-
Chương 81: C81: Ngoại truyện 3bị bắt quả tang
Đây là thủ đoạn trước sau như một của Hoắc Tiểu Tiểu khi đối mặt với Dịch Khiêm, mặc kệ Dịch Khiêm muốn nói gì, có lỗi thì nhận sai trước, để anh không còn lời để nói thì sẽ không líu lo không ngừng mà dạy dỗ mình nữa.
Dịch Khiêm thoáng lui về sau một bước.
Đôi mắt trong suốt phát sáng kia dưới sự tô điểm của đèn đêm dường như cất giấu muôn vạn ánh sao, khuôn mặt còn bụ bẫm khi bé sau khi cởi bỏ sự mũm mĩm cuối cùng đã hiện rõ đường cong xinh đẹp, mảnh mai.
Tiểu khả ái lột xác thành tiểu mỹ nữ, vẫn còn giống như lúc trước, ranh mãnh giống như con hồ ly nhỏ.
Thấy Dịch Khiêm không nói lời nào mà nhìn mình không chớp mắt, Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Được rồi, anh không đưa thì em tự mình gọi xe về nhà là được.”
“Anh gọi điện thoại cho chú Hoắc, để chú ấy tới đón em, một mình em về nhà quá nguy hiểm.” Nói xong anh lấy điện thoại ra.
“Không cần!” Hoắc Tiểu Tiểu tay mắt lanh lẹ đè tay của anh lại: “Một mình em đón xe về nhà thì sao lại nguy hiểm chứ? Hơn nữa, một mình em về nhà nguy hiểm thì anh đưa em về nhà là được rồi, gọi điện cho bố em làm gì, cũng không phải là anh không biết…”
“Em còn trốn học.”
“... Một tiết âm nhạc mà thôi.”
“Em trốn học đến quán bar.”
“Còn không phải vì hôm nay là sinh nhật của Lục Tĩnh Nhất nên em mới cùng anh ấy tới sao, em biết lỗi rồi, anh cũng đừng gọi điện thoại cho bố em, được không?”
Dịch Khiêm vẫn không nói lời nào.
“Được hay không thì nói một câu, anh Dịch Khiêm? Anh Dịch? Anh Khiêm? Anh ơi?”
Khuôn mặt kéo căng của Dịch Khiêm rạn nứt theo từng câu thăm dò của Hoắc Tiểu Tiểu, đôi môi không tự chủ được mà hơi mím lại, ánh mắt lơ lửng không cố định giữa tai và gò má của cô.
Hoắc Tiểu Tiểu thấy anh vẫn không nói lời nào, mềm không được cứng không xong, cô nặng nề thở dài: “Dịch Khiêm! Nếu như anh dám nói chuyện này cho bố em biết, học kỳ này em sẽ không để ý tới anh!”
“Xùy --”
Vừa nói xong, một tiếng cười nhạo lười biếng mơ hồ truyền đến: “Trẻ vị thành niên thì đừng đến quán bar, học sinh tiểu học dám làm không dám chịu.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn theo giọng nói trào phúng, ở cửa quán bar, dưới một cây đại thu cách cô không xa, có người khom lưng, cong chân dựa vào đó, anh ta có chút cao, lá cây um tùm chỉ che đến bả vai anh ta, đèn đường chiếu đến một góc vai của anh ta, giữa những đường gân lá, không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt, ở nơi giao nhau của bóng râm và ánh sáng chỉ mơ hồ trông thấy đường nét khuôn mặt gầy gò, đang ngậm điếu thuốc.
Đứng không ra đứng, ở cửa quán bar, vừa nhìn là biết không phải là người đứng đắn gì.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định trả lại một câu không khách sáo với anh ta, Dịch Khiêm quay đầu, lạnh lùng nhìn người dưới cây kia: “Liên quan gì đến anh.”
Mặc dù Dịch Khiêm từng luyện Taekwondo nhưng Hoắc Tiểu Tiểu vẫn lo lắng anh bị thiệt thòi, cô giật giật ống tay áo của anh: “Em phải về nhà rồi, anh đưa em về nhà đi.”
“Đi.”
Vừa mới chuẩn bị đi thì âm thanh lộn xộn từ trong quán bar truyền đến, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
Đảo mắt liền nhìn thấy mấy người đàn ông cường tráng mặc âu phục bắt mấy vị khách lúc nãy trong quán bar muốn lôi kéo làm quen với Hoắc Tiểu Tiểu ra ngoài, từng người một ngoài miệng đều đang chửi mắng.
Đám người Lục Tĩnh Nhất đi sau lưng, trên mặt dường như bị thương, mấy tên đàn ông kia trừng mắt nhìn mấy thanh niên kia, hận không thể đi đến đánh một trận nữa.
“Tao cho mày biết, đừng tưởng rằng chúng mày có quen biết với họ Lục là ngon lắm, chúng mày biết tao là ai không?”
“Nhóc con, mày chờ đó cho tao! Ngày khác tao thế nào cũng phải chơi chết mày!”
Lục Tĩnh Nhất liếc mắt: “Tôi chờ, anh không đến thì anh là cháu tôi.”
Lời này như đổ thêm dầu vào lửa, mấy thanh niên bị bảo vệ ném ra ngoài nhất thời trở nên kích động nhào lên, lại cùng đám người Lục Tĩnh Nhất bắt đầu đánh nhau.
Dịch Khiêm thấy thế thì bước sang phải một bước, vừa vặn ngăn cản trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu đang xem kịch vui.
“Anh chặn em làm gì… ôi chao anh tránh ra, đi giúp bọn Lục Tĩnh Nhất đi!”
Thấy Hoắc Tiểu Tiểu thò đầu ra nhìn, Dịch Khiêm giữ lấy vai cô đứng vững, không cho cô nhìn.
Lục Tĩnh Nhất nào cần Dịch Khiêm hỗ trợ, mấy bảo vệ kia hai, ba cái liền xách mấy người lên, cưỡng ép mang đi.
Sự cố được dẹp, lúc này Dịch Khiêm mới quay người nhìn đám người Lục Tĩnh Nhất.
Lục Tĩnh Nhất nhặt điện thoại dưới đất lên, ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt trách cứ của Dịch Khiêm, cậu vội vàng giơ tay đầu hàng: “Lỗi của tớ, lỗi của tớ, tớ không nên đưa Tiểu Tiểu đến quán bar, tớ cũng không nghĩ tới ở địa bàn của chú ba tớ còn có người không sợ chết mà tìm phiền phức, không có lần sau.”
“Cậu tốt nhất là không có lần sau.”
Lục Tĩnh Nhất nhún vai.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng sau lưng Dịch Khiêm, cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, bố cô gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Bố: Đang đâu? Sao còn chưa về nhà.
Hoắc Tiểu Tiểu gõ mấy chữ trả lời: Sinh nhật Lục Tĩnh Nhất, con đang đón sinh nhật với anh ấy, bây giờ chuẩn bị về.
Cô thu lại điện thoại, gọi mấy người một tiếng: “Đi thôi, đi thôi, về nhà thôi.”
Điện thoại vừa được bỏ vào trong túi lại rung lên một cái, vẫn là tin nhắn bố cô gửi tới.
Bố: Ở đâu?
Suy nghĩ một chút, Hoắc Tiểu Tiểu gửi đi mấy chữ: Ăn cơm ở quán cơm.
Bố: Quán cơm nào, bố đi đón con.
Hả? Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu đánh mấy chữ: Không cần đâu, con mới từ quán cơm đi ra, con tự gọi xe về nhà.
Bố: Đây chính là quán cơm con nói?
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm câu mà bố cô gửi tới, vẫn không rõ là có ý gì, một tấm hình được gửi tới.
Mở ra xem, cửa quán bar đèn đỏ đèn xanh, bốn năm người đứng cùng nhau, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt mấy người Lục Tĩnh Nhất từ trong tấm hình, còn có một tấm hình bóng lưng cô đứng đưa lưng về phía đường đi.
Nhìn tấm hình này, góc độ chụp có lẽ là ở con đường đối diện.
Bàn tay cầm điện thoại đột nhiên run lên.
“Dịch Khiêm… Dịch Khiêm, Dịch Khiêm.”
“Sao vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn anh: “Anh nhìn con đường đối diện xem, có phải bố em ở đó không.”
Dịch Khiêm hơi giật mình, ánh mắt từ trên mặt cô nghiêng qua nhìn con đường đối diện.
Hoắc Tiểu Tiểu nín thở, căng thẳng đến mức ngón chân cuộn lại.
“Không có.”
“Không có?” Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn ảnh chụp mà bố cô gửi tới trong điện thoại, rõ ràng là góc nhìn ở đường đối diện: “Anh nhìn kỹ một chút xem.”
“Thật sự không có.”
Hoắc Tiểu Tiểu quay người, con đường đối diện nằm ở ven sông, không có công trình kiến trúc, càng không có xe cộ đậu ở ven đường.
Vậy tấm hình bố cô gửi cho cô…
Kít --
Một chiếc Bentley đen sáng bóng dừng lại trước mặt mấy người, cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau chậm rãi hạ xuống.
Cái gọi là thời gian này, có thể khiến cho trái cây trở thành món ngon, có thể khiến cho con người ta lớn lên, cũng có thể khiến cho trái cây thối rữa, khiến cho người ta già yếu. Nhưng trên người Hoắc Tùy Thành lại không nhìn thấy một chút dấu vết nào của thời gian.
Trên khuôn mặt nghiêm túc oai phong kia không thấy được nếp nhăn, đôi mắt với ánh mắt sạch sẽ vẫn không thể nhìn thấu.
Anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, khuôn mặt hơi trầm xuống, thấy mà sợ: “Hoắc Tiểu Tiểu, đến quán bar ăn cơm?”
Hoắc Tiểu Tiểu theo bản năng mà trốn sau lưng Dịch Khiêm, trong lòng chỉ có hai chữ: Lạnh rồi.
Lần này thật sự lạnh rồi.
Bởi vì xung quanh con đường này không có quán cơm.
“Chú Hoắc, hôm nay là sinh nhật của cháu, là cháu mời Tiểu Tiểu tới, chú đừng trách em ấy.”
Lục Tĩnh Nhất ngoan ngoãn nhìn Hoắc Tùy Thành, vội vàng giải thích thay Hoắc Tiểu Tiểu.
Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ở sau lưng Dịch Khiêm, vẻ mặt Hoắc Tùy Thành không vui: “Hoắc Tiểu Tiểu, lên xe.”
Hoắc Tiểu Tiểu nặng nề thở dài, từ sau lưng Dịch Khiêm đi ra, tạm biệt với mấy người: “Em đi trước đây.”
Cô bất chấp khó khăn mà lên xe.
Hoắc Tùy Thành đảo mắt qua trên mặt của từng người một: “Chú sẽ liên lạc với bố mẹ các cháu, nói cho bọn họ biết chuyện tối nay.”
Nói xong, tài xế lái xe rời đi.
Mấy người Lục Tĩnh Nhất phát ra tiếng kêu r3n tuyệt vọng.
“Không phải chứ! Ở đây cũng có thể gặp phải!”
“Tớ xong rồi, Lục Tĩnh Nhất, tớ cho cậu biết, bố tớ biết tớ đến quán bar thì thế nào cũng g iết chết tớ!”
“Xong rồi xong rồi, tớ cũng xong rồi, vậy phải làm sao bây giờ…”
Dịch Khiêm mím môi, cầm điện thoại nhìn hướng chiếc Bentley rời đi mà không nói một lời.
Chỗ giao nhau ở bóng râm của nhánh cây, điếu thuốc chớp tắt từ ngoài miệng được kẹp giữa ngón tay, nhả ra một làn khói thật dài, hai mắt u ám nhìn hướng chiếc Bentley rời đi, cười lên một tiếng rất ngắn.
Trên chiếc xe Bentley, Hoắc Tiểu Tiểu dựa ở một bên, ngoan ngoãn không nói lời nào.
Nếu nhất định sẽ bị mắng, vậy thì ngoan ngoãn một chút, không cần chọc cho bố cô tức giận nữa.
Nhưng bố cô vẫn luôn không nói gì, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở đó dần dần có chút lo sợ bất an.
Thật sự giống như bóng tối trước bình minh.
“Bố ơi, con…”
Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại ra gửi đi mấy tin nhắn, không ngẩng đầu: “Con nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa vào lúc này?”
“...” Giết người chẳng qua là đầu chạm đất, sao bố cô còn chơi chiến thuật tâm lý chứ?
Ở ghế sau của xe là sự im lặng dài dằng dặc, mãi đến khi xe dừng lại ở cửa Hoắc Công Quán, hai người xuống xe.
“Ông nội con về rồi!”
Những năm này thân thể của Hoắc lão tiên sinh được chăm sóc không tệ, chỉ là năm tháng không tha ai, mái tóc đen của ông đã chuyển hoa dâm, trên khuôn mặt già nua lưu lại từng nếp nhăn của tuổi tác.
“Sao về muộn vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu biết trên người mình có mùi rượu, cô không nên gần ông cụ: “Sinh nhật Lục Tĩnh Nhất, con đi đón sinh nhật với anh ấy, ông nội, con có chút buồn ngủ rồi, con lên trước đây, ông nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, cô vội vã đi lên lầu.
Hoắc lão tiên sinh nhìn tốc độ vọt lên lầu của cô, lại nhìn Hoắc Tùy Thành có sắc mặt không tốt đang vào cửa: “Sao vậy?”
“Không có gì, bố nghỉ ngơi sớm một chút, con đi lên xem nó.”
Hoắc Tùy Thành sầm mặt lên lầu, ở cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu gõ cửa: “Hoắc Tiểu Tiểu, mở cửa.”
Cửa chậm rãi kéo ra một đường nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu từ cửa lộ ra một cái đầu.
“Bố ơi, muộn quá rồi, con buồn ngủ, quần áo cũng thay rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
“Hoắc Tiểu Tiểu, con là chuẩn bị tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa đúng không?”
Hoắc Tiểu Tiểu xoắn xuýt một lát, đau thương mở miệng: “Hôm nay là sinh nhật của Lục Tĩnh Nhất, anh ấy nói anh ấy muốn đi quán bar chơi, cho nên tụi con liều mình bồi quân tử mà đi cùng anh ấy, còn… trốn một tiết âm nhạc.” Hoắc Tiểu Tiểu biết bố cô muốn tra thì chắc chắn sẽ tra được, tránh cho sau này nhắc chuyện cũ đốt lửa, còn không bằng cô thẳng thắn sẽ được khoan hồng thì tốt hơn.
“Uống rượu rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Con không uống rượu.”
Hoắc Tùy Thành ngửi mùi liền nổi giận: “Con nhìn mặt con đỏ như thế nào rồi, tất cả đều là mùi rượu, còn nói không uống rượu!”
“Thật sự không có uống! Con chỉ uống một ly trà sữa và nước trái cây, một giọt rượu cũng không uống. Mùi rượu bị dính vào lúc ở con trong quán bar.” Uống chính là uống, không uống chính là không uống, chuyện cô không làm thì không thể chụp lên đầu cô được: “Không tin thì bố ngửi đi, thật sự không có uống!”
Hoắc Tiểu Tiểu lập tức bụm miệng.
Kỳ lạ, sao cô lại ngửi thấy mùi rượu trong miệng.
Chẳng lẽ mùi rượu còn có thể chui vào miệng?
“Bố, con cũng không biết vì sao trong miệng con có mùi rượu, nhưng con thật sự không có uống rượu.” Mở miệng ra chính là mùi rượu, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy bây giờ cho dù mình có tám cái miệng cũng không nói rõ được.
“Lục Tĩnh Nhất nói quán bar này là do chú ba của anh ấy mở, buổi tối chú ba của anh ấy cũng ở đó, cho nên tụi con tới đó, bố, con xin lỗi, con biết sai rồi, sau này cũng không đi nữa, ông nội vẫn còn đây, ông… thân thể của ông không tốt, chúng ta đừng quấy rầy đến ông nội được không? Có chuyện gì thì ngày mai lại nói, bố bớt giận, đừng nóng giận nữa!”
Cô cuống quýt đẩy cửa, muốn đóng cửa lại, Hoắc Tùy Thành dùng một tay vững vàng giữ khung cửa lại: “Hoắc Tiểu Tiểu! Ra đây cho bố! Trốn học đi quán bar uống rượu, lá gan các con ngược lại rất lớn.”
Dịch Khiêm thoáng lui về sau một bước.
Đôi mắt trong suốt phát sáng kia dưới sự tô điểm của đèn đêm dường như cất giấu muôn vạn ánh sao, khuôn mặt còn bụ bẫm khi bé sau khi cởi bỏ sự mũm mĩm cuối cùng đã hiện rõ đường cong xinh đẹp, mảnh mai.
Tiểu khả ái lột xác thành tiểu mỹ nữ, vẫn còn giống như lúc trước, ranh mãnh giống như con hồ ly nhỏ.
Thấy Dịch Khiêm không nói lời nào mà nhìn mình không chớp mắt, Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Được rồi, anh không đưa thì em tự mình gọi xe về nhà là được.”
“Anh gọi điện thoại cho chú Hoắc, để chú ấy tới đón em, một mình em về nhà quá nguy hiểm.” Nói xong anh lấy điện thoại ra.
“Không cần!” Hoắc Tiểu Tiểu tay mắt lanh lẹ đè tay của anh lại: “Một mình em đón xe về nhà thì sao lại nguy hiểm chứ? Hơn nữa, một mình em về nhà nguy hiểm thì anh đưa em về nhà là được rồi, gọi điện cho bố em làm gì, cũng không phải là anh không biết…”
“Em còn trốn học.”
“... Một tiết âm nhạc mà thôi.”
“Em trốn học đến quán bar.”
“Còn không phải vì hôm nay là sinh nhật của Lục Tĩnh Nhất nên em mới cùng anh ấy tới sao, em biết lỗi rồi, anh cũng đừng gọi điện thoại cho bố em, được không?”
Dịch Khiêm vẫn không nói lời nào.
“Được hay không thì nói một câu, anh Dịch Khiêm? Anh Dịch? Anh Khiêm? Anh ơi?”
Khuôn mặt kéo căng của Dịch Khiêm rạn nứt theo từng câu thăm dò của Hoắc Tiểu Tiểu, đôi môi không tự chủ được mà hơi mím lại, ánh mắt lơ lửng không cố định giữa tai và gò má của cô.
Hoắc Tiểu Tiểu thấy anh vẫn không nói lời nào, mềm không được cứng không xong, cô nặng nề thở dài: “Dịch Khiêm! Nếu như anh dám nói chuyện này cho bố em biết, học kỳ này em sẽ không để ý tới anh!”
“Xùy --”
Vừa nói xong, một tiếng cười nhạo lười biếng mơ hồ truyền đến: “Trẻ vị thành niên thì đừng đến quán bar, học sinh tiểu học dám làm không dám chịu.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn theo giọng nói trào phúng, ở cửa quán bar, dưới một cây đại thu cách cô không xa, có người khom lưng, cong chân dựa vào đó, anh ta có chút cao, lá cây um tùm chỉ che đến bả vai anh ta, đèn đường chiếu đến một góc vai của anh ta, giữa những đường gân lá, không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt, ở nơi giao nhau của bóng râm và ánh sáng chỉ mơ hồ trông thấy đường nét khuôn mặt gầy gò, đang ngậm điếu thuốc.
Đứng không ra đứng, ở cửa quán bar, vừa nhìn là biết không phải là người đứng đắn gì.
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định trả lại một câu không khách sáo với anh ta, Dịch Khiêm quay đầu, lạnh lùng nhìn người dưới cây kia: “Liên quan gì đến anh.”
Mặc dù Dịch Khiêm từng luyện Taekwondo nhưng Hoắc Tiểu Tiểu vẫn lo lắng anh bị thiệt thòi, cô giật giật ống tay áo của anh: “Em phải về nhà rồi, anh đưa em về nhà đi.”
“Đi.”
Vừa mới chuẩn bị đi thì âm thanh lộn xộn từ trong quán bar truyền đến, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
Đảo mắt liền nhìn thấy mấy người đàn ông cường tráng mặc âu phục bắt mấy vị khách lúc nãy trong quán bar muốn lôi kéo làm quen với Hoắc Tiểu Tiểu ra ngoài, từng người một ngoài miệng đều đang chửi mắng.
Đám người Lục Tĩnh Nhất đi sau lưng, trên mặt dường như bị thương, mấy tên đàn ông kia trừng mắt nhìn mấy thanh niên kia, hận không thể đi đến đánh một trận nữa.
“Tao cho mày biết, đừng tưởng rằng chúng mày có quen biết với họ Lục là ngon lắm, chúng mày biết tao là ai không?”
“Nhóc con, mày chờ đó cho tao! Ngày khác tao thế nào cũng phải chơi chết mày!”
Lục Tĩnh Nhất liếc mắt: “Tôi chờ, anh không đến thì anh là cháu tôi.”
Lời này như đổ thêm dầu vào lửa, mấy thanh niên bị bảo vệ ném ra ngoài nhất thời trở nên kích động nhào lên, lại cùng đám người Lục Tĩnh Nhất bắt đầu đánh nhau.
Dịch Khiêm thấy thế thì bước sang phải một bước, vừa vặn ngăn cản trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu đang xem kịch vui.
“Anh chặn em làm gì… ôi chao anh tránh ra, đi giúp bọn Lục Tĩnh Nhất đi!”
Thấy Hoắc Tiểu Tiểu thò đầu ra nhìn, Dịch Khiêm giữ lấy vai cô đứng vững, không cho cô nhìn.
Lục Tĩnh Nhất nào cần Dịch Khiêm hỗ trợ, mấy bảo vệ kia hai, ba cái liền xách mấy người lên, cưỡng ép mang đi.
Sự cố được dẹp, lúc này Dịch Khiêm mới quay người nhìn đám người Lục Tĩnh Nhất.
Lục Tĩnh Nhất nhặt điện thoại dưới đất lên, ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt trách cứ của Dịch Khiêm, cậu vội vàng giơ tay đầu hàng: “Lỗi của tớ, lỗi của tớ, tớ không nên đưa Tiểu Tiểu đến quán bar, tớ cũng không nghĩ tới ở địa bàn của chú ba tớ còn có người không sợ chết mà tìm phiền phức, không có lần sau.”
“Cậu tốt nhất là không có lần sau.”
Lục Tĩnh Nhất nhún vai.
Hoắc Tiểu Tiểu đứng sau lưng Dịch Khiêm, cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem, bố cô gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Bố: Đang đâu? Sao còn chưa về nhà.
Hoắc Tiểu Tiểu gõ mấy chữ trả lời: Sinh nhật Lục Tĩnh Nhất, con đang đón sinh nhật với anh ấy, bây giờ chuẩn bị về.
Cô thu lại điện thoại, gọi mấy người một tiếng: “Đi thôi, đi thôi, về nhà thôi.”
Điện thoại vừa được bỏ vào trong túi lại rung lên một cái, vẫn là tin nhắn bố cô gửi tới.
Bố: Ở đâu?
Suy nghĩ một chút, Hoắc Tiểu Tiểu gửi đi mấy chữ: Ăn cơm ở quán cơm.
Bố: Quán cơm nào, bố đi đón con.
Hả? Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu đánh mấy chữ: Không cần đâu, con mới từ quán cơm đi ra, con tự gọi xe về nhà.
Bố: Đây chính là quán cơm con nói?
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm câu mà bố cô gửi tới, vẫn không rõ là có ý gì, một tấm hình được gửi tới.
Mở ra xem, cửa quán bar đèn đỏ đèn xanh, bốn năm người đứng cùng nhau, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt mấy người Lục Tĩnh Nhất từ trong tấm hình, còn có một tấm hình bóng lưng cô đứng đưa lưng về phía đường đi.
Nhìn tấm hình này, góc độ chụp có lẽ là ở con đường đối diện.
Bàn tay cầm điện thoại đột nhiên run lên.
“Dịch Khiêm… Dịch Khiêm, Dịch Khiêm.”
“Sao vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn anh: “Anh nhìn con đường đối diện xem, có phải bố em ở đó không.”
Dịch Khiêm hơi giật mình, ánh mắt từ trên mặt cô nghiêng qua nhìn con đường đối diện.
Hoắc Tiểu Tiểu nín thở, căng thẳng đến mức ngón chân cuộn lại.
“Không có.”
“Không có?” Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn ảnh chụp mà bố cô gửi tới trong điện thoại, rõ ràng là góc nhìn ở đường đối diện: “Anh nhìn kỹ một chút xem.”
“Thật sự không có.”
Hoắc Tiểu Tiểu quay người, con đường đối diện nằm ở ven sông, không có công trình kiến trúc, càng không có xe cộ đậu ở ven đường.
Vậy tấm hình bố cô gửi cho cô…
Kít --
Một chiếc Bentley đen sáng bóng dừng lại trước mặt mấy người, cửa sổ xe ở chỗ ngồi phía sau chậm rãi hạ xuống.
Cái gọi là thời gian này, có thể khiến cho trái cây trở thành món ngon, có thể khiến cho con người ta lớn lên, cũng có thể khiến cho trái cây thối rữa, khiến cho người ta già yếu. Nhưng trên người Hoắc Tùy Thành lại không nhìn thấy một chút dấu vết nào của thời gian.
Trên khuôn mặt nghiêm túc oai phong kia không thấy được nếp nhăn, đôi mắt với ánh mắt sạch sẽ vẫn không thể nhìn thấu.
Anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, khuôn mặt hơi trầm xuống, thấy mà sợ: “Hoắc Tiểu Tiểu, đến quán bar ăn cơm?”
Hoắc Tiểu Tiểu theo bản năng mà trốn sau lưng Dịch Khiêm, trong lòng chỉ có hai chữ: Lạnh rồi.
Lần này thật sự lạnh rồi.
Bởi vì xung quanh con đường này không có quán cơm.
“Chú Hoắc, hôm nay là sinh nhật của cháu, là cháu mời Tiểu Tiểu tới, chú đừng trách em ấy.”
Lục Tĩnh Nhất ngoan ngoãn nhìn Hoắc Tùy Thành, vội vàng giải thích thay Hoắc Tiểu Tiểu.
Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ở sau lưng Dịch Khiêm, vẻ mặt Hoắc Tùy Thành không vui: “Hoắc Tiểu Tiểu, lên xe.”
Hoắc Tiểu Tiểu nặng nề thở dài, từ sau lưng Dịch Khiêm đi ra, tạm biệt với mấy người: “Em đi trước đây.”
Cô bất chấp khó khăn mà lên xe.
Hoắc Tùy Thành đảo mắt qua trên mặt của từng người một: “Chú sẽ liên lạc với bố mẹ các cháu, nói cho bọn họ biết chuyện tối nay.”
Nói xong, tài xế lái xe rời đi.
Mấy người Lục Tĩnh Nhất phát ra tiếng kêu r3n tuyệt vọng.
“Không phải chứ! Ở đây cũng có thể gặp phải!”
“Tớ xong rồi, Lục Tĩnh Nhất, tớ cho cậu biết, bố tớ biết tớ đến quán bar thì thế nào cũng g iết chết tớ!”
“Xong rồi xong rồi, tớ cũng xong rồi, vậy phải làm sao bây giờ…”
Dịch Khiêm mím môi, cầm điện thoại nhìn hướng chiếc Bentley rời đi mà không nói một lời.
Chỗ giao nhau ở bóng râm của nhánh cây, điếu thuốc chớp tắt từ ngoài miệng được kẹp giữa ngón tay, nhả ra một làn khói thật dài, hai mắt u ám nhìn hướng chiếc Bentley rời đi, cười lên một tiếng rất ngắn.
Trên chiếc xe Bentley, Hoắc Tiểu Tiểu dựa ở một bên, ngoan ngoãn không nói lời nào.
Nếu nhất định sẽ bị mắng, vậy thì ngoan ngoãn một chút, không cần chọc cho bố cô tức giận nữa.
Nhưng bố cô vẫn luôn không nói gì, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở đó dần dần có chút lo sợ bất an.
Thật sự giống như bóng tối trước bình minh.
“Bố ơi, con…”
Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại ra gửi đi mấy tin nhắn, không ngẩng đầu: “Con nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa vào lúc này?”
“...” Giết người chẳng qua là đầu chạm đất, sao bố cô còn chơi chiến thuật tâm lý chứ?
Ở ghế sau của xe là sự im lặng dài dằng dặc, mãi đến khi xe dừng lại ở cửa Hoắc Công Quán, hai người xuống xe.
“Ông nội con về rồi!”
Những năm này thân thể của Hoắc lão tiên sinh được chăm sóc không tệ, chỉ là năm tháng không tha ai, mái tóc đen của ông đã chuyển hoa dâm, trên khuôn mặt già nua lưu lại từng nếp nhăn của tuổi tác.
“Sao về muộn vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu biết trên người mình có mùi rượu, cô không nên gần ông cụ: “Sinh nhật Lục Tĩnh Nhất, con đi đón sinh nhật với anh ấy, ông nội, con có chút buồn ngủ rồi, con lên trước đây, ông nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, cô vội vã đi lên lầu.
Hoắc lão tiên sinh nhìn tốc độ vọt lên lầu của cô, lại nhìn Hoắc Tùy Thành có sắc mặt không tốt đang vào cửa: “Sao vậy?”
“Không có gì, bố nghỉ ngơi sớm một chút, con đi lên xem nó.”
Hoắc Tùy Thành sầm mặt lên lầu, ở cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu gõ cửa: “Hoắc Tiểu Tiểu, mở cửa.”
Cửa chậm rãi kéo ra một đường nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu từ cửa lộ ra một cái đầu.
“Bố ơi, muộn quá rồi, con buồn ngủ, quần áo cũng thay rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau.”
“Hoắc Tiểu Tiểu, con là chuẩn bị tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa đúng không?”
Hoắc Tiểu Tiểu xoắn xuýt một lát, đau thương mở miệng: “Hôm nay là sinh nhật của Lục Tĩnh Nhất, anh ấy nói anh ấy muốn đi quán bar chơi, cho nên tụi con liều mình bồi quân tử mà đi cùng anh ấy, còn… trốn một tiết âm nhạc.” Hoắc Tiểu Tiểu biết bố cô muốn tra thì chắc chắn sẽ tra được, tránh cho sau này nhắc chuyện cũ đốt lửa, còn không bằng cô thẳng thắn sẽ được khoan hồng thì tốt hơn.
“Uống rượu rồi?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Con không uống rượu.”
Hoắc Tùy Thành ngửi mùi liền nổi giận: “Con nhìn mặt con đỏ như thế nào rồi, tất cả đều là mùi rượu, còn nói không uống rượu!”
“Thật sự không có uống! Con chỉ uống một ly trà sữa và nước trái cây, một giọt rượu cũng không uống. Mùi rượu bị dính vào lúc ở con trong quán bar.” Uống chính là uống, không uống chính là không uống, chuyện cô không làm thì không thể chụp lên đầu cô được: “Không tin thì bố ngửi đi, thật sự không có uống!”
Hoắc Tiểu Tiểu lập tức bụm miệng.
Kỳ lạ, sao cô lại ngửi thấy mùi rượu trong miệng.
Chẳng lẽ mùi rượu còn có thể chui vào miệng?
“Bố, con cũng không biết vì sao trong miệng con có mùi rượu, nhưng con thật sự không có uống rượu.” Mở miệng ra chính là mùi rượu, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy bây giờ cho dù mình có tám cái miệng cũng không nói rõ được.
“Lục Tĩnh Nhất nói quán bar này là do chú ba của anh ấy mở, buổi tối chú ba của anh ấy cũng ở đó, cho nên tụi con tới đó, bố, con xin lỗi, con biết sai rồi, sau này cũng không đi nữa, ông nội vẫn còn đây, ông… thân thể của ông không tốt, chúng ta đừng quấy rầy đến ông nội được không? Có chuyện gì thì ngày mai lại nói, bố bớt giận, đừng nóng giận nữa!”
Cô cuống quýt đẩy cửa, muốn đóng cửa lại, Hoắc Tùy Thành dùng một tay vững vàng giữ khung cửa lại: “Hoắc Tiểu Tiểu! Ra đây cho bố! Trốn học đi quán bar uống rượu, lá gan các con ngược lại rất lớn.”