-
Chương 68: C68: Cậu của ai
Hoắc Tiểu Tiểu vẫn luôn nhớ rõ người cậu này của cô.
Trộm cô từ bệnh viện ra ngoài, đặt trên ghế phụ của xe đua, thân thể kia của cô suýt chút nữa đã bị Quý Thư Dương chơi cho xong đời rồi.
Trong mơ, Quý Thư Dương bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy chân, không thể chữa trị hoàn toàn, hắn ta có bóng ma tâm lý lớn đối với Hoắc Tùy Thành.
Quý Thư Dương là người đua xe giỏi, một cái chân bị gãy mất, từ đó không thể thi đấu, so với việc giết hắn ta thì còn khó chịu hơn.
Từ đó sống ở nước ngoài, mãi đến khi Hoắc Tùy Thành đền tội mới từ nước ngoài trở về.
Bây giờ xem ra, năm đó bố cô cũng không thật sự đánh gãy chân Quý Thư Dương, mà Quý Thư Dương cũng về nước trước thời điểm trong mơ.
Chân không gãy, chẳng trách có sức lực nhảy nhót như thế, còn có thể giấu tên tố cáo bố cô!
Chuyện này không được, cô phải hù họa hắn ta một chút.
“Hóa ra cậu chính là người mà bố cháu muốn đánh gãy hai chân!”
Giữa bố ruột và ông cậu chỉ gặp một lần đã suýt chút nữa đã lấy mạng cô, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn phân biệt rõ xa gần, thân sơ.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Tiểu Tiểu, bước chân Hoắc Tùy Thành hơi ngưng lại.
Anh biết bố mẹ đối với con cái mà nói là tấm gương để bắt chước và học tập, nhưng anh không nghĩ tới Hoắc Tiểu Tiểu còn nhớ rõ lời tối hôm qua mình nói.
“Tiểu Tiểu.”
“Bố, sao vậy?”
“Không được nói bậy.”
Nghe được lời phủ nhận của bố cô, Hoắc Tiểu Tiểu yên tâm mà đe dọa Quý Thư Dương.
“Không phải hôm qua bố nói như vậy sao?” Cô chớp đôi mắt trong veo, vô hại nhìn về phía Quý Thư Dương: “Nói, muốn đánh gãy hai chân của Quý Thư Dương!”
Chân của Quý Thư Dương lại đau dữ dội, hắn ta muốn tránh khỏi tay Tiểu Vũ, trong một lúc lại bất lực, hắn ta chỉ có thể hướng về phía Hoắc Tùy Thành mà phẫn nộ một cách vô ích: “Hoắc Tùy Thành, anh đừng có mà phách lối, nếu như anh dám động tay, tôi liền báo cảnh sát!”
“Bạn nhỏ, con tên là gì, cậu là cậu của con… Sss ---” Bả vai bị Tiểu Vũ giữ lấy tăng thêm lực, hắn ta hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ngậm miệng.” Tiểu Vũ ghé vào lỗ tai hắn ta đe dọa.
Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát, coi trời bằng vung của mấy người kia, trong lòng Quý Thư Dương vô cùng hối hận.
Hối hận vì lúc trước không thể đưa con bé đi, mặc cho nó lớn lên ở nhà họ Hoắc.
Trên xe cách đó không xa, mặc dù Quý Văn Tâm không biết Tiểu Vũ nhưng lại nhận ra Hoắc Tùy Thành, xa xa nhìn thấy mấy người xích mích, cô ấy cũng không lo được quá nhiều, sau khi để Thiến Thiến lên xe, cô ấy lo lắng đi tới.
“Hoắc tiên sinh, em trai tôi vừa về nước không lâu, tôi còn chưa kịp nói với nó…”
Hoắc Tùy Thành nhìn Tiểu Vũ: “Cậu nói với cô ấy.”
“Được,” Tiểu Vũ nhếch miệng cười một tiếng, câu lấy vai Quý Thư Dương, nói: “Em trai cô, cách đây không lâu đã lấy chứng cứ ngụy tạo ra nặc danh tố cáo anh Thành làm chuyện phạm pháp, có biết đã mang đến cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức không?”
“... Cái gì?” Ánh mắt Quý Văn Tâm nghi hoặc nhìn về phía Quý Thư Dương.
“Chị! Chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực, vì sao em không thể tố cáo?”
“Chứng cứ vô cùng xác thực?” Trên tay Tiểu Vũ lại tăng thêm lực: “Ai con mẹ nó nói với anh là chứng cứ vô cùng xác thực? Tất cả chứng cứ đều là ngụy tạo anh có biết không? Lấy anh làm vũ khí mà anh còn vui vẻ đấy!”
“Làm sao có thể là ngụy tạo được, người mà mấy người thuê nhận tội rồi!”
“Nhân chứng mới là người bị mua chuộc, hiện tại ông ta đã cắn rứt lương tâm mà đổi lời khai rồi, tin tức chưa được truyền ra mà thôi.” Nụ cười Tiểu Vũ ân cần: “Anh chờ chút nữa tôi đánh gãy chân anh rồi lại tố cáo anh hãm hại.”
“...”
“Thư Dương!” Quý Văn Tâm nghiêm nghị ngăn hắn ta lại, lại nói với Hoắc Tùy Thành: “Hoắc tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, em trai tôi nó… nó cũng là bị người ta lợi dụng, ngày mai tôi liền đưa nó ra nước ngoài, anh…”
“Chị! Chị đừng cầu xin hắn! Em không ra nước ngoài, em ngược lại muốn xem xem hắn có thể làm gì em!” Dáng vẻ hung hăng, không thể nhìn ra được mới đây hắn ta còn nói muốn ra nước ngoài.
Đối với hành vi phô trương tỏ ra có tài của Quý Thư Dương, Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ liếc mắt.
Ông cậu này của cô đầu óc thật sự không tốt lắm.
Cái mạng nhỏ đã nằm trong tay người ta rồi còn ở đây nói năng bừa bãi, ngại chân ít quá à?
Được rồi được rồi, ông cậu này cũng chỉ có đầu óc không tốt, lúc trước hắn ta cũng là vì tốt cho cô, tháng Giêng cắt tóc* là được rồi, hiện tại không cần phải thấy chết không cứu.
*Câu này đầy đủ là 正月剪头死舅舅: tháng Giêng cắt tóc thì cậu chết, tức là nếu cắt tóc vào tháng Giêng thì cậu sẽ chết, đây là một điều mê tín không có cơ sở khoa học của người Trung Quốc. Câu này là do câu “Tháng Giêng cắt tóc hoài niệm” (正月剪头思旧) truyền đạt sai mà tạo ra.
“Con tên là Hoắc Tiểu Tiểu, cậu là cậu của con sao?”
Vẻ mặt viết đầy sự phẫn uất và bất bình của Quý Thư Dương ngẩn ra, hắn ta cứng ngắc kéo ra một nụ cười: “Phải, cậu là cậu của con.”
“Cô giáo nói, em trai của mẹ gọi là cậu, cậu là em trai của mẹ sao?”
“Phải, cậu là em trai của mẹ con.”
“Ồ, con biết rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nghé vào bên tai bố cô, lặng lẽ nói: “Bố, tối hôm qua bố đã nói, không làm tổn thương đến người khác.”
Nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, Hoắc Tùy Thành ngược lại thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu nhìn Tiểu Vũ một cái: “Tiểu Vũ, đi thôi.”
Tiểu Vũ khiêu khích nhìn Quý Thứ Dương một cái, cười nhạo, tự đắc buông tay hắn ta ra.
Quý Thư Dương cắn răng còn muốn nói tiếp hai câu cho đã miệng lại bị Quý Văn Tâm níu lại: “Em làm gì vậy!”
“Em…” Quý Thư Dương nhìn Tiểu Vũ đứng bên cạnh xe cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo, Quý Thư Dương phẫn hận xoa xoa cánh tay đau nhức.
“Đi!”
Quý Văn Tâm lôi kéo Quý Thư Dương lên xe.
Cô ấy vừa đi vừa răn dạy hắn ta: “Em vừa về nước liền nói muốn ra nước ngoài, hóa ra là bởi vì chuyện này? Quý Thư Dương, đầu óc em bị lừa đá hả? Tại sao phải đi nặc danh tố cáo Hoắc Tùy Thành? Chuyện bị đánh gãy chân vào hai năm trước không đủ để em nhớ lâu sao? Em còn dám trêu chọc anh ta?”
“Chuyện đó có chứng cứ vô cùng xác thực, được không? Nếu như không có chứng cứ thì em hãm hại hắn làm gì? Hơn nữa chị cũng biết Hoắc Tùy Thành đó có chuyện gì mà không làm ra được?”
“Vậy bây giờ thì sao? Anh ta không có việc gì, em thì có!”
Quý Thư Dương biết điều không nói lời nào.
“Ngày mai em liền ra nước ngoài, lập tức đi thật xa cho chị, đừng có trở về gây sự cho chị nữa!”
“Sao có thể nói là gây sự chứ? Chị, em đây là vì dân trừ hại!”
Quý Văn Tâm đưa tay: “Bây giờ chị liền trừ em!”
“Đừng… Ra nước ngoài, ra nước ngoài, ngày mai ra nước ngoài, được rồi chứ.” Quý Thư Dương trông như bất đắc dĩ mà đồng ý.
