-
Chương 83: C83: Ngoại truyện 5gặp lại
Sở dĩ Hoắc Tiểu Tiểu cầu xin Lục Tinh Thần như thế là bởi vì Lục Tinh Thần và Dịch Khiêm khác nhau. Dịch Khiêm thỉnh thoảng sẽ ỷ vào việc mình lớn hơn cô một tuổi mà muốn giảng đạo lý với cô, Lục Tinh Thần thì có chuyện gì xảy ra cũng thuận theo cô, có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì nghĩ cách cũng sẽ giúp cô.
“Em trốn học đi quán bar?” Rõ ràng là Lục Tinh Thần cũng cảm thấy bất ngờ với hành vi lỗ m ãng ngày hôm qua của Hoắc Tiểu Tiểu: “Tụi em… đến nơi hỗn loạn kia?”
Lời này Lục Tĩnh Nhất không thích nghe.
“Cái gì gọi là nơi hỗn loạn, quán bar đó được xem là quán bar hàng đầu, xếp số một số hai ở thành phố này đấy, do chú ba của tôi mở, trước khi đi tôi đã đặc biệt chọn đi vào lúc chú ba của tôi có mặt ở quán bar, có chú ba của tôi thì có thể xảy ra chuyện gì? Cậu đừng ngạc nhiên như vậy được không?”
“Anh không mang em đấy đi thì chẳng phải không có chuyện này sao?”
Lục Tĩnh Nhất nóng nảy vỗ bàn đứng lên: “Lục Tinh Thần, Tiểu Tiểu đi hay không là tự do của em ấy, mắc mớ gì tới cậu.”
“Những nơi như quán bar đã quy định trẻ vị thành niên không thể vào, anh đưa em ấy vào đó tôi không thể nói sao? Lỡ như xảy ra một vài việc gì đó thì sao?”
“Có thể xảy ra chuyện gì? Có tôi ở đây thì có thể có lỡ như cái gì? Cậu đừng có nói gở!”
Hoắc Tiểu Tiểu đành chịu mà ngồi xuống.
Nhiều năm như vậy rồi, mấy người này từ nhỏ đến lớn cái gì cũng thay đổi, điều duy nhất không đổi chính là hai ngày cãi nhau nhỏ, ba ngày cãi nhau lớn, chuyện gì cũng có thể làm ầm ĩ lên, lúc nghiêm trọng thì hận không thể đánh nhau.
“Đừng ồn ào nữa! Hai người các anh phiền chết rồi, em tự viết!”
Hoắc Tiểu Tiểu quyết định tự lực cánh sinh lấy giấy bút, nằm trên bàn học viết kiểm điểm hai ngàn chữ của cô.
Hai ngàn chữ, bố cô muốn có vào tối nay, cũng không biết thứ viết ra được có thể lừa gạt bố cô hay không.
Hai người Lục Tinh Thần và Lục Tĩnh Nhất im lặng ngồi xuống sau khi bị Hoắc Tiểu Tiểu rống lên.
Lục Tĩnh Nhất nhìn cô: “... Tiểu Tiểu, anh giúp em viết một chút nha.”
“Anh? Quên đi, thứ anh biết có thể dùng được sao?”
“Đây là lời gì vậy? Cái gì gọi là thứ anh biết có thể dùng hay không? Kiểm điểm mà thôi, bây giờ anh liền lên Baidu tìm cho em một bản!”
Lục Tinh Thần lấy giấy bút: “Anh đừng làm em ấy loạn thêm nữa.”
“Cái gì gọi là loạn thêm…”
“Chính là loạn thêm”, Hoắc Tiểu Tiểu trả lời cậu: “Còn tìm Baidu, em thấy anh chính là muốn hại em.”
“... Được, lòng tốt không được báo đáp.”
Một góc của phòng học an tĩnh trở lại.
Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu múa bút thành văn, viết kỹ càng rõ ràng một năm một mười về chuyện xảy ra tối hôm qua, trốn tiết gì, trốn như thế nào, leo tường thế nào, kể cả chuyện làm sao đi đến quán bar. Vì gom góp số lượng từ, cô thậm chí còn dùng cả một trang để miêu tả kỹ càng hoàn cảnh lúc ấy của quán bar, cuối cùng lại tỉ mỉ lấy sự chân thành nhất nói xin lỗi, nhận sai và cam đoan.
Viết xong, cô chăm chú đếm từng chữ một.
1.213 chữ.
Đầu Hoắc Tiểu Tiểu tê dại rồi.
Có chuyện gì vậy, cô phí sức lao lực tới trưa, cảm thấy mình viết hai ngàn chữ dư xài, làm sao đếm thấy chỉ mới viết hơn một ngàn chữ?
Chắc chắn là đếm sai rồi!
Cô quay đầu lại đếm một lần nữa.
1.183 chữ.
“...” Chuyện này rất không logic, làm sao càng đếm càng ít vậy.
“Hoắc Tiểu Tiểu, nói cho thầy biết đáp án của đề bài trên bảng là gì?” Thầy giáo môn toán ở trên bảng gọi tên Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu mụ mị với giấy kiểm điểm, nhất thời không nghe thấy.
Hướng Sâm ngồi phía sau cô chọc chọc Hoắc Tiểu Tiểu.
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Hả?” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu.
Thầy giáo chỉ vào bảng: “Nói cho thầy biết, đáp án là gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn đề bài trên bảng rồi tính nhẩm: “2 căn 2.”
“Ngồi xuống đi. Đi học chăm chú nghe giảng!”
“Em biết rồi.”
Trong phòng học, bạn học ở bên dưới làm gì, thầy cô ở trên bục giảng thấy rõ ràng, nguyên một tiết ông ở phía trên giảng bài, mấy đứa Hoắc Tiểu Tiểu trông thì như chăm chú ghi chép nhưng hoàn toàn không nghe ông nói, tự mình viết của mình.
Ông vỗ bàn giáo viên: “Còn có hai em, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, hôm nay có chuyện gì vậy? Lên lớp không tập trung chút nào. Dịch Khiêm, thầy biết căn bản của em tốt, nhưng thầy ở đây giảng bài thì em cũng phải ngẩng đầu nghiêm túc nghe, còn có Lục Tinh Thần, thành tích thi toán của em còn chưa có, không thể phớt lờ, càng không thể kiêu ngạo, biết không?”
Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần không hẹn mà cùng để bút xuống.
“Em biết rồi thưa thầy.”
“Em biết rồi thưa thầy.”
Bị thầy giáo nói ra trên lớp học, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không dám tiếp tục viết kiểm điểm của mình trong giờ học nữa, chỉ viết trong thời gian 10 phút lúc hết giờ, cô vò đầu bứt tai chắp vá lung tung, đến giờ tan học buổi chiều cũng không thể kiếm đủ hai ngàn chữ.
Cô giữ lấy bả vai Lục Tinh Thần mà lay động: “Tinh Thần, em chưa viết xong, về nhà chắc chắn bố em sẽ mắng em.”
“... Em đừng vội, từ từ viết.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cậu thờ ơ không có biểu hiện gì khi thấy mình đang như kiến bò trên chảo nóng, biết Lục Tinh Thần cũng không chịu giúp cô, trong lòng cô than khóc “Trời muốn diệt ta”: “Được rồi, em về nhà từ từ viết vậy.”
Lục Tinh Thần quay đầu, nhìn bản kiểm điểm trên giấy A4 trên bàn học của cô, trong khoảnh khắc cô cúi đầu thu dọn cặp sách, cậu kẹp giấy kiểm điểm mình viết vào trong tập tài liệu của cô.
Bên ngoài phòng học, mấy người Dịch Khiêm đi vào: “Tiểu Tiểu, có đi không?”
Cô ỉu xìu gật đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Dịch Khiêm nhíu mày hỏi cô: “Em viết kiểm điểm xong chưa?”
“Còn thiếu chút nữa, buổi tối bố em không về sớm như vậy, em về nhà viết.”
Dịch Khiêm không nói gì, chỉ nhân lúc cô không chú ý mà kẹp một tờ giấy kiểm điểm A4 viết đầy chữ vào trong tập tài liệu của cô.
Mấy người Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần về nhà đều dựa vào chân hoặc là xe buýt, mặc dù trong nhà giàu có phú quý nhưng sau khi lên sơ trung, Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng thấy bọn họ ngồi xe nhà đi học, mặc đồng phục đeo cặp sách không khác gì học sinh sơ trung đi đầy đường.
Mấy người đi giữa dòng người mặc đồng phục, đám Dịch Khiêm đang nói về chuyện chơi bóng rổ vào cuối tuần này, quay đầu hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cuối tuần này em có việc gì không?”
“Làm gì?”
“Đến xem tụi anh chơi bóng rổ?”
“Chơi bóng rổ? Quên đi, em cảm thấy bố em hoàn toàn không có khả năng cho em đi.”
“Không phải chứ, chẳng phải là đi quán bar thôi sao, chú Hoắc có cần phải kinh ngạc như vậy không?”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn cậu: “Anh đừng có nói trước mặt em, có bản lĩnh thì anh đến nói trước mặt bố em ấy.”
“Thật sự không đến? Học kỳ cuối của năm ba sơ trung*, tụi anh định cùng lớp bên cạnh chơi một trận bóng rổ, em thật sự không đến?”
*Hệ thống giáo dục của TQ phân cấp khác với hệ thống giáo dục Việt Nam. Bậc tiểu học gồm 6 năm, từ lớp 1 đến lớp 6; bậc trung học phổ thông bao gồm hai cấp là sơ trung (tương đương với cấp 2 ở Việt Nam) bao gồm năm nhất, năm hai, năm ba (tương đương với lớp 7, lớp 8, lớp 9 ở Việt Nam) và cấp cao trung (tương đương cấp 3 ở Việt Nam) bao gồm năm nhất, năm hai, năm ba (tương đương với lớp 10, lớp 11, lớp 12) của Việt Nam.
“Để nói sau.”
Mấy người đứng ở cổng trường, Lục Tĩnh Nhất, Hướng Sâm và Tưởng Duyệt đi về phía bên phải, ba người Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần đi về phía bên trái.
“Tiểu Tiểu, ngày mai đấu bóng rổ anh chờ em, ngày mai gặp.”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng lười nói tạm biệt với cậu.
Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần một trái một phải đi bên cạnh cô, Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách quay đầu nhìn Dịch Khiêm một cái: “Các anh đấu bóng rổ? Cuối tuần này?”
“Ừ, em tới không?”
“Tinh Thần, anh tham gia không?”
Lục Tinh Thần gật đầu: “Có.”
“Dịch Khiêm, Hướng Sâm, Tưởng Duyệt, Lục Tĩnh Nhất, còn có anh, vừa vặn năm người…” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Được, vậy em tới.”
Dịch Khiêm nhìn Lục Tinh Thần một cái: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên là chắc chắn! Tôi nhớ đầu sơ trung các anh đã chơi bóng rổ rồi, khi đó đã nghe qua nhưng chưa thật sự nhìn thấy, nói đến thì tôi vẫn chưa nghiêm túc xem các anh chơi bóng lần nào, cũng không biết các anh chơi thế nào, tôi phải đi xem một chút.”
Nhìn nụ cười khi xem kịch vui của Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm không nặng không nhẹ mà gõ đầu cô một cái.
“Anh đánh em làm gì?”
“Ngày mai em muốn xem thì tới sớm một chút, đừng ngủ nướng.”
“Biết rồi!”
“Đúng rồi, Lục Tinh Thần, cuộc thi toán của anh khi nào có thành tích? Lần này nếu như anh lấy được thứ hạng cả nước thì có phải không cần thi cao trung mà trực tiếp vào trường chuyên cao trung không?”
“Ừ, có lẽ là vậy.”
“Vậy anh có nắm chắc không?”
“Không kém bao nhiêu đâu.”
Hoắc Tiểu Tiểu vỗ vỗ Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, lúc ấy anh nên cùng anh ấy tham gia thi toán, anh xem người ta xem, trực tiếp lên thẳng, lên cao trung tiếp tục tham gia thi, sau này nói không chừng còn có thể không cần tham gia thi đại học mà trực tiếp vào trường đại học trọng điểm đấy.”
Dịch Khiêm không có biểu cảm gì, không để ý chút nào: “Không quan trọng, cũng không phải là thi không đậu.”
“Cũng phải.”
Có đường tắt là một con ngõ nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu dừng bước: “Em không muốn đi nữa, từ nơi này đi vòng qua chính là trạm xe buýt, chúng ta qua bên đó bắt xe đi.”
“Được, đi thôi.”
Mấy người từ bỏ đường lớn mà đi đường nhỏ, vòng vào hẻm rồi liên tục rẽ ba lần liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một đám người chặn đường đi. Có khoảng sáu bảy người, đồng phục giống với bọn họ, nhưng nhìn từ chiều cao kia thì không giống như cùng tuổi với bọn họ, giống như là học sinh cao trung.
Thấy mấy người Hoắc Tiểu Tiểu, bảy học sinh cao trung kia dồn dập quay đầu, người cao nhất đứng ở giữa kia cong chân dựa vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hững hờ quét mắt tới.
Trông cũng không phải là học sinh tốt, đứng đắn gì.
Dưới tình huống như vậy, quay lại đường cũ thì xấu hổ quá, nhưng ánh mắt của mấy học sinh xấu này ai ai cũng không có ý tốt, mấy người rải rác chặn con đường phía trước cực kỳ kín kẽ, dáng vẻ không giống như sẽ nhường đường cho bọn họ.
Hoắc Tiểu Tiểu đang do dự, Dịch Khiêm nắm lấy cánh tay cô, Lục Tinh Thần đưa bàn tay ra sau lưng cô đẩy cô đi lên phía trước.
Mấy người càng đi càng gần, mắt thấy còn khoảng cách một bước chân, bảy thiếu niên bất lương kia cũng không tránh ra.
Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày, dừng bước lại: “Có thể nhường một chút không?”
Mấy người đều tự quay đầu nhìn thoáng qua, người dựa vào tường híp mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, đột nhiên cười một tiếng, rút điếu thuốc trong miệng kẹp ở giữa ngón tay: “Là mấy cô cậu à, học sinh tiểu học.”
“...” Học sinh tiểu học? Giọng nói này hình như hơi quen.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thiếu niên đang đi về phía cô, chiều cao này, cộng với giọng nói này, cô đột nhiên nhớ tới người lo chuyện bao đồng ở cửa quán bar vào tối hôm qua.
Rõ ràng là Dịch Khiêm cũng nhớ anh ta, anh kéo Hoắc Tiểu Tiểu ra sau một bước, cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thiếu niên thở hắt ra: “Không có việc gì, có điều hôm nay chúng tôi ở đây có chút việc, không tiện lắm, làm phiền cô cậu quay lại đường cũ.”
“Chúng tôi cũng không tiện lắm, làm phiền các anh nhường một chút.”
Anh ta nhìn Dịch Khiêm mà pha trò cười cười: “Biết chút nữa chúng tôi làm gì không? Không đi thì chút nữa đừng hối hận.”
Có người ở sau lưng thở hổn hển chạy đến: “Anh Dực, bọn chúng đến rồi!”
Giang Dực quay đầu.
Vừa dứt lời, ở một bên khác của con hẻm truyền đến tiếng bước chân, bảy, tám người xuất hiện ở đầu hẻm, người dẫn đầu kia chỉ vào bọn người Hoắc Tiểu Tiểu, nói: “Chính là bọn nó! Mẹ nó… đã nói là sáu người mà, bọn họ vậy mà lại tìm mười người! Các anh em, đánh bọn nó cho tao!’
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn tình cảnh này là hiểu hết rồi.
Kéo bè kéo nhóm đánh nhau đấy.
Lục Tinh Thần nhìn nét mặt hưng phấn của cô, cậu đưa tay che kín mắt cô: “Đừng nhìn.”
Những người kia lao đến bên này như ong vỡ tổ, Dịch Khiêm vội vàng đưa Hoắc Tiểu Tiểu sang một bên, nhấn đầu cô vào trong ngực mình.
Hoắc Tiểu Tiểu giãy giụa, lại không thoát được cái tay nhấn lấy ót cô của Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, anh thả em ra, để cho em nhìn…”
“Đừng nhìn!”
“Em trốn học đi quán bar?” Rõ ràng là Lục Tinh Thần cũng cảm thấy bất ngờ với hành vi lỗ m ãng ngày hôm qua của Hoắc Tiểu Tiểu: “Tụi em… đến nơi hỗn loạn kia?”
Lời này Lục Tĩnh Nhất không thích nghe.
“Cái gì gọi là nơi hỗn loạn, quán bar đó được xem là quán bar hàng đầu, xếp số một số hai ở thành phố này đấy, do chú ba của tôi mở, trước khi đi tôi đã đặc biệt chọn đi vào lúc chú ba của tôi có mặt ở quán bar, có chú ba của tôi thì có thể xảy ra chuyện gì? Cậu đừng ngạc nhiên như vậy được không?”
“Anh không mang em đấy đi thì chẳng phải không có chuyện này sao?”
Lục Tĩnh Nhất nóng nảy vỗ bàn đứng lên: “Lục Tinh Thần, Tiểu Tiểu đi hay không là tự do của em ấy, mắc mớ gì tới cậu.”
“Những nơi như quán bar đã quy định trẻ vị thành niên không thể vào, anh đưa em ấy vào đó tôi không thể nói sao? Lỡ như xảy ra một vài việc gì đó thì sao?”
“Có thể xảy ra chuyện gì? Có tôi ở đây thì có thể có lỡ như cái gì? Cậu đừng có nói gở!”
Hoắc Tiểu Tiểu đành chịu mà ngồi xuống.
Nhiều năm như vậy rồi, mấy người này từ nhỏ đến lớn cái gì cũng thay đổi, điều duy nhất không đổi chính là hai ngày cãi nhau nhỏ, ba ngày cãi nhau lớn, chuyện gì cũng có thể làm ầm ĩ lên, lúc nghiêm trọng thì hận không thể đánh nhau.
“Đừng ồn ào nữa! Hai người các anh phiền chết rồi, em tự viết!”
Hoắc Tiểu Tiểu quyết định tự lực cánh sinh lấy giấy bút, nằm trên bàn học viết kiểm điểm hai ngàn chữ của cô.
Hai ngàn chữ, bố cô muốn có vào tối nay, cũng không biết thứ viết ra được có thể lừa gạt bố cô hay không.
Hai người Lục Tinh Thần và Lục Tĩnh Nhất im lặng ngồi xuống sau khi bị Hoắc Tiểu Tiểu rống lên.
Lục Tĩnh Nhất nhìn cô: “... Tiểu Tiểu, anh giúp em viết một chút nha.”
“Anh? Quên đi, thứ anh biết có thể dùng được sao?”
“Đây là lời gì vậy? Cái gì gọi là thứ anh biết có thể dùng hay không? Kiểm điểm mà thôi, bây giờ anh liền lên Baidu tìm cho em một bản!”
Lục Tinh Thần lấy giấy bút: “Anh đừng làm em ấy loạn thêm nữa.”
“Cái gì gọi là loạn thêm…”
“Chính là loạn thêm”, Hoắc Tiểu Tiểu trả lời cậu: “Còn tìm Baidu, em thấy anh chính là muốn hại em.”
“... Được, lòng tốt không được báo đáp.”
Một góc của phòng học an tĩnh trở lại.
Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu múa bút thành văn, viết kỹ càng rõ ràng một năm một mười về chuyện xảy ra tối hôm qua, trốn tiết gì, trốn như thế nào, leo tường thế nào, kể cả chuyện làm sao đi đến quán bar. Vì gom góp số lượng từ, cô thậm chí còn dùng cả một trang để miêu tả kỹ càng hoàn cảnh lúc ấy của quán bar, cuối cùng lại tỉ mỉ lấy sự chân thành nhất nói xin lỗi, nhận sai và cam đoan.
Viết xong, cô chăm chú đếm từng chữ một.
1.213 chữ.
Đầu Hoắc Tiểu Tiểu tê dại rồi.
Có chuyện gì vậy, cô phí sức lao lực tới trưa, cảm thấy mình viết hai ngàn chữ dư xài, làm sao đếm thấy chỉ mới viết hơn một ngàn chữ?
Chắc chắn là đếm sai rồi!
Cô quay đầu lại đếm một lần nữa.
1.183 chữ.
“...” Chuyện này rất không logic, làm sao càng đếm càng ít vậy.
“Hoắc Tiểu Tiểu, nói cho thầy biết đáp án của đề bài trên bảng là gì?” Thầy giáo môn toán ở trên bảng gọi tên Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu mụ mị với giấy kiểm điểm, nhất thời không nghe thấy.
Hướng Sâm ngồi phía sau cô chọc chọc Hoắc Tiểu Tiểu.
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Hả?” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu.
Thầy giáo chỉ vào bảng: “Nói cho thầy biết, đáp án là gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn đề bài trên bảng rồi tính nhẩm: “2 căn 2.”
“Ngồi xuống đi. Đi học chăm chú nghe giảng!”
“Em biết rồi.”
Trong phòng học, bạn học ở bên dưới làm gì, thầy cô ở trên bục giảng thấy rõ ràng, nguyên một tiết ông ở phía trên giảng bài, mấy đứa Hoắc Tiểu Tiểu trông thì như chăm chú ghi chép nhưng hoàn toàn không nghe ông nói, tự mình viết của mình.
Ông vỗ bàn giáo viên: “Còn có hai em, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần, hôm nay có chuyện gì vậy? Lên lớp không tập trung chút nào. Dịch Khiêm, thầy biết căn bản của em tốt, nhưng thầy ở đây giảng bài thì em cũng phải ngẩng đầu nghiêm túc nghe, còn có Lục Tinh Thần, thành tích thi toán của em còn chưa có, không thể phớt lờ, càng không thể kiêu ngạo, biết không?”
Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần không hẹn mà cùng để bút xuống.
“Em biết rồi thưa thầy.”
“Em biết rồi thưa thầy.”
Bị thầy giáo nói ra trên lớp học, Hoắc Tiểu Tiểu cũng không dám tiếp tục viết kiểm điểm của mình trong giờ học nữa, chỉ viết trong thời gian 10 phút lúc hết giờ, cô vò đầu bứt tai chắp vá lung tung, đến giờ tan học buổi chiều cũng không thể kiếm đủ hai ngàn chữ.
Cô giữ lấy bả vai Lục Tinh Thần mà lay động: “Tinh Thần, em chưa viết xong, về nhà chắc chắn bố em sẽ mắng em.”
“... Em đừng vội, từ từ viết.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cậu thờ ơ không có biểu hiện gì khi thấy mình đang như kiến bò trên chảo nóng, biết Lục Tinh Thần cũng không chịu giúp cô, trong lòng cô than khóc “Trời muốn diệt ta”: “Được rồi, em về nhà từ từ viết vậy.”
Lục Tinh Thần quay đầu, nhìn bản kiểm điểm trên giấy A4 trên bàn học của cô, trong khoảnh khắc cô cúi đầu thu dọn cặp sách, cậu kẹp giấy kiểm điểm mình viết vào trong tập tài liệu của cô.
Bên ngoài phòng học, mấy người Dịch Khiêm đi vào: “Tiểu Tiểu, có đi không?”
Cô ỉu xìu gật đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Dịch Khiêm nhíu mày hỏi cô: “Em viết kiểm điểm xong chưa?”
“Còn thiếu chút nữa, buổi tối bố em không về sớm như vậy, em về nhà viết.”
Dịch Khiêm không nói gì, chỉ nhân lúc cô không chú ý mà kẹp một tờ giấy kiểm điểm A4 viết đầy chữ vào trong tập tài liệu của cô.
Mấy người Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần về nhà đều dựa vào chân hoặc là xe buýt, mặc dù trong nhà giàu có phú quý nhưng sau khi lên sơ trung, Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng thấy bọn họ ngồi xe nhà đi học, mặc đồng phục đeo cặp sách không khác gì học sinh sơ trung đi đầy đường.
Mấy người đi giữa dòng người mặc đồng phục, đám Dịch Khiêm đang nói về chuyện chơi bóng rổ vào cuối tuần này, quay đầu hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cuối tuần này em có việc gì không?”
“Làm gì?”
“Đến xem tụi anh chơi bóng rổ?”
“Chơi bóng rổ? Quên đi, em cảm thấy bố em hoàn toàn không có khả năng cho em đi.”
“Không phải chứ, chẳng phải là đi quán bar thôi sao, chú Hoắc có cần phải kinh ngạc như vậy không?”
Hoắc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn cậu: “Anh đừng có nói trước mặt em, có bản lĩnh thì anh đến nói trước mặt bố em ấy.”
“Thật sự không đến? Học kỳ cuối của năm ba sơ trung*, tụi anh định cùng lớp bên cạnh chơi một trận bóng rổ, em thật sự không đến?”
*Hệ thống giáo dục của TQ phân cấp khác với hệ thống giáo dục Việt Nam. Bậc tiểu học gồm 6 năm, từ lớp 1 đến lớp 6; bậc trung học phổ thông bao gồm hai cấp là sơ trung (tương đương với cấp 2 ở Việt Nam) bao gồm năm nhất, năm hai, năm ba (tương đương với lớp 7, lớp 8, lớp 9 ở Việt Nam) và cấp cao trung (tương đương cấp 3 ở Việt Nam) bao gồm năm nhất, năm hai, năm ba (tương đương với lớp 10, lớp 11, lớp 12) của Việt Nam.
“Để nói sau.”
Mấy người đứng ở cổng trường, Lục Tĩnh Nhất, Hướng Sâm và Tưởng Duyệt đi về phía bên phải, ba người Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần đi về phía bên trái.
“Tiểu Tiểu, ngày mai đấu bóng rổ anh chờ em, ngày mai gặp.”
Hoắc Tiểu Tiểu cũng lười nói tạm biệt với cậu.
Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần một trái một phải đi bên cạnh cô, Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách quay đầu nhìn Dịch Khiêm một cái: “Các anh đấu bóng rổ? Cuối tuần này?”
“Ừ, em tới không?”
“Tinh Thần, anh tham gia không?”
Lục Tinh Thần gật đầu: “Có.”
“Dịch Khiêm, Hướng Sâm, Tưởng Duyệt, Lục Tĩnh Nhất, còn có anh, vừa vặn năm người…” Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Được, vậy em tới.”
Dịch Khiêm nhìn Lục Tinh Thần một cái: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên là chắc chắn! Tôi nhớ đầu sơ trung các anh đã chơi bóng rổ rồi, khi đó đã nghe qua nhưng chưa thật sự nhìn thấy, nói đến thì tôi vẫn chưa nghiêm túc xem các anh chơi bóng lần nào, cũng không biết các anh chơi thế nào, tôi phải đi xem một chút.”
Nhìn nụ cười khi xem kịch vui của Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm không nặng không nhẹ mà gõ đầu cô một cái.
“Anh đánh em làm gì?”
“Ngày mai em muốn xem thì tới sớm một chút, đừng ngủ nướng.”
“Biết rồi!”
“Đúng rồi, Lục Tinh Thần, cuộc thi toán của anh khi nào có thành tích? Lần này nếu như anh lấy được thứ hạng cả nước thì có phải không cần thi cao trung mà trực tiếp vào trường chuyên cao trung không?”
“Ừ, có lẽ là vậy.”
“Vậy anh có nắm chắc không?”
“Không kém bao nhiêu đâu.”
Hoắc Tiểu Tiểu vỗ vỗ Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, lúc ấy anh nên cùng anh ấy tham gia thi toán, anh xem người ta xem, trực tiếp lên thẳng, lên cao trung tiếp tục tham gia thi, sau này nói không chừng còn có thể không cần tham gia thi đại học mà trực tiếp vào trường đại học trọng điểm đấy.”
Dịch Khiêm không có biểu cảm gì, không để ý chút nào: “Không quan trọng, cũng không phải là thi không đậu.”
“Cũng phải.”
Có đường tắt là một con ngõ nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu dừng bước: “Em không muốn đi nữa, từ nơi này đi vòng qua chính là trạm xe buýt, chúng ta qua bên đó bắt xe đi.”
“Được, đi thôi.”
Mấy người từ bỏ đường lớn mà đi đường nhỏ, vòng vào hẻm rồi liên tục rẽ ba lần liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một đám người chặn đường đi. Có khoảng sáu bảy người, đồng phục giống với bọn họ, nhưng nhìn từ chiều cao kia thì không giống như cùng tuổi với bọn họ, giống như là học sinh cao trung.
Thấy mấy người Hoắc Tiểu Tiểu, bảy học sinh cao trung kia dồn dập quay đầu, người cao nhất đứng ở giữa kia cong chân dựa vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hững hờ quét mắt tới.
Trông cũng không phải là học sinh tốt, đứng đắn gì.
Dưới tình huống như vậy, quay lại đường cũ thì xấu hổ quá, nhưng ánh mắt của mấy học sinh xấu này ai ai cũng không có ý tốt, mấy người rải rác chặn con đường phía trước cực kỳ kín kẽ, dáng vẻ không giống như sẽ nhường đường cho bọn họ.
Hoắc Tiểu Tiểu đang do dự, Dịch Khiêm nắm lấy cánh tay cô, Lục Tinh Thần đưa bàn tay ra sau lưng cô đẩy cô đi lên phía trước.
Mấy người càng đi càng gần, mắt thấy còn khoảng cách một bước chân, bảy thiếu niên bất lương kia cũng không tránh ra.
Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày, dừng bước lại: “Có thể nhường một chút không?”
Mấy người đều tự quay đầu nhìn thoáng qua, người dựa vào tường híp mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, đột nhiên cười một tiếng, rút điếu thuốc trong miệng kẹp ở giữa ngón tay: “Là mấy cô cậu à, học sinh tiểu học.”
“...” Học sinh tiểu học? Giọng nói này hình như hơi quen.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thiếu niên đang đi về phía cô, chiều cao này, cộng với giọng nói này, cô đột nhiên nhớ tới người lo chuyện bao đồng ở cửa quán bar vào tối hôm qua.
Rõ ràng là Dịch Khiêm cũng nhớ anh ta, anh kéo Hoắc Tiểu Tiểu ra sau một bước, cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thiếu niên thở hắt ra: “Không có việc gì, có điều hôm nay chúng tôi ở đây có chút việc, không tiện lắm, làm phiền cô cậu quay lại đường cũ.”
“Chúng tôi cũng không tiện lắm, làm phiền các anh nhường một chút.”
Anh ta nhìn Dịch Khiêm mà pha trò cười cười: “Biết chút nữa chúng tôi làm gì không? Không đi thì chút nữa đừng hối hận.”
Có người ở sau lưng thở hổn hển chạy đến: “Anh Dực, bọn chúng đến rồi!”
Giang Dực quay đầu.
Vừa dứt lời, ở một bên khác của con hẻm truyền đến tiếng bước chân, bảy, tám người xuất hiện ở đầu hẻm, người dẫn đầu kia chỉ vào bọn người Hoắc Tiểu Tiểu, nói: “Chính là bọn nó! Mẹ nó… đã nói là sáu người mà, bọn họ vậy mà lại tìm mười người! Các anh em, đánh bọn nó cho tao!’
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn tình cảnh này là hiểu hết rồi.
Kéo bè kéo nhóm đánh nhau đấy.
Lục Tinh Thần nhìn nét mặt hưng phấn của cô, cậu đưa tay che kín mắt cô: “Đừng nhìn.”
Những người kia lao đến bên này như ong vỡ tổ, Dịch Khiêm vội vàng đưa Hoắc Tiểu Tiểu sang một bên, nhấn đầu cô vào trong ngực mình.
Hoắc Tiểu Tiểu giãy giụa, lại không thoát được cái tay nhấn lấy ót cô của Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, anh thả em ra, để cho em nhìn…”
“Đừng nhìn!”