• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Dạy Baba Phản Diện Làm Người (1 Viewer)

  • Chương 30: Muốn mẹ như thế nào?

Chuyện xảy ra ở nhà trẻ, sau khi về nhà Hoắc Tiểu Tiểu xem nó như chuyện xưa mà dạt dào cảm xúc biểu diễn một lần trước mặt Hoắc lão tiên sinh.

Biểu diễn đến đoạn cao trào còn không kìm được diễn lại cảnh bị nhóc con kia đẩy ngã trên mặt đất.

“Ông nội, mấy đứa trẻ kia vừa xấu vừa lớn lối, nó..nó nắm lấy tay con thế này, sau đó đẩy con xuống đất.”

Mới đầu Hoắc lão tiên sinh còn nghe một cách say sưa, lúc nghe thấy Tiểu Tiểu ở trường học bị người ta bắt nạt thì nhất thời trong lòng đều xoắn lại, ông kéo cô đến trước mặt, quan sát từ trên xuống dưới một cách cẩn thận.

“Đẩy con xuống đất? Có bị thương không?”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, mở lòng bàn tay trắng nõn ra: “Không có, trên mặt đất đều là cát, không đau, tay cháu không bị sao cả.”

“Không sao là tốt, lần sau mà còn có người bắt nạt con như thế nữa thì nhất định phải nói cho cô giáo biết, con còn nhỏ tuổi, xung đột với người khác sẽ bị thiệt thòi.”

Hoắc lão tiên sinh thật sự rất lo lắng.

Ở nhà trẻ Hoắc Tiểu Tiểu có thể nói là người nhỏ tuổi nhất, còn nhỏ tuổi thì dễ bị người ta bắt nạt, nếu như không phải vì thân thể không cho phép thì làm thế nào ông cũng sẽ không đồng ý đưa cô nhóc đến nhà trẻ sớm như vậy.

“Vâng, con nhớ kỹ rồi! Sau đó… sau đó Dịch Khiêm và bạn của anh ấy đánh mấy thằng nhóc hư đốn kia một trận, đánh cho bọn nó khóc lên.” Hoắc lão tiên sinh nở nụ cười: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, cô hiệu trưởng mời phụ huynh, bọn họ muốn Dịch Khiêm xin lỗi, bọn Dịch Khiêm đã bảo vệ cháu, cháu cũng đã bảo vệ bọn họ.”

“Ngoan quá.”

Nghe xong những việc ‘chấn động lòng người’ trong một ngày này của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy bất an, cho rằng quyết định đưa bé đến nhà trẻ này thực sự là quá qua loa.

Ngày đầu tiên đã bị những đứa trẻ khác bắt nạt, sau này ở nơi mà ông không nhìn thấy, không chừng còn bị bắt nạt hơn nữa.

Tiểu Tiểu còn nhỏ như thế, không hiểu không biết gì cả, ở trong nhà trẻ chỉ có thể bị người ta bắt nạt.

Hoắc lão tiên sinh thở ngắn than dài, trong lòng cảm thấy đứa trẻ nhà mình nhỏ bé yếu ớt, đáng thương lại bất lực, ông không tự chủ được mà bổ não hình ảnh Tiểu Tiểu ở nhà trẻ bị người ta bắt nạt, càng nghĩ càng thấy kinh hãi.

Ông dứt khoát đi lên lầu tìm Hoắc Tùy Thành, nói thẳng với anh: “Bố thấy tạm thời Tiểu Tiểu vẫn đừng nên đến nhà trẻ nữa, nó còn nhỏ như thế, bị người ta bắt nạt thì không có năng lực tự bảo vệ bản thân, chờ khoảng hai năm nữa nó lớn lên thêm một chút rồi đưa đi, con cảm thấy thế nào?”

Hoắc Tùy Thành đại khái đã đoán được vì sao Hoắc lão tiên sinh lại đột nhiên thay đổi chủ ý: “Bố đã nghe nói chuyện hôm nay Tiểu Tiểu ở nhà trẻ?”

Hoắc lão tiên sinh không phủ nhận: “Lúc con hơn hai tuổi bị bố đưa đến nhà trẻ, ngày đầu tiên con đã đè bạn ở nhà trẻ xuống đất đánh đến phát khóc, con thì không bị người ta bắt nạt nhưng Tiểu Tiểu là con gái, nó không giống con, Tiểu Tiểu bị người ta bắt nạt thì cũng chỉ có thể bị đánh.”

“...Thân thể bố không tốt, không có tinh thần sức lực để chăm sóc nó.”

“Mặc dù thân thể bố không tốt nhưng chăm sóc nó thêm một hai năm thì vẫn được. Chuyện này không phải bố đang thương lượng với con, ngày mai đừng đưa Tiểu Tiểu đi nhà trẻ nữa.”

Ông cụ cực kỳ yêu thương cháu, tất cả sự dịu dàng và từ ái đều dồn vào người cô cháu gái.

Có lẽ là ngay cả bản thân Hoắc lão tiên sinh cũng không ý thức được, những sự áy náy và bù đắp kia cũng trở thành một phần thương yêu.

