự nhiên trong đêm mới thấy được vẻ đẹp thật sự của con người và bản chất của họ.
Cô gái bước ra từ trong khoảng tối tăm, đôi mắt trong như ánh dạ quang, chiếc váy màu rượu vang để lộ một bờ vai trắng muốt, đôi xương quai xanh hoàn mỹ như tạc thành công chuốt say người đối diện...
Nhan Đình rất đẹp! - Phạm Mạc Sát cũng còn lạ gì nữa, biết chắc cô mặc chiếc váy này sẽ rất "yêu nghiệt", nhưng anh không ngờ lại có thể đẹp đến mức vi diệu như thế này. "Không hổ danh là tuyệt tác của loài rồng huyền thoại!" - Anh thầm cảm thán trước vẻ đẹp của cô, ánh mắt vẫn say sưa ngắm nhìn cô gái của mình, đầy ý sủng nịch.
Bỗng một ý nghĩ đen tối lan tràn trong đầu anh, lần này không thể kiểm soát được nữa.
Phạm Mạc Sát cảm thấy cơ thể lại bắt đầu khó chịu, lồng ngực phút chốc nóng ran, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống. Anh, lúc này chỉ muốn đấm cho mình một phát. Vẻ mặt không vui một chút nào, khiến Nhan Đình có chút xấu hổ:
"Thật sự...khó coi lắm sao?"
"Không. Rất đẹp!" - Anh nhanh chóng phản bác.
Nhan Đình lo lắng bước đến gần anh, đâu biết được ai kia đang khổ sở thế nào: "Vậy tại sao anh..."
Phạm Mạc Sát vẫn đứng im ở đó, cố lấy giọng điềm tĩnh: "Tôi không sao..."
Anh từ tốn cởi áo khoác choàng lên vai cô, che đi bờ vai mềm mại kia, cảm giác đã đỡ hơn một chút. Anh nhắm mắt trấn tĩnh lại bản thân, nói với cô: "Không còn sớm nữa, thay đồ rồi tôi đưa em về phòng."
"Ừm."
Sau khi đưa Nhan Đình về phòng, Phạm Mạc Sát nhanh chóng bước về phòng mình và đóng sầm cửa lại, vô lực tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, hơi thở cũng lạnh theo. Anh trượt xuống ngồi bệch xuống sàn, day day trán. Mặt anh tối sầm lại, đăm chiêu nghĩ ngợi...Bỗng, chuông điện thoại vang lên inh ỏi, dòng suy nghĩ bị đứt quãng, anh tức giận định ném nó đi, nhưng rồi sau đó cũng nhấc máy.
"Ai?"
[Thủ lĩnh, là tôi. Ngài có chuyện không vui sao?]
"Không có gì!"
[...Có phải là vì Nhan Đình?]
"..."
[Ha ha, ngài sắp không thể đợi được nữa sao?]
"Đừng có chọc tôi!"
Anh không quát lên, cũng không lớn tiếng, như thể thì thầm nhưng khiến người ta không rét mà run. Lăng nhận biết được Phạm Mạc Sát đang bị cái gọi là "bản năng" kia làm phiền, nên không đùa nữa. Trở về vấn đề chính.
[Dự là vài ngày nữa, nhưng ở đây không còn gì thú vị. Có lẽ tôi sẽ về trong đêm nay thôi...(Đoàng! Đoàng! Lộc cộc, lộc cộc...)...Ồn ào quá!]
Phạm Mạc Sát nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
[Không có gì, hai tiếng trước đội quân phía Bắc tràn xuống muốn lật đổ quốc vương Dawson, hiện tại vẫn đang chiến, tình hình rất náo loạn...Ây, quý cô xinh đẹp, cẩn thận chứ!]
"Vậy cậu còn ở đó làm gì?"
[Ha ha, tôi đang đợi khi công chúa Dawson bị chúng bắt, sau đó tự mình đóng vai anh hùng. Tuyệt chứ?]
Vị thủ lĩnh họ Phạm cười lạnh: "Ha, chơi bời với nhiều người như vậy, không sợ vị hôn thê của cậu đau lòng sao?"
[Tôi biết thế nào là chừng mực. Xin lỗi ngài...píp]
Phạm Mạc Sát âm trầm nhìn màn hình điện thoại tối dần rồi tắt hẳn, không gian lại trở nên im ắng. Anh thở dài: "Vì một người mà có thể sa đọa đến mức đó sao?"
Có lẽ tiếng "lạch cạnh" của bàn phím máy tính và tiếng bút nhẹ lướt trên mặt giấy là những tiếng động duy nhất trong căn phòng này.
Anh chăm chú nhìn vào xấp tài liệu đặt trên bàn, chú tâm đến nỗi không biết Nhan Đình đã vào từ lúc nào. Cô im lặng ngồi trên băng ghế dài, thỉnh thoảng dụi mắt, cũng chăm chú đọc sách, nhưng đôi lúc lại nhìn sang Phạm Mạc Sát, như muốn hỏi: "Anh đã làm xong công việc chưa?"
Phạm Mạc Sát thấy Nhan Đình thì bỏ bút xuống, anh chống cằm, hỏi:
"Không ngủ được sao?"
"Ừm."
Cô gập quyển sách lại, rồi đặt ngay ngắn lên giá sách, vừa trả lời vừa gật đầu lia lịa chừng như chỉ đợi anh hỏi câu đấy thôi.
Phạm Mạc Sát chỉ cười nhẹ, anh cuối người lấy trong tủ một chiếc hộp rồi đưa cho cô: "Đây là bộ lễ phục mà tôi chuẩn bị, em xem có đẹp không?"
Nhan Đình đưa hai tay đón lấy chiếc hộp, cẩn thận mở ra...Trước mắt cô là bộ lễ phục tuyệt đẹp và sang trọng màu rượu vang, kiểu váy trễ vai, vạt thẳng tắp, trông vừa kín đáo và thanh lịch, lại có gì đó rất quyến rũ. Chất liệu vải rất mịn, được đính nhiều loại đá quý giá và dòng chữ "Roy Jr" hết sức tinh tế,...Cô không nhịn được phải thốt lên: "Đẹp quá!"
Phạm Mạc Sát đã đứng phía sau Nhan Đình từ khi nào, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở cùng với giọng nói nam tính phút chốc nhuộm đỏ một vành tai nhạy cảm: "Vài ngày nữa tộc trưởng tộc Hoàng Thị sẽ thành hôn, tôi không thể không đến, nhưng tôi muốn đưa cả em theo..."
Cô gái nhỏ khẽ gật đầu, trầm tư một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Lăng có về kịp không?"
Phạm Mạc Sát nhẹ nhàng xoay người cô lại đối diện với anh, âu yếm điểm vào chiếc mũi thanh tú: "Sợ sao? Tôi biết mình không thể trông chừng em, nhưng Lăng thì có thể. Em yên tâm, Lăng sẽ về kịp đi với chúng ta."
Sắc mặt Nhan Đình dần dịu đi, nhưng khi nhớ đến cái tên "Tộc trưởng tộc Hoàng Thị" thì trong đầu liền ùa về những hình ảnh quá khứ. Mà ở đó, cô là một "món hàng" không hơn không kém, bị rao bán trước hàng trăm con người. Mãi mãi cô cũng không thể quên được ánh mắt thèm khát của gã ta, con số lạnh lẽo phát ra từ khuôn miệng nhễ nhại nước dãi gớm ghiếc. Cô thật không thể tưởng tượng được, nếu năm đó không có Phạm Mạc Sát, thì có lẽ đã không có Nhan Đình của hiện tại, đổi lại là cái danh "nô lệ" với số phận đã được định sẵn: tăm tối và đầy bất hạnh...
Đôi mắt cô dần chuyển sang màu vàng nhạt, mí mắt rũ xuống, tựa hồ có thể đoán được cảm xúc khó nói của cô. Phạm Mạc Sát cũng không đả động gì đến vấn đề đó nữa, anh ướm thử bộ lễ phục lên người cô, ánh mắt và giọng nói đầy dịu dàng, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Thôi nào, em mặc thử cho tôi xem."
Nhan Đình ngoan ngoãn mang bộ lễ phục vào phòng thay đồ. Chỉ vài phút sau đã trở ra.
Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng soi sáng vạn vật. Phạm Mạc Sát vốn không thích ánh sáng, chỉ khi nào bất đắc dĩ mới bật đèn, vì anh cho rằng: Chỉ trong đêm tối người ta mới là chính mình, ánh sáng mờ ảo của tự nhiên trong đêm mới thấy được vẻ đẹp thật sự của con người và bản chất của họ.
Cô gái bước ra từ trong khoảng tối tăm, đôi mắt trong như ánh dạ quang, chiếc váy màu rượu vang để lộ một bờ vai trắng muốt, đôi xương quai xanh hoàn mỹ như tạc thành công chuốt say người đối diện...
Nhan Đình rất đẹp! - Phạm Mạc Sát cũng còn lạ gì nữa, biết chắc cô mặc chiếc váy này sẽ rất "yêu nghiệt", nhưng anh không ngờ lại có thể đẹp đến mức vi diệu như thế này. "Không hổ danh là tuyệt tác của loài rồng huyền thoại!" - Anh thầm cảm thán trước vẻ đẹp của cô, ánh mắt vẫn say sưa ngắm nhìn cô gái của mình, đầy ý sủng nịch.
Bỗng một ý nghĩ đen tối lan tràn trong đầu anh, lần này không thể kiểm soát được nữa.
Phạm Mạc Sát cảm thấy cơ thể lại bắt đầu khó chịu, lồng ngực phút chốc nóng ran, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống. Anh, lúc này chỉ muốn đấm cho mình một phát. Vẻ mặt không vui một chút nào, khiến Nhan Đình có chút xấu hổ:
"Thật sự...khó coi lắm sao?"
"Không. Rất đẹp!" - Anh nhanh chóng phản bác.
Nhan Đình lo lắng bước đến gần anh, đâu biết được ai kia đang khổ sở thế nào: "Vậy tại sao anh..."
Phạm Mạc Sát vẫn đứng im ở đó, cố lấy giọng điềm tĩnh: "Tôi không sao..."
Anh từ tốn cởi áo khoác choàng lên vai cô, che đi bờ vai mềm mại kia, cảm giác đã đỡ hơn một chút. Anh nhắm mắt trấn tĩnh lại bản thân, nói với cô: "Không còn sớm nữa, thay đồ rồi tôi đưa em về phòng."
"Ừm."
Sau khi đưa Nhan Đình về phòng, Phạm Mạc Sát nhanh chóng bước về phòng mình và đóng sầm cửa lại, vô lực tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, hơi thở cũng lạnh theo. Anh trượt xuống ngồi bệch xuống sàn, day day trán. Mặt anh tối sầm lại, đăm chiêu nghĩ ngợi...Bỗng, chuông điện thoại vang lên inh ỏi, dòng suy nghĩ bị đứt quãng, anh tức giận định ném nó đi, nhưng rồi sau đó cũng nhấc máy.
"Ai?"
[Thủ lĩnh, là tôi. Ngài có chuyện không vui sao?]
"Không có gì!"
[...Có phải là vì Nhan Đình?]
"..."
[Ha ha, ngài sắp không thể đợi được nữa sao?]
"Đừng có chọc tôi!"
Anh không quát lên, cũng không lớn tiếng, như thể thì thầm nhưng khiến người ta không rét mà run. Lăng nhận biết được Phạm Mạc Sát đang bị cái gọi là "bản năng" kia làm phiền, nên không đùa nữa. Trở về vấn đề chính.
[Dự là vài ngày nữa, nhưng ở đây không còn gì thú vị. Có lẽ tôi sẽ về trong đêm nay thôi...(Đoàng! Đoàng! Lộc cộc, lộc cộc...)...Ồn ào quá!]
Phạm Mạc Sát nhíu mày: "Chuyện gì vậy?"
[Không có gì, hai tiếng trước đội quân phía Bắc tràn xuống muốn lật đổ quốc vương Dawson, hiện tại vẫn đang chiến, tình hình rất náo loạn...Ây, quý cô xinh đẹp, cẩn thận chứ!]
"Vậy cậu còn ở đó làm gì?"
[Ha ha, tôi đang đợi khi công chúa Dawson bị chúng bắt, sau đó tự mình đóng vai anh hùng. Tuyệt chứ?]
Vị thủ lĩnh họ Phạm cười lạnh: "Ha, chơi bời với nhiều người như vậy, không sợ vị hôn thê của cậu đau lòng sao?"
[Tôi biết thế nào là chừng mực. Xin lỗi ngài...píp]
Phạm Mạc Sát âm trầm nhìn màn hình điện thoại tối dần rồi tắt hẳn, không gian lại trở nên im ắng. Anh thở dài: "Vì một người mà có thể sa đọa đến mức đó sao?"