Thiến Thiến ngồi trên ghế trẻ em, cửa sổ xe không có đóng chặt, xa xa nghe thấy lời nói vừa rồi của Quý Thư Dương.
Hắn ta nói hắn ta là cậu của Tiểu Tiểu.
Thế nhưng không phải cậu là cậu của mình sao? Vì sao cậu lại nói cậu là cậu của Tiểu Tiểu?
Hơn nữa, em trai của mẹ là cậu, Tiểu Tiểu không có mẹ, vì sao cậu của bạn ấy lại là cậu của mình?
Thiến Thiến vẫn chưa hiểu rõ được quan hệ trong đó, trong lòng cô bé chỉ nhớ cậu nói, cậu cũng là cậu của Tiểu Tiểu.
- -
Ở chỗ ngồi phía sau rộng rãi của chiếc Bentley, Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào cửa sổ xe nhìn hai người Quý Thư Dương dần dần đi xa.
Thật ra cô không có ý kiến gì với Quý Thư Dương, thậm chí còn có chút hảo cảm. Mặc dù trước đó ông cậu không đáng tin cậy đã suýt chút nữa hại chết cô.
Bất kế là do tấm lòng muốn bảo vệ cô của Quý Thư Dương hay là tâm tình không muốn bố cô làm việc xấu, cô cũng không muốn chân của Quý Thư Dương thật sự bị đánh gãy.
Lần này xem như là báo đáp hắn ta.
Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ.
Cửa sổ xe chậm rãi bị kéo lên.
“Hoắc Tiểu Tiểu, ngồi đàng hoàng.”
Hoắc Tiểu Tiểu thu lại hai tay và đầu, ngồi đàng hoàng.
Hoắc Tùy Thành nhìn đám người Quý Thư Dương ở sau xe: “Sao người khác không nhớ, cậu của con bố chỉ nói qua một lần, con lại nhớ rõ ràng như vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn bố mình: “Bởi vì bố muốn đánh gãy chân cậu, con rất sợ, cho nên nhớ rất rõ.”
“Vậy bây giờ con có thể quên hắn rồi, bởi vì bố đã đồng ý với con sẽ không đánh gãy chân hắn.”
“... Được.”
Tiểu Vũ ngồi ở ghế phụ bây giờ mới hiểu được, cậu ta quay đầu nhìn Hoắc Tùy Thành một cái, phát ra một âm thanh như bừng tỉnh: “A -- Hóa ra tối qua ---”
Hoắc Tùy Thành giương mắt.
Tiểu Vũ ngậm miệng quay đầu.
Tài xế rẽ một cái, lái xe rời khỏi con đường lớn của nhà trẻ.
“Hai tháng nữa là sinh nhật con rồi, con muốn đón sinh nhật thế nào?”
Đối với chuyện sinh nhật, Hoắc Tiểu Tiểu không có suy nghĩ gì, một cái sinh nhật bình thường hình như cũng không có gì hay để mà đón.
Chủ yếu là cô không thích sinh nhật, nhiều khi đều là người lớn mượn sinh nhật của trẻ con bọn họ để cho mình một lý do ăn nhậu chơi bời.
“Tùy tiện, đón thế nào cũng được.”
“Làm một buổi tiệc sinh nhật cho con?”
“Được ạ! Vậy con muốn mời bọn Dịch Khiêm, còn có Chu Chu tới tham gia sinh nhật của con!”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Trong buổi tiệc sinh nhật của con, con hy vọng ai tới tham gia nhất?”
Câu chuyện tại một giây trước của Hoắc Tiểu Tiểu còn đang ở chỗ Dịch Khiêm và Chu Chu, Hoắc Tùy Thành hỏi như vậy, đương nhiên là cô không để ý đến chữ ‘nhất’ kia, tưởng rằng bố đang hỏi lựa chọn của cô giữa Dịch Khiêm và Chu Chu.
Lựa chọn như vậy, cô đã sớm ở trước mặt Dịch Khiêm và Chu Chu mà múa bút thành văn.
“Con hy vọng Dịch Khiêm và Chu Chu đều đến, bởi vì bọn họ là bạn tốt nhất của con!”
“Vậy sao? Xem ra quan hệ của con và bọn họ rất tốt.”
“Lúc ở trường học bọn họ đều rất săn sóc cho con, cho nên quan hệ của tụi con rất tốt.”
Hoắc Tùy Thành nhàn nhạt thu hồi lại ánh mắt, ý vị không rõ mà “Ừ” một tiếng.
“Lúc sinh nhật con bố sẽ tặng quà cho con chứ?”
Hoắc Tùy Thành dựa lưng vào ghế ngồi, lướt xem tài liệu cập nhật trên máy tính bảng, dường như không quan tâm mà trả lời một câu: “Con không phải là trẻ con một, hai tuổi nữa, còn muốn quà cáp làm gì?”
“... Nhưng con cũng không lớn mà, vì sao con không thể nhận quà?”
Bàn tay hoạt động trên màn hình của Hoắc Tùy Thành dừng lại, anh quay đầu nhìn cô một cái, cực kỳ qua loa mà nói hai chữ: “Tính sau.”
“...” Rõ ràng là bố nói ra trước, lại qua loa cho xong thế.
Thôi, không tức, không tức.
Hoắc Tiểu Tiểu thuyết phục bản thân mình không tính toán với bố.
“Vậy con không làm tiệc sinh nhật nữa.”
“Không làm nữa? Vậy thì làm sao được,” Hoắc Tùy Thành cuối cùng cũng cho cô một ánh mắt: “Đến lúc đó để dì Triệu ăn mặc thật xinh đẹp cho con, trong tiệc sinh nhật nhảy một bản cho mọi người, nói không chừng sẽ có dì khác hỏi con có biết hát hay không, có biết đánh đàn dương cầm hay không, Hoắc Tiểu Tiểu, con biết cái gì?”
“...” Bố cô thật sự rất biết làm tổn thương người khác.
Hỏi về vấn đề thế này là cố ý khiến cô khó xử sao?
Cô vừa không biết khiêu vũ, cũng không biết đánh dương cầm, ngược lại thì biết hát, nhưng mà cho dù cô dám hát cũng phải có người dám nghe chứ.
“Con… sinh nhật của con, tại sao con phải biểu diễn những thứ này?”
“Trước đó con đến nhà một bạn tham gia sinh nhật, về nhà nói thế nào với bố? Con nói bạn đó thật tuyệt, trong tiệc sinh nhật vừa khiêu vũ vừa đánh đàn dương cầm, sao đến lượt con thì lại hỏi tại sao phải biểu diễn?”
“Con không phải là thẹn thùng sao, con không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy…” Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng nhỏ giọng thì thầm: “Mất mặt.”
Hoắc Tùy Thành suýt chút nữa không kìm chế được mà cười, anh khống chế biểu cảm, thu hồi lại ánh mắt.
“Bố, nếu như con không biết gì cả thì bố sẽ ghét bỏ con sao?”
“Bố còn có thể ghét bỏ con thế nào?”
“... Cũng phải.”
Có điều, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy sau này nhiều ít gì mình cũng học chút gì đó đi, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, tránh cho sau này ra ngoài không biết gì cả.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào Hoắc Công Quán.
Hoắc Tiểu Tiểu từ trên xe bước xuống, vui mừng hớn hở mà chạy vào biệt thự.
Tiểu Vũ xuống xe giao chìa khóa cho bảo vệ, còn mình thì vừa đi vừa hỏi Hoắc Tùy Thành: “Anh Thành, thằng nhóc Quý Thư Dương kia, cứ buông tha như vậy? Thật không? Không truy cứu nữa?”
Hoắc Tiểu Tiểu thính tai nghe được, cô quay đầu: “Anh Tiểu Vũ, lời anh vừa nói em đều nghe được!”
“...” Tiểu Vũ cười cười: “Con nít, đi vào trong chơi, anh và bố em đang bàn chuyện.”
“Bố đã đồng ý với em là không đánh gãy chân của cậu rồi, sao anh còn hỏi chứ!”
“Cái gì hỏi hay không?” Hoắc lão tiên sinh cười tủm tỉm đi ra từ cửa hông bên phải thông đến vườn hoa nhỏ, ông rõ ràng đã nghe được câu cuối cùng.
Tiểu Vũ vội vàng nói: “Ông ơi, không có gì, tụi cháu chỉ tùy tiện nói một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu thấy bố cô như vậy, cô chỉ sợ một ngọn lửa nhỏ trong lòng bố cô vẫn chưa tắt đi, cộng thêm tư thái lãnh đạm của bố cô lúc ở trên xe, cô nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Ông nội, hôm nay con gặp cậu ở trường, bố nói muốn đánh gãy chân cậu, có điều bố đã đồng ý với con là sẽ không đánh gãy chân của cậu nữa. Vừa rồi anh Tiểu Vũ hỏi bố là có còn đánh gãy chân của cậu không, con nói… bố đã đồng ý với em rồi, sẽ không đánh chân của cậu nữa, sao anh còn hỏi chứ!”
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành: “...?”
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu Vũ lùi về sau hai bước, thấp giọng, gấp rút nói với Hoắc Tùy Thành: “Anh Thành em đi trước.”
“Tiểu Vũ, cậu dám chạy thì hôm nay tôi đánh gãy chân cậu! Bố, bố nghe con giải thích… Sss --”
Trộm cô từ bệnh viện ra ngoài, đặt trên ghế phụ của xe đua, thân thể kia của cô suýt chút nữa đã bị Quý Thư Dương chơi cho xong đời rồi.
Trong mơ, Quý Thư Dương bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy chân, không thể chữa trị hoàn toàn, hắn ta có bóng ma tâm lý lớn đối với Hoắc Tùy Thành.
Quý Thư Dương là người đua xe giỏi, một cái chân bị gãy mất, từ đó không thể thi đấu, so với việc giết hắn ta thì còn khó chịu hơn.
Từ đó sống ở nước ngoài, mãi đến khi Hoắc Tùy Thành đền tội mới từ nước ngoài trở về.
Bây giờ xem ra, năm đó bố cô cũng không thật sự đánh gãy chân Quý Thư Dương, mà Quý Thư Dương cũng về nước trước thời điểm trong mơ.
Chân không gãy, chẳng trách có sức lực nhảy nhót như thế, còn có thể giấu tên tố cáo bố cô!
Chuyện này không được, cô phải hù họa hắn ta một chút.
“Hóa ra cậu chính là người mà bố cháu muốn đánh gãy hai chân!”
Giữa bố ruột và ông cậu chỉ gặp một lần đã suýt chút nữa đã lấy mạng cô, Hoắc Tiểu Tiểu vẫn phân biệt rõ xa gần, thân sơ.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Tiểu Tiểu, bước chân Hoắc Tùy Thành hơi ngưng lại.
Anh biết bố mẹ đối với con cái mà nói là tấm gương để bắt chước và học tập, nhưng anh không nghĩ tới Hoắc Tiểu Tiểu còn nhớ rõ lời tối hôm qua mình nói.
“Tiểu Tiểu.”
“Bố, sao vậy?”
“Không được nói bậy.”
Nghe được lời phủ nhận của bố cô, Hoắc Tiểu Tiểu yên tâm mà đe dọa Quý Thư Dương.
“Không phải hôm qua bố nói như vậy sao?” Cô chớp đôi mắt trong veo, vô hại nhìn về phía Quý Thư Dương: “Nói, muốn đánh gãy hai chân của Quý Thư Dương!”
Chân của Quý Thư Dương lại đau dữ dội, hắn ta muốn tránh khỏi tay Tiểu Vũ, trong một lúc lại bất lực, hắn ta chỉ có thể hướng về phía Hoắc Tùy Thành mà phẫn nộ một cách vô ích: “Hoắc Tùy Thành, anh đừng có mà phách lối, nếu như anh dám động tay, tôi liền báo cảnh sát!”
“Bạn nhỏ, con tên là gì, cậu là cậu của con… Sss ---” Bả vai bị Tiểu Vũ giữ lấy tăng thêm lực, hắn ta hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ngậm miệng.” Tiểu Vũ ghé vào lỗ tai hắn ta đe dọa.
Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát, coi trời bằng vung của mấy người kia, trong lòng Quý Thư Dương vô cùng hối hận.
Hối hận vì lúc trước không thể đưa con bé đi, mặc cho nó lớn lên ở nhà họ Hoắc.
Trên xe cách đó không xa, mặc dù Quý Văn Tâm không biết Tiểu Vũ nhưng lại nhận ra Hoắc Tùy Thành, xa xa nhìn thấy mấy người xích mích, cô ấy cũng không lo được quá nhiều, sau khi để Thiến Thiến lên xe, cô ấy lo lắng đi tới.
“Hoắc tiên sinh, em trai tôi vừa về nước không lâu, tôi còn chưa kịp nói với nó…”
Hoắc Tùy Thành nhìn Tiểu Vũ: “Cậu nói với cô ấy.”
“Được,” Tiểu Vũ nhếch miệng cười một tiếng, câu lấy vai Quý Thư Dương, nói: “Em trai cô, cách đây không lâu đã lấy chứng cứ ngụy tạo ra nặc danh tố cáo anh Thành làm chuyện phạm pháp, có biết đã mang đến cho chúng tôi bao nhiêu phiền phức không?”
“... Cái gì?” Ánh mắt Quý Văn Tâm nghi hoặc nhìn về phía Quý Thư Dương.
“Chị! Chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực, vì sao em không thể tố cáo?”
“Chứng cứ vô cùng xác thực?” Trên tay Tiểu Vũ lại tăng thêm lực: “Ai con mẹ nó nói với anh là chứng cứ vô cùng xác thực? Tất cả chứng cứ đều là ngụy tạo anh có biết không? Lấy anh làm vũ khí mà anh còn vui vẻ đấy!”
“Làm sao có thể là ngụy tạo được, người mà mấy người thuê nhận tội rồi!”
“Nhân chứng mới là người bị mua chuộc, hiện tại ông ta đã cắn rứt lương tâm mà đổi lời khai rồi, tin tức chưa được truyền ra mà thôi.” Nụ cười Tiểu Vũ ân cần: “Anh chờ chút nữa tôi đánh gãy chân anh rồi lại tố cáo anh hãm hại.”
“...”
“Thư Dương!” Quý Văn Tâm nghiêm nghị ngăn hắn ta lại, lại nói với Hoắc Tùy Thành: “Hoắc tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, em trai tôi nó… nó cũng là bị người ta lợi dụng, ngày mai tôi liền đưa nó ra nước ngoài, anh…”
“Chị! Chị đừng cầu xin hắn! Em không ra nước ngoài, em ngược lại muốn xem xem hắn có thể làm gì em!” Dáng vẻ hung hăng, không thể nhìn ra được mới đây hắn ta còn nói muốn ra nước ngoài.
Đối với hành vi phô trương tỏ ra có tài của Quý Thư Dương, Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ liếc mắt.
Ông cậu này của cô đầu óc thật sự không tốt lắm.
Cái mạng nhỏ đã nằm trong tay người ta rồi còn ở đây nói năng bừa bãi, ngại chân ít quá à?
Được rồi được rồi, ông cậu này cũng chỉ có đầu óc không tốt, lúc trước hắn ta cũng là vì tốt cho cô, tháng Giêng cắt tóc* là được rồi, hiện tại không cần phải thấy chết không cứu.
*Câu này đầy đủ là 正月剪头死舅舅: tháng Giêng cắt tóc thì cậu chết, tức là nếu cắt tóc vào tháng Giêng thì cậu sẽ chết, đây là một điều mê tín không có cơ sở khoa học của người Trung Quốc. Câu này là do câu “Tháng Giêng cắt tóc hoài niệm” (正月剪头思旧) truyền đạt sai mà tạo ra.
“Con tên là Hoắc Tiểu Tiểu, cậu là cậu của con sao?”
Vẻ mặt viết đầy sự phẫn uất và bất bình của Quý Thư Dương ngẩn ra, hắn ta cứng ngắc kéo ra một nụ cười: “Phải, cậu là cậu của con.”
“Cô giáo nói, em trai của mẹ gọi là cậu, cậu là em trai của mẹ sao?”
“Phải, cậu là em trai của mẹ con.”
“Ồ, con biết rồi.”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nghé vào bên tai bố cô, lặng lẽ nói: “Bố, tối hôm qua bố đã nói, không làm tổn thương đến người khác.”
Nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, Hoắc Tùy Thành ngược lại thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu nhìn Tiểu Vũ một cái: “Tiểu Vũ, đi thôi.”
Tiểu Vũ khiêu khích nhìn Quý Thứ Dương một cái, cười nhạo, tự đắc buông tay hắn ta ra.
Quý Thư Dương cắn răng còn muốn nói tiếp hai câu cho đã miệng lại bị Quý Văn Tâm níu lại: “Em làm gì vậy!”
“Em…” Quý Thư Dương nhìn Tiểu Vũ đứng bên cạnh xe cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo, Quý Thư Dương phẫn hận xoa xoa cánh tay đau nhức.
“Đi!”
Quý Văn Tâm lôi kéo Quý Thư Dương lên xe.
Cô ấy vừa đi vừa răn dạy hắn ta: “Em vừa về nước liền nói muốn ra nước ngoài, hóa ra là bởi vì chuyện này? Quý Thư Dương, đầu óc em bị lừa đá hả? Tại sao phải đi nặc danh tố cáo Hoắc Tùy Thành? Chuyện bị đánh gãy chân vào hai năm trước không đủ để em nhớ lâu sao? Em còn dám trêu chọc anh ta?”
“Chuyện đó có chứng cứ vô cùng xác thực, được không? Nếu như không có chứng cứ thì em hãm hại hắn làm gì? Hơn nữa chị cũng biết Hoắc Tùy Thành đó có chuyện gì mà không làm ra được?”
“Vậy bây giờ thì sao? Anh ta không có việc gì, em thì có!”
Quý Thư Dương biết điều không nói lời nào.
“Ngày mai em liền ra nước ngoài, lập tức đi thật xa cho chị, đừng có trở về gây sự cho chị nữa!”
“Sao có thể nói là gây sự chứ? Chị, em đây là vì dân trừ hại!”
Quý Văn Tâm đưa tay: “Bây giờ chị liền trừ em!”
“Đừng… Ra nước ngoài, ra nước ngoài, ngày mai ra nước ngoài, được rồi chứ.” Quý Thư Dương trông như bất đắc dĩ mà đồng ý.
Thiến Thiến ngồi trên ghế trẻ em, cửa sổ xe không có đóng chặt, xa xa nghe thấy lời nói vừa rồi của Quý Thư Dương.
Hắn ta nói hắn ta là cậu của Tiểu Tiểu.
Thế nhưng không phải cậu là cậu của mình sao? Vì sao cậu lại nói cậu là cậu của Tiểu Tiểu?
Hơn nữa, em trai của mẹ là cậu, Tiểu Tiểu không có mẹ, vì sao cậu của bạn ấy lại là cậu của mình?
Thiến Thiến vẫn chưa hiểu rõ được quan hệ trong đó, trong lòng cô bé chỉ nhớ cậu nói, cậu cũng là cậu của Tiểu Tiểu.
- -
Ở chỗ ngồi phía sau rộng rãi của chiếc Bentley, Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào cửa sổ xe nhìn hai người Quý Thư Dương dần dần đi xa.
Thật ra cô không có ý kiến gì với Quý Thư Dương, thậm chí còn có chút hảo cảm. Mặc dù trước đó ông cậu không đáng tin cậy đã suýt chút nữa hại chết cô.
Bất kế là do tấm lòng muốn bảo vệ cô của Quý Thư Dương hay là tâm tình không muốn bố cô làm việc xấu, cô cũng không muốn chân của Quý Thư Dương thật sự bị đánh gãy.
Lần này xem như là báo đáp hắn ta.
Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ.
Cửa sổ xe chậm rãi bị kéo lên.
“Hoắc Tiểu Tiểu, ngồi đàng hoàng.”
Hoắc Tiểu Tiểu thu lại hai tay và đầu, ngồi đàng hoàng.
Hoắc Tùy Thành nhìn đám người Quý Thư Dương ở sau xe: “Sao người khác không nhớ, cậu của con bố chỉ nói qua một lần, con lại nhớ rõ ràng như vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn bố mình: “Bởi vì bố muốn đánh gãy chân cậu, con rất sợ, cho nên nhớ rất rõ.”
“Vậy bây giờ con có thể quên hắn rồi, bởi vì bố đã đồng ý với con sẽ không đánh gãy chân hắn.”
“... Được.”
Tiểu Vũ ngồi ở ghế phụ bây giờ mới hiểu được, cậu ta quay đầu nhìn Hoắc Tùy Thành một cái, phát ra một âm thanh như bừng tỉnh: “A -- Hóa ra tối qua ---”
Hoắc Tùy Thành giương mắt.
Tiểu Vũ ngậm miệng quay đầu.
Tài xế rẽ một cái, lái xe rời khỏi con đường lớn của nhà trẻ.
“Hai tháng nữa là sinh nhật con rồi, con muốn đón sinh nhật thế nào?”
Đối với chuyện sinh nhật, Hoắc Tiểu Tiểu không có suy nghĩ gì, một cái sinh nhật bình thường hình như cũng không có gì hay để mà đón.
Chủ yếu là cô không thích sinh nhật, nhiều khi đều là người lớn mượn sinh nhật của trẻ con bọn họ để cho mình một lý do ăn nhậu chơi bời.
“Tùy tiện, đón thế nào cũng được.”
“Làm một buổi tiệc sinh nhật cho con?”
“Được ạ! Vậy con muốn mời bọn Dịch Khiêm, còn có Chu Chu tới tham gia sinh nhật của con!”
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Trong buổi tiệc sinh nhật của con, con hy vọng ai tới tham gia nhất?”
Câu chuyện tại một giây trước của Hoắc Tiểu Tiểu còn đang ở chỗ Dịch Khiêm và Chu Chu, Hoắc Tùy Thành hỏi như vậy, đương nhiên là cô không để ý đến chữ ‘nhất’ kia, tưởng rằng bố đang hỏi lựa chọn của cô giữa Dịch Khiêm và Chu Chu.
Lựa chọn như vậy, cô đã sớm ở trước mặt Dịch Khiêm và Chu Chu mà múa bút thành văn.
“Con hy vọng Dịch Khiêm và Chu Chu đều đến, bởi vì bọn họ là bạn tốt nhất của con!”
“Vậy sao? Xem ra quan hệ của con và bọn họ rất tốt.”
“Lúc ở trường học bọn họ đều rất săn sóc cho con, cho nên quan hệ của tụi con rất tốt.”
Hoắc Tùy Thành nhàn nhạt thu hồi lại ánh mắt, ý vị không rõ mà “Ừ” một tiếng.
“Lúc sinh nhật con bố sẽ tặng quà cho con chứ?”
Hoắc Tùy Thành dựa lưng vào ghế ngồi, lướt xem tài liệu cập nhật trên máy tính bảng, dường như không quan tâm mà trả lời một câu: “Con không phải là trẻ con một, hai tuổi nữa, còn muốn quà cáp làm gì?”
“... Nhưng con cũng không lớn mà, vì sao con không thể nhận quà?”
Bàn tay hoạt động trên màn hình của Hoắc Tùy Thành dừng lại, anh quay đầu nhìn cô một cái, cực kỳ qua loa mà nói hai chữ: “Tính sau.”
“...” Rõ ràng là bố nói ra trước, lại qua loa cho xong thế.
Thôi, không tức, không tức.
Hoắc Tiểu Tiểu thuyết phục bản thân mình không tính toán với bố.
“Vậy con không làm tiệc sinh nhật nữa.”
“Không làm nữa? Vậy thì làm sao được,” Hoắc Tùy Thành cuối cùng cũng cho cô một ánh mắt: “Đến lúc đó để dì Triệu ăn mặc thật xinh đẹp cho con, trong tiệc sinh nhật nhảy một bản cho mọi người, nói không chừng sẽ có dì khác hỏi con có biết hát hay không, có biết đánh đàn dương cầm hay không, Hoắc Tiểu Tiểu, con biết cái gì?”
“...” Bố cô thật sự rất biết làm tổn thương người khác.
Hỏi về vấn đề thế này là cố ý khiến cô khó xử sao?
Cô vừa không biết khiêu vũ, cũng không biết đánh dương cầm, ngược lại thì biết hát, nhưng mà cho dù cô dám hát cũng phải có người dám nghe chứ.
“Con… sinh nhật của con, tại sao con phải biểu diễn những thứ này?”
“Trước đó con đến nhà một bạn tham gia sinh nhật, về nhà nói thế nào với bố? Con nói bạn đó thật tuyệt, trong tiệc sinh nhật vừa khiêu vũ vừa đánh đàn dương cầm, sao đến lượt con thì lại hỏi tại sao phải biểu diễn?”
“Con không phải là thẹn thùng sao, con không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy…” Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng nhỏ giọng thì thầm: “Mất mặt.”
Hoắc Tùy Thành suýt chút nữa không kìm chế được mà cười, anh khống chế biểu cảm, thu hồi lại ánh mắt.
“Bố, nếu như con không biết gì cả thì bố sẽ ghét bỏ con sao?”
“Bố còn có thể ghét bỏ con thế nào?”
“... Cũng phải.”
Có điều, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy sau này nhiều ít gì mình cũng học chút gì đó đi, một nghề cho chín còn hơn chín nghề, tránh cho sau này ra ngoài không biết gì cả.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào Hoắc Công Quán.
Hoắc Tiểu Tiểu từ trên xe bước xuống, vui mừng hớn hở mà chạy vào biệt thự.
Tiểu Vũ xuống xe giao chìa khóa cho bảo vệ, còn mình thì vừa đi vừa hỏi Hoắc Tùy Thành: “Anh Thành, thằng nhóc Quý Thư Dương kia, cứ buông tha như vậy? Thật không? Không truy cứu nữa?”
Hoắc Tiểu Tiểu thính tai nghe được, cô quay đầu: “Anh Tiểu Vũ, lời anh vừa nói em đều nghe được!”
“...” Tiểu Vũ cười cười: “Con nít, đi vào trong chơi, anh và bố em đang bàn chuyện.”
“Bố đã đồng ý với em là không đánh gãy chân của cậu rồi, sao anh còn hỏi chứ!”
“Cái gì hỏi hay không?” Hoắc lão tiên sinh cười tủm tỉm đi ra từ cửa hông bên phải thông đến vườn hoa nhỏ, ông rõ ràng đã nghe được câu cuối cùng.
Tiểu Vũ vội vàng nói: “Ông ơi, không có gì, tụi cháu chỉ tùy tiện nói một chút.”
Hoắc Tiểu Tiểu thấy bố cô như vậy, cô chỉ sợ một ngọn lửa nhỏ trong lòng bố cô vẫn chưa tắt đi, cộng thêm tư thái lãnh đạm của bố cô lúc ở trên xe, cô nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Ông nội, hôm nay con gặp cậu ở trường, bố nói muốn đánh gãy chân cậu, có điều bố đã đồng ý với con là sẽ không đánh gãy chân của cậu nữa. Vừa rồi anh Tiểu Vũ hỏi bố là có còn đánh gãy chân của cậu không, con nói… bố đã đồng ý với em rồi, sẽ không đánh chân của cậu nữa, sao anh còn hỏi chứ!”
Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành: “...?”
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, bất đắc dĩ thở dài.
Tiểu Vũ lùi về sau hai bước, thấp giọng, gấp rút nói với Hoắc Tùy Thành: “Anh Thành em đi trước.”
“Tiểu Vũ, cậu dám chạy thì hôm nay tôi đánh gãy chân cậu! Bố, bố nghe con giải thích… Sss --”