Hoắc Tùy Thành im lặng một lát, anh không muốn cố ý làm trái Hoắc lão tiên sinh nhưng cũng không muốn thuận theo ý ông, thật sự không đưa Hoắc Tiểu Tiểu đến nhà trẻ.

“Bố, thế này đi, ngày mai để Tiểu Tiểu đưa ra quyết định, nếu như nó ở nhà trẻ bị người ta bắt nạt thì chắc chắn là nó không muốn đi nữa, con tôn trọng ý kiến của nó, bố cảm thấy thế nào?”

Hoắc lão tiên sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này cũng có lý, ông gật đầu: “Được, vậy thì tôn trọng ý kiến của Tiểu Tiểu, không cho phép con can thiệp.”

“Chuyện này là đương nhiên.”

Hai người cứ như vậy mà đạt được sự nhất trí.

Sáng hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu ăn mặc chỉnh tề, đeo cặp sách chờ Hoắc Tùy Thành đưa cô đi học.

Hoắc lão tiên sinh lại hỏi cô: “Tiểu Tiểu, trước đó chẳng phải con một mực nói không muốn đi học sao? Hôm nay con thành thật nói cho ông nội biết, con có muốn đi học không? Không muốn đi học thì sau này chúng ta không đi nữa, ông nội ở nhà chơi với con, được không?”

Hoắc Tùy Thành từ trên lầu đi xuống.

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn bố cô một cái.

Bố cô đã nói, thân thể của ông nội không tốt, cần nghỉ ngơi, mình ở nhà sẽ chỉ làm cho thân thể ông nội càng ngày càng kém.

Hơn nữa trải qua chuyện ngày hôm qua, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy nếu đã làm lại một lần, lấy tâm thái của người lớn để một lần nữa đi trên con đường trưởng thành của cuộc đời thì cũng là một loại thu hoạch, một loại cảm ngộ khác, không có gì là không tốt.

“Ông nội, con muốn đi nhà trẻ.”

Hoắc lão tiên sinh không hiểu: “Trước đó không phải con luôn không muốn đi sao?”

Hoắc Tùy Thành đúng lúc đi xuống lầu.

Hoắc lão tiên sinh nhìn anh chằm chằm: “Có phải vừa rồi con uy hiếp nó không?”

Hoắc Tùy Thành với vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hai ông cháu.

“Ông nội, không có, con thật sự muốn đi nhà trẻ, ông không cần lo là con sẽ bị người ta bắt nạt, sau này con sẽ nói cho cô giáo biết, hơn nữa còn có các bạn khác sẽ bảo vệ con.” Hoắc Tiểu Tiểu cười hì hì nói: “Ông nội phải ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt, con nhớ ông nội thì sẽ gọi điện cho ông.”

Cô đưa tay ý chỉ cái đồng hồ thông minh trên cổ tay mình.

Hoắc lão tiên sinh thở dài, ông sờ đầu Tiểu Tiểu: “Vẫn là Tiểu Tiểu thương ông nội. Được thôi, vậy chúng ta ăn cơm trước đã, ăn sáng xong rồi ông nội đưa con đi nhà trẻ.”

Hoắc Tùy Thành mở miệng: “Để con đưa đi.”

“Công ty và nhà trẻ ở hai hướng khác nhau, không tiện đường, chuyện công ty bận rộn, để bố đưa đi, dù sao cũng không bao xa.”

Hoắc Tùy Thành cũng không tranh luận quá nhiều với ông: “Được, vậy làm phiền bố.”

Hoắc Tùy Thành đến công ty trước, ăn sáng xong, Hoắc lão tiên sinh đưa Hoắc Tiểu Tiểu đi nhà trẻ.

Ở trên đường, Hoắc lão tiên sinh liên tục dặn dò cô, có người bắt nạt cô thì nhất định phải nhanh chóng nói cho cô giáo biết, nhưng cũng đừng bắt nạt người khác giống như bố cô khi còn bé.

Nhắc đến chuyện của Hoắc Tùy Thành khi còn bé, tinh thần Hoắc Tiểu Tiểu lập tức trở nên tỉnh táo, cô tràn đầy phấn khởi hỏi: “Ông nội, bố đi nhà trẻ vào lúc nào? Khi còn bé bố ở nhà trẻ bắt nạt người khác sao?”

“Lúc bố con còn nhỏ thì ông nội bận rộn, cho nên không lớn hơn con được mấy tháng đã bị đưa đi nhà trẻ. Ôi! Thằng nhóc đó, bố cháu nghịch ngợm hơn cháu, ngày đầu tiên đã đánh cho bạn nhỏ ở nhà trẻ khóc sướt mướt.”

“Vậy cô giáo có mời phụ huynh không?”

“Đương nhiên là có, lúc ấy ông đi, người bố cháu đầy bụi đất, quần áo trên người đều bị rách, có điều mấy đứa trẻ bị đánh kia còn nhếch nhác hơn.”

“Vậy vì sao bố lại đánh nhau, các bạn khác bắt nạt bố sao?”

Hoắc lão tiên sinh im lặng, hồi lâu mới thở dài: “Ông cũng không nhớ rõ. Tiểu Tiểu, ông nội hỏi con một chuyện, con… nhớ mẹ không?”

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩn ra..

Nhiều năm như vậy, từ mẹ này đều là từ cấm trong miệng Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành, hôm nay sao đột nhiên lại nhắc đến mẹ?

Cho đến bây giờ cô thật đúng là không hề nghĩ tới từ mẹ này.

Tất cả những ấn tượng của cô về mẹ đều dừng ở lúc vừa ra đời, bàn tay cẩn thận vuốt v e trên lưng cô giống như lông vũ.

Ông nội thương yêu sờ khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu: “Không nói lời nào chính là nhớ?”

Hoắc Tiểu Tiểu buồn buồn nói: “Con không biết, con chưa từng gặp mẹ, cho nên không nhớ mẹ.”

Thật ra nhân vật mẹ này ở trong mơ vẫn chưa từng xuất hiện.

Dù sao thì ở trong mơ cô cũng chỉ sống đến ba, bốn tuổi mà thôi, cho đến chết cũng chưa từng gặp người sinh ra cô.

Người chưa từng xuất hiện, người chưa từng gặp, hiện tại Hoắc Tiểu Tiểu không có bao nhiêu cảm xúc thật tình để hoài niệm.

“Vậy con muốn mẹ không?”

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu như sau này cô sống đến ba bốn tuổi, cô muốn gặp người mẹ sinh ra cô một lần, nhưng cũng chỉ giới hạn ở muốn gặp một lần mà thôi.

Bố của cô không thích mẹ cô, cô khóc gào yêu cầu hai người cùng nhau làm nên gia đình viên mãn thì cũng quá thiểu năng rồi.

Không có mẹ thì hiện tại cô cũng sống rất tốt.

“Ông nội biết không? Cô giáo ở nhà trẻ của cháu là cô giáo Từ, chính là cô giáo Từ trước kia ở nhà.”

Hoắc lão tiên sinh kiên nhẫn nghe cô nói: “Sau đó thì sao?”

“Con biết là cô giáo Từ muốn làm mẹ con, nhưng con không hy vọng cô giáo Từ làm mẹ con. Nếu như bố có thích ai, con cũng sẽ thích, nhưng mà không thể là người như cô giáo Từ kia…” Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại, trong lúc nhất thời không biết nên hình dung như thế nào: “Dù sao… dù sao cũng chính là không thể là người như cô giáo Từ!”

Có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, cô cũng không muốn bố cô tìm người phụ nữ có tâm cơ sâu về nhà, sau đó lại sinh em trai em gái cho cô rồi xa lánh cô.

Nhớ lại những người phụ nữ của bố cô ở trong mơ, không ai là đèn đã cạn dầu, thủ đoạn của người sau lợi hại hơn người trước.

Ngẫm lại, Hoắc Tiểu Tiểu là cảm thấy tương lai mình có tầng tầng uy hiếp, sơ ý một chút là không sống yên lành được.

Bây giờ cô chỉ hy vọng bố cô ở bên ngoài có thể giữ được lý trí, đừng bị phụ nữ câu hồn đi một cách dễ dàng.

Hoắc lão tiên sinh nghe nói vậy thì cười: “Con nhóc này, ai dạy con mấy cái này?”

“Con nghe người khác nói, sau này bố có mẹ thì sẽ không cần con nữa.”

“Sao có thể chứ, nó dám không cần, ông nội đuổi nó ra ngoài!”

Trong lòng Hoắc lão tiên sinh cũng rõ ràng, bây giờ Hoắc Tùy Thành cũng mới ngoài ba mươi, còn trẻ tuổi như vậy, tương lai có rất nhiều khả năng, nếu như ngày nào đó thật sự tìm được bạn đời thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Vậy bố thích mẹ thế nào?”

Chuyện này thật đúng là hỏi khó Hoắc lão tiên sinh rồi.

Qua nhiều năm như vậy, ông còn chưa từng thấy Hoắc Tùy Thành đến gần phụ nữ nào. Lúc trước Từ Mạn Nhân đến Hoắc Công Quán, ông còn từng có một lần cho rằng đây chính là kiểu Hoắc Tùy Thành thích.

“Chuyện này, ông nội cũng không biết… ông nội đồng ý với Tiểu Tiểu, nếu như ngày nào đó bố con muốn tìm mẹ cho con thì nhất định phải có sự đồng ý của Tiểu Tiểu, nếu không ông nội cũng không tha cho nó!”

“Ông nội là tốt nhất!”

Mười phút sau, xe dừng ở cổng nhà trẻ.

Hoắc lão tiên sinh tự mình đưa Hoắc Tiểu Tiểu vào nhà trẻ.

Ông chống gậy batoong, đứng ở cửa nhà trẻ nhìn bóng lưng cô giáo dắt Hoắc Tiểu Tiểu đi, chóp mũi ông chua xót, đôi mắt già nua đục ngầu dần trở nên mơ hồ.

Nếu như năm đó không phải bận rộn nhiều việc của công ty ông cũng không đến nỗi chưa từng có lấy một lần nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Tùy Thành đi vào nhà trẻ